Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 12972 / 28
Cập nhật: 2017-03-03 14:04:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 -
à Diệu rón rén bước vòng qua bàn, nhẹ nhàng dọn dẹp căn phòng, Giang Thoại nữa nằm nữa ngồi dưới sàn gạch, ngủ say mê mệt. Hai ngày nay anh không bước ra khỏi nhà . Và suốt ngày giam mình trong phòng im lìm ngồi một mình. Cả nhà không ai dám lại gần anh, vì chỉ cần thấy ai là anh đuổi ra ngay
Chiều nay anh uống đến say mèm. Rồi ngủ bên cạnh vỏ chai và chiếc ly còn lăn lốc . Trong phòng tanh oang như bãi chiến trường, dấu vết còn đập phá hai đêm trước. Vũ Thường đi rồi, còn lại là sự điêu tàn đầy chán chường
Bà Diệu dọn đến nửa đêm mới xong. Và bà ngồi thừ người trong ghế, buồn rầu nhìn Giang Thoại, bà ứa nước mắt vì thương xót anh. Rồi lại nhớ đến Vũ Thường, sự thù ghét trỗi dậy phừng phừng. Con trai bà điêu đứng vì con bé hoang đàng như vậy, làm sao không đáng căm giận
Đã vậy mỗi lần bước vào phòng lại phải thấy cô rủ người buồn thảm. Cả hai anh em đều bị khốn đốn. Đối với bà, tội của Vũ Thường muôn năm sửa cũng không làm bà vơi bớt sự căm hận
Bà ngồi nghĩ lẩn quẩn hết chuyện này đến chuyện kia, rồi ngủ thiếp trên chiếc ghế ngay cạnh Giang Thoại. Hai mẹ con bờ bụi như nhau
Mãi đến khi trời sáng trắng, Giang Thoại mới cựa mình thức dậy. Từ thế nằm đêm qua làm anh đau nhức ở vai. Anh nhăn mặt ngồi lên, nhìn qua trong phòng, trán cau lại cố nhớ mọi việc đã xảy ra
Thấy bà Diệu còn ngủ trên ghế . Anh nhẹ nhàng đứng dậy, cố không gây tiếng động làm bà thức giấc. Sau khi đã rửa mặt, anh cảm thấy tỉnh táo hơn. Và nao nao tội nghiệp mẹ Có lẽ đêm qua bà dọn dẹp rất cực . Từ khi có Vũ Thường xuất hiện, anh chỉ thấy bực mình bà . Nhưng bây giờ có dịp nhìn lại những gì bà chịu đựng,anh lại thấy thương bà nhiều hơn
Anh lại nghĩ đến Vũ Thường. không biết bây giờ cô ra sao và ở đâu. Nhớ lại trận đòn tàn bạo của mình đêm ấy, anh không hiểu tại sao mình có thể vũ phu đến vậy. Bây giờ mọi thứ tạm lắng dịu, anh bắt đầu thấy lo lo
- Phải nói là đe ấy, Vũ Thường rất dữ . Giang Thoại hiếu rất tỏ tính nết cộ Nếu không có gì đó oan ức, cô sẽ không phản ứng quyết liệt như vây. Nhưng lúc đó bị cơn ghen làm mờ lý trí, anh không có thời giờ để phân tích
Có tiếng ghế xê dịch phía sau, Giang Thoại quay lại. Bà Diệu đã thức dậy, vẻ mặt tỉnh táo chứ không nhàu nát như anh. Giang Thoại dịu giọng
-Sao hôm qua mẹ không về phòng mà ngủ, ngủ như vậy mẹ không mệt sao
Bà Diệu lắc đầu
-Mẹ ngủ trong này để canh chừng con. Con khỏe hẳn chưa, đói không, mẹ nấu mì cho con ăn
- Dạ thôi, con mệt lắm, không muốn ăn gì hết
Nhưng bà cũng hối hả xuống bếp làm thức ăn cho anh. Một lát sau bà mang lên phòng .Nhưng Giang Thoại không để mắt tới, anh khoát tay
-Mẹ để mặc con, khi nào đói con sẽ ăn mà
Bà Diệu ngồi xuống đối diện với anh, thận trọng
- Con bình tĩnh rồi chứ . Mấy ngày nay con làm mẹ đứng ngồi không yên
Giang Thoại cười trầm tĩnh
-Con không sao đâu, mẹ đừng lo
- Vậy bây giờ con tính sao?
Không thấy anh trả lời, bà nôn nóng nói tiếp
- Mẹ đã suy nghĩ kỷ rồi. Cái thứ lang bang đó mình không thể ở đời với nó được đâu, con li dị nó đi. Và cưới con Tú Mai đi, nó vẫn còn thương con đó
Giang Thoại khẽ nhíu mày Và nhìn đi chỗ khác
- Đừng nghĩ tới chuyện đó mẹ à, con không thích cô ta đâu. Cũng không muốn li dị mẹ đừng nghĩ tới chuyện đó nữa
-Nó đã như vậy, không li dị là sao, không lẽ con còn tin nó
Giang Thoại trầm ngâm
- Có lẽ con phải tìm hiểu kỹ hơn, con chưa nghe vợ con giải thích gì cả . Lúc đó nghe mẹ kể một chiều, con hơi nóng vội
Bà Diệu trợn trừng mắt
- Trời trời, tới giờ mà con còn chờ nó giải thích, con mù quáng tới vậy sao Thoại
Giang Thoại lặng thinh, Bà Diệu thất vọng ê chề, bà nói như than van
- Mẹ thật là tủi thân mẹ, trong khi mẹ hết lòng lo cho con, thì con cứ bị con vợ không ra gì làm mờ mắt. Mẹ không hiểu được tại sao con mê nó như vậy
- Vợ chồng rồi, không thể bỏ nhau dễ dàng được đâu mẹ Con sẽ hỏi Vũ Thường cho rõ, rồi sau đó mới có thể quyết định
Vẻ hiền dịu biến mất. Khuôn mặt bà Diệu sa sầm lại . Bà nghiến răng muốn quát tháo ầm ĩ nhưng khuôn mặt nghiêm nghị của Giang Thoại đã ngăn bà lại. Thoại cứ chiu không nói, bà đứng phắt lên bỏ đi ra khỏi phòng
Giang Thoại ngối chống khuỷa tay lên đầu gối, cúi đầu suy nghĩ . Trong lòng anh bây giờ là tâm trạng giằn xé, nữa hoài nghi, nữa hối hận. Anh bắt đầu có ý nghĩ đi tìm Vũ Thường. Chợt có tiếng chuông reo trên bàn. Anh bỏ tay xuống. Nghiêng người qua cầm máy
- Alo
-Alô, Quang Thuận đây, mày hả Thoại
- Ừ, có gì không?
Yên lặng một chút, rồi giọng Quang Thuận như lên án
- Mày cư xử với Vũ Thường thật là đẹp, đến nỗi tao không ngờ . Thậm chí cũng không cần tìm hiểu bây giờ cổ ra sao
Giang Thoại ngắt lời
- Vũ Thường đang ở chỗ mày?
- Không, nhưng tao muốn biết, mày còn quan tâm đến cổ hay không?
- Tao đang muốn điên lên đây, vậy là mày biết chuyện tụi tao rồi phải không? Ai nói với mày?
- Chuyện đó không thành vấn đề . Nhưng đây là địa chỉ của Vũ Thường, còn mày đến hay không là tùy
Anh nói tên khách sạn và số phòng cho Giang Thoại rồi cúp máy không một lời bình phẩm
Giang Thoại đoán Vũ Thường đã đến tìm Quang Thuận trong đêm đó . Và hắn đã giúp cô tìm một nơi để tạm thời tránh mặt gia đình anh. Cô tìm đến bạn bè anh có nghĩa là chưa đến nỗi đoạn tuyệt. Nếu cô tìm cái tên khốn kiếp ấy, anh sẽ sãn sàng treo cổ cô lên, nếu được làm thế
Giang Thoại đứng lên,đi xuống nhà . Anh cố né tránh không nói với bà Diệu là mình đi đâu. không đầy một giờ sau, anh đã đến được khách sạn mà Quang Thuận nói
Giang Thoại gõ nhẹ cửa phòng. Tình cảm thương nhớ bỗng chạy mãnh liệt trong anh. Khi Vũ Thường vừa mở cửa, anh lách nhanh vào. Và ôm chặt lấy cô
- Anh nhớ em quá
Vũ Thường vẫn đứng yên khi được hơn. Cô có vẻ hoảng sợ hơn là giận hờn. Và cô nhìn về phía salon với một vẻ khiếp sợ Vẻ mặt cô làm Giang Thoại ngưng lại, anh quay đầu theo hướng mắt cộ Ở đó có một thanh niên đang đứng ngượng nghịu, lúng túng và có một cái gì đó như cố gắng khiêu khích
Giang Thoại lập tức buông Vũ Thường ra, nhìn cô dữ dội
- Có phải anh ta không, cái người làm em tôi khốn đốn là hắn phải không?
Anh chụp lấy vai cô, lắc mạnh
- Nói mau có phải là hắn không?
Vũ Thường lắp bắp
- Đúng là anh ta .nhưng anh đừng có hiểu lầm... trời ơi, anh đã hiểu lầm một lần rồi. .anh ta chỉ đến vì muốn giúp đó em, nhưng em không cần, em nói thật
Thấy Giang Thoại nhìn như muốn đốt cháy cô, cô càng quýnh quáng
- Anh bình tĩnh đi . em xin anh mà .. đừng có hiểu lầm em
- Như thế này mà gọi là hiểu lầm à ?
Chợt nhìn thấy xấp tiền trên bàn, anh bước tới cầm lên xem. Rồi quay lại, cười gằn
-Cái này là thứ hắn dùng để nhử cô phải không
Không đợi Vũ Thường trả lời,anh lùng lùng bước đến trước mặt Quốc Tiến, chụp lấy cổ áo anh ta
-Tôi định đi tìm anh thì lại gặp anh ở đây, hay lắm
Quốc Tiến lúng túng lùi lại. Nhưng bị Giang Thoại giữ chặt cổ áo nên anh ta chẳng ngọ nguậy vào đâu được. Anh ta nói lúng búng cái gì đó . Nhưng Giang Thoại không thèm nghe, anh nói gàn gàn
- Anh có biết loại người dụ dỗ vợ người khác sẽ bị họ xử như thế nào không? Có lẽ anh tưởng tôi là thằng khờ chứ gì ? Hay anh tự tin vào tiền bạc của mình
-Tôi . .tôi không hề coi anh ..
Giang Thoại ngắt lời
-Anh coi tôi là cái gì cũng mặc . Nhưng tôi không tha thứ cho ai chiếm đoạt cái thuộc về tôi, anh hiểu chưa
Anh siết chặt cổ áo Quốc Tiến, ngạt thở quá anh ta lách mình cố thoát, và đẩy anh ra. Hai bên giằng co dữ dội đến nỗi làm ngã cả chiếc bàn. Nhưng Thoại yếu sức hơn Quốc Tiến rất xạ Cuối cùng anh bị một trận đòn nhừ tử . Và nằm bẹp dí trong góc phòng
Giang Thoại đứng lên, dùng mũi giày hất đầu anh ta để bước ra. Cử chỉ của anh đầy vẻ khinh bỉ, chà đạp. Anh quay lại nhìn Vũ Thường cũng với một vẻ mặt như thế
Nãy giờ cô đứng nép sát tường, cả người run bần bật, chờ đến lượt mình. Nhưng Giang Thoại hình như không có ý định đánh cô . Sự thất vọng dày vò đến mức anh không còn muốn nhìn mặt cô nữa. Anh nói một cách cứng rắn
- Đã đến mức này, tôi không có gì để nói nữa, cô chuẩn bị đi, tôi sẽ làm thủ tục li dị cho cô
-Không, anh đừng làm như vậy
Vũ Thường kêu lên đầy vẻ kinh hoàng. Quên cả sợ, cô nhào đến ôm chặt người anh, nói như van nài
- Chỉ một chuyện không đáng mà anh đạp đổ hết hay sao, em xin anh mà, anh đừng nghĩ đến chuyện đó, khoan quyết định đã, chờ lúc bình tĩnh lại anh sẽ hiểu mà
Giang Thoại gỡ tay cô ra, lạnh lùng
- Nếu không gặp tận mặt, chắc tôi còn ảo tưởng lắm, đủ rồi, đừng nói gì nhiều nữa
Nhưng Vũ Thường vẫn cố bám lấy anh
- Đừng làm như vậy mà anh,đừng để mẹ biết chuyện này, nếu không mẹ sẽ càng ghét em hơn, làm cho hai đứa khó hàn gắn hơn nữa
-Cô muốn tôi bao che cô à, đồ vô liêm sĩ
Anh gạt phăng tay cô ra
-Cô không biết tôi ghê tởm cô làm sao
Vũ Thường rút tay lại, sợ sệt. Nhưng rồi cảm giác quýnh quáng vượt lên trên tất cả . Cô chạy theo anh ra hành lang,nài ni?
- Anh đừng về, ở lại nói chuyện cho rõ ràng đi anh, chỉ có hai đứa với nhau e dễ nói hơn, đừng về mà anh
-em ở với tình nhân ở khách sạn, vậy mà dám mở miệng thuyết phục chồng, thiếu tư cách đến vậy sao
Anh hất mạnh cô ra, đi nhanh xuống cầu thang, Vũ Thường tuyệt vọng khóc nức nở . Nhưng chỉ biết đứng nhìn theo. Chợt phía sau cô, Quốc Tiến nói như dỗ dành
- Đừng buồn Vũ Thường, nếu anh ta bỏ rơi cô, tôi sẽ xin cưới cô qua Mỹ,tôi yêu cô thật lòng mà !
Vũ Thường quay lại, quắc mắt
- Anh còn dám nói như vậy à, đồ khốn nạn
Cô thẳng tay tát cho anh ta một cái. Rồi bỏ về phòng,đóng sầm cửa lại. Chợt thấy xấp tiền còn rơi dưới gạch. Cô cầm lên, ra mở cửa. Thấy Quốc Tiến còn đứng đó, cô ném thẳng vào mặt anh ta
- Đem thứ này đi cho khuất mắt tôi. Anh mà đến tìm tôi lần nữa, tôi sẽ giết anh
Và mặc cho anh ta đứng bên ngoài năn nỉ, cô đến nằm xấp xuống giường, đôi mắt ráo hoảnh. Nhưng tâm hồn thì đau khổ vô xé . Điều làm cô bất ngờ nhất là sự tuyên bố li dị của Giang Thoại. Thà anh đánh đập thẳng tay, cô còn chịu được, chứ giải quyết đoạn tuyệt như vậy thì quá sức chịu đựng của cô
Vũ Thường nằm mê man trên giường không biết là bao lâu. Đến khi có tiếng gỏ cửa, cô bật ngồi lên, hy vọng đó là Giang Thoại trở lại Nhưng sự hy vọng của cô vụt tắt ngấm khi thấy người đứng bên ngoài là bà Diệu và Hương Như
Vũ Thường thẫn thờ nhìn hai người, cả hai tự động bước vào phòng, ngồi xuống ghế . Bà Diệu nhìn cô với một vẻ đắc thắng
-Cuối cùng tao cũng đã tách được mày ra khỏi con trai tao. Nó đã chịu li dị với mày rồi đấy,đơn đây ký đi
Vũ Thường có cảm giác đất như sụt lỡ dưới chân. Mọi việc đến ào ạt và bão táp quá . Đến nỗi cô chống đỡ kịp và cô chỉ biết đứng sững nhìn cả hai người
Hương Như có vẻ hả hê vì trả được thù . Cô nhìn Vũ Thường một cách sắc nhọn
-Chị còn chờ gì nữa mà không ký, nếu chị có ý định gặp anh tôi để năn nỉ thì dẹp đi, anh đi rồi, không có ở nhà đâu
- Mà có gặp đi nữa nó cũng không thèm nghe mày đâu
Vũ Thường nói với giọng khàn khàn
-Con muốn gặp anh ấy để làm rõ chuyện, con không thể ký trong sự lập lờ thế này
- Cái gì lập lờ, mày nghĩ tao lợi dụng lúc nó vắng nhà để làm chuyện này à ? Nhìn kỷ đi,xem chữ viết của ai, có phải của nó không . Nó đã ký tên sẵn đây nè, nhìn đi
Nhưng Vũ Thường vẫn ngó đăm đăm nơi khác
- Cho dù là vậy, con cũng từ chối
Bà Diệu đập mạnh bàn
-Cái gì mày định làm khó hả . Thứ đàn bà ngoại tình không biết xấu hổ . Dù mày không ký thì tao vẫn có cách giúp con tao li dị . Ra đến pháp luật là mày thua trắng, khôn hồn thì đừng làm khó người ta
Hương Như hằn học
- Chị đừng hòng to nhỏ để lung lạc anh tôi, không có chuyện đó đâu. Gia đình tôi đã quyết định đâu đó rồi, li dị xong, anh tôi sẽ cưới chị Tú Mai, chị không phá vỡ kế hoạch của chúng tôi được đâu
Vũ Thường đau đớn lịm cả ng`. Cô thấy mình quá cô đơn, quá yếu đuối trước áp lực của gia đình Giang Thoại. Nhưng tình yêu quá lớn đối với anh làm cô buộc mình phải bán linh hồn. Vượt lên trên nổi sợ hãi. Cô mím môi quyết liệt
- Con sẽ không ký đâu, trừ phi anh ấy chịu nghe con giải thích
Hai mẹ con bà Diệu nhìn nhau. Rồi bà Diệu bừng lên quát tháo ầm ỉ, cả Hương Như cũng xen vào mắng nhiếc. Vũ Thường muốn hóa điên lên. Nhưng cô chỉ gồng mình, cắn răng chịu đựng.
Cuối cùng, bất lực trước sự lì lợm của cộ Mẹ con bà Diệu ra về, sau khi ném lại một lô câu đe dọa
Vũ Thường không hiểu rằng thái độ cự tuyệt của cô làm bà Diệu rất lo sợ . Bà sợ Giang Thoại sẽ bí yếu lòng. Rồi mọi cái đều trở lại như cũ . Trong khi bà thì đang bị thiêu đốt vì sự căm ghét
Buổi tối, khi hai mẹ con bà đang bàn bạc kế hoạch đối phó với Vũ Thường, thì bà Mỹ Hương đến. Từ lúc Quốc Tiến rút lui, bà cũng không đến nhà vì ngại. Cho nên sự xuất hiện của bà làm bà Diệu ngạc nhiên. Còn Hương Như thì khấp khởi hy vọng
Sau vài câu xã giao, bà Mỹ Hương im lặng một lúc như đắn đọ Rồi mỉm cười hòa nhã
- Tiếc là con trai tôi giở chứng làm mất lòng chị . Nó làm tôi mất mặt đến nổi không dám qua thăm chị . Nhưng sáng nay về nghe nó kể, tôi không thể làm ngơ được chị a.
- Chuyện gì vậy chị ?
- Vì chuyện hiểu lầm mà con trai chị li dị vợ nó phải không, gia đình chị có đồng ý vậy không?
Bà Diệu ngọt ngào
- Chuyện của vợ chồng nó, tôi xen vào làm gì chị, còn thằng Tiến không hợp với con gái tôi thôi, tôi cũmg không để bụng đâu
- Chị thật rộng lượng, làm tôi ngại với chị thêm
- Có gì đâu chi.
Bà Mỹ Hương thở dài
-Nói ra cũng mất mặt thằng Thoại. Nhưng im lặng để hại con dâu chị thì tôi không làm được. Thật ra con bé không dính dáng gì tới con trai tôi cả . Nó chẳng để mắt tới thằng nhỏ đâu
Bà Diệu buột miệng hằn học
-Không để mắt mà hẹn hò ở nhà hàng. Rồi bỏ nhà đến khách sạn ở với thằng đó
Bà Mỹ Hương cố nói xoa dịu
- Chỉ là hiểu lầm thôi, lần đầu thì tại nó sợ thằng con tôi làm lớn chuyện nên nó gặp để can, nó cũng khuyên thằng nhỏ tới với cháu Nhu lắm
Hương Như bật ra
- Con không tin
-Chị dâu con không đến nỗi xấu với con đâu Nhu à
Bà Diệu hết đóng kịch nói, giọng bà cay như ớt
- Chị có nói lấp liếm không đây, con trai chị sống với vợ người khác ở khách sạn, dù chị có che giấu thế nào, rồi mọi người cũng biết thôi
-Không, tôi không che giấu, chuyện thằng Thoại đến tìm con dâu chị là có, nhưng nó chỉ tới xin lỗi chứ không hề ở đó . Tôi là người lớn, tôi không dung túng mấy chuyện bậy bạ đâu
Thấy khuôn mặt của bà Diệu đầy vẻ mỉa mai, bà nghiêm nghi.
- Thấy con dâu chị vô tội mà không lên tiếng thanh minh cho nó, để vợ chồng nó gãy đổ, làm ngơ như vậy thất đức lắm chị ạ . Làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ, để đức lại cho con nữa
- Vâng
Bà Mỹ Hương có muốn noi nhiều nữa. Nhưng thấy vẻ im lặng của bà Diệu. Bà đành đứng lên ra về
Hương Như kêu lên
-Bác ấy qua chỉ để thanh minh cho mụ đó, vậy mà con tưởng
Cô im bặt, khuôn mặt lộ vẻ thất vọng. Rồi cô băn khoăn
- Bây giờ làm sao hả mẹ, con nên nói thật với anh Hai không?
Bà Diệu nạt ngang
- Không, sao mày ngu quá vậy, nói thật với nó rồi làm sao nó li dị . Để con yêu tinh đó trong nhà, ai đến coi mắt mày cũng bị nó ám hết sao, một lần mà chưa thấy à
Hương Như lặng thinh, trong lòng cô ta là sự giằng co khó chịu. Biết Vũ Thường có lỗi mà để cho anh cô bỏ rơi chị ta, cô thấy ra áy náy. Nhưng sau khi mà Quốc Tiến, cô ganh tị dù đối với nhan sắc của bà chị dâu. Mẹ cô nói đúng . Nếu chuyện này xảy ra một lần nữa, với một ngu thứ hai sau này, chắc cô chỉ có nước chết.
Cô quyết định chọn thái độ im lặng, để mặc mẹ xử trí với Vũ Thường.
Những Ngày Hoang Vắng Những Ngày Hoang Vắng - Hoàng Thu Dung Những Ngày Hoang Vắng