Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Safe Harbour
Dịch giả: Thế Anh
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2024-09-01 17:41:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
hi họp nhóm vào tuần ấy, cô muốn gặp Matt. Buổi chiều hôm ấy đẹp làm sao. Nó đã giúp cô có được cuộc hẹn với những người khác. Nhóm cô có khoảng 12 người. Người nhỏ tuổi nhất là 26 và lớn tuổi nhất là 83. Họ đều có điểm chung là mất đi người mà mình yêu thương. Thành viên nhỏ tuổi nhất đã mất anh trai trong một vụ tai nạn xe hơi. Thành viên lớn tuổi nhất đã mất đi người vợ 61 tuổi của mình. Họ là những người chồng, người vợ, người chị, người em và người con. Ophélie là người có độ tuổi trung bình trong nhóm. Nhóm của cô có những câu chuyện đau lòng thực sự. Một phụ nữ có một người chồng bị đột quỵ và mất ở tuổi 32. Tám tháng sau khi kết hôn, cô mang thai và sinh ra đứa bé. Mỗi lần họp nhóm, cô đều khóc. Một người mẹ đã nhìn con trai cô trét bơ đậu phụng trên miếng bánh mì sandwich. Cô vô cùng đau khổ khi nhìn thấy cảnh ấy. Cổ họng cô như nghẹn lại. Dù miếng bánh khá mềm nhưng cô không thể nào nuốt nổi. Bên cạnh nỗi buồn của mình, cô vô cùng đau khổ và cảm thấy có lỗi khi không chăm sóc được con trai.
Tất cả những câu chuyện của những người ở đây đều khá xúc động. Ophélie cũng không khác gì họ. Nỗi mất mát của cô nhiều gấp đôi người khác: Vừa mất chồng, vừa mất luôn cả con trai. Một người phụ nữ 60 tuổi đã cùng một lúc mất đi hai người con trai chỉ trong ba tuần vì bệnh ung thư. Một người khác bị mất đi đứa cháu trai năm tuổi. Nó đã chết đuối trong bể bơi. Bà là người trông nó và phát hiện nó chết trong hồ. Bà tự dằn vặt bản thân và cho rằng lỗi là ở mình. Kể từ đám tang đứa cháu, con gái và con rể đã không nói chuyện với bà. Thật là một thảm kịch. Và còn vô số những câu chuyện đau lòng khác. Đó là những câu chuyện về cuộc sống thực sự. Họ cũng như bao người khác, nhưng họ lại gặp bất hạnh hơn. Và cuối cùng cuộc sống của họ đã sụp đổ. Với họ, cuộc sống hiện tại quả là không dễ dàng. Trong họ luôn mang nỗi buồn và sự mất mát.
Ophélie đã kể cho họ nghe việc cô bị mất Ted và Chad từ nhiều tháng trước. Tuy nhiên, cô cũng kể cho họ nghe đôi chút về cuộc hôn nhân của mình. Cô luôn nói mình có một cuộc hôn nhân hoàn mỹ. Ngoài ra cô cũng kể cho họ nghe về căn bệnh tâm thần của Chad. Căng thẳng bắt đầu từ đó, đặc biệt là Ted. Anh không chấp nhận sự thật đó. Cô đã trở thành cầu nối giữa Ted và Chad. Đồng thời, cô cũng giữ vai trò làm cho Pip vui vẻ.
Cô nhận ra rằng, đề tài hẹn hò không làm cô quan tâm. Nhiều tháng trước, cô đã nói mình không muốn tái hôn hay hẹn hò với ai đó.
Người đàn ông 83 tuổi cho rằng cô còn quá trẻ và không nên từ bỏ cuộc sống của mình. Dù đau buồn trước cái chết của vợ, nhưng ông vẫn hi vọng mình có thể gặp và ra ngoài cùng với một phụ nữ khác. Khi thừa nhận điều này, trông ông không có vẻ gì là ngượng ngùng.
Ông nói một cách lạc quan: “Chuyện gì có thể xảy ra nếu tôi có thể sống đến 95 hay 98 tuổi? Tôi không muốn sống cô độc. Tôi muốn kết hôn”. Tất cả cảm xúc của mọi người ở đây đều được bày tỏ một cách thẳng thắn. Ở đây không có gì là gây sốc hay bị cấm kỵ. Điểm nổi bật của nhóm là họ đều là những người thành thật bày tỏ cảm xúc của mình. Đôi khi họ thừa nhận là vô cùng giận dữ khi người mình yêu thương ra đi. Họ đã cùng nhau trò chuyện, chia sẻ cho nhau câu chuyện của mình dù cho việc làm này làm cho họ nhớ lại chuyện xưa và cảm thấy buồn hơn. Lúc ấy Ophélie cũng thế. Tuy nhiên lần này thì khác. Mọi người nhận ra cô có vẻ đỡ hơn. Cô đã nói ra suy nghĩ của mình, nhưng cô cũng sợ bị vấp ngã lần nữa. Cô nói muốn tìm một công việc sau mùa hè này. Ophélie nghĩ, công việc sẽ giúp cô quên đi nỗi buồn quá khứ.
Khi Ophélie đề cập vấn đề này, Blake, trưởng nhóm, đã hỏi cô muốn làm công việc gì. Cô nói mình vẫn chưa biết. Ophélie được bác sĩ của mình giới thiệu tham gia nhóm này khi cô nói sau khi Ted và Chad mất, mình đã mất ngủ nhiều ngày liền. Ban đầu, cô miễn cưỡng tham gia nhóm. Dần dần cô đã quen và liên tục tham gia nhóm trong tám tháng liền. Sau đó cô ngủ nhiều và ăn ít hơn.
Thậm chí tuy biết mình vô cùng buồn, nhưng Ophélie thấy họp nhóm giúp tâm trạng của cô tốt hơn. Ban đầu, cô cảm thấy vô cùng khó khăn để vượt qua cảm xúc bản thân. Cô cảm thấy mình không thể giải quyết được vấn đề. Những người khác trong nhóm cũng thế. Người thông minh nhất nhóm đã cố gắng giúp cô thoát khỏi đau buồn, nhưng mọi việc vẫn như cũ.
Tuy nhiên, khi trò chuyện với những người trong nhóm, cô cũng có cảm giác mình cùng cảnh ngộ với họ. Họp nhóm giúp cô cảm thấy mình ít cô độc hơn. Dần dần, cô bắt đầu chia sẻ suy nghĩ của mình mà không phải e ngại. Cô nói cho họ nghe việc cô giấu Pip cảm xúc của mình như thế nào và việc cô lẻn vào phòng Chad rồi ngủ trên giường thằng bé như thế nào. Những người khác cũng làm tương tự thế. Họ đã nhận biết được mức độ của vấn đề. Một người phụ nữ trong nhóm thừa nhận rằng, cô đã không quan hệ với chồng một năm nay kể từ khi đứa con trai bị chết. Ophélie rất ấn tượng với những câu chuyện của những người trong nhóm. Họ sẵn sàng chia sẻ những câu chuyện cho nhau mà không ngượng ngùng gì cả. Với họ, cô cảm thấy mình thật bình yên.
Mục tiêu của việc họp nhóm là hàn gắn vết thương lòng của mỗi thành viên, nối lại những trái tim tan vỡ và giải quyết những vấn đề cuộc sống hàng ngày. Câu hỏi đầu tiên Blake hỏi các thành viên mỗi tuần là: “Các bạn có ăn không? Có ngủ không?”. Còn với Ophélie, ông luôn hỏi cô như thể cô đã không ngủ từ cuộc họp trước. Đôi khi nhóm của họ được đánh giá như thể có tiến bộ chút ít. Dù người ngoài không mấy ấn tượng trước những gì nhóm này làm, nhưng mỗi người trong nhóm đều biết họ phải phấn đấu như thể đứa trẻ tập đi. Họ phải từng bước cải thiện bản thân và cuộc sống của mình. Họ chia sẻ cho nhau niềm vui chiến thắng và thông cảm cho nhau, bất kể ai đó có chuyện buồn. Tuy nhiên, đây quả là công việc không dễ dàng chút nào.
Đôi khi vết thương lòng của họ quay lại sau khi cuộc họp nhóm kết thúc. Nỗi đau của họ có thể giảm đi và cũng có thể tăng lên. Lúc ấy mọi người đều khá mệt mỏi và Ophélie cũng thế. Từ nhiều tháng qua, sau khi họp nhóm xong Ophélie đều mệt mỏi, nhưng cô lại thấy dễ chịu. Khi nghĩ về nhóm cô biết nó vô cùng hữu ích. Kết quả mà nó mang đến cho Ophélie là hơn cả những gì cô mong đợi.
Bác sĩ của Ophélie khuyên cô nên tham gia nhóm này vì Ophélie đã phải chịu đựng nỗi đau và sự mất mát lớn gấp đôi người khác. Ngoài ra bác sĩ cũng chỉ định một người đàn ông làm trưởng nhóm. Người đó là Blake Thompson. Ông là tiến sĩ tâm lý y khoa. Ông đã tư vấn và thực hiện công việc của mình hơn 20 năm. Giờ đây ông đã 55 tuổi, là một người thân thiện, nhiệt tình và thực tế. Ông luôn nhắc nhở nhóm rằng, cách duy nhất để họ thoát ra khỏi nỗi đau buồn là đối mặt và vượt qua nó. Họ đã làm việc cùng với nhau trong thời gian dài. Ông cảm thấy vui khi làm việc cùng nhóm. Khi công việc không hiệu quả, ông đã không ngừng nỗ lực đưa ra nhiều ý kiến. Ông thường cảm thấy khi có người rời khỏi nhóm là có nghĩa họ đã có được cuộc sống tốt hơn trước đây. Cuối cùng, ông cũng giúp được một người phụ nữ mất chồng, một người đàn ông mất vợ trong một vụ tai nạn xe hơi và nhiều người khác...
Những gì ông muốn là những người trong nhóm có được cuộc sống tốt hơn trước khi họ gặp ông. Hơn 20 năm qua, ông đã đạt được nhiều kết quả đáng khen. Lúc ấy cả nhóm lúc nào cũng đau buồn. Tất cả những gì ông hỏi là khi nào họ mới mở rộng lòng mình, đối xử tốt với bản thân và tôn trọng người khác? Những gì họ thảo luận trong nhóm chỉ có thành viên của nhóm đó biết mà thôi. Trong bốn tháng qua, ông tỏ ra mình là một người khá cứng rắn.
Dù những người trong nhóm đã gặp được người bạn đời mới, nhưng ông cũng quyết liệt ngăn cản họ hẹn hò trong khoảng thời gian này. Ông không muốn mọi người che giấu vì muốn người kia có ấn tượng tốt về mình. Ngoài ra ông cũng đưa ra 12 bước giúp đỡ các thành viên trong nhóm, dù giờ đây họ đã có người bạn đời mới và bắt đầu hò hẹn. Thậm chí ông còn nhắc nhở mọi người rằng, có được mối quan hệ mới hay tái hôn ngay thời điểm này là không đúng lúc.
Có người đợi vài năm mới tìm người bạn đời mới, có người không muốn và cũng không bao giờ tìm kiếm. Nhiều người cảm thấy họ cần chờ một năm trước khi hẹn hò hay tái hôn. Có người tái hôn ngay sau khi chồng hay vợ mình mất một tuần. Theo ông, cách làm này không có nghĩa buộc bạn phải nhớ mãi người chồng hay vợ quá cố, mà chỉ muốn bạn chuẩn bị tinh thần cho cuộc sống mới.
Ông luôn nhắc nhở các thành viên trong nhóm: “Chúng ta không phải là cảnh sát giải quyết những điều phiền muộn. Chúng ta có mặt ở đây là giúp đỡ và hỗ trợ nhau, chứ không phải là phê phán hay chỉ trích nhau”. Ông cũng chia sẻ với mọi người chuyện buồn của mình. Vợ cùng hai đứa con của ông đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi. Kể từ đó, ông chỉ biết vùi đầu vào công việc để quên đi chuyện buồn. Khi ấy ông cứ tưởng cuộc đời mình đã chấm dứt. Năm năm sau, ông đã tái hôn với một phụ nữ và họ có với nhau ba đứa con. “Tôi có thể kết hôn sớm hơn nếu gặp cô sớm nhưng sự chờ đợi của cô không lãng phí”. Ông luôn nói thế và luôn mỉm cười với những người đang nghe mình kể chuyện. Tiêu điểm của nhóm không phải là việc tái hôn, mà là những vấn đề của nhóm, đặc biệt là với những người mất anh, chị, em, cha mẹ hay con cái. Tất cả họ đều tán thành là việc mất đi người thân, đặc biệt là con cái, luôn làm họ vô cùng căng thẳng với cuộc hôn nhân hiện tại của mình. Trong vài trường hợp, có những người trong nhóm yêu nhau nhưng rất hiếm.
Vì vài lý do nào đó, vấn đề hẹn hò trở nên nhiều hơn. Blake chưa bao giờ bàn về việc Ophélie cần có một công việc. Đây đã là lần thứ hai cô đề cập đến nó và ông đã không nói gì đến chuyện này sau khi kết thúc cuộc họp nhóm. Ông muốn đề xuất vài việc với cô. Ông không biết vì sao, nhưng cảm thấy mình cần phải làm thế.
Cô đã thực hiện vai trò của mình khá tốt, dù cô không biết điều đó. Cô luôn cảm thấy có lỗi vì không thể chăm sóc con gái. Hơn thế nữa, ông không muốn cô phải dằn vặt bản thân vì những chuyện trong quá khứ. Những gì cô gánh chịu là phải cách xa hai người mà mình yêu thương. Nếu hòa hợp được với con gái, cô sẽ cảm thấy vui vẻ trở lại. Những nỗi đau trước kia sẽ dần tan biến theo thời gian. Nếu tâm hồn cô có thể xua tan nỗi đau thì khi ấy, cô mới quên được nỗi buồn quá khứ. Vấn đề hiện tại duy nhất là làm sao để cô không lạnh nhạt với cô con gái của mình. Đây cũng là vấn đề của những người khác trong nhóm. Tỉ lệ ly hôn trở nên khá cao với những người bị mất con. Dần dần, họ sẽ nhận ra đã mất nhau và cuộc hôn nhân của họ cũng thế.
Sau khi kết thúc cuộc họp nhóm Blake đã gặp và nói chuyện với Ophélie. Ông hỏi cô có thích làm công việc tình nguyện ở những ngôi nhà dành cho người vô gia cư không? Matt cũng từng hỏi cô như thế. Cô nghĩ làm công việc ấy cũng có ý nghĩa. Dù sao công việc này cũng tốt hơn công việc tình nguyện chăm sóc cho những người bị bệnh tâm thần. Nhờ thế cô sẽ không nhớ đến cậu con trai bị bệnh và bị mất cách đây chín tháng. Cô vẫn thường rất thích tham gia công việc chăm sóc những người vô gia cư từ khi Ted và Chad còn sống. Giờ đây với đứa con gái, cô sẽ có nhiều thời gian để thực hiện công việc mà mình mong muốn từ lâu.
Cô đồng ý với Blake và sẽ tham gia công việc ấy. Blake hứa ông sẽ tìm công việc đó cho cô.
Cô sẽ trở thành tình nguyện viên giải quyết các vấn đề của những người vô gia cư. Đây quả là công việc tốt cho cô. Cô nghĩ đến việc này khi đang trên đường trở về Safe Harbour. Cô sẽ đưa cô bé đến trạm xá cắt chỉ vào trưa nay. Pip cười rất vui sướng. Khi về đến nhà, nó liền mang ngay đôi giày mềm.
Ophélie nhìn con gái rồi hỏi: “Con thấy như thế nào?”. Cô bé bắt đầu vui vẻ trở lại. Hai mẹ con dường như đã nói chuyện với nhau nhiều hơn và lâu hơn. Trước đây họ chưa từng nói chuyện với nhau lâu, nhưng bây giờ mọi việc đã tốt đẹp hơn rồi. Thậm chí cô tự hỏi mình có nên kể cho cô bé nghe việc Matt đã giúp nó như thế nào không. Anh quả là một người tử tế và dịu dàng. Đồng thời, anh cũng là một người cẩn thận và biết thông cảm cho người khác. Ngoài ra việc họp nhóm cũng giúp cô khá nhiều. Cô thích mọi người trong nhóm.
“Con cảm thấy đỡ hơn rồi. Chỉ còn hơi đau một chút thôi”. “Tốt! Nhưng con đừng hoạt động quá nhiều đấy”. Cô biết Pip đang nghĩ gì. Cô bé vô cùng mong muốn được đi ra bãi biển để gặp Matt. Cô bé đang giữ hàng đống những bức tranh mới và nó muốn mang cho Matt xem. Ophélie hiểu ý con gái, nhưng vì lo cho vết thương của cô bé nên cô nói: “Sao con không đợi đến ngày mai? Hôm nay đã quá trễ rồi”. Đôi khi cô cũng hiểu con gái muốn gì. Trước đây cô không hề nghĩ đến nó. Cô đã bắt đầu hòa thuận với con gái và Pip cũng thích như thế.
Ngày hôm sau Pip ra ngoài cùng với giấy vẽ, bút chì và hai miếng bánh mì được đặt trong chiếc túi nâu. Ophélie muốn đi cùng con gái, nhưng cô không muốn phá vỡ cuộc trò chuyện của hai người. Tình bạn của họ đã trở nên thân thiết khá lâu, còn cô thì mới kết bạn với Matt.
Cô vẫy tay chào Pip khi cô bé mang đôi giày mềm đi ra bãi biển. Cô bé không chạy như mọi khi, nó bắt đầu thận trọng và quý đôi chân của mình nhiều hơn. Chính vì thế nên phải mất khá lâu cô bé mới đến được chỗ Matt. Khi cô bé đến, Matt ngừng vẽ và nhìn cô bé cười rạng rỡ.
“Chú luôn mong là cháu sẽ đến. Còn nếu cháu không đến, tối nay chú sẽ gọi điện thoại. Chân cháu sao rồi?”. “Đỡ hơn rồi ạ!”. Nhưng cô bé vẫn cảm thấy hơi đau vì đi bộ một quãng đường dài. Tuy nhiên nó đã đi khá chậm.
Pip rất mừng khi gặp anh, trông nó vô cùng hạnh phúc. Matt cũng cảm thấy vui. Anh nói với vẻ hạnh phúc: “Chú rất nhớ cháu!”.
“Cháu cũng thế. Cháu rất ghét ở nhà suốt tuần. Con Mousse cũng thế”.
“Tội nghiệp con Mousse! Chú chó cần phải vận động nhiều hơn. Chú đã có khoảng thời gian thật vui với cháu và mẹ cháu vào tối hôm ấy. Bữa tối thật ngon!”.
“Nó ngon hơn cả bánh pizza nữa!”. Cô bé cười. Matt trở thành một người tốt trong mắt mẹ cô bé. Cô bé cũng thấy mẹ nó bắt đầu trang điểm và dùng son môi trước khi vào thành phố họp nhóm. Điều này làm Pip nhận ra mẹ nó đã thay đổi như thế nào. Cô bé vui vì điều đó. Đó quả là một mùa hè tuyệt vời ở Safe Harbour. Cô bé nhìn bức tranh Matt đang vẽ và nói: “Cháu thích những bức tranh mới của chú”. Anh đang hoàn thành bức tranh vẽ một người phụ nữ trên bãi biển với vẻ mặt mệt mỏi. Cô thường nhìn ra biển với vẻ đau khổ vô cùng như đã bị mất đi một người thân nào đó.
“Bức tranh trông buồn quá, nhưng người phụ nữ trong tranh thật xinh đẹp. Có phải đó là mẹ cháu không?”.
“Có lẽ. Cô ấy có lẽ là một người có năng lực nhưng nói cho cùng, cô ấy cũng chỉ là một phụ nữ. Bức tranh này cũng lấy một ít cảm hứng từ bức tranh của một họa sĩ có tên là Wyeth”. Pip gật đầu và hiểu Matt đang nói gì. Cô bé luôn thích trò chuyện cùng Matt, đặc biệt là khi họ nói về những bức tranh. Vài phút sau đó cô bé ngồi gần Matt rồi lấy giấy và bút chì ra. Cô bé thích được ngồi gần anh.
Vài tiếng sau, họ nhận ra đã gần tối và phải về nhà. Họ lấy làm tiếc vì thời gian trôi qua quá nhanh. Matt muốn ngồi đó với cô bé mãi.
Matt thận trọng hỏi: “Tối nay cháu và mẹ cháu sẽ làm gì? Chú sẽ gọi điện thoại hỏi mẹ cháu xem có muốn vào thị trấn ăn hamburger không. Chú sẽ nấu ăn cho cháu. Nhưng nói trước nhé, chú nấu tệ lắm. Còn tệ hơn món pizza đông lạnh nữa”. Pip bật cười khi nghe Matt nói.
“Khi về nhà cháu sẽ hỏi mẹ và bảo mẹ gọi điện thoại cho chú”.
“Chú sẽ cho cháu biết khi nào chú về nhà và sẽ gọi điện cho mẹ cháu”. Nhưng khi cô bé vừa đứng lên, anh thấy nó đi khập khiễng trên bãi biển. Anh gọi to: “Pip!”.
Nghe tiếng anh gọi, nó quay đầu lại. Anh vẫy tay bảo nó quay lại. Với đôi chân bị thương vừa khỏi, việc đi lại quả là mất thời gian và gây khó khăn cho cô bé. Dù vết thương đã tháo chỉ nhưng nó vẫn chưa lành hẳn. Cô bé đi về phía Matt một cách chậm chạp. “Chú sẽ chở cháu về nhà. Chân cháu có vẻ chưa lành hẳn”.
Cô bé nói: “Cháu ổn mà!”.
“Cháu phải luôn mang giày mềm nhé. Nếu không ngày mai cháu sẽ không đi lại được đâu!”.
Cô bé theo Matt đến nơi anh đỗ chiếc xe ngay phía sau nhà. Anh chở cô bé về nhà năm phút sau đó. Từ cửa sổ nhà bếp, Ophélie đã thấy anh và chạy ra chào.
Anh giải thích: “Cô bé đi khập khiễng. Tôi nghĩ cô sẽ không ngại khi tôi lái xe đưa cô bé về nhà”. Nói xong anh mỉm cười.
“Dĩ nhiên là không rồi. Anh thật tử tế. Cám ơn Matt. Anh khỏe không?”.
“Tôi khỏe. Tôi sẽ gọi cho cô. Tối nay tôi có thể mời hai mẹ con ăn tối không? Món hamburger. Nếu may mắn, chúng ta sẽ không bị khó tiêu”.
“Tuyệt quá!”. Cô vẫn chưa nghĩ đến việc nấu món gì. Dù tinh thần đã ổn định nhưng cô vẫn chưa có hứng thú để nấu ăn. Cô đã cố gắng rất nhiều khi anh đến ăn tối. “Anh chắc là việc này không phiền mình chứ?”. Cuộc sống ở biển khá đơn giản. Những bữa ăn rất bình thường. Hầu hết mọi người ở đây đều nấu ăn ngoài trời, nhưng Ophélie thường không giỏi nấu những món ấy.
Matt nói: “Tôi sẽ rất vui. Bảy giờ được không?”. “Tuyệt! Cám ơn anh”.
Thế rồi anh vẫy tay chào hai mẹ con và lái xe về. Khoảng hai tiếng sau anh quay lại. Pip được mẹ gội đầu.
Cô bé nhìn thấy tóc mẹ nó thật đẹp. Mái tóc mẹ, mềm mượt, xoăn và dài hơn vai. Điểm làm cô bé chú ý nữa là mẹ nó đã sử dụng son môi. Việc này làm cô bé vô cùng thích thú.
Họ đã ăn tối ở một trong hai nhà hàng của thị trấn. Đó là nhà hàng Lobster Pot. Cả ba đều ăn món sò hầm hành và tôm hùm. Họ quyết định tổ chức một buổi tiệc nhỏ và quên đi món hamburger. Sau khi ăn xong, cả ba đều phàn nàn họ no đến mức đi không nổi. Đó là một buổi tối thật vui vẻ. Họ không kể cho nhau nghe chuyện buồn nữa. Họ đùa cợt và cười nhiều. Sau đó Ophélie mời Matt đến nhà, nhưng anh chỉ ở đó vài phút rồi về nhà. Anh nói mình còn có việc phải làm. Khi anh về, Ophélie nói với Pip rằng Matt thật tử tế. Cô bé quay lại hỏi mẹ với nụ cười ranh mãnh: “Mẹ có thích không? Mẹ biết không... ý con là mẹ có thích chú ấy không?”.
Ophélie lắc đầu và mỉm cười: “Cha con là người đàn ông duy nhất của mẹ. Mẹ không thể tưởng tượng ra việc mình có thể sống cùng người khác”. Cô cũng từng nói chuyện này nhiều lần khi họp nhóm. Pip vô cùng thất vọng khi nghe Ophélie nói thế. Cô bé thích Matt và không muốn mẹ nó cứ buồn mãi. Khi cha nó còn sống, không phải lúc nào ông cũng đối xử tốt với mẹ nó. Ông ấy thường mắng mẹ, giận dữ với Chad... Thực ra cô bé cũng yêu cha và lúc nào cũng thế. Tuy nhiên nó nghĩ Matt thân thiện và dễ gần hơn.
Cô bé hỏi mẹ với đầy vẻ hi vọng: “Matt quả là một người tốt. Mẹ không nghĩ thế sao?”.
“Đúng thế!” Ophélie mỉm cười và thích thú khi Pip cố mai mối cho cô. Những rõ ràng cô bé đang cố ép hai người. “Chú ấy sẽ là bạn tốt của hai chúng ta con ạ. Mẹ hi vọng thế. Thật vui nếu chúng ta vẫn gặp chú ấy sau khi chúng ta rời khỏi nơi này”.
“Chú ấy nói sẽ đến thăm chúng ta và cùng con tham gia buổi tiệc Cha và Con gái mà. Mẹ nhớ không?”.
“Ừ! Mẹ nhớ!”. Cô hi vọng Matt sẽ làm thế. Ted chưa bao giờ làm tốt việc này. Anh ghét đi cùng bọn trẻ xem thể thao hay cùng chúng tham gia những hoạt động của trường. “Pip à! Chú ấy là người khá bận rộn đấy!”.
Họ luôn cảm thấy tiếc khi nói về Ted. Cô bé không thích nghe điều đó. Điều hối tiếc là anh đã ra đi, để lại hai mẹ con Pip ở nơi này.
Pip nói một cách giận dữ: “Chú ấy đã nói là chắc chắn sẽ đến mà!”. Nó nhìn mẹ với ánh mắt đầy niềm tin. Ophélie hi vọng Matt không làm cô bé thất vọng. Cô không biết tình bạn của họ kéo dài bao lâu, nhưng cô hi vọng nó sẽ bền vững lâu dài.
Bến Bờ Bình Yên Bến Bờ Bình Yên - Danielle Steel Bến Bờ Bình Yên