There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Chu Hương
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4462 / 8
Cập nhật: 2015-11-12 13:22:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
hế rồi một ngày làm việc cũng hết. Cát Vi nhanh chân ra khỏi công ty để nhanh chóng trở về nhà. Không biết là chuyện gì mà hai người bạn than Chấn Nguyên và Thúy Hân lại hẹn mình gấp như thế? Phải chăng họ muốn giở trò gì đây.
Bước vào phòng, Cát Vi đã thấy Thúy Hân chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đhi chơi. Nàng nhìn bạn với ánh mắt đầy ẩn ý và hỏi:
- Th này! Cậu có biết chuyện vui gì mà Chấn Nguyên lại hẹn với tụi mình thế không?
- Mình cũng không biết nữa, chỉ nghe anh nói là muốn tạo ra cho tụi mình một sự bất ngờ. Hân có hỏi nhưng anh vẫn không chịu nói thật ra.
Dù trong lòng bao thắc mắc, nhưng cả hai cô gái đều hiểu rằng, chắc chắn Anh chàng sẽ đem đến cho họ sự ngạc nhiên thú vị lắm đây.
Hai cô chọn cho mình bộ trang phục thích đẹp nhất, rồi cùng ngồi vào bàn trang điểm, với lớp son phấn rját nhẹ tạo nên bẻ đẹp tự nhiên đầy quyến rũ. Khi đã hoàn tất xong, hai cô gái bước nhanh ra khỏi phòng và đến nơi hẹn.
Đến nơi, hai cô đứng xớ rớ trước quán, nhìn xung quanh để tìm bạn. Bên trong quán, Nguyên đã kịp nhận ra sự có mặt của hai cô bạn. Anh càgn ngỡ ngàng hơn trước vẻ đẹp đầy quyến rũ bên những chiếc đầm dạo phố thật xinh xắn. Nguyên nhủ thầm: Thật đúng là vẻ đẹp "mười phân vẹn mười" Hân trông rất xinh đẹp với khuôn mặt thánh thiện. Còn Cát Vi là một cô gái rất dễ thương với vẻ tự tin của một cô gái đầy nữ tính này.
Hai cô gái bước đến bên anh, chào hỏi với những nụ cười tươi trên khuôn mặt.
- Anh Nguyên chờ tụi em có lâu chưa?
Nở một nụ cười tươi, anh nói:
- Anh cũng vừa mới đến thôi. Nhưng nếu được chờ lâu để được gặp hai người đẹp thế này thì dù có chờ dài cả cổ, anh cũng thấy vui.
- Anh cứ chọc tụi em hoài.
- Đùa với hai em cho vui thôi, Vi và Hân ngồi đi.
Hai cô gái ngồi xuống ghế. Rồi như phát hiện ra điều gì lạ, vì sao lại du một chiếc ghế trong khi bọn họ chỉ có ba người, Cát Vi nhanh miệng hỏi:
- Sao hôm nay anh cho đặt dư một chiếc ghế thế? A! Phải chăng anh định dẫn cô bạn gái đến đây để giới thiệu tụi em?
Chấn Nguyên liếc nhanh qua Thúy Hân, anh thoáng thấy nét buồn hiện lên khuôn mặt ấy và đôi mắt dường như cũng đượm buồn. Anh đáp với vẻ đầy bối rối:
- Không phải thế đâu. Chỉ tại anh có hẹn với một người bạn, nhưng anh ấy chưa đến đấy thôi.
Vừa giải thích, Nguyên nhìn ra bên ngoài. Và anh kịp nhận ra có mặt của bạn nên nói:
- À! Hắn đến rồi kià.
Cả ba cặp mắt đều đổ dồn về phía cửa.
Người đầu tiên giật mình là Cát Vi. Nàng tự hỏi: Phải chăng chính là anh? Trong đầu nàng giờ lại hiện ra cuộc gặp gỡ hôm trước, một cuộc gặp mặt mà không hẹn trước. Nàng nhủ thầm: Có lẽ do người giống người thôi. Nhưng làm sao mà nàng lại lầm được vì lâu nay nàng vẫn mong dịp gặp lại anh mà.
Mọi người đang vui mừng, chưa ai kịp nhận ra sự biến đổi trên khuôn mặt Vi. Họ cười nói với nhau một cách vui vẻ.
Thái Bảo à! Đây là Thúy Hân, cô trợ lý mà mày qúa quen biết rồi phải không?
Giờ đến sự ngỡ ngàng của Thúy Hân, thì ra sếp của cô chính là bạn thân của Chấn Nguyên, thế mà lâu nay họ có bao giờ tiết lộ cho nàng biết đâu. Hân nói với giọng hờn dỗi:
- Thế mà từ lâu hai anh giấu em nhén.
- Cũng tại bạn anh muốn dành cho em sự ngạc nhiên thôi, và nhất là cho Vi đó.
Nhìn về phía Vi, anh lại giới thiệu:
- Còn đây là Cát Vi, cô bạn gái mà tao vẫn thường nhắc đến với mày đó.
Thái Bảo liếc nhanh về phiá cô gái. Chạm ngay ánh mắt của người đối diện đang nhìn mình, anh sững sờ như không tin ở mắt mình.
- Ủa! Là … em à?
Giờ thì Thúy Hân mới phát hiện ra sự yên lặng của cô bạn. Nàng chợt nhớ đến câu chuyện từ lầu mà Vi đã kể cho nàng nghe. Phải chăng anh là người mà Vi đã gây ra tai nạn? Nhìn anh, nàng cảm thấy giống với những nét miêu tả của bạn nàng lắm đấy.
Chấn Nguyên không hiểu chuyện gì xảy ra với bạn, nên anh vẫn hỏi với thái độ tự nhiên:
- hai người quen biết nhau rồi à?
- Vâng. Chúng mình đã gặp nhau một lần rồi. Cát Vi là người mà tớ vẫn nhắc đến với cậu đấy.
Chấn Nguyên đã hiểu ra câu chuyện. Anh nhận ra vẻ bối rối, lúng túng của hai người. Để phá tan bầu không khí ngột ngạt, Nguyên mở lời:
- À, Thái Bảo này! Hôm nay mày hứa với tao là đãi một buổi tối thoải mái luôn sao đến giờ mà vẫn không thấy gì hết vậy.
- Vâng. Bây giờ thì chúng ta kêu thức ăn lên nhé.
Thức ăn rất nhiều, thế nhưng hôm nay Bảo không thấy ăn ngon miệng. Do sự gặp mặt bất ngờ này chăng?
Còn Nguyên và Hân cũng nhận ra rằng hôm nay cô bạn vui tính của họ thiếu những tiếng cười tươi của mọi ngày, dù Cát Vi đã cố tình tạo ra những tiếng cười. Nhưng họ không dám nói ra, chỉ sợ hai người bạn sẽ thấy ngại hơn.
Sauk hi dùng xong buổi tối, Nguyên và Hân đề nghị cho xe chạy một vòng quanh phố biển rồi hai anh, mỗi người một nhiệm vụ là đưa hai cô gái về nhà. Chấn Nguyên và Thúy Hân vẫn vui vẻ như mọi hôm. Còn riêng Thái Bảo và Cát Vi thì luôn có sự bối rối.
Thái Bảo mở lời trước:
- Cát Vi này! Hôm trước anh có lỗi trước, xin em bỏ qua nhé.
- Anh đừng nói thế, tại lỗi ở em phóng xe qúa nhanh thôi.
Hai người ngồi yên lặng rồi họ cùng bật lên tiếng nói:
- Thế thì chúng ta coi như đã huề nahu không ai có lỗi với ai cả.
- Ok. Đồng ý cả nhé.
Bảo cho xe chạy chậm lại, tiếp theo là những tiếng cười giòn tan vì những nỗi lòng của cả hai người từ lâu đã được giải toa?.Anh kế cho Vi nghe rất nhiều những câu chuyện vui. Ngược lại. Vi cũng kể cho anh nghe những câu chuyện hài hước.
Phố biển đêm nay rját đẹp, ánh trăng nhấp nhô theo từng làn sóng biển, từng ngọn gió nhẹ của biển thổi nhẹ vào thành phố như tiếng ru của người mẹ đưa con vào gijác ngủ say. Nhưng chắc một điều rằng hôm nay thành phố biển này sẽ có hai người vẫn thổn thức torng đêm, hai tâm hồn ấy dường như đã hoà quyện vào từng nhịp thở của nhau trong những giây phúp gặp gỡ ban đầy ấy.
Mấy hôm gàn đây là những ngày vô cùng bận rộn đối với Thúy Hân. Nàng vừa làm việc của trợ lý giám đốc, lại thêm chức giám đốc tạm thời trong những ngày Thái Bảo đi công tác, mọi việc đều đổ xuống đầu nàng. Ký hết các hợp đồng với khách hàng, trông coi quản lý nhân sự. Dù có mệt mỏi nhưng nàng vẫn thấy vui vì đã giúp được cho THÁI BảO một số công việc, để anh yên tâm công tác ở các chi nhánh ở nước ngoài.
Ban đầu, khi nghe THÁI BảO tỏ ý nhờ Hân giúp đỡ, nàng đã từ chối vì nghĩ rằng việc làm đó qúa tầm tay với mình. Thế nhưng do sự thành khẩn của nah nên nàng không thể chối từ được và đã miễn cưỡng nhận lời. Rồi mọi chuyện cũng diễn ra một cách trôi chảy. Ngay cả những vị trưởng phòng vốn khó tính, ban đầu họ đều bắt bỏ ý kiến của Thái Bảo, nhưng sau đó họ vẫn trầm trồ khen Hân:
- Cô ấy giỏi thật. Đúng là tuổi trẻ tài cao, hơn hẳn bọn đầu bạc của chúng tôi rồi.
Những lời khen của họ làm cho Hân cảm thấy sung sướng lắm, nhưng vẫn tỏ ra khiêm tốn:
- Các bác, các chú qúa khen cháu đấy thôi.
- Chúng tôi nói thật đó cô Hân à? Cô đã làm tốt mọi việc, giúp giám đốc của mình yên tâm mà đi công tác xa.
Những khi ấy, nàng chỉ mỉm cười vui vẻ với họ thôi.
Riêng những cô gái trẻ thì lại nhìn nàng với ánh mắt đầy ghen tỵ, các nàng còn nhỏ to với nhau rằng:
- Tao đoán rằng con nhỏ này chẳng tài cán gì, chẳng qua là định lấy lòng anh giám đốc trẻ của mình thôi.
Hân không hề bận tâm trước thái độ hay lời nói của họ, mà nàng chỉ tự nhủ rằng, phải làm hết sức mình để khỏi phụ công từ lâu anh đã dẫn dắt và rất thương yêu nàng.
Nhìn lên lịch làm việc của mình, Hân nhớ ra là sắp đến giờ hẹn với vị khách quen. Nàng cho gọi cô thư ký mang các giấy tờ vào chuyẩn bị cho cuộc trao đổi:
- Ái Chi này! Em mang giúp giùm chị tập hồ sơ của vị khách hàng còn lại vào coh chị nhé.
Trong công ty, chỉ riêng cô thư ký Ái Chi là nhìn nàng với ánh mắt thân thiện mà thôi. Nên khi được Hân nhờ giúp đỡ, nàng đã nhanh chóng mang tập hồ sơ vào với nụ cười vui vẻ và một giọng rối rít:
- Đây, tất cả những giấy tờ có liên quan đến vị khách, em đều mang cả vào đây, nếu có gì khó hiểu chị cứ việc goi. em thì em sẽ đến ngay.
- Vâng. Chị cảm ơn em lắm.
- Mình là chị em cả mà, chị thân với anh Bảo thì cũng như chị của em rồi.
- Em rất thân với anh Bảo à?
- Có thể là như thế đó. Chị biết không?
Khi em từ tỉnh bước chân lên đất thành phố này, còn gặp rất nhiều khó khăn, may nhờ anh ấy đem về công ty làm việc và giúp đỡ cho học hành, nên em mới được như hôm nay đó. Anh ấy qủa thật là người tốt, con nhà giàu lại có lòng thương người nghèo khổ nữa. Ảnh còn nói là một người em thất lạc từ bé, nên gặp cô gái nào khó khăn thì thấy thương và xem như anh em mình vậy? Cho nên em cũng quí anh như anh trai của em vậy.
Trước những lời nói chân thật của cô bạn gái nhỏ, Hân vô cùng ngạc nhiên và càng thán phục anh hơn:
- Trước đây, chị rất thán phục về tài làm việc của anh ấy. Nay lại hiểu thêm về lòng thương người của anh nữa.
- Em cũng thế. Nên giờ đây làm chuyện gì giúp được anh thì em sẽ có gắng.
Nói xong, Chi xin phép ra ngoài và bảo nếu Hân cần gì thì cứ gọi cô.
Qua câu chuyện kể về vị sếp của mình Hân càng tỏ ra kính trọng anh hơn. Chẳng trách sao bao cô gái ở đây vẫn ganh ghét nàng, vì anh là đối tượng của biết bao cô gái thầm mơ ước.
Reng … Reng…
Tiếng chuông điện thoại lại reo vang, nàng nhấc ống nghe lên. Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc:
- Alô. Thúy Hân có phải không?
- Vâng, em đây.
- Sao, hôm nay em làm việc có gặp khó khăn gì không? Mọi chuyện ở công ty đều ổn cả chứ? Em có vất vả lắm không? Em cố gắng giúp anh. Bao giờ về, anh sẽ mua qùa cho em và cả cô bạn gái của em nữa.
Nàng giả vờ nũng nịu:
- Anh nhớ đừng quên lời hứa đó nhé. Nhất là Cát Vi đó, nó nhớ và nhắc đến anh hoài hà.
- Anh nhớ rồi. Làm sao anh lại dám chọc giận cô bạn gái của em được. À! Em đừng quá lo cho công việc mà bỏ bê thằng bạn của nh nhé. Khi về, nó sẽ xử tội anh đấy.
- Thế thì cho anh chết luôn, ai bảo anh bóc lột sức lao động của người ta làm chi.
- Thôi mà … anh xin em mà … cố gắng giùm anh đi.
- Thấy hoàn cảnh của nh cũng đáng thương, thôi em tha cho anh lần này đấy.
- Có vậy chứ, em quả thật là cô gái ngoan.
Dù rất bận rộn với những công việc hàng ngày của mình, nhưng mỗi ngày Thái Bảo vẫn bô ra thời gian gọi điện động viện Hân và thăm hỏi công việc ở công ty. Nhờ những lời động viên khuyến khích đó mà Thúy Hân thấy yên tâm hơn trong công việc, chẳng còn lo sợ như ban đầu nữa.
Cộc … cộc … cộc …
Tiếng gõ cửa bên ngoài phòng, Hân đoán rằng có lẽ là Ái Chi tìm mình. Nàng nói vọng ra:
- Vào đi.
Trước mặt nàng bây giờ không phải là cô thư ký, mà chính là bà Mai Xuân - mẹ của ngài dám đốc. Trông bà rất phúc hậu, dù đã lớn tuổi nhưng bà vẫn còn trẻ đẹp. Thấy bà, Hân vội cúi đầu chào:
- Thưa tổng giám đốc mới đến.
Bà nở nụ cười thật hiền và bước lại gần nàng.
- Con hãy gọi ta là bác được rồi.
Bà lại nói tiếp:
- Mấy hôm nay, chắc là con cực lắm phải không? Ta nghe những người quản lý họ nói rất nhiều về con lắm. Họ khen con rất có tài điều hành, mà còn làm việc chăm chỉ nữa.
Đạ, tại họ thương con mà nói thế thôi.
- Không. Ta biết tính của những ông bạn già của ta mà.
Bà bước đến nắm nhẹ tay nàng và nói:
- Ta cũng có một đứa con gái. Nếu nó còn sống, bây giờ cũng bằng tuổi con. Tại này ấy nghèo quá, không lo được cho con, nên đành cho người ta nuôi dưỡng.
Khuôn mặt của bà cúi xuống, đôi mắt đầy u buồn, chứa đựng hai dòng lệ đang trào dâng.
Không biết vì động lực gì mà nàng sà vào lòng bà, nói như thổn thức:
- Con nghĩ rồi đây bác sẽ tìm lại được cô ấy, vì bác là bà mẹ rất nhân từ.
- Bác cũng mong thế. Nhưng sao mỗi lần gặp cháu, bác vẫn khong kiềm chế được lòng mình. Có lẽ chúng ta kiếp trước có duyên với nhau cứ như là người thân vậy đó.
Như nhận ra nỗi buồn của mình gây cho cô gái kia buồn theo, nên bà nói:
- Mình rất có duyên với nhau, sao không vui mừng, mà cứ mỗi lần gặp nhau lại buồn như thế.
- Vậy thì mỗi lần gặp nhau cả cháu và bác đều phải vui lên nhé.
- Ừ, thế thì giao ước vậy nhé.
Rồi cả hai cùng bật cười. Tiếng cười họ có một cái gì đó rất thiêng liêng, dưỡng như đã đưa họ lại gần nhau hơn.
- Hân à! Mấy hôm nay thằng Bảo có điện về cho con không?
Đạ có, thưa bác.
- Nó có nói với con bao giờ sẽ về không?
Đạ, anh ấy có nói là cố gắng tranh thủ về sớm, nhưng công việc vẫn chưa xong nên không về được.
Bà biết rằng con bà không muốn nói ra là ngày mai sẽ về để tạo nên cho Hân sự ngạc nhiên. Nhưng trước thái độ thất vọng của nàng, bà vẫn không dấu được.
- Thế con không biết ngày mai nó về à?
- Anh ấy không có nói cho con biết.
- Tại nó muốn dành cho các con sự ngạc nhiên thôi.
- Thế thì ngày mai, chúng con sẽ tạo cho anh ấy sự ngạc nhiên hơn.
Bà nhận ra niềm vui hớn hở trên khuôn mặt của nàng và thấy mình cũng vui theo.
Không biết tự bao giờ, bà có cảm giác như vô cùng thân với Hân. Nhất là khi nghe cậu con trai của mình kể về hoàn cảnh của nàng, bà càng thấy thương hơn. Đôi tay của bà dường như muốn mở rộng để che chở cho nàng, giống như những bà mẹ vẫn tìm cách nâng đỡ cho những đứa con của họ.
Hoa Tàn Hoa Nở Hoa Tàn Hoa Nở - Dạ Miên Hoa Tàn Hoa Nở