There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1240 / 18
Cập nhật: 2017-05-20 08:51:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
eter Morgan gọi bất cứ chỗ nào gã đã từng tiếp xúc ở San Francisco trước khi đi tù, hy vọng kiếm được việc làm, hay ít ra được mời đến phỏng vấn. Gã chỉ còn trong ví hơn ba trăm đô-la và gã phải chứng tỏ cho người phụ trách việc quản chế mình thấy gã chấp hành luật lệ nghiêm túc. Gã chấp hành nghiêm túc thật. Nhưng trong tuần đầu tiên gã về lại thành phố, không có gì xảy đến cho gã hết. Người ta vẫn hoạt động nhưng nhiều khuôn mặt đã thay đổi, những người còn nhớ đến gã thì hoặc là không muốn trả lời điện thoại hay có trả lời thì cũng không thật tình, họ làm ra vẻ sửng sốt khi nghe tin gã. Bốn năm ở ngoài đời bình thường là thời gian dài. Hầu hết những ai đã quen biết Peter đều biết gã đã đi ở tù, không ai muốn gặp lại gã. Cuối tuần thứ nhất, Peter nhận ra rằng gã phải hạ thấp tham vọng xuống nếu gã muốn có việc để làm. Mặc dù gã đã làm việc với ông quản ngục rất tốt, nhưng ở Silicon Valley hay giới tài chính không ai muốn nhận gã vào làm việc với họ. Lý lịch gã đã bị hoen ố, họ cứ nghĩ rằng sau bốn năm ở tù, chắc gã đã học được nhiều trò lưu manh hơn trước. Đó là không kể thói ưa thích xài ma túy của gã, tật này đã khiến gã sa đọa.
Gã vào xin việc tại các nhà hàng ăn uống, rồi các nhà buôn nhỏ, một cửa hàng ghi âm nhạc và cuối cùng một xí nghiệp vận tải xe hơi. Không ai thuê gã làm, họ nghĩ rằng gã vượt quá tiêu chuẩn, có học vị cao, một người nói thẳng vào mặt gã rằng gã là đồ lưu manh, rởm đời. Nhưng có điều còn tệ hơn thế, gã là dân cựu tù. Gã không tìm được việc làm. Đến cuối tuần thứ hai, gã chỉ còn trong túi bốn chục đô-la, không có dấu hiệu gì cho thấy gã có tương lai sáng sủa. Một tiệm bán bánh ăn nóng gần nhà tạm trú đề nghị trả cho gã tiền lương bằng nửa số lương tối thiểu, bằng tiền mặt, để gã rửa bát đĩa. Nhưng gã không nhận vì không đủ sống, còn họ thì không muốn trả thêm cao hơn. Họ có rất nhiều người nhập cư bất hợp pháp đến xin làm, với đồng lương rất thấp. Nhưng Peter cần nhiều hơn thế để sống. Gã cảm thấy thất vọng khi lật cuốn sổ ghi địa chỉ và bây giờ là lần thứ mười gã lật sổ từ đầu đến cuối, lần nào gã cũng dừng lại ở một địa chỉ gã quen thuộc. Địa chỉ của Phillip Addison. Gã không muốn gọi ông ta mãi cho đến khi ấy. Ông ta là nhân vật xấu trong mọi mặt, trước đây đã gây nhiều phiền phức cho gã. Thực vậy, Peter hoàn toàn tin rằng ông ta có trách nhiệm trong việc gã bị bắt quả tang có ma túy để phải vào tù. Peter nợ ông ta một số tiền kếch sù và vì nghiện côcain quá nhiều, đến nỗi gã không có cách gì để trả nợ cho lão. Gã không biết tại sao Addison lại bỏ qua chuyện nợ nần của gã trong bốn năm qua. Lão biết, trong khi Peter ở tù lão không có cách nào đòi được nợ. Nhưng vì lý do phải đi ở tù, nên Peter vẫn cảnh giác, lo sợ, không dám nhắc Addison nhớ đến món nợ rất lớn của mình. Gã không có cách nào trả nợ cho ông ta và sẽ không bao giờ, Addison chắc biết thế.
Phillip Addison có công ty rất lớn hoạt động công khai, công ty chứng khoán về công nghiệp cao đăng ký chính thức và lão còn có nửa tá công ty khác, ít hợp pháp, những công ty bí mật chuyện hợp tác làm ăn với xã hội đen. Người như Addison luôn luôn có thể tìm cho Peter một chỗ trong các công ty bí mật ấy và làm ở đấy công việc nhẹ nhàng mà còn nhiều tiền nữa. Nhưng Peter không muốn gọi cho ông ta. Trước đây gã đã bị lệ thuộc vào ông ta, nên bây giờ ông ta giao việc cho gã, dù với lý do gì, ông ta cũng làm chủ gã. Nhưng hiện giờ gã không biết gọi cho ai nữa. Thậm chí các trạm xăng cũng không thuê mướn gã. Khách hàng mua xăng tự bơm lấy và họ không muốn một người mới ra tù thu tiền bán xăng cho họ. Cái bằng cử nhân Quản trị kinh doanh ở Harvard hoàn toàn vô dụng đối với gã. Hầu hết mọi nơi đều cười khi đọc tờ giấy giới thiệu của ông quản lý nhà tù, Peter hoàn toàn thất vọng. Gã không có bạn bè, không có gia đình, không có ai để gọi, không có ai để giúp gã. Người nhân viên quản chế báo cho gã biết rằng gã phải tìm việc làm cho sớm. Gã thất nghiệp càng lâu bao nhiêu, họ càng phải canh chừng gã kỹ hơn bấy nhiêu.
Họ biết những người bị quản chế mà không có tiền, thường bị sự nghèo túng thúc ép và vì tuyệt vọng nên viện cớ này nọ để hoạt động liều lĩnh. Peter đâm hoảng khi nghe nói thế. Gã sắp sạch túi, mà gã phải có tiền để ăn, để trả tiền thuê nhà.
Hai tuần sau ngày Peter bước ra khỏi cổng nhà tù Pelican Bay, gã ngồi nhìn số điện thoại của Phillip Addison gần nửa giờ đồng hồ, rồi nhấc máy gọi ông ta. Người thư ký nói ông Addison đi nước ngoài, đề nghị gã để lại tin nhắn. Peter nói tên và số điện thoại của mình. Hai giờ sau, Phillip gọi cho gã. Peter đang ngồi buồn bã trong phòng thì bỗng có người từ dưới lầu gọi lớn lên báo cho gã biết gã có điện thoại của một người tên là Addison. Peter chạy đến máy điện thoại, lòng cảm thấy vô cùng chua xót. Có lẽ chuyện tai hại sắp xảy đến cho gã. Hay là cơ may giúp gã. Với Phillip Addison, cách nào cũng có thể xảy đến.
- Trời, quá ngạc nhiên. - Addison nói bằng giọng khó chịu. Lúc nào ông ta cũng có vẻ như đang cười nhạo. Nhưng ít ra ông ta đã gọi cho giúp gã. Rất nhanh - Anh ngao du trên bờ biển khi nào thế? Anh ra tù bao lâu rồi?
- Được hai tuần. - Peter bình tĩnh đáp, lòng ước chi đừng gọi cho ông ta. Nhưng gã cần tiền. Gã chỉ còn mười lăm đô-la và người nhân viên quản chế cứ thúc giục gã phải kiếm việc mà làm. Thậm chí gã đã tính đến chuyện sống nhờ vào an sinh xã hội. Nhưng nếu sống bằng cách này, thì hoặc là gã sẽ chết đói, hoặc gã là dân vô gia cư. Gã nhận ra rằng, nếu tình cảnh xảy ra như thế thì thê thảm biết bao. Gã thất vọng, không còn sự lựa chọn nào khác. Gã không còn đắn đo suy nghĩ thiệt hơn gì nữa. Hiện con đường chọn lựa duy nhất của gã là Phillip Addison. Peter tự nhủ rằng, khi gã đã có công việc gì khác hơn, gã sẽ bỏ ông ta. Điều khiến cho gã lo lắng và cố không để ý đến là xiềng xích mà Addison tròng lên những người ông ta giúp và những biện pháp bất nhân mà ông ta dùng để giữ những người làm việc cho ông ta gắn bó với mình. Nhưng Peter không có sự lựa chọn nào khác, không có ai gọi gã. Thậm chí công việc rửa bát đĩa với đồng lương đủ sống cũng không có.
- Trước khi gọi tôi, anh đã tìm được công việc gì rồi? - Addison cười gã. Ông ta biết rõ hoàn cảnh của gã. Ông ta có những người cựu tù đang làm việc cho mình. Họ tham lam, thất vọng và trung thành, giống như Peter Morgan. Addison thích thế, - Ở ngoài không có việc cho hạng người như anh đâu - Ông ta nói thật - Ngoại trừ công việc rửa xe hay đánh giày. Nhưng tôi biết anh không làm những việc ấy. Tôi có thể làm gì cho anh? - Ông ta nói, giọng lịch sự.
- Tôi cần việc làm. - Peter đáp một cách thẳng thừng. Không úp mở. Gã nói gã cần việc, mà không cần tiền.
- Nếu anh gọi tôi, thì chắc anh đã hết tiền rồi. Anh đói chưa?
- Đói. Nhưng không đủ để làm những việc kỳ cục. Tôi sẽ không quay lại nhà tù. Tôi cương quyết như thế. Bốn năm là thời gian quá dài đối với tôi. Tôi cần công việc. Nếu ông có công việc gì hợp pháp cho tôi làm, tôi sẽ rất cám ơn. - Chưa bao giờ Peter cảm thấy nhục nhã như thế và Phillip biết thế. Ông ta thích vậy. Peter không đả động gì đến chuyện nợ nần, nhưng cả hai đều nghĩ đến số nợ ấy? và nghĩ đến sự nguy hiểm mà Peter đã gặp phải khi gã gọi cho ông ta. Gã tha thiết muốn có công việc để làm.
- Tôi chỉ có công việc kinh doanh hợp pháp thôi. -Addison đáp, giọng cáu kỉnh và gã đã làm cho ông ta bực tức. Ông ta đang dùng đường dây điện thoại an toàn, vì ông sợ bị gài máy nghe lén. Ông đang dùng loại máy điện thoại di động không thể dò ra - Anh còn nợ tiền tôi, xin nhắc cho anh nhớ, nợ rất nhiều. Khi anh bị bắt, có nhiều người sạt nghiệp theo anh. Tôi phải trả cho họ đầy đủ. Nếu tôi không làm thế, họ sẽ đi theo anh và giết anh ở trong tù. - Peter biết ông ta phóng đại, nhưng vẫn có ít nhiều sự thật trong đó. Gã đã mượn tiền của Addison để mua hàng chuyến sau cùng, nhưng gã bị bắt khi đang chuyến hàng về chưa bán kịp, nên không trả tiền cho ông ta được. Số tiền gã vay mượn của Addison lên đến hai trăm nghìn đô-la và gã không chối cãi việc này. Nhưng cả hai đều biết Peter nợ ông ta.
- Ông cứ khấu trừ vào số tiền lương của tôi, nếu ông muốn. Nếu tôi không kiếm được việc làm, tôi không thể nào trả nợ cho ông được. - Đây là thực tế quá rõ, Addison biết vậy, nhưng ông ta không mong gì thu lại được số tiền. Đây là loại mất mát xảy ra trong loại kinh doanh này. Điều mà ông ta thích là làm sao để Peter phải có bổn phận với ông ta.
- Tại sao anh không đến nói chuyện với tôi? - Ông ta nói, giọng có vẻ trầm ngâm.
- Khi nào? - Peter hy vọng việc này sớm xảy ra, nhưng gã không muốn thúc giục. Chuyện người thư ký nói ông ta đi nước ngoài, có lẽ chỉ là lối che đậy hành vi ám muội của ông ta.
- Năm giờ hôm nay. - Addison đáp, không hỏi giờ này có thuận tiện cho gã hay không. Ông ta không cần quan tâm điều đó. Nếu Peter muốn làm việc, thì khi nghe Addison gọi đến, gã phải đến ngay. Trước đây Addison có ứng trước tiền cho gã. Đây là sự khác biệt.
- Tôi đến đâu? - Peter hỏi với giọng buồn rầu. Gã vẫn còn thì giờ để từ chối công việc nếu Addison giao cho gã một việc quá nguy hiểm, hay ông ta quá láo xược. Nhưng Peter sẵn sàng đón nhận việc bị đối xử láo xược, bị lợi dụng, thậm chí bị xử tệ, miễn công việc hợp pháp là được.
Addison đọc địa chỉ cho gã, dặn gã đến đúng giờ, rồi cúp máy. Địa chỉ mà ông ta đưa cho Peter nằm ở San Mateo. Gã biết đây là nơi ông ta điều hành công việc kinh doanh hợp pháp. Ông ta có công ty công nghệ cao, mới đầu công việc kinh doanh của công ty này thành công rực rỡ, rồi sau đó gặp trắc trở. Công ty thăng trầm qua nhiều năm và bùng nổ vào lúc công nghệ máy tính vọt lên đỉnh cao. Sau đó giá chứng khoán hạ thấp trầm trọng, giống như các thứ khác mất giá. Họ làm thiết bị phẫu thuật y khoa công nghệ cao và Peter biết ông ta đầu tư lớn vào công trình biến đổi cấu trúc di truyền nhằm mục đích nào đấy. Chính Addison vừa là kỹ sư, vừa có quá trình học tập về y học. Rồi bỗng ông ta nổi tiếng là người có tài làm ra tiền. Nhưng cuối cùng, ông ta cho thấy mình cũng giống như mọi người khác, có nhược điểm và đã để lộ tật xấu của mình quá rõ. Ông ta bù đắp vào sự thâm hụt tài chính của mình bằng cách buôn bán ma túy ở Mexico, phần lớn mạng lưới sản xuất ma túy sinh lợi lớn của ông ta nằm ở trong các phòng thí nghiệm chuyên chế biến các tinh thể dược phẩm làm dịu cơn ghiền ma túy ở Mexico, và nhờ vào việc buôn bán herôin rất phát đạt ở Mission. Một số khách hàng tuyệt nhất của ông ta là thanh thiếu niên. Dĩ nhiên họ không biết họ đã mua ma túy của ông ta, không ai biết hết. Thậm chí gia đình ông ta cũng nghĩ ông là nhà kinh doanh đáng kính. Ông ta có ngôi nhà ở Ross, các con ông đi học ở các trường tư thục, ông tham gia tất cả các hội đồng quản trị của các tổ chức từ thiện và gia nhập các câu lạc bộ tốt nhất ở San Francisco. Người ta cho ông ta là trụ cột của xã hội. Peter biết rất rõ. Trước đây họ gặp nhau khi Peter gặp phải chuyện rắc rối, Phillip Addison bình tĩnh đề nghị giúp đỡ gã. Ông ta còn cung cấp cho Peter ma túy với giá thấp vào lúc ban đầu, rồi nói cho Peter biết cách bán ma túy. Nếu Peter dùng ma túy không vượt ra ngoài tầm tay và có đầu óc phán đoán sáng suốt, thì có lẽ gã không bao giờ đi tù.
Addison khôn ngoan hơn gã nhiều. Ông ta không bao giờ đụng đến ma túy. Ông lanh lẹ, điều khiển thế giới ngầm của mình một cách rất tài tình. Hầu như lúc nào ông ta cũng tỏ ra là người nắm vững tình thế, hiểu rõ thời cuộc. Ông ta đã đẩy Peter vào chỗ sai lầm, ông nghĩ mình có nhiều tham vọng hơn gã và xảo quyệt hơn. Cuối cùng, Peter trở thành gã đàn ông dễ thương khác sa vào đường lầm lạc, kẻ không biết mình đang làm gì. Đối với Phillip Addison, người như Peter thật sự nguy hiểm, vì gã vốn có bản tính lầm lạc, Peter là tội phạm tép riu, bị hoàn cảnh đưa đẩy vào vòng tội lỗi và vì thiếu suy nghĩ để cuối cùng trở thành người nghiệp ngập, Addison mới là tội phạm chính. Đối với y, công việc buôn ma túy là việc làm ăn sinh sống cả đời, còn đối với Peter, đây chỉ là việc tiêu khiển. Nhưng dù thế, Addison cũng nghĩ rằng mình có thể lợi dụng gã. Gã thông minh, có học, lớn lên trong tầng lớp giàu có, sang trọng. Gã đã theo học ở những trường tốt, đẹp trai, ăn mặc chỉnh tề, lấy vợ con nhà giàu có, mặc dù gã đã làm hỏng cuộc hôn nhân. Và có bằng cử nhân Quản trị kinh doanh ở Harvard không phải là đồ chơi, đáng coi thường. Khi Peter và Phillip Addỉson gặp nhau, Peter đang ở vị thế đáng trọng. Bây giờ thì gã đã làm cho mình mất hết vị thế ấy, nhưng nếu gã lấy lại được phong độ cũ, nhờ Addison giúp đỡ, thì ông ta nghĩ rằng gã có thể hữu dụng cho mình. Với kinh nghiệm gã đã học được trong tù suốt bốn năm qua, có lẽ gã còn quá hữu dụng cho ông ta nữa. Trước đây gã chỉ là kẻ lừa đảo nghiệp dư, là kẻ thơ ngây sa vào vòng tội lỗi. Nhưng nếu bây giờ gã trở thành kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, thì càng tốt, Addison rất cần đến gã. Bây giờ điều mà ông ta cần biết là Peter đã học hỏi được cái gì, gã muốn làm gì và hiện gã đang lâm vào cảnh thất vọng như thế nào. Lời yêu cầu của gã vừa rồi chỉ muốn làm việc gì hợp pháp đối với Phillip chẳng nghĩa lý gì. Ông ta không quan tâm đến điều Peter nói. Vấn đề là gã muốn làm gì và theo quan điểm của Phillip thì món nợ gã còn thiếu của ông ta, tuy chỉ là điểm phụ trong hợp đồng làm ăn của họ, nhưng món nợ này sẽ giúp cho Phillip bắt chẹt Peter, sẽ giúp ông ta có nhiều lợi thế, còn đối với Peter thì đây là điều khiến cho gã gặp nhiều thua thiệt. Lại còn một điều nữa đáng nói, là Addison không khỏi không nhận thấy rằng khi Peter bị bắt, gã không tiết lộ danh tánh của ông ta, không khai ông trong việc làm ăn của mình, điều này chứng tỏ rằng gã là người đáng tin cậy. Addison thích điều này ở Peter. Khi gã sa cơ lỡ vận, gã không làm cho ai sạt nghiệp theo. Đấy là lý do chính khiến cho Addison không giết gã. Ít ra Peter cũng là người có danh dự trên vài phương diện nào đó, cho dù sự danh dự này chỉ dành cho bọn trộm cướp.
Peter đi xe đến San Mateo, mặc bộ áo quần duy nhất gã hiện có. Gã có vẻ sạch sẽ, gọn gàng và đầu tóc hớt ngắn tươm tất do chính gã cắt lấy. Nhưng gã chỉ mặc cái quần jeans, cái áo sơ-mi bằng vải bông dệt chéo và đôi giầy tập chạy gã được nhà tù cho khi còn ở trong tù. Thậm chí gã không có áo khoác, gã không có tiền để mua nổi bộ đồ tươm tất để đi phỏng vấn. Khi gã đi bộ đến địa chỉ của Phillip, gã cảm thấy hết sức lo lắng.
Phillip Addison ngồi nơi bàn làm việc trong văn phòng, đọc tập hồ sơ dày cộm. Tập hồ sơ đã nằm trong ngăn kéo ở bàn làm việc được khóa cẩn thận từ hơn một năm nay. Ông ta mơ ước thực hiện được kế hoạch trong tập hồ sơ này. Ông ta nghĩ đến việc thực hiện kế hoạch từ gần ba năm nay. Đây là kế hoạch duy nhất ông ta muốn có sự giúp đỡ của Peter. Đối với Phillip, bây giờ vấn đề gã có bằng lòng thực hiện kế hoạch hay không, ông ta không lo, mà chỉ lo gã có thực hiện kế hoạch thành công hay không thôi. Đây là kế hoạch mà Phillip không muốn phiêu lưu, liều lĩnh, hay làm không tốt. Kế hoạch phải được thực hiện một cách chính xác như vũ điệu ba lê của Bolchoi, hay dụng cụ phẫu thuật mà ông đã làm, với độ chính xác hoàn toàn của tia laser. Không có vấn đề sai sót trong vụ này. Ông ta nghĩ: Chính Peter mới làm việc này hoàn hảo được, vì thế mà Addison gọi gã lại. Ông ta nghĩ đến việc này ngay khi nhận được tin nhắn. Khi người thư ký báo cho ông ta biết Peter đến, ông để tập hồ sơ lại vào hộc bàn, khóa lại và đứng dậy đón Peter.
Khi Peter vào phòng, gã thấy trước mặt mình một người đàn ông cao, ăn mặc chải chuốt không thể chê được, tuổi vào quãng gần sáu mươi, ông ta mặc bộ com-lê đo cắt ở Anh, cà vạt sặc sỡ, áo sơ-mi may ở Pháp. Khi ông ta đi ra khỏi bàn để đến bắt tay Peter, đôi giầy cũng bóng láng và có vẻ như không chú ý đến áo quần Peter mặc. Áo quần của gã chắc ông ta không thèm dùng để lau xe hơi, Peter nghĩ thế. Phillip Addison rất phong độ, như quả trứng đá cẩm thạch có tra mỡ lướt qua nền nhà. Người ta không nắm được Phillip hay nắm được hàng hóa của ông ta, không ai nắm được hết. Không ai là không bị ông ta nghi ngờ. Cho nên khi thấy ông ta quá thân mật như thế, Peter cảm thấy bất an. Giọng hăm he của ông ta về số nợ Peter còn mắc khi ông gọi gã, bây giờ hình như đã được ông ta quên rồi.
Họ nói chuyện linh tinh một lát, rồi Phillip hỏi gã có ý định muốn làm gì. Peter trả lời rằng gã muốn có công việc thuộc về các phạm vi chuyên môn của mình. Chào hàng, tài chính, đầu tư mới, bộ phận mới tách, kinh doanh mới, bất cứ cái gì cần sự khéo léo của người lĩnh thầu mà Addison nghĩ là thích hợp cho gã. Rồi gã thở dài, nhìn Phillip. Đã đến lúc phải thành thực.
- Thì đấy, tôi cần việc. Nếu không có việc làm, tôi chỉ còn nước đẩy xe đi bán hàng rong ngoài đường, hay thậm chí không có xe mà phải đi ăn mày thôi. Tôi sẽ làm bất cứ cái gì mà ông cần tôi làm, miễn là hợp pháp. Tôi không muốn đi ở tù lại. Nói tóm lại, tôi muốn làm việc cho ông. Dĩ nhiên trong việc kinh doanh hợp pháp của ông. Công việc phi pháp rất nguy hiểm cho tôi. Tôi không thể làm được và tôi không muốn làm.
- Trong bốn năm qua anh đã sống rất cao quý. Từ khi anh gặp tôi đến nay là năm năm, trong thời gian đó tôi không làm gì để anh phải ân hận, oán trách.
- Tôi thật ngu ngốc, dại dột, trẻ người non dạ và điên khùng. Năm mươi mốt tháng sống ở trong nhà lao Pelican Bay tù túng, khổ sở, người ta có thể gọi đây là sự răn đe rất tốt để cho người sai phạm tu tỉnh. Tôi sẽ không quay lại đấy nữa. Lần sau, chắc họ sẽ giết tôi. - Gã nói thật lòng mình.
- Lần vừa rồi may cho anh là họ không giết anh đấy - Addison nói toạc ra - Khi anh đi tù, rất nhiều người tức anh. Anh còn nợ tôi nhiều đấy thì sao? - Addison hỏi, dĩ nhiên không phải vì ông ta muốn đòi, mà muốn nhắc cho Peter nhớ rằng gã còn nợ ông ta.
- Tôi đã nói với ông rồi, tôi phải làm việc mới có tiền trả nợ cho ông, ông có thể khấu trừ vào tiền lương của tôi. Hiện tôi chỉ có thể làm như thế thôi. Tôi không có gì để trả cho ông. - Addison biết đấy là sự thật. Cả hai người đều biết thế và Peter thành thật với ông ta. Phải thành thật với người như Addison. Sự thành thật là thứ mà ông ta không coi trọng. Đối với ông ta, tốp đồng ca nam chẳng ích lợi gì. Nhưng Phillip biết người ta không thể rán sành ra mỡ. Peter không có tiền để trả cho ông ta. Bây giờ gã chỉ có bộ óc và động cơ thúc đẩy hành động và thế là đủ cho ông ta rồi.
- Anh biết tôi còn đủ khả năng để giết anh - Addison bình tĩnh nói - Một vài người bạn cùng làm ăn với tôi ở Mexico sẽ rất thích làm việc đó. Đặc biệt có một người ở Colombia muốn đưa anh ra khỏi nhà lao. Tôi yêu cầu ông ta đừng làm thế. Tôi rất thích anh, Morgan à. - Addison nói như thể ông ta đang bàn chuyện đánh gôn với gã. Ông ta chơi gôn đều đặn với những người đứng đầu các nhà máy công nghiệp và cũng như với các nhà lãnh đạo trong bang. Ông ta giao du với các nhân vật chính trị quan trọng. Ông ta là kẻ lừa đảo cao cấp, nên Peter nghĩ rằng, nếu gã theo ông ta mà có chuyện gì không hay xảy ra, thì gã sẽ không được ai giúp đỡ. Ông ta là người có thể lực, là kẻ gian hùng, hoàn toàn vô đạo đức và thiếu trung thực hoàn toàn không đáng tin. Peter biết thế. Trong bất cứ trường hợp nào, gã cũng thua xa ông ta. Nếu Peter đến làm cho ông ta, gã sẽ là con tốt trong bàn cờ của Addison. Nhưng nếu gã không làm, thì sớm muộn gì gã cũng lâm vào con đường cùng và thế nào gã cũng trở về nhà tù Pelican Bay, làm việc cho ông quản ngục.
- Nếu chuyện ông nào đấy ở Colombia có thực, thì tôi xin cám ơn. - Peter lịch sự đáp. Gã không muốn nói dối với ông ta, còn Addison nói ông ta lúc nào cũng thích gã, thì Peter không trả lời. Gã không thích Addison vì gã biết quá rõ về ông ta. Addison có vẻ tốt, nhưng thối tha. Vợ ông ta giao thiệp ngoài xã hội rất bặt thiệp và bốn đứa con của ông ta rất dễ thương. Một số người biết rõ ông ta đeo nhiều mặt nạ để sống, họ so sánh Phillip Addison với quỷ Sa tăng. Đối với số người khác không biết rõ ông ta, thì ông ta có vẻ là người thành đạt, đáng kính. Peter biết rất rõ điều này.
- Tôi nghĩ nếu anh còn sống thì có ngày anh sẽ hữu ích cho tôi. - Addison nói với vẻ trầm tư, như thể ông ta đang có ý định gì đấy trong óc muốn nói với gã - Và cái ngày đó có lẽ đang đến. Tôi thấy để anh chết trong tù thì phí quá. Tôi đã có ý định sẽ dùng anh. Cho nên hôm nay sau khi chúng ta nói chuyện với nhau, tôi liền nghĩ đến công việc tôi muốn giao cho anh. Đây là loại công việc cần đến sự chính xác tuyệt đối. Công việc cần phải có những nhà chuyên môn có kỹ thuật, có tổ chức cẩn thận, biết phối hợp đồng bộ với nhau. - Ông ta làm như thể đây là cuộc giải phẫu tim cần đến các chuyên gia có tay nghề cao. Theo điều ông ta nói, Peter không hình dung ra được kế hoạch của ông ta là cái gì.
- Công việc thuộc lĩnh vực nào? - Peter hỏi, gã mừng vì cuối cùng họ nói đến công việc, mà không nói đến sự hăm dọa giết gã hay nói đến số tiền gã mắc nợ. Họ đã bàn đến công việc làm ăn.
- Tôi sẽ nói cho anh biết rõ công việc thuộc lĩnh vực nào. Nhưng tôi muốn tra cứu thật kỹ trước khi thực hiện dự án. Anh sẽ làm công việc tra cứu. Tôi muốn nghĩ đến việc thực thi dự án. Đây là công việc của tôi, nhưng trước hết tôi muốn anh tham gia vào. Tôi muốn thuê anh làm người điều phối dự án. Tôi không tin anh có kiến thức kỹ thuật để làm việc này, tôi cũng không. Nhưng tôi muốn anh tuyển chọn những chuyên viên để làm việc này cho chúng ta. Chúng ta sẽ cùng chia nhau lợi tức. Tôi sẽ chia cho anh một phần lớn, chứ không phải chỉ thuê anh như là làm công đâu. Nếu anh làm công việc này tốt, anh sẽ được chia phần. - Peter rất tò mò khi nghe ông ta nói. Điều ông ta nói ra nghe có vẻ hấp dẫn, gay cấn và có lợi nhuận. Đấy chính là điều gã cần để lấy lại vị thế, đầu tư vào việc kinh doanh của mình, có thể khởi đầu mở công ty riêng. Gã nhanh nhẹn, có tài trong việc đầu tư, đã học hỏi nhiều về lĩnh vực này trước khi lầm đường lạc lối. Đây là cơ may giúp gã khởi đầu lại cuộc đời. Gã cảm thấy tràn trề hy vọng. Có lẽ vận may đã đã lại với gã. Cuối cùng Addison đã làm điều tốt cho gã, Peter mừng rỡ vô cùng.
- Dự án nghiên cứu này có thực hiện lâu không, cần triển khai nhiều năm không? - Công việc này có thể gắn bó gã với Addison một thời gian lâu hơn thời gian gã mong đợi, nên phải có sự bảo đảm trong công việc. Tuy nhiên gã cũng cần có đủ thời gian để lấy lại phong độ, đây là vấn đề cần thiết. Khi ấy gã mới lấy lại quyền thăm viếng các con gái, Peter mơ ước có được quyền này, mơ ngày gã có thể đi thăm con. Từ năm năm rồi, gã không gặp các con, nghĩ đến chuyện ấy, lòng gã đau như cắt. Gã đã làm hỏng hết mọi việc, ngay cả mối liên hệ với con cái khi chúng còn thơ bé. Gã hy vọng một ngày nào đó, tình cha con sẽ được nối lại. Nhờ lấy lại được vị thế về mặt tài chính, gã sẽ có đủ tư cách để gặp lại Janet, cho dù nàng đã lấy chồng khác.
Addison giải thích kế hoạch cho gã nghe.
- Thực ra thì dự án này tương đối ngắn hạn. Tôi nghĩ chúng ta có thể hoàn tất dự án trong vài tháng, hay thậm chí trong vài tuần. Dĩ nhiên ta phải có thì giờ để nghiên cứu trước khi thực thi dự án, nhưng có lẽ dự án sẽ hoàn thành trong vòng một hai tháng và sau đó là giải thể ngay. Tôi nghĩ chúng ta không cần phải kéo dài thời gian lâu, nhưng lợi nhuận chia ra có thể rất lớn. - Thật khó mà đoán được dự án này là gì. Có lẽ ông ta mới có phát minh về công nghệ cao nào đấy, ông ta định tung ra thị trường và muốn Peter tổ chức khâu quảng cáo, giới thiệu sản phẩm với quần chúng. Gã không nghĩ ra sản phẩm này. Hay là ông ta đang đầu tư vào việc gì có tính phiêu lưu, nên muốn Peter giải quyết công việc, muốn gã tung ra thị trường mặt hàng ông ta đầu tư, để quần chúng làm quen. Addison có vẻ bí mật về công việc, còn Peter thì không nghĩ ra công việc này là cái gì.
- Có phải ông đang nói đến việc giới thiệu sản phẩm, triển khai quảng bá sản phẩm, hay là chào hàng loại sản phẩm gì đấy phải không? - Peter cố hỏi để tìm hiểu đây là sản phẩm gì.
- Xét theo khía cạnh nào đấy thì có thể đúng như vậy. - Addison gật đầu rồi dừng lại một lát. Ông phải nói cho gã biết kế hoạch của ông; để xem gã có hoàn toàn tin tưởng và dự án của ông không - Tôi đã xem xét dự án này lâu rồi và bây giờ đã đến thời điểm. Cho nên tôi nghĩ cuộc gọi của anh cho tôi sáng nay quả thật là chuyện rất may mắn. - Ông ta nói với nụ cười nham nhở. Peter chưa bao giờ thấy cặp mắt nào lạnh lùng, khủng khiếp như mắt ông ta.
- Ông muốn tôi bắt đầu thực thi dự án khi nào? - Gã nghĩ đến số tiền mựời lăm đô-la trong ví mình, số tiền không cho phép gã vượt quá bữa ăn tối nay và sáng mai, trừ phi phải ăn ở các cửa hàng bán đồ ăn liền McDonald, nếu không, số tiền sẽ bay hết trong tối nay. Và sau đó chắc gã phải đi ăn mày hay đi ăn cắp và nếu đi ăn cắp mà bị bắt, thế nào cũng bị ở tù.
Addison nhìn thẳng vào mặt gã.
- Hôm nay, nếu anh muốn. Tôi nghĩ là chúng ta đã sẵn sàng để bắt đầu. Chúng ta cần giải quyết dự án này theo từng giai đoạn. Trong bốn tuần sắp đến, tôi muốn anh làm công việc tra cứu và triển khai. Thực ra tôi muốn thuê chuyên viên. -Tim Peter đập thình thịch vì mừng rỡ. Đây là điều đáng mừng vượt quá sự mong đợi của gã, là kết quả việc cầu nguyện của gã.
- Chúng ta cần thuê loại chuyên viên nào để thi hành dự án này? - Gã vẫn chưa hiểu phạm vi của dự án, hay không hiểu trọng tâm của công việc. Nhưng rõ ràng đây là loại công việc thuộc công nghệ cao và tối mật.
- Tùy anh chọn những người anh thuê. Dĩ nhiên tôi muốn được anh hỏi ý kiến, nhưng tôi nghĩ trong lĩnh vực này anh giỏi hơn tôi. - Addison đáp với vẻ rất rộng lượng. Nói xong, y mở khóa hộc bàn, lấy ra tập hồ sơ mà y đã gom góp trong nhiều năm nay, đưa tập hồ sơ cho Peter. Trong tập hồ sơ gồm những bài báo cắt ra và những tờ báo cáo về các dự án mà Allan Barner đã thực hiện trong bốn năm qua. Peter lấy tập hồ sơ mở ra xem, rồi ngước mắt nhìn Phillip, gã rất ấn tượng. Gã biết Allan là ai. Không ai trong thế giới tài chính hay công nghệ cao mà không biết ông ta. Ông ta là thiên tài của thế giới máy tính, là người tài ba nhất trong thế giới này. Trong tập hồ sơ lại còn có nhiều tấm ảnh của ông ta cùng với gia đình. Thật đặc biệt.
- Ông nghĩ đến chuyện liên doanh với ông ta à?
- Đúng thế, nhưng không làm được nữa. Rõ ràng anh là người không theo dõi thời cuộc. Ông ta đã qua đời trong tháng Một, để lại vợ và ba con.
- Thế thì chán thật. - Peter thốt lên với vẻ thương căm, lòng phân vân không biết tại sao gã không biết chuyện này, nhưng khi ở trong tù, có nhiều lúc gã không đọc báo. Thế giới bên ngoài nhà tù có vẻ quá xa xôi.
- Trong lúc ông ta còn sống, chắc dự án hấp dẫn lắm. Tôi nghĩ thế nào chúng ta cũng nhận được lời phúc đáp tốt đẹp của ông ta, nhưng trong trường hợp này, tôi muốn làm việc với bà vợ góa của ông ấy. - Phillip nói một cách hào hiệp.
- Làm việc về vấn đề gì? - Peter trông có vẻ đờ đẫn - Có phải bây giờ bà ta điều khiển công việc của chồng không? - Đúng là gã không theo dõi thời cuộc. Gã không đọc báo viết về vấn đề này.
- Tôi nghĩ ông ta để lại cho bà ấy toàn bộ gia sản của mình, bất cứ cái gì mà không để lại cho các con - Phillip đáp - Tôi được người bạn cho biết, bà ta là người thừa hưởng duy nhất. Và tôi biết là ông ta có nửa tỷ đô-la trước khi chết. Ông ta chết trong chuyến đi câu ở Mexico. Ông rớt ra khỏi thuyền và biến mất trong biển. Họ không nói gì về các kế hoạch của họ đối với những công ty của ông ta, nhưng tôi nghĩ bà ấy sẽ quyết định hết công việc, hay một vài việc.
- Có phải ông đã tiếp xúc trực tiếp với bà ấy để bàn về việc đầu tư liên doanh vài dự án không? - Peter không nghĩ lợi tức của Allan Barnes nằm trong cùng lĩnh vực với Addison, nhưng cách giải quyết khó khăn thì có cùng cách giống nhau, rất hấp dẫn, bất cứ những vấn đề khó khăn về tiền bạc nào mà Addison đã gặp phải đều sẽ được một liên minh giải quyết, liên minh này là đế quốc tài chính có số vốn khổng lồ, có khả năng thanh toán như số vốn khổng lồ mà Allan đã để lại, hay Peter nghĩ như thế. Không ai trong số họ hay biết rằng đế quốc tài chính này đã sụp đổ, tiêu vong trước khi Allan chết, chỉ còn để lại những gì đã khiến cho ông phải chết. Barnes giỏi che giấu các công ty sau những công ty khác, che giấu những canh bạc không lành mạnh mà ông ta đã chơi, giỏi đến nỗi, ít ra cho đến nay, ngay cả người có quan hệ rộng như Addison cũng không biết được sự thật về cảnh suy tàn do Allan Barnes để lại sau khi chết Fernanda, các luật sư và lãnh đạo những công ty đã tiêu vong của Allan rất khéo léo trong việc giữ cho việc này im lặng mặc dù họ không thể giữ im lặng được mãi. Nhưng suốt thời gian bốn tháng từ khi ông ta chết, huyền thoại về Allan Barnes vẫn chưa phai mờ. Fernanda muốn huyền thoại này kéo dài chừng nào hay chừng ấy, để vinh danh ký ức của chồng bà và để cho các con bà yên tâm, không đau đớn. Việc liên mình với gia đình Barnes sẽ có lợi cho Addison, theo chỗ Peter thấy thì như thế, đó là thế giới mà Barnes đã tạo ra quanh mình quá đáng trọng, thế giới này sẽ mạ vàng những việc đầu tư phiêu lưu của ông ta bằng cái bàn chải mạ vàng ấy. Thật vậy, bất cứ dự án liên doanh nào giữa họ với nhau sẽ là sự phối hợp của các thiên tài.
Peter hoàn toàn chấp nhận. Tên tuổi của Barnes, danh tiếng của ông ta, được mọi người hết sức kính trọng và ngưỡng mộ. Và chắc có lẽ dự án mà các công ty hai bên kết hợp nhau sẽ là điều mà Peter cần để làm cho gã xuất hiện trở lại trên bản đồ. Thế là tốt. Đúng là giấc mơ trở thành hiện thực, gã ngồi cười với Phillip Addison, lòng kính trọng thêm. Gã đưa tay nắm tập hồ sơ dày cộm do Phillip đưa.
- Tôi không trực tiếp tiếp cận với bà Baranes - Addison trả lời - Chúng ta chưa sẵn sàng để làm việc ấy. Việc đầu tiến anh phải làm là thuê người.
- Chắc tôi phải đọc hồ sơ đã, để hiểu hết tính chất của dự án.
- Không cần thiết - Phillip đáp, đưa tay qua bàn, lấy lại tập hồ sơ nơi gã - Hồ sơ chỉ là lịch sử và sự sắp xếp theo niên đại những thành tích của ông ta thôi. Dĩ nhiên việc này có liên quan đến công việc của ta, nhưng có lẽ anh đã biết hầu hết rồi - Ông ta nói với vẻ lơ đễnh. Peter lại có vẻ bối rối. Toàn bộ dự án có vẻ bị bao phủ trong bức màn bí mật, quá bí mật đến nỗi gã nghĩ là gã được yêu cầu thuê người để làm việc cho một dự án không tên, trong lĩnh vực không được nói rõ cho gã biết, để làm một công việc mà Addison chưa thảo ra chương trình. Gã hết sức bối rối và gã nghĩ rằng chính Addison đã có ý định gây nên hoàn cảnh như thế này. Ông ta lại cười với Peter, vừa cất tập hồ sơ vào hộc bàn và khóa lại.
- Nếu tôi không biết rõ công việc chúng ta sẽ làm, thì tôi biết thuê ai làm? - Peter hỏi, vẻ bàng hoàng.
- Tôi nghĩ là anh biết rõ công việc rồi, Peter à. Anh không biết ư? Anh cần tôi phải nói toạc ra cho anh biết hay sao? Tôi muốn anh thuê một số bạn bè của anh trong bốn năm qua.
- Bạn nào? - Peter trông càng có vẻ bối rối hơn.
- Tôi tin chắc anh đã gặp một vài người rất hấp dẫn, loại người có tài khéo léo trong việc lãnh thầu, muốn vơ một số tiền rất lớn rồi lặng lẽ biến mất. Tôi muốn anh suy nghĩ thật kỹ, rồi chúng ta chọn họ để làm công việc rất đặc biệt này. Tôi không muốn để anh nhúng tay vào việc này, nhưng tôi muốn anh giám sát công việc, điều hành dự án.
- Dự án gì thế? - Peter cau mày, bỗng gã không thích điều Addison vừa nói. Xét về mặt kinh doanh làm ăn, cuộc đời trong bốn năm qua của gã là một quãng trống. Những người mà gã gặp trong thời gian này là giới tội phạm, hiếp dâm, giết người và trộm cướp. Nhìn Addison, bỗng gã cảm thấy lạnh xương sống. - Vợ của Allan Barnes sẽ đảm nhận công việc gì?
- Rất đơn giản. Sau khi chúng ta đã lập xong kế hoạch hay đúng ra là anh lập, chúng ta sẽ đưa đề nghị của chúng ta. Bà ấy sẽ trả cho chúng ta rất hậu hĩ. Thật vậy, tôi đã chuẩn bị những điều kiện rất hợp lý cho bà ta, sau khi đã căn cứ vào số gia tài của bà và tiền thuế mà có lẽ bà phải trả cho nhà nước. Tôi nghĩ sau khi chồng bà ta chết đi, ông ta đã để lại nửa tỷ đô-la, nhà nuớc sẽ thụ hơn năm mươi phần trăm số tiền đó. Như vậy tôi bảo đảm là sau khi trả thuế và chi tiêu vào các thứ khác xong, bà ta sẽ còn lại hai trăm triệu đô-la. Và chúng ta chỉ yêu cầu bà đóng cho chúng ta một nửa số đó thôi. Đấy, tôi quyết định như thế đấy.
- Bà ta sẽ đầu tư vào việc gì? - Peter hỏi, giọng lạnh lùng, nhưng gã đã đoán ra việc gì rồi.
- Vào sinh mạng và vào việc trả lại bất kỳ đứa con nào của bà ta hay tất cả bọn chúng, giá như thế còn rẻ gấp hai lần giá thực của nó. Cơ bản, chúng ta yêu cầu bà chia bớt tài sản cho chúng ta, tôi nghĩ việc này cũng công bằng thôi và thế nào bà ta cũng trả. Anh có thấy như thế không? - Addison cười nham nhở, Peter Morgan liền đứng dậy.
- Ông muốn nói tôi bắt cóc các con bà ta để đòi tiền chuộc một trăm triệu đô-la à? - Peter có vẻ như viên đạn bị bắn ra khỏi nòng súng, gã nhìn đăm đăm vào mặt ông ta, Phillip Addison vẫn thản nhiên.
- Không phải như thế. - Phillip bình tĩnh lắc đầu, dựa người ra lưng ghế - Tôi yêu cầu anh tìm chọn người để làm việc này. Chúng ta cần những người chuyên nghiệp để làm việc này, chứ không cần những người nghiệp dư như anh và tôi. Khi anh đi ở tù, anh chỉ là tội phạm tép riu, chỉ là người buôn bán ma túy nhếch nhác. Anh không phải người bắt cóc. Và tôi cũng không. Mà tôi không muốn gọi đây là vụ bắt cóc. Đây là hợp đồng kinh doanh, Allan Barnes đã trúng số độc đắc. Ông ta hoàn toàn gặp may. Tôi xác nhận ông ta là người may mắn. Không có lý do gì bà vợ của ông ta lại cuỗm hết số tiền trúng số đó. Anh và tôi cũng có thể dễ dàng trúng cái số mà ông ta đã trúng, cho nên ông ta không có lý do gì không chia cho chúng ta sau khi đã chết. Chúng ta không sát hại con của họ. Chúng ta chỉ giữ chúng trong một thời gian ngắn và trả lại cho mẹ chúng bình an vô sự, chỉ đổi lấy miếng bánh trong cái bánh mà Allan đã để lại cho bà ta. Không có lý do gì mà bà ta không chia cái bánh ấy. Lạy Chúa, ông ta có làm ra số tiền ấy đâu. Ông ta chỉ may mắn thôi. Bây giờ đến phiên chúng ta được may mắn. - Phillip cười, mắt ánh lên vẻ nham nhở.
- Ông điên phải không? - Peter đứng nhìn sững vào ông ta - Ông có biết bản án dành cho tội bắt cóc sẽ như thế nào không. Nếu họ bắt được, chúng ta sẽ bị án tử hình, dù chúng ta có hai trái tim hay không. Thực ra, chỉ cần bị ghép vào tội âm mưu bắt cóc thôi cũng phải lĩnh án tử hình rồi. Ông muốn tôi tổ chức ư? Tôi không làm đâu. Ông tìm người khác mà làm. - Peter đáp, giậm chân định bước đi. Addison có vẻ không bị dao động.
- Morgan, nếu tôi là anh, tôi sẽ không làm thế đâu. Anh cũng có trách nhiệm trong vụ này. - Peter quay lại nhìn Phillip, ánh mắt thản nhiên. Gã cóc cần đến số nợ gã mắc Addison. Gã muốn để cho ông ta giết gã trước còn hơn lĩnh án tử hình thay cho ông ta. Ngoài ra, đây là việc quá tàn ác, sống trên sự bất hạnh và đau khổ của kẻ khác, trên sự sống của con họ. Nghĩ đến chuyện đó khiến gã đau đớn.
- Không, tôi không có - Peter trả lời - Tôi có trách nhiệm gì trong việc bắt cóc con nít của ông? - Gã hỏi thẳng vào mặt ông ta, Addison khiến cho gã thấy ghê tởm. Ông ta còn tệ mạt hơn gã nghĩ, tệ hơn quá nhiều. Ông ta bất nhân, quá tham lam cũng như quá điên khùng. Nhưng có điều Peter không biết là đế quốc của Addison đang bị lung lay, nếu không có liều thuốc bổ trong vụ làm ăn lớn này, ngôi nhà bằng giấy dày của ông ta sẽ sụp đổ. Thỉnh thoảng ông ta rửa tiền cho những người hợp tác ở Colombia và đầu tư tiền này vào các hợp đồng về máy tính rất phiêu lưu, để mong thu được lợi nhuận lớn. Kết quả cực kỳ khả quan trong một thời gian, cho đến khi trào lưu bắt đầu đổi hướng. Cuối cùng không những tình thế đảo lộn, mà ông ta gần chết đuối. Gã biết những người Colombia rất nguy hiểm, có thể giết ông ta khi nhận ra ông ta đã làm mất tiền của họ. Cho nên ông ta phải làm bất cứ cái gì gấp để bù đắp vào chỗ mất mát đó. Cuộc điện thoại của Peter gọi đến là vận may từ trời rơi xuống cho ông ta.
Câu trả lời của Addison cho Peter đơn giản. Phillip Addison vừa cười nham nhở vừa nói: - Trách nhiệm của anh trong việc này là để cứu sống các con anh.
- “Cứu sống các con tôi” nghĩa là thế nào? - Peter hỏi, bỗng gã có vẻ lo sợ.
- Tôi biết anh có hai cô con gái, mấy năm nay anh không gặp con. Lúc tôi còn trẻ, tôi thường gặp ông bố vợ cũ của anh. Ông ta rất dễ thương. Tôi tin con anh rất tuyệt. - Mắt của Phillip Addison không rời khỏi mắt Peter, trông lạnh như băng, khiến gã lạnh xương sống.
- Ông sẽ làm gì chúng? - Peter hỏi, gã cảm thấy ruột gan lộn tùng phèo. Con quái vật đang làm cho gã quá khiếp sợ. Lần này gã không sợ cho chính mình, mà sợ cho các con gã. Thật vô nghĩa, tự nhiên gã nói với Addison về con cái làm gì để đẩy chúng vào vòng nguy hiểm. Nghĩ đến chuyện đó, gã thấy lòng đau như cắt.
- Vấn đề tìm ra chúng không phải là chuyện quá khó. Tôi nghĩ nếu anh quan tâm, chắc anh cũng tìm ra chúng thôi. Nếu anh không tham gia vào chuyện này, hay anh tố cáo chúng tôi, thì các con anh bị thanh toán và sẽ không có tiền chuộc mạng ở đây. Chúng chỉ lặng lẽ biến mất không ai còn gặp lại chúng nữa. - Mặt Peter tái mét.
- Có phải ông nói nếu tôi không bắt con của Barnes cho ông, hay tổ chức bắt cóc cho ông, ông sẽ giết các con gái của tôi? - Giọng Peter nghẹn ngào. Gã vừa hỏi vừa lắc đầu, nhưng gã đã biết câu trả lời.
- Đúng, tôi nói như thế đấy. Tôi thấy anh không còn cách nào để lựa chọn. Nhưng tôi định làm sao cho anh có lợi hơn trong việc này. Gia đình Barnes có ba đứa con, tôi chỉ cần bắt một đứa là được, nếu anh bắt được hết thì tốt còn không, chỉ cần một đứa là đủ. Tôi muốn anh thuê ba người có khả năng làm việc này. Phải là dân chuyên nghiệp, còn nghiệp dư như anh và tôi không xong. Tôi muốn việc này phải thành công, cho nên đừng làm hỏng gì hết. Anh tìm người để thuê. Tôi sẽ trả cho mỗi người năm triệu đô-la, trả vào tài khoản ở Thụy Sĩ hay Nam Phi. Tôi sẽ trả trước cho họ mỗi người một trăm ngàn đô-la, số còn lại họ sẽ nhận khi nào chúng ta nhận đủ tiền chuộc mạng. Tôi sẽ trả cho anh mười triệu đô-la để anh điều hành công việc này. Anh nhận trước hai trăm ngàn, số còn lại sẽ chuyển vào một tài khoản ở Thụy Sĩ và tôi sẽ xóa nợ cho anh, ngay từ bây giờ. Số còn lại là phần tôi. Peter tính nhanh trong óc, gã nhận ra số tiền chuộc một trăm triệu đô-la Addison sẽ hưởng bảy mươi lăm triệu. Gã và ba người gã thuê chia nhau số kia, miếng bánh khá lớn. Nhưng Addison đã nói rõ cho gã biết luật giang hồ như thế nào rồi. Nếu gã không làm cho ông ta, các con gái của gã sẽ bị giết chết. Đây là cuộc chiến hạt nhân, chứ không còn là chiến tranh quy ước. Dù Peter quay qua hướng nào, gã cũng bị lâm vào thế kẹt. Gã phân vân không biết gã có thể báo cho Janet biết trước khi Addison ra tay không, nhưng gã không muốn trông mong vào biện pháp này. Gã biết Addison có khả năng làm được mọi thứ. Peter không muốn các đứa bé bị hãm hại, cả con gã lẫn con của nhà Barnes. Tự nhiên có năm sinh mạng đem ra đánh cược cùng sinh mạnh của gã.
- Ông điên rồi! - Peter nói. Gã ngồi xuống lại. Gã không tìm ra lối thoát, gã nghĩ sẽ không có lối thoát.
- Nhưng điên thông minh, chắc anh phải chấp nhận như thế - Addison cười nói - Tôi nghĩ kế hoạch như thế là yên ổn rồi. Bây giờ anh phải tìm những người thực hiện việc này. Anh hãy giao cho mỗi người một trăm ngàn trước. Tôi sẽ trả trước cho anh hai trăm ngàn để anh mua áo quần đẹp, kiếm một chỗ để ở cho đến khi công việc xong xuôi. Dĩ nhiên anh phải kiếm một nơi để giữ con tin cho đến khi tiền chuộc đã được trả xong. Tôi nghĩ bà Barnes vì chồng chết, nên bà không kéo dài thời gian trả tiền chuộc lâu đâu. Bà ta cũng không muốn mất con đâu. - Addison tin rằng thời gian này bà ta rất dễ bị tấn công, nên hắn muốn ra tay khi tình hình đang nóng hổi. Việc Peter gọi đến cho hắn quả là vận mạng trời cho. Đây là cơ hội tốt mà hắn đang chờ đợi, chờ đợi có người mình cần để điều hành dự án. Hắn tin chắc thế nào Peter cũng tìm được người xứng đáng sau những năm sống trong nhà tù Pelican Bay. Dĩ nhiên Peter biết kẻ nào làm được việc này, nhưng đây không phải là công việc gã muốn làm. Thực vậy, gã nghĩ đến chuyện từ chối, nhưng nếu không làm thì các con gã sẽ ra sao? Addison đã nắm trọn dịch hoàn của gã, gã không có cách nào thoát ra được. Nếu sinh mạng các con gã bị đặt cược, gã không còn sự chọn lựa nào khác. Làm sao gã cứu nguy được chuyện này? Gã tin Janet sẽ chịu nói chuyện với gã và ngay khi gã đang tìm bà ta để nói cho bà biết con họ đang lâm nguy, thì con gái gã có lẽ đã bị giết chết rồi. Với kẻ nguy hiểm như Addison, gã không có cách gì để cứu nguy. Addison sẽ giết chúng ngay mà không hề thương xót.
- Nếu việc bắt cóc con của Barnes gặp rắc rối, không thành thì sao? Nếu có đứa bị giết chết thì sao?
- Chính anh có bổn phận ngăn chuyện như thế xảy ra. Bố mẹ nào cũng không chịu trả tiền chuộc mạng để nhận tử thi con họ đâu. Và chuyện này còn làm cho cảnh sát bực mình nữa.
- Cảnh sát thì nghĩa lý gì. Ngay khi các đứa bé biến mất, cơ quan FBI sẽ nhập cuộc ngay, theo ta sát nút.
- Đúng, chúng ta sẽ bị theo sát nút chính xác là anh sẽ bị. Hay có người nào đó - Addison nói, giọng vui vẻ - Nhưng mùa hè này tôi sẽ đi châu Âu. Chúng tôi sẽ đi sang miền Nam nước Pháp, cho nên tôi sẽ đặt hết công việc này vào đôi tay rất có năng lực của anh - Dĩ nhiên ông ta làm thế để tạo bằng chứng mình không dính líu gì đến vụ này. - Nhân đây tôi xin nói anh biết, nếu một trong số người của anh bị bắt trong quá trình thực hiên việc bắt cóc này, tôi sẽ trả cho họ một nửa số tiền đã hứa để họ có thể trang trải phí tổn thuê luật sư, thậm chí còn đủ sức để tìm cách trốn thoát khỏi vào tù. - Ông ta nghĩ đến đủ thứ - Còn anh, ông bạn, anh có thể hoặc là cứ ở lì đây sau khi xong việc, hay là biến sang Nam Phi thoải mái, ở đây với mười triệu đô-la, anh sẽ đủ sức sống cuộc đời sung túc, bất kể cuộc đời nào mà anh cho là tuyệt nhất. Sau đó chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác làm ăn với nhau, biết đâu được - Dĩ nhiên Addison sẽ lợi dụng gã mãi, sẽ dọa tố cáo gã với FBI nếu gã không làm những gì Phillip muốn. Nhưng dù gã làm gì đi nữa thì bây giờ mạng sống của các con gã đã gắn chặt vào hành động của gã. Mặc dù gã không thấy mặt con từ khi chúng mới biết đi chập chững, nhưng gã vẫn thương chúng, gã sẽ chết trước khi đẩy chúng vào vòng nguy hiểm. Nếu che chở được chúng mà gã có vào tù hay bị án tử hình, gã cũng chấp nhận. Bây giờ gã chỉ nghĩ đến một điều là làm sao trong quá trình bắt cóc con của Barnes, gã cố gắng để cho các con của họ không bị giết chết. Đấy là điều duy nhất gã muốn, muốn hơn cả việc có mười triệu đô-la.
- Làm sao tôi biết ông sẽ trả tiền? - Khi Peter hỏi, Phillip biết gã đã bằng lòng làm việc này, thế là xong.
- Anh sẽ nhận trước hai trăm ngàn tiền mặt. Số tiền còn lại sẽ trả vào tài khoản ở Thụy Sĩ khi công việc đã xong. Có thể bây giờ anh mới có tiền để chi tiêu. Số còn lại sẽ trả cho anh khi chúng tôi đã có đủ tiền chuộc mạng. Đây không phải là số tiền quá bèo đối với một cựu tù không có đồng xu dính túi, phải không? - Và ông ta nói nợ cũ của Peter đã được xóa sạch. Peter không trả lời, gã nhìn ông ta, chỉ nghe ông ta nói gã cũng đã run rồi. Mới cách đây hai giờ, đời gã đã bị rơi vào cảnh bần cùng. Bây giờ gã làm sao giải thích số tiền gã có và gã sẽ bị người ta theo dõỉ suốt đời. Nhưng Addison cũng đã nghĩ đến chuyện đó. - Tôi sẽ nói tôi ứng trước tiền cho anh vì tôi đã có hợp đồng kinh doanh với anh và việc đầu tư phải được thanh toán sòng phẳng. Sẽ không có ai biết được chuyện này. - Nhưng Addison biết. Dù y làm sổ sách gian lận giỏi đến bao nhiêu, vẫn luôn luôn có nguy cơ có người sẽ nói ra. Các nhà tù đầy những kẻ cứ nghĩ mình được bao che, nhưng rồi có người tố giác họ. Addison sẽ bao che cho gã suốt đời. Ngay khi ông nói cho gã nghe kế hoạch hành động, Peter đã nghĩ rằng ông ta có kế hoạch bao che cho gã, hay cho con gã. Và chắc chắn cho cả con của Barnes.
- Nếu bà ta không có tiền thì sao? Nếu chồng bà ấy đã mất hết tiền bạc thì sao? - Peter hỏi, vẻ e ngại. Ở đời thiếu gì chuyện kỳ lạ đã xảy ra, nhất là trong cảnh nền kinh tế hiện nay. Trong những năm vừa qua, tiền đến rồi đi như gió, để lại đằng sau cho người đời cả đống nợ khổng lồ như núi, Addison nghe hỏi liền cười.
- Đừng bi quan như thế. Mới đây một năm, ông ta có trong tay nửa tỷ đô-la. Nếu làm gì thua lỗ, cũng không hết nhanh như thế. - Những người khác thì có thể, nhưng với Barnes, Addison không tin như vậy. Ông ta quá khôn ngoan không để mất hết tiền, ngay cả một phần cũng không, Addison nghĩ như vậy - Ông ta giỏi lắm. Anh hãy tin tôi đi. Thế nào bà ta cũng trả. Ai mà không trả? Bây giờ bà ta chỉ còn có con và tiền. Mà chúng ta chỉ cần một nửa thôi số còn lại cũng quá nhiều đối với bà ta và nhất là gia đình bà ta vẫn nguyên vẹn. - Miễn là họ ở với nhau thì được rồi. Công việc tốt đẹp là do người Peter chọn. Tất cả tùy thuộc vào gã. Cuộc đời của gã biến thành cơn ác mộng trong hai giờ qua, còn tệ hơn trước đó rất nhiều, vượt quá sức tưởng tượng của gã. Gã có nguy cơ sẽ bị lĩnh án tử hình, hay ít ra cũng tù chung thân nữa.
Addison mở hộc bàn, lấy ra chiếc phong bì đựng tiền. Ông ta đã chuẩn bị hết trước khi gã đến. Ông ta ném chiếc phong bì qua bàn.
- Trong ấy có một trăm ngàn đô-la, để cho anh bắt đầu. Trăm ngàn nữa sẽ gửi đến cho anh vào tuần sau, bằng tiền mặt, để anh chi dùng vào các thứ lặt vặt. Số tiền này chỉ là phần rất nhỏ trong số mười triệu mà anh sẽ nhận đủ khi công việc đã có kết quả. Trước đây hai giờ anh vào đây như kẻ lang thang, một tên cựu tù và bây gỉờ anh đi ra khỏi đây thành người giàu có. Anh hãy nhớ điều đó. Và nếu anh làm cho tôi có dính líu đến chuyện này bằng bất cứ cách nào, hay anh chỉ nhắc đến tên tôi thôi, là anh chết ngay nội trong ngày. Rõ chưa? Còn nếu anh sợ, cố rút lui, thì hãy nghĩ đến các con anh. - Ông ta đã nắm toàn bộ bửu bối của gã, còn nắm cuống họng gã luôn, gã biết vậy. Peter không có chỗ nào để xoay xở - Bây giờ anh đi tìm người để thuê làm việc đó. Hãy chọn người cho chính xác. Tôi muốn anh bắt đầu quan sát bà ta vào tuần sau. Khi anh đã chọn được người rồi, anh hãy nói cho họ biết rằng, nếu họ cuỗm một trăm ngàn chạy trốn chúng ta, họ sẽ chết trong vòng hai ngày. Tôi cam đoan như thế. - Cặp mắt ông ta cho biết ông ta đã nói là làm, Peter tin ông ta sẽ làm thế và biết ông ta cũng sẽ làm như vậy với gã.
- Ông muốn khi nào thì làm việc này? - Peter hỏi, nhét chiếc phong bì vào túi, cảm thấy sượng sùng - Ông định ngày nào sẽ ra tay?
- Nếu anh thuê ba người trong vòng một hay hai tuần sắp tới và nếu chúng ta quan sát họ trong vòng bốn đến sáu tuần tiếp theo, chúng ta sẽ biết tất cả những gì chúng ta cần biết về họ. Anh có thể ra tay hành động vào đầu tháng Bảy. - Ông ta sẽ bay sang Cannes vào mùng một tháng Bảy, Ông ta muốn đi nước ngoài trước khi họ làm việc này. Peter có thể đoán được như vậy.
Peter gật đầu, nhìn ông ta. Đời gã hoàn toàn thay đổi trong hai giờ qua. Trong túi gã là chiếc phong bì chứa một trăm ngàn đô-la. Và trong tuần sau, gã có thêm một trăm ngàn nữa, nhưng đối với gã chẳng có nghĩa lý gì. Chỉ nội trong một buổi chiều mà gã đã làm xong việc bán linh hồn cho Phillip Addison để đổi lấy sinh mạng của các con gái gã. Và nếu gặp may, gã cũng sẽ giữ được mạng sống của con nhà Barnes. Còn lại tất cả đối với gã đều vô nghĩa. Mười triệu là tiền máu. Gã đã bán linh hồn cho Phillip Addison. Gã cũng có thể chết, gã nghĩ thế. Thực ra gã đã chết rồi. Gã quay lưng đi ra khỏi phòng không nói với Addison một tiếng, ông ta nhìn gã đi và khi Peter ra đến cửa, Addison lên tiếng:
- Chúc may mắn. Nhớ tiếp xúc với tôi luôn. - Peter gật đầu, đi ra khỏi phòng, theo thang máy để xuống lầu. Khi gã bước ra ngoài, đã bảy giờ rưỡi. Mọi người đã về hết, không còn ai ở đấy. Peter cúi người nôn vào thùng rác ở góc nhà. Gã đứng nôn ọe khan ở thùng rác một hồi thật lâu.
Tiền Chuộc Mạng Tiền Chuộc Mạng - Danielle Steel Tiền Chuộc Mạng