Số lần đọc/download: 2647 / 24
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 9 -
V
ũ Thu ngã đầu qua vai Tuấn Chi tình tứ. Tuấn Chi choàng tay ôm ngang hông nàng dìu Vũ Thu đi chầm chậm mãi trên con đường khuya vắng vẻ. Hai hàng cây đang ngủ trong màn sương trắng, ánh đèn lấp lánh trên lá như những vì sao tuyệt đẹp. Con đường dẫn đến nhà Vũ Thu lúc nào chính nàng cũng không hay biết nữa. Vũ Thu mời Tuấn Chi ngồi dựa trên ghế bành nàng nhí nhảnh chạy vào bếp pha hai tách cafe mang ra mời chàng và Vũ Thu mở một dĩa nhạc cổ điển của Chopin... Gian phòng như tan dần trong từng giọt đàn thánh thót... Trong một phút giây bất ngờ Tuấn Chi ôm lấy Vũ Thu hôn say sưa vào đôi môi thấm vị đắng cafe. Vũ Thu lần này không chống đỡ và nàng đã ôm xiết Tuấn Chi... Chiếc dĩa nhạc ngừng lại, không gian như đắm chìm trong sự yên lặng tuyệt vời... Bỗng Vũ Thu xô nhẹ Tuấn Chi và như hốt hoảng nói:
- Trời bắt đầu sáng rồi anh, anh xem kìa những tia nắng đang phá vỡ dần màn đêm. Em phải ghi lại ngay cảnh đẹp tuyệt vời này mới được.
Vũ Thu liền sửa soạn giấy đặt trên giá vẽ và cầm bút màu phát họa theo cái nhìn của nàng về cảnh bình minh. Đây là lần đầu tiên Tuấn Chi mới được cái hân hạnh nhìn Vũ Thu vẽ và chàng quả thật không ngờ những ngón tay thon như hoa ngọc lan kia lại phát họa những đường nét thật linh động tài tình, chỉ có vài nét thôi cũng đủ hình thành một tác phẩm tuyệt đẹp làm cho Tuấn Chi phải buột miệng khen nức nở:
- Trời, tuyệt quá, anh không ngờ em vẽ nhanh và đẹp đến như vậy!
Vũ Thu thú vị đỏ hồng đôi má nhìn chàng mỉm cười:
- Em phải vẽ nhanh vì bình minh tan biến quá nhanh anh ạ. Màu sắc sẽ đổi thay từng giây phút nếu chần chờ sẽ mất đi cơ hội hiếm quý đó.
Với đôi mắt nhìn đăm chiêu, mái tóc buông dài như suối ngang vai. Ở nàng có một sức thu hút kỳ lạ. Tuấn Chi cảm thấy như mình đang bị mê hoặc thực sự.
- Em yêu màu sắc từ thuở nhỏ. Những cánh đồng hoa quỳ vàng rực kéo đến tận chân trời. Cánh buồm trắng lơ lửng giữa giòng sông xanh biếc. Cho đến khi xong trung học em đi ngay vào con đường hội họa bằng những lớp ở cao đẳng Mỹ thuật trong bốn năm. Và em cố tạo một thế giới riêng rẽ cho em, ít ra những tác phẩm nghệ thuật của em phải có hồn, phải chuyên chở một ý niệm của đời sống. Nhưng em đã sai lầm vì những chuyện không tưởng đó ngoài cái tài bé mọn của em nên em nhận lãnh hết sự thất bại này đến chua cay khác triền miên. Em đau khổ lắm nhưng em có nghị lực những gì mình muốn là phải thực hiện cho bằng được kể cả chuyện cần phải hy sinh vấn đề tình cảm gia đình.
Tuấn Chi nhìn nàng gật đầu:
- Anh hiểu em muốn nói gì.
- Và cho đến lúc anh đứng ngẩn người nhìn bức "Hoa Biển" em rõ ràng nhận thấy cảm giác mình có phần đúng đến chín mươi phần trăm...
Vũ Thu dừng lại lấy tay vuốt mái tóc ra phía sau.
- Anh Tuấn Chi, buổi chiều đó em có phải đã đem đến cho anh niềm bất hạnh?
Tuấn Chi ngạc nhiên:
- Tại sao em lại nói điều đó, có nghĩa gì?
- Có thể suốt đời em chỉ mang đến cho mọi người những điều kém vui. Khi nhỏ ở với cha mẹ đều chê bai tính tình em bốc đồng ương ngạnh ít thương em trong tất cả anh chị em của em. Khi đến trường thầy cô chê là không biết nịnh hót nên điểm xấu hoài, đến khi lấy chồng, chồng không phải là kẻ tâm đầu ý hiệp lúc nào cũng phê bình: sao em cứ viễn mơ không tưởng quá. Em phải thực tế hơn và anh chỉ muốn em trở thành một người đàn bà bình thường, ăn diện lo nội trợ gia đình... Bực mình quá vì chồng em coi thường em quá nên cuối cùng phải ly dị. Đó anh thấy không? Chung quanh em không có ai chịu hiểu cho em và em có cảm tưởng như mình đem niềm bất hạnh đến cho họ Anh có nghĩ như vậy không?
- Hoàn toàn anh không đồng ý với em. Một người có tài là một công trình của tạo hóa. Những người nghệ sĩ như con tằm rút tỉa những guồng tơ vàng óng ả cống hiến cho đời những giải lụa tuyệt đẹp. Nếu đời sống không có âm nhạc, không có tác phẩm văn chương, không có những bức tranh tuyệt đẹp thì cuộc sống buồn tẻ đến mức nào em có biết?
Vũ Thu nhìn thẳng vào mắt Tuấn Chi:
- Chỉ có anh là người hiểu em, - người đầu tiên và cũng là duy nhất. Em hoàn toàn cô đơn từ lâu rồi anh. Họ tầm thường, họ ích kỷ không bao giờ hiểu em cả. Tác phẩm của em đa số mang ít nhiều tư tưởng nhưng đó chỉ là những nỗi u hoài tuyệt vọng, tiếng kêu vọng lên từ vực thẳm và hoang lạnh như một thiên đường tình yêu sâu thẳm.
Tuấn Chi nhíu đôi mày hỏi nhỏ:
- Thế vì sao hoang lạnh đã trở về ngôi chưa em?
- Anh đã hiểu rồi còn phải hỏi. Và nàng bẽn lẽn cúi đầu như một cô gái vừa được người yêu tỏ tình lần đầu tiên trong đời...
Vũ Thu ngồi xuống thảm hiền dịu như nàng tiên và mơ màng kể tiếp:
- Buổi chiều ở Vân Thọ Đường lần đầu gặp anh em như có linh tính mình đã tìm được tri kỷ ngay trong đôi mắt của anh.
- Ngọc bao giờ cũng quý hơn đá cuội. Và em đã có tri âm rồi đó.
Vũ Thu cười:
- Cám ơn, anh đã nói hết những điều em nghĩ, đời đã ban cho em niềm vui.
- Anh cũng mong thế.
Vũ Thu xúc động rưng rưng muốn khóc. Và Vũ Thu cố nén để cho lệ khỏi lăn xuống đôi má của nàng.
- Em có một điều xin anh...
- Anh sẽ nhận tất cả những đề nghị của em. Em cứ tự nhiên nói đi.
- Nhưng trước tiên anh có nhận làm theo lời em không đã?
- Dĩ nhiên, cho đến bây giờ em vẫn chưa hiểu lòng anh quý mến em sao?
- Chính vì lòng quý mến đó em mới mong anh nghe em và em chỉ yêu cầu anh một điều...
- Anh đã bảo... em bây giờ là nữ hoàng đầy quyền uy... em trọn quyền sai khiến anh mà...
- Anh nầy thiệt tình cứ đùa em mãi, em đang nói chuyện đứng đắn đàng hoàng...
- Ừ, thì em nói đi... vào đầu hơi "vòng vo tam quốc" đấy nhé.
Và Tuấn Chi sửa lại dáng ngồi trang nghiêm để nghe Vũ Thu nói.
- Em đã biết Tử Kiên, cậu là một thanh niên ưu tú, một đứa con ngoan, em chưa biết Bội Nhu tuy nhiên em nghĩ cô ấy cũng đáng yêu và dễ thương... riêng đối với vợ anh...
Vũ Thu dừng lại trong giây phút như để bình tĩnh nói tiếp:
- Em vẫn hiểu, anh hiện đang có một gia đình hạnh phúc. Ít ra cũng theo quan điểm xã hội bình thường... nên em mong anh cho dù bất cứ hoàn cảnh nào cũng nên cố giắng gìn giữ lấy mái ấm hạnh phúc đó, em không muốn nhìn thấy hạnh phúc mà từ lâu anh đã chấp nhận như một nơi chốn êm đềm đi về như vòng quay của trái đất. Không thể vì em mà gây nên giông bão được để cho hạnh phúc đó phải vỡ tan. Thật tình em không muốn. Em chịu đựng đã quen rồi những cay đắng của cuộc đời... em sợ chị ấy...
Tuấn Chi nhìn Vũ Thu với ánh mắt thay đổi theo từng lời nói của nàng:
- Chắc chắn những lời em vừa nói chỉ từ miệng buông thả không có sự kiểm soát của lý trí?
- Anh lầm rồi! Phải chăng anh nghĩ em là kẻ thích nổi loạn? Chưa chắc kẻ thích nổi loạn lúc nào cũng muốn mọi người đều nổi loạn?
Tuấn Chi ra chiều suy tư:
- Nhưng có thật mình đã không gian dối với chính mình? Có những điều mình có thể nói nhưng không thể thực hiện được. Anh hy vọng trường hợp này đang ở Vũ Thu.
Vũ Thu lắc đầu phản đối:
- Em không tranh luận với anh đâu. Em chỉ câù mong anh xem em như là một người bạn và chỉ có tình bạn mới hy vọng tồn tại mãi với thời gian. Sao! Anh không từ khước sự yêu cầu của em chứ?
- Em mâu thuẫn chính em. Tại sao em không sống thật với lòng mình. Từ lâu em đã từng ghét những sự giả tạo trong sự thật nhưng tại sao bây giờ em lại nói khác đi? Em lại van anh đồng lõa với em về chuyện giả dối đáng ghét này? Đừng phá vỡ hạnh phúc giả tạo? Như vậy là em duy trì sự giả tạo em có hiểu không? Bao nhiêu năm anh đã đau khổ đảm nhận một vai trò giả tạo ngay với chính mình. Tại sao mình lại chấp nhận những điều vô lý đó suốt cả một đời?
- Nhưng riêng em muốn giữ mãi tình cảm với anh, em muốn anh chấp nhận sự giả dối đó có được không nào?
Vũ Thu bối rối vội nhìn sang hướng khác để tránh sự xúc động.
Tuấn Chi vội cầm lấy tay Vũ Thu, mở to mắt như muốn nhìn sâu vào tận cùng tâm hồn người yêu.
- Tình yêu là ích kỷ... không bao giờ chia xẻ cho một kẻ thứ bạ... Em đã yêu cầu anh một việc quá khó khăn và chắc chắn anh không thể chìu theo ý em được... thà chết đi vì tình yêu trung thực còn hơn...
Tuấn Chi đang say sưa nói hết ý nghĩ mình bỗng có tiếng chuông điện thoại reo vang. Vũ Thu tiếp ống nghe và nhận ra tiếng của Tử Kiên hỏi Tuấn Chi. Sau khi Tuấn Chi nói chuyện với Tử Kiên, chàng định tiếp tục câu chuyện, bỗng Vũ Thu vừa cười vừa nói:
- Đó anh thấy không? Tiếng gọi hạnh phúc đang kêu anh trở về.
- Từ lúc gặp em nỗi đau khổ ấy có phép mầu đã vơi dần và anh trở lại nguyên vẹn ý nghĩ thực sự của anh, yêu nói rằng yêu và ghét nói là ghét, anh cảm nhận cuộc sống rất thoải mái bên em. Em đã thực sự làm cho anh hồi sinh. Anh không thể trở về với con người cũ đầy kịch tính đó nữa, anh không muốn... em hiểu chưa? Tại sao em muốn đọa đầy anh vào cõi khổ đau ấy mãi! Vũ Thu! Vũ Thu! Cô tàn nhẫn lắm. Tuấn Chi hét lớn như trút tất cả những bực tức trong lòng chàng.
- Tuấn Chi! Tuấn Chi! Bộ anh nổi điên rồi sao? Anh phải nghe em, không phải lúc chúng ta tranh luận nữa. Theo em nghĩ nếu tự mình gian dối để tạo hạnh phúc cho người khác - ít ra cũng cho vợ con mình- thì sự giả dối đó rất cần thiết và nên tiếp tục duy trì anh ạ. Đôi lúc chính mình nên hy sinh... phải không anh?
- Không! Không! Hoàn toàn vô lý.
Đột nhiên Vũ Thu nhoài người vào lòng Tuấn Chi. Trong vòng tay rắn chắc giàu nghị lực, nỗi xót xa vì sợ chia tan, Vũ Thu níu ôm cô? Tuấn Chi vít chàng chìu xuống nụ hôn như trái chín thơm ngát hương say đắm yêu đương. Tuấn Chi dìu nàng như cành liễu và chàng hôn như trận mưa đầu mùa phủ xuống đời mật ngọt mùa xuân. Không gian và thời gian tưởng chừng như đứng lại trong căn phòng yên lặng...
Vũ Thu vừa vuốt lại mái tóc vừa đứng dậy mở rộng cửa:
- Thôi bây giờ! Anh về đi, em không giữ anh ở lại nữa đâu!
- Chuyện chúng mình chưa hết, anh sẽ trở lại nói tiếp mà...
- Không cần nữa anh. Vũ Thu lắc đầu và lệ ngấn trên đôi mắt.
- Anh nên về với "hạnh phúc" của anh đi, em sống một mình quen rồi... và không đợi Tuấn Chi đi khỏi Vũ Thu vội vã đóng sầm cửa lại và chạy vào phòng vùi mặt lên gối khóc nức nở.
Vừa bước vào nhà, Uyển Lâm - vợ chàng - chận đầu ngay tại phòng khách:
- Anh Chi, anh đi đâu suốt đêm qua?
Tuấn Chi miễn cưỡng trả lời:
- Anh đến nhà một người bạn họa sĩ nói chuyện làm ăn mệt quá vì uống chút rượu, bây giờ muốn ngủ.
Không ngờ câu trả lời của Tuấn Chi lại phù hợp với lời của Tử Kiên nên làm cho cơn giận của Uyển Lâm vơi dần.
- Sao anh không điện thoại về cho em biết? Để em lo lắng thức chờ anh suốt đêm. Vì sợ không biết chuyện gì sẽ xảy đến cho anh. Em biết mà, anh bây giờ khác xưa nhiều, anh đã trở thành nhân vật quan trọng phải tiệc tùng hội họp cùng bạn bè khách khứa liên miên... có thì giờ đâu nghĩ đến vợ con. Nhưng cho dù có bận đến mấy đi nữa cũng nên điện thoại về cho vợ mình an tâm. Chắc anh biến căn nhà này thành khách sạn, muốn đi là đi muốn về là về chả cần phải nói với ai cho mệt xác!
Tuấn Chi ngồi yên trên ghế cúi đầu như tội phạm để nghe công tố viên lên án. Thỉnh thoảng liếc mắt lên nhìn Uyển Lâm, với đôi môi son đỏ chói không ngớt cử động. Đôi mắt xếch hung dữ, mái tóc cắt ngắn không phò hợp với khuôn mặt của nàng làm cho nàng hung dữ hơn. Một khuôn mặt bỗng dưng xa lạ từ hơn hai mươi năm... Gần nhau mà cảm thấy như người từ cõi hành tinh nào xa vắng... và cả một thời gian xưa cũ lần lượt quay lại trong tâm hồn chàng.
Ngày đó, Uyển Lâm là một cô gái đẹp, có nước da trắng mịn, có mái tóc buông thả đen tuyền trên bờ vai thon, đôi mắt to như nai và dáng đi tha thướt quý phái... đã từng làm ngây ngất biết bao nhiêu chàng trai cùng trường và cả khi nàng trở thành một kế toán viên cho một công ty xuất nhập cảng lớn tại Đài Bắc. Nàng xuất hiện như một bông hoa rực rỡ trong văn phòng mỗi ngày. Gia đình nàng có một đời sống trung lưu, cha nàng là chủ quán chạp phô khiêm nhượng ở đầu phố, mẹ nàng mất sớn nên nàng phải bỏ ngang đại học đi làm phụ giúp cho gia đình. Uyển Lâm trẻ đẹp có nụ cười thật xinh với hàm răng trắng đều đặn dễ thu hút cảm tình với người khác. Đa số những chàng trai trong sở đều tìm cách làm quen với Uyển Lâm, thường tặng quà cho Uyển Lâm với hy vọng sẽ lọt vào mắt xanh của nàng. Ai chiếm được trái tim Uyển Lâm giống như Hoàng tử trong những chuyện thần thoại "Cô Công Chúa ngủ trong rừng" phải chiến đấu mãnh liệt với những đối thủ cũng khá "đẹp trai" và tài hoa trong công ty. Nên việc chinh phục Uyển Lâm không phải chuyện dễ dàng phải có kế hoạch và kiên nhẫn thực hiện theo từng giai đoạn một giống như chuyện hành quân tiến chiếm vào căn cứ địch. Tuấn Chi tham dự cuộc chơi không phải vì yêu mà vì tự ái muốn làm "người hùng" ở tình trường cam go này. Quả thật như vậy vì so với phong độ "đẹp trai" thì Tuấn Chi không bằng nhiều đối thủ khác, về danh vọng và tiền bạc thì chàng còn thua xa. Đến nỗi Đỗ Phương một trong số bạn thân của Tuấn Chi cũng khuyên can chàng:
- Mày đừng có "ngậm ngải tìm trầm" viễn vông. Mày không danh vọng không tiền tài. Không tài cán gì hết mà dám mợ... tiên. Thôi vô ích quá mày nên trở về thực tế cho đỡ đau hơn.
Có lẽ vì câu nói khích của bạn chạm tự ái Tuấn Chi quá nên chàng nhất định phải chinh phục cho bằng được trái tim của Uyển Lâm. Kế hoạch tấn công sắp sẵn, Tuấn Chi thực hiện từng bước một. Làm quen, mời đi uống nước, viết thơ tình thật ướt lệ để cho nàng phải rung động, hẹn hò đi chơi. Vào những tài nghệ "đòn phép ái tình lâm ly gây cấn nhất" đều được chàng áp dụng để đưa Uyển Lâm vào "mê hồn trận" và Uyển Lâm thực sự không còn lối về. Tuấn Chi đã thành công như ý muốn và ngày lễ thành hôn xảy ra một cách "chiến thắng vẻ vang" làm cho các bạn trai phải sững sờ kinh ngạc... Vừa nghĩ đến đó, bỗng Tuấn Chi nhìn lại Uyển Lâm bây giờ với đôi mắt không còn trong xanh, với nụ cười không còn tươi thắm, có chút nhăn nheo ở cuối chân mày nàng đã chuẩn bị những tháng năm của tuổi già. Thoáng chút xúc động Tuấn Chi vội hỏi vợ:
- Uyển Lâm, em có còn yêu anh không?
Uyển Lâm ngỡ ngàng:
- Anh này kỳ thiệt, không yêu sao em nhận làm vợ anh?
- Vậy anh hỏi thật em nhé! Em yêu anh ở chỗ nào?
- Anh dở chứng rồi đó... Cái... cái đó em làm sao biết được?
Uyển Lâm vừa cười vừa đáp:
- Có lẽ em yêu cái điên của anh đấy!
Từ lâu Tuấn Chi chưa bao giờ nghĩ mình điên bỗng hôm nay Uyển Lâm nói Tuấn Chi điên chàng cảm thấy mình điên thật. Lấy nhau? Tại sao phải lấy nhau? Sinh con đẻ cái? Trách nhiệm với đời sống gia đình, Tuấn Chi bỏ ngang cuộc đời công chức ngày hai buổi lao vào thương trường. Cơm áo đã quần quật suốt ngày, con người tự biến mình như một con thú chỉ biết lo ăn quên lãng những ý nghĩa cao đẹp khác của đời sống. Mây vẫn thơ mộng bay qua giữa bầu trời trong xanh? Cụm hoa vẫn nở rực rỡ trong vườn khi ta thức dậy. Tiếng chim hót lảnh lót trong khóm hồng trước ngõ... Quanh ta thiên nhiên, vạn vật đang dâng cho ta những cảnh trí tuyệt vời như thế mà từ lâu ta đã lãng quên một cách vô lý? Vợ chồng hạnh phúc bổn phận có phải là những sợi dây trói chặt tâm hồn thể xác mình suốt trọn một đời? Tại sao và tại sao? Tại sao mình lại "gian dối" đánh lừa người con gái xinh đẹp đó để về sống với ta suốt hai mươi năm ròng rã, chịu chia xẻ buồn vui khổ đau của cuộc đời, để rồi hôm nay manh nha một cuộc phản bội tàn nhẫn? Những mâu thuẫn yêu thương chán nản hối hận quay cuồng trong đầu óc Tuấn Chi và chàng có cảm tưởng mình đang điên rồi chăng?
Thấy Tuấn Chi mơ màng nhìn ra khung cửa, nói thầm trong miệng điều gì k hông rõ rồi lại nhìn Uyển Lâm mỉm cười gật đầu. Uyển Lâm đột nhiên hỏi Tuấn Chi:
- Anh Tuấn Chi, nãy giờ em nói với anh điều gì anh có nghe không? Sao anh trông thẫn thờ như người "mộng du" vậy?
Tuấn Chi giật mình quay nhìn Uyển Lâm:
- Anh nghe đây, em cứ nói đi.
Uyển Lâm trợn tròn mắt kinh ngạc:
- Tự nãy giờ hoàn toàn anh không nghe em nói! Anh đang nghĩ gì vậy?
- Anh đang nghĩ... à quên - Tuấn Chi có vẻ lúng túng - Anh đang nghĩ đến thời gian hai mươi năm sống chung với nhau đấy mà... Em à! Em cứ nghĩ thực tình đi, em yêu anh ở chỗ nào? Và tình yêu đó bây giờ ra sao?
Uyển Lâm nghe Tuấn Chi nói lãm nhảm lạc đề hốt hoảng chạy lại sờ tay lên trán:
- Uả, anh đâu có nóng đầu và bị cảm mà nói những điều kỳ cục quá vậy?
- Uyển Lâm, mấy lúc gần đây, vì công việc thương mãi nên chúng ta ít có cơ hội nói chuyện với nhau nhiều, chắc em buồn lắm phải không?
Uyển Lâm nghe chồng nói cảm động, đôi má đỏ vì thẹn thùng.
- Có gì đâu anh phải suy nghĩ. Chúng ta là vợ chồng già rồi có chuyện gì thơ mộng mà "kể lể" với nhau nữa. Em biết anh bận lo công ăn việc làm để nuôi vợ con, và em thì lo quán xuyến chuyện gia đình chăm sóc con cái ăn học có thì giờ đâu mà buồn. Thôi anh đừng hỏi "lẩm cẩm" chuyện yêu quỷ đó nữa, con cái lớn hết rồi sắp làm ông nội bà ngoại đến nơi, chúng nghe được kỳ chết đấy anh.
Tuấn Chi ngỡ ngàng nhìn vợ càng lúc càng lạ và chàng nghĩ thầm "Đây có phải là người đàn bà đẹp ngày xưa mà ta đã lấy làm vợ và đã sống chung với nhau trên hai mươi năm nay sao?”
- Uyển Lâm, em có bao giờ nghĩ ngoài cuộc sống thực tế với áo cơm hàng ngày có bao giờ nghĩ đến tình yêu? Đến cái ý nghĩa cao xa hơn đời sống tầm thường? Và em có khi nào nghĩ đến những điều cần thiết khác mà anh đòi hỏi ở em?
Uyển Lâm có vẻ lúng túng và cũng ái ngại lo lắng cho chồng, không biết chàng có bị sốt nóng không mà nói năng có vẻ mê sảng lạ lùng lắm, tuy nhiên Uyển Lâm cũng chơn chất trả lời:
- Em hiểu những nhu cầu vật chất đó chứ. Em đã làm tròn bổn phận một người vợ một người mẹ chăm sóc con cái. Tỷ dụ như anh thích điểm tâm bằng bánh mì chiên bơ với tách cafe nóng em đã dậy sớm làm được điều đó. Buổi chiều anh thích món canh chua cá lóc em bảo bà vú Trương nấu cho anh ngay.
Tuấn Chi bực bội vì Uyển Lâm không hiểu ý chồng.
- Thôi, thôi em đừng nói đến những chuyện lẩm cẩm ấy.
- Thế thì anh thích cái gì?
Uyển Lâm có vẻ ngơ ngác nhìn Tuấn Chi lắc đầu không hiểu.
- Anh muốn nói với em về vấn đề tâm linh kia! Và em có bao giờ nghĩ đến điều đó?
- Tâm linh hả? - Uyển Lâm ra chiều suy nghĩ và bỗng cười xòa.
- Chuyện trên trời dưới đất hơi đâu mà nghĩ đến cho nó mệt. Tâm linh đúng là chuyện kỳ quái, em không bao giờ nghĩ đến.
Tuấn Chi nhìn vợ thật lâu như cố tìm xuyên bộ óc kia những điều mà Tuấn Chi tưởng cũng là người có nhiều ý nghĩ vượt ra ngoài đời sống. Thượng Đế đã tạo nên Uyển Lâm với nhan sắc xinh đẹp nhưng quên cho nàng một bộ óc thông minh. Nàng chỉ như bức tượng trong công viên. Rồi nàng cũng giống như những con sóng đổ vào ghềnh đá xóa tan dần với thời gian... Hai mươi năm chăn gối cận kề nhưng vẫn xa lạ tựa hồ như những hố thẳm... cách chia muôn ngàn dặm và cứ thế thời gian và không gian mỗi ngày càng thêm mù mịt lối về. Thực sự không có lối về như hai đường song song vút tới vô tận.
Uyển Lâm bỗng dưng hét lớn:
- Tuấn Chi, anh có sao không? Mặt mày anh tái xanh, mắt mở trừng trừng trông ghê quá vậy? Chắc anh mất ngủ lại say nặng rồi, anh vào nằm nghỉ đi, em đi lấy dầu "nhị thiên đường" xoa bóp và cạo gió cho anh nhé.
Tuấn Chi khoác tay cản Uyển Lâm:
- Anh đâu có gì, em đừng lo cho anh, không có sao mà! Để yên cho anh, anh không buồn ngủ đâu. Anh phải vào phòng khách làm việc một chút là khỏe ngay.
- Nhưng cả đêm qua anh không có ngủ mà?
- Anh đã bảo là không sao mà, khi nào buồn ngủ anh có thể ngả lưng trên ghế salon cũng được.
Uyển Lâm lo lắng ra mặt:
- Anh bệnh thật rồi đấy. Hay là để em gọi Bác Sĩ đến thăm bệnh anh nghe?
- Em kỳ thật. Anh đã bảo anh không có gì cơ mà. Nếu bệnh thì chính anh phải biết sức khỏe anh chứ. Thôi em đừng lo cho anh nữa.
Để phá tan nỗi lo lắng của Uyển Lâm trước khi bước vào phòng khách Tuấn Chi hỏi đùa vợ:
- Trong đám thanh niên ngày xưa say mê chạy đuổi theo em tại sao em không chọn ai lại chọn anh thế nhỉ?
- Cái anh này ấm ớ thật, cứ nhắc hoài cái chuyện cũ xì ấy.
- Thì em cứ nói thật lòng mình cho anh nghe thử nào?
- Nói ra anh đừng cười em nhé. Uyển Lâm thẹn thùng như ngày xưa.
- Nầy nhé... em mang lá tử vi của anh và của em hỏi ông thầy tướng số đầu phố được ông ta bảo: theo tử vi đầu số của anh và của em chắc chắn lấy nhau sẽ phát giàu và con cái học giỏi, thông minh... Thế là em đá các anh chàng si tình khác để chọn mình anh.
- À, thì ra thế!
Tuấn Chi mỉm cười nhìn Uyển Lâm có vẻ thương hại rồi bỏ đi thẳng vào phòng khách và đóng kín cửa lại để được ngồi một mình tự do ngắm bức tranh "Hoa Biển" của Vũ Thu. Tuấn Chi đến tủ rượu rót cho mình một ly Hennessy vừa nhâm nhi vừa nghĩ ngợi... Bỗng Tuấn Chi chạy lại quay số điện thoại:
- A lô! A lô! Vũ Thu đấy à.
- Vâng! Em đây, sao có gì mà giọng nói có vẻ mất bình tĩnh quá vậy?
- Không có gì. Anh muốn cho em biết một điều là em đã lầm rồi em có biết không?
- Tuấn Chi? Cả đêm không ngủ bây giờ cũng thức nữa sao?
- Ồ! Ngủ chỉ là chuyện nhỏ không cần để ý đến làm gì. Chuyện hạnh phúc một đời mới là điều quan trọng. Chính anh suốt 20 năm chưa hề biết đến hạnh phúc? Vậy tại sao khi mới bắt đầu tạo nên những mầm xanh hạnh phúc sao ta lại tàn nhẫn bóp chết nó đi nhỉ?
- Tuấn Chi! Nói ra điều ấy có tàn nhẫn lắm không anh?
- Tàn nhẫn cho ai? Hay chính mình chết dần trong sự tàn nhẫn đó. Anh không muốn sống giả dối hoài mãi như thế nữa. Đến lúc anh muốn sống thực với lòng mình, em... em hiểu không?
- Anh nên tỉnh táo lại. Chắc anh đang bị hôn mê, bệnh hoạn rồi đó.
- Anh vẫn bình thường có sao đâu. Anh ngủ nhiều rồi bây giờ anh phải thức chứ. Vũ Thu cho anh sống thật với ý nghĩ với tình cảm của anh. Anh không muốn diễn hoài cái vai trò giả dối nhàm chán đó nữa. Chúng ta nên đối diện với sự thật? Và anh tin rằng em cũng không phải thuộc loại đàn bà "nội trợ" tầm thường!
Vũ Thu im lặng. Tuấn Chi nói hăng lên như hét vào ống nói:
- Vũ Thu! Vũ Thu! Em có nghe anh nói không?
Vũ Thu run rẩy trả lời:
- Đừng anh, đừng bao giờ lôi em vào con sóng dữ! Em không muốn làm kẻ nổi loạn anh ạ. Đã hơn một lần em tự chọn cho mình một quyết định liều lĩnh vượt ngoài ý nghĩa một người đàn bà bình thường... Ngay lần đầu tiên gặp anh em như linh cảm bị anh cuốn hút vào cỏi nổi loạn... nhưng bây giờ sao em cảm thấy sợ hãi.
Tuấn Chi cắt dứt lời Vũ Thu:
- Anh cho em biết, anh đã quyết định cho chính anh rồi, anh không còn lý do để trốn tránh sự thật nữa. Anh phải sống thật với lòng anh mà. Vũ Thu, hạnh phúc đó xuất phát từ em đấy...
Nói xong, không đợi Vũ Thu trả lời, Tuấn Chi cúp điện thoại ngay. Tuấn Chi bổ nhào trên ghế bành, ly rượu chao đổ trên áo chàng, Tuấn Chi ngước lên nhìn bức "Hoa Biển" một cách say đắm như thể trong tranh có hình bóng của Vũ Thu. Tuấn Chi thì thầm:
- Vũ Thu! Vũ Thu! Anh yêu em...
Tuấn Chi gục đầu trên ghế... ly rượu rơi vỡ trên sàn nhà, mùi rượu nồng xông khắp cả phòng khách.
Uyển Lâm hé cửa nhìn vào thấy chồng gục đầu say ngủ, nàng vội lấy mền phủ đắp lên người Tuấn Chi...