There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Stefan Wolf
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: “X7 Antwortet Nicht”
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Hikaru No Go
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 108 / 12
Cập nhật: 2020-07-08 19:33:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Bốn - Chiến Dịch X7
ứ quái về tới đầu làng Walserode với ý định báo ngay cho các nhà chức trách về đám mìn chôn trong rừng. Tarzan nhanh chóng hỏi thăm một “cầu thủ” tí hon đang đùa với trái banh trên cỏ địa chỉ đồn cảnh sát.
Chú bé cười như nắc nẻ:
- Giải tán từ khuya rồi ông anh ơi. Cảnh sát ở Lergries phụ trách luôn làng của em rồi. Nhưng em mới gặp một chiếc xe tuần tra đỗ trước trụ sở làng. Anh đến đó hỏi thử.
Bốn quái cảm ơn cậu bé rồi tức tốc thúc ngựa sắt phi nước đại đến trụ sở làng. May phước làm sao, chúng tới đúng lúc hai viên cảnh sát đang sửa soạn cho xe lăn bánh. Tarzan dừng xe đạp ngay cửa sổ buồng lái. Hắn hổn hển kể hết câu chuyện rùng rợn về những trái mìn.
Viên cảnh sát bật ngửa đầu trên nệm xe.
- Trời đất. Chúng tôi đã nghi ngờ trong Rừng Quỷ có mìn từ lâu nhưng chưa biết đích xác chỗ nào để… khoanh vùng nguy hiểm. Các em có công lớn đấy. Nào, một em theo chúng tôi để dẫn đường.
Tarzan xung phong:
- Em sẽ đi cùng hai anh.
Hắn quay sang các bạn:
- Hãy đợi mình ở quán “Cây Bồ Đề” trong làng. Và giữ giùm xe đạp nghe.
Chiếc xe tuần tra nổ máy chồm tới. Sau một hồi loanh quanh trong rừng, Tarzan đã tới chỗ gã Benno đậu chiếc xe Ford. Chỉ có điều là cả gã lẫn chiếc Ford đều biến mất như có phép lạ.
Xe tuần tra tiếp tục chạy chầm chậm đến khoảng rừng thưa. Cặp mắt tinh tường của Tarzan đảo lia lịa. Lạy Chúa, cái gã hái lá thuốc có chiếc đầu dị dạng hình quả lê cũng biến mất không một dấu vết!
Ba người lặng lẽ xuống xe. Một viên cảnh sát thò tay vào bao súng như sắp sửa ghim đạn vô những trái mìn.Viên cảnh sát thứ hai cười gượng:
- Những trái mìn sẽ không thể phát nổ nếu chúng ta hành động thận trọng. Dĩ nhiên là làm ơn đừng đánh rớt chúng…
Tarzan dò dẫm từng bước:
- Tử thần ở chỗ kia kìa. Chỗ đống đất nhỏ nhô lên vương vãi.
Hắn sững người bất động trước đống đất. Một con trùn mập nung núc đang trườn vô tư trên đám lá mục, nhưng không thấy ánh kim loại rờn rợn đâu nữa. Viên cảnh sát thứ nhất bước lên cạnh Tarzan:
- Sao? Đâu có mìn?
- Em xin thề là đã thấy đúng bốn trái mìn cối ở đây.
- Thực không? Tôi chỉ thấy đống đất tan hoang vì đào bới.
- Chỗ này! Chỗ này! Và chỗ này nữa. Còn trái thứ tư thì nằm đây!
- Chú em nói gì? Chú em tính giỡn mặt với chúng tôi à?
Tarzan bực bội:
- Bộ hai anh không nhìn thấy những lỗ sâu hoắm này sao. Bốn trái mìn đã bị gỡ mất.
- Nhưng… ai đã mang chúng đi? Hay chú em nghĩ rằng lũ sóc đã khuân chúng đi?
Tarzan bất chợt rùng mình. Trong tích tắc toàn thân hắn cứng đờ như bị biến thành đá tảng. Để rồi sau tích tắc khủng khiếp ấy, hắn hiểu ra tất cả. Nắm tay của Tarzan co lại:
- Quỷ sứ thật, em đã vô tình bắc thang cho gã. Gã đâu có đơn giản chỉ là một người tìm lá thuốc. Chó đẻ thật.
- Em nói cái gì?
- Hồi nãy có một gã chui vô bụi nói là đi hái dược thảo. Em đã bị gã lừa. Trời ạ, em đã báo cho gã là phải cảnh giác với những trái mìn cối ở gần đó. Và chúng đã lấy số mìn đi rồi. Làm sao em biết được gã chính là đồng bọn với thằng lừa đảo Benno chớ. Ôi, nếu lũ tội phạm nguy hiểm kia có trong tay những trái mìn thì…
- Hãy bình tĩnh mà giải thích chú em, Benno là thằng nào?
Tarzan vuốt mồ hôi ướt đầm trên mặt rồi tường thuật đầu đuôi cớ sự cho hai viên cảnh sát. Hắn kết luận:
- Chắc chắn bọn chúng đã chuẩn bị một âm mưu tàn bạo. Bốn trái mìn như cọp có thêm cánh…
Điều Tarzan nói chẳng hề sai. Ba người cẩn thận lùng sục nhưng chỉ chuốc lấy sự tuyệt vọng. Trên cỏ đầy những dấu giày.
Viên cảnh sát thở dài:
- Tôi tin rằng em nói đúng. Trên đường có cả vết bánh xe hơi. Từ đây tẩu thoát rất dễ, chúng có thể đã phóng về hướng Lergries. Sau một cây số là đến một ngã tư rẽ đi Altbach và Kleinstreten. Tôi tin rằng trên xe có đủ ba thằng: “Đầu Lê”, Benno và Franz mắt lé.
Viên cảnh sát thứ hai nói:
- Chú mày có tình cờ nhớ số xe Benno không?
- Chỉ nhớ bập bõm vì biển số lem luốc chưa từng thấy. Sau các con số của thành phố này là chữ PC hoặc RO gì đó với một con số 5… em rất lấy làm tiếc.
- Mẹ kiếp. Nhưng dù sao thì em cũng đã làm hết sức mình.
Hai viên cảnh sát và Tarzan lên xe. Hắn buồn bã gục đầu trên cánh tay giữa tiếng máy bộ đàm lõm bõm gọi về trung tâm Lergries:
- “… Chúng ta không loại trừ số mìn cối đó đã rơi vào tay bọn khủng bố…”
o O o
Benno Đầu Trọc ngồi sau tay lái, đạp lút ga thỉnh thoảng liếc mắt vào kính chiếu hậu. Con đường phía sau trống trơn. Mà quan trọng nhất là không thấy xe cảnh sát.
Thằng Franz ngồi cạnh gã mà hết hồn giương con mắt lé xẹ:
- Mày chạy từ từ đi Benno. Con đường đầy ổ gà. Mày đang chở mìn chớ đâu phải chở két bạc.
Thằng “hái lá thuốc” có cái đầu hình quả lê ngồi băng sau nói giọng ồm ồm:
- Bĩnh tĩnh đi, Franz! Tao đã lót những trái mìn vô cùng êm ái.
- Cục cứt, Paule à. Êm ái cách mấy thì mìn vẫn là mìn.
Thằng Đầu Lê, có tên Paule cười ngất:
- Tao đã từng xài mấy thứ này hồi chiến tranh. Mày nên nhớ tao là chuyên viên gài mìn thứ thiệt. Hà hà, yên chí ba mày đây biết sức công phá của chúng và cách giữ chúng an toàn. Bỏ cái giọng nhát như thỏ ấy đi, hà hà…
- Tao cứ ớn ớn thế nào…
Mắt Lé bặm môi quay lại. Coi, bốn trái mìn cối đen đúa ghê tởm vẫn hơi lúc lắc trên đệm ghế đã sờn, cạnh đầu gối Paule Đầu Lê. Vậy mà nó dám khẳng định là đã lót…
Franz tự nhiên nổi da gà. Ê, thằng “chuyên viên” còn thò cái móng tay bẩn thỉu gại gại lớp đất phủ trên vỏ kim loại Thần Chết như trêu ghẹo gã. Cái tiếng gại ấy khiến gã và Benno lạnh buốt sống lưng.
Benno hỏi… thật nhỏ:
- Còn xa không Paule?
- Mày quẹo qua con đường đồng phía tay trái. Đến đó mày cần phải cho xe chạy thật thong thả. Đường xóc lắm. Đi hai cây số nữa thì tới chỗ Khe Đá. Hiểu chưa?
Benno lúng túng:
- Tại sao mày lại chọn Khe Đá?
Paule lắc lư cái đầu hình quả lê cười ngạo nghễ:
- Vì đó là nơi hẻo lánh nhất trần gian ô trọc này, hà hà. Tại Khe Đá, tao sẽ thảy một trái mìn xuống thung lũng thí nghiệm. Nếu tiếng nổ đâu ra đó thì coi như vấn đề đã giải quyết xong. Cả triệu mark sẽ bay vô túi tụi mình. Và Paule Đầu Lê này sẽ đường hoàng bước vào thế giới thượng lưu, hà hà…
- Quả là con người ta có số thiệt! Cứ ngồi ngẫm nghĩ mà coi. Chứ sao, mới đầu tao và thằng Franz chỉ rủ mày vô rừng để kiểm tra lại đường đi lối lại. Cuộc phục kích X7 được tổ chức khoa học hẳn hoi. Và tụi mình còn đang bế tắc bởi cánh cửa của X7… Thế rồi Chúa Trời đã ban cho tụi mình thứ chìa khóa lợi hại này…
Paule nham nhở:
- Mà Chúa Trời lại hiện nguyên hình trong lốt một thằng nhãi lấc cấc. Tao chưa từng mang ơn nó…
Benno khoái trá:
- Chỉ có những trái mìn cối mới phá tung được cánh cửa X7. Ôkê, kể ra tao chọn mày vô “chiến dịch” này có lí quá hả Paule! Trời đất, suýt nữa thì tao đã sử dụng cái thằng cao lớn tóc đen kìa. Hà hà, tao chỉ muốn bật cười vì vai kịch hoàn hảo của mày. Ái chà, nhà sưu tầm dược thảo….
Con đường đến Khe Đá vắng hoe.
Paule hắng giọng:
- Tao hỏi mày một câu, Benno?
- Cứ việc…
- Vì sao mày lại nảy ra ý đồ đó? Mày phải biết là loại xe đó được vũ trang và bảo vệ đến tận răng…
Bấy giờ đến phiên Benno cười. Gã cười như muốn sặc.
- Vì tao đã từng làm việc ở cái hãng có chiếc xe đó, hề hề…
- Hả?
- “Hả” cái gì. Tướng tao không xứng đáng làm việc cho cái hãng mang tên “AN TOÀN VÀ NHANH CHÓNG” đó sao? Này nhé, ở hãng có năm xe chở tiền bọc thép. Chủ yếu là phục vụ các nhà băng và mỗi lần chở không dưới một triệu mark. Luôn luôn trên xe có hai người áp tải có súng bảo vệ.
- Bộ mày từng có chân trong đội quân bảo vệ ấy ư?
- Chớ gì nữa. Một thời vàng son mà.
- Tại sao mày nghỉ việc?
- Cách đây hai năm tao bị tụi nó tống cổ. Tụi chó đẻ.
- Coi… chừng…
Paule đột ngột la lên. Chiếc Ford vấp ổ gà lắc lư mạnh khiến gã đè cả thân thể lên đống mìn. Franz Mắt Lé hãi hùng tháo mồ hôi hột.
Paule lại tiếp tục câu chuyện:
- Vì sao vậy?
Benno cuời khẩy:
- Một lần tao đi làm trong tình trạng xỉn quắc cần câu. Tao lái một xe chở tiền ủi sập một ngôi nhà. Mày phải biết ngôi nhà bằng tường gạch kiên cố. Qua chuyện đó, tao hiểu rằng một chiếc xe như… X7 chắc đến đâu. Nó chỉ hơi bị móp một chút.
- Tại sao mày gọi chiếc xe là X7?
- Hề hề, đó là mã số để liên lạc. Trong suốt cuộc hành trình, chiếc xe thường xuyên liên lạc với trung tâm. Nó được gọi là X7 vì… kí hiệu của nó là X7 thôi.
Paule gật gù:
- Giờ thì tao đã hiểu tại sao mày vạch kế hoạch tự tin đến thế.
- Quỷ sứ ạ, trong khi nghiền ngẫm kế hoạch này, tao và thằng Franz phải kiếm sống qua ngày bằng những trò lừa đảo hạng bét. Khổ thân tụi tao chưa. Kể từ hôm nay thì khác rồi. Hãng “AN TOÀN VÀ NHANH CHÓNG” sắp… nhanh chóng… nhưng không an toàn nữa. Đám bảo vệ hộ tống chiếc X7 vẫn là những người cũ.
Tiếng thằng Franz chen vào:
- Vì lẽ đó, tất cả chúng ta đều đeo mặt nạ khi hành động.
Paule gục gặc:
- Hai thằng hộ tống X7 là ai?
Benno cười như điên dại:
- Hai thằng mà tao thù nhất hồi còn làm ở hãng. Lũ thỏ đế ngu ngốc. Một thằng là Fritz Gerlach còn thằng kia là Robert Katzmeier. Lúc tao bị đuổi, tụi nó mở tiệc ăn mừng. Tiên sư tụi chó chết. Thằng Katzmeier tóc vàng hoe, mặt luôn cau có, chấm phá đủ một tỉ cái tàn nhang. Trưa thứ sáu nào, hai thằng khốn kiếp cũng lái một xe chở tiền đến Lergries với tối thiểu trong thùng xe là một triệu đồng. Tiền được chuyển vào nhà băng ở Lergries vì hàng trăm thợ thuyền ở đó ai cũng cần tiền mặt.
Tràng cười của Benno chấm dứt bởi chiếc Ford đã đến… Khe Đá.
Benno dừng xe trước rào chắn bằng dây thép gai. Ba gã phóng xuống. Chung quanh hiu quạnh đến nỗi không thấy một con thú nói chi là con người.
Hai thằng Benno và Franz run rẩy ấn mạnh giày xuống hàng rào thép gai cho thằng Paule ôm trái mìn nặng nề bước qua. Lúc Paule Đầu Lê đi đến rìa Khe Đá, trời bỗng đổ mưa lộp bộp.
Ba thằng đứng trên bờ khe. Khe sâu, dốc gần như dựng đứng. Những tảng đá rêu phong xám xịt nhìn chúng trô trố. Benno ước lượng chiều sâu của khe không dưới 50 mét.
Giọng Paule rền vang:
- Rụt đầu lại!
Gã vung cao tay liệng trái mìn. Ngay lập tức, ba thằng hoảng hồn mạnh ai nấy chạy tìm chỗ bảo toàn tính mạng. Paule ngoác mồm cười như sói tru:
- Sắp nổ đó…
- Ì ì ì… Ầmm…
Tiếng nổ át lời gã. Mặt đất như bị địa chấn rung lên từng chập. Đá rào rào như mưa dưới lòng khe. Ê, bản mặt của Mắt Lé xanh lét như người bịnh nặng:
- Ôi, khủng khiếp quá. Vậy là nãy giờ tụi mình vẫn kề kè bên cạnh Thần Chết.
Paule trấn an:
- Nhưng nếu tao không liệng nó thì có gì xảy ra đâu. Tốt. Có nghĩa là ba trái còn lại vẫn xài ngon lành. Cảm ơn Thượng đế, chúng ta sẽ “vô mánh” chuyến này. Một phi vụ tuyệt đẹp. Chiếc xe bọc thép chở tiền sẽ chạy qua Rừng Quỷ như thường lệ để đến Lergries, và…
Benno cười rung cả người:
- Và thằng Katzmeier lẫn thằng Gerlach vẫn yên trí vênh váo như mọi khi. Chúng tưởng rằng chẳng vũ khí nào xâm phạm nổi X7 ư? Xin lỗi…
Franz lấy lại bình tĩnh. Gã hể hả:
- Một trái mìn cối sẽ nghênh tiếp X7. “Buùm”. Chiếc xe bọc thép đổ chỏng gọng với cánh cửa bung ra.
Benno bổ sung:
- Cũng có thể bị vùi trong đất cát hoặc kềnh nghiêng ra. Và chúng ta từ chỗ núp chạy tới…
- Tuyệt vời. Mày vừa rửa hận được hai thằng đồng nghiệp láu cá vừa tha hồ lượm tiền.
Con mắt xám chì của Paule bừng bừng. Gã bắt đầu lảm nhảm:
- Một triệu đồng, trời ạ. Chia làm ba. Mỗi thằng ba trăm ba mươi ngàn ba trăm ba mươi ba đồng… Ê vẫn còn một đồng lẻ, làm sao chia bây giờ?
Benno cười như sắp loạn trí:
- Tao sẽ cho luôn mày một đồng lẻ, Đầu Lê. Coi như ghi nhận của tụi tao về cái sáng kiến mìn cối mà. Ha… ha…
Tứ Quái Tkkg 16 - X7 Không Trả Lời Tứ Quái Tkkg 16 - X7 Không Trả Lời - Stefan Wolf Tứ Quái Tkkg 16 - X7 Không Trả Lời