Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3568 / 4
Cập nhật: 2015-11-23 17:58:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
nh không thể giúp gì cho em đâu, cũng đừng có muốn giúp em, đừng ra ơn với em nữa. Như Ý gạt mạnh tay làm cho ly sữa trên tay Tri Thức rơi xuống đất vỡ tan tành.
Xoảng...Tiếng đổ vỡ. Tri Thức lắc đầu:
- Tại sao em phải cư xữ như vậy? Anh lặp lại, là anh có yêu em.
Như Ý cười đau đớn:
- Đừng dối em và dối lòng anh nữa. Còn em nữa, em cũng không thể biết anh không yêu em mà vẫn muốn anh lo cho em. Em đã mang thai, em có thai với gã đàn ông đó, em xấu hổ và nhục nhã lắm.
Tri Thức sững người ra:
- Em...em...có thai?
Như Ý nghẹn ngào:
- Anh bảo em phải làm gì đây?
- Anh...
Tri Thức bối rối, trong nhất thời, anh không biết nói như thế nào nữa, cứ đứng thừ người ra.
- Anh không cần bảo em làm gì cả, và anh chàng có nghĩa vụ gì phải lo cho em cả.
- Thầy đã biết chuyện này chưa?
- Em chưa nói, mấy ngày nay em thật sự bị sốc.
- Như Ý? Em cần bình tĩnh.
- Anh bảo em bình tĩnh như thế nào?
Nhưng cần nhất em không được làm chuyện dại đột như trước đây, hãy biết quý sinh mạng của em.
- Em là đứa con được sinh ra, cũng chẳng ai mong có em trên đời này, và bây giờ đứa bé trong bụng em cũng vậy.
- Đứa bé không có tội.
- Nó không có tội, nhưng nó không có quyền ra đời.
- Như Ý.
Tri Thức nghẹn ngào đặt tay lên vai Như Ý:
- Em đừng cố chấp, trước hay sau anh vẫn muốn được quan tâm và lo cho em. Như Ý khóc sụt sùi, tâm trạng của cô rối bời không biết phải làm gì nữa.
Mấy ngày nay cô quay quắt sợ hãi, như con gián sợ ánh sáng, chui trốn vào xó tối. Một đứa con đang hình thành trong cơ thể có, đẩy cô vào tận cùng hoảng loạn.
- Em khóc đi Như Ý, anh chỉ có thể san sẻ với em như thế mà thôi, cũng như anh sẵn sàng làm cha của đứa bé trong bụng em.
Như Ý sững sờ kêu lên:
- Anh Tri Thức.
Giữa anh và Thanh Bình, anh từng gây tổn thương sâu sắc cho cô ấy, cô không tha thứ cho anh đâu.
- Anh đã gặp chị Thanh Bình chưa?
- Rồi...Cô không muốn nối tiếp tình cảmvới anh nữa. Còn anh cũng chẳng muốn miễn cưỡng:
- Nhưng quan trọng là anh có còn yêu chị ấy không?
Tri Thức lắc đầu. Tình cảm của anh và Thanh Bình dường như xa lạ mất rồi.
Anh ôm bờ vai Như Ý:
Đừng suy nghĩ nữa, đứa bé trong bụng em vô tội, hãy để nó được ra đời:
Như Ý khóc vùi, cô không thể quyếtđịnh được gì hết trong lúc này. Trước nhất, cô cần gặp Thanh Bình cái đã.
Thanh Bình bất ngờ khi thấy Như Ý tìm mình, cô lạnh nhắt:
- Tìm tôi có chuyện gì không?
- Có ém vào nhà được không?
Thanh Bình gật đầu mở rộng cánh cữa cho Như Ý vào, Như ý nhìn quanh.
- Chị ở có một mình.
Nhà này sẽ có anh Trung Anh, sau khi chúng tôi cưới nhau:
Nhưng ảnh đi tù rồi.
- Tôi sẽ đợi anh ấy.
Tội của ảnh có thể tù từ ba năm đến năm năm, chị đợi một người mà chị không yêu sao?
- Ai nói với cô tôi không yêu anh Trung Anh? Cô đến đây vì mục đích gì, nói thẳng đi. Chị hãy trở về với anh Thức.
Như Ý tha thiết:
- Chị tự làm khổ chị chi vậy? Anh Tri Thức cũng đâu có yêu em, người ảnh yêu là chị kia.
Như Ý rơi nước mắt:
Hơn nữa, em có tư cách gì để muốn có anh ấy. Còn ba, ba không nở vì chị mà xử hẹp em. Em đã giành ba với chị sao còn giành người chị yêu.
Thanh Bình xua tay:
- Tôi vẫn không có ý quay lại đâu, Như ý không cần nói nữa.
Thanh Bình đứng lên đi lại cữa:
Như Ý về đi, tôi có chuyện phải đi rồi.
Chị vẫn xem em như người ngoài, người giành mất ba của chị sao? Ba vẫn mong chị về thăm ba mà. Tại sao chúng ta không thể là chị em chung một nhà?
- Có một ngày nào đó tôi sẽ về.
- Ngày nào hả chị? Chị tướng là ba cất một là gan sẽ vượt qua sự sống được sao? Bác sĩ nói cất lá gan hoại tử giúp ba kéo dài sự sống thêm vài năm nữa, chỉ có thể như vậy.
- Tôi biết! Nhà tôi bây giờ cũng buồn lắm, mẹ tôi không đi thì ở trong phòng đóng chặt cửa lại. Còn ông ấy đi và về cứ như ma, em trai của tôi cũng là em trai Như Ý, nó hư thật rồi:
Như Ý! Hoàn cảnh chúng ta đều đáng buồn, cho nên tôi không muốn nghĩ gì nũa cả:
- Chị thật chặt dạ. Chị Như Ý? Em thề rằng, nếu có kiếp sau, em vẫn muốn được làm con gái của ba.
Thanh Bình cắn mạnh môi. Đâu phải cô còn hờn giận cha, có điều là cô chưa biết sẽ cư xử như thế nào.
Thấy Thanh Bình yên lặng, Như Ý đứng lên:
- Em về.
Một cảm giác choáng khi vừa đứng lên khiến Như Ý lảo đảo phải chụp vào thành ghế, cả người Như Ý và cái ghế cùng ngã.
Thanh Bình kêu lên:
- Như Ý?
Như Ý gục xuống luôn, một cơn đau ở bụng đau khủng khiếp. Như Ý ngất đi.
Thanh Bình càng hoảng sợ:
- Như Ý! Như Ý, tỉnh lại đi. Đôi mắt Như Ý khẽ háp háy rồi mở ra. Thanh Bình vội cúi xuống:
- Như Ý...tỉnh rồi phải không?
- Đây là đâu vậy?
- Bệnh viện. Như Ý bị ngất nên tôi đưa vào đây, nghe trong người như thế nào rồi?
- Mệt lắm:
Như Ý bị động thai, bác sĩ nói cần tịnh dưỡng nhiều:.. Tôi chưa kịp điện cho anh Thức.
Như Ý nhắm mắt lại, dòng nước mắt từ từ chảy ra hai bén khóe.
- Chị đừng gọi cho anh ấy, em không muốn làm phiền anh ấy. Em cũng thật sự không muốn sinh đứa con này.
- Nó là con của...
- Của người đưa tiền cho ông ấy.
Thanh Bình nghiến răng. Càng ngày cô càng thấy ghê tởm một con người lòng dạ hiểm sâu vì tiền ông ta có thể làm tất cả mọi điều vô lương tâm, hại luôn cả con gái mình:
Vậy mà mười mấy năm nay, cô luôn nghe lời ông ta, xem ông ta như là chỗ dựa vững chắc:
- Như Ý? Bây giờ em tính sao?
- Em sẽ bỏ nó.
Như Ý nói bằng giọng cương quyết:
- Vâng, em sẽ bỏ nó.
Nhẫn tâm quá, nhưng không còn sự lựa chọn nào khác hơn. Như Ý cười đau đớn:
- Em không có đủ dũng cảm như mẹ em ngày xừa. Ngày đó nếu mẹ em bỏ em, em đã không có mặt trên cuộc đời này.
- Em nghĩ như vậy, tại sao không sinh nó ra?
Như Ý thảng thốt:
- Chị khuyên em nên giữ lại? Không được! Em không biết làm gì để nuôi con cả.
- Tôi sẽ giúp Như Ý:
- Chị Thanh Bình!
- Không tin tôi giúp Như ý sao?
- Tin, nhưng mà:
- Đừng có nhưng nữa, nằm nghỉ cho khỏe đi à, dẫu sao cũng nên báo tin cho ba để ông bỉết Như Ý đi đâu chứ.
Lần đầu tiên, Thanh Bình nhắc đến chữ ''bá' như điều tự nhiên. Như Ý xúc động:
- Chị để em gọi. Đừng nói em ở bệnh viện, ba sẽ lo:
- Ơ tùy Như Ý.
Như Ý bấm số, cô cố giữ giọng vui vẻ:
- Ba! Con đang ở nhà...chị Thanh Bình. Chị ấy có nhà riêng, nên con muốn đây vài ngày, ba không cản lo cho con.
Thanh Bình quay đi, cô chưa bao giờ nói với cha mình thân mật như vậy.
Bao giờ cũng lạnh lùng và quyết đoán. Chi cho đến khi yêu Tri Thức, trái tim của cô mới dịu hiền, chịu suy nghĩ:
Cô ngồi xuống bên Như ý, ghét bỏ đố kỵ tan đi.
Thanh Bình mở cửa cho Tri Thức, cô cố tình giữ vẻ xa lạ lạnh lùng:
Như Ý đang nằm trong phòng.
Chỉ nói như vậy rồi cô quay lưng đi:
Tri Thức muốn giữ Thanh Bình lại, song anh không biết mình nói gì với cô nữa, nên bước vào bên trong:
- Như Ý em đâu?
- Em nằm trong phòng này.
Tiếng Như Ý nhỏ xíu, cô ngồi dậy định đi ra, Tri Thức đẩy cửa bước vào:
- Em bệnh làm sao vậy, ba em rất lo cho em?
- Em không khỏe và hay chóng mặt.
Tới lại, em,muốn ở đây vài hóm với chị Bình, anh nói với ba giùm em.
- Được rồi. Thấy em và Thanh Bình thân thiết, ba em vui lắm ở nhà, ông có thể tự lo, anh cũng thường xuyên qua lại.
- Cám ơn anh nghen.
- Có gì phải cám ơn anh, sao hôm nay khách sáo với anh quá vậy?
Như Ý cười gượng:
- Lúc nãy anh gặp chị Bình chưa?
Rồi, có vẻ cô ấy không muốn nói chuyện với anh, nén anh cũng chẳng nói gì à, em thấy đỡ nhiều chưa?
- Đỡ nhiều rồi, anh ngồi đi.
Tri Thức không ngồi mà đến bên cửa,sổ nhìn ra ngoài. Thanh Bình đang ngồi bên hồ nuôi cá, dáng vé cô đơn của cô làm Tri Thức xúc động lạ.
Như Ý đến đứng cạnh Tri Thức, nhưng dường như anh chẳng hay.
Như Ý cười buồn:
- Anh còn yêu chị Bình không? Nếu còn yêu hãy ra đó với chị Bình đi. Đi đi anh. Còn em...anh không cần lo cho em, em đã quyết định rồi.
- Em quyết định như thế nào?
- Em mới mười tám, em chưa muốn làm mẹ. Em sẽ bỏ đứa bé.
Tri Thức kêu lên:
- Như Ý!
- Em thấy đó là quyết định đúng, em không nên giữ đứa bé.
Thật sự anh vẫn muốn lo cho em.
- Hãy lo cho em như anh trai lo cho em gái, như vậy em sẽ vui. Ra ngoài đó với chị Bình đi anh.
Như Ý lôi tay Tri Thức đây ra bên ngoài, Tri Thức lựng khựng rơi bước đi.
Như Ý ứa nước mắt nhìn theo. Cô không thể ích ky chỉ nghĩ đến bản thân cô.
Tương lai của cô còn dài, có mới mười tám, sao có thể làm mẹ làm vợ cho được.
Thanh Bình và Tri Thức rồi sẽ làm hòa như nhau, trở lại với nhau.
Tri Thức ngập ngừng đi trên tối sỏi tiến đến sau lưng Thanh Bình. Thanh Bình vẫn lặng lẽ ngồi nhìn đàn cá bơi lội dưới hồ.
Tri Thức khẽ khàng:
- Cám ơn em đã cho Như Ý ở dây.
Thủy Chung Trọn Đời Thủy Chung Trọn Đời - Thảo Nhi Thủy Chung Trọn Đời