Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Mitsuyo Kakuta
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1761 / 82
Cập nhật: 2017-08-04 14:04:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
i thôi!
Trả tiền xong, bố quay ra đẩy nhẹ lưng tôi, tuy thật lòng rất muốn hất cái tay đó ra nhưng tôi lại quay lên nhìn bố, nhoẻn miệng cười:
- Phải mà xe buýt đến sớm nhỉ.
Bố có vẻ yên tâm khi thấy tôi cười nên nói vẻ tự tin:
- Không sao, bố có xem giờ rồi. Bố đi mua nước.
Bố cười đáp trả tôi.
Trên xe buýt đầy nam thanh nữ tú da cháy đen vì nắng. Một mùi ngọt ngào như nước hoa ngập đầy cả xe buýt. Một nhóm nữ trông như sinh viên đại học trao đổi bánh kẹo với nhau và nói chuyện rôm rả. Một cô gái mặc bộ đồ hở đến nỗi trông cứ y như mặc đồ bơi vừa ăn vừa thủ thỉ sát tai một anh thanh niên đen thui, trừ mỗi hàm răng là trắng. Bố lôi bảng giờ xe điện trong túi xách ra, lẩm bẩm gì đó trong miệng và lại đứng lật lật, mở mở.
Xe buýt chạy đến vòng xuyến nhà ga. Xung quanh là hàng dãy quán xá, bảng hiệu phô trương. Bảng hiệu cua, bảng hiệu cá. Thật điên hết sức!
Quanh vòng xuyến lổn nhổn nào người chờ xe buýt để ra biển, nào người chuẩn bị lên xe điện về nhà, có người phe phẩy bản đồ, người lại dạo quanh các cửa hàng bán đồ lưu niệm, người uống nước trái cây trong bóng mát.
- Haru, chừng năm phút nữa xe điện đến, bố đi mua vé, con đứng đó chờ nhé!
Nhìn theo bố đang chạy, tay xốc lại túi xách sắp tuột khỏi vai, rồi tôi nhìn ra chung quanh. Quá đáng lắm. Tôi tức giận nhủ thầm trong bụng, thế là mũi lại cay cay. Tôi đâu có đòi hỏi phải ở khách sạn năm sao, cũng chẳng hề đòi đi xe Benz, chỉ là xin thêm một tối ở cái nhà nghỉ đó thôi mà. Quá đáng lắm. Thình lình xuất hiện. Rồi tha người ta đi lung tung cả lên!
Khi bố quay lại với hai tấm vé giơ cao trên tay, trán đẫm mồ hôi, tôi nói nhỏ một lần nữa “quá đáng lắm” và hít một hơi thật sâu.
Thế rồi khi bố chỉ còn ba bước chân nữa là đến trước mặt, tôi lấy hết sức bình sinh la thật lớn. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời tôi la to như vậy.
- Ai đóoooooo… Cứu cháu vớiiiiiii! Ai đóooooo!!! Hãy bắt lấy cái ông này điiiiiii!
Tôi bịt chặt hai tai, mắt mở to, cố sức gào toáng lên giống y như nhân vật chính trong một bộ phim kinh dị từng xem với dì Yuko. Bố dừng chân, cách tôi đúng ba bước, thảng thốt nhìn tôi. Chẳng mấy chốc hàng rào người xuất hiện. Những người lượn lờ quanh vòng xuyến nãy giờ đã bao quanh chúng tôi thành một vòng tròn, nhìn chằm chằm bố và tôi.
- Cháu muốn về nhà! Ai đó cứu cháuuuuuu!
Tôi lại hét lên. Khi tận lực đẩy tiếng hét từ đáy lòng ra, cảm giác thật dễ chịu. Tôi có thể hét như vậy thêm năm mươi, một trăm hay bao nhiêu lần nữa cũng được.
- Con nói gì vậy Haru?
Cách tôi ba bước chân, bố nói bằng một giọng yếu ớt. Với nét mặt không thay đổi, chẳng hiểu sự gì. Tôi nghe tiếng lao xao từ cái hàng rào người kia. Như lúc đi học muộn vậy. Khi bố vừa gọi “Này, Haru!”, tôi lại gào lên:
- Cháu không biết ông này! Cháu không biết ông này! Ai đó cứu cháu vớiiii!
Tôi được đằng chân lân đằng đầu. Tôi nhớ ra “được đằng chân lân đằng đầu” là sao. Và trong khoảnh khắc tôi hiểu ra tại sao đám con trai trong lớp khi cãi nhau với đám con gái thì thình lình giả vờ tụt quần rồi lăn ra cười, hiểu tại sao thằng Morimoto còn diễn màn nhảy múa trên ghế trong lúc bị phạt đứng ngoài hành lang. Thì ra được nước làm tới nó “đã” thế này đây!
Tiếng lao xao mỗi lúc một to, cứ như thể có đàn ong vỡ tổ bay loạn xạ trên đầu. Tôi thấy một chú cảnh sát rẽ hàng rào người bước vào. Thế rồi, không hiểu tại sao mọi thứ phản chiếu vào mắt tôi như một đoạn phim quay chậm, đúng vậy, như trên phim truyền hình ấy. Bố bị hai chú cảnh sát mặc đồng phục kèm hai bên, đám người lớn đứng vây quanh đó say sưa rỉ tai nhau xì xào, túi xách trên vai bố lại tụt xuống, hai tấm vé trên tay rơi xuống mặt đường. Chỉ có tiếng bố, người đang bị cảnh sát kềm hai cánh tay, là vẫn vang lên với tốc độ bình thường “ơ, đó là con tôi, là con gái tôi, tên Haru. Tôi nói thật, đường đường chính chính, là con gái tôi mà. Có thấy mặt chúng tôi giống nhau không, tôi không lừa đảo đâu, nếu không tin thì thử máu đi, thử DNA cũng được. D…N…AAAA!”
Nhờ cái trò “được nước làm tới” này mà tim tôi đập loạn như muốn văng khỏi lồng ngực, cổ họng khan lại, chân không nhúc nhích nổi một bước, tôi chỉ đứng dõi theo tình hình và đâu đó trong lòng lạnh lùng nghĩ “bố đúng là ngốc”.
Thực tế thì tôi đã hơi quá đà. Tôi chỉ muốn “trả thù” bố nên làm vậy mà chẳng hề nghĩ rồi sau đó sẽ thế nào.
Chúng tôi bị cảnh sát dẫn đi. Tôi và bố ngồi trên hai chiếc xe khác nhau và được chở về một đồn cảnh sát thật lớn. Lần đầu tiên tôi được đi xe cảnh sát đấy. Bên cạnh tôi là một cô cảnh sát. Cô nắm tay tôi và hỏi han đủ thứ. Nhà ở đâu? Gặp chú đó ở đâu? Học lớp mấy? Cô cảnh sát giống cô giáo dạy nhạc ở trường của tôi quá. Giống cả giọng nói cao, dịu dàng. Cả bàn tay cũng giống nốt, rất mềm mại. Tôi không trả lời gì cả. Tôi không đủ dũng khí để nói “thật ra đó là bố cháu”, cũng không đủ can đảm giỡn mặt cô để lảng chuyện bằng cách nói “cháu thấy cô làm ca sỹ thính phòng không chừng cũng nổi tiếng đấy”.
Tôi cứ để cô cảnh sát nắm tay và cùng vào thang máy, đến một căn phòng như phòng giáo viên ở trường. Cửa sổ to tướng, bàn ghế xếp cả dãy, mấy người lớn ngồi rải rác và đang làm gì đó. Tôi được ngồi vào cái ghế trong một góc. Giấy tờ, tài liệu trên bàn nhiều đến nỗi muốn rơi hết cả xuống sàn nhà. Cô cảnh sát mua cho tôi lon nước cam mát lạnh.
Một chú nọ có chân mày rậm và cô cảnh sát ngồi trước mặt tôi, hỏi đủ chuyện. Dần dần tôi chẳng hiểu gì hết, cả tiếng đồng hồ hai người thay phiên nhau hỏi mà tôi nghe như tạp âm ở đâu đó xa xa vọng lại, tôi chỉ còn cách nhìn tới nhìn lui hai gương mặt đó. Thậm chí tôi cũng không thể nói rằng “thật ra đó là bố cháu” hay chẳng đủ bơ để có thể hỏi “cô chú đang quen nhau ạ?” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời xanh ngắt như thể được tô màu kỹ lưỡng. Tôi chợt nghĩ không biết bố định dắt tôi đi đâu tiếp, sau khi rời nhà nghỉ.
“Xin lỗi” – tôi cố gắng đẩy những từ đó ra thật nhỏ thì nước mắt chảy dài như thể vừa được nhấn nút khởi động. “Hả?” – chú cảnh sát chân mày rậm và cô cảnh sát có giọng nói như ca sỹ xích lại gần tôi. “Xin lỗi”– tôi nói lại một lần nữa. “Xin lỗi”, “xin lỗi”– cứ mỗi lần lặp lại như vậy, nước mắt tôi lại chảy thật tự nhiên. Những giọt nước mắt cứ liên tục trào ra khiến chính tôi cũng không hiểu mình đang xin lỗi ai, về chuyện gì.
Trong một căn phòng nhỏ chỉ có một chiếc bàn, không khí đầy vẻ căng thẳng, tôi và bố bị một bác cảnh sát đứng tuổi thuyết giáo một trận đã đời. Bác cảnh sát đó béo lắm, từng thái độ, cử chỉ như ngón tay kẹp thuốc lá, bàn tay lau mồ hôi, hết thảy đều rất trịch thượng. Bố cúi gằm mặt, mỗi khi bác ấy cao giọng thì bố lại nói lí nhí “tôi xin lỗi, thật xin lỗi” và cúi đầu thấp hơn nữa. Tôi cũng bắt chước bố, cúi gằm mặt, cố thu người nhỏ thật nhỏ lại.
Khi chúng tôi được thả ra từ sở cảnh sát thì trời đã gần về chiều. Chẳng có ai đưa tiễn, chúng tôi cứ thế xoay cánh cửa trước mặt và bước ra ngoài. Một luồng khí oi bức ập đến. Bầu trời bên kia tòa nhà cũng có màu vàng cam như lon nước cô cảnh sát cho tôi.
Tôi muốn hỏi bố rất nhiều – lúc tôi uống nước cam bố bị người ta làm gì, ở đâu, hay chắc không đến nỗi bị tra tấn chứ – nhưng rốt cuộc không thể nói thành lời. Chẳng những vậy, thậm chí tôi không còn dám nhìn mặt bố. Thật lòng tôi rất áy náy khi gây ra nông nỗi này, với lại tôi nghĩ hẳn là bố đang tức giận lắm. Chứ còn gì nữa, chừng tuổi này rồi mà bị cảnh sát bắt giải đi trước mặt bàn dân thiên hạ, phải thanh minh thanh nga DNA này nọ, rồi còn bị điều tra xét hỏi và bị ông bác già béo ú đó mắng không kịp vuốt mặt cơ mà.
Bố không nói gì, cứ thế bước đi. Tôi nhìn bước chân bố và đi theo sau đó một chút. Những bước chân của bố cũng như đang giận dữ. Chắc bố ghét tôi lắm rồi đây. Chắc bố đang rất hối hận vì đã bắt cóc tôi lắm rồi.
Nếu bây giờ trên bầu trời vàng cam đó có một bà tiên hiện ra cho tôi một điều ước thì tôi sẽ ngay lập tức không đắn đo mà xin bà cho thời gian quay trở lại.Tôi sẽ xin bà cho quay lại lúc bố chạy đi mua vé – vừa nghĩ đến đó thì đôi giày vải trước mặt dừng lại. Tiếng bố vang trên đầu tôi:
- Không ai cho ăn cơm thịt chiên nhỉ.
Tôi ngẩng lên thì thấy bố đang nhìn xuống tôi. Không có vẻ gì là giận, cũng không có vẻ gì mệt mỏi mà cũng chẳng phải đang cười.
- Cơm thịt chiên?
Tôi hỏi.
- Thì có lần trên ti vi nói phòng điều tra của cảnh sát cho người ta ăn cơm thịt chiên. Chờ mãi mà không thấy ai mang cho cả.
Bố chỉ nói vậy rồi tiếp tục đi.
- Con có lon nước cam.
Tôi nói nhỏ.
- Là người bị hại mà. Bố thì không nước trái cây, không thuốc lá, cũng chẳng có cơm thịt chiên.
Bố nói mà không quay lại, rồi nhìn đồng hồ đeo tay lẩm bẩm một mình “cũng muộn rồi, hôm nay ngủ tạm ở đâu nhỉ?”
Tối hôm đó, tôi gọi điện cho mẹ.
Chúng tôi nghỉ tại một nhà nghỉ có hồ tắm lộ thiên, tôi chẳng hiểu hồ tắm lộ thiên và phòng xông hơi có gì hay mà bố cực kỳ phấn khích như trẻ con, cho tôi một đồng năm trăm yên rồi nói “chắc bố hơi lâu, Haru muốn làm gì thì làm, chơi game ở khu trò chơi cũng được, xem ti vi trong phòng cũng được”. Sau đó bố, trong bộ yukata, phấn khởi đi về phía hồ tắm.
“Đúng là một tên bắt cóc bất cẩn” – đến tôi cũng phải nghĩ thầm trong bụng như vậy rồi cất đồng năm trăm yên vào ví mình, còn “xin” thêm từ ví bố năm đồng mười yên.
Bên góc quầy lễ tân có điện thoại công cộng. Tôi cho đồng mười yên vào khe rồi cẩn thận bấm từng số. Không phải vì tôi nhớ mẹ, cũng không phải vì muốn báo chỗ này cho mẹ.
Điện thoại chỉ mới reng một tiếng, mẹ đã bắt máy. Vừa bắt máy, mẹ đã hỏi ngay, giọng run run:
- Takashi?
Takashi là tên của bố.
- Haru ạ!
Tôi nói.
- Haru? Con ở đâu? Có sao không? Con đang làm gì? Có bố ở đó không? Có sao không? Con có nghe không vậy?
Mẹ hỏi tới tấp như súng liên thanh. Lâu lắm rồi mới được nghe giọng mẹ. Giọng nói nhanh, mất bình tĩnh. Tốc độ nói này của mẹ nhanh gấp ba lần tốc độ người nói nhanh tức cấp độ mất bình tĩnh cũng phải gấp một trăm hai mươi phần trăm!
- Con khỏe, không sao hết.
Tôi trả lời ngắn gọn những câu hỏi của mẹ.
- Có bố ở đó không? Con đang ở đâu, làm gì?
- Mà mẹ khỏe không? Con không sao đâu, mẹ đừng lo.
- Có bố ở đó không? Con đang ở đâu, làm gì?
Xem ra mẹ chẳng nghe tôi nói gì cả. “Ở đây hả, là một nhà nghỉ sau bãi biển. Con thấy nó được nhất trong số các nhà nghỉ bữa giờ. Sảnh chờ rộng rãi, dép xếp đầy thẳng tắp, quầy lễ tân rộng, có đèn chùm, nhưng khác với khách sạn năm sao, nghe nói giá phòng rẻ lắm. Bố bảo may phát hiện ra chỗ rẻ mà lại sang. Phòng hai bố con ở tầng ba, mở cửa lan can là thấy biển. Nghe thấy cả tiếng sóng biển luôn. Nhưng bây giờ tối rồi nên không thấy gì hết. Ở đây có phòng tắm công cộng với phòng xông hơi, lớn lắm, có cả hồ tắm lộ thiên nữa, con tắm lúc nãy rồi. Cái phòng tắm quá rộng luôn. Có đến mấy cái bồn tắm. Có cái sủi bọt, có cái thơm nức. Con tắm một chút à. Bố thì thôi rồi, phê luôn trong đó đến giờ này chưa chịu ra. Cũng hơn ba mươi phút rồi đấy. Cứ như con nít. Chắc bố thích hồ tắm có sủi bọt hay sao ấy. Mẹ thấy thế nào?” – tôi nghĩ có tám như vậy mẹ cũng chẳng chịu nghe gì nên đành rút gọn câu trả lời:
- Bố không có ở đây. Con cũng không biết đây là đâu, chỉ biết là một cái nhà nghỉ. Nhưng không có gì để mẹ phải lo đâu.
- Gì mà không có gì để mẹ phải lo. Chứ không phải hai bố con bị dẫn về đồn cảnh sát ư? Tóm lại là đang làm gì? Bố đâu?
Không hiểu tại sao mẹ biết chúng tôi đã phải đến đó. Hay mấy chú cảnh sát gọi điện thoại cho mẹ nhỉ. À á, bố sẽ lại bị mẹ giận đến không thèm nói lời nào cho xem. Còn đáng sợ hơn cảnh sát ấy chứ. Và vì mẹ cứ liên tục tuôn hết tràng này đến tràng khác nên tôi đành cắt ngang:
- Mà thôi, con có chuyện này muốn hỏi mẹ.
- Chứ hai người đang làm gì hả? Đừng có nói là dính vào mấy cái trò rắc rối đấy nhé. Có về nhà không? Mẹ chán cái người đó lắm rồi.
Mẹ chẳng buồn nghe tôi nói lấy một lời nên tôi đành hét thật to:
- Con có chuyện muốn hỏi mẹ mà!
Người phụ nữ đang xếp lại dép ở sảnh chờ cũng phải giật mình nhìn lên.
- Yêu cầu của bố là gì thế? Bố mẹ thương lượng những gì với nhau?
- Mặc kệ mấy chuyện đó đi. Con nghe này, Haru, có ăn uống đàng hoàng không đấy? Không bị dính vào mấy trò vớ vẩn nào chứ? Bố có lo lắng chu đáo cho con không? Mẹ muốn nói chuyện với bố, bố không có ở đấy à?
Một tiếng “bíp” vang lên cắt ngang lời mẹ, điện thoại đã bị cúp.
Tôi gác ống nghe, nhìn cái điện thoại màu xanh lá cây một lúc rồi quay đi, sang khu trò chơi. Tôi hối hận vì đã gọi điện cho mẹ.
Khu trò chơi chẳng có ai, tiếng nhạc vang lên từ cái loa cũ kỹ trong căn phòng trống trơn. Tôi ngồi trước máy bắn súng, ngắm bóng mình mờ mờ trong màn hình cứ thay đổi giao diện liên tục. Sao lại gọi điện thoại cho mẹ chứ. Đâu phải mình muốn nghe giọng nói của mẹ, cũng đâu có gì để nói.
Một đôi nam nữ mặc yukata vào chơi trò thả bi sắt. Bóng họ chiếu lên màn hình. Hai người chẳng chú tâm vào trò chơi mà cứ khoác vai nhau đùa giỡn. Tóc người con trai màu vàng, tóc người con gái màu hồng. Chẳng khác hai con két đứng sát bên nhau là mấy.
Tôi biết rõ lý do tại sao tôi gọi điện thoại. Là vì tôi cũng muốn tham gia. Vào phi vụ của bố mẹ. Vào “tình hình” của bố mẹ dù chẳng hiểu gì mấy. Tôi biết rõ mình không thể tham gia, biết rõ mẹ mất bình tĩnh đến tội nghiệp như thế nào khi quýnh quáng hỏi tôi chuyện ăn uống, chuyện mấy ngày nay ra sao đến líu cả lưỡi. Không cho tôi tham gia cũng được, nhưng ít nhất tôi cũng mong mẹ hỏi thế này. “Haru, con vui không?” Sau mấy câu “bây giờ đang ở đâu? Có đàng hoàng không? Có ổn không?” đó, tôi đã muốn nghe mẹ hỏi “này, Haru, con có vui không?” biết bao nhiêu.
Tôi lấy hết sức mở rộng lòng bàn tay rồi đập mạnh vào màn hình máy game. Một tiếng “bang” rất to vang lên. Vậy mà cái màn hình vẫn trơ trơ, cặp đôi kia vẫn đùa giỡn, chỉ có hai bàn tay tôi là ê ẩm.
- Aaa, quá đã. Thật là phê. Chịu không nổi!
Bố quay lại và nói vậy, người đỏ như con tôm luộc, rồi bố bắt đầu uống bia. “Haru uống không?” – bố vui vẻ hỏi, tôi gật đầu rồi giơ cốc chờ bố rót cho một nửa thứ chất lỏng vàng óng đó. Bố cầm cốc bia của mình thở ra một hơi thỏa mãn, sung sướng. Thứ chất lỏng trong cốc óng ánh vàng trông thật hạnh phúc dưới bóng đèn tròn, lớp bọt nhỏ như mời gọi, tôi cứ nghĩ nó có vị của giấc mơ nhưng hóa ra nó đắng nghe đắng ngắt. Bố bật cười khi thấy tôi nhổ toẹt ra.
Sau khi nốc cạn ba chai bia, bố nói:
- Haru, đi bơi không?
- Trời tối rồi mà?
- Tối mới hay. Chắc Haru không biết chứ đi bơi buổi tối thích đến mức hết biết trời đất gì luôn đấy. Chưa kể, trời tối thui nên hồi hộp như phim kinh dị vậy. Đi!
Bố rủ rê nghe thật hấp dẫn. Chẳng hiểu sao tôi lại thấy rất phấn khích. Thấy thích hơn cả “đại nhạc hội hài” của dì Asako, hơn cả lúc bắt đầu chiếu video, hơn cả lúc chơi biểu diễn thời trang với cả nhà. “Đi, đi thôi!” – bố đứng dậy rồi chuẩn bị ra khỏi phòng, áo yukata để phanh ngực, tuột xuống như bộ đầm.
- Khoan, chờ con thay đồ tắm đã. Bố cũng mặc đồ tắm đàng hoàng đi!
- Tắm tiên mới thích! Mặc đồ tắm thì còn gì để nói? Buổi tối có ai thấy gì đâu!
Bố nói vậy rồi đi ra. Tôi vội vã chạy theo.
Bãi biển ban đêm không một bóng người. Không có ai chơi pháo hoa, cũng chẳng có cặp đôi nào khoác tay nhau dạo. Biển tối đen, tiếng sóng như tiếng trống vỗ hoài không dứt. Chỉ có những bọt sóng là lấp loáng trắng, cứ đong đưa như những chiếc nơ xinh.
Tôi ra sức ngăn khi thấy bố định cởi yukata vứt đó.
- Sao lại không được?
- Bố là người lớn mà, cởi hết đồ vậy khác nào mấy người biến thái. Lỡ có ai thấy thì lại ầm ĩ cho xem. Tóm lại, con thấy bố không nên “tắm tiên”!
- Vậy à?
Bố suy nghĩ một hồi rồi nói “đành vậy” và xuống biển với bộ yukata trên người. Tôi cởi bỏ quần lửng rồi mặc nguyên áo thun xuống nước. Nước biển lạnh hơn chúng tôi tưởng nên hai bố con vừa rên hừ hừ vừa chầm chậm tiến ra xa.
- Phê ở chỗ nào hả trời, muốn tê tái luôn, ông cuội kia! Như này cũng có thể gọi là ngược đãi trẻ em đấy!
Khi hét to thì dường như cơn lạnh cũng giảm bớt phần nào. Thế là tôi tiếp tục hét to, có nghĩa cũng có mà vô nghĩa cũng có:
- Chịu không nổi, lạnh quá, quá lạnh, về thôi, a…á…a, lạnh quá mẹ ơiiiii!
Tôi cứ nói vậy khiến bố nắm chặt cánh tay tôi và cũng hét to:
- Ra xa một chút là thấy ấm, đảm bảo phê luôn!
Chúng tôi bị sóng hất hụt chân, cứ thế trôi về hướng vịnh. Tôi nhận ra chân mình không chạm đáy nên hơi hoảng:
- Chân, chân con không chạm đáy, chắc chìm quá! Định thủ tiêu người ta hả, ông cuội kia!
Tôi ra sức gào to nhưng hai tay vẫn được bố giữ chặt nên không hề có vẻ gì là sắp chìm. Ngược lại, cảm giác nước biển như ấm hơn. Có bố đỡ lưng nên tôi thả lỏng toàn thân, thế là tôi nổi trên sóng. Bố từ từ thả tay ra nhưng cơ thể tôi vẫn nổi trên nước, thật thú vị. Bố cũng cùng tư thế ấy, bên cạnh tôi. Chúng tôi như hai con rái cá biển nắm tay nhau nổi trên mặt nước. Xung quanh tối đen như mực, trên đầu vài ngôi sao lấp lánh. Cảm giác như không phải ở trần gian, không phải trên biển mà như đang băng qua nơi nào đó gần trời cao. Sóng biển vỗ đong đưa thân tôi khiến tôi thật sự thấy lâng lâng hết biết trời đất gì như bố nói. Tôi nghĩ mình cứ thế mà ngủ cũng được.
Bên kia ngọn sóng, căn nhà nghỉ của chúng tôi le lói ánh sáng. Đây đó mờ ảo ánh đèn vàng chỗ có chỗ không tựa một hàm răng mọc không trật tự khiến tôi nghĩ nó giống như một cái bánh kem Giáng sinh khổng lồ.
- Bố, con xin lỗi chuyện hôm nay!
Tôi thì thầm trong bóng đêm.
- Cứ tưởng người ta cho ăn cơm thịt chiên thì đỡ tiền cơm trưa rồi. Xem như tính sai một nước.
Tiếng bố bên cạnh.
- Trùm sò!
Tôi cười. Thế là cơ thể nhanh chóng chìm xuống. Tôi vội quơ tay nắm lấy bộ yukata trắng của bố đang nổi trên biển.
- Á à! Con bé này, bắt người ta uống nước hử. Hừm, đang phê!
Bố cũng mất thăng bằng, chìm xuống mặt nước, chỉ ngẩng được mỗi cái mặt lên mà cười. Tiếng cười của chúng tôi chạy trên mặt biển hiền hòa.
Tôi căng mắt tìm bộ yukata trắng của bố trong màn đêm, chân đạp rồi bơi, bơi mệt rồi thì thả toàn thân đơ như một khúc gỗ nổi trên mặt biển. Cảm giác như thể một đứa bé không có mối quan hệ nào với cả bố lẫn mẹ. Người tôi gọi điện thoại lúc nãy là một người hoàn toàn xa lạ, cả cái người bên cạnh đây là ai tôi cũng không hay biết. Cảm giác như thể một đứa bé chưa từng có người nào xung quanh để gọi là bố, là mẹ. Nhưng không hề có chút buồn tủi hay cảm thương gì cả, chỉ là trong lòng thấy thoải mái đến nỗi có thể quên hết mọi sự. Rất giống cảm giác vừa nhìn những ngọn đèn vàng mờ mờ xa kia, vừa để những con sóng tối đen vỗ ngang thân mình.
Tôi Bị Bố Bắt Cóc Tôi Bị Bố Bắt Cóc - Mitsuyo Kakuta Tôi Bị Bố Bắt Cóc