Nguyên tác: Physik
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Chương 7 - Bờ Trượt Rắn
C
oi chừng, im không?” Một giọng gắt gỏng. “Không cẩn thận mày lôi cả hai xuống hào bây giờ.”
“C… cái gì?” Septimus hết hồn, tự hỏi sao Cái Vật lại giả giọng con gái. Đám Vật vốn thường có giọng đục lờ lờ, dọa dẫm, khiến máu ta đông lại, chứ không phải giọng con gái. Vật này chắc chắn có gì đó kỳ quái. Hay là nó còn trẻ, Septimus nghĩ, hơi hơi hy vọng. Mà Cái Vật trẻ thì có thể có cơ may thuyết phục nó thả mình ra.
Septimus quyết định phải đối mặt với cái thứ đang ghim chặt mình đây, dù cho nó là cái quái gì. Nó vùng vẫy ráng quay đầu lại, nhưng chưa kịp thì đã bị lôi giật trở lên lối Ven Thành.
“Đồ ngu. May là tao không đánh rơi mày. Cho đáng đời mày,” Lucy Gringe cau có, thở không ra hơi sau cú lôi Septimus lên.
Septimus đột nhiên cảm thấy mệt rũ, người run lên vì hú vía. “Lucy!” Nó thốt lên. “Chị làm gì ở đây?”
“Tao định hỏi mày câu tương tự đấy, thằng Học Trò.”
“Ờm, ờ. Em bỗng muốn đi dạo,” Septimus nhát gừng.
“Đi dạo gì quái đản,” Lucy lầm bầm. “Không nghĩ được nơi nào tốt hơn để dạo diếc gì sao? Hừ, đi tiếp đi chớ – mày muốn tiếp tục cuộc đi dạo của mày… hay là muốn dừng ở đây suốt đêm? Tao hy vọng mày không dừng bởi vì mày đang chắn đường tao và mất công tao phải làm gì đó.”
Không còn cách nào khác, Septimus đành đi tới, chật vật lề mề trên lối Ven Thành. Hơi thở mất kiên nhẫn của Lucy phà đằng sau nó. “Mày không nhanh lên được à? Đi đứng thế cả đám mất toi cả đêm còn gì.”
“Em đang cố nhanh hết sức đây. À, có gì mà chị vội thế? Chị đi đâu vậy? Áaáá!” Bàn chân Septimus trượt khỏi bức tường nhưng Lucy tóm được nó và đặt nó lên trở lại hệt như đặt một cỗ đồng hồ đồ chơi.
“Không phải việc của mày. Chả việc gì đến ai hết,” Lucy cấm cẳn. “Giờ lối đi rộng hơn rồi, mày làm ơn làm phước nhanh hơn nữa được không?”
Septimus thở phào, ủng của nó đã tìm được chỗ bám chắc hơn khi lối Ven Thành nới rộng ra. “Chị đã từng đi đường này rồi phải không?”
“Thì sao, mày có nhanh nhanh không thì bảo?”
“Em không thể. Thế, sao chị đi lối Ven Thành… đó là vì chị không muốn ông Gringe… ý em là cha chị… biết chị đi đâu phải không?” Septimus hỏi, mối nghi ngờ của nó càng tăng cao.
“Tao làm gì hay đi đâu không việc gì đến ông ấy,” Lucy bực dọc. “Này, nhanh lên coi.”
“Tại sao?” Septimus hỏi, có ý đi chậm lại. “Tại sao chị không muốn ông Gringe biết chị đi đâu?”
“Hừ, mày phiền toái quá. Giờ tao mới thấy cớ gì Simon bảo mày là thằng quỷ…” Lucy im bặt giữa chừng, nhưng đã quá trễ.
Septimus đứng phắt lại và Lucy va sầm vào nó. “Chị đi gặp Simon phải không?”
“Mày làm gì vậy? Thằng ngu. Mày suýt kéo cả hai xuống hào rồi.”
“Chị đi gặp Simon chứ gì?” Septimus lặp lại. “Chính vì vậy mà chị đi lối này. Để không bị ai thấy. Chị biết anh ta ở đâu, đúng không?”
“Không,” Lucy lị xị. “Nào, mày có đi không?”
“Em không đi đâu hết đến chừng nào chị cho em biết Simon ở đâu,” Septimus nói, bướng bỉnh đứng nguyên tại chỗ.
“Hừm, thế thì cả hai sẽ đứng đây suốt đêm,” Lucy nói, bướng bỉnh không kém.
Lucy và Septimus đứng dựa lưng vào vách thành khổng lồ, cao vút lên trời đen. Chẳng ai chịu nhường ai. Cuộc thi gan kéo dài độ vài phút thì cả hai chợt nghe thấy tiếng lột sột đâu đó đằng sau. Tiếp theo là tiếng đá lỏng ra và lặng lẽ rơi tỏm xuống mặt nước.
“Này, Septimus,” Lucy nói với giọng khản đặc, “ở đây không an toàn. Cái Vật hay dùng lối này… tao đã từng thấy chúng rồi. Tụi mình hãy ra Bờ Trượt Rắn đi. Tới đó chúng ta hẵng nói chuyện, được chứ?”
Septimus cần ít sự thuyết phục hơn thế nhiều. “Được,” nó đồng ý.
Mười phút sau, Septimus và Lucy đã vượt qua được quãng thắt tim của lối đi ở bên dưới chòi canh Cổng Đông. Họ đang đi tới Bờ Trượt Rắn thì Septimus dừng khựng lại. Lucy giẫm hẳn đôi giày nặng chịch vào gót chân nó. “Úi da!” Septimus thở hốc.
“Ối, đừng có bắng nhắng nữa,” Lucy điên tiết rít lên.
“Nhưng em nghĩ mình nhìn thấy ánh sáng. Trên bờ trượt,” Septimus xì xào.
“Vậy tốt. Ít ra bọn ta sẽ thấy mình đi đâu.”
Septimus lại bước tiếp, để rồi vài giây sau chợt nghe thấy một tiếng tóe nước, đồng thời ánh sáng tắt lịm. Nó suýt dừng lại nữa nhưng nghĩ lại. “Chị có nghe tiếng tóe nước không?” Nó thì thào.
“Không. Nhưng một phút nữa sẽ có tiếng tóe nước to bằng cỡ một thằng nhóc nếu mày còn líu ríu nữa, Septimus Heap.” Lucy chọc mạnh một cái vào lưng Septimus. “Nào, lẹ lên.”
Thầm nghĩ bụng mình may phước ba đời vì không có một bà chị như Lucy Gringe, Septimus dấn tiếp.
Chẳng bao lâu Septimus và Lucy đã leo xuống dải cầu thang đá dẫn tới Bờ Trượt Rắn. Họ vừa leo tới nơi là tiếng đồng hồ của tòa án điểm một tiếng tắc tị giữa đêm thinh lặng, bay vọng đến chỗ họ. Septimus nhìn quanh, nhưng đúng như nó nghĩ - không có tăm hơi Marcellus Pye đâu cả.
Septimus ngáp, bỗng dưng nó thấy mệt đứ đừ. Lucy bắt gặp cú ngáp của nó và rùng mình trong khí lạnh. Chị chàng rút một chiếc chìa khóa to tướng ra khỏi một trong bao nhiêu là túi quần áo của mình và kéo áo choàng sát vào người. Septimus nghĩ mình đã mang máng thấy tấm áo choàng này ở đâu đó rồi, nhưng không nhớ ra. Nó thấy Lucy có tấm áo đẹp choáng hồn như vậy thì thật đáng ngạc nhiên. Nhà Gringe vốn chẳng phải thuộc hàng gia đình giàu có, và Lucy thường hay dậm bành bạch đó đây bằng đôi ủng quá khổ màu nâu to gấp đôi cỡ mình… thậm chí cả mớ ruy băng và chuỗi hạt tự làm chị ta cột đầy kín mái tóc nâu dài thắt bím cũng mang vẻ nhếch nhác. Thế mà trên vai chị ta lại có tấm áo choàng xanh dương đậm khoác điệu đàng và toát lên vẻ xa hoa sang trọng.
Tuy vậy Lucy vẫn mang đôi ủng nâu nặng nề to xụ. Chị ta xăm xăm đi tới một cánh cửa rộng mà Septimus biết là cửa dẫn vào nhà thuyền, nơi em trai của Lucy, Rupert, chứa thuyền chạy guồng cho thuê vào mùa hè. Bằng những động tác thành thục, Lucy vặn chìa khóa trong ổ, đẩy cửa mở ra và biến mất. Septimus chạy theo sau chị ta.
Trời tối như hũ nút bên trong nhà thuyền. Septimus đeo Nhẫn Rồng lên và lập tức nhà kho sáng lên thứ ánh sáng vàng u mê. Nó có thể thấy Lucy trong bóng tối, đang loay hoay vần một chiếc thuyền guồng lên một chiếc xe goòng nhỏ.
“Cút đi,” Lucy nạt khi nhận thấy Septimus theo mình vào.
“Chị đi gặp Simon phải không?” Septimus gặng hỏi.
“Việc gì đến mày,” Lucy dấm dẳng, cố đẩy chiếc thuyền nặng nề dễ sợ lên xe. Septimus cầm một đầu thuyền và cùng nhau họ nhấc nó lên. “Cảm ơn,” Lucy lúng búng khi Septimus nắm lấy tay cầm của xe goòng và giúp chị ta kéo chiếc thuyền ra khỏi nhà thuyền.
Họ cùng nhau lăn chiếc thuyền sơn lòe loẹt màu hồng từ Bờ Trượt Rắn xuống mặt nước hào, không nhận thấy một hình ma mũi nhọn, vẻ mặt bất bình đang đứng trong bóng tối nhìn họ hì hục đẩy. Khi Septimus đẩy xe goòng tiếp nước cái tùm và chiếc thuyền nổi lên khỏi xe thì nữ hoàng Etheldredda điên tiết dậm mạnh bàn chân ma xuống đất, không phát ra tiếng động.
Septimus đưa sợi dây cột thuyền cho Lucy cầm, còn mình kéo xe goòng lên khỏi bờ trượt rồi đem cất lại vào nhà thuyền. Khi nó lăn xe ngang qua con ma, mụ trừng mắt nhìn nó và rít chịt trong hơi thở. “Đúng giờ là đạo đức; trễ nải là đồi bại, ranh con,” nhưng Septimus chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng xe goòng kêu lét két.
Nó quay trở lại chỗ Lucy và một bầu thinh lặng đáng sợ ngự trị khi Septimus cầm sợi dây và giữ yên chiếc thuyền cho Lucy bước xuống. Lucy an tọa rồi thì, Septimus ngạc nhiên hết sức, nhìn Septimus với một nụ cười thiểu não. “Mày chẳng đến nỗi là thằng xấu xa,” đoạn hằn học đặt chân vào guồng và đạp chiếc thuyền quái dị của Rupert.
Septimus im như thóc. Ở Lucy có gì đó gợi nó nhớ về dì Zelda, và nó biết nếu muốn dì Zelda tiết lộ cho mình điều gì, thì nó cần phải kiên nhẫn, bởi vì dì Zelda cũng hay cố chấp như Lucy Gringe lúc này đang tỏ ra. Do vậy Septimus kiên nhẫn chờ, cảm nhận điều lấn bấn trong đầu Lucy.
“Simon và tao đã suýt lấy nhau,” Lucy thình lình nổ tung.
“Em biết,” Septimus đáp. “Ba đã kể em nghe.”
“Không ai muốn bọn tao cưới nhau. Tao không hiểu tại sao. Vậy là bất công.” Septimus không nghĩ ra được gì để nói. “Và giờ thì tất cả mọi người đều ghét Simon và anh ấy không bao giờ có thể trở về nhà, và điều đó cũng thật bất công.”
“Ừm, anh ta đã bắt cóc Jenna,” Septimus chỉ ra. “Anh ta còn rắp tâm giết em, giết Nicko và Jenna và anh ta xém phá hủy thuyền Rồng. Đó là chưa kể bà Marcia – anh ta kiên quyết muốn xóa sổ bà Marcia bằng bùa Sắp Đặt, rồi anh ta…”
“Đủ rồi,” Lucy quát. “Không cần phải kể lể.”
Lại im lặng căng thẳng và Septimus chắc chắn rằng mình không thể nào bắt Lucy nói thêm gì nữa. Nó buông chiếc thuyền ra và đẩy thuyền ra xa hào.
“Nếu chị gặp Simon thì chị có thể bảo anh ta rằng anh ta không được chào đón ở đây.”
Lucy nín thít trước lời của Septimus, đặt chân vào guồng và bắt đầu đạp. Thằng bé thấy cảnh tượng đó thật là quái đản, bởi loại thuyền mùa hè này chỉ dùng để du hí, và nhìn Lucy ra đi trong đêm mùa thu đặc quánh sương thì lại càng kỳ quái.
“Thượng lộ bình an, cho dù chị đi đâu,” nó bảo chị ta.
Lucy ngoái nhìn lại. “Tao không biết Simon ở đâu, nhưng anh ấy có viết cho tao một mẩu tin và tao sẽ đi tìm anh ấy. Thế thôi.”
Septimus nhìn Lucy đạp chiếc thuyền màu hồng đi khỏi cho tới khi chị ta ngoặt khúc quanh và biến mất khỏi tầm nhìn. Nó đừng trên bờ trượt một hồi, lắng nghe tiếng guồng lách cách khi Lucy cương quyết hướng ra sông.
Cuối cùng, đúng lúc Septimus định quay về nhà thì nó thấy… lửa cháy dưới nước.