Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Châu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Võ Lâm Như Tâm
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2978 / 5
Cập nhật: 2016-04-30 18:01:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ân Anh!
Vân Anh đứng lại khi nhìn thấy Thông. Cô yên lặng đợi Thông đến gần hơn, cái nhìn thật lặng lẽ. Thông đọc được nỗi buồn sâu sắc trên gương mặt héo hắt của Vân Anh.
- Có chuyện gì vậy anh Thông?
- Vân Anh hãy đến với Nhật một chút đi! Bây giờ ngày nào nó cũng say mèm. Mẹ nó vào Sài Gòn tìm, chưa nói được đến hai câu, nó đã lăn ra ngủ hay bỏ đi mất. Một người yêu Vân Anh sâu đậm như vậy, mà Vân Anh tàn nhẫn đành đoạn bỏ hay sao?
Nước mắt Vân Anh muốn chảy ra:
- Tôi không đi gặp anh Nhật được đâu.
Thông bắt đầu nổi giận:
- Tại sao vậy? Ngày nào yêu nhau tha thiết, rồi đùng một cái nói bỏ là bỏ.
Nhật nó bảo dù cho mẹ nó có xúc phạm Vân Anh đi nữa, phận làm con không nên cố chấp như vậy.
- Vân Anh không hề giận mẹ anh Nhật, có những nguyên nhân không cho phép Vân Anh yêu anh Nhật nửa.
- Nguyên nhân nào mà biến Vân Anh thành một con người tàn nhẫn vô tình vô nghĩa hả? Nếu không có sự giúp đỡ của Nhật, Vân Anh yên tâm đi học để học hết mấy năm đại học sao?
- Vân Anh biết Nhật đã làm rất nhiều cho Vân Anh. Vân Anh cũng đâu có muốn làm cho Nhật phải đau khổ, vì chính Vân Anh cũng đang đau khổ vậy.
- Đau khổ vậy sao còn muốn bỏ nó?
- Bởi vì... Thôi Vân Anh phải đi làm, muộn rồi.
Vân Anh đẩy Thông ra, cô chạy đi. Gặp chiếc xe buýt vừa trờ tới đậu lại, cô hấp tấp leo lên. Xe chạy đi rồi, Vân Anh mới gục mặt vào đôi bàn tay mình khóc 1ặng lẽ. Nhật ạ! Chúng mình không có quyền nghĩ về nhau nữa, còn nghĩ về nhau tội lỗi lắm. Nhật đau, Vân Anh cũng đau vậy, tại sao ông trời 1ại cho chúng mình gặp nhau yêu nhau đến bao nhiêu năm trời mà không biết là chị em của nhau. Ai cũng bảo chúng mình rất giống nhau, lúc đó Nhật hay đùa:
"Nồi nào úp vung nấy không biết sao". Hóa ra chúng mình là chị em của nhau, sao nghiệt ngã như vậy, chị em yêu nhau, may là chúng ta cư xử với nhau như bạn bè. Nỗi đau này rồi sẽ đi qua, thời gian sẽ phủ lên những nỗi đau thảnh đá sỏi thôi!
Nhật nóng nảy đợi Thông. Vừa thấy Thông về đến, Nhật lao ra:
- Có gặp cô ấy không?
- Gặp, nhưng không khuyên được cô ấy đâu. Cứng rắn lạnh lùng và tàn nhẫn nữa.
Nhật đứng như hóa đá, đến Thông đi làm "sứ giả hòa bình", Vân Anh cũng không chịu đi gặp anh. Vân Anh bỏ anh rồi, tại sao anh yếu hèn cứ nghĩ về cô.
Tự bảo mình như thế, nhưng sao trái tim Nhật cứ đau đớn từng hồi, muốn đứt bỏ hình bóng Vân Anh cũng không được, anh đã yêu cô bằng tất cả trái tim mình.
Thông thương hại vỗ vai Nhật:
- Cô ấy quyết định chia tay rồi, mày còn muốn gặp làm gì nữa. Chẳng phải cô ấy đã gặp mày và nói rõ là sẽ đi lấy chồng, không yêu mày nữa.
Nhật thẫn thờ:
- Có, Vân Anh có nói như thế, nhưng sao tao không muốn tin vào những điều đó. Tao cứ nghĩ Vân Anh giận mẹ tao, song bây giờ tao hiểu rồi, đó chỉ là cái cớ. Tuy nhiên tao vẫn muốn gặp một lần rồi tao sẽ về Quy Nhơn và thề không trở lại Sài Gòn nửa. Mày cho tao biết bây giờ Vân Anh ở đâu đi.
- Cô ấy đi làm cho một công ty của người Hàn Quốc, may là tao có nhỏ em bà con nên mới biết. Mày muốn gặp thì chiều sáu giờ đến công ty đó gặp. Công ty đó tận Thủ Đức lận.
- Tao sẽ đi. Trời có sập tao cũng nhất định gặp Vân Anh.
- Hy vọng khi gặp mày Vân Anh sẽ chuyển ý không còn hờn anh giận em nữa. Chúc may mắn và vui vẻ!
Nhật cười buồn:
- Cám ơn mày, tao đi đây.
Nhật vừa đi ra đường, đụng vào Đỗ Quyên, cô mừng rỡ thắng xe lại.
- Chào anh Nhật! Hôm nay chịu làm người tỉnh rồi hả? Anh đi đâu vậy, em cho quá giang.
- Thôi, Đỗ Quyên vào trong đó với Thông đi!
Đỗ Quyên xụ mặt:
- Em đã nói em và anh Thông chia tay rồi, sao anh cứ bảo em gặp anh Thông hoài vậy?
- Đỗ Quyên lại bắt chước Vân Anh làm cái con người lá mặt lá trái hay sao?
- Anh nói kỳ ghê! Cái gì lá mặt lá trái. Em nhận rõ ra rồi em và anh Thông không thích hợp nhau, còn trong giai đoạn hẹn hò, em có quyền quay lưng khi thấy không còn thích hợp với nhau chứ.
Nhật cười nhạt châm biếm:
- Đỗ Quyên có khác gì Vân Anh đâu, các người là những con người phản bội đáng khinh.
- Anh nỡ nói em như vậy sao? Giận Vân Anh rồi nói em là người xấu. Em thật sự quan tâm đến anh, muốn giúp anh xoa dịu nỗi đau Vân Anh gây ra cho anh.
Nhật lạnh lùng:
- Cám ơn lòng tốt của Đỗ Quyên, tôi không cần cái lòng tốt ấy. Sau này đừng có đi tìm tôi, chặn đường đón ngõ tôi nửa.
Nhật bỏ đi, Đỗ Quyên tức giận nhìn theo. Cô mắng thầm:
Nếu nhà anh không gàu có, tôi chẳng thèm quan tâm đến kẻ phách lối khó ưa như anh. Vân Anh bỏ anh đáng đời.
Nổ mạnh máy xe, Đỗ Quyên phóng xe đi ào ào.
Năm giờ bốn mươi lăm, Nhật hồi hộp nép vào sau xe bánh mì, anh mở mắt nhìn về hướng cửa công ty Friendly. Nhiều nhân viên công ty chạy xe ra và sau cùng là Vân Anh, cô đi cùng một người bạn nam đồng nghiệp.
- Vân Anh đi xe gì vậy, hay là đi xe của tôi đi?
Vân Anh cười lắc đầu:
- Thôi, tôi có vé xe buýt tháng, không phải làm phiền anh.
- Phiền gì đâu. Bạn bè giúp nhau, tôi thích đưa Vân Anh về.
- Cám ơn anh.
Vân Anh bước tới trước để đến trạm xe buýt. Cô giật nảy người vì Nhật từ sau xe bánh mì đi ra. Anh chận cô lại:
- Anh muốn nói chuyện với em.
Vân Anh lùi lại, cô làm vẻ mặt lạnh lùng ngay:
- Giữa hai chúng ta, Vân Anh nói rõ rồi sao Nhật không chịu về Qui Nhơn đi. Ra trường rồi phải về nhà phụ cha mẹ mình chứ.
- Nếu không gặp được Vân Anh, anh nhất định không về Qui Nhơn đâu.
- Gặp nhau để làm gì nữa, chúng ta không thể nào với nhau được đâu Nhật.
- Tại sao không? Chỉ trừ phi Vân Anh không còn yêu anh nửa.
- Ừ, đúng là như vậy. Xin lỗi nghe Nhật. Xe của người bạn chạy vượt qua, Vân Anh vội gọi to:
- Anh Đoàn! Cho Vân Anh về chung với.
Vân Anh vội chạy theo Đoàn, cô hấp tấp leo lên xe lúc Đoàn vừa dừng xe lại.
- Chạy đi anh Đoàn!
Đoàn cho xe chạy đi:
- Anh chàng đó làm phiền Vân Anh à?
- Anh chạy xe nhanh đi.
Nhật cố chạy theo Vân Anh, anh không dám nghĩ là cô cư xử với anh như vậy. Chiếc xe chở Vân Anh đi xa, Nhật mới nhớ xe của mình, anh quay lại lấy xe đuổi theo. Vân Anh biến đi mất từ đàng nào, Nhật dừng xe lại thẫn thờ.
Anh biết chắc ngày mai Vân Anh sẽ tránh mặt anh, khi anh biết chỗ làm của cô. Kết thúc chia tay tức tưởi như vậy sao? Nhật lại muốn chìm vào men rượu để quên, chỉ có say anh mới tạm quên đi nỗi đau bị "đá".
"Đêm nay lại giống đêm nào Nhấp xong chung rượu, buồn vào tận gan Đêm nay có một nửa trăng thôi Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi.".
Con sẽ về Qui Nhơn ngay đêm nay mẹ ạ. Bây giờ con hiểu rồi, bỏ con chỉ là một cái cớ, vì khi yêu nhau, không ai cố chấp, vì mẹ của người mình yêu xúc phạm mình, mà quyết dứt bỏ một mối tình có đến ba năm dài bên nhau. Vân Anh ơi! Anh hận em. Anh biết là anh đớn hèn, làm cho cha anh buồn, mẹ anh phải khóc, anh là đứa con bất hiếu. Từ nay anh sẽ quên em.
Trong men rượu chếnh choáng, Nhật cứ chạy xe đi. Đèn pha phía trước chói lòa vào mắt Nhật, anh không còn thấy gì cả, tay lái của Nhật chệnh choạng rồi lao xuống cái hố bên đường. Một cơn đau buốt, Nhật hét lên, chung quanh anh tối tăm mù mịt...
Vân Anh hốt hoảng lao ra đường sau cú điện thoại của Thông. Cô chạy như người điên trên đường phố.
- Tắc xi!
Vân Anh vội leo lên, cô giục người tái xế:
- Làm ơn đến bệnh viện Chợ Rẫy giùm tôi!
Xe chạy nhanh, thế mà Vân Anh cứ giục liên tục. Cô đau khổ đến tan nát cả lòng.
- Nhật ơi, đừng xảy ra chuyện gì nghe.
Xe vừa dừng lại, Vân Anh trả tiền xe rồi hấp tấp chạy vào bệnh viện, đến phòng cấp cứu:
- Bác...
Vân Anh đứng lại, nước mắt của cô bây giờ tuôn ra:
- Nhật sao rồi hả bác?
Bà Tuyết Sương đang ngồi tựa vào ông Long, nước mắt ướt đẫm. Ông Long nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu đóng kín:
- Bác sĩ đang làm phẫu thuật trong đó, hình như là gãy xương chân.
- Trời ơi...
Vân Anh sụp xuống, cô như một cái cây đứng giữa đồng không còn sức để chịu đựng nữa. Lẽ ra chiều hôm qua cô nên đi với Nhật, nói ra sự thật, Nhật không như thế này. Tất cả tại cô Vân Anh đã hại Nhật rồi Nhật ơi.
- Cháu đứng lên đi Vân Anh.
Vân Anh lắc đầu:
- Nếu Nhật có mệnh hệ gì, cháu không sống nổi đâu bác ơi.
Bà Tuyết Sương nức nở:
- Tất cả là tại bác, lẽ ra bác nên nói ra sự thật. Nếu Nhật có bề nào, bác cũng không sống nổi.
Ông Long kêu lên:
- Thôi được rồi, hai người không nên nói ra những lời bi quan, Nhật được phẫu thuật sắp xương lại, sẽ không sao hết.
Cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng kín, Nhật đang chìm trong hôn mê, đội bác sĩ phẫu thuật đang từng phút dành sự sống cho Nhật.
Nếu Nhật chết? Vân Anh nghe tim mình thắt lại đau đớn, cô không muốn nghĩ đến điều đó. Tại sao khờ vậy hả Nhật, có cả vạn người để cho em yêu tại sao lại yêu chị?
Rời bệnh viện Vân Anh đi thất thểu, cô không chịu nổi không khí tang tóc ở đó, xác thân cô mệt mỏi tinh thần cô mệt mỏi. Vân Anh muốn được nằm trong căn phòng của mình, một mình chìm vào đau thương và nước mắt.
- Vân Anh!
Bà Vân Phi hét lên khi thấy Vân Anh:
- Cứ thấy mặt con là mẹ như thấy ma vậy. Còn tiền không, đưa cho mẹ đi mua rượu. Đồ khốn kiếp! Bây giờ quán rượu nó thấy mẹ, nó phun vào mặt mẹ một câu "không bán thiếu". Con lấy chồng Hàn Quốc đi! Lúc đó con có tiền không còn ai dám khi nhà mình.
Rầm... Ông Hoàng ném cái ghế đẩu nhỏ vào vách, ông quát:
- Bà cần tiền đến độ bảo con gái bà phải như vậy sao?
Không vừa, bà Vân Phi quát lại:
- Tôi nói con làm như vậy đó, bởi vì tôi đã ngu dại bỏ một người giàu có để lấy ông. Tình yêu thề non biển là cái gì? Con đừng có ngu xem tình yêu là quan trọng nữa nha Vân Anh.
Vân Anh bịt hai tai, cô khóc òa lên:
- Con van ba mẹ đừng cãi nhau nữa. Được, mẹ muốn uống rượu thì lấy tiền này đi uống cho đã đi. Tại sao khi bất đắc chí đều dùng rượu giải quyết vậy? Cả Nhật nửa, khờ lắm bây giờ nằm bệnh viện không biết sống hay chết nữa.
Ông Hoàng há hốc mồm, trong lúc bà Phi Vân tròn mắt nhìn xấp tiền trên tay con gái. Bà lao lại:
- Ở đâu mà con có nhiều tiền như vậy Vân Anh? Có phải công ty môi giới hôn nhân đó người ta chọn con, tiền này là tiền đặt cọc?
Ông Hoàng bật dậy giận dữ:
- Vân Anh! Mẹ con nói như vậy có đúng không?
Vân Anh buông xấp tiền cho rơi xuống nền gạch:
- Không phải! Tiền của bác Tuyết Sương, bác muốn giúp gia đình mình.
Vừa đưa tay định nhặt cọc tiền lên, bà Phi Vân rụt tay lại như bị bỏng lửa.
- Cái gì! Mày nói tiền này của bà Tuyết Sương? Tại sao mày lấy? Nó cho mày tiền là muốn làm nhục tao với mày đó. Đồ khốn kiếp!
Tuy giận dữ, bà Vân Phi cũng cầm cọc tiền lên ngắm nghía:
- Nó cho tiền là muốn nói lẽ ra nó nghèo, nhờ tao nên bây giờ nó có cả đống tiền này chứ gì. Được, tao không cần phải tự ái khi mày muốn bỉ mặt tao. Đồ khốn kiếp!
Vân Anh khó chịu:
- Tại sao mẹ cứ mắng liên tục đồ khốn kiếp vậy. Mẹ cứ nói bác Tuyết Sương xấu nhưng con thấy bác rất hiền lành, biết trước biết sau.
- Câm miệng mày lại, đừng có ca tụng cái kẻ giả nhân giả nghĩa. Mày không khôn hơn mẹ mày đâu con ạ. Ai tốt ai xấu, tao đều rõ cả. Nhưng không sao, cho thì tao lấy, tội gì không xài, của chùa, ngu sao trả lại.
Điềm tĩnh, bà Vân Phi cất hết vào người đi ra cửa. Ông Hoàng quát:
- Bà không biết nhục hay sao? Đưa tiền lại cho Vân Anh để nó trả cho ngựời ta.
- Không! Tiền đã vào tay tôi là của tôi. Hồi trước, tôi vì yêu ông mà từ bỏ vị hôn phu của mình. Ông ta cũng đâu có ngu, con của ông là con ông ta, vợ của ông cũng là vợ ông ta. Hai mươi mấy nãm nay chẳng phải tôi và ông luôn thóa mạ nhau vì những điều đó sao?
Bà Vân Phi đi nhanh ra ngoài như sợ ông Hoàng sẽ giữ mình lại đoạt lấy số tiền. Nhưng ông không đuổi theo mà đứng như hóa đá.
- Ba!
Đôi mắt ông Hoàng đỏ hoe:
- Mẹ con vừa nói... con đã gặp bà Tuyết Sương khi nào vậy?
- Hơn mười ngày trước. Bà bảo giữ tiền đó lo cho ba, kiếm cái gì đó buôn bán, già rồi còn đi làm bảo vệ gì nữa.
- Tại sao con không nói cho ba biết?
- Con sợ ba không nhận. Bây giờ mẹ lấy hết rồi, làm sao hả ba?
- Hãy cứ để cho bà ấy xài cho hết, đổ vào rượu hay vào sòng bạc cũng được, ba không muốn xài đồng tiền thương hại.
- Ba à!Có thể bác Sương thương hại ba, nhưng bà và bác Long không hề giận ba, bằng cớ là bác Long luôn xem anh Nhật như là con đẻ.
Ông Hoàng nhíu mày:
- Con nói cái gì?
- Anh Nhật và con yêu nhau ba ạ. Con là chị của anh Nhật phải không ba, dù con ra đời trước anh Nhật vài tiếng đồng hồ.
Ông Hoàng choáng váng:
- Họ nói với con như vậy?
- Khi ba và bác Sương ly hôn, bác ấy có mang hai tháng.
Vân Anh bật khóc:
- Con không biết tại sao ông trời lại cho con quen và yêu em trai mình. Ai cũng bảo tụi con giống nhau, con cứ nghĩ người giống người... Có ai ngờ... Con đau khổ lắm ba ạ. Bác Sương lại cố giấu Nhật, đó là nguyên do khiến Nhật đi uống rượu và rồi xảy ra tai nạn giao thông. Nếu Nhật chết, thì con sống sao đây hả ba?
Ông Hoàng đứng chết lặng. Có một sự thật như thế sao? Ông đúng là một con người bỏ đi, giẫm lên tất cả đạo lý để sống cho tình yêu. Tình yêu đó là gì?
Hơn hai mươi năm vợ chồng để rồi quay mặt lại với nhau, xem nhau như kẻ thù.
- Ba!
Nét mặt ông Hoàng thật khó coi, Vân Anh lo lắng ôm vai ông:
- Ba! Con xin lỗi đã làm cho ba phải lo.
Chậm chạp, ông Hoàng đi lại ngồi xuống ghế:
- Con có lỗi gì đâu, ba mới người có lỗi. Vân Anh! Con có giận ba không, vì ba mà con đau khổ như ngày hôm nay.
Vân Anh lắc đầu:
- Đâu phải tại ba.
- Không, là tại ba, một người chồng vô trách nhiệm, chỉ biết sống cho tình yêu của mình, cho nên ông trời trừng phạt ba, tuổi già phải sống trong đau khổ.
- Ba đừng tự dằn vặt mình nửa mà ba. Ba vào phòng nghỉ đi, hay ba muốn ăn gì không, con đi mua cho?
- Thôi, lúc này ba muốn ngủ. Con cũng đi nghỉ đi, ba thấy con cũng mệt mỏi lắm rồi.
Ông Hoàng nhắm mắt lại, đầu ngả ra sau, Vân Anh đứng lên đi vào phòng mình. Lạy trời, hãy cho Nhật tỉnh lại!
Ông Hoàng đẩy cánh cửa nhìn vào. Ông lặng người nhìn cảnh bên trong.
Bà Tuyết Sương đang ngủ ngồi bên giường bệnh. Trên giường, Nhật vẫn chìm vào cơn mê, một bên truyền dịch, một bên truyền máu. Như có linh cảm, bà Tuyết Sương giật mình mở bừng mắt ra, ông Hoàng lúng túng:
- Tôi đến... nó thế nào rồi?
Bà Tuyết Sương thở dài:
- Bác sĩ nói qua nguy hiểm rồi. Tối qua có tỉnh lại một chút. Ông đến một mình à?
- Không, còn có Vân Anh bên ngoài. Nó tỉnh lại là tốt rồi, để tôi cho Vân Anh hay. Chúng ta ra ngoài đi!
Vân Anh đứng lên khi thấy hai người, cô chào lễ phép:
- Thưa bác...
- Cháu cứ vào thăm Nhật đi, thuốc mê còn nên chưa tỉnh lại được.
- Dạ, xin phép bác.
Vân Anh bước vào, cô không quên khép cửa lại, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên giường bệnh, lặng nhìn Nhật.
Từ đầu gối của Nhật xuống, băng bột, toàn thân mặt mũi và tay của Nhật đều bị xây xát Vân Anh nhẹ nhàng bàn tay Nhật ủ trong tay mình. Sao khờ như vậy hả Nhật, xem thường mạng sống của mình, làm khổ cha khổ mẹ và cả Vân Anh nữa. Sau này đừng như vậy nữa Nhật nhé. Vân Anh sẽ rất mừng có một người em trai như Nhật.
Bên ngoài, ông Hoàng và bà Tuyết Sương ngồi đối diện ngoài ghế đá vườn hoa. Hai mươi mấy năm họ mới ngồi đối mặt nhau, thời tuổi trẻ không còn, mà mái tóc mỗi người ngả màu muối tiêu. Thỉnh thoảng ông ho khục khặc. Bà Tuyết Sương ái ngại:
- Ông bị cảm à?
- Không! Tôi bị lao phổi đến thời kỳ thứ ba. Nếu như Vân Anh không nói, tôi chẳng bao giờ biết mình còn có một đứa con. Tôi đúng là thằng đàn ông không ra gì, chỉ biết sống cho mình.
- Ông không nên tự trách, thật ra anh Long rất tốt, xem Nhật như con ruột của ảnh vậy.
- Điều này tôi biết. Tôi hổ thẹn với Long.
Bà Tuyết Sương lảng ra:
- Vậy ông đi bác sĩ uống thuốc gì rồi?
- Buồng phổi của tôi sắp nát hết rồi, có uống thuốc cũng vô ích.
- Sao lại vô ích, đau thì phải ống thuốc. Ông bi quan như vậy có phải khổ cho Vân Anh.
- Nó là đứa con có hiếu. Còn tôi, cho đến ngày mẹ mình mất, tôi vẫn làm cho mẹ mình phải đau lòng.
Bà Tuyết Sương im lặng. Nói gì bây giờ, khi mỗi người có một số mệnh, một cuộc sống riêng. Duyên nợ giữa bà và ông đã hết từ hai mươi năm tước.
- Bác Hoàng... bác Hoàng...
Thông hớt hải chạy tới:
- Bác gái bị bắt ở sòng bài, công an còng tay bác gái dẫn lên xe người ta bu lại xem đông lắm. Vân Anh đâu hả bác?
- Nó... nó...
Cơn đau thắt ở ngực làm ông Hoàng ôm ngực, mặt ông tái xanh, mồm nhộn nhạo và một dòng máu nóng từ cuống họng trào lên phun vọt ra ngoài.
- Máu! - Thông kinh hoàng kêu lên - Bác Hoàng...
Bà Tuyết Sương hoảng sợ ngồi chết điếng. Thông vừa lau máu cho ông Hoàng vừa bế xốc ông lên chạy vào phòng cấp cứu. Tiếng chộn rộn bên ngoài, Vân Anh vội đi ra, cô chạy len vào đám đông. Thông vác ông Hoàng cố chạy nhanh tới phòng cấp cứu.
- Vân Anh! Ba của cậu bị ngất rồi.
- Ba...
Vân Anh chạy theo, hai chân cô như muốn quỵ xuống vì kiệt sức...Ba ơi, ba đừng xảy ra chuyện gì nghe ba.
Mưa Bong Bóng Mưa Bong Bóng - Hồng Châu Mưa Bong Bóng