Số lần đọc/download: 2094 / 27
Cập nhật: 2015-07-31 11:48:25 +0700
Chương 8: Tôi Đang Đợi Cậu.
P
hạm Hồng Vũ chỉ ở trong phòng làm việc của Lương Quang Hoa một lúc, chín giờ hơn, hắn trở về phòng của mình ở khu nhà tập thể.
Điều kiện của nhà tập thể dành cho cán bộ của Địa ủy ở những năm tám mươi, coi như cũng tạm được. Một sinh viên mới ra trường như Phạm Hồng Vũ cũng có một phòng riêng nho nhỏ, chứ không phải ở chung với ai cả.
Phòng của hắn ở tầng hai của dãy thứ 9. Đó là dãy nhà ngang kiểu cũ.
Đi đến trước cửa phòng mình, Phạm Hồng Vũ đang định rút chìa khóa ra mở cửa, thì một phòng khác cũng cùng dãy nhà đó cánh cửa mở cái ‘két’. Một bóng hình duyên dáng đi ra.
- Tiểu Phạm, đã về rồi đấy à?
Một giọng nói dịu dàng trong trẻo vang lên.
- Chị Cao?
Phạm Hồng Vũ liền quay sang chào một tiếng.
Người mà Phạm Hồng Vũ gọi là chị Cao này, ước chừng khoảng 24-25 tuổi, dáng người cao gầy, khuôn mặt mỹ lệ, mái tóc dài hơi có chút cuộn sóng. Họ Cao tên Khiết, cũng là một Phó trưởng phòng của Phòng Tuyên giáo Huyện ủy. Nghe nói được điều từ trên tỉnh xuống. Cô là hàng xóm của Phạm Hồng Vũ đã hơn hai tháng nay, giữa hai người cũng coi như khá là quen thuộc.
- Đã muộn thế này rồi chị còn chưa nghỉ à?
Phạm Hồng Vũ thuận miệng hỏi. Không ngờ, Cao Khiết nói:
- Còn đợi cậu đó!
- Đợi tôi ư? Có việc gì sao?
- Đúng, vào phòng tôi ngồi một lát đi.
Cao Khiết mở lời mời. Đó là tác phong của cô. Đừng chỉ nhìn vào bề ngoài xinh đẹp, giống như một đại tiểu thư của cô. Trong công tác cô còn là người rất nghiêm túc, rất nhanh nhẹn, quyết đoán, là một ‘tài nữ’ nổi danh ở Ban Tuyên giáo Địa ủy. Cô thường xuyên có bài đăng trên váo tỉnh và một số tạp chí khác, ngoài ra cô còn là thành viên của Hội Nhà văn địa khu Ngạn Hoa, ở thời điểm đó như vậy được coi là rất giỏi rồi.
Theo Phạm Hồng Vũ được biết, việc các nhà văn bị ‘giảm giá trị’ là tình hình dần xuất hiện ở đầu thế kỷ hai mốt. Ở giữa những năm tám mươi của thế kỷ trước, việc có bài đăng trên báo, tạp chí thì rất được mọi người ngưỡng mộ.
Phạm Hồng Vũ do dự một chút.
Thời gian cũng khá muộn rồi, cô nam quả nữ ở trong phòng như vậy thì cũng không tiện cho lắm.
Cũng may mà tuổi tác giữa hai người cũng có khoảng cách nhất định. Trong mắt mọi người, Cao Khiết được coi là lãnh đạo, lại được điều từ tỉnh xuống, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Tuyệt đối không có ai vì giới tính và tuổi tác của cô mà khinh thường cô cả. Còn Phạm Hồng Vũ thì còn quá ít tuổi, một hậu sinh miệng còn hôi sữa, không phải là đối tượng để người ta có thể ‘liên tưởng’ này nọ.
Vẻ do dự của Phạm Hồng Vũ đương nhiên không thể thoát được ánh mắt của Cao Khiết, cô liền cười nói:
- Như thế nào, cậu phong kiến quá đấy.
Xem ra không cần nói đến trong mắt người khác, mà ngay cả trong lòng Cao Khiết, cũng chưa coi Phạm Hồng Vũ là bạn cùng lứa tuổi với mình.
Con gái vốn chín chắn sớm, cùng tuổi nhau nhưng tâm lý của con gái thường chín chắn hơn con trai nhiều.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:
- Thông thường mà nói, mang tiếng là phong lưu thì sẽ chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến đàn ông đâu.
Cao Khiết liếc mắt nhìn hắn, hiện lên vẻ kinh ngạc, miệng nói tiếp:
- Cũng chưa chắc đâu. Thời đại thay đổi, nam nữ cũng vậy. Hơn nữa ở cơ quan, thanh danh của đồng chí nam cũng rất quan trọng.
Cao Khiết nói đúng, ở cơ quan, thanh danh của đàn ông quan trọng hơn phụ nữ nhiều.
Cũng chẳng biết là từ bao giờ, mà mọi người có thành kiến rất sâu sắc đối với những nữ đồng chí công tác ở các cơ quan nhà nước, nhất là những nữ đồng chí trẻ tuổi, xinh đẹp, tính cách hướng ngoại là lãnh đạo. Họ thường cho rằng, sở dĩ những nữ đồng chí này có thể nhận được trọng trách là do ‘có người ở trên’, dần dà thì cũng không còn thấy kỳ lạ nữa.
Ngược lại đối với những đồng chí nam có năng lực tốt, thì thường được coi như một ‘thánh nhân’ hoặc một người ‘hoàn hảo’, chỉ cần có một khuyết điểm rất nhỏ thôi thì cũng có thể khiến ‘hình tượng’ của người đó bị giảm sút một cách nghiêm trọng.
Đương nhiên, nhiều khi đây không phải là nhan tố mang tính quyết định, chỉ là ảnh hưởng đến uy tín của đồng chí đó mà thôi.
Cao Khiết là cô gái có tính cách hướng ngoại, nếu không thì đã không nói với Phạm Hồng Vũ như vậy.
Phạm Hồng Vũ liền đi sang phòng của Cao Khiết.
Trong trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, thì ấn tượng đối với Cao Khiết rất sâu sắc. Bởi vì, trước khi được quay ngược lại thời gian, thì Cao Khiết đã là Chủ tịch thành phố Ngạn Hoa, trước đó khi xuống thị sát công an huyện Vũ Dương thì đã từng bắt tay với Phạm Hồng Vũ, có lần còn nói với nhau mấy câu.
Hơn hai mươi năm trôi qua, ‘hàng xóm’ ngày xưa giờ đã khác nhau một trời một vực, người thì ở trên cao, được mọi người cung kính, thì người kia thì vẫn chỉ là lính quèn, chỉ có thể đợi lãnh đạo đến tiếp kiến.
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự kính phục của Phạm Hồng Vũ đối với Cao Khiết.
Tiếng tăm của Cao Khiết vẫn rất tốt, đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố Ngạn Hoa, cũng đã làm được rất nhiều việc cho nhân dân, xứng đáng nhận được sự kính phục của Phạm Hồng Vũ.
Đi đến trước cửa phòng của Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ chần chờ một chút.
Cao Khiết giơ tay gõ hắn một cái, cười mắng:
- Cậu nhóc, vào đi.
Một người có tâm lý hơn bốn mươi tuổi lại bị một cô gái gọi là cậu nhóc, trong phút chốc, khiến Phạm Cảnh Quan không khỏi sầu não.
Quy cách của các phòng riêng ở khu nhà tập thể này đều chỉ rộng khoảng hai chục mét vuông, chỉ kê đủ một chiếc giường, một chiếc tủ sách và một cái bàn gỗ nho nhỏ. Tuy nhiên phòng của Cao Khiết thì khác hẳn so với phòng của Phạm Hồng Vũ. Vừa mở cửa vào, một mùi thơm thoang thoảng xộc đến, trong nháy mắt khiến cho người ta có cảm giác vô cùng thoải mái.
- Ngồi đi.
Cao Khiết nói một tiếng, sau đó lấy nước nóng pha trà cho Phạm Hồng Vũ.
Đây là lần đầu tiên Phạm Hồng Vũ vào phòng của Cao Khiết, cho nên cũng âm thầm đánh giá căn phòng một chút. Chỉ thấy phòng tuy nhỏ, nhưng được sắp xếp rất gọn gàng đâu vào đấy, đâu có giống với phòng của đồng chí Phạm Hồng Vũ, quần áo dày dép đều ném tung lung, trông chẳng khác gì một cái chuồng heo cả.
Đúng là nam nữ khác nhau thật.
- Uống nước đi.
Cao Khiết pha một cốc chà nóng, đặt trước mặt Phạm Hồng Vũ, sau đó đi ra khép cửa lại, tất nhiên là chỉ khép hờ lại mà thôi.
Xem ra, hôm nay Cao Khiết đúng là muốn nói chuyện với Phạm Hồng Vũ thật.
Cao Khiết khẽ quay trở lại bàn tiếp khách, nhưng cô vẫn không ngồi, mà cứ đứng như vậy, từ trên cao nhìn Phạm Hồng Vũ, lập tức vẻ mặt của cô trở nên rất nghiêm túc.
Phạm Hồng Vũ vẫn không đứng lên, mà chỉ hơi ngước đầu lên nhìn Cao Khiết. Từ góc độ này nhìn qua, đường cong dịu dàng của đôi gò bồng đảo trở nên cao ngất, khiến cho người ta không thể không chú ý được.
- Tiểu Phạm, tại sao hôm đó cậu lại sửa bài viết của Phó bí thư Khâu vậy?
Một lúc sau, Cao Khiết chậm rãi hỏi.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, cầm chén trà lên nhấp một miếng, nói:
- Chị Cao, chị nhầm rồi, tôi không sửa bài viết đó, tôi chỉ đi đưa bản thảo mà thôi.
Cao Khiết cũng mỉm cười, khóe miệng hiện lên một nụ cười chế nhạo, nói:
- Vậy à? Thế cậu không cảm thấy quan điểm của Phó bí thư Khâu thay đổi quá đột ngột lắm không?
Phạm Hồng Vũ nhún vai, nói:
- Tôi không biết. Tâm tư của đại nhân vật, ai có thể đoán được chứ? Hơn nữa, việc giải phóng tư tưởng và phản đối tự do hóa giai cấp tư sản không hề mâu thuẫn, mà chỉ là hai phương diện của một vấn đề mà thôi. Phó bí thư là người công bằng, coi trọng hai mặt này cũng là chuyện hết sức bình thường thôi mà.
Cao Khiết khẽ cười, cô không đứng nữa mà ngồi xuống đối diện với Phạm Hồng Vũ, đưa tay vuốt vuốt mái tóc sau đó nhìn Phạm Hồng Vũ với vẻ trêu tức nói:
- Tiểu Phạm, dựa vào những gì mà cậu nói, thì cũng có thể chứng minh, bài viết đó là bút tích của cậu. Những thứ khác thì tôi không dám chắc, cũng không dám nói liều. Chuyện bài viết đó, tôi tự tin vào con mắt của mình, quan điểm của Phó bí thư Khâu không thể thay đổi 180 độ như vậy được. Tôi chỉ có chút hiếu kỳ, vì sao cậu lại sửa bài viết đó?
Phạm Hồng Vũ lại trở nên nghiêm túc, nói:
- Chị Cao, tôi nói lại một lần nữa nhé, tôi không sửa vài viết của Phó bí thư Cao.
- Được rồi, chúng ta không thảo luận vấn đề này nữa.
Cao Khiết lập tức xua xua tay nói.
- Tiểu Phạm, cậu là nhân viên công tác bên cạnh Phó bí thư Khâu, vậy thì cậu có thể phân tích cho tôi một chút rằng tại sao Phó bí thư Khâu lại quyết định cho đăng bài viết vào thời gian này được không? Phương diện này, rốt cuộc là có ngụ ý chính trị gì?
Xem ra, Cao Khiết cũng là người thông minh, tấn công thẳng không được, thì tấn công theo đường ngoằn ngoèo.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói:
- Chị Cao, cái này tôi không biết. Vẫn câu nói cũ, tâm tư của đại nhân vật không hề dễ đoán, tôi cũng không dám tùy tiện đoán. Nếu đoán sai thì hậu quả rất nghiêm trọng.
- Ha ha, hóa ra là cậu cũng biết hậu quả nghiêm trọng à? Cậu có biết là ở trên tỉnh Phó bí thư Khâu đã cãi nhau với Chủ tịch tỉnh Lôi một trận không? Ông ấy cũng kiên quyết nói đó là do ông ấy viết đấy.
Cao Khiết nói xong, hai mắt trở nên rạng rỡ. Tất nhiên là sự ‘trượng nghĩa’ của Khâu Minh Sơn đã làm cho cô cảm động.
Ở trong thời điểm quan trọng như vậy, Khâu Minh Sơn vẫn luôn tìm cách bảo vệ Phạm Hồng Vũ.
- Hiện giờ cho cậu tạm thời dừng công tác để tự kiểm điểm, thật ra là ông ấy đang bảo vệ cho cậu đấy. Hành vi của cậu như vậy, hình thức cho tạm dừng công tác để tự kiểm điểm là nhẹ nhất rồi, thậm chí có thể coi là không xử phạt, mà chỉ vì bảo vệ cho cậu mà thôi.
Cao Khiết tiếp tục nói.
Ẩn ý trong lời nói của cô, là khẳng định bài viết hôm đó là do Phạm Hồng Vũ sửa.
Điểm này, Phạm Hồng Vũ cũng nhận ra.
- Người tốt thì sẽ được đền đáp thôi.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói.
Khâu Minh Sơn vì để bảo vệ cho hắn, mà khăng khăng nhận bài viết đó là do mình viết, điều này chính là điều mà Phạm Hồng Vũ muốn nhìn thấy. Trong tương lai không xa, khi mà hướng gió trên tầng cao thay đổi thì có thể giúp cho Khâu Minh Sơn tránh được tai họa ngập đầu.
- Tiểu Phạm, hình như cậu đã thay đổi rồi…
Cao Khiết nhìn Phạm Hồng Vũ, nói.
- Dường như qua một đêm cậu đã biến thành một người khác vậy, không còn là Phạm Hồng Vũ của trước kia nữa…Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?
Tim của Phạm Hồng Vũ đột nhiên đập thình thịch.
Trực giác của phụ nữ, đúng là rất lợi hại.
- Ha ha, tôi vốn đã trưởng thành lên nhiều mà, chẳng qua là chị không để ý đó thôi.
Trong lòng hoảng sợ, nhưng Phạm Hồng Vũ không hề để lộ ra bên ngoài, chỉ cợt nhả nói.
- Cậu thì ghê rồi.
Cao Khiết ‘khinh khỉnh’ nói.