Nguyên tác: A Pál Utcai Fiúk
Số lần đọc/download: 154 / 12
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:18 +0700
Chương 5
H
ai ngày sau, đúng hôm thứ năm, khi đêm tối đã bao trùm trên Vườn cỏ, hai lính canh đi trên cầu cắp giáo hướng về phía một bóng đen đang đi đến.
- Chào đi! - Một người kêu lên.
Lúc này cả hai giương ngọn giáo bọc giấy bạc lên trời, ngọn giáo sáng loáng dưới ánh trăng nhạt. Chúng phải đứng nghiêm chào A-trơ Phe-ri, chủ tướng bọn áo đỏ, đang chạy vội qua cầu.
- Mọi người có cả đây chưa? - Nó hỏi bọn gác.
- Có ạ, thưa ngài đại úy!
- Ghe-rếp cũng có đây chứ?
- Nó đến trước nhất, thưa ngài đại úy!
Thủ lĩnh lặng lẽ chào, lính gác lại giơ ngọn giáo lên ngang đầu. Đây là kiểu chào quân sự của bọn áo đỏ.
Lúc ấy trên bãi đất trống nhỏ của đảo, toàn bộ quân áo đỏ đã tụ tập. Khi A-trơ Phe-ri đến, thằng Pát-xtô anh hô:
- Nghiêm!
Những ngọn giáo dài đầu bọc giấy bạc lại giương lên trời.
- Cần phải làm nhanh, chúng mày ạ! - A-trơ Phe-ri sau khi đáp lễ, nói. - Vì tao đi chậm một chút, chúng ta bắt tay vào việc ngay. Thắp đèn lên chúng mày!
Khi chủ tướng chưa tới, không bao giờ được phép thắp đèn. Nếu đèn sáng có nghĩa là A-trơ Phe-ri đã có mặt trên đảo. Thằng Pát-xtô nhỏ châm đèn, bọn áo đỏ vây quanh chấm sáng, không ai dám mở miệng, mọi người chờ đợi chủ tướng lên tiếng.
- Có tin gì mới không? - Nó hỏi.
Xe-be-nít giơ tay.
- Gì nào?
- Thưa chủ tướng, cái lá cờ đỏ xanh đã thu được của bọn phố Pan không còn trong kho nữa.
Chủ tướng cau mày:
- Vũ khí không bị mất mát gì chứ?
- Không! Với danh nghĩa là người giữ kho vũ khí, tôi vào đây xem xét những chiếc đinh ba và các ngọn lao giấu trong đống gạch vỡ, tất cả đều nằm đấy, chỉ thiếu lá cờ nhỏ thôi, không hiểu đứa nào đánh cắp mất.
- Mày có thấy dấu chân không?
- Có! Ngày hôm qua, nhưng thường lệ mỗi tối, tôi cũng rắc những hạt cát mịn lên đống gạch vỡ, hôm nay tôi đi kiểm tra lại, thấy có dấu chân nhỏ từ chỗ ngách hang thẳng đến góc có giấu cờ, rồi lại dẫn ra ngách hang, rồi biến mất vì đất chỗ này rắn và ngập cỏ!
- Dấu chân nhỏ à?
- Vâng! Nhỏ hơn chân của Ven-đao-ít khá nhiều, mặc dù chân nó nhỏ nhất trong bọn mình!
Im lặng.
- Có một người lạ vào trong kho vũ khí!- Chủ tướng nói. - Một thằng phố Pan!
Tiếng xì xào náo động bọn áo đỏ.
- Tao đoán thế, - A-trơ Phe-ri nói tiếp. - Vì nếu một đứa khác thì nó phải lấy ít nhất một vũ khí. Nhưng thằng này chỉ lấy cờ. Có thể bọn phố Pan đã giao cho một đứa đến lấy cắp lại lá cờ. Mày biết chuyện này không Ghe-rếp?
Như vậy Ghe-rếp là thằng chuyên làm do thám. Hắn đứng dậy:
- Tôi không biết chuyện này!
- Tốt! Mày có thể ngồi xuống được! Chúng tao sẽ liệu sau. Bây giờ ta giải quyết công việc của chúng ta đã. Chúng mày biết rằng sự việc lần trước làm ta rất hổ thẹn. Trong khi tất cả mọi người chúng ta đang ở trên đảo này, kẻ thù đến dán một tờ giấy đỏ vào cây đây. Chúng ta không bắt được chúng, bọn nó khéo léo quá. Chúng ta chạy theo hai cậu trai lạ cho đến tận khu Viên chức và chỉ đến đó mới vỡ lẽ là họ chạy không có nguyên cớ gì, còn chúng mình chạy theo họ thì cũng vu vơ nốt. Cái tờ giấy găm ở đấy làm chúng ta nhục nhã ê chề, do vậy ta phải báo thù. Chúng ta chờ cho Ghe-rếp điều tra xong khu đất trống thì mới ra quân chiếm khu vực này. Bây giờ Ghe-rếp kể lại, sau đó chúng ta sẽ quyết định khi nào làm chiến tranh! - Nó nhìn Ghe-rếp: - Ghe-rếp! Đứng lên!
Ghe-rếp đứng dậy.
- Chúng tao nghe đây! Mày đã làm được những gì rồi?
- Tao… - Hắn hơi ấp úng. - Theo tao thì chẳng cần chiến tranh, chúng ta cũng có thể chiếm được khu đất trống. Tao nghĩ thế vì một thời tao cũng thuộc bên chúng nó. Và vì thế chính tao lại là nguyên nhân của… tức là tao đã mua chuộc được lão Tốt, người trông giữ khu đất, và lão đó sẽ đuổi chúng nó ra khỏi… ra khỏi đó.
- Không! - A-trơ rống lên. - Hình như mày vẫn chưa thực sự biết đội quân áo đỏ. Chúng tao không đi mua chuộc và mặc cả. Nếu chúng không nhường lại một cách êm thấm thì chúng tao cướp thôi. Tao chẳng cần lão Tốt, cũng chẳng cần phải đuổi chúng, tao có tất cả! Việc này thật là hèn mạt!
Cả bọn lắng nghe. Ghe-rếp nhíu mắt nhìn xuống đấy. A-trơ Phe-ri đứng dậy, đôi mắt nảy lửa nhìn thẳng vào Ghe-rếp, nói:
- Nếu mày nhút nhát thì cút về đi!
Lúc này Ghe-rếp rất hoảng sợ. Nó cảm thấy nếu bây giờ bọn áo đỏ đuổi nó ra khỏi nhóm chơi thì trên thế giới này nó chẳng còn chỗ nào chơi nữa. Nó ngẩng cao đầu và thử nói bằng giọng quả quyết:
- Tao không nhút nhát đâu! Tao cùng phe chúng mày, tao chơi với chúng mày, tao thề trung thành với chúng mày!
- Đây là lời nói suông! - A-trơ nói, mặt lạnh lùng trước kẻ lạc loài. - Nếu mày muốn ở lại phe chúng tao thì phải thề trước luật pháp của chúng tao!
- Sẵn sàng! - Ghe-rếp nói rồi thở phào.
- Đưa tay đây!
Chúng bắt tay nhau.
- Bắt đầu từ bây giờ mày giữ chức trung úy ở phe tao. Xe-be-nít cũng sẽ cho mày giáo và đinh ba rồi ghi tên mày vào danh sách ngầm. Bây giờ mày nghe đây! Không thể trì hoãn công việc được. Tao định ngày mai tấn công. Chiều mai tất cả chúng ta tập trung ở đây. Một nửa quân số sẽ đi theo đường phố Ma-ri-a, chiếm các pháo đài, còn nửa kia sẽ mở cổng nhỏ ở đường phố Pan và vào đuổi những người trong khu đất trống ra khỏi nơi đó, hoặc là nếu chúng trốn vào các đống gỗ thì từ các pháo đài, cánh quân kia sẽ phối hợp tấn công. Bằng bất cứ giá nào chúng ta cũng phải giành chiến thắng.
Mọi người nhảy chồm lên.
- Hoan hô! - Cả bọn áo đỏ giơ ngọn giáo lên trời, reo hò ầm ĩ.
Chủ tướng ra hiệu yên lặng.
- Tao phải hỏi mày một việc. Mày không nghĩ đến chuyện bọn phố Pan đoán biết là mày về phe chúng ta à?
- Tao không nghĩ! - Trung úy mới trả lời. - Nếu lần trước có một đứa nào trong bọn chúng đến đây găm tờ giấy đỏ lên cây thì cũng chẳng thấy được tao trong bóng tối đâu!
- Vậy thì chiều mai mày có thể dễ dàng đến chỗ chúng nó chứ?
- Yên trí!
- Chúng sẽ không nghi ngờ gì cả chứ?
- Không! Nếu chúng có nghi ngờ gì đi nữa thì chẳng đứa nào dám nói vì tất cả đều sợ tao. Bọn chúng không có đứa nào dũng cảm cả!
Một giọng sắc sảo thình lình nói bổ vào:
- Sao lại không?
Bọn áo đỏ nhìn quanh. A-trơ Phe-ri kinh ngạc hỏi:
- Ai nói đó?
Bây giờ chúng đã thấy rõ giọng nói từ trên cây cao vọng xuống. Ngay sau đó, cành cây bắt đầu rào rào, một cái gì lạo xạo giữa tán lá. Lát sau chú bé tóc hung tụt từ cây xuống đất, thản nhiên phủi quần áo rồi đứng dừng lại thẳng như cây cột. Chú nhìn đội quân áo đỏ đang ngơ ngác nhìn chú bằng con mắt hằn học. Không ai nói nửa lời. Vị khách nhỏ bất ngờ xuất hiện ở đây làm cho mọi người rất kinh ngạc.
Ghe-rếp tái người.
- Ne-me-tréc! - Nó hoảng hốt kêu lên.
Chú bé tóc hung trả lời:
- Ừ! Ne-me-tréc, tao đây. Chúng mày không cần tìm kiếm kẻ đánh cắp lá cờ của đội quân phố Pan trong kho vũ khí, chính tao đây. Đây này, xem đi! Tao có cái bàn chân còn nhỏ hơn bàn chân của Ven-đao-ít. Tao có thể không lên tiếng, có thể ngồi yên lặng trên cây cho đến khi chúng mày đi khỏi nơi này, vì tao đã ngồi ở đó từ lúc ba giờ rưỡi chiều rồi. Nhưng thằng Ghe-rếp nói là trong bọn tao không có ai dũng cảm, lúc đó tao nghĩ: “Khoan đã mày, để tao chỉ cho mày thấy rằng quân phố Pan cũng có người dũng cảm chứ, nếu không có ai khác thì có Ne-me-tréc này, lính đây!”. Tao ở đây, tao đã nghe hết những lời bàn bạc, tao đã đánh cắp lại cờ của chúng tao. Bây giờ xin mời chúng mày làm gì tao thì cứ làm, chúng mày muốn đánh, muốn lấy lá cờ khỏi tay tao thì tùy, tự tao tao chẳng đưa cho đâu! Xin mời! Xin mời! Bắt đầu đi! Vì tao có một mình, còn chúng mày có những mười!
pan8
Tai chú đỏ tía, hai cánh tay dang rộng, một tay nắm chặt lá cờ nhỏ. Bọn áo đỏ chưa hoàn hồn, chỉ đứng trơ nhìn cậu bé tóc hung loắt choắt này vừa từ trên trời sa xuống, dũng cảm, nói to thẳng vào mặt chúng. Chú ngẩng cao đầu coi bộ khỏe lắm, tưởng như mình chú có thể đánh gục cả cái tập đoàn này kể cả hai thằng Pát-xtô khỏe mạnh và A-trơ Phe-ri lực lưỡng.
Bọn Pát-xtô tỏ ra trầm tĩnh nhất. Chúng đến gần Ne-me-tréc rồi nắm lấy hai tay chú. Thằng Pát-xtô em đứng bên phải sờ vào tay chú định giật lá cờ thì giọng A-trơ Phe-ri vang lên trong cái yên lặng rùng rợn:
- Khoan đã chúng mày! Đừng hành hạ nó!
Bọn Pát-xtô ngạc nhiên nhìn chủ tướng.
- Đừng hành hạ nó! - A-trơ Phe-ri nói. - Tao thích thằng nhỏ này! Mày dũng cảm lắm, Ne-me-tréc ạ, có phải tên mày thế không? Tay tao đây, mày ngoặc đi mà về với bọn áo đỏ cho vui!
Ne-me-tréc lắc đầu cự tuyệt.
- Tao không đâu! - Chú nói khăng khăng.
Giọng chú run lên không phải vì sợ sệt mà vì hồi hộp. Chú đứng đó, tái nhợt, vẻ nghiêm nghị, chú nhắc lại:
- Tao không!
A-trơ Phe-ri mỉm cười. Nó nói:
- Vậy nếu mày không ngoắc tay, tao cũng chẳng ngại. Bởi vì tao cũng chưa mời đứa nào vào bè đâu, những người ở đây đều xin vào cả, mày là người đầu tiên được tao mời. Nhưng nếu mày không muốn, không đi với tao… - Và nó quay lưng lại.
- Làm gì với nó? - Bọn Pát-xtô hỏi.
Chủ tướng hơi nhún vai, trả lời:
- Chúng mày lấy cờ đi!
Thằng Pát-xtô lớn vặn tay, cướp lấy lá cờ xanh đỏ khỏi bàn tay yếu ớt của Ne-me-tréc. Bọn Pát-xtô có bàn tay cứng đáng nguyền rủa, làm chú đau quá, nhưng chú bé tóc hung chỉ nghiến răng chẳng bật một lời.
- Cờ đây rồi! - Pát-xtô thông báo.
Mọi người chú ý xem sự việc ra sao. Thằng Pát-xtô to béo sẽ nghĩ ra một hình phạt ghê gớm đến mức nào. Ne-me-tréc mím chặt môi, bướng bỉnh đứng yên.
A-trơ Phe-ri quay lại chú và ra hiệu cho bọn Pát-xtô:
- Thằng này yếu lắm, không nên đánh nó, mà… chúng mày hãy tắm rửa cho nó một trận!
Bọn áo đỏ cười ầm lên. A-trơ Phe-ri cười, bọn Pát-xtô cũng cười. Xe-be-nít huýt còi inh ỏi, Ven-đao-ít nhảy cẫng lên như một thằng rồ dại. Bên gốc cây, thằng Ghe-rếp cũng đang nhăn nhở. Cả cái tập đoàn vui vẻ này chỉ có một nét mặt trang trọng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ne-me-tréc. Chú bé bị cảm lạnh, bị ho từ mấy ngày nay. Hôm nay mẹ chú cấm chú không được ra khỏi nhà nhưng chú bé tóc hung không chịu ở trong phòng. Ba giờ chiều chú trốn khỏi nhà đến đây, và từ lúc ấy đến tối chú ngồi trên ngọn cây trong đảo. Chú chẳng nói một lời. Có lẽ chú nói rằng chú cảm lạnh ư? Chúng còn cười to hơn và Ghe-rếp cũng nhe răng như bây giờ nó đang nhăn nhở. Nó há cả bộ răng ra, miệng nó rộng quá. Vậy là chú không nói, chú kiên tâm chịu cho chúng nó dẫn ra bờ đảo giữa tiếng cười rầm rộ, rồi ở đó hai anh em Pát-xtô dẫn chú vào hồ nước nóng. Hai thằng Pát-xtô trông dữ tợn quá. Một thằng túm hai tay chú, thằng kia túm gáy chú dấn xuống nước ngập đến cổ, giữa tiếng cười hoan hỉ của mọi người. Bọn áo đó nhảy múa vui cười trên bờ đảo, chúng ném tung mũ lưỡi trai, kêu gào ầm ĩ:
- Hui-a, hốp! Hui-a, hốp!
Đây là tiếng kêu hiệu của chúng.
Nhiều tiếng “hui-a, hốp” hòa với tiếng cười rộn rã, cái ồn ào vui vẻ xua tan sự im lặng của buổi tối trên đảo nhỏ. Ne-me-tréc buồn ủ rũ, từ dưới nước nhìn chằm chằm lên như một con ếch. Thằng Ghe-rếp đứng kia, giạng hai chân ra mà cười sặc sụa và lắc lư cái đầu về phía chú bé tóc hung.
pan9
Một lúc sau, bọn Pát-xtô thả chú ra, Ne-me-tréc bò lên khỏi hồ. Cuộc mua vui lại nổi lên. Thật đáng thương khi nhìn thấy bộ quần áo ướt sũng nước, sũng bùn của chú. Chiếc áo vét rỏ nước, chú vẩy vẩy cánh tay cho nước chảy từ ống tay áo ra, như khi người ta xách bình tưới nước. Mọi người nhảy tránh xa khi chú rùng mình như con chó xù lông giũ nước. Những lời mỉa mai bay đến tai chú:
- Con ếch!
- Mày uống nước chứ?
- Sao không bơi một chút?
Chú không trả lời ai, chú mỉm cười cay đắng, vuốt ve chiếc áo vét sũng nước. Lúc ấy Ghe-rếp đứng trước mặt chú, há miệng cười nhăn nhở. Nó vừa gật gù khoan khoái vừa hỏi chú thế này:
- Thích chưa?
Ne-me-tréc căng tròn đôi mắt xanh, trả lời:
- Thích chứ! - Chú nói nhỏ nhẹ. - Thích chứ! Thích hơn nhiều so với việc đứng trên bờ mà cười nhạo tao. Thà rằng cổ tao ngập nước đến tết cũng còn hơn là hiệp lực với kẻ thù của bọn tao. Tao không ngại rằng chúng mày ngâm tao trong nước. Lần trước bất ngờ tao ngã xuống hồ, lúc đó tao cũng nhìn thấy mày ngồi trên đảo với những người lạ. Chúng mày có thể mời tao về phe chúng mày, chúng mày có thể nịnh tao, có thể cho tao tặng phẩm, bao nhiêu tùy ý chúng mày muốn, nhưng tao chẳng có tơ tưởng gì đến chúng mày cả. Chúng mày có thể ngâm tao vào nước một lần, một trăm lần hoặc một nghìn lần đi nữa, thì ngày mai và ngày kia tao vẫn đến đây! Tao sẽ nấp ở chỗ nào đó mà chúng mày không thấy được. Tao chẳng sợ thằng nào trong bọn chúng mày cả. Nếu chúng mày đến chúng tao, đến phố Pan, cướp đất chúng tao, chúng tao sẽ ở đó. Tao sẽ chỉ cho chúng mày thấy rằng nếu chúng tao cũng có những mười người thì ở đó chúng tao sẽ nói chuyện cách khác với chúng mày chứ không như tao nói lúc này ở đây đâu. Bọn Pát-xtô cướp bi của tao ở vườn Viện bảo tàng vì chúng nó khỏe hơn. Mười người thắng một thì dễ! Nhưng tao cóc cần! Chúng mày có thể đánh tao, nếu chúng mày muốn. Bởi vì nếu tao phản bội thì tao chẳng phải xuống nước. Nhưng tao không ngoặc tay về phe chúng mày, dù chúng mày có dìm tao vào nước, đánh cho kỳ chết, nhưng tao không phản bạn như đứa nào đang đứng kia, kia… kia kìa!...
Chú vươn cánh tay chỉ thẳng về phía Ghe-rếp. Hắn tắc nghẹn không cười được. Ánh đèn chiếu vào cái đầu nhỏ xinh xắn của Ne-me-tréc, vào bộ quần áo nhấp nhánh vì sũng nước. Với tấm lòng thanh thản, chú hiên ngang kiêu hãnh nhìn thẳng vào mắt Ghe-rếp. Ghe-rếp cảm thấy cái nhìn nặng nề như xuyên thấu tim gan. Nó nghiêm mặt lại, đầu thõng xuống. Lúc này mọi người có thể thấy được cái im lặng đến lạnh lẽo như ở trong nhà thờ, có thể nghe rõ tiếng nước rơi lõng tõng từ trên vạt áo Ne-me-tréc xuống vạt đất cứng khô…
Ne-me-tréc xua tan cái thầm lặng ghê gớm đó:
- Tao có thể về được chưa?
Không ai trả lời. Chú hỏi lại một lần nữa:
- Chúng mày không đánh nhừ tử à? Tao có thể đi chứ?
Sau khi không ai trả lời, chú bình tĩnh, chậm rãi tiến về phía cầu. Không một bàn tay nào động đậy, không một đứa nào rời chỗ. Bây giờ bọn chúng cảm thấy chú bé tóc hung này đúng như một vị anh hùng thực sự, như một người lớn chính cống, xứng đáng là một người trưởng thành… Hai lính canh ở cầu đã được thấy hết sự tình, chỉ ngắm nhìn mà không dám động đến chú. Khi Ne-me-tréc vừa bước lên cầu thì giọng trầm trầm âm vang của A-trơ Phe-ri nổi lên:
- Nghiêm!... Chào!
Hai lính gác đứng nghiêm, giương ngọn giáo bịt giấy bạc lên trời. Những đứa khác chụm chân lại, giơ giáo làm theo, những ngọn giáo mũi bạc lấp lánh dưới ánh trăng. Tất cả vẫn im lặng. Chỉ có tiếng nhem nhép bước trong đôi giày sũng nước của Ne-me-tréc nện đều đều trên cầu. Tiếng bước chân xa dần rồi mất hút trong đêm tối.
Ne-me-tréc đi khỏi.
Trên đảo, bọn áo đỏ lúng túng nhìn nhau. A-trơ Phe-ri đứng giữa bãi trống, đầu cúi gằm. Ghe-rếp bước đến trước mặt nó, mặt trắng như tường vôi. Nó lúng túng:
- Xin đằng ấy biết cho… - Nó bắt đầu.
A-trơ Phe-ri quay lưng lại. Ghe-rếp đến gần bọn con trai đang đứng trơ trơ ở đó, rồi nó đến trước thằng Pát-xtô anh:
- Xin đằng ấy biết… cho… - Nó vẫn ấp úng.
Pát-xtô làm theo gương chủ tướng, nó cũng quay lưng lại. Ghe-rếp đứng đực ra đó, nó bối rối không biết làm gì. Sau đó nó nghẹn ngào:
- Thế tao có thể đi được không?
Đến đây vẫn không ai trả lời. Bây giờ nó cũng bước trên con đường Ne-me-tréc vừa đi. Không ai chào nó cả. Bọn gác tựa lưng vào thành cầu, nhìn theo dòng nước. Những bước chân của Ghe-rếp cũng vọng lại trong cái yên lặng của Vườn cỏ...
Khi chỉ còn bọn áo đỏ với nhau, A-trơ Phe-ri bước đến trước mặt thằng Pát-xtô anh, ghé sát mặt nó, khe khẽ hỏi:
- Mày lấy bi của thằng bé ở vườn Viện bảo tàng à?
- Tao!
- Em trai mày cũng ở đó à?
- Phải!
- Có xảy ra “anh-sơ-tanh-đơ” chứ?
- Có!
- Tao đã cấm là quân áo đỏ không được cướp bi của những đứa trẻ nhỏ yếu cơ mà!
Bọn Pát-xtô im lặng. Chúng không tỏ ra chống đối A-trơ Phe-ri. Vị chủ tướng cau mặt nhìn chúng rồi bình tĩnh nói bằng giọng cứng cỏi:
- Chúng mày tắm đi!
Bọn Pát-xtô nhìn nó, không hiểu gì.
- Chúng mày không hiểu à? Cứ để cả quần áo thế, bây giờ đến lượt chúng mày tắm đi!
Và khi thấy một vài khuôn mặt mỉm cười, nó nói tiếp:
- Đứa nào cười chúng nó thì cũng xuống tắm cùng nhé!
Đến đây không ai dám hé môi cười. A-trơ Phe-ri nhìn bọn Pát-xtô, nói bằng một giọng giục giã:
- Nào, lội xuống tắm đi! Một, hai!
Nó quay lại đội quân:
- Đằng sau, quay! Chúng mày đừng trơ mắt nhìn anh em nó!
Bọn áo đỏ quay gót, lưng hướng về mặt hồ. Thậm chí A-trơ Phe-ri cũng chẳng thèm nhìn xem bọn Pát-xtô thi hành hình phạt ra sao. Bọn Pát-xtô thì ỉu xìu, từ từ bước xuống hồ, ngoan ngoãn ngồi cho nước ngập đến cổ. A-trơ Phe-ri nhìn ra hồ. Khi thấy rõ hai đứa đã thực sự dấn mình trong nước, ngập đến cổ, nó ra lệnh:
- Bỏ súng xuống! Đi!
Nó dẫn đoàn quân ra khỏi đảo. Bọn gác thổi tắt đèn rồi nhập vào đám trẻ đang hành quân qua cầu. Sau đó chúng biến vào những bụi cây rậm rạp của Vườn cỏ.
Hai anh em thằng Pát-xtô bò lên bờ. Chúng nhìn nhau và thọc tay vào túi như chúng vẫn thường làm, chúng cũng cất bước ra đi, chẳng nói với nhau nửa lời, chúng xấu hổ lắm.
Đảo nhỏ lại vắng tanh trong cái im lặng của buổi tối mùa xuân chan chứa ánh trăng.