Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: James Bond
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8514 / 7
Cập nhật: 2016-03-09 16:49:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ỗi buồn thì vẫn cứ ở đấy sự thật thì không thể thay đổi và Thể Đồng thì vẫn phải chấp nhận nó. Mang một nỗi buồn trĩu nặng, Thể Đồng tìm đến công ty Anh Hào. Đón người yêu bằng đôi mắt yêu thương, Anh Hào dịu giọng:
- Sao em đến mà không báo trước cho anh biết?
Thể Đồng khẽ cười đùa:
- Kiểm tra xem anh có giấu mỹ nhân nào không?
Câu nói đùa của Thể Đồng làm Anh Hào giật mình. Một chút thắc mắc trôi qua, Anh Hào lấy lại bình tĩnh, bẹo má người yêu và đáp:
- Anh thì không dám vậy đâu. Một mình em là anh thấy đủ rồi.
Thể Đồng nháy mắt:
- Thật không? Anh có nói dối em hay không đó?
- Anh đâu có nói gạt em. Anh yêu em thật sự mà. Anh có thể thề...
Thể Đồng vỗ vỗ vào người Anh Hào, cô thở dài:
- Anh làm gì mà biện minh dữ vậy? Em chỉ đùa thôi mà.
Anh Hào khẽ cười, buông tiếng thở phào nhẹ nhõm. Nắm tay người yêu lại chiếc ghế của mình, Anh Hào ngọt ngào nói:
- Sao em đến đây vậy? Không ở nhà làm cơm cho ba sao?
Thể Đồng chau mày:
- Anh ngạo em phải không?
Anh Hào trợn mắt:
- Anh ngạo em hồi nào? Anh hỏi thật chứ bộ.
Thể Đồng ôn tồn:
- Em muốn đi làm lại. Anh có thể cho em đi làm lại không?
Anh Hào nhíu mày thắc mắt. Dẫu vậy anh vẫn ôn tồn nói:
- Dĩ nhiên là được rồi. Nhưng anh có hơn tò mò đó.
Thể Đồng nhìn sâu vào mắt người yêu, cô điềm đạm:
- Anh thắc mắc vì sao em lại muốn đi làm, phải không?
Không giấu giếm thắc mắc của mình, Anh Hào khẽ gật đầu không nói. Thể Đồng nói vui:
- Vì em nhớ anh, em muốn di làm lại. Vả lại, ở nhà hoài em sợ anh quên.
Anh Hào cười cười nắm tay người yêu, giọng anh sâu lắng:
- Dù em nói thật hay đùa, thì anh cũng rất hạnh phúc vì những lời nói này của em đó.
Thể Đồng rơm rớm nước mắt:
- Anh Hào!
Anh Hào hốt hoảng:
- Em sao vậy? Anh làm cho em buồn phải không?
Lắc đầu, Thể Đồng nói trong cảm xúc:
- Không. Em chỉ vì quá xúc động mà thôi.
Anh Hào sung sướng ôm người yêu vào lòng. Anh cảm thấy hạnh phúc thật sự và mãn nguyện với tình yêu mình có.
Ông Thành Đạt ngồi lặng im nhìn Thể Đồng từ từ bước xuống, bên cạnh là vợ Ông, bà Mộng Thúy cũng không nói một câu gì. Thể Đồng đi lại chỗ ba, mẹ, cô lễ phép:
- Con đi làm đây.
Bà Mộng Thúy dịu giọng:
- Con lái xe cẩn thận nghe.
- Dạ. Mẹ à! Buổi trưa, con không về nhà đâu. Mẹ đừung chờ con.
Bà Mộng Thúy ngạc nhiên:
- Sao vậy con?
Thể Đồng liếc nhìn cha. Thấy ông không nhìn mình, cô buồn bã:
- Con đến nhà Du Anh, con muốn nói chuyện với nó.
Ông Thành Đạt lúc bấy giờ mới lên tiếng:
- Nói chuyện gì thì lúc khác nói. Buổi trưa, con phải về nhà dùng cơm với gia đình.
- Con...
- Ba nói thế, con nghe hay không thì tùy con.
Thể Đồng nhắm mắt, cô lên tiếng vẫn lễ phép như mọi ngày.
- Được ạ. Trưa nay con sẽ về.
Bà Mộng Thúy ngước nhìn con. Thái độ của Thể Đồng làm bà lo ngại.
Cô đang buồn điều gì đó, tâm trạng cô mệt mỏi và cả gương mặt cô cũng vậy, trắng bệch và không có một chút tinh thần nào hết.
Không cần gõ cửa, Hoàn Mỹ đi thẳng vào phòng làm việc của Anh Hào. Bắt gặp Thể Đồng trong bộ đồ công sở giản dị, cô khẽ cười:
- Tôi muốn gặp anh Hào.
Thể Đồng lịch sự:
- Mời chị ngồi. Anh Hào ra ngoài có chút việc. Chị gấp không? Nếu không, chị có thể nhắn lại.
- Không cần đâu.
Hoàn Mỹ khoát tay và đi một mạch lại kéo hộc bàn làm việc của Anh Hào ra, không biết cô tìm cái gì. Qúa bất ngờ trước việc làm của người khách lạ, Thể Đồng vội ngăn:
- Xin lỗi, chị muốn tìm gì vậy?
- Tìm gì mặc tôi.
Thể Đồng lạnh giọng dứt khoát:
- Xin chị lịch sự một chút. Đây là phòng làm việc chứ không phải nhà riêng của chị.
Hoàn Mỹ quay lại nhìn Thể Đồng, cô nhếch môi:
- Đây là phòng của Anh Hào, tôi tìm gì mà không được? Cô lấy quyền gì mà cấm đoán tôi? Có lẽ cô mới vào làm nên không biết tôi?
Thể Đồng đanh giọng:
- Thế thì chị có quyền gì mà lục soát đồ đạc của người khác? Tôi thiết tưởng, lịch sự tối thiểu không cho phép chị tìm kiếm như thế ấy.
Hoàn Mỹ có vẻ khó chịu trước những lời lẽ của Thể Đồng, cô nhíu mày nói:
- Quyền gì thì đợi Anh Hào đến là rõ thôi. Còn cô, quá lắm thì chỉ là một cô thư ký loại sang thôi, đừng có ở đó mà làm phách.
Thể Đồng tái mặt:
- Xin chị nói năng lễ độ một chút.
- Nếu tôi không lễ độ thì sao?
Thể Đồng nhếch môi:
- Chị quả thật... Thôi, tôi không muốn cãi vã gì với chị đâu. Chị là ai? Chị cần gặp Anh Hào có việc gì? Tôi là thư ký, tôi có quyền được biết.
Hoàn Mỹ liếc nhìn Thể Đồng nói dò xét lẫn châm chích:
- Cả việc riêng ư?
- Có thể?
Vừa lúc Anh Hào đi vào. Bắt gặp Thể Đồng và Hoàn Mỹ đang cau có với nhau, anh lên tiếng như làm dịu sự nóng nảy của hai cô gái, một cương trực nóng tính, một ngang ngạnh giàu có ỷ lại.
- Việc gì thế hai vị?
Thể Đồng lắc đầu:
- Có khách của anh.
Hoàn Mỹ chưa đợi phản ứng của Anh Hào thì đã ẻo lả:
- Cô ấy là ai vậy anh? Sao lần trước em đến không gặp?
Liếc nhìn Thể Đồng, thấy cô cũng nhìn mình với đôi mắt thăm dò, anh khẽ cười:
- Đây là Thể Đồng, cô ấy là thư ký riêng của anh, đồng thời...
Hoàn Mỹ cướp lời Anh Hào:
- Là người yêu của anh chứ gì? Trông cũng khá đấy. Anh giỏi đó, em không ghen đâu. Dù gì thì anh cũng chỉ yêu em mà thôi. Vắng em, anh phải tìm nguồn vui khác chứ.
Anh Hào giải thích:
- Không phải thế đâu Hoàn Mỹ, anh và Thể Đồng...
Hoàn Mỹ xua tay:
- Anh không cần phải biện minh làm gì. Em đến đây là để hẹn anh năm giờ chiều ngày mai, ba em muốn gặp anh và nói chuyện với anh về lễ cưới của tụi mình.
- Hoàn Mỹ!
- Sao hả, ngạc nhiên chứ gì? Thôi, em về để anh làm việc.
Hoàn Mỹ nói và vẫy tay chào Anh Hào. Cô đi nhưng không quên ném lại cho Thể Đồng cái cười mỉa mai khinh bỉ.
Thể Đồng ngồi phịch xuống ghế. Mọi việc xảy ra sao mà đột ngột và nhanh thế nhỉ? Thể Đồng không hiểu gì hết, không hiểu thật sự. Anh Hào hiểu vậy nên ôn tồn:
- Anh cần giải thích cho em hiểu. Em đừng giận anh vội.
Thể Đồng gượng cười:
- Thì em có giận đâu? Anh làm gì mà sợ hãi thế?
Anh Hào nhìn Thể Đồng thật lâu rồi cất giọng đều đều:
- Trước kia, lúc anh còn du học ở Mỹ thì anh và Hoàn Mỹ đã từng là người yêu của nhau.
Nói đến đó, Anh Hào dừng lại để quan sát thái độc của người yêu. Thấy sắc mặt cô không có gì thay đổi lạ thường, anh tiếp:
- Khi yêu nhau, anh và Hoàn Mỹ đã có rất nhiều niềm vui, nỗi buồn. Anh có rất nhiều bạn gái nhưng người anh thân và yêu nhất là Hoàn Mỹ. Hoàn Mỹ cũng hiểu thế nên rất nhiều lần cô ấy làm núng làm nẩy với anh.
- Trước lúc về nước, Hoàn Mỹ đề nghị chia tay với anh?
Anh Hào nói và nhìn Thể Đồng như muốn cô lên tiếng. Quả thật, Thể Đồng đã nói:
- Tại sao chị ấy muốn chia tay?
Anh Hào cảm thấy dễ chịu hơn khi nghe người yêu hỏi. Anh trầm giọng:
- Vì cô ấy quen một người bạn mới. Hơn nữa, cô ấy không chịu về quê hương, đó mới chính là nguyên nhân làm tình tan vỡ, tình cảm bị rạn nứt.
Thể Đồng lắc đầu:
- Em không hiểu.
Anh Hào thở dài:
- Vì anh là con trai duy nhất. Công ty của ba anh không thể không có anh chăm lo. Anh đã từng yêu cầu Hoàn Mỹ, anh sẽ cưới cô ấy nếu như cô ấy chịu ở Việt Nam.
Thể Đồng gật gù:
- Có nghĩa là chị ấy thích sống ở nước ngoài, còn anh thì không?
- Phải.
- Anh sẽ cưới chị ấy nếu như chị ấy về lại quê hương bên cạnh gia đình chồng?
Anh Hào ú ớ. Thể Đồng lại nói:
- Và chị ấy đã quay về đây, chị ấy sẽ làm vợ anh và bằng lòng trút bỏ cuộc sống thần tiên ở Mỹ.
Anh Hào chậm rãi:
- Cô ấy định như vậy.
- Rồi anh cũng đang rất phân vân? Anh chưa biết phải quyết định như thế nào khi chị ấy là mối tình sâu sắc nhất của anh? Mà trong lúc này, bên cạnh anh lại vướng víu em, đúng không?
- Không phải thế. Thể Đồng! Anh thú thật là lúc đầu mình có phân vân, suy nghĩ. Nhưng bây giờ anh thông suốt rồi. Anh yêu em và chỉ chọn em mà thôi.
Gỡ tay Anh Hào ra khỏi bờ vai mềm mại của mình, Thể Đồng nói rất bình tĩnh:
- Anh còn phân vân có nghĩa là anh còn yêu chị ấy. Em không muốn anh khó xử đâu. Anh hãy bình tĩnh mà suy nghĩ lại đi. Bây giờ em về đây.
- Thể Đồng...
- Đừng lo cho em, em không bị gì đâu.
Anh Hào ngồi phịch xuống ghế. Anh thở dài mệt nhọc với bao nhiêu là trăn trở.
Với nỗi niềm như rối rắm như tơ vò, Thể Đồng thả dọc theo công viên cùng bao nhiêu tâm sự dàn trải theo từng bước chân cô. Đi bộ có lẽ là cách tốt nhất để người ta thư giãn trong lúc buồn bã. Một giọng nói trong trẻo cất lên như đánh thức Thể Đồng.
- Chào cô!
Ngước nhìn, Thể Đồng thấy một chiếc xe mô tô dừng cách mình không xa, điều khiển nó là một cô gái trẻ. Lên tiếng với vẻ ngạc nhiên, Thể Đồng hỏi:
- Kiều My! Tình cờ quá.
Ngồi an vị trong một quán cà phê vắng khách, Kiều My không nghe Thể Đồng nói gì với mình, cô tò mò hỏi:
- Cô có chuyện gì với Anh Hào rồi, đúng không?
Thể Đồng gượng cười:
- Trông tôi giống vậy lắm sao?
Kiều My dịu giọng:
- Tôi biết anh Hào từ khi còn nhỏ, nên tôi rất hiểu anh ấy. Tôi nghĩ cô và anh ấy có gì đó không vui. Nếu không, tôi làm sao thấy ảnh ngồi uống bia với Tùng Quân, còn cô thì thơ thẩn như vậy.
Thể Đồng bỗng trở nên trầm lặng. Cô buông tiếng thở dài thườn thượt:
- Kiều My có biết Hoàn Mỹ không?
Kiều My gật đầu:
- Có biết. Sao, cô có biết Hoàn Mỹ nữa à?
- Chị ấy có đến công ty.
Kiều My lấy làm lo lắng:
- Chắc cô ấy cũng làm cô khó chịu không ít?
Thể Đồng nhếch môi không nói, Kiều My lại nói:
- Tôi đã từng nuôi hy vọng là sẽ có được Anh Hào, khi biết ảnh đã chia tay Hoàn Mỹ.
Thể Đồng không giấu được ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ Kiều My lại sợ Hoàn Mỹ và không có lòng tin.
Kiều My khẽ cười buồn:
- Không phải sợ mà là Anh Hào chỉ yêu Hoàn Mỹ. Tôi không nuôi hy vọng là được Hoàn Mỹ, vì họ có quá nhiều kỷ niệm.
Thể Đồng thừ người. Kiều My nhìn cô cảm thông:
- Nhưng Anh Hào đã không yêu tôi, mà yêu cô thì cô có quyền hy vọng chứ. Dù gì thì họ cũng đã xa nhau ngần ấy thời gian.
Thể Đồng liếc mắt nhìn Kiều My, cô cảm động nói:
- Cảm ơn cô. Cảm ơn vì cô đã động viên tôi.
Kiều My nắm tay Thể Đồng:
- Tôi thành thật chúc cô và Anh Hào được sống bên nhau.
Thể Đồng khẽ cười không nói. Nhìn Kiều My, cô bỗng dâng lên niềm cảm kích sâu sắc.
Tình yêu là một thứ gì rất thiêng liêng, nó có thể làm người ta hạnh phúc nhưng cũng có thể làm người ta đau khổ khôn cùng. Thể Đồng là một cô gái mạnh mẽ, nhưng khi yêu cô cũng trở nên mềm yếu và dao động. Quay trở lại công ty vào buổi chiều, Thể Đồng không biết lúc ấy cảm giác của mình ra sao, khi hay tin Anh Hào đã rời khỏi công ty và đi đâu đó cùng Hoàn Mỹ.
Trở về nhà với nỗi buồn vô hạn, Thể Đồng vừa bước đến phòng khách thì đã nghe tiếng cười rộn rã:
- Con về thì tốt quá. Ba thương nhớ con vô cùng vậy.
Nghe cha nói vậy, Thể Đồng biết ngay là chị Ngọc của cô đã về. Mạnh dạn bước vào nhà, Thể Đồng gượng cười:
- Chị! Chị về rồi à?
Ông Thành Đạt quát:
- Con không muốn nó về sao mà hỏi như vậy?
Thể Đồng ngẩn người. Như Ngọc xua tay dịu giọng:
- Ba! Em con mừng quá nên hỏi vậy. Ba đừng mắng mỏ nó mà.
Thể Đồng nhìn chị tỏ ý cảm ơn. Như Ngọc lo lắng:
- Em mệt sao mà mặt mày trắng bệch vậy?
- Không sao.
Ông Thành Đạt nhìn Như Ngọc, lo lắng nói:
- Con đi tắm đi cho khỏe. Ba kêu người làm nấu cho con vài món ngon.
- Được rồi ba.
- Còn Thể Đồng, con có mệt thì về phòng nghỉ đi.
- Dạ.
Thể Đồng mệt nhọc đáp lời cha và buồn bã bước đi. Cô cũng không hiểu mình lúc này thế nào nữa, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật dài.
Đến tối, khi Thể Đồng còn nằm dài trên chiếc giường ngủ mềm mại của mình thì đã nghe giọng chị cất lên:
- Em định nhịn đói luôn sao mà không xuống dùng cơm?
Thể Đồng nhìn chị đáp:
- Em không đói.
- Hay em không muốn ăn cơm cùng với chị.
Thể Đồng ngồi dậy, lấy tay vuốt tóc cho suôn. Thể Đồng cười buồn:
- Chị nghĩ em vậy sao?
Như Ngọc bước lại cạnh Thể Đồng. Vuốt nhẹ mái tóc của em, Như Ngọc dịu dàng:
- Dĩ nhiên là em không phải thế rồi. Chị xin lỗi em về mọi việc.
Thể Đồng nhíu mày ngạc nhiên:
- Chị Ngọc! Chị...
Như Ngọc khẽ cười như chợt nhận ra một điều gì đó:
- Chị đã thông suốt rồi. Chị đã hiểu và thấy thương em. Chị thật sự xin lỗi em.
Thể Đồng nép vào lòng chị:
- Chị Hai! Em thương chị quá. Chỉ cần chị về nhà là em đã vui và mãn nguyện lắm.
- Khờ quá! Chị đi công tác thôi mà. Sao rồi, em và Anh Hào vẫn tốt chứ?
- Vâng.
- Có thật không? Chị biết ba đã không ít lần gây khó dễ cho em và anh ấy.
- Cũng là ba thương chị. Ba đau lòng khi chị bỏ đi.
- Bây giờ thì chị về rồi. Chị sẽ thuyết phục ba chấp nhận em và Hào, coi như đây là lời xin lỗi của chị đối với em và anh Hào.
Thể Đồng lắc đầu:
- Thôi mà chị. Chỉ cần chị vui, em vui và ba vui thì đủ rồi.
Nghe lời em, Như Ngọc mường tượng ra một điều gì đó không hay. Lời lẽ và thái độ Thể Đồng thiệt lạ, cô không vui và huyên thuyên như lúc trước. Như Ngọc chợt nghĩ, phải chăng chính cô là nguyên nhân làm đổi thay sự tinh nghịch và thơ ngây của cô em gái.
Anh Hào giật thót cả mình khi nghe tin Thể Đồng đã quay lại công ty vào buổi chiều. Anh Hào lo lắng thật sự và lấy làm bối rối không biết phải giải thích thế nào đối với Thể Đồng. Nhưng rồi anh tin vào chính mình. Vả lại, anh cũng đã nói rõ với Hoàn Mỹ vào buổi chiều hôm ấy. Anh Hào ngồi bần thần và nhớ lại...
Hoàn Mỹ ngồi vắt chéo hai chân nhìn người yêu nói:
- Anh làm gì mà im lặng vậy? Không có chuyện gì để nói với em hay sao?
Anh Hào thở dài quyết định:
- Anh sẽ nói và anh mong em hãy hiểu cho anh.
- Vòng vo quá. Anh nói đi.
- Trước kia anh đã từng mong em quay lại quê hương với anh, nhưng em đã quyết liệt từ chối.
- Vì anh muốn em ở lại đây, trong lúc em không muốn chút nào.
- Tại sao thế? Quê hương, không đáng cho em lưu luyến ư?
Hoàn Mỹ khẽ cười như trêu Anh Hào:
- Anh là người của thời đại, tại sao anh lại có tư tưởng lạc hậu thế? Ở đâu mà sống không được?
- Đúng. Chính quan điểm này đã khiến khoảng cách của mình ngày càng xa. Và rồi em đã đề nghị chia tay với anh. Em còn sợ anh không chịu, bằng cách em mang đến một chàng trai và giới thiệu là người yêu mới của em.
- Em sợ anh không tin em, nên em phải làm như vậy.
- Nhưng em có nghĩ là em làm tổn thương anh không? Lúc ấy, anh thật sự rất buồn.
Hoàn Mỹ nắm tay Anh Hào, dịu dàng nói:
- Vì vậy em đã trở về đây và đồng ý ở lại đây vì anh nè.
Anh Hào lắc đầu:
- Muộn rồi.
Hoàn Mỹ ngạc nhiên:
- Không lẽ anh đã hết yêu em rồi sao?
- Phải. Anh đã có người yêu mới và anh cần cô ấy.
- Là cô thư ký hồi sáng đó ư? Anh mà thích loại con gái như thế ấy sao?
Anh Hào lộ vẻ bất bình:
- Tại sao không? Thể Đồng là một cô gái tốt.
- Nhưng cô ấy đâu có dịu dàng, đâu mang vẻ yếu đuối của con gái, mà anh thì đâu thích như vậy đâu.
- Lúc trước khác, bây giờ khác.
Hoàn Mỹ nhếch môi:
- Có nghĩa là anh sẽ không cưới em, mặc dù em đã bỏ tất cả để trở về đây với anh? Và con của chúng ta, anh cũng quyết định bỏ nó.
Anh Hào điềm đạm:
- Anh xin lỗi, nhưng anh không thể làm khác hơn. Còn đứa con thì...
Hoàn Mỹ lắc đầu ra chiều không dễ dàng chấp nhận sự thật mà Anh Hào vừa nói. Cô cắt ngang:
- Anh có nhớ không? Anh từng nói em là một nửa kia của cuộc đời anh cơ mà.
- Hoàn Mỹ. Tất cả là dĩ vãng, em hãy quên và đừng nghĩ về chuyện cũ nữa.
- Anh nỡ phũ phàng như vậy sao? Em chịu về đây, anh có biết em đã bỏ rất nhiều kỷ niệm, rất nhiều thứ quý báu ở lại bên đó không?
- Dù gì em cũng kkhông vui khi vì anh mà trút bỏ tất cả. Miễn cưỡng nhau làm gì, khi chúng ta không thật sự yêu nhau, cần nhau?
Hoàn Mỹ trố mắt:
- Không yêu nhau ư? Không yêu anh mà em lại trở lại đây vì anh thế này sao?
- Nếu yêu anh, em đã không từ chối anh, khi hai năm trước đây anh đề nghị em về quê với anh.
- Anh nhỏ mọn quá. Chuyện ngày cũ, anh còn nhớ làm gì?
- Không phải anh nhỏ mọnh, nhưng đã hai năm trôi qua và anh đã có người yêu mới, anh yêu cô ấy và cũng không muốn xa cô ấy.
Hoàn Mỹ thở dài:
- Thôi, không nói nữa. Em không gượng ép anh đâu, anh cứ từ từ suy nghĩ đi. Em chờ anh và sẵn sàng cho anh cơ hội đó.
Anh Hào dứt khoát:
- Anh không cần suy nghĩ đâu. Em đâu phải không biết tính anh rất dứt khoát và rõ ràng.
Tính Anh Hào, Hoàn Mỹ cũng đã rõ, cô biết anh nói là làm. Dẫu thế, Hoàn Mỹ cũng đâu phải loại người dễ buông xuôi, chấp nhận.
Mới sáng ra, Thể Đồng đã nghe tiếng cha quát tháo mẹ mình:
- Em còn muốn gì nữa đây?
Bà Thành Đạt ôn tồn:
- Câu này thì em muốn hỏi anh. Như Ngọc đã về, tại sao anh lại không thể dễ dãi cho Thể Đồng hơn một chút?
- Anh đã quá dễ dãi rồi, anh không thể dễ hơn được nữa.
Thể Đồng từ từ bước lại cạnh mẹ, cô dịu dàng:
- Con xin ba mẹ đừng vì con mà cãi vã.
Ông Thành Đạt trừng mắt:
- Con im đi, đừng ở đó mà giả giọng chí tình chí hiếu:
- Ba! Tại sao ba lại đối xử với con thiếu công bằng như vậy? Ba ghét con đến mức không thể nghe con nói hết một câu sao?
Cả ông bà Thành Đạt đều bất ngờ trước câu hỏi của Thể Đồng. Ông Thành Đạt khẽ hừ một tiếng. Còn bà Thành Đạt giật thót người, nói:
- Thể Đồng, con...
- Cha yên tâm. Con đã lớn, con biết mình phải làm gì trong lúc này, cha ạ.
Thể Đồng nói hết câu liền vội vã bỏ đi. Bà Thành Đạt lặng người không biết nói sao. Còn ông Thành Đạt, một nỗi lo sợ vô hình nào đó khiến ông cảm thấy lương tâm mình ray rứt.
Tùng Quân thấy vẻ mặt không vui của Hoàn Mỹ thì đã biết thái độ của Anh Hào thế nào. Một chút thất vọng trôi qua, Tùng Quân lại lấy được cho mình sự chín chắn, anh dịu giọng:
- Sao nhăn nhó khó coi vậy?
- Mình vừa cãi nhau với Anh Hào.
Tỏ vẻ không tin, Tùng Quân lại hỏi:
- Cãi nhau hay chia tay nhau?
Hoàn Mỹ thắc mắc:
- Sao cậu biết?
Tùng Quân so vai:
- Cậu quên mình và Anh Hào là bạn của nhau à?
Hoàn Mỹ gật gù:
- Vậy cậu có biết anh ta bỏ mình vì một cô gái khác không?
- Có biết. Cô ấy tên Thể Đồng. Đẹp, thông minh và cũng giàu có không kém.
Hoàn Mỹ tò mò:
- Cậu có vẻ thích cô ta lắm?
- Nhưng mình đã thua, Anh Hào mới là người cô ấy chọn.
- Cậu chịu bỏ cuộc sao?
- Biết làm gì khi cô ấy không yêu mình? Mình muốn trái tim với linh hồn chứ không muốn thể xác.
Hoàn Mỹ nhếch mép:
- Cậu còn lãng mạn quá đấy. Chứ mình thì không muốn mất Anh Hào đâu.
Tùng Quân ra chiều lo ngại:
- Cậu định làm gì?
Hoàn Mỹ lạnh lùng đưa ra một câu như khẳng định:
- Anh Hào là của mình. Thể Đồng là người đến sau và cô ấy phải biết điều mà rút lui.
- Tình yêu không phân biệt đến trước hay sau. Quan trọng là hai người có yêu nhau hay không thôi.
- anh yêu mình.
- Nhưng đó cũng là chuyện của hai năm về trước. Còn bây giờ...
Tùng Quân ngập ngừng. Hoàn Mỹ khẽ cười nhạt:
- Khác rồi chứ gì? Mình không tin và không chịu thua như vậy đâu.
Nhìn bạn bằng sự cảm thông, Tùng Quân an ủi bằng lời lẽ chân thành nhất của một tình bạn chân chính:
- Hoàn Mỹ, mình hiểu tâm trạng của cậu. Còn buồn nào bằng người mình yêu lại không yêu mình? Nhưng Mỹ ơi! Chuyện tan vỡ của cậu và Anh Hào là thật, hai người sẽ không thể hàn gắn lại được.
- Chỉ vì Thể Đồng ư?
- Không phải. Thể Đồng thì liên qua gì? Vả lại, cậu đâu biết Anh Hào là người dám yêu, dám làm đâu. Nếu không có Thể Đồng thì cậu ấy vẫn còn khối nhân tình khác cơ mà.
Gương mặt tự tin của Hoàn Mỹ bỗng trở nên buồn bã:
- Tùng Quân! Cậu nói đi, mình phải làm sao để được Anh Hào? Mình yêu ảnh, mình thật sự không thể mất ảnh.
Tùng Quân thở dài:
- Sao cậu không nhận ra điều này sớm hơn? Mình tiếc là không giúp gì cho cậu được.
Hoàn Mỹ thất vọng thật sự. Cô buồn bã nhìn từng vòng khói thuốc trên tay Tùng Quân, mà kkhông nén được một tiếng nấc nghẹn ngào.
Không biết là ngẫu nhiên hay do sự sắp đặt nào đó mà Hoàn Mỹ lại đến công viên và bắt gặp Thể Đồng cũng đang một mình ở đấy. Hai cô gái nhìn nhau, họ không có vẻ gì vui hay giận. Một lúc sao mới nghe Hoàn Mỹ nói:
- Cô cho tôi nói chuyện với cô, có được không?
- Dĩ nhiên rồi.
Hoàn Mỹ như đợi có vậy, ngồi xuống cạnh Thể Đồng, cô tiếp:
- Chắc hẳn cô biết mối quan hệ của tôi với Anh Hào?
- Tôi biết.
Hoàn Mỹ nhướng mày:
- Cô biết ảnh và tôi yêu nhau lắm, đúng không?
Vẻ thản nhiên, Thể Đồng khẽ gật đầu đáp:
- Đúng. Nhưng đó là chuyện của hai năm về trước.
Hoàn Mỹ biết mìn có cứng cỏi đến đâu thì Thể Đồng cũng không chịu khuất phục. Nghĩ thế, cô vẫn giữ giọng điềm tĩnh:
- Tôi thật sự sai khi quyết định không về quê hương với anh Hào, khi ảnh đề nghị cùng tôi. Nhưng làm người, ai không một lần sai trái hả Thể Đồng?
Biết Hoàn Mỹ muốn gì ở mình, Thể Đồng cười nói:
- Đúng, nhưng có những sai lầm mà mình sẽ không bao giờ sửa chữa được, dù có ăn năn, hối hận.
Hoàn Mỹ nắm tay Thể Đồng:
- Cô quả thật thông minh, anh Quân khen cô không thừa mà.
- Vậy à? Tôi không nghĩ mình thông minh đâu, tôi chỉ nói sự thật thôi.
- Phải. Sự thật là hiển nhiên. Sự thật là tôi đã về nước và ba tôi hứa sẽ mở một công ty chứng khoán cho anh Hào làm chủ tịch.
Thể Đồng im lặng. Thấy đối tượng có vẻ lưỡng lự, Hoàn Mỹ tấn công:
- Cô nghĩ xem, anh ấy sẽ chọn cái gì, khi có thể vươn xa hơn trong sự nghiệp? Hơn nữa, anh ấy đã có con với tôi.
Thể Đồng nhìn Hoàn Mỹ, mặt nàng tái nhợt:
- Tùy... anh... ấy... thôi... Tôi không buồn hay van xin bất cứ một điều gì hết. Còn chị, chị không cần phải khích bác hay
làm bất cứ một điều gì ở tôi hết. Chúng ta hãy tôn trọng sự chọn lựa của anh Hào.
Hoàn Mỹ biết chắc trong ván cờ này người thắng không phải là cô. Nhưng dầu sao, Hoàn Mỹ không thể để mất thế thượng phong. Cô cười lạt:
- OK. Chúng ta chờ quyết định của anh Hào vậy. Tôi khuyên cô nên chuẩn bị tinh thần trước.
Thể Đồng cười khẩy:
- Vâng, tôi nhất định sẽ chuẩn bị.
Thấy em mình rõ ràng là có chuyện không vui nên Như Ngọc sốt sắng hỏi:
- Em buồn gì vậy? Có thể tâm sự với chị không?
Gật đầu, Thể Đồng gượng cười:
- Sao lại không, mình là chị em mà.
Như Ngọc dịu dàng:
- Em với Anh Hào có chuyện gì rồi? Cãi vã nhau ư?
- Không.
- Thế sao em lại buồn? Chị biết em buồn là vì Anh Hào.
- Phải.
-...
- Có một người con gái, trước đây là người yêu của anh Hào, cô ấy định cư ở Mỹ và bây giờ trở lại quê hương và... thì...
- Thì sao?
- Cô ấy giàu và ỷ lại hơn cả Kiều My. Vả lại, ở Mỹ, anh Hào và cô ấy đã từng yêu nhau tha thiết lắm và... - Thể Đồng bật khóc và nghẹn ngào nói tiếp - Và... và... đã có con với nhau... nữa.
Như Ngọc xen lời em:
- Và bây giờ cô ấy về đây muốn nối lại tình xưa với Anh Hào, đúng thế không?
Thể Đồng gật đầu không nói. Như Ngọc lo âu:
- Anh Hào quyết định thế nào?
- Anh ấy nói là chọn em. Nhưng em biết, anh ấy cũng đang còn phân vân lắm. Vì cô ấy giàu mà.
Như Ngọc siết vai em:
- Chị xin lỗi em, Thể Đồng.
Thể Đồng chau mày không hiểu. Như Ngọc điềm đạm:
- Nếu không vì chị, thì em và Anh Hào đã cưới nhau rồi. Cưới rồi thì dù là người yêu và người tình đi nữa cũng không đáng lo.
Thể Đồng cười nói:
- Chị đừng nghĩ vậy mà. Em phải cảm ơn chị mới đúng. Vì có sự việc này, em mới có thể hiểu rõ hơn về anh ấy. Nếu yêu em, anh ấy sẽ không tham cái công ty với chức chủ tịch tập đoàn oai vệ ấy. Bằng ngược lại, xem như em đã yêu lầm vậy.
Như Ngọc thầm thán phục sự cứng rắn của em. Cô trầm trồ:
- Em giỏi thật. Nếu là chị, chị không đủ bình tĩnh để nói thế đâu.
Bình tĩnh ư? Thể Đồng khẽ lắc đầu như xua đi một nỗi muộn phiền. Sao tình yêu của cô lại có nhiều trắc trở thế? Qua lần này, Thể Đồng cảm thấy mệt mỏi. Nếu thật sự Anh Hào không chọn cô mà chọn Hoàn Mỹ thì thế nào đây? Thể Đồng lo sợ lắm, mặc dù bề ngoài, trông cô có vẻ điềm đạm và bình tĩnh.
Bước vào phòng khách, Anh Hào đã gặp ngay Thể Đồng đi xuống. Anh mừng rỡ:
- Thể Đồng! Anh muốn nói chuyện với em.
Thể Đồng khẽ cười:
- Được rồi. Anh đi tắm đi đã, em đã đến đây thì bỏ đi đâu?
- Không. Anh muốn nói ngay bây giờ. Em chịu khó nghe giùm anh đi. Anh mà không nói bụng anh sình lên mất.
Dù buồn lắm nhưng Thể Đồng vẫn phải cười:
- Anh còn đùa. Em ngồi xuống rồi, anh nói gì thì nói đi.
Anh Hào vồn vã nắm tay Thể Đồng:
- Anh yêu em, anh đã nói rõ với Hoàn Mỹ rồi. Anh xin em đừng hờn ghen nữa làm anh đau khổ lắm.
Thể Đồng xúc động:
- Anh nói thật không?
- Thật, Thể Đồng! Em tin anh đi, anh yêu em thật sự mà.
- Em tin anh. Em tin anh. Em yêu anh. Dù sau này anh có phụ em thì em cũng yêu anh.
Ôm chặt người yêu vào lòng, Anh Hào cảm thấy mình hạnh phúc thật sự với những lời lẽ chân thành ấy của người yêu.
- Hoàn Mỹ, chờ tôi với!
Hoàn Mỹ quay lại và nhận ra Kiều My, một tình địch của mình. Hơi ngạc nhiên, nhưng cô vẫn cố nở nụ cười gượng gạo.
- Ô kìa, Kiều My! Dạo này đẹp hẳn ra đấy nhé.
Không cần những lời nói xã giao của Hoàn Mỹ, Kiều My vô đề ngay:
- Chẳng lẽ cô buông xuôi nhìn người yêu lọt vào tay Thể Đồng sao?
- Cô nói vậy là sao?
- Phải tìm cách trả thù.
- Trả thù bằng cách nào?
- Im lặng thật lâu, rồi Kiều My kề vào tai Hoàn Mỹ nói thật khẽ... thật khẽ...
Hoàn Mỹ hốt hoảng:
- Như vậy không được đâu. Anh Hào biết được ảnh sẽ giết chết tôi. Ngay cái việc gạt anh ấy là tôi có con với ảnh, bây giờ tôi đang lo sốt vô đây này.
- Vậy tùy cô.
Nói rồi, Kiều My đứng dậy bỏ đi. Hoàn Mỹ gọi giật lại:
- Cô sẽ phụ giúp tôi chứ?
Kiều My mỉm cười::
- Vâng. Con nhỏ đó cũng là kẻ thù của tôi mà.
Nói xong, cô quay đi và mỉm cười đắc thắng. "Thể Đồng! Hoàn Mỹ!" Đừng tưởng tôi tốt với hai cô".
Nguồn tin ông Thành Đạt phản đối quyết liệt tình yêu của Thể Đồng với Anh Hào làm Hoàn Mỹ tràn trề hy vọng. Đến gặp ông bằng vẻ mặt đau khổ, Hoàn Mỹ kể lể:
- Bác ơi! Cháu và Anh Hào yêu nhau, đã từng sống với nhau trong một mái gia đình lúc còn ở Mỹ.
Vốn đã có thành kiến với Anh Hào, nghe lời Hoàn Mỹ, ông Thành Đạt càng thêm bực bội. Ông gượng cười:
- Đó là chuyện của lúc trước. Còn bây giờ thì khác rồi mà.
- Cháu biết. Nhưng trước khi về nước, Anh Hào có hứa với cháu một điều...
-...
- Chỉ cần cháu chịu ở lại, đám cưới của tụi cháu sẽ được tổ chức linh đình nhất thành phố Sài Gòn này. Cháu thấy Thể Đồng còn trẻ, cháu không muốn cô ấy bị Anh Hào lừa gạt. Cháu có nhã ý thế, tin hay không là tùy ở bác.
Ông Thành Đạt gật gù:
- Cô có ý tốt. Dĩ nhiên là tôi không nghi ngại rồi.
Hoàn Mỹ rút trong túi xách của mình một tấm thiệp sực nức mùi trầm:
- Cháu mời bác và gia đình. Nếu bác và gia đình đến, gia đình cháu hân hạnh lắm.
Ông Thành Đạt đón tấm thiệp mà như ai đó đốt cháy tim gan mình. Hoàn Mỹ thấy thế là đủ rồi nên đắc ý cáo từ., và cô biết rồi đây sẽ có một vở kịch hay từ phía cái gia đình gia giáo ấy.
Bước vào phòng Thể Đồng, thấy cô còn nằm trong chăn, ông Thành Đạt lên tiếng gắt gỏng:
- Ăn no ngủ kỹ quá. Dậy đi, dậy mà xem ký tích tình yêu vĩ đại của con đây.
Thể Đồng ngồi bật dậy, cô thảng thốt:
- Có chuyện gì vậy ba?
Quẳng tấm thiệp lại chỗ Thể Đồng, ông Thể Đồng nói:
- Xem thì hiểu.
Thể Đồng lật thiệp ra xem, cô giật mình:
- Không thể nào. Anh Hào không bao giờ làm như vậy.
- Mày còn mù quáng, si mê đến vậy sao? Trời ơi! Đến khi nào mày mới nhận ra sự man trá của thằng nhãi con đó?
- Không phải. Anh Hào yêu con, ảnh và con là một đôi.
- Vậy tấm thiệp này thì sao? Đợi đến khi đám cưới diễn ra trước mắt mày, mày mới thức tỉnh hay sao? Người ta có con rồi, mày con đeo đuổi làm gì?
Thể Đồng vẫn lắc đầu:
- Là Hoàn Mỹ. Cô ấy cố tình hại con và Anh Hào. Cô ấy muốn ly gián con và anh ấy. Cô ấy mượn ba làm rào cản để giật lại Anh Hào.
Một cái tát chát chúa vang lên, ông Thành Đạt quát:
- Mày đừng nghĩ ai cũng như mày, đi giành giật người yêu của kẻ khác. Tao không ngờ tao có đứa con gái ngu ngốc như mày, đê tiện và ngu si, cuồng dại.
Sự tức giận làm mờ đi trong Thể Đồng ý thức kiềm chế. Cô gân cổ cãi lại cha:
- Dĩ nhiên là ba không thể ngờ rồi, vì con đâu phải là con đẻ của ba.
Ông Thành Đạt giật mình loạng choạng lùi lại vài bước. Ông ấp úng:
- Thể Đồng! Con nói gì vậy?
Thể Đồng nhếch môi:
- Con biết rồi. Từ lâu, con biết mình không phải là con ruột của ba. Con chỉ là một đứa con oan nghiệt mà mẹ đã tạo ra thôi. Nhưng con vẫn cứ tảng lờ, con không muốn chấp nhận nó và ba thì cứ buộc con phải biết nó. Trong mắt ba, con là đứa con trơ trẽn và ngu dại nhất.
Ông Thành Đạt tái mặt:
- Mày... vậy thì mày giải thích sao về tấm thiệp này? Tao chẳgn qua cũng là quan tâm cho mày thôi. Mày không biết thì thôi, ở đó còn nói những lời vô ơn, phản phúc nữa.
Thấy cha giận dữ bỏ đi, Thể Đồng ngồi phịch xuống. Hai tay vò đầu, Thể Đồng không biết mình làm đúng hay sai, rồi sẽ ra sao? Thể Đồng thở dài chờ đợi.
Thể Đồng buồn bã, nàng lang thang khắp mọi nẻo đường, nàng không biết phải đi đâu và về đâu trong phút giây này? Có lẽ cha nói đúng, nàng là đứa con gái cướp giật tình yêu của người khác. Của chị nàng, của Kiều My và Hoàn Mỹ. Trời ơi! Tại sao nàng yêu anh đến như vậy, mặc dù đã biết anh có con với Hoàn Mỹ. Họ đã từng là một đôi, anh đã từng thẳng thắn thổ lộ với nàng rằng đã có lúc anh yêu Hoàn Mỹ đến điên cuồng kia mà. Mặc dù anh đã quyết định chọn nàng, nhưng "tình cũ không rủ cũng tới mà". Biết đâu sau này khi chung sống với nàng, anh lại lăng nhăng nữa? Thà nàng rút lui sớm chịu đau khổ một lần, không nên phá hoại hạnh phúc của Hoàn Mỹ.
"Ông trời ơi! Ông hãy tiếp thêm cho con nghị lực, để con có thể quên anh ấy đi".
- Thể Đồng! Thể Đồng!
Tiếng gọi liên hồi của ai đó cắt ngang dòng suy tưởng của nàng. Xoay lại, nàng bắt gặp Kiều My.
Kiều My nói ngay:
- Đồng rảnh không?
Buồn bã, nàng đáp:
- Có gì không Kiều My?
- Tức thật! Tôi mới thấy Anh Hào nắm tay Hoàn Mỹ bước vào công ty. Chúng ta đến đó xem họ xem.
Mặc dù đã muốn cố quên, nhưng nàng vẫn vội vã bước theo Kiều My như cái xác vô hồn.
Anh Hào đang chăm chú vào số tài liệu thì đã nghe Hoàn Mỹ lên tiếng:
- Làm việc tích cực vậy anh?
Anh Hào thoáng ngạc nhiên:
- Hoàn Mỹ!
Như không hề xảy ra chuyện gì, Hoàn Mỹ khẽ cười:
- Gì mà ngạc nhiên vậy? Em đến từ giã anh đây.
Liên tiếp những ngạc nhiên, Anh Hào ngẩn người chưa biết phải nói sao thì đã nghe Hoàn Mỹ tiếp:
- Em sẽ quay về Mỹ. Ở đây, em buồ quá.
Anh Hào tỏ vẻ ăn năn:
- Xin lỗi em Hoàn Mỹ
Hoàn Mỹ xua tay:
- Lỗi gì chứ. Cũng do em thôi.
- Bao giờ em lên máy bay?
- Mai.
- Sớm vậy sao?
- Ở lại đây thêm buồn. Em đi rồi, anh nhớ đối xử tốt với Thể Đồng nghe. Em tin rồi anh sẽ hạnh phúc bên cô ấy.
Anh Hào mỉm cười mãn nguyện:
- Cảm ơn em. Anh thật bất ngờ quá Hoàn Mỹ! Anh cũng xin chúc em tìm được hạnh phúc đích thực của đời mình.
Hoàn Mỹ khẽ nhếch môi, cô lại dịu dàng nói:
- Anh có thể ôm em lần cuối không?
Anh Hào phân vân chưa biết phải làm gì thì Hoàn Mỹ lại nói:
- Ôm nhau như những người bạn.
Anh Hào gật đầu bước lại chỗ Hoàn Mỹ và ôm cô vào lòng. Kịp lúc, Thể Đồng bước vào. Cảnh tượng trước mắt với tấm thiệp trên tay làm Thể Đồng hụt hẫng, chơi vơi. Không nói lời nào, Thể Đồng gần như hóa đá nhìn Hoàn Mỹ nằm gọn trong vòng tay vạm vỡ của người mình yêu. Chợt có tiếng Anh Hào:
- Thể Đồng! Hay lắm! Em lại đây.
Thể Đồng không biết lúc ấy sắc mặt mình thế nào, chứ cả chân tay cô run cả lên. Cô nói:
- Anh... anh...
- Em đừng hiểu lầm, anh và Hoàn Mỹ chỉ...
Thể Đồng gắng gượng nói:
- Anh im đi. Hiểu lầm ư? Vậy đây là cái gì?
Quẳng tấm thiệp lại chỗ Anh Hào, Thể Đồng giận dữ bỏ đi. Anh Hào rất ngạc nhiên lại cầm tấm thiệp lên xem. Anh quắc mắt nhìn Hoàn Mỹ:
- Vậy là thế nào?
Hoàn Mỹ lạn lùng:
- Anh không hiểu sao mà còn hỏi:
- Hoàn Mỹ! Em làm gì vậy? Em có biết mình làm sai rồi không?
Hoàn Mỹ làm vẻ vờ vịt:
- Sai điều gì? Em chỉ lấy lại những gì thuộc về mình thôi mà.
- Em điên rồi. Tại sao em lại làm như vậy chứ?
Hoàn Mỹ nức nở:
- Tại sao ư? Tại vì em yêu anh, tại sao anh lại nỡ bỏ em khi em đã từ bỏ tất cả chứ?
Anh Hào khổ sở:
- Không phải là anh phụ em, mà là chúng ta hết thật rồì. Anh không còn yêu em nữa, chuyện tình của mình ngày xưa anh đã xem như nó là một kỷ niệm.
Hoàn Mỹ đanh giọng:
- Anh nói thật?
Anh Hào điềm tĩnh:
- Thật. Anh đã rất chín chắn khi quyết định chuyện này.
Hoàn Mỹ lại giọt vắn giọt dài:
- Nếu anh không còn yêu em thì em sống có ý nghĩa gì nữa?
Hoàn Mỹ nói rồi lấy trong túi xách của mình ra một chai thuốc. Cô chạy lại rót nước và trút vào miệng mình. Hành động của Hoàn Mỹ nhanh quá khiến cho Anh Hào không kịp cản trở. Trong lúc Anh Hào còn đứng ngẩn người thì Hoàn Mỹ đã thốt:
- Em sẽ chết! Chết để anh được toại nguyện.
Lúc bấy giờ, Anh Hào mới sực tỉnh, anh hốt hoảngh:
- Em điên thật rồi. Mau, theo anh vào bệnh viện!
Đẩy tay Anh Hào ra, Hoàn Mỹ ngúng nguẩy:
- Không. Em không thể sống thiếu anh.
Hoàn Mỹ nói và chệch choạng lù lại vài bước. Anh Hào không chần chừ mà đi lại bế xốc Hoàn Mỹ trong sự phản đối quyết liệt của cô.
Anh Anh Hào nào ngờ tất cả chỉ là một màn kịch do Kiều My dựng lên. Không có những viên thuốc trong lọ và chắc chắc sẽ không có cái chết nào xảy ra cả.
Thể Đồng bỏ chạy trong sự giận hờn với niềm tin là Anh Hào sẽ đuổi theo và giải thich với cô. Nhưng không, Anh Hào đã không đuổi theo cô, nỗi thất vọng gặm nhấm Thể Đồng. Về đến nhà rồi mà cô vẫn như chưa tin vào sự thật đã bày ra trước mắt.
Trong sự đau khổ tột cùng đó, Thể Đồng lại nghe giọng cha hỏi mình hững hờ:
- Sao hả? Bây giờ con còn tin vào tình yêu của người ta nữa không?
Không trả lời cha, Thể Đồng lặng lẽ bước lên lầu. Sự im lặng của cô bất chợt làm ông Thành Đạt cảm thấy rúng động. Thể Đồng chờ suốt buổi chiều rồi tối nhưng Anh Hào vẫn không đến, không điện thoại. Lẽ nào lại thế? Chẳng lẽ với cô Anh Hào lại không một chút vấn vương gì? Anh không một chút bận tâm với cô ư? Bây giờ Thể Đồng mới cảm thấy lòng mình đau nhói, tim mình rạn vỡ theo những dòng lệ tuôn dài trên đôi má xinh đẹp của cô. Một đêm trôi qua trong u buồn, lặng lẽ.
Tùng Quân vội vã chạy đến bệnh viện. Gặp bạn, Anh Hào như khỏe lại sau những giây phút căng thẳng.
- Cậu đến rồi à?
Tùng Quân lo lắng:
- Hoàn Mỹ sao vậy?
- Cô ấy tự tử.
- Tại sao lại như thế?
- Chuyện dài dòng lắm, tớ sẽ giải thích với cậu sau, bây giờ cậu ở lại lo cho Hoàn Mỹ giùm mình nhé. Mình phải đi tìm Thể Đồng.
Anh Hào biết ông Thành Đạt rất không có thiện cảm với mình. Qua lần này, anh lại càng đánh mất ở ông niềm tin hơn, dù thật sự anh không bao giờ muốn thế. Đến nhà gặp ông, Anh Hào điềm đạm:
- Con chào hai bác.
Bà Thành Đạt mỉm cười:
- Lâu quá rồi... Con ngồi đi!
Ông Thành Đạt gườm vợ:
- Bà con ở đó mà đón chào người đã lừa gạt con gái bà.
Bà Thành Đạt ngạc nhiên:
- Lừa gạt ư?
- Bà làm mẹ kiểu gì vậy? Con gái không vui, mà bà vô tình có để ý gì đâu.
Anh Hào cất tiếng ôn tồn:
- Tất cả là hiểu lầm. Con xin hai bác cho phép con gặp Thể Đồng. Gặp cô ấy, con sẽ giải thích.
- Cậu còn định gạt nó nữa sao? Cậu về đi, gia đình tôi không hoan nghênh cậu đâu.
- Bác...
Bà Thành Đạt vẫn trầm giọng:
- Thôi thì cháu cứ về, chiều lại đến. Bác muốn gặp Thể Đồng trước khi cháu gặp nó.
Anh Hào nhìn bà Thành Đạt, cầu khẩn:
- Cháu yêu Thể Đồng và không bao giờ làm tổn hại cô ấy. Cháu xin bác hãy tin cháu.
Không hiểu sao, bà Thành Đạt cảm thấy rất tin tưởng và yên tâm tuyệt đối vào Anh Hào. Cầm tay anh, bà dịu dàng:
- Cháu yên tâm về làm việc đi. Đừng vì chuyện riêng mà làm tổn hại việc chung. Bác sẽ nói lại những lời của cháu với Thể Đồng.
Anh Hào cảm động:
- Vâng. Cháu cảm ơn bác.
Bà Thành Đạt lắc đầu:
- Có gì đâu.
Anh quay sang ông Đạt:
- Cháu xin phép hai bác.
Đợi Anh Hào về rồi, ông Thành Đạt nhìn vợ nói:
- Cả bà cũng tin lời nó sao?
- Tôi tin cháu Hào là một người đứng đắn.
- Ờ, thì bà cứ tin đi.
Bà Thành Đạt đứng lên:
- Không nói chuyện với ông được.
Rồi bà bước lên lầu và đi lại phía phòng của Thể Đồng, bà gọi:
- Thể Đồng! Mẹ đây, trưa lắm rồi con gái ạ.
-...
- Thể Đồng!
Không một tiếng trả lờ, linh tính báo cho bà biết có gì đó xảy ra cho con mình. Đẩy cửa bước vào, bà Thành Đạt cảm thấy lo âu khi không thấy bóng dáng Thể Đồng đâu cả. Bà thét to:
- Ông Đạt ơi!
Ông Thành Đạt giật mình đi vội lên phòng. Gặp vợ đứng tần ngần, ông nhăn nhó:
- Gì mà hô toáng lên vậy?
Bà Thành Đạt run giọng:
- Không thấy Thể Đồng đâu cả.
- Nó ra ngoài chứ gì?
- Không bao giờ. Nếu có ra ngoài, Thể Đồng đã xin phép chúng ta rồi.
- Biết đâu.
Ông Thành Đạt chưa nói hết câu thì đã thấy trên bàn trang điểm của Thể Đồng có tờ giấy, ông bước lại cầm lên đọc. Ông nói:
- Nó bỏ đi rồi.
Bà Thành Đạt ngồi phệt xuống gạch, mặt bà tái nhạt hẳn đi. Cầm tờ giấy lên đọc, mắt bà nhòa lệ với những dòng thân yêu của con gái.
"Kính thưa ba mẹ. Con không phải muốn giở trò gì cả. Hiện giờ con đang rất đau khổ, con muốn yên tĩnh một thời gian. Con xin phép ba mẹ cho con ra đi một mình và trong im lặng. Con sẽ quay về trong nụ cười, xin ba mẹ cứ an tâm. Thưa ba, dù thế nào thì ba vẫn là ba của con. Con rất thương ba và nhớ ơn ba đã nuôi con khôn lớn. Mẹ Ơi! Mẹ đừng buồn lo gì hết. Con lớn rồi, con biết tự lo cho mình.
Con gái.
Thể Đồng "
Bà Thành Đạt cầm mảnh giấy trên tay mà nhìn chồng bằng đôi mắt uất hờn:
- Ông đã nói gì với nó? Tại sao ông lại nhẫn tâm vậy?
Rồi bà ngất đi. Ông Thành Đạt hốt hoảng gọi:
- Mộng Thúy! Em có sao không?
Tỉnh lại sau nỗi đau nghẹn ngào, bà Thành Đạt chán chường nhìn mọi thứ xung quanh. Giọng ông Thành Đạt dịu dàng:
- Em tỉnh rồi đó à? Em ăn chút cháo nghe.
Không trả lời chồng, mà nước mắt bà cứ tuôn rơi. Ông Thành Đạt lo âu:
- Em đừng như vậy mà. Thể Đồng là đứa biết chuyện, nó không làm điều gì khinh xuất đâu.
Vẫn không một tiếng trả lời, ông Thành Đạt có vẻ bực:
- Em nói gì đi chứ? Chẳng lẽ em im lặng suốt đời sao?
Bà Thành Đạt lấy tay gạt nước mắt nói:
- Nói gì đây, khi con tôi đã tuyệt vọng bỏ đi. Tại sao ông lại nỡ nhẫn tâm gieo rắc cho nó niềm đau như vậy?
Ông Thành Đạt khổ sở:
- Tôi có làm gì nó đâu? Chỉ tại nó quá ngông cuồng, bướng bỉnh quá thôi.
Bà Thành Đạt nhếch mép, thở dài:
- Ông không hối hận. Ông không quan tâm gì nó hết. Ông ra ngoài đi, tôi không muốn nghe ông nói thêm bất cứ điều gì nữa hết.
Ông Thành Đạt buồn bã bỏ ra ngoài. Còn lại một mình, bà Thành Đạt đau đớn và thương nhớ con không nguôi. Tấm lòng người mẹ thương con khiến bà tức tưởi, lo âu.
Cái tin Thể Đồng bỏ đi khiến ai cũng bàng hoàng sửng sốt, mà người sửng sốt nhất có lẽ là Anh Hào.
Thể Đồng vì giận anh mà đỉ Cô đi đâu, bao giờ trỏ lại? Có ai biết?
Hôm nay Hoàn Mỹ xuất viện. Đón cô bằng gương mặt buồn rầu, Anh Hào gượng gạo:
- Anh đưa em về khách sạn nghe. Ba em cùng gia đình đang chờ em ở đó.
Hoàn Mỹ lắc đầu:
- Em không muốn về đó. Anh đưa em đi dạo một lát, có được không?
- Anh bận lắm, dịp khác nghe em.
Hoàn Mỹ gượng cười:
- Em biết anh giận em mà.
Anh Hào khẽ cười an ủi:
- Khờ quá. Chuyện gì mà anh giận? Anh thông cảm cho em mà.
Hoàn Mỹ vẫn nhì nhằng:
- Vậy anh đưa em đi dạo một vòng nghe.
Anh Hào buồn bã:
- Anh còn phải đi tìm Thể Đồng. Anh thật sự không có thời gian.
Hoàn Mỹ chua chát:
- Cô ấy quan trọng hơn em sao? Nếu anh không cần em, anh cứu em sống làm gì vậy chứ?
Anh Hào cố chịu đựng trước vẻ giận hờn của Hoàn Mỹ. Chở cô đến công viên, anh điềm đạm:
- Em ngồi đi. Anh muốn nói rõ với em mọi chuyện.
Hoàn Mỹ mỉm cười:
- Em sẵn sàng nghe dây.
- Anh không thể nhìn em chất mà không cứu. Đưa em đi bệnh viện là lo lắng cho em, không có nghĩa là anh còn yêu em.
- Không yêu em, vậy anh quan tâm em làm gì?
Anh Hào khổ sở:
- Hoàn Mỹ!Tại sao chúng ta không thể là bạn của nhau?
Hoàn Mỹ nhếch môi:
- Tình bạn sau tình yêu là phát súng ân huệ dành cho kẻ tử tù. Em không muốn thế.
- Vậy thì tùy em. Anh đã nói quá rõ ràng rồi.
- Thể Đồng có gì hơn em chứ? Tại sao anh lại chọn cô ấy, mà không chọn em chứ?
Anh Hào lắc đầu:
- Không thể đem người này so sánh với người kia. Anh yêu Thể Đồng và trong mắt anh, Thể Đồng là cô gái toàn diện rồi.
- Anh đã từng nói em là nửa phần thân thể của anh? Mất em, anh có thể sống không, vì mất em là mất đi nửa phần thân thể của anh mà.
Nhìn Hoàn Mỹ, Anh Hào khẳng định:
- Mất nửa phần thân thể anh có thể sống. Nhưng mất đi trái tim và linh hồn thì anh không sống được. Hoàn Mỹ! Em hiểu anh nó gì chứ?
- Anh Hào...
- Anh xin lỗi, vì đã không đáp lại tình em. Nhưng anh cũng không tha thứ nếu như em cố tình làm hại tình cảm của anh với Thể Đồng.
Hoàn Mỹ chợt thở dài. Gương mặt cô xìu hẳn xuống, và nỗi buồn khiến cô càng trở nên tiều tụy xanh xao. Anh cũng thấy lòng mình ray rứt, nhưng không thể khác được, vì anh biết mình đã yêu Thể Đồng và không thể xa Thể Đồng.
Hoàn Mỹ im lặng. Có lẽ cô là kẻ bại trận trên đường tình. Nhưng tất cả chỉ là tại cô mà thôi. Co6 không biết gìn giữ và trân trọng mối tình ngày xưa, bây giờ nó bay khỏi tầm tay là lẽ đương nhiên.
Nhìn Anh Hào, Hoàn Mỹ nghẹn ngào:
- Em chúc anh hạnh phúc.
Anh Hào siết chặt tay Hoàn Mỹ.
- Còn em, em sẽ làm gì trong những ngày tháng còn lại?
- Em sẽ sang lại Hoa kỳ. Và sẽ mãi mãi ở bên ấy cho tới già, tới chết.
- Còn con của chúng ta, em có thể đưa nó về với anh không?
Hoàn Mỹ bật cười:
- Con à? Đó là do trí tưởng tượng của em thôi. Em cố tạo ra nó để giữ anh, nhưng vô dụng.
Nói rồi Hoàn Mỹ đứng dậy vội bước đi thật nhanh.
Như Ngọc ngồi nhình cha đăm chiêu mà cảm cảm thấy lòng mình thương xót. Bước đến cạnh cha, cô nhắc nhở?
- Ba nên mặc thêm áo. Trời rét quá, đêm lại khuya.
Vừa nói cô vừa khoác lên vai cha chiếc áo ấm. Ông Thể Đồng vỗ vỗ tay con:
- Mẹ con ngủ rồi à? Tội nghiệp, bà ấy yếu quá.
- Vâng. Mẹ đã ngủ.
- Bà ấy sẽ còn bệnh, cho đến khi nào Thể Đồng quay về, con bé đó thật là...
Ông Thành Đạt bỏ dở câu nói. Như Ngọc bước lại chiếc ghế đối diện ngồi rồi nói:
- Ba ơi! Có khi nào ba nghĩ mình đã làm sai rồi không?
Nhìn con ngạc nhiên, ông Thành Đạt im lặng. Như Ngọc đều đều giọng:
- Con đã nghe mẹ kể hết chuyện ngày xưa. Thể Đồng là một đứa bé vô tội mà ba.
Ông Thành Đạt trầm giọng:
- Con cũng nghĩ ba ích kỷ và hèn mọn sao?
Như Ngọc điềm đạm:
- Con không dám, nhưng mình làm sai thì phải mạnh dạn sửa chữa chứ ba. Đánh người chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại hết.
- Con đang giáo huấn ba phải không? Ba quả thật là một người cha không tốt.
Như Ngọc nắm tay cha:
- Với con, ba là một người cha tuyệt vời và hoàn mỹ nhất. Nhưng với Thể Đồng, ba là một người cha chưa thật tốt.
- Như Ngọc...
- Nghĩ lại, con thấy thương Thể Đồng. Từ bé, nó đã chịu thua con, bị con ăn hiếp, ganh tỵ. Lớn lên, con lại giành giật tình yêu của nó, dù con biết người ta không hề thương tưởng con. Nếu con biết vị tha hơn thì hôm nay, Thể Đồng đã không phải chịu uất ức mà đi như vậy.
Ông Thành Đạt nhìn con sâu lắng:
- Cả ba cũng có lỗi. Vì thương con, ba đã bắt Thể Đồng chịu quá nhiều thiệt thòi.
Như Ngọc bước lại ngồi cạnh cha:
- Ba! Con tin rồi Thể Đồng sẽ quay lại. Đến lúc ấy, cha con mình hãy lấy tình thương yêu thật sự mà lo lắng, đền bù cho nó. Xem như đó là lời thú tội và hành động hối hận của những người đã sai nghe ba.
- Ngọc, con...
- Cha con mình đã cướp mất của Thể Đồng quá nhiều. Đến lúc ta phải đối diện với lương tâm và trách nhiệm rồi ba.
Ông Thành Đạt đau xót:
- Nghe lời con nói, ba bỗng thấy mình nhỏ nhoi quá. Ba thật hối hận với tất cả những việc mình đã làm. Còn việc tồi tệ hơn là ngày trước và ba còn ép gả nó cho Đông Thịnh để lấy tiền của ba cậu ấy nữa chứ.
- Ba... - Không biết rồi mẹ con và Thể Đồng có tha thứ cho ba hay không?
- Có chứ ba. Dù gì ba với mẹ cũng đã chung sống với nhau gần 30 năm rồi. Không tình cũng nghĩa mà ba.
Ông Thành Đạt gật gù:
- Con nói phải. Nghĩ lại ba thấy thương Thể Đồng, không biết bây giờ nó thế nào? Còn Anh Hào, sao cũng chẳng tin tức gì hết.
Ngồi quậy ly cafe, Như Ngọc nhìn Anh Hào dò xét:
- Sao im lặng hoài vậy? Ba tôi hỏi sao anh không đến thăm ông?
Anh Hào ngước nhìn Như Ngọc:
- Ngọc nói sao? Bác trai không còn giận tôi sao?
- Phải.
- Vậy thì tốt quá. Tôi có thể lui tới nhà thường xuyên rồi.
Như Ngọc khẽ cười:
- Vậy anh mau chóng tìm cho ra em tôi.
Anh Hào bỗng trở nên trầm ngâm.
- Hình như tôi đã lục tung đất Saigon này rồi.
- Anh thất vọng rồi?
- Không. Tôi tin rồi có một ngày tôi sẽ tìm được Thể Đồng. Tôi tin chắc như vậy.
Kể từ ngày Thể Đồng bỏ đi, Anh Hào ngoài công việc ra thì không lúc nào anh không nghĩ về cô. Em gái anh và Đông Thịnh đã cưới nhau. Nhìn họ hạnh phúc bên nhau mà anh càng cảm thấy cô đơn, trống vắng. Hôm nay là ngày thánh Valentine, ngày lễ "Tình nhân", ngồi nhà mà Anh Hào thương nhớ Thể Đồng vô hạn. Anh càng không hiểu sao càng xa vắng Thể Đồng, anh càng thấy thương yêu cô nhiều hơn bao giờ hết. Thấy anh ngồi thừ người, Du Anh lên tiếng:
- Anh Hào!
Anh Hào nhìn em cười:
- Mới về hả? Đông Thịnh đâu?
- Anh ấy cất xe ở ngoài. Anh không đi chơi sao?
- Đi chơi với ai? Cô bạn của em ác quá, cổ mà không về, anh thành nhà tu hành mất thôi.
Đông Thịnh đi vào, nghe Anh Hào nói vậy cũng cười theo vợ:
- Anh đang buồn vậy mà còn đùa được sao?
Anh Hào vui vẻ:
- Ngồi đi, mang xách cái gì mà tùm lum vậy?
- Bánh ngọt, trái cây và ít sữa.
- Chi nhiều vậy?
- Để bà xã bồi dưỡng.
- Chà! Thương vợ dữ ta.
Du Anh chu môi:
- Hỏng dám ảnh thương em đâu. Ảnh lo cho đứa con của ảnh thôi.
Nghe em nói thế, Anh Hào vui mừng nói:
- Sao em có mang rồi hả? Chúc mừng hai đứa nghen.
Đông Thịnh hiền từ:
- Mới đi khám bác sĩ hôm qua. Hôm nay, ba mẹ em bảo tụi em về đây báo tin mừng cho gia đình.
- Mừng quá đi chứ. Rồi ba mẹ sẽ vui cho xem.
Du Anh buột miệng:
- Nếu có Thể Đồng ở đây, nó nhất định đòi làm mẹ nuôi của con em đó.
Mọi người lại im lặng, Anh Hào khẽ cười đứng lên.
Thương Nhớ Người Dưng Thương Nhớ Người Dưng - Dạ Miên Thương Nhớ Người Dưng