Nguyên tác: Tistou Les Pouces Verts
Số lần đọc/download: 149 / 5
Cập nhật: 2019-12-06 09:01:52 +0700
Chương 8 - Vì Sao Tix-Tu Mơ Một Giấc Mơ Kinh Khủng Và Kết Quả Của Chuyện Đó
D
ĩ nhiên, Tix-tu thắc mắc quá nhiều; ngay khi ngủ, em cũng hỏi lung tung.
Học xong bài học về trật tự, đến đêm em mơ một cơn mơ dữ. Tất nhiên mơ chỉ là mơ, không nên khuyếch đại tầm quan trọng của nó! Nói thế chứ không thể cấm người ta mơ.
Trong giấc ngủ, Tix-tu mơ thấy con pô-nây Thể thao bị cạo trọc lông từ đầu đến chân, nó đi vòng tròn trong những bức tường xám cao ngất. Đằng sau nó, những con hồng đậm thuần giống, đầu cũng cạo trọc, quần áo kẻ sọc, chân đi những đôi giầy kỳ cục nặng nề, cứ quay tròn quay tròn không nghỉ. Đột nhiên, con pô-nây Thể thao quay phải quay trái xem có ai nhìn thấy không, rồi lấy đà nhảy vọt lên hàng rào sắt nhưng bị rơi xuống các mũi nhọn. Người bị xóc trên cao, nó giãy giụa bốn chân trên không, và hý lên thê thảm...
Tix-tu giật mình tỉnh dậy, trán râm rấp mồ hôi, tim đập rộn lên...
“May quá, đấy chỉ là mơ. - Em liền tự nhủ - Con Thể thao vẫn đang trong chuồng. Các con ngựa nòi cũng thế”.
Nhưng em không ngủ được nữa.
Em nghĩ: “Với ngựa còn thế nữa là với người! Vì sao lại làm cho những người tù đó trở thành xấu xí đến thế; nếu chính mình bị nhốt vào đó, dù chưa làm gì xấu, chắc chắn mình cũng hoá ra tàn ác. Làm sao cho họ đỡ khổ?”.
Em nghe đồng hồ ở tháp chuông điểm mười một tiếng, rồi nửa đêm. Em vẫn không ngớt đặt ra bao câu hỏi.
“Nếu mình làm cho nhà tù nở hoa thì sao? Trật tự sẽ bớt kinh khủng, người tù sẽ khôn ngoan hơn. Nếu mình đem dùng thử hai ngón tay cái xanh của mình thì sẽ ra sao? Mình sẽ thưa chuyện này với ông Tru-na-đix”.
Nhưng em nghĩ ngay rằng ông Tru-na-đix sẽ đỏ mặt tía tai. Và em nhớ lại lời khuyên của bác Râu-mép-dài: không hé cho ai biết về hai ngón tay cái xanh.
“Mình phải làm việc đó một mình, không cho ai biết”.
Một ý nghĩ đã trú ngụ trong đầu sẽ trở thành quyết tâm. Quyết tâm ấy không để cho người ta yên khi chưa được thực hiện. Tix-tu cảm thấy em không ngủ tiếp được nếu chưa thực hiện quyết tâm của mình.
Em nhảy xuống giường, lục tìm đôi giày păng-túp; một cái ẩn dưới tủ com-mốt, còn cái kia... cái kia đâu?... cái kia đánh đu vào nắm đấm cửa như chế nhạo em. Ném păng-túp lên không thì hậu quả là thế đấy!
Tix-tu lẻn ra khỏi phòng; những tấm thảm dày nuốt trửng tiếng chân em bước. Em nhẹ nhàng leo lên tay vịn cầu thang, áp bụng vào và tụt xuống.
Bên ngoài trăng tròn mũm mĩm. Nó như một cô bé hít phính má làn không khí tinh khôi.
Trăng này mà đi dạo đêm thì tốt hơn. Vừa thấy Tix-tu, trăng đã vơ lấy một đám mây, lau sạch bãi cỏ em đang đứng ở giữa.
“Mình không theo dõi cậu bé này. - Trăng nghĩ - Cậu ta sẽ ngã dúi mũi xuống hố”.
Trăng toả thật sáng, sáng hơn bao giờ hết, nó cũng điện cho tất cả các ngôi sao của giải Ngân hà gửi xuống đây những tia chói lọi nhất.
Cứ thế, được trăng sao che chở, Tix-tu vừa đi vừa chạy qua các phố vắng vẻ, đến tận nhà tù mà không hề vấp.
Em không thể yên lòng, chắc các bạn hiểu thế. Ấy là vốn sống đầu tiên của em.
“Mong sao hai ngón tay cái xanh của mình làm việc tốt! Mong sao bác Râu-mép-dài không nhầm”.
Tix-tu ấn hai ngón tay cái vào bất cứ nơi nào em có thể, như trên mặt đất, nơi tường đâm sâu vào đất, trong các khe giữa các viên đá, ở chân các hàng rào sắt. Em làm việc rất tận tâm. Em không quên các ổ khoá ở cửa ra vào, cũng như chòi canh trong đó một viên cảnh sát đang ngủ.
Làm xong việc, em về nhà và ngủ ngon lành.
Sáng hôm sau, anh hầu vất vả lắm mới đánh thức được em.
- Cậu Tix-toi, sáng bạch rồi!
Anh hầu Ca-rơ-luyx như chúng tôi đã nói, vốn hơi ngọng.
Tix-tu rất muốn hỏi một điều nhưng không dám. Tuy vậy, em chẳng phải đợi lâu cũng biết kết quả việc mình làm.
A, nhà tù đã...! Ông Tru-na-đix có bắn đại bác ở quảng trường lớn của thành Mi-rơ-poan cũng không kinh thiên động địa đến thế. Bạn hãy tưởng tượng sự kinh hoàng của cả một thành phố trước một chuyện thần kỳ như vậy! Bạn hãy tưởng tượng sự sửng sốt của nhân dân thành phố Mi-rơ-poan khi bỗng thấy nhà tù thành phố biến thành lâu đài đầy hoa sặc sỡ!
Trước mười giờ, cả thành phố đã biết tin về cái chuyện tưởng như hoang đường. Đến trưa, nhân dân tụ tập đông nghịt trước bức tường sừng sững phủ đầy hoa hồng, và các hàng rào sắt hoá thành cây lá sum sê.
Không có cửa sổ nào, không chấn song nào không rung rinh đầy hoa! Các thanh sắt uốn cong lên, rơi xuống; trên các mép tường, cây xương rồng nở hoa thay cho các mảnh chai kinh khủng.
Lạ lùng nhất có lẽ là chuyện kim ngân nở hoa quá nhanh ở chòi canh, vây chặt lấy viên cảnh sát. Cây lá như dựa vào cây súng để lớn lên và bịt kín lối ra vào. Dân chúng há hốc mồm ngắm ông cảnh sát lộ vẻ hiền lành và nhẫn nhục, hút mãi tẩu thuốc dưới vòm hoa lá.
Không ai giải thích được phép lạ này... dĩ nhiên trừ bác làm vườn Râu-mép-dài cũng đến xem rồi lẳng lặng bỏ đi.
Buổi chiều khi Tix-tu đội mũ rơm lên đầu đến gặp bác để học bài làm vườn thứ hai thì bác chào em:
- Chào con, chào con! Cái cú nhà tù không xoàng đâu! Bước đầu thế là tốt.
Tix-tu hơi lúng túng.
- Thưa bác Râu-mép-dài, không có bác, chẳng bao giờ cháu biết cháu có hai ngón tay cái xanh. - Tix-tu nói thay lời cảm ơn.
Nhưng bác Râu-mép-dài không thích những lời thổ lộ. Bác bảo:
- Tốt, tốt. Nhưng con đã lạm dụng kim ngân hoa. Lại phải chú ý đến loại nam mộc hương. Nó là một loại dây leo rậm rạp, nhưng màu lá lại tối. Lần sau, tăng thêm cái món bìm bìm vào, cho vui mắt hơn.
Vậy là bác Râu-mép-dài trở thành cố vấn bí mật của Tix-tu.