Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Rosie Rushton
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Trần Hoài Thu
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1841 / 3
Cập nhật: 2015-12-28 21:29:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Tối Thứ Sáu
ôi đang trong tâm trạng bồi hồi. Dường như trong lòng có vạn con kiến đốt. 45 phút nữa thôi tôi sẽ gặp chàng trai đó, giờ tôi đang phải vắt óc nghĩ ra chuyện gì thú vị để trò chuyện cùng anh ấy nữa chứ.
Tôi hơi lo vì Amber vừa gọi điện nói với tôi là nó tới trễ nên chúng tôi sẽ gặp ở ngoài rạp chiếu phim luôn thay vì nó qua rủ tôi. Điều đó cũng chẳng sao ngoài việc tôi định nói rõ mọi chuyện với nó, kể hết sự thật về mẹ tôi. Có thể tôi sẽ không kể chi tiết mọi thứ nhưng chắc chắn sẽ thú nhận với nó việc mẹ tôi đang ở trong bệnh viện St. Gregory để điều trị chứng trầm cảm.
Và giờ tôi không thú nhận với nó được rồi vì chẳng lẽ lại thổ lộ những điều này với nó trước mặt Nick và anh chàng kia.
Chắc phải đợi đến ngày mai thôi.
Mà cũng có sao, tôi nói dối nó đã lâu, giờ thêm một ngày cũng có ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới đúng không?
Amber vẫy tôi rối rít khi tôi vừa bước xuống từ xe buýt. Tôi vội băng qua đường và nó túm lấy cánh tay tôi.
"Cậu đến trễ một chút nhé!" Nó phàn nàn tôi.
"Họ sẽ tới đây ngay bây giờ. Trông tớ có ổn không? Cái váy này có ngắn quá không? Tớ nên mang tất dày hơn đúng không?"
"Có, không và không". Tôi cười trả lời nó. "Trông cậu tuyệt đẹp. Còn tớ thì sao?"
Tôi xoay một vòng.
"Tuyệt, đẹp sững sờ luôn!" Nó đáp, nhìn tôi ngạc nhiên. "Trông cậu rất vui vẻ, có gì thay đổi phải không?"
Tôi tự hỏi liệu có kịp để nói cho nó biết mọi việc không, nhưng khi vừa định nói thì thấy nó nhìn sang bên phải, đưa tay bịt lấy miệng và túm lấy tay tôi.
"Họ tới rồi. Kia kìa. Nào Georgie, chỉnh chu, xinh đẹp nhất nhé?"
Nó túm luôn cánh tay kia của tôi.
"Chúa ơi, không như ta tưởng, anh chàng trông cực hấp dẫn, cậu nhìn mà xem".
Tôi liền ngó ra đường. Nick đang giơ tay vẫy Amber và bên cạnh Nick là một anh chàng cao ráo, ôi trời, không thể được.
"Chào anh yêu!" Giọng Amber thật hào hứng, hổn hển, giọng nó luôn thế khi nó nói chuyện với bất kỳ chàng trai nào.
Nick hôn nó.
Tôi muốn mặt đất nứt ra ngay lập tức để chui xuống. Tôi quá bối rối.
Nick quay sang tôi. "Chào Georgie!", anh ta nói "Đây là... "
"Em biết rồi". Tôi nói, nghe như tiếng rít. "Chào anh Leo".
Amber trông bàng hoàng cực độ.
"Chào!" Leo nói, nở nụ cười tươi khiến anh ấy trông càng cuốn hút hơn bao giờ hết. "Hóa ra là em, cô gái chạy trốn từ bệnh viện".
"Chào anh". Tôi lí nhí trong miệng.
"Hai người biết nhau rồi à?". Amber hỏi với vẻ tiếc nuối như thể tôi làm hỏng ý nghĩa cuộc hẹn hò do nó dàn xếp vậy.
Tôi không đứng được. Tôi phải nói với Amber. Tất cả mọi thứ. Ngay lúc này. Tôi không thể chịu đựng được việc nó phát hiện ra sự thật theo cách này, tình cờ, một lần nữa. Thế sẽ không công bằng! Nó sẽ nghĩ tôi lại nói dối mặc kệ những lời đã hứa với nó. Và nó sẽ không bao giờ tin tưởng tôi nữa. Tôi liền quay sang Amber.
"Amber, có điều này tớ cần phải nói với cậu", tôi bắt đầu, giọng tôi run run. "Tớ đã cố nói với cậu nhiều ngày nay rồi nhưng chưa có cơ hội. Đó là... à... là về mẹ tớ. Mẹ tớ đang ở trong bệnh viện. Bệnh viện St. Gregory. Đó là lý do tại sao tớ biết anh Leo. Anh ấy thực tập ở đấy".
"Mẹ cậu? Trong bệnh viện St. Gregory? Không thể vậy được. Cậu nói mẹ cậu ở Hồng Kông mà".
Amber nói chậm rãi, nhấn mạnh từng chữ một. Nó cũng không cười.
"Tớ biết. Tớ biết. Tớ xin lỗi. Tớ không thể chịu đựng được việc mọi người biết chuyện này, ngay cả cậu".
"Nhưng cậu đã hứa rồi mà! Không có bí mật nào giữa chúng ta, nhớ không. Cậu nói ở nhà tớ, và nói với mẹ tớ là mẹ cậu ở nước ngoài!" Nó hét to. "Mẹ tớ còn thắc mắc không biết tại sao mẹ cậu không gọi điện hay viết thư như mẹ cậu thường làm! Và sau đó... "
"Cậu nghe tớ được chứ?" Tôi hét trả nó. "Tớ thật sự xin lỗi. Tớ đang cố gắng để nói với cậu nhiều lần nhưng chuyện đó không dễ dàng, cậu biết không? Đó không phải là chuyện hay ho gì mà cậu có thể chêm ngang giữa các câu chuyện khác".
Nick khịt mũi, "Chẳng hay ho gì thật". Anh ta nói, rồi đế thêm hòng làm cho Amber hiểu rõ hơn ý mình: "Anh chẳng đời nào mang mẹ mình đi khoe thế nếu bà bị thần kinh cả".
Anh ta cười khoái chí và thổi bong bóng kẹo cao su ở miệng.
Điều anh ta nói khiến tôi tức giận.
"Này, quá lắm rồi đấy nhé!" Tôi hét lên. "Cả hai người. Tôi cóc cần đâu nhé, được rồi, tôi... "
"Nick, nói quá rồi!" Leo nói với Nick.
Amber trông giống như sắp khóc, dường như nó không biết phải làm gì. Trong một lát, Nick im lặng. Sau đó anh ta nhìn xuống đất và liếc nhìn sang vỉa hè.
"Thôi". Leo nói một cách bình thản. "Chúng ta vào rạp xem phim thư giãn một chút đi. Đi nhanh không phim chiếu mất".
Tôi cười biết ơn Leo và quay sang Amber.
"Amber... "
Tôi chạm vào tay nó một cách bối rối.
"Ôi trời, tớ xin lỗi Georgie". Nó thốt ra. "Tội nghiệp cậu quá!"
Ngập trong cái ôm xiết chặt của nó, tôi biết mọi thứ rồi sẽ ổn. Tôi đã không thổi tung mọi thứ. Amber sẽ tha thứ cho tôi và anh Leo đã không bỏ chạy...
Thực ra, khi chúng tôi đi vào rạp chiếu phim thì Leo đã đi sát bên tôi và choàng tay qua vai tôi.
"Em ổn chứ?". Anh hỏi nhẹ nhàng. "Anh nghĩ điều đó khiến em cảm thấy buồn đúng không? Thằng khùng như Nick nói những điều chẳng giống ai hết... "
"Đó là lý do tại sao em không nói với ai cả". Tôi thừa nhận.
"Nhưng buồn cười thật vì khi nói ra thì mọi thứ dường như không tệ hại như em nghĩ. Em vẫn có thể xoay sở được".
Anh Leo cười với tôi. "Anh thấy em được thừa hưởng sự can đảm từ mẹ em đó". Leo nói. "Bà ấy là một phụ nữ đáng kinh ngạc, em biết không bà khiến anh nhiều lần cười chảy nước mắt đấy. Bà rất hài hước".
Tôi cười, "Mẹ em từng nói những câu đùa cười thắt ruột luôn đó". Tôi gật gù.
"Em nói là 'từng' ư?" Leo cười. "Bà ấy vẫn thế đấy. Bà ấy đang bình phục dần, Georgie. Anh biết là không nên nói đến các bệnh nhân nhưng anh nghe bác sĩ Morgan nói rằng trường hợp Julia Limington là một câu chuyện thành công kỳ diệu."
"Thật hả anh?"
"Thật". Anh ấy cười. "Bây giờ, một câu hỏi nữa nhé?"
"Dạ?" Tôi hồi hộp.
"Bắp rang hay mứt đậu?". Anh hỏi.
Bộ phim dở tệ. May mà giữa chừng thì anh Leo rủ tôi ra ngoài đi uống cà phê. Khi lách qua Nick và Amber để ra ngoài rạp tôi thấy vẻ mặt Amber trông kỳ lạ không thể diễn tả nổi.
o O o
Bây giờ, khi đang đứng trước bàn trang điểm trong phòng của mình, tôi cố gắng tìm ra những điểm khác biệt lúc này khi tôi đã yêu. Tôi vẫn không thể tin mọi việc đã xảy đến với mình. Hai chúng tôi đến quán cà phê Costa, anh Leo mua cho tôi một ly Cappuchino và một cái bánh quế. Chúng tôi luyên thuyên nói hết chuyện này đến chuyện khác, về tất cả mọi thứ trên trái đất ngoại trừ nói về mẹ tôi. Thật kỳ lạ khi tôi nhận ra tôi đang nói về bản thân mình, kể cả những điều xấu: một đứa con gái có mẹ bị điên, bố yếu đuối, một đứa học sinh lớp 11 học hành sa sút... rồi đến những việc điên rồ nhất mình từng làm như trèo lên tòa thấp Alton hay đi học nhảy Salsa, đến những ước mơ lớn lao trong tương lai như muốn làm tiếp viên tàu viễn dương được chu du năm châu bốn bể hay trở thành một chuyên gia về sắc đẹp. Tôi nói tất cả với anh ấy như thể tôi đã bị giam cầm rất lâu và giờ đây được cởi trói, tự do, và chân thật...
"Anh có thể gặp lại em chứ?" Leo hỏi khi chúng tôi đã uống cà phê xong. "Trưa mai nhé? Chúng ta sẽ đi dạo và nói chuyện tiếp".
Tôi không biết nên tỏ ra quá nôn nóng nhưng vốn có ít cơ hội nên tôi không thể bỏ lỡ.
"Vâng". Tôi đáp. "À quên, không được rồi".
Mặt Leo đầy thất vọng. "Sao vậy? Có chuyện gì à?"
Tôi không nói cho anh ấy biết về việc quăng đồ đạc, nhưng tôi chỉ nói là tôi phải làm bài tiểu luận và bà Flavia sẽ giúp đỡ tôi.
"Không sao". Anh nói. "Em cứ sang nhà bà Flavia làm bài rồi đi chơi với anh sau. Anh sẽ đón em. Mấy giờ nào?"
o O o
Vậy nên ngày mai, khoảng 6 giờ, anh Leo sẽ đến đón tôi. Còn 20 giờ 7 phút nữa.
Anh ấy quá tuyệt vời và phù hợp với tôi. Anh ấy tuyệt về mọi mặt đúng như tôi và Amber đã vui mừng thầm thì với nhau ngay sau 5 phút đầu gặp anh ấy. Tôi chưa bao giờ nghĩ là các chàng trai lại tuyệt đến thế. Ngạc nhiên hơn, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái khi ở bên cạnh anh ấy. Tôi chưa bao giờ có cảm giác này với cánh con trai trước đó nhưng riêng với anh Leo, tôi không thể bình thường được.
Đối với tôi, điều đó thật ý nghĩa.
Tôi sung sướng quá. Một ngày thật tuyệt diệu. Chuyện giữa mẹ và tôi đã sáng tỏ và tôi rơi vào vòng xoáy tình yêu.
Điều lo lắng nhất là Amber mà thôi. Trông nó không ổn ở rạp phim nhưng tôi chưa có cơ hội để xác minh lại.
Tôi sẽ gọi điện cho nó vào ngày mai.
Và còn bữa tiệc sinh nhật nữa chứ.
Có một ý nghĩ vào lúc này.
Tôi tự hỏi...
Run Rẩy Bờ Vai Run Rẩy Bờ Vai - Rosie Rushton Run Rẩy Bờ Vai