Số lần đọc/download: 2371 / 12
Cập nhật: 2016-03-09 16:51:24 +0700
Chương 9
M
ọi người quây quần bên mâm cơm trong không khí ấm cúng vui vẻ. Mạnh Tường để chén cơm xuống nhìn Thảo hỏi:
- Thế Vinh yêu em lắm, hắn nhờ anh hỏi ý ba. Nhà mình, ai cũng đồng ý chỉ chờ em thôi. Em bằng lòng chứ Thảo? Thế Vinh tốt, có địa vị xã hội, khó tìm được người như hắn, em còn chọn lựa gì nữa
Ông Châu cười bởi nét phụng phịu trên môi và ánh mắt của Thảo, ông tiếp:
- Thế Vinh có hỏi ba nhiều lần. Ba thấy nó xứng và yêu con nhiều lắm. Nếu không có gì trở ngại con nên nhận lời nó đi Thảo. Con lớn rồi, ba lo cho con nữa là mãn nguyện…Ba muốn con tự chọn việc hôn nhân, ba không muốn tái diễn cảnh đau lòng một lần nữa
Xuân Thảo dịu dàng đáp:
- Con chưa yêu anh ấy, nhưng con biết Thế Vinh yêu con lắm,nhất là sợ mất con. Còn má anh Vinh thì thích kết thông gia với tiệm vàng chứ không cần cần người như con ….Nếu nhà mình thích, con sẽ nghĩ lại và báo cho ba biết sau
Mạnh Tường cười tiếp:
- Còn nữa, anh Trí cũng xin cưới em nếu gia đình mình đồng ý. Anh Thái bạn cùng lớp của em cũng đánh tiếng với em đó. Anh Thái bảo rằng, ảnh đã nói điều này với em rồi. Ba thấy sao ba?
Thảo nhìn anh trách móc:
- Sao ngay bữa ăn mà anh đem chuyện em ra bàn vậy? Ai hỏi cưới em cần phải mổ xẻ gấp vậy sao? Hết ngày rồi hả?
Ông Châu cười:
- Thảo đừng cau có như vậy con à. Vì ngoài giờ cơm ra, chúng ta mỗi người một việc, có lúc nào họp mặt lâu đâu. Thôi, sẵn đây ba cho con biết ý ba luôn
Thảo cúi đầu đáp:
- Dạ, ba cứ nói, con xin nghe
- Vấn đề Trí yêu con không có gì lạ. Xa con Hằng rồi, nó có quyền lập gia đình với ai cũng được. Nếu con lỡ yêu thằng Trí thì hai cháu con sau này ba nhẹ lo hơn. Hằng không có quyền trách con. Anh chị bên nhà mừng lắm
Thảo chưa nói lời gì. Mạnh Tường tiếp:
- Con thấy kỳ lắm, ba à. Thế Vinh không tốt hơn anh Trí sao? Thảo nhận lời cầu hôn của anh Trí, con sẽ gọi Trí bằng gì đây? Anh hay em rể? Thảo! Hay là em nhận lời cầu hôn của anh Thái đi. Gia đình giàu có lại đạo đức. Anh Thái chắc chắn là người chồng tốt của em mà
Thảo nhìn ông Châu và anh mình, lòng buồn bã đáp:
- Hoàn cảnh Thế Vinh và Thái không đáng thương bằng anh Trí. Gia đình ấy nếu con yêu, con sẽ đem niềm vui đến cho họ trọn vẹn nhưng con chưa yêu Trí dù chuyện này anh ấy nhiều lần đề nghị với con
Ông Châu nghiêm nghị hỏi:
- Con trả lời sao với nó?
Xuân Thảo liếc nhanh về phía Tú vẫn cúi đầu ăn lặng lẽ, ánh mắt lúc nàng về đến giờ chưa lần nào ngừng trên mặt nàng dù một nét thoáng qua
Thảo thở dài đáp:
- Dù tội nghiệp cho hoàn cảnh của anh ấy, nhưng con không thể nào kết hôn được ba à
- Nếu không yêu, con đến và ở lạ nhà nó làm gì?
- Con chỉ thương hại vì hoàn cảnh bi đát của gia đình anh ấy, nên con tạo niềm vui cho cha mẹ anh Trí thôi, ngoài ra con không có ý gì. Lòng con lúc nào cũng nghĩ anh Trí là chồng của chị Hằng
- Nếu Trí yêu con và ngược lại đâu có hại gì, nếu không nói hai đứa bé ấy được thương yêu trọn vẹn
Quay sang Tú, ông hỏi:
- Sao con ăn ít quá vậy Tú?
Tú điềm đạm đáp:
- Dạ, ăn trên nhà chú Hưng, con còn no
Thái độ của Tú khiến cho Thảo bâng khuâng. Không biết Tú có nghĩ gì về mình không? Khi đó ông Châu nhìn Tú rồi tiếp tục dùng cơm. Mỗi người một ý nghĩ riêng tư
Đêm xuống từ lâu…Thảo nằm suy gẫm chuyện đời mình, nàng không biết chọn ai, từ chối ai? Ôi! Tình yêu đến với nàng vạn điều rắc rối phức tạp
Thảo nhớ lại sổ sách của ngày nay chưa thu chi xong, nàng ngồi bật dậy đem sổ sách sang phòng Tú cùng chàng tính toán. Thảo đưa tay gõ cửa. Giọng Tú khô khan trỗi lên:
- Vào đi. Cửa không khóa
Nàng rón rén bước vào. Tú ngồi bên cửa sổ nhìn ra khoảng không tối mịt mùng trước mặt với điếu thuốc trên tay. Bên cạnh chàng là những hộp bia không, chứng tỏ Tú đã uống và ngồi nơi đó từ lâu lắm. Thảo đưa mắt nhìn tàn thuốc đầy ắp trong gạt tàn…Nàng thở dài nhỏ giọng hỏi:
- Sao anh lại uống rượu và hút thuốc nhiều vậy? Anh buồn gì ư?
Tú đáp nhưng ánh mắt vẫn nằm yên ngoài khung cửa:
- Đó là tự do, là thói quen của tôi mà. Có gì cần cứ nói đi, uống rượu nhưng vẫn tỉnh mà
Thảo sựng lại….Nàng nghe tim mình nhói đau khi tiếng xưng "anh" thân mật được thay thế bằng ngôn từ "tôi" xa lạ và cay đắng, lạnh nhạt ấy. Thảo im lặng trong chua xót. Tú hỏi:
- Chuyện gì cần phải sang đây nói đi? Tôi không xứng đáng được nghe à?
Thảo buông chồng sách xuống bàn, nàng nuốt buồn vào lòng đáp giọng nghèn nghẹn:
- Em muốn cùng anh kiểm tra lại sổ sách chút thôi, nếu anh không rảnh …thì thôi
Tú lạnh lùng đáp:
- với tôi, thành phố này hoàn toàn xa lạ, ngoài công việc tôi đâu có làm gì? Thời giờ với tôi thênh thang đâu có gì bận rộn. Có cần gì cứ sai bảo, tôi sẵn sàng nghe và làm theo mà. Hay sổ sách có sự chênh lệch mờ ám cần phải làm sáng tỏ?
Thảo nghẹn ngào ngồi bên chàng thật lâu….Nàng nén lòng cất giọng lạnh nhạt đáp:
- Xưa nay chúng ta đâu có gì giấu giếm nhau, ah còn chia đồng lời của mình cho ba em, làm gì có chuyện gian lận mờ ám….Mỗi chuyến hàng về, anh và ba em thường tính toán sổ sách để anh có tiền mua sắm gì thêm…hoặc biết giá cả thị trường rồi bàn lại giá bán cho chính chắn hơn. Lần này đâu thoát ra luật cũ…sao anh lại gay gắt với em?
Tú thở ra vẫn giữ giọng lạnh nhạt hững hờ ấy:
- Tôi đâu dám gay gắt với ai! Xin lỗi, nếu làm Thảo phật ý, bởi con người tôi thô thiển sống rừng rú đã quen, không làm sao có được giọng nói ngọt ngào, cử chỉ thanh nhã để vui lòng người đầy đủ đức tính như Thảo. Xin lỗi Thảo, vì với tôi chỉ có công việc thôi
Thảo thốt giọng cau có hỏi:
- Ý anh muốn nói gì?
- Ý tôi muốn nói: Thảo muốn định giá bán bao nhiêu cứ bán, với tôi không cần thiết phải bàn, đủ chưa?
Thảo giận dữ không kềm được, nàng đứng dậy nước mắt long lanh:
- Cám ơn anh, anh nói hay lắm
Tú vẫn không thay đổi vị trí, Thảo càng giân. Nàng đóng cửa lại thật mạnh cho hả nư giận của mình. Nàng biết Tú buồn vì chuyện của Thế Vinh và Trí nhưng lấy cương vị gì đây để vuốt ve, thổ lộ tình cảm thầm kín này. Tình yêu ấy sẽ đưa nàng đến đâu khi bức tường đạo lý không cho phép nàng đoạt lại hạnh phúc kẻ khác để lấp đầy niềm vui trong tim mình! Làm gì đây để tim nàng thõa mãn và Bạch Vân thôi buồn!