Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3032 / 8
Cập nhật: 2015-11-25 11:02:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ể từ hôm biết Nguyên đã ra đi để tìm chỗ sinh nở mà Vĩ Long không biết được chính xác là nàng ở đâu, nên lúc nào Long cũng dàu dàu kém vui.
Vĩ Long là người kín đáo, nên niềm vui hay nỗi buồn chàng giữ, ít có để lộ ra bên ngoài, chỉ trừ những người thân quan sát, theo dõi mới biết thôi. Nên công việc thường ngày Long cố giữ cho bình thường.
Mỗi chiều thứ bảy Long về sớm thường hay ghé một quán vắng nào đó, ngồi uống cà phê hoặc một hai chai bia một mình. Long không có bạn thân để mà tâm sự được. Còn bạn quan hệ làm ăn, đồng nghiệp thì nhiều, nhưng đâu phải để cho chàng thố lộ những điều thầm kín được.
Hôm nay, sau nhiều ngày dò tông tích của Nguyên không được, Long trên đường về ghé một quán nhậu vắng, chàng tìm một chiếc bàn khuất ngồi một mình. Long định mượn men rượu để đầu óc mình quên như nhiều người thường nói.
Đang mơ về những kỷ niệm ngày qua, bỗng Long giật mình khi nghe có người nói:
- Làm gì mà ngồi một mình có vẻ buồn vậy, ông phó tổng giám đốc?
Long quay lại, thấy Đức Vĩnh đang đi cùng một người bạn nữa. Chàng chưa có phản ứng thì Vĩnh nói tiếp:
- Mình xin phép được ngồi đây cho vui, được chứ?
Long gật đầu, đưa tay mời hai người.
- Đây là một khách hàng của mình, anh Hữu.
Long bắt tay chào người mà Vĩnh vừa giới thiệu.
- Còn đây là anh Long, phó tổng giám đốc công ty Thái Dương đấy.
- Hân hạnh được biết anh. - Hữu nói.
Đức Vĩnh nói đùa với Long:
- Chà! Bộ nhậu sành lắm sao vào quán "Lậu dê" này vậy?
- Mình đi, bất thần ghé vào, chứ có biết họ bán gì đâu.
Đức Vĩnh nhìn trên bàn chỉ thấy Long uống bia với đậu phộng, điều đó có thể tin lời của Long. Đức Vĩnh gọi đồ nhắm một cách rành rọt, chứng tỏ anh là "mối ruột" thường xuyên của quán. Long gợi chuyện với Hữu:
- Anh Hữu tửu lượng có khá không?
- Cũng tạm thôi, anh Long à.
Vĩnh xen vào:
- Dân miền biển mà anh Long còn hỏi. Mỗi lần ảnh vào Sài Gòn là bọn tôi gục hết.
- Anh Hữu không ở thành phố sao?
- Dạ, tôi ở Nha Trang, anh Long à. Làm ăn đi vào Sài Gòn nhiều, nên anh không nhận thấy tôi nói cứng đấy.
Đức Vĩnh rủ Long:
- Hôm nào bọn mình kết hợp ra Nha Trang "quậy" anh Hữu một bữa.
Long nói:
- Anh còn có dịp đi được, chứ be6n tôi có mấy khi.
- Ai bảo anh làm lớn quá chi. Nên đi phải tiền hô hậu ủng chứ.
Long nói với Vĩnh:
- Lớn mấy cũng là nhân viên. Nhỏ gì cũng chủ, phải không anh Hữu?
Hữu nói:
- Anh Long không nghe người ta nói "Thà làm đuôi voi, còn hơn làm đầu chuột" à?
Vĩnh cười lớn:
- Anh Long bị đồng minh rồi.
Long nghe mới hiểu ra: Hữu cũng là ông chủ nhỏ.
Long khiêm tốn:
- Hôm nay tôi thật hân hạnh được hai ông chủ chiêu đãi rồi.
Hữu nói:
- Chỉ sợ anh chê, chứ nếu anh chiếu cố tới cỡ chủ "lòng tong" như bọn tôi, thì bọn tôi xin sẵn sàng phục vụ, phải không anh Vĩnh?
- Đúng vậy. - Vĩnh đồng tình.
Đức Vĩnh như nhớ ra điều gì, vỗ vai Long hỏi:
- Ủa! Hình như tên Vũ Tâm, chủ xí nghiệp chế biến trà Lâm Đồng không thích anh lắm?
- Chuyện làm ăn buôn bán với nhau thôi, mình phải làm dâu trăm họ mà.
Vĩnh thấy Long không muốn nói cũng không hỏi thêm, nhưng anh ta dặn Long:
- Anh đề phòng tên ấy nhé. Công ty của hắn toàn là "ma" không đấy.
- Còn anh? Bị hắn chưa mà tôi thấy hắn chiều chuộng anh dữ vậy?
- Hắn chỉ muốn mượn tôi là bình phong để hắn đào tiền ông nhạc của hắn thôi. Nhưng việc đời thật trớ trêu...
Vĩnh ngưng nói, cầm ly rượu lên uống một hơi dài để xuống nói:
- Nhưng tôi đang suy nghĩ xem có nên giúp hắn không?
- Sao lại dính líu tới hắn làm gì? - Hữu nói vô.
Đức Vĩnh chậm chạp nói:
- Có điều Bảo Lan ngày xưa là người yêu của mình.
Vĩ Long mới vỡ lẽ:
- À, ra thế! Vì vậy mà giờ cậu định xét lại kế hoạch của mình chứ gì?
- Thú thật, mình đang tranh đấu giữa hai điều là có nên trả đũa hay không?
- Về việc mà ngày xưa người đẹp cho cậu đi tàu suốt à? - Hữu hỏi Vĩnh.
- Anh Long nghĩ sao việc này?
Long đáp thận trọng:
- Đây là việc mình không dám có ý kiến. Mình không dám khuyên cậu, bởi vì không từng ở vào hoàn cảnh cậu lần nào, nên khó có thể thông cảm được nỗi đau của cậu.
Đức Vĩnh rất thông cảm từng lời của Long nói:
- Rất cám ơn anh, ông phó giám đốc.
Hữu gợi ý:
- Theo tôi, mình nên học người xưa để làm người quân tử, ông Vĩnh à.
- Để mình cố gắng thử xem. Chỉ sợ "tiểu nhân nên danh mà quân tử bất thành", cậu ạ.
Trước khi chia tay, Hữu cho Vĩ Long địa chỉ và có lời mời Vĩ Long có dịp đi Nha Trang ghé nhà anh ta chơi. Anh ta còn hứa dành ưu tiên cho công ty Long những mặt hàng quý hiếm. Có lẽ nhờ hơi men mà trong buổi tiệc sơ giao, ba người tỏ ra thân thiện với nhau. Khi chia tay còn hẹn hò tái ngộ.
Vĩ Long đã dò la tìm kiếm Thảo Nguyên khắp thành phố này rồi mà vẫn không tìm ra tin tức. một hôm, chàng đi làm về, Cát Phượng nói:
- Anh ơi! Em thấy mệt quá nên hè này anh xin nghỉ phép, vợ chồng ta đi nghỉ mát xa một chuyến.
Thật ra, không phải Cát Phượng muốn, mà là lúc sau này thấy Long có vẻ mệt mỏi, ưu sầu, Cát Phượng nghĩ có lẽ công việc nhiều quá làm chồng mình mệt mỏi. Nàng viện lý như vậy Vĩ Long mới chịu đi, vì nàng biết chồng nàng chưa từ chối nàng bất cứ một yêu cầu nào.
- Chúng ta về quê thăm ba má hả?
Cát Phượng nũng nịu:
- Coi kìa anh! Em muốn vợ chồng mình đi nghỉ mát mà?
- Thì về quê cũng nghỉ mát vậy cưng.
- Nhưng chẳng lẽ ở dưới quê hết một kỳ hè à?
- Vậy chúng ta đi đâu?
- Đi... Nha Trang đi anh. Em thích thành phố biển đó.
Vĩ Long nghĩ:
"Nha Trang... Nha Trang... Sao lại là Nha Trang mà không đi nơi nào khác?" Chàng bỗng nhớ đến Thảo Nguyên, tự hỏi: "Có thể nào nàng cũng ra ngoài đó?"
- Em định bao giờ đi?
- Chừng nào anh nghỉ phép được, chúng ta đi.
Bờ Thương Thác Nhớ Bờ Thương Thác Nhớ - Thảo Nhi Bờ Thương Thác Nhớ