Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Barbara Mcmahon
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2194 / 16
Cập nhật: 2015-12-15 07:56:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ell lôi mấy cái túi yên để ở sau chiếc xe thuê nho nhỏ ra, anh nhìn Molly mỉm cười.
- Anh phải nhớ mấy thứ này chứ. Anh đã mang theo thức ăn trưa cho hai ta, còn nước uống thì bọc trong khăn tắm cho mát. Em xong chưa?
Nàng gật đầu, nắm cái túi xách trên tay. Vừa bước theo anh đi vào chuồng ngựa, nàng vừa nhìn anh đi một cách khoan thai trên mặt đất lồi lõm. Chiếc quần jean trễ xuống, áo phanh ngực, hai tà áo phất phới theo bước anh đi. Anh mang đôi giày tennis cũ đã mòn gót, trông lạt điệu. Nàng cứ hình dung anh mang ủng, đội mũ stetson rộng vành che nắng kia.
Đến cửa vào, Tell đứng lại đợi nàng, rồi anh nắm cánh tay đẩy nàng băng qua cái chuồng ngựa rộng thông thoáng ra tận phòng làm việc ở phía sau.
- Em cưỡi ngựa có khá không đấy? - Anh hỏi.
- Không giỏi, nhưng ngồi được trên lưng ngựa.
Tell nói chuyện với người nhân viên trong văn phòng một hồi lâu, rồi một mã phu dẫn ra hai con ngựa, buộc chung vào hai cái cọc hình chữ thập, đoạn quay vào mang yên ngựa ra.
- Em đóng yên ngựa em được không? - Tell hỏi, vừa đưa cho nàng mấy cái túi yên.
- Chắc được. - Nàng đáp, vẻ ngần ngừ.
- Thôi để anh làm cho.
Molly bước ra xa, đứng nhìn Tell đóng yên lên lưng ngựa. Thật giống những công việc khác anh đã làm, anh đóng yên ngựa một cách dễ dàng. Chỉ một thoáng, cả hai con ngựa đã sẵn sàng cưỡi được rồi. Anh buộc mấy cái túi yên vào ngựa anh, còn cái túi của Molly anh buộc vào con ngựa nhỏ để cho nàng cưỡi.
Dẫn hai con ngựa ra ngoài, anh dừng lại, nói:
- Em leo lên. Để anh xem bàn đạp ra sao.
Molly leo lên lưng con ngựa ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, Tell xem độ dài của bàn đạp để chân.
- Dài quá! Em cất chân đi, anh rút ngắn lại một chút. - Anh đưa dây cương của hai con ngựa cho nàng nắm, rồi rút bàn đạp phía bên trái nàng. Vuốt bàn tay dọc theo mép ngoài chân nàng, anh nắm bàn chân nàng đặt vào bàn đạp. Molly cảm thấy hơi ấm truyền qua lớp vải quần jean dày khi anh sờ vào chân nàng. Nàng nuốt nước bọt.
Tell đi qua phía bên kia con ngựa, chỉnh lại bàn đạp rồi đưa tay xoa nhẹ vào chân nàng. Lần này anh xoa nhè nhẹ, mấy ngón tay tỏa hơi ấm qua lớp vải dày, nàng thấy cả người run lên bần bật. Molly mở to mắt nhìn anh. Bụng nàng giãn ra, tim đập mạnh. Nàng chộp lấy tay anh hất đi.
- Em mặc cái quần này vừa vặn hơn anh. - Anh nói, ngước mắt nhìn lên nàng, ánh mặt trời chiếu sáng mặt anh.
Nàng ngây người trong ánh nắng bàn bạc, đưa mắt nhìn lại anh. Nàng cảm thấy hơi ấm trên bàn tay anh truyền qua âm ỉ trên da thịt nàng. Nàng thoáng nghe tiếng vó ngựa dậm nhẹ nôn nóng trên nền đất va tiếng sóng bể lao xao ngoài bãi. Quả là những giờ khắc không bao giờ nàng quên được.
Tell nắm dây cương ngựa anh, rồi nhảy phóc lên yên, từ từ cho ngựa chạy trước về phía bờ biển. Đến chỗ cát cứng hơn, hai con ngựa bắt đầu chạy hăng hái hơn, anh cho phi nước kiệu nhỏ, Molly cho ngựa phi theo sau anh. Chẳng bao lâu, hai người cho ngựa phi nhanh hơn, làm nước trên cát do sóng rút ra để lại, bắn tung tóe.
Bầu trời không một gợn mây, mặt trời chiếu sáng khắp cảnh vật; bên phải họ, nước trong xanh, sóng biển đua nhau vỗ vào bờ cát trắng tinh nguyên. Ngựa phi bắn nước tung tóe nhấp nhánh muôn màu dưới ánh nắng mặt trời, làm cho cả người lẫn ngựa đều ướt mèm.
Hai người mải mê phi ngựa, họ vượt qua những khách tắm nắng, qua những người lướt sóng, qua những người cưỡi ngựa khác đang buộc ngựa trên bờ đê nghỉ ngơi. Hai người phi qua bờ biển dài bất tận. Moly không muốn dừng lại. Nàng thấy có thể phi mãi cho đến tận Nam cực. Bờ biển hấp dẫn, ngựa lại khỏe, nàng sung sướng mặc sức vui chơi. Một ngày thật tuyệt vời. Nàng không muốn có gì làm gián đoạn cuộc vui.
Tell ghìm cương cho ngựa đi chậm lại, khi họ đã bớt mệt và cho ngựa dẫm vào nước. Tell nhìn Molly nở nụ cười. Trông anh trẻ trung, vô tư lự, sung sướng, như được sinh ra để cưỡi ngựa. Trông anh như gắn vào con ngựa, di chuyển cùng ngựa, như phần của cơ thể con ngựa, chứ không phải là một người cưỡi ngựa. Molly nhìn anh mỉm cười.
Hôm nay nàng đã cười thật nhiều. Nhìn nàng là biết nàng đang hạnh phúc tràn trề, và nàng chỉ việc tìm cách để duy trì cho được niềm hạnh phúc này, cố quên giây phút nàng sẽ phải lấy tiền ra để trả các chi phí.
- Muốn nghỉ ngơi không? Bơi lột một chút, rồi ăn nhé?
- Nếu không ta sẽ cưỡi ngựa đi mãi mất. - Nàng đáp, mắt lại nhìn về hướng Nam, vẻ thèm thuồng.
- Đến Chile trời sẽ lạnh lắm! - Anh nói, giọng khô khốc, vừa kìm cương cho ngựa dừng lại.
- Anh quả là một con người thực tế.
- Mấy khi em trách anh điều này - Anh xuống ngựa, bước đến đỡ Molly xuống - Em thường trách anh điều khác kia.
- Không đúng thế đâu - Nàng cố nhớ - Có phải em thường trách anh điều gì không?
- Em lại còn cãi lý với anh nữa chứ. Nếu anh có ý kiến như thế này, thì em đáp lại một cách khác. Em không đồng ý với anh về một cái gì hết.
- Không đúng thế đâu.
Anh nhìn nàng mỉm cười. Anh nói tiếp:
- Đúng thế đấy. Nếu anh nói biển màu xanh...
Nàng nhìn ra biển. Nước biển màu xanh, một màu xanh lam, màu ngọc lam như lông con vẹt. Nàng đáp.
- Thì đúng thế đấy, một màu xanh lơ hay là màu xanh của lông con vẹt, chứ không phải màu xanh đậm.
Anh vỗ nhẹ vào mông nàng rồi nói:
- Em thấy anh nói đúng chưa? Anh nói ra cái gì cũng không được em đáp đơn giản là “Đúng thế, em đồng ý”.
Molly ngước mắt nhìn anh, nàng đáp:
- Nếu anh nói anh là chú chăn bò lông bông, làm cho chim chóc trên cây mê say thì em mới đồng ý được. - Nàng dạn dĩ nhìn vào mắt anh, mặc dù nàng không tin được nàng lại cả gan đến thế.
Anh nhìn vào tận cặp mắt xanh của nàng, nét hóm hỉnh trong mắt anh biến mất mà chỉ thấy màu tro đậm dần thành màu xanh. Nàng hít vào một hơi thật dài, không khí giữa hai người căng thẳng.
- Em vẫn không đồng ý đấy thôi. Dù nói gì đi nữa, thì cũng không đúng sự thật. Em hãy nói cho anh biết tại sao em mặc áo sơ-mi.
Molly đứng yên khi anh đưa tay lần lượt cởi nút áo của nàng ra. Hết sức cố gắng, nàng cố giữ cho cơn run khỏi lộ ra ngoài. Nàng không muốn để cho anh biết sự đụng chạm của anh đã gây ảnh hưởng cho nàng.
Anh từ từ cởi cái áo qua vai nàng, tuột xuống hai tay nàng, hai tay anh lướt nhẹ trên da thịt mịn màng của nàng, rồi cẩn thận vứt cái áo trên mặt cát.
Nàng không dám nhìn vào mắt anh mà cứ chăm chăm nhìn vào cái cổ khỏe mạnh có làn da rám sậm của anh mà thôi.
- Như thế được chưa?
Nàng nuốt nước bọt, thật khó mà ăn nói cho rành mạch chuyện này. Anh thì phóng khoáng vô tư, còn nàng thì quá giữ gìn không muốn cỡi áo ra mà đi đây đó như thế này.
- Như thế này xem ra quá... quá... khêu gợi! - Cuối cùng, nàng chỉ muốn thì thào có thế.
Tell lại dịu dàng cười khúc khích, đưa một ngón tay nâng cằm nàng lên để nàng nhìn vào mắt anh. Anh nói:
- Cưng ơi, em đã khêu gợi lắm rồi, khêu gợi không chịu được. Cứ nhìn vào người em là đàn ông thèm khát, những đường cong trên người em đúng chỗ đúng nơi, cặp giò dài đúng kích cỡ. Mắt em lại quá đẹp. Mà em lại còn quyến rũ người ta với cặp mắt kính đạo mạo trên mắt nữa chứ. Thôi, cất đi em...
Anh tháo cặp kính trên mắt nàng, cẩn thận xếp lại, nhét vào tay nàng, bàn tay nàng đang đưa ra.
- Đeo kính lên mắt trông em chẳng khác nào cô nàng đoan trang như ý em, nhưng khi lấy kính ra, trông em như một phu nhân xinh đẹp, phóng túng, khêu gợi. - Đầu anh che khuất cả bầu trời khi anh cúi người đặt môi lên môi nàng.
Molly nhắm mắt đứng yên, lòng mong anh hôn tiếp. Anh không thể để cho nàng chờ lâu. Môi anh lại áp lên môi nàng, hứa hẹn một nụ hôn nồng cháy. Tell ôm quàng lấy người nàng, nàng dán chặt người vào ngực anh, môi anh di động trên môi nàng, Molly đáp lại, và để Tell làm điều nàng muốn.
Cặp kính trượt khỏi mấy ngón tay vô hồn, rơi nhẹ xuống mặt cát trắng khi nàng đưa tay sờ vào da thịt anh dưới làn áo sơ-mi phanh rộng, nàng nhích người vào sát hơn, vừa đưa tay sờ những bắp thịt rắn chắc của anh. Môi nàng lướt trên môi anh, máu chảy rần rật trong người, trong tim, trong tai khi anh chạm vào người nàng như chưa bao giờ nàng cảm thấy trước đây. Hai người hôn nhau liên miên, những nụ hôn nóng bỏng, cuồng nhiệt.
Molly áp sát người vào Tell, da thịt nàng run lên mỗi khi anh chạm đến, nàng áp mạnh người vào ngực anh, chỉ có phần vải nhỏ xíu của mảnh trên áo tắm ngăn cách hai người mà thôi.
Molly chỉ còn biết cảm giác, không còn lý luận gì nữa hết. Hơi thở đứt quãng. Nàng chỉ còn cảm thấy luồng điện chạy giữa hai người, cảm thấy tim anh đập bên ngực nàng, cảm thấy ánh mặt trời hừng hực cùng với hơi nóng của hoan lạc như muốn đốt cháy nàng.
Molly không cảm thấy những sợi dây buộc sau mảnh áo tắm bung ra. Nàng chỉ cảm thấy bàn tay Tell vuốt khắp lưng nàng, làm cho nàng nôn nao, làm cho nàng hưng phấn rồi buông xuôi.
Khi anh đưa tay chạm vào ngực nàng, nàng như muốn ngộp thở. Molly ngừng hôn, mở to mắt trân trân nhìn anh.
Anh lại nhìn nàng, cặp mắt xám lại, anh nhìn mái tóc rối bời của nàng, nhìn đôi môi mọng đỏ, rồi nhìn xuống ngực nàng. Anh từ từ cúi đầu xuống phần da thịt ấy!
- Ôi, lạy Chúa! - Molly rên lên, nàng nhắm hai mắt lại. Chưa bao giờ có ai đụng nàng như thế. Chưa bao giờ nàng cảm thấy sung sướng như thế này, khoái cảm nồng cháy ngấm sâu vào người nàng. Hai bàn tay nàng bấu chặt lấy vai anh.
Nàng cảm thấy khóa dây kéo của quần jean tuột xuống.
- Không, ôi, Tell, dừng lại đi anh, em không thể.
Nàng hoảng hốt đẩy anh ra. Nàng không thể để cho anh làm bậy bạ trên bãi biển giữa ban ngày như thế này được. Nàng không thể để cho một anh chàng cao bồi lông bông làm ẩu để phẩm giá của nàng mất đi.
Anh đứng thẳng người lên, hai tay ôm lấy hông nàng, hơi thở hổn hển khó nhọc. Anh nhìn nàng một hồi lâu, tức giận.
Molly nhấp nháy mắt nhìn lên anh, tay từ từ kéo mạnh áo tắm lên. Hai mắt đầy lệ. Nàng không muốn làm anh đau khổ hay làm anh tức giận, nhưng nàng phải đợi đến lúc đã chứ. Nàng cũng cần nơi nào kín đáo nữa chứ.
Mặt Tell bắt đầu bình tĩnh trở lại, anh hôn cổ nàng, rồi vụt đi đến bên những con ngựa. Anh nói:
- Em nói phải đấy. Thật ra không đúng lúc đúng nơi. Anh đi buộc mấy con ngựa lại rồi chúng ta đi bơi.
Molly nhìn anh dẫn hai con ngựa lên phía bãi cát có cỏ lơ thơ. Mặc dù nàng ngăn cản anh, nhưng khi thấy anh bỏ qua một cách dễ dàng, nàng vẫn thấy buồn, buộc lại mảnh áo tắm rồi cởi quần jean. Nàng nhảy vào làn nước mát để làm dịu bớt ngọn lửa đang nung nấu trong lòng.
Nàng bước đến mép nước rồi ngần ngại dừng lại. Sóng biển có vẻ lớn hơn sóng ở vịnh Acapulco. Nước sủi bọt trắng xóa bao quanh mắt cá chân của nàng. Nàng có dám nhảy vào sóng không?
Tell đến bên mép nước với nàng. Nàng nhìn anh rồi vội quay mặt nhìn ra biển. Anh chỉ mặc cái quần tắm bé tí. Hai má Molly lại nóng bừng và nàng cảm thấy tim đập nhanh hơn. Anh có thấy không nhỉ?
- Sóng ở đây lớn đấy. Em có bơi trong sóng được không? - Tell hỏi.
Nàng gật đầu, sợ nghe giọng nói của mình.
- Chúng ta chắc phải lặn dưới sóng đấy. - Anh nói, giọng trầm trầm, hóm hỉnh.
Nàng quay qua nhìn anh, anh cười nàng vì nàng không thốt ra được lời chống đối.
- Không, chắc không thế đâu, cô Đoan Trang ạ. Nào, đi.
Nắm tay nàng anh bước vào trong nước Thái Bình Dương mát mẻ. Cả hai cùng nhào vào trong một cơn sóng đang ùa đến, họ cùng vươn qua ngọn sóng rồi bơi bình thản ở bên kia. Molly lấy làm thích thú. Nước mát chứ không lạnh. Những cơn sóng nâng người họ lên rồi lại ùa vào vỡ tan trong bờ làm cho nàng vui thích. Khi mệt, nàng nằm ngửa cho người nổi lên trên mặt nước. Tell bơi gần bên nàng, thỉnh thoảng anh lặn xuống nước thật lâu. Molly ước sao nàng cũng nín thở được lâu như anh.
- Em đã muốn về chưa? - Anh hỏi, đang ở cách nàng vài mét.
Nàng vươn người đạp chân vào nước. Nàng đáp:
- Muốn. Đã đến giờ ăn trưa chưa?
- Anh đói rồi, còn em?
- Đói xỉu. - Nàng bơi vào bờ.
Chỉ sải mấy sải, Tell đã bơi kịp đến bên nàng, hai người cùng nhấp nhô theo những con sóng lượn vào bờ.
- Chúng ta nương theo một con sóng để lướt vào. - Anh đề nghị.
- Em thích làm thử xem sao - Nàng đáp - ngoái đầu nhìn lại để tìm một con sóng tiếp theo.
Tell nắm tay nàng rồi cả hai nhào vào một ngọn sóng kế tiếp. Khi ngọn sóng vỡ ra, hai người trượt lên làn nước cuồn cuộn bọt trắng xóa, trôi thẳng vào bờ cát mềm. Nước chạy quanh người họ, Tell đứng lên, lôi Molly đứng dậy trước khi con sóng tiếp theo ùa vào.
- Thật vui! - Nàng reo lên, lòng lại tràn ngập hạnh phúc.
Anh nhìn nàng khi nàng rủ bớt nước, vuốt lại mái tóc ra sau. Bỗng Molly đinh ninh là anh sẽ lại hôn nàng. Nhưng anh chỉ nói:
- Ta đi ăn thôi.
Tell đã mang theo một bữa trưa thật ngon: thịt gà, khoai tây chiên giòn, trái cây và thức uống ướp lạnh. Nhờ cái khăn làm vật cách nhiệt nên đã giữ cho mọi thứ được tươi mát. Hai người vừa ăn vừa nhìn sóng bể đều đặn vỗ nhẹ vào bờ, bọt vỡ tan trên bờ cát rồi lại rút ra. Molly mê mẩn ngắm nhìn cảnh sóng vỗ bờ, lắng nghe tiếng ì ầm đều đặn và say sưa nhìn nước văng tung tóe như bụi, màu sắc rực rỡ trông rất đẹp, khiến nàng quên hẳn mọi sự.
- Trầm tư gì thế, em? - Tell nói, phá tan giấc mộng của nàng.
- Ồ, em nghĩ là hôm nay quá tuyệt! - Nàng quay lại nhìn anh mỉm cười khi thấy anh đang nằm ngửa trên cái khăn tắm, da dẻ rám nắng, bắp thịt cuồn cuộn, đầu kê trên một cánh tay, mắt nhắm nghiền lại. Molly nhớ lại ngày đầu tiên hai người cùng ở trên bãi bể ở Acapulco. Lúc ấy nàng cũng nhìn anh thật kỹ; và bây giờ nàng lại có dịp nhìn kỹ anh nữa. Anh rất đặc biệt. Làm sao nàng chịu nổi khi hai người xa nhau nhỉ?
- Bây giờ em nói thêm cho anh biết về cô Molly Spencer đi - Tell nói, giọng ngái ngủ. Molly nằm ngửa trên khăn tắm, nhắm mắt lại cho khỏi bị chói nắng. Trời ấm áp, gió nhẹ từ ngoài biển thổi vào, nàng chỉ còn nghe văng vẳng bên tai tiếng sóng ì ầm. Nàng hỏi:
- Như về chuyện gì chẳng hạn?
- Như là chuyện tại sao em chọn nghề này, em đi học ở đâu, em sẽ làm gì khi lấy được chồng giàu.
- Em không bao giờ nói em muốn lấy chồng giàu cả, mà em chỉ nói em muốn một người có nghề nghiệp ổn định thôi. Cha mẹ em nghèo sát đất. Em không muốn có chồng rồi nghèo như thế.
- Thế nhỡ ra em yêu một người nào đó không đồng xu dính túi thì sao? Như trường hợp bố mẹ em đã yêu nhau?
Nàng im lặng một hồi, cố không nghĩ đến sự thật tiềm ẩn trong lòng bấy lâu nay. “Nàng đã yêu Tell Hardin”. Nàng đã yêu một người nghèo nàn, giống y như mẹ nàng. Nhưng nàng không muốn vấp phải sai lầm của mẹ. Nàng muốn có một đời sống bảo đảm. Nếu được thế qua con đường tình yêu thì tốt biết bao. Nếu không thì cuộc sống an toàn vẫn hơn.
- Em ngủ rồi hả? - Tell hỏi.
- Không, em... em sẽ không yêu người nào nghèo khổ. Em không thể sống nghèo khổ suốt đời được! - Nàng cố phân trần cho anh rõ, cả cho nàng nữa. Nàng không thể chịu đựng được cảnh nuôi con cái như bố nàng đã nuôi nàng. Nàng muốn con cái nàng được sống đàng hoàng hơn.
- Tiền bạc không quan trọng, Molly à.
- Em biết. Nhưng với em thì tiền bạc quan trọng lắm. Không như anh được, Tell à. Anh khỏe mạnh. Anh có thể làm ra tiền bất cứ khi nào anh muốn. Anh đã được sống thoải mái rồi. Nhưng em thì khác.
- Anh thấy em cũng khỏe mạnh đấy chứ.
Nàng lăn người quay qua nhìn anh. Anh vẫn nằm ngửa, hai mắt nhắm lại, lồng ngực phập phồng khiến nàng cầm lòng không đậu.
- Em không khỏe mạnh đâu. - Nàng nói nho nhỏ, quay mắt nhìn ra chỗ khác - Thỉnh thoảng em lo sợ lắm.
- Hừ, thỉnh thoảng ai lại không lo sợ.
- Anh cũng thế à?
Anh bật cười:
- Chứ sao. Bộ em cho anh là cái thứ gì... là siêu nhân à?
- Không phải thế, nhưng anh không bao giờ có vẻ lo lắng như nhiều người khác, hay là lo lắng cái gì hết. Anh có vẻ tự chủ, tự tin.
- Anh tự tin vào mình, vào những việc anh làm.
- Đấy, em thì không. - Nàng đáp.
- Em nên tự tin vào em vì em có tài, khéo léo, có kinh nghiệm. Em hãy tin vào tài năng ấy. Em sẽ không nghèo khổ đâu. Em sẽ tự nuôi thân và dư sức nuôi nấng con cái đầy đủ. Anh không biết mẹ em ra sao, nhưng anh đã biết rõ em rồi đấy.
Molly nằm yên. Anh nói thì dễ thôi, anh có đau khổ vì lâm vào cảnh thiếu thốn, vì lo sợ thiếu hụt đâu?
- Anh có cưỡi ngựa thi trong các trận đua tài không? - Nàng hỏi, để thay đổi câu chuyện. Nàng không muốn nói nhiều về quá khứ của nàng nữa. Nàng cứ nghĩ là tất cả dân chăn bò đều trổ tài thi cưỡi ngựa chứng, và nàng hình dung ra cảnh Tell cưỡi trên mình con ngựa chụm bốn vó cong lưng nhảy như điên, anh cố thuần hóa giống ngựa hoang này.
- Nói chyện khác rồi hả? Ừ, anh đã từng có lúc trổ tài. Nhưng bây giờ thì anh già rồi, 32 tuổi rồi. Phải còn trẻ mới trổ tài cưỡi ngựa hoang được.
- Kể cho em nghe đi! - Nàng yêu cầu.
Anh kể. Anh kể cho nàng nghe những buổi trổ tài thi cưỡi ngựa, kể cho nàng nghe công việc trong trang trại ở Texas, và nhiều chuyện về các anh trai em gái cùng anh em họ của anh. Molly thấy thích thú khi nghe anh nói. Giọng anh kể rất hay, chuyện anh kể thật vui, thật chân tình, thật kỳ lạ đối với một cô gái suốt đời đơn côi.
Tell lại hỏi chuyện về đời sống của nàng, và từ nàng thổ lộ những chuyện mà nàng tưởng tượng không bao giờ nàng nói cho ai nghe hết. Nàng thấy kể hết ra cho anh nghe, nàng như trút được nổi đau lòng - những kỷ niệm ê chề đau đớn đã bao lâu nay làm cho nàng khổ. Nhưng nàng vẫn cương quyết giữ vững lập trường. Nàng quyết sẽ không bao giờ để cho con nàng phải chịu cảnh khổ sở trong tuổi ấu thơ như nàng.
Buổi chiều trôi qua rất kỳ diệu và nàng lấy làm luyến tiếc khi nghe anh nói chuẩn bị ra về.
- Trời chưa tối mà. - Nàng lưỡng lự đáp.
- Đêm nay anh muốn dẫn em đi ăn tối trên du thuyền trong vịnh, cho nên em phải về để có thì giờ thay quần áo chứ.
Mắt nàng sáng lên, nụ cười rạng rỡ trên mặt. Nàng đã mơ ước được đi chơi trên du thuyền có dọn ăn tối, nàng không ngờ hôm nay lại có được cơ hội này. Mà lại là đi với Tell. Bỗng nàng ngẩn người ra. Nàng phải trả tiền cho chuyến đi ư? Thôi cũng được, nếu phải trả thì cũng được thôi. Nàng vẫn còn được vui chơi với anh một thời gian nữa. Ngày mai nàng lại bắt tay vào công việc rồi.
Nàng mặc quần jean vào, vừa nghĩ chiếc quần jean này Tell đã dùng, đã có hơi hám của anh. Nàng kéo dây kéo lên, đưa mắt nhìn quanh tìm cái áo chemie, nàng rủ cái khăn tắm, cuộn lại cho vào túi xách. Nàng vẫn không thấy áo đâu.
Tell buộc túi yên vào ngựa rồi mặc quần jean vào. Anh không mặc áo, nàng nhìn anh dẫn ngựa đi về phía nàng. Da anh như màu đồng, bước đi hiên ngang và mái tóc đen phất phơ trong gió chiều thật đẹp. Trông anh thật lộng lẫy.
- Chuẩn bị xong chưa?
- Tell, anh thấy áo em đâu không? - Nàng làm ra vẻ tìm cái áo chứ không nhìn anh.
- Có.
- Đâu rồi?
- Cất vào túi xách rồi. Anh đã bảo anh không muốn em mặc nó mà.
Nàng liếc nhìn xuống mảnh thân trên áo tắm, rồi nhìn xuống chiếc quần jean bó sát người.
- Em không muốn cưỡi ngựa về nhà như thế này được! - Nàng chống chế.
- Được chứ.
Anh đưa ngón tay lên mép quần jean của nàng. Bụng Molly thắt lại, tim đập loạn xạ.
- Tell...
- Nào, em yêu, chìu anh đi.
Anh lại đưa ngón tay lên mép áo tắm của nàng. Molly nhảy lui như bị kim đâm.
Tim nàng thổn thức khi nghĩ đến cảnh hai người ân ái với nhau. Tất cả sẽ chấm dứt chóng vánh. Nàng yêu Tell, đau đớn vì đã yêu anh, nhưng nàng không dám để lộ cho anh biết. Anh sẽ cười nàng. Trước hết là vì anh nghèo, mà như nàng đã nói thì nàng chỉ muốn thành hôn với người giàu; thứ hai là vì không bao giờ anh có ý cho nàng thấy anh muốn một cái gì đó ngoài việc anh đi nghỉ hè, ngoài việc anh chỉ xem nàng như người cùng anh tiêu khiển trong thời gian anh nghỉ ở Acapulco.
Rồi ra thì mọi việc đều chấm dứt. Đây chỉ là một chuyện thần tiên, chứ không phải là chuyện thực. Và khi cuộc gặp gỡ này chấm dứt, chuyện phải thế, anh lại về Texas còn nàng thì về L.A. Cuộc sống của hai người rất khác nhau. Rồi nỗi buồn rầu sẽ thay chỗ cho niềm hạnh phúc.
Tell đến xe với nàng, rồi anh lái về khách sạn.
- Anh sẽ đến đón em lúc 7 giờ 30. Chiếc du thuyền sẽ khởi hành vào lúc 8 giờ. Em hãy mặc cái áo đẹp mà em đã mặc tối hôm kia.
Molly nhìn anh, ánh mắt thật tươi. Cuộc vui chưa hết. Vẫn còn đêm nay và những ngày sau khi anh còn ở đây. Nàng phải tích trữ kỹ niệm để nhớ sau này. Nàng mỉm cười gật đầu, lòng sung sướng khi nghĩ đến lúc anh lại ngắm nàng mặc chiếc áo dài đẹp thêm lần nữa.
Khi hai người về đến khách sạn nơi Molly ở, họ trông thấy chiếc xe jeep đậu trước mặt nhà. Bà Beverly đã về.
Molly thấy lo lo trong lòng. Phải chăng chương trình vui chơi của nàng sắp chấm dứt?
Nàng còn đi chơi với Tell được nữa không hay bà Beverly bắt làm việc trở lại quá. Nàng muốn đi du thuyền mà!
Tell dừng xe lại, quơ tay sau lưng cái túi xách của nàng. Đi vòng qua phía bên kia xe để mở cửa cho nàng, anh chợt thấy chiếc xe jeep.
- Bà chủ về rồi ư?
- Hình như thế. Em không biết có gì không đây.
- Chắc không đâu. Nếu bà ấy yêu cầu em làm việc, em cứ nói với bà em sẽ làm việc vào sáng mai, đêm nay em có kế hoạch rồi. Chắc bà không buộc em phải thay đổi đâu.
- Có thể lắm. - Molly không tin tưởng lắm. Nếu nàng đi chơi với Luis, chắc bà hài lòng hơn. Bà đã báo trước nàng không được giao du với Tell rồi. Chắc bà không bằng lòng để cho nàng đi với Tell đâu.
- Anh sẽ đến đây lúc 7 giờ 30. - Anh hôn lên má nàng rồi đóng cửa xe thật mạnh, nhìn Molly đi vào phòng.
Nàng dừng lại ở cửa phòng, e lệ mỉm cười. Nàng tự nhủ:
- Mình sẽ đi chơi.
Cảm Xúc Cảm Xúc - Barbara Mcmahon Cảm Xúc