Nguyên tác: Wynette, Texas, #1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-18 15:51:19 +0700
Chương 7
“R
ăng nanh!” Francesca thét lên. “Tại sao Fletcher lại mang răng nanh?”
Sally đập mấy cái răng gớm guốc vào tay nhân viên trang điểm. “Vì đây là phim về ma cà rồng. Cô mong anh ta sẽ mang cái gì – quần lọt khe à?”
Chương 7
Francesca cảm tưởng như cô vừa rơi vào một cơn ác mộng khủng khiếp. Cô vùng ra khỏi Fletcher, quay sang Byron. “Ông nói dối tôi!” cô quát lớn. “Tại sao ông không bảo tôi đây là một bộ phim ma cà rồng? Thứ mạt hạng nhất – lạy Chúa tôi, tôi sẽ kiện ông vì chuyện này; tôi sẽ kiện ông tới phút cuối cùng của cuộc sống quái gở của ông. Nếu ông tưởng rằng tôi sẽ để cho tên mình xuất hiện trên – trên –“ cô không thể lặp lại cái từ đó, cô tuyệt đối không thể! Hình ảnh Marisa Berenson chớp lên trong tâm trí cô, cảnh Marisa nghe được những gì xảy ra với Francesca Day đáng thương và cười cho đến khi nước mắt chảy giàn giụa trên đôi má trắng như cẩm thạch.
Siết chặt nắm tay, Francesca hét, “ông cho tôi biết ngay bộ phim gớm ghiếc này nói về cái gì?”
Lloyd khụt khịt, rõ ràng bị xúc phạm. “Về sự sống và cái chết, sự chuyển đổi của máu, cốt lõi của cuộc sống chuyền từ người này sang người kia. Những hiện tượng siêu hình mà hình như cô chẳng biết mảy may.” Anh ta hùng hổ bỏ đi trong cơn giận dỗi.
Sally bước tới và khoanh hai tay lại, rõ ràng đang đắc ý. “Bộ phim nói về một nhóm nữ chiêu đãi viên thuê một dinh thự được cho là bị ma ám. Lần lượt từng người bọn họ bị hút máu bởi chủ nhân trước đây của tòa dinh thự – là anh Fletcher đây, người đã héo mòn cả một thế kỷ trước vì tình yêu anh ta dành cho Lucinda. Còn một mạch phim phụ với một ma cà rồng nữ và một vũ công thoát y nam nữa cơ, nhưng nó ở gần cuối phim.”
Francesca không đợi để nghe thêm nữa. Bắn một ánh nhìn tóe lửa vào tất cả bọn họ, cô quay ngoắt rời khỏi đó. Cái váy phồng đung đưa từ bên này sang bên kia và các mạch máu cô sôi lên khi cô chạy ra khỏi tòa nhà và hướng về phía dãy toa xe tìm Lew Steiner. Bọn họ đã biến cô thành con ngốc! Cô đã phải bán cả quần áo và đi nửa vòng trái đất để đóng một vai phụ của phụ trong một bộ phim ma cà rồng!
Tức giận đến run người, cô tìm thấy Steiner đang ngồi ở một chiếc bàn sắt dưới bóng cây gần xe tải đồ ăn. Cái váy phồng của cô hất ngược ra sau khi cô dừng phắt lại, va vào chân bàn. “Tôi nhận công việc này vì tôi nghe nói Byron là một đạo diễn tài năng có tiếng!” cô nói, xỉa tay chỉ thẳng về phía tòa nhà.
Nhà sản xuất ngẩng lên khỏi chiếc bánh lúa mạch kẹp giăm bông đang ăn dở. “Ai bảo cô thế?”
Hình ảnh gương mặt Miranda Gwynwyck, tự mãn và khoái trá, bồng bềnh lướt qua trước mắt cô, và mọi thứ trở nên rõ như ban ngày. Miranda, người được cho là một nhà đấu tranh vì nữ quyền, đã làm hại một người phụ nữ khác trong một nỗ lực mù quáng để bảo vệ em trai mình.
“Ông ta bảo ông ta đang làm một bản tuyên ngôn tinh thần!” cô thốt lên. “Cái này thì có gì liên quan đến tinh thần – hay sức sống hay Fellini chứ, vì Chúa!”
Steiner toét miệng cười. “Cô nghĩ vì sao bọn tôi gọi hắn là Lord Byron hả? Hắn ta làm cho thứ nhảm nhí nhất cũng thành như thơ vậy. Tất nhiên khi hắn làm xong thì nó cũng vẫn nhảm nhí, nhưng chúng tôi không cho hắn biết điều đó. Hắn lấy thù lao rẻ và làm việc lại nhanh.”
Francesca tìm kiếm một sự hiểu lầm, một tia hy vọng nhỏ nhoi mà tâm hồn lạc quan của cô đòi hỏi. “Thế còn Cành cọ Vàng?” cô ngắc ngứ hỏi.
“Cái gì Vàng?”
“Cành cọ.” Cô cảm thấy mình như một con ngốc. “Liên hoan phim Cannes.”
Lew Steiner nhìn cô chằm chằm một hồi trước khi phá ra cười sằng sặc đến văng cả một miếng giăm bông ra. “Cô em ơi, cái ‘can’ duy nhất mà Lord Byron có dính dáng đến là loại có giật nước. (can ở đây mang nghĩa nhà vệ sinh). Bộ phim mới nhất anh ta làm cho tôi là Cuộc tàn sát nữ sinh, và trước đấy là một phim nhỏ mang tên Nhà giam nữ Arizona. Nó khá là thành công ở bãi chiếu phim ngoài trời.”
Khó khăn lắm Francesca mới thốt ra lời. “Và ông ta thực sự cho rằng tôi sẽ xuất hiện trong một bộ phim về ma cà rồng?”
“Cô đã ở đây đó thôi?”
Cô lập tức tĩnh trí lại. “Không lâu đâu! Tôi sẽ quay về cùng với những chiếc va li của tôi trong đúng mười phút nữa, và tôi mong ông hoàn lại cho tôi các chi phí đồng thời thuê xe đưa tôi ra sân bay. Và nếu ông sử dụng chỉ một cảnh phim ông quay hôm nay, tôi sẽ kiện ông cho tới chết.”
“Cô đã ký vào hợp đồng, nên cô sẽ không có cái may mắn đó đâu.”
“Tôi ký do tôi bị lừa.”
“Nói nhảm. Chẳng ai lừa cô cả. Và cô có thể quên tiền đi cho đến khi cô hoàn thành các cảnh quay.”
“Tôi yêu cầu được trả những gì các người nợ tôi!” Cô cảm thấy mình như một mụ hàng cá chua ngoa đang cãi nhau ở góc đường. “Ông phải trả tôi tiền đi lại. Chúng ta đã thỏa thuận rồi.”
“Cô sẽ không nhận được một cắc cho đến khi cô quay xong cảnh cuối vào ngày mai.” Ông ta quét mắt nhìn cô một lượt với vẻ không hài lòng. “Đó là cảnh mà Lloyd muốn cô khỏa thân. Anh ta đặt tên nó là bẻ hoa ngắt nhụy.”
“Ngày ông ta thấy tôi khỏa thân sẽ là ngày ông ta đoạt giải Cành cọ Vàng!” Cô quay gót, vừa dợm hầm hầm bước đi thì một trong những đường viền ren hồng đáng ghét trên chiếc váy mắc vào góc bàn sắt. Cô giật ra, làm nó rách toạc.
Steiner nhảy dựng khỏi bàn. “Ê, cẩn thận với bộ trang phục! Là tiền của tôi cả đấy!”
Cô chụp lọ mù tạt trên bàn và bóp cho toàn bộ lượng mù tạt chảy xuống mặt trước chiếc váy. “Kinh khủng chưa,” cô chế giễu. “Xem ra cái váy này cần được giặt rồi.”
“Con khốn!” ông ta thét với theo khi cô bỏ đi. “Cô sẽ không bao giờ kiếm được việc nữa! Tôi sẽ khiến cho không một ai thuê cô dù là việc dọn rác.”
“Tuyệt!” cô đáp trả. “Vì số rác rưởi tôi có đã quá sức chịu đựng rồi.”
Túm lấy các lớp váy bằng hai tay và nhấc lên tận đầu gối, cô đi cắt ngang bãi cỏ, hướng về phía chuồng gà. Chưa bao giờ, cuộc đời cô chưa bao giờ bị đối xử đê tiện đến thế. Cô sẽ bắt Miranda Gwynwyck phải trả giá cho nỗi nhục này nếu đó là điều cuối cùng cô làm được. Cô nhất định sẽ lấy Nicholas Gwynwyck ngay khi về đến nhà.
Khi về đến phòng, cô đã tái nhợt đi vì tức giận, và cảnh tượng cái giường chưa dọn càng đổ thêm dầu vào lửa. Chụp lấy một cây đèn xanh xấu xí trên bàn trang điểm, cô ném nó qua phòng, chiếc đèn đập vào tường vỡ tan. Đập phá cũng không có tác dụng. Cô vẫn cảm thấy như có kẻ nào đó đã thoi một cú vào bụng mình. Cô lôi va li lên giường, nhét vào mấy bộ quần áo cô đã dỡ ra tối hôm qua, đóng sập nắp va li, và ngồi lên trên nó. Đến khi đóng được hết các chốt, những lọn tóc chải chuốt công phu của cô đã tuột ra và ngực cô đã lấm tấm mồ hôi. Rồi cô nhớ ra là mình vẫn đang mặc bộ váy hồng gớm guốc.
Cô suýt bật khóc vì điên tiết khi lại phải mở va li ra. Tất cả chuyện này là lỗi của Nicky! Khi nào về London, cô sẽ bắt anh ta đưa cô đến Costa del Sol, và cô sẽ nằm dài trên bãi biển cả ngày và không làm gì khác ngoài nghĩ ra các cách hành hạ anh ta! Với tay ra sau lưng, cô bắt đầu vật lộn với những chiếc móc áo, nhưng chúng được bố trí thành hàng đôi, và lớp vải bó sát đến mức cô không tài nào bóp được một cái móc để tháo ra. Cô ra sức vặn xoắn, buột ra một tiếng chửi thề cực kỳ thô lỗ, nhưng những cái móc không nhúc nhích. Đúng lúc cô chấp nhận đầu hàng để tìm người giúp mình, cô lại nghĩ đến cái vẻ trên bộ mặt nung núc, tự mãn của Lew Steiner khi cô chắt mù tạt ra váy. Cô suýt cười phá lên. Để xem bộ mặt đó trông ra sao khi lão ta thấy bộ váy quý báu của mình biến mất ngay trước mặt, cô nghĩ với một niềm hân hoan ác ý dâng trào.
Không có một ai ở quanh đó để giúp cô, nên cô phải tự mình tha cái va li. Một tay kéo chiếc túi Vuitton còn tay kia xách hộp mĩ phẩm, cô chật vật đi xuôi con đường nhỏ dẫn ra bãi để xe, chỉ để phát hiện ra khi đã đến nơi rằng tuyệt nhiên sẽ chẳng có ai lái xe đưa cô ra sân bay Gulfport cả.
“Xin lỗi, cô Day, nhưng họ bảo chúng tôi là họ cần tất cả xe hơi,” một người trong nhóm ấp úng, không dám nhìn thẳng mắt cô.
Cô không tin gã ta dù chỉ một giây. Đây là trò của Lew Steiner, ngón đòn nhỏ nhen cuối cùng lão dành cho cô!
Một người lái xe khác giúp ích hơn. “Có một trạm xăng không xa dọc đường này.” Y quay đầu chỉ. “Ở đó cô có thể gọi điện thoại bảo người đến đón.”
Nghĩ tới việc đi hết lối xe chạy đã đủ nản rồi, nữa là phải cuốc bộ từ đây đến trạm xăng. Vừa lúc cô nhận thấy mình phải nuốt lòng kiêu hãnh xuống và quay lại chuồng gà để thay bộ váy ra, thì Lew Steiner bước ra khỏi một trong những toa xe thùng và ném cho cô một nụ cười khinh khỉnh kinh tởm. Cô liền quyết định thà chết chứ không lùi một bước. Trừng mắt nhìn lại lão ta, cô nhấc va li lên và bắt đầu băng qua bãi cỏ tới lối xe chạy.
“Ê! Dừng lại đó!” Steiner kêu lên, hổn hển chạy đến cạnh cô. “Cô không được tiến một bước nào cho đến khi tôi lấy lại bộ váy.”
Cô quay lại. “Thử đụng vào tôi xem, tôi sẽ tố cáo ông tội hành hung.”
“Tôi sẽ tố cáo cô tội ăn cắp! Cái váy đó là của tôi!”
“Và tôi dám chắc nom ông rất quyến rũ trong cái váy đó.” Cô cố ý vung hộp mĩ phẩm đập vào đầu gối lão ta khi quay người bước đi. Lão ta kêu toáng lên vì đau, và cô mỉm cười một mình, ước gì mình đã đánh mạnh hơn.
Đó sẽ là khoảnh khắc vui vẻ cuối cùng của cô trong một thời gian dài sắp tới.
***
“Cậu đi qua chỗ rẽ rồi,” Skeet đập vào vai Dallie từ băng sau chiếc Buick Riviera. “Tôi đã bảo cậu là đường chín tám. Chín tám tới năm lăm, năm lăm tới mười hai, sau đó đặt cruise control (hệ thống điều khiển hành trình) thẳng đến Baton Rouge.”
“Bảo tôi từ một tiếng trước sau đó lăn ra ngủ thì chẳng ích gì,” Dallie làu bàu. Anh đội một chiếc mũ lưỡi trai mới, màu lam sẫm với lá cờ Mĩ đằng trước, nhưng nó không chống chọi được cái nắng xiên giữa chiều, nên anh nhấc cặp kính râm ở bảng đồng hồ đeo lên mắt. Dọc tuyến đường hai làn là hàng thông scrub pine trải dài.
Suốt mấy dặm anh không trông thấy gì ngoài vài chiếc xe cũ kỹ rỉ sét, và dạ dày anh bắt đầu sôi réo. “Lắm lúc mày thật vô dụng,” anh lẩm bẩm.
“Cậu còn miếng Juicy Fruit nào không?” Skeet hỏi.
Một vệt màu ở xa xa chợt thu hút sự chú ý của Dallie, một cuộn tròn tròn màu hồng sáng tiến liêu xiêu bên vệ đường. Khi họ đến gần hơn, hình dáng ấy dần trở nên rõ nét.
Anh bỏ kính ra. “Thật không tin được. Anh có nhìn thấy không?”
Skeet chồm tới trước, cẳng tay tì lên lưng ghế phụ, và nheo mắt. “Đúng là có một không hai?” ông cười khùng khục.
Francesca đẩy mình tiến tới, từng bước một khó nhọc, chật vật lấy từng hơi thở dưới sự kìm kẹp của chiếc áo ngực. Bụi đóng thành vệt trên hai má cô, phần phía trên ngực lấp loáng mồ hôi, và chưa đầy mười lăm phút trước, một núm vú của cô đã bị bật ra ngoài. Y như cái nút bần bật ra theo dòng rượu, nó đã bung ra khỏi đường cổ áo. Cô đã vội vàng đặt va li xuống và nhét nó trở vào, nhưng ký ức ấy khiến cô rùng mình. Nếu cô có thể lấy lại chỉ một thứ trong đời, cô nghĩ tới lần thứ một trăm trong nhiều phút vừa qua, cô sẽ lấy lại giây phút cô quyết định đi khỏi dinh thự Wentworth trong chiếc váy này.
Cái váy phồng giờ nom như một liễn nước sốt, phình ra ở đằng trước và đằng sau và kêu lép bép ở hai bên dưới sức ép từ chiếc va li trên tay phải và hộp mĩ phẩm bên tay trái cô, cả hai thứ đều nặng như muốn kéo rời cánh tay cô khỏi khớp vai. Mỗi bước đi đều khiến cô nhăn mặt. Đôi giày cao gót nhỏ nhắn kiểu Pháp cọ vào những vết rộp nơi chân cô, thỉnh thoảng lại có một luồng gió nóng từ đâu ập tới táp bụi vào mặt cô.
Cô những muốn ngồi phịch xuống vệ đường mà khóc, nhưng cô hoàn toàn không chắc sẽ ép được bản thân đứng lên trở lại. Giá như cô không quá sợ hãi, thì những khó chịu về thể xác sẽ dễ chịu đựng hơn. Làm sao chuyện này có thể xảy đến với cô? Cô đã đi bộ mấy dặm mà không thấy tăm hơi một trạm xăng nào. Hoặc nó không tồn tại hoặc cô đã đi sai đường, nhưng cô chẳng gặp được gì ngoài một tấm bảng gỗ đã giộp quảng cáo một cửa hàng rau chưa bao giờ xuất hiện. Trời sắp tối, cô đang ở một đất nước xa lạ, và theo trí tưởng tượng của cô thì có một bầy thú hoang dữ tợn đang nấp sau những bụi thông ngay bên đường kia. Cô buộc mình phải nhìn thẳng trước mặt. Điều duy nhất ngăn cô không quay lại dinh thự Wentworth là chắc chắn cô chẳng thể nào đi được quãng đường xa chừng đó.
Chắc chắn con đường này phải dẫn tới một nơi nào đó, cô tự nhủ. Ngay cả ở nước Mĩ người ta cũng sẽ không làm những con đường chẳng dẫn đến đâu, đúng không? Ý nghĩ ấy đáng sợ đến nỗi cô bắt đầu chơi những trò chơi nhỏ trong đầu để giữ cho mình bước tiếp. Trong lúc cắn chặt răng chống chọi với sự đau nhức ở đủ mọi chỗ trên cơ thể, cô mường tượng ra những nơi yêu thích nhất của mình, tất cả chúng đều cách xa những con đường hẻo lánh bụi bặm ở Mississippi này đến vài năm ánh sáng. Cô nghĩ đến cửa hàng Liberty trên phố Regent với những đường sọc trang trí dày đặc và đồ trang sức Ả rập tuyệt đẹp, những lọ nước hoa ở tiệm Sephora trên phố Passy, và mọi thứ ở đại lộ Madison từ Adolfo cho tới Yves Saint Laurent. Hình ảnh một cốc nước khoáng Perrier ướp lạnh với một lát chanh mỏng thình lình xuất hiện trong tâm trí cô. Nó lơ lửng trong bầu không khí nóng nực ngay trước mắt cô, hình ảnh sống động đến mức cô cảm tưởng với tay ra là có thể cầm cốc nước mát lạnh ấy trong lòng bàn tay. Mình bắt đầu bị ảo giác rồi, cô nhắc nhở bản thân, nhưng hình ảnh đó đầy hấp dẫn khiến cô không muốn xua nó đi.
Cốc Perrier bỗng dưng bốc hơi vào bầu không khí nóng hầm hập của Mississippi khi cô nghe thấy tiếng động cơ ô tô tiến đến gần từ phía sau và tiếp theo là tiếng thắng xe ken két. Trước khi cô có thể điều chỉnh trọng lượng mớ hành lý trên tay để quay sang hướng có tiếng động, thì một giọng nói êm ả kéo dài vọng đến tai cô từ bên kia đường.
“Này cô em, không ai nói cho cô biết là tướng Lee đã đầu hàng sao?” (Lee là một vị tướng của quân đội miền nam trong cuộc nội chiến nam bắc của nước Mĩ thế kỉ 19, trong cuộc chiến này miền nam đã thua).
Cái va li đập vào phía trước đầu gối cô và vành váy của cô hất ra sau khi cô xoay người về phía giọng nói. Cô lảo đảo giữ thăng bằng rồi chớp mắt hai lần, không thể tin vào hình ảnh đã thành hiện thực ngay trước mắt.
Ở bên kia đường, đang thò đầu ra ngoài cửa sổ chiếc xe ô tô màu xanh lục sẫm với cánh tay gác lên thành cửa xe, là một người đàn ông đẹp ngây ngất, đến độ nhất thời cô còn ngỡ mình đã tưởng tượng ra anh ta cùng với cốc Perrier và lát chanh mỏng. Trong lúc quai chiếc va li nghiến vào lòng bàn tay, cô thu vào mắt những đường nét cổ điển trên gương mặt anh ta, gò má như tượng tạc và quai hàm thanh thoát, sống mũi thẳng hoàn hảo, và đôi mắt anh ta, chúng có màu xanh lam sáng ngời như mắt Paul Newman và lông mi dày như lông mi cô. Sao một tên đàn ông lại có đôi mắt như thế được? Sao một tên đàn ông lại có cái miệng duyên chết người mà trông vẫn đầy nam tính thế kia? Mái tóc dày màu vàng sẫm của anh ta cong lên thành từng lọn dưới vành mũ lưỡi trai màu xanh lam có hình lá cờ Mĩ. Cô có thể trông thấy một phần đôi vai rộng, những thớ thịt săn chắc trên cánh tay rám nắng, và trong một khoảnh khắc phi lí cô cảm thấy kinh hãi.
Cuối cùng cô đã gặp một người đẹp như mình.
“Cô có giấu bí mật nào của liên bang bên dưới những tầng váy kia không đấy?” người đàn ông hỏi với nụ cười tươi rói để lộ hàm răng thuộc về các trang tạp chí và khiến người khác đếm ngược một cách tội lỗi về lần cuối cùng nó dùng chỉ nha khoa.
“Tôi nghĩ bọn Yankee cắt mất lưỡi cô ấy rồi, Dallie.”
Lúc này Francesca mới nhận biết sự hiện diện của một người đàn ông khác, người này đang ló đầu ra từ cửa sổ phía sau. Khi cô trông thấy gương mặt khắc nghiệt và cặp mắt nhỏ đầy sát khí của ông ta, trong đầu cô gióng lên những hồi chuông cảnh báo.
“Hoặc thế hoặc cô ta là một gián điệp của miền bắc,” ông ta tiếp tục. “Tôi chưa từng gặp một phụ nữ miền nam nào giữ im lặng được lâu đến thế.”
“Cô là một gián điệp Yankee à, cô gái?” Người Đẹp Long Lanh hỏi, khoe hàm răng tuyệt mĩ. “Định moi những bí mật của Liên bang miền nam bằng đôi mắt xanh kia sao?”
Đột nhiên cô ý thức được tình cảnh hiểm nghèo của mình – con đường vắng vẻ, ánh nắng sắp tắt, hai người đàn ông lạ mặt, việc cô đang ở nước Mĩ, không phải mái nhà an toàn ở Anh. Ở Mĩ người ta mang cả súng trên đường đến nhà thờ, và bất cứ lúc nào cũng có những tên tội phạm lảng vảng ngoài đường. Cô lo lắng liếc nhìn người đàn ông ở ghế sau. Ông ta nom giống kiểu người sẽ tra tấn những con vật nhỏ làm trò vui. Cô nên làm gì đây? Sẽ chẳng ai nghe thấy nếu cô có hét lên, và cô không có cách nào để tự bảo vệ mình.
“Im đi Skeet, anh đang làm cô ấy sợ kìa. Rụt cái đầu xấu xí của anh vào đi?”
Skeet rụt đầu vào, và người đàn ông đẹp trai với cái tên lạ tai mà cô chưa kịp nghe rõ nhướng một chân mày như nét vẽ, chờ cô lên tiếng. Cô quyết định ra vẻ can đảm – tỏ ra hoạt bát, thản nhiên, và trong bất kì hoàn cảnh nào cũng không được để họ thấy cô đang tuyệt vọng nhường nào.
“Tôi e rằng tôi đã tự đẩy mình vào rắc rối,” cô nói, đặt va li xuống. “Hình như tôi bị lạc đường. Thật bực mình quá.”
Skeet lại thò đầu ra cửa sổ xe. Anh Đẹp Trai cười tươi rói.
Cô kiên gan nói tiếp. “Các ông có thể cho tôi biết trạm xăng tới cách đây bao xa không. Hoặc bất cứ nơi nào mà tôi có thể gọi điện thoại.”
“Cô từ nước Anh tới phải không?” Skeet hỏi. “Dallie, thấy cách nói chuyện buồn cười của cô ta chưa? Đó là một quý cô người Anh chính hiệu đấy.”
Francesca quan sát Anh Đẹp Trai – thực sự có người tên là Dallie sao? – quét mắt dọc theo những diềm đăng ten hồng và trắng trên váy cô. “Tôi cá là cô có cả kho chuyện để kể. Lên xe đi. Chúng tôi sẽ cho cô đi nhờ đến trạm điện thoại kế tiếp.”
Cô lưỡng lự. Lên một chiếc ô tô với hai người đàn ông lạ mặt đối với cô không phải là cách giải quyết sáng suốt nhất, nhưng cô không thể nghĩ ra cách nào khác. Cô cứ đứng ngây ra trên đường, những viền đăng ten váy quết bụi và chiếc va li dưới chân, trong lúc một cảm giác lạ lẫm của lo sợ xen lẫn bất an làm cô nôn nao.
Skeet nhoài hẳn ra khỏi cửa sổ xe và nghiêng đầu nhìn Dallie. “Cô ấy lo cậu là một con yêu râu xanh chuẩn bị hại đời cô ấy đó.” Ông ta quay lại với cô. “Cô hãy nhìn thật kỹ gương mặt xinh trai của Dallie, thưa cô, sau đó nói tôi biết cô nghĩ một người đàn ông với gương mặt như thế có cần phải giở trò cưỡng bức những người phụ nữ không sẵn lòng không.”
Ông ta nói hoàn toàn có lý, nhưng không hiểu sao Francesca vẫn không yên lòng. Cái người tên Dallie không hẳn là người mà cô lo lắng nhất.
Dallie dường như đọc được tâm trí cô, việc mà, xét đến hoàn cảnh hiện tại, có lẽ không khó lắm. “Đừng lo về Skeet, cưng ạ,” anh ta nói. “Skeet là một người dị ứng thâm căn cố đế với đàn bà.”
Câu nói đó, phát từ miệng một người mà, bất chấp vẻ ngoài lộng lẫy, lại có âm sắc và phong cách của sự ít học thô thiển, khiến cho cô ngạc nhiên. Cô vẫn còn do dự khi cửa xe mở ra và một đôi giày cao bồi lấm bụi đặt xuống mặt đường. Lạy chúa lòng lành … cô nuốt khan và từ từ nhìn lên.
Thân hình anh ta hoàn hảo y như gương mặt.
Anh ta mặc áo T-shirt màu xanh hải quân hiện lờ mờ những múi cơ ở ngực, làm nổi bật bắp tay và bắp thịt phía trên cánh tay và tất cả những phần tuyệt hảo khác, và chiếc quần jeans đã gần như bạc trắng ở mọi chỗ trừ những đường may bị sờn. Bụng anh ta phẳng lì, hông hẹp; anh ta săn chắc và cao ráo, cao hơn mét tám, và anh ta khiến cô nghẹn thở. Hẳn là thật rồi, cô nghĩ trong cơn xáo đảo, điều mà ai ai cũng nói về người Mĩ và những viên vitamin ấy.
“Trên xe chật rồi, nên tôi phải cho hành lí của cô ra ghế sau với Skeet.”
“Không sao. Anh để đâu cũng được.” Khi anh ta bước lại gần, cô gắng sức nở nụ cười thật rạng rỡ với anh ta. Cô không sao kìm được; đó là phản ứng tự nhiên, được lập trình sẵn trong gene nhà Serritella. Không phô ra vẻ lộng lẫy nhất của mình trước người đàn ông điển trai này, cho dù anh ta là một gã thộn quê mùa đi nữa, bỗng trở thành niềm đau lớn hơn cả những vết phồng giộp ở bàn chân cô. Vào giây phút ấy cô sẵn sàng đánh đổi mọi thứ mình có lấy nửa giờ đứng trước gương với tất cả đồ nghề trong hộp mĩ phẩm và chiếc váy linen trắng Mary McFadden hiện treo trong một tiệm đồ cũ ở đường Piccadilly ngay cạnh bộ pajama màu xanh dừa cạn của cô.
Anh ta dừng lại và nhìn xuống cô một cách chăm chú.
Lần đầu tiên kể từ khi rời London, cô lại có cảm giác mình ở trên lãnh địa thân thuộc. Biểu cảm trên mặt anh ta xác nhận điều mà cô đã khám phá ra từ lâu – đàn ông dù ở đâu trên thế giới cũng vẫn là đàn ông. Cô ngước nhìn lại bằng đôi mắt ngây thơ, lấp lánh. “Có chuyện gì sao?”
“Cô luôn làm thế à?”
“Làm gì cơ?” lúm đồng tiền trên má cô sâu hơn.
“Mời chào một tên đàn ông sau khi gặp hắn chưa đầy năm phút.”
“Mời chào!” Cô không thể tin vào tai mình, và cô kêu lên đầy phẫn nộ, “Thề là tôi không có ý định mời chào anh.”
“Cô gái thân mến, nếu nụ cười đó không phải là lời mời chào, thì tôi không biết là gì nữa.” Anh ta nhấc va li của cô lên và mang chúng qua bên kia chiếc xe. “Thường thì tôi chẳng phiền gì đâu, nhưng tôi cảm thấy có hơi điên rồ khi cô phô phang sự câu dẫn ở một nơi heo hút với hai người đàn ông lạ mặt rất có thể là những kẻ bất lương háo sắc, cô biết đấy.”
“Câu dẫn!” Cô dậm chân xuống mặt đường. “Đặt vali xuống ngay cho tôi! Tôi sẽ không đi đâu với anh cho dù cuộc sống của tôi có phụ thuộc vào chuyện đó.”
Anh ta đảo mắt qua hàng thông và con đường vắng. “Xét theo hoàn cảnh, thì giả thuyết của cô rất gần với hiện thực đấy.”
Cô không biết phải làm gì. Cô cần sự giúp đỡ, song cung cách của anh ta thật không chịu đựng nổi, và cô ghét ý nghĩ phải hạ mình để bước vào chiếc xe kia. Anh ta lấy mất sự lựa chọn của cô khi mở cửa sau xe và quẳng hành lí của cô vào chỗ Skeet.
“Nhẹ tay một chút đi,” cô kêu lên, lao tới chỗ chiếc xe. “Chúng là Louis Vuitton đấy!”
“Lần này cậu chọn được một ca náo nhiệt thật, Dallie ạ,” Skeet lầm bầm từ ghế sau.
“Giờ tôi mới biết,” Dallie trả lời. Anh ngồi vào sau tay lái, sập cửa lại, rồi nghiêng ra cửa sổ xe nhìn cô. “Nếu cô còn muốn giữ lại hành lí của mình, tốt hơn cô hãy lên xe cho nhanh, vì đúng mười giây nữa tôi sẽ vào số con Riviera cổ lỗ này và tôi cùng với ngài Vee-tawn đây sẽ chẳng là gì đối với cô ngoài một kỷ niệm xa xôi.”
Cô tập tễnh đi vòng ra sau chiếc xe tới ghế phụ, nước mắt chỉ chực trào ra. Cô cảm thấy nhục nhã, sợ hãi, và – tệ hơn cả - bất lực. Một cây kẹp tóc trượt xuống gáy cô và rơi xuống đất.
Rủi thay, tình cảnh lúng túng của cô mới chỉ bắt đầu. Cái váy phồng, cô nhanh chóng phát hiện ra, không được thiết kế để vừa với một chiếc xe hơi hiện đại. Không dám nhìn ai trong hai vị ân nhân để xem thái độ họ ra sao trước những chật vật của mình, cuối cùng cô cũng đặt được mông xuống ghế rồi cố túm mớ váy bồng bềnh vào lòng cho gọn hết mức có thể.
Dallie lôi cái cần số từ đống váy lùng nhùng ra. “Lúc nào cô cũng phục sức tiện dụng như thế này à?
Cô trừng mắt nhìn anh ta, mở miệng toan buông một trong những câu đáp trả đanh đá nổi tiếng của mình chỉ để phát hiện ra trong đầu cô trống rỗng. Một hồi lâu chiếc xe lướt đi trong im lặng khi cô trân trân nhìn thẳng trước mặt, đôi mắt cô chỉ vừa vặn ló ra khỏi cái núi váy, chiếc áo ngực siết vào eo cô. Mặc dù rất sung sướng vì hai bàn chân đã được giải thoát, nhưng tư thế này của cô khiến cho sự kìm kẹp của chiếc áo ngực càng không sao chịu đựng nổi. Cô cố hít một hơi thật sâu, nhưng do bộ ngực bị tôn cao một cách đáng ngại nên cô đành bằng lòng với những nhịp thở ngắn. Chỉ một cái hắt hơi thôi, cô nhận ra, là cô thành mẫu nude trang giữa tạp chí ngay.
“Tôi là Dallas Beaudine,” người đàn ông sau tay lái tự giới thiệu. “Mọi người gọi tôi là Dallie. Đằng sau là Skeet Cooper.”
“Francesca Day,” cô đáp lại, cho phép giọng mình vui tươi hơn một chút. Cô phải nhớ rằng dân Mĩ cực kỳ phóng khoáng. Những gì được coi là thô lỗ ở một người Anh lại được xem là hành vi bình thường ở nước Mĩ. Vả lại, cô không thể kìm được ý muốn hạ bệ cái tên nhà quê điển trai này dù chỉ một phần nhỏ. Đây là việc mà cô thành thạo, một việc không thể thất bại trong ngày hôm nay khi mà tất cả những chuyện khác đều đã hỏng bét. “Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của hai người,” cô nói, mỉm cười với anh ta qua những lớp váy chất ngất. “Tôi e rằng tôi đã trải qua mấy ngày cực kỳ tồi tệ.”
“Kể cho chúng tôi được không?” Dallie đề nghị. “Skeet và tôi đã đi cả trăm dặm đường, và chúng tôi phát chán vì phải nói chuyện với nhau rồi.”
“À, mọi chuyện khá là kì khôi. Miranda Gwynwyck, người đàn bà ghê tởm này – gia đình làm bia ấy, anh biết không – đã thuyết phục tôi rời London và nhận một vai trong bộ phim đang quay ở dinh thự Wentworth.”
Đầu Skeet lập tức đưa lại sát sau vai trái cô, mắt ông sáng lên tò mò. “Cô là ngôi sao điện ảnh à?” ông hỏi. “Có cái gì đó ở cô tôi thấy rất quen, nhưng không sao nhớ ra.”
“Không hẳn.” Cô tính nhắc đến Vivien Leigh với ông ta nhưng rồi lại thôi.
“Tôi nhớ rồi!” Skeet thốt lên. “Tôi biết mình đã trông thấy cô rồi mà. Dallie, cậu sẽ không bao giờ đoán ra người này là ai đâu.”
Francesca nhìn lại ông ta vẻ đề phòng.
“Đây chính là Francesca Tay Trắng!” Skeet tuyên bố với tràng cười ha hả. “Tôi biết mình đã nhận ra cô ấy mà. Cậu nhớ không, Dallie. Cô gái hay sánh vai với các minh tinh màn bạc ấy.”
“Không đùa chứ,” Dallie nói.
“Làm sao mà –“ Francesca mở miệng, nhưng Skeet đã ngắt lời cô.
“Và tôi thật sự rất tiếc khi nghe về mẹ cô và vụ chiếc taxi đó.”
Francesca chằm chằm nhìn ông ta không nói nên lời.
“Skeet là fan của những tờ tin nhanh,” Dallie giải thích. “Bản thân tôi không thích chúng lắm, nhưng chúng làm cho người ta nghĩ đến sức mạnh to lớn của truyền thông. Hồi còn bé, chúng tôi từng có một quyển địa lý xanh cũ kiểu này, và chương đầu mang tên ‘Thế giới đang thu nhỏ của chúng ta.’ Nó nói đúng nhỉ? Cô có quyển sách địa lý nào giống vậy ở Anh không?”
“Tôi – tôi không nghĩ là có,” cô yếu ớt trả lời. Một giây im lặng trôi qua và cô có cảm giác kinh khủng rằng có thể họ đang đợi cô cung cấp chi tiết về cái chết của Chloe. Ngay cả ý nghĩ chia sẻ một điều riêng tư như thế với những người lạ cũng làm cô hốt hoảng, nên cô vội vã quay lại với chủ đề lúc trước như chưa từng bị xen ngang. “Tôi đã bay nửa vòng trái đất, qua một đêm khổ sở trong căn phòng kém tiện nghi nhất mà người ta có thể tưởng tượng, và bị bắt phải mặc cái váy gớm guốc này. Sau đó tôi phát hiện ra bộ phim đã bị bóp méo hoàn toàn.”
“Phim khiêu dâm à?”
“Tất nhiên là không!” cô kêu lên. Những gã nhà quê Mĩ này có chịu dành ra dù chỉ vài tích tắc để nghĩ trước khi nói không vậy? “Thực ra nó là một trong những bộ phim kinh dị về” – nói ra từ này cũng làm cô cảm thấy phát ốm – “ma cà rồng.”
“Không đùa đấy chứ!” Sự ngưỡng mộ của Skeet hiện rõ rành rành. “Cô có biết Vincent Price không?”
Francesca nhắm nghiền mắt một lúc rồi mở ra. “Tôi chưa có vinh hạnh ấy.”
Skeet vỗ vai Dallie. “Cậu có nhớ ông già Vincent thường xuất hiện trên chương trình ‘Hollywood Squares’ hồi trước không?’ Thỉnh thoảng ông ta đi cùng vợ. Tên bà ấy là gì nhỉ? Bà ấy cũng là một trong những diễn viên người Anh xuất chúng. Có khi Francie biết bà ấy đấy.”
“Francesca,” cô đanh giọng. “Tôi ghét bị gọi bằng bất cứ cái tên nào khác.”
Skeet ngồi lùi sâu vào ghế và cô nhận ra mình đã làm ông ta phật ý, nhưng cô không quan tâm. Tên của cô là tên của cô, và không ai có quyền thay đổi nó, nhất là vào ngày hôm nay khi mà vị thế của cô trên thế giới này trở nên quá mong manh.
“Vậy bây giờ cô định thế nào?” Dallie hỏi.
“Trở về London càng sớm càng tốt.” Cô nghĩ đến Miranda Gwynwyck, đến Nicky, đến việc cô không thể tiếp tục sống như trước nữa. “Và sau đó tôi sẽ kết hôn.” Cô đã ra quyết định một cách vô thức, vì cô không nhìn ra cách nào khác. Sau những gì cô đã chịu đựng trong hai tư giờ vừa qua, kết hôn với một người làm bia giàu có dường như không còn là một số mệnh quá khủng khiếp. Nhưng giờ đây khi đã thốt ra thành lời, cô cảm thấy chán nản thay vì nhẹ nhõm. Lại một chiếc kẹp tóc tuột ra; cái này rơi xuống lòng cô và mắc vào lớp đăng ten. Cô dứt mình ra khỏi những suy nghĩ ảm đạm bằng cách nhờ Skeet lấy hộ hộp mĩ phẩm. Ông chuyển nó qua mà không nói một lời. Cô đặt nó vào giữa những lớp váy và mở nắp hộp.
“Trời ơi…” cô suýt khóc khét khi thấy gương mặt mình. Lớp kẻ mắt đậm đặc trông thật kệch cỡm dưới ánh sáng ban ngày, cô đã ăn sạch son môi, tóc cô xõa xượi theo đủ hướng, và cô mới bẩn chứ! Chưa bao giờ trong hai mươi mốt năm qua cô tô son trát phấn trước mặt người đàn ông khác ngoài người thợ làm tóc của mình.Nhưng trong tình cảnh này cô phải tự làm mất mặt mình thôi.
Lấy ra một lọ tẩy trang, cô bắt đầu sửa chữa thảm họa. Khi lớp trang điểm dày bịch được tẩy hết, cô thấy cần phải tạo khoảng cách với hai người đàn ông, để khiến họ hiểu rằng cô thuộc về một thế giới khác. “Quả thực trông tôi rất kinh khủng. Toàn bộ chuyến đi này là một cơn ác mộng.” Cô gỡ cặp lông mi giả ra, bôi kem lên mí mắt, và dặm một lớp phấn highlight mỏng cùng phấn nâu sẫm và chuốt mascara. “Tôi thường dùng loại mascara tuyệt diệu của Đức có tên Ecarte, nhưng cô hầu của Cissy Kavendish – một người đàn bà rất quá quắt ở vùng Tây Ấn – đã quên đóng gói nó, nên tôi đành dùng một nhãn hiệu Anh.”
Cô biết mình đang nói lảm nhảm, nhưng dường như cô không thể dừng được. Cô quét phấn màu kẹo bơ bằng cây chổi Kent rồi đánh lên vùng dưới hai gò má. “Lúc này tôi sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì lấy một lần mát xa mặt đúng nghĩa. Có một nơi như vậy ở Mayfair họ sử dụng hơi nhiệt và kết hợp tất cả những cách thức kì diệu khác vào quá trình mát xa. Lizzy Arden làm như vậy đó.” Cô nhanh nhẹn kẻ viền môi bằng một cây bút chì, rồi tô phần phía trong bằng một lọ son bóng màu be hồng, và kiểm tra lại toàn bộ thành quả. Không tốt lắm, nhưng ít nhất trông cô đã gần như là chính mình.
Sự im lặng mỗi lúc một nặng nề trong xe khiến cô càng thêm lo lắng, nên cô tiếp tục nói để khỏa lấp nỗi gượng gạo. “Việc phải chọn giữa Arden và Janet Sartin khi ta ở New York lúc nào cũng khó khăn. Cố nhiên là tôi đang nói về Janet Sartin ở đại lộ Madison. Ý tôi là, người ta có thể đến salon của bà ấy ở Park, nhưng nó không giống nhau hoàn toàn đúng không?”
Tất cả im ắng có đến cả phút.
Cuối cùng, Skeet cất tiếng. “Dallie?”
“Hả?”
“Cậu nghĩ cô ta nói xong chưa?”
Dallie gỡ kính mắt ra đặt xuống bảng đồng hồ. “Tôi có cảm giác cô ấy mới chỉ khởi động thôi.”
Cô nhìn sang anh ta, xấu hổ bởi hành vi của mình và tức giận với anh ta. Anh ta không thể thấy là cô đang trải qua ngày khổ sở nhất đời, và không thể làm cho mọi chuyện trở nên dễ thở cho cô được một chút sao? Cô ghét cái sự thật là dường như anh ta chẳng hề ấn tượng trước cô, ghét việc anh ta chẳng hề tìm cách gây ấn tượng với cô. Theo một cách kì lạ nào đó mà cô không thể xác định, sự thiếu hứng thú của anh ta dường như gây hoang mang hơn bất cứ chuyện gì khác đã xảy ra với cô.
Cô chuyển sự chú ý sang chiếc gương và bắt đầu giật những cây kẹp khỏi mái tóc, âm thầm răn đe bản thân ngừng lo nghĩ về ý kiến của Dallas Beaudine. Hiện giờ họ sẽ trông thấy chốn văn minh vào bất cứ lúc nào. Cô sẽ gọi một chiếc taxi đến sân bay ở Gulfport và sau đó đặt vé chuyến bay kế tiếp đến London. Đột nhiên cô nhớ ra vấn đề tài chính đáng buồn của mình, và cũng nghĩ ra ngay giải pháp. Cô chỉ cần gọi điện cho Nicholas bảo anh ta chuyển tiền vé máy bay cho cô.
Cổ họng khô và ngứa khiến cô bật ra tiếng ho. “Anh có thể nâng kính xe lên được không? Bụi khiếp lên được. Và tôi muốn uống thứ gì đó.” Cô liếc thấy một thùng trữ lạnh Styrofoam nhỏ ở phía sau. “Tôi nghĩ khó có khả năng các anh cất một chai Perrier trong kia?”
Im lặng bao trùm không gian bên trong chiếc Riviera.
“Xin lỗi, thưa cô, chúng tôi hết sạch rồi,” cuối cùng Dallie nói. “Tôi e rằng Skeet đã nốc cạn chai cuối cùng ngay sau khi chúng tôi thực hiện vụ cướp cửa hàng rượu ở Meridian.”