Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2025-02-15 21:33:11 +0700
Chương 7: Hung Thủ Lộ Diện
Hung thủ lộ diện
Do chứng cứ xác thực, dù đương sự giảo biện thế nào, vụ án ông chủ quán thịt om Ngô Ký - Ngô Thông bị giết hại và phân thây, cũng đã kết thúc.
Hạ Vọng Sơn tuy không chịu khai ra nguyên nhân giết người thật sự, nhưng rất có khả năng là ngộ sát, để giấu tội nên hủy thi diệt tích, do đó bị phán xử trảm sau mùa thu. Còn vợ Ngô Thông, Ngô Dương thị và anh họ Thạch Trường Thanh của nàng ta, tuy không liên quan đến vụ án này nhưng hai người có gian tình là sự thật, cũng tạm thời bị giam giữ, xử lý ra sao thì đợi các trưởng lão của nhà thờ tổ bàn bạc rồi mới quyết định.
Vụ án này đến đây xem như kết thúc.
Quán thịt om của Ngô Thông cũng có chút tiếng tăm ở thôn Trường Lạc, nay có kết cục như vậy, cũng khiến mọi người không khỏi tiếc nuối. Nhưng so với việc Ngô Thông bị hại, gian tình của vợ hắn Ngô Dương thị và Thạch Trường Thanh càng hấp dẫn hơn, trở thành một câu chuyện mới được truyền khắp đầu đường cuối ngô.
Bình thường trước cửa Ngô Ký luôn có người xếp hàng thật dài, giờ đây cũng trở nên vắng vẻ, quán đã đóng cửa suốt mấy ngày liền, lối xóm đã quen với mùi thơm của thịt om có chút không quen lắm.
Nhưng vài ngày sau, cánh cửa khép chặt bỗng được mở ra… Người tuy đã chết, nhưng cuộc sống vẫn đang tiếp diễn.
Ngô Thông không còn, tay nghề của hắn đã được truyền lại.
Bởi vì hắn còn có một đồ đệ.
Đồ đệ của Ngô Thông, cũng chính là Đinh Hổ. Sư phụ của hắn không có con cái, người vợ duy nhất của sư phụ cũng bị nhốt vào đại lao, có lẽ vài ngày nữa sẽ bị ngâm lòng heo, hoặc đánh một trận rồi đuổi khỏi thôn Trường Lạc vĩnh viễn...
Thế nên hiện tại, Đinh Hổ trở thành người thừa kế duy nhất của Ngô Ký.
Hắn vừa tháo tấm ván treo trên cửa xuống, một cậu hầu bàn của Duyệt Tiên Lâu cách vách tò mò chạy qua, đứng dưới bảng hiệu Ngô Ký. “Hổ ca, huynh đang làm gì thế?” Đinh Hổ không ngoảnh đầu lại, tiếp tục tháo ván, “Còn làm gì được nữa, mở quán!” Hắn nói xong, mấy người nhiều chuyện ở xung quanh lập tức tụ tập lại. “Ôi chao, tốt quá! Ta mới nói Ngô Ký mà đóng cửa, sau này đi đâu ăn vịt đây!” “Chứ còn sao nữa! Ngô Thông tuy hơi xấu tính, lại vô dụng không giữ được vợ, nhưng tay nghề om thịt người bình thường không thể sánh được! Mở quán ngay cạnh Duyệt Tiên Lâu bao nhiêu năm cũng chưa bị sập tiệm.” “Ấy, ngài thế này là không được đâu, ngay trước mặt ta mà nói như vậy!” Hầu bàn của Duyệt Tiên Lâu nói đùa, cũng không
giận thật. Thật ra người này nói cũng có lý, tay nghề om thịt của Ngô Thông cả ông chủ của họ cũng phải nể phục.
Đinh Hổ lộ vẻ đau buồn, hài cốt của sư phụ còn chưa nguội, nhưng hắn thật sự không còn nghề nào khác để kiếm sống nên đành mở quán, tiếp tục công việc buôn bán này, “Sư phụ không còn nữa, nhưng ta đã được truyền thụ tay nghề của sư phụ! Nếu các vị niệm tình sư phụ ta, hãy tiếp tục ủng hộ Ngô Ký. Tuy tay nghề của ta không bằng sư phụ, nhưng ta còn trẻ, từ từ học, rồi sẽ có một ngày… Lời hắn nói chút mơ hồ nhưng cũng vô cùng khéo léo. Rồi sẽ có một ngày là ý gì? Rồi sẽ sánh bằng tay nghề của sư phụ, hay là vượt trội hơn?
Không ai hỏi, vì mọi người cũng chẳng quan tâm.
Những năm qua, Ngô Thông ngoài lo cho người vợ nhỏ hơn mình mười mấy tuổi của hắn ra, những việc còn lại đều không màng đến. Nên kẻ làm đồ đệ như hắn đành phải làm việc bạt mạng mới giữ được thu nhập bình thường của Ngô Ký, không để thua lỗ. Chuyện này hàng xóm láng giềng đều biết rất rõ.
Thật ra, nếu nói về tay nghề om thịt, e rằng Đinh Hổ đã học được nhuần nhuyễn, trò giỏi hơn thầy từ lâu rồi! “Sư phụ cậu đã không còn, quán ăn này...” Một ông lão sống gần đây chỉ tay lên tấm bảng hiệu trên đầu, tuy không tiếp tục hỏi, nhưng lời lão muốn hỏi, những người có mặt đều đã hiểu.
Đinh Hổ là đồ đệ của Ngô Thông, nhưng hắn không mang họ Ngô, hắn họ Đinh.
Nay Ngô Thông đã chết, quán ăn này chẳng lẽ không cần đối từ Ngô Ký thành Đinh Ký sao?
“Không đổi, đây là tâm huyết của sư phụ, ta không có quyền thay đổi.” Đinh Hổ tuy còn trẻ, nhưng bình thường luôn tạo cho người khác cảm giác vai u thịt bắp, ngây ngô khờ khạo, hoàn toàn không có vẻ tinh ranh nên có ở thanh niên.
Những người xung quanh đều nhìn hắn lớn lên, biết hắn đến Ngô Ký học việc đã nhiều năm, nghe nói cha mẹ trong nhà đều đã qua đời, hắn một thân một mình, cũng rất đáng thương. “Không sửa thì thôi, dù sao gọi Ngô Ký, Ngô Ký bao năm nay, chúng ta đều quen rồi. Nếu sửa thật, khéo lại không quen!” “Đúng đấy, diện tích quán Ngô Ký tuy không lớn, nhưng danh tiếng rất tốt, lỗ như sửa rồi, người ta hỏi thăm không được nữa, mất biết bao mối làm ăn đấy!” “Thật ra gọi sao cũng chỉ là một cái tên thôi, chỉ cần thức ăn ngon, cậu Hổ của chúng ta kiếm đủ tiền cưới là được rồi! Mọi người nói có đúng không, ha ha ha ha!” Một người mở đầu, tức khắc có người nhiệt tình phụ họa theo. “Thôi thôi! Đừng phí lời nữa, giúp một tay đi! Quán nhanh mở cửa, mọi người sau này cũng có vịt, chân giò mà ăn” “Vậy làm phiền các vị, hôm qua ta có om ít dồi trường, còn có trứng, đầu vịt... Lát nữa quán mở cửa, giảm giá toàn bộ” “Vậy sao được! Hì hì, ta thích ăn nhất là đầu vịt, bình thường sư phụ của cậu chẳng mấy khi làm, hôm nay có lộc ăn rồi!” Thế là mọi người không buôn chuyện nữa, xắn tay áo lên, có người giúp mở cửa, có người giúp lau song cửa, có người vào bên trong, giúp dọn các món om thơm phưng phức ra...
Đinh Hổ mở cửa hơi muộn, đã giờ Tỵ, hôm nay là ngày đầu tiên mở cửa lại, nên hắn chuẩn bị không nhiều, không ngờ mối qua hai canh giờ ngắn ngủi, số thịt om đem ra đều đã được bán hết.
Đinh Hổ hoàn toàn không ngờ đến sẽ bán được tốt như vậy.
Hắn cho rằng những người này đã quen ăn thịt om của sư phụ làm, sẽ xem thường một kẻ học việc như hắn. Tuy hắn tương đối tự tin với tay nghề của mình, nhưng chung quy hắn cũng không phải Ngô Thông.
Thế nhưng không ngờ mọi người lại ủng hộ như vậy, có người còn khen thịt om hắn làm ngon hơn của lúc trước! Với Đinh Hổ mà nói, đây chắc chắn là sự khích lệ rất lớn.
Chỉ hai canh giờ ngắn ngủi, ngày hôm nay hắn đã bán được hai lượng năm tiền, riêng tiền lời đã một lượng tám tiền, gần bằng một nửa số tiền thu được hôm nay.
Nhìn số tiền nặng trịch trong tay, Đinh Hổ vui mừng khôn xiết, hắn quyết định sau này phải làm thêm nhiều món mới, thu hút nhiều khách hơn, nếu việc buôn bán có thể tiếp tục tốt như thế, nói không chừng thêm vài năm nữa hắn sẽ có thể mở chi nhánh rồi!
Đến lúc đó, liệu có phải hắn cũng có thể gõ bảng hiệu “Ngô Ký” xuống, sửa tên quán thành “Đinh Ký” hay không?
Màn đêm dần dần buông xuống, mặt trời đã xuống núi từ lâu, vàng trăng tròn vằng vặc và vài ngôi sao lấp lánh lơ lửng trên bầu trời.
Đinh Hổ không vội về nhà.
Trước đây hắn cũng phụ trách dọn dẹp quán, trước khi ra về phải kiểm tra thịt om, trứng om... ở trong nồi. Khi làm xong hết tất cả, đã là nửa đêm.
Nhà hắn cách nhà sư phụ nửa canh giờ đi đường. Trước kia nếu xong việc quá khuya, sư phụ cũng không ngại, để hắn ngủ lại trong quán. Nhưng về sau, sư phụ cưới về một người vợ yểu điệu trẻ trung. Từ khi có sự nương này, đừng nói là giữ lại qua đêm, cả ăn cơm trưa hắn cũng phải bưng bát đũa ra ngồi cạnh bên cửa gỗ đằng sau quán mà ăn.
Mỗi ngày phải rất khuya hắn mới được về, hôm sau lại phải đến thật sớm để chuẩn bị. Vất vả là thế, ấy vậy mà trong mắt sư phụ vẫn không bằng một nửa sư nương của hắn. Rõ ràng nàng ta không giúp ích được gì, cùng lắm họ làm không xuể thì mới ra trước quán giúp bán hàng, chào mời khách.
Nhưng Ngô Dương thị lại lẳng lơ ăn vào tận xương, dù gặp ai cũng ông ẹo lả lơi, làm duyên làm dáng, về sau còn được phong danh hiệu “Tây Thi thịt om”.
Kể từ đó, cả việc thu tiền sư phụ cũng không để nàng ta làm nữa. Chỉ giữ nàng ta trong hậu viện, cung phụng như Bồ Tát sống, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Thế nên, hắn luôn rất ghét ả đàn bà này.
Hắn đã quen sống vất vả, ghét nhất những người không lao động mà vẫn ăn ngon mặc đẹp.
Cho dù đó là do sư phụ hắn cam tâm tình nguyện.
Nhưng bắt đầu từ hôm nay, hắn không cần phải đi sớm về khuya, tất tả chạy hai đầu giữa nhà và quán ăn nữa. Vì bắt đầu
từ bảy giờ, nơi này sẽ là nhà của hắn, đương nhiên, cũng là quán của hắn.
Nghĩ đến đây, Đinh Hổ bỗng có chút khoái trá.
Năm xưa, hắn chẳng qua bất cẩn làm đổ thùng nước trong lúc quét dọn sân... Không ngờ Ngô Dương thị bấy giờ đang mang thai bốn tháng lại trượt chân ngã.
Trước đó Ngô Dương thị có giặt quần áo, nàng ta làm việc luôn cẩu thả, nên không nghĩ ngợi gì nhiều, cho rằng nước trên mặt đất là do mình đổ.
Sư phụ bị mất con cũng không trách tội hắn, tính như vậy thì một nhà ba người của Ngô Thông đều chết trong tay mình rồi!
Đúng vậy, Ngô Thông cũng là do hắn giết.
Ngô Thông không chết trong tay Hạ Vọng Sơn, cũng không phải vì phát hiện Ngô Dương thị và Thạch Trường Thanh dan díu với nhau nên bị giết người diệt khẩu...
Người thật sự giết chết Ngô Thông và phân thây hắn ra, sau đó đổ tội cho Hạ Vọng Sơn, là hắn.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn, muốn trách, chỉ trách bản thân Ngô Thông ngu ngốc, tốn bao công sức để đặt bẫy, ngu ngơ cho rằng có thể lừa được tất cả mọi người, nhưng không ngờ đến cuối cùng bản thân lại trở thành người chết trong cái bẫy này!
Đương nhiên, Đinh Hổ cũng đóng vai trò thúc đẩy không hề nhỏ trong chuyện này.
Lần đầu tiên Đinh Hổ nảy sinh ý định giết Ngô Thông là sau khi biết chuyện Hạ Vọng Sơn chém Thạch Trư Thanh.
Đinh Hổ bắt đầu oán hận Ngô Thông tự bao giờ, thật ra chính bản thân hắn cũng không biết. Những năm qua, tuy hai người mang tiếng là thầy trò, nhưng nói thẳng ra, hắn chỉ là một người làm giá rẻ được Ngô Thông thuê.
Ngô Thông chưa từng dạy gì cho hắn, tất cả mọi thứ đều do hắn mắt thấy tai nghe, tự mình học được.
Không chỉ có vậy, Ngô Thông một bên bớt xén tiền công của hắn, một bên xem hắn là khổ sai, sau khi cưới vợ thì hai vợ chồng cùng nhau bóc lột hắn!
Cũng may hắn một thân một mình, nếu không cả bản thân cũng không nuôi nổi, lấy gì chăm lo cho người nhà?
Hằng ngày hắn đi sớm về khuya vì cái gì, chẳng phải vì muốn nhân lúc còn trẻ học thêm chút bản lĩnh, tích cóp đủ tiền rồi cũng tự mình mở một gian hàng, chuẩn bị cho tương lai đó ư?
Lẽ nào hắn phải ở cho Ngô Ký cả đời, làm người hầu giá rẻ cho Ngô Thông sao?
Ban đầu hắn nghĩ rất tốt đẹp, nhưng hiện thực lại vô tình đẩy ngã hắn hết lần này đến lần khác. Đi theo Ngô Thông hắn không thấy được tương lai, cũng không có tương lai...
Chỉ khi giết chết hắn, mới có thể đến gần ước mơ của mình hơn. Ngô Thông không có con cái, nếu hắn chết đi, người vợ duy nhất của hắn cũng vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà không được thừa kế tài sản, vậy hắn sẽ trở thành người thừa kế duy nhất. Có lý do gì thuyết phục hơn là vụng trộm, mưu sát chồng chứ! Cả Ngô Thông cũng không tin tưởng nàng ta, người khác sao có thể tin?
Song, ý định ban đầu của hắn rất đơn giản, cũng không định tự mình ra tay, càng không định giết Ngô Thông.
Hắn chỉ muốn làm cho Ngô Thông và Thạch Trường Thanh vì Ngô Dương thị mà ra tay đánh nhau, lưỡng bại câu thương.
Cho nên khi hắn biết sau khi Ngô Thông uống say đã nhờ Hạ Vọng Sơn đi chém Thạch Trường Thanh, hắn mừng biết mấy!
Đây là cơ hội mà hắn vẫn luôn chờ đợi, khởi đầu để xoay chuyển tất cả...
Ngô Thông và Thạch Trường Thanh không ưa nhau cũng không phải ngày một ngày hai, Đinh Hổ cũng không ngờ được Ngô Thông lại dám để Hạ Vọng Sơn đi chém Thạch Trường Thanh. Chung quy thì Ngô Thông vẫn hiền lành quá, hắn không phải kẻ đại gian đại ác, không làm được những chuyện thương thiên hại lý.
Sau lần chém Thạch Trường Thanh bị thương vào đêm mưa, Ngô Thông an phận hơn nhiều, không dám ra tay với Thạch Trường Thanh nữa.
Mâu thuẫn không gay gắt hơn, Đinh Hổ sẽ không chiếm được lợi, hắn không thể mặc cho chuyện này cứ thế qua đi.
Hắn cần thêm dầu vào lửa, thế rồi, một mình hắn lên kế hoạch và thực hiện lần đầu độc thứ hai.
Kế hoạch của hắn rất hoàn hảo, dù lần này Thạch Trường Thanh có chết hay không, tội danh này đều sẽ gán lên đầu Ngô Thông.
Nhưng Thạch Trường Thanh mạng lớn, lại được cứu một lần nữa, cũng không liên lụy đến người xung quanh. Chỉ có một con mèo đen đủi kia chết.
Đinh Hổ cứ nghĩ chuyện đã làm đến mức này rồi, Thạch Trường Thanh không trả thù Ngô Thông thì ít nhất cũng sẽ báo quan, kiện hắn tội giết người!
Nhưng không ngờ, Thạch Trường Thanh và Ngô Thông lại là cùng một loại người, đều là thứ vô dụng dám nghĩ không dám làm!
Nhưng Ngô Thông lại cho Đinh Hổ “cơ hội” thứ hai.
Ngô Thông giả vờ đi nhập hàng sớm, nhưng lại mò về nhà lúc nửa đêm, muốn bắt gian Ngô Dương thị và Thạch Trường Thanh.
Bình thường, khi Ngô Thông đi vắng, sẽ không cho Đinh Hổ ở lại quá khuya. Hắn sợ Ngô Dương thị và đồ đệ của mình dan díu với nhau, người này thần hồn nát thần tính đến mức thấy ai cũng gian tình với vợ mình.
Thế nhưng, để bắt gian, hắn quyết định tin tưởng Đinh Hổ một lần.
Lần này, Ngô Thông đã nói trước cho Đinh Hổ biết kế hoạch của mình, dặn hắn về muộn một chút để tiếp ứng cho mình.
Một là, Đinh Hổ là đồ đệ của Ngô Thông, đi lại trong căn nhà này tương đối tiện. Hai là, lần trước Hạ Vọng Sơn nói chỉ hù dọa Thạch Trường Thanh, kết quả suýt chém đứt cánh tay của hắn, trợ thủ giúp chỉ thêm phiền thế này, Ngô Thông không dám dùng thêm lần nữa.
Thế nên lần này, hắn chỉ cho Hạ Vọng Sơn biết mình muốn lén về nhà xem thử, không hề nhắc đến việc dự định cùng đồ đệ của mình đi bắt gian.
Nhưng Ngô Thông đã tính sai một điều, hắn quả quyết cho rằng vợ mình dan díu với anh họ nàng ta, nhưng đúng như những gì nhìn thấy trên công đường, Ngô Dương thị thà tìm đến cái chết cũng muốn chứng minh mình trong sạch.
Nàng ta và Thạch Trường Thanh thật sự không có chút tư tình nào.
Ngô Thông không hề biết chuyện này, nên Đinh Hổ mới có thể lợi dụng mối quan hệ rối rắm giữa ba người, tạo ra một cái bẫy hoàn hảo, bẫy được Ngô Thông đã định sẵn phải chết trong tay hắn...
Hôm đó, Đinh Hổ lần lượt gửi thư cho Ngô Dương thị và Thạch Trường Thanh, hẹn hai người ra ngoại thành gặp nhau vào ban đêm. Nhưng cố ý viết thời gian và địa điểm khác nhau, để họ không gặp được nhau, tránh sinh thêm rắc rối không đáng có.
Còn phần Ngô Thông, để che giấu người khác, đêm hôm đó hắn lén lút quay về nhà mình, mọi thứ đã sẵn sàng, cứ nghĩ sẽ nhìn thấy đổi gian phu dâm phụ đang ôm ấp nhau, nhưng cái chờ đợi hắn là con dao phay sáng bóng đang giơ lên cao sau lưng hắn....
Cổ hắn bị chém một nhát, máu phun ra xối xả. Hắn gắng gượng ngoảnh đầu lại, nhìn đồ đệ có chút khờ khạo, bình thường chịu thương chịu khó của mình với ánh mắt không dám tin...
Hắn không biết tại sao Đinh Hổ lại làm như vậy, hắn muốn hỏi, nhưng không còn cơ hội để mở miệng nữa.
Nhát thứ hai, nhát thứ ba... từng nhát dao hạ xuống, hắn cứ thế chết không nhắm mắt ngay trong căn nhà mình vất vả gầy dựng lên từng chút một.
Đây là lần đầu tiên Đinh Hổ giết người, nhưng kỳ lạ thay, hắn không hề thấy sợ hãi.
Hắn không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm trạng trong khoảnh khắc đó, về sau rất nhiều lần mơ thấy cảnh tượng ấy trong đêm, khi nhớ lại đêm đó, vẫn có chút cảm giác khó tả.
Hắn hình như có chút tự hào, cảm giác vượt trội dâng lên tự đáy lòng. Tựa như đang nói với Ngô Thông, bình thường chẳng phải người luôn xem thường ta đó sao! Chẳng phải luôn sai bảo ta như đầy tỏ đó sao! Bây giờ, đồ đệ này của ngươi đã gài bẫy kẻ làm sư phụ như người đấy! Thế nên ngươi chết dưới lưỡi dao của ta không oan uổng chút nào!
Khi Ngô Thông trừng to mắt trút hơi thở cuối cùng, Đinh Hổ đứng giữa vùng máu hít một hơi thật sâu. Mùi máu tanh nồng nặc tỏa ra trong không khí. Trước mặt hắn là những mảnh vụn rời rạc...
Tuy Đinh Hổ đã lừa Ngô Dương thị đi khỏi, nhưng hắn biết Ngô Dương thị đợi không thấy Thạch Trường Thanh sẽ quay về rất nhanh. Tính thời gian đi từ ngoại thành về cộng thêm thời gian chờ đợi, hắn có nhiều nhất một canh giờ để xử lý thi thể.
Tuy nhiên, chặt thịt đã là nghề của hắn. Hắn chặt thịt đã nhiều năm, vết chặt thậm chí còn có phần sạch sẽ gọn ghẽ hơn sư phụ. Nhưng trong thời gian ngắn thế này, ra tay với một người lớn cũng tương đối khó khăn.
May thay, hắn đã có kế hoạch từ trước. Thậm chí hắn đã tính toán xong, để Hạ Vọng Sơn gánh tội thay. Vì hắn biết, dù Thạch Trường Thanh to gan hơn nữa thì cũng không có tay nghề chặt thịt. Ngô Dương thị càng không cần nhắc, một ả đàn bà, cùng lắm chỉ là đi vụng trộm. Còn Hạ Vọng Sơn thì khác, hắn có khả năng này, cũng có cơ hội này.
Ngô Thông giả vờ ra khỏi thành tìm Vương Lão Lục nhập hàng, trên thực tế tay nải và tiền đều để trong nhà Hạ Vọng Sơn. Hai người bất đồng ý kiến trong việc hợp mưu chém Thạch Trường Thanh, nên nếu quan phủ điều tra, Hạ Vọng Sơn cũng không phải hoàn toàn không có động cơ giết người.
Chỉ cần Ngô Thông chết, quan phủ điều tra ra được Hạ Vọng Sơn, Đinh Hổ sẽ có cách để Hạ Vọng Sơn không thể chối tội!
Vì cần xác định được thân phận của Ngô Thông, họ mới điều tra theo hướng đi hắn đã bố trí sẵn, vì vậy Đinh Hổ chặt đầu Ngô Thông trước.
Hắn để lại một cánh tay và phần cơ thể liền kề, phần thi thể còn lại chôn vào ba chậu hoa lớn, chỉ giữ lại nội tạng của Ngô Thông rồi ném vào trong vại muối thịt om.
Ngô Dương thị chỉ thỉnh thoảng ra giúp bán hàng khi quán đông khách, nàng ta chế nước om thịt đậm màu, nặng mùi, sợ dính lên quần áo nên bình thường không xen vào quá trình chế biến. Đinh Hổ không cần lo lắng nàng ta sẽ mở vại và nhìn thấy.
Sau khi giấu vào trong vại, hắn xách hai thùng nước lớn, tẩy rửa kỹ càng vết máu trên mặt đất, đang lúc trời tối, nơi này lại là hậu viện, dù lát nữa Ngô Dương thị về cũng không thể đến kiểm tra chỗ này. Qua đêm nay, nước khổ rồi, thần không biết
quỷ không hay, sẽ không ai ngờ được đã có một người chết trong mảnh sân này!
Làm xong tất cả, Đinh Hổ mới gói thủ cấp Ngô Thông bằng giấy đầu lại, nhét vào giỏ trúc, đem một phần cơ thể ra quán phía trước, rồi chia thành phần kích cỡ tương đương như bình thường Hạ Vọng Sơn hay làm.
Nhà Đinh Hổ ở thành Nam, để không bị nghi ngờ, hắn nhân lúc đêm, cố ý vòng ra khỏi thành từ cửa Bắc, tìm một chỗ đất hoang, đào một cái hố thật nông, chôn cái đầu xuống một cách qua loa. Đợi thêm một ngày, hôm sau nhân lúc tan làm về nhà, lại chạy đến thành Tây, cố ý vứt bừa gói giấy đầu có xen ngón tay của Ngô Thông mà hắn cố ý để lại.
Tất cả đều tiến triển theo kế hoạch của hắn, suôn sẻ đến mức chính bản thân hắn cũng không dám tin. Tất nhiên, trong đó, lời khai của hắn cũng có tác dụng thúc đẩy không nhỏ...
Khi vẫn chưa có ai chú ý đến, hắn đã đặt ba chậu hoa có chôn mẫu xác vào trong sân nhà Hạ Vọng Sơn một cách thần không biết quỷ không hay. Tất cả sẽ khiến Hạ Vọng Sơn trở thành con dê thể tội trong vụ mưu sát này.
Đinh Hổ ngoảnh đầu lại nhìn mảnh đất trống giữa sân.
Đêm hôm đó, nơi này từng máu chảy đầu rơi, những vị đại quan ngồi trên công đường, tự cho rằng bản thân đã nhìn thấu tất cả có nằm mơ cũng không thể ngờ được, hắn mới là kẻ chủ mưu của toàn bộ sự việc.
Xem ra, không nổi trội cũng có cái hay của nó. Tối thiểu, sẽ không ai nghi ngờ hắn!
Bây giờ Hạ Vọng Sơn sẽ bị xử trảm sau mùa thu, kẻ mà hắn gọi là sư nương cũng sẽ nhanh chóng bị ngâm lồng heo hoặc bị đuổi ra khỏi thôn Trường Lạc vĩnh viễn. Về sau, hắn có thể kẻ cao gối, không cần lo nghĩ mà sống trong căn nhà này rồi.
Nhà và quán ăn của Ngô Thông đều thành của hắn rồi! Hắn còn thấy hối hận đã không làm việc này sớm hơn vài năm!
Nhưng nếu sớm hơn vài năm, tên Thạch Trường Thanh xui xẻo vẫn chưa xuất hiện, sao hắn có thể suôn sẻ như vậy được?
Đêm qua, đêm đầu tiên hắn ở lại nơi này.
Đúng lúc này, sân trước có tiếng gõ cửa.
Đinh Hổ giật mình ngoảnh đầu, dù hắn tự an ủi mình đừng sợ thế nào, vài giọt mồ hội lớn như hạt đậu vẫn lần xuống trán… Tiếng gõ cửa kia tuy không gấp gáp, nhưng mỗi một tiếng đều như đang gõ lên tim hắn. Hắn nơm nớp lo sợ nhìn về phía sân trước, thật lâu cũng không dám trả lời.
Có lẽ gõ cửa rất lâu vẫn không thấy ai trả lời, người bên ngoài không nhịn được nữa. “Có người không?” Giọng nói nho nhã, trong trẻo, hình như hơi quen tại.
Đinh Hổ như vừa trút được một tảng đá lớn.
Đó không phải giọng của Ngô Thông, cũng không phải Hạ Vọng Sơn hay Thạch Trường Thanh. “Ai đó?” Có lẽ do tâm trạng đã thả lòng, hắn bất giác đáp lại.
Người bên ngoài nghe thấy có người trả lời, thở phào nhẹ nhõm. “Chúng ta là người của nha môn, huynh mở cửa một chút!”
Con tim của Đinh Hổ lại bắt đầu thấp thỏm, nhưng chân không hề chần chừ; hắn sợ mình do dự quá lâu sẽ khiến đối phương nghĩ mình có tật giật mình. “Đến rồi đến rồi!” Hắn vừa nói vừa xuyên qua hành lang, ra sân trước, chạy đến trước cổng, tháo thanh gỗ chặn cửa ra.
Đinh Hổ phát hiện người đến không phải quan huyện Đường Tùng, cũng không phải An công tử cao cao tại thượng hoặc Từ đại nhân nghiêm nghị kia, mà là vị công tử áo xanh đứng cạnh An công tử, hình như không có công danh, và một thiếu niên giống như thư đồng trong không lớn lắm, khuôn mặt tròn trịa, cười hì hì. “Công tử có việc gì?” “À, Đinh Hổ huynh đệ đúng không!” Công tử áo xanh tiến lên trước, cúi chào hắn, trên mặt còn nở nụ cười áy náy, “Tại hạ là Tống Từ, cậu còn nhớ không? Trước đây chúng ta từng gặp nhau vài lần, tại hạ là người bên cạnh An công tử.” Đinh Hổ ra vẻ suy nghĩ, sau đó vỗ mạnh lên trán như vừa vỡ lẽ ra, “À, à! Hình như có chút ấn tượng, ngài là Tống công tử!” “Phải, đây là A Lạc, cậu ta và tại hạ giống nhau, đều là người của phủ Quận công” Đinh Hổ gật đầu, hắn từng nghe nói về An Thịnh Bình, biết y là con trai nhỏ của Quận công đương triều. Danh hiệu này nghe có vẻ ghê gớm, nhưng Đinh Hổ không sợ. Ngược lại, hắn còn cảm thấy An Thịnh Bình chắc chắn là công tử bột bất tài vô dụng, sở dĩ đi theo thẩm án, chẳng qua vì muốn ra vẻ ta đây, không có bản lĩnh thật sự.
“Không biết đêm hôm khuya khoắt, Tống công tử tìm ta có việc gì?” Tống Từ mỉm cười, nhìn y rồi lập tức rời mắt đi. Không hiểu tại sao, Đinh Hổ như nhìn thấy có chút khinh miệt trên mặt y.
Như đang nói, ai tìm ngươi? Ngươi nghĩ mình quan trọng lắm sao! “Thật ra cũng không phải đến tìm huynh, công tử nhà ta hạ lệnh, cử chúng ta đến nhà Ngô Thông tìm chút đồ.” Thấy y xem thường mình, Đinh Hổ đã có chút khó chịu, nhưng chưa kịp phát tác đã bị lời y nói đánh lạc hướng chú ý. “Tìm đồ?” “Đúng vậy.” A Lạc ở phía sau tiến lên trước một bước, chen lời: “An công tử sai chúng ta đến tìm chứng cử Ngô Dương thị vụng trộm với anh họ nàng ta!” Đinh Hổ nhướng mày: “Chứng cứ? Hai người họ ra ngoại thành gặp nhau, chứng cứ rành rành rồi không phải sao?” “Nói thì là vậy, nhưng dù sao cũng phải chuyển qua nhà thờ tổ xét xử lần nữa, xét xử xong, có khi sẽ bị ngâm lòng heo!” A Lạc tròn xoe mắt, cố ý hạ thấp giọng nói, “Liên quan đến mạng người, đâu thể chỉ vì hai người họ từng ra khỏi thành cùng một ngày mà nói họ dan díu với nhau! Lỗ như có người không tin, muốn gỡ tội cho họ, lại thành ra các vị đại nhân không đủ chứng cứ, xem mạng người như cỏ rác sao!” “Nhưng... sao tìm được đây?” Tống Từ mỉm cười, bất chợt đổi giọng: “Đinh Hổ huynh đệ, cậu sống ở đây à?”
“Chuyện này... Không phải nhà ta ở xa, bây giờ sư phụ cũng không còn nữa, Ngô Ký vẫn phải tiếp tục buôn bán, hằng ngày qua lại giữa hai đầu, thật phí sức quá, nên ta mới dọn qua đây.” “Ồ, vậy cậu ở đây bao lâu rồi?” Tống Từ hỏi rất hờ hững, chậm rãi đi vào trong nhà, hình như, muốn vào trong xem thử. “Hôm nay vừa dọn qua, Tống công tử, ngài muốn vào trong tìm sao? Phòng đó không phải chỗ ở của sư phụ và sư nương ta, phòng bên cạnh mới đúng.” “Ừm, vậy cậu ở phòng nào?” “Ta ở căn phòng nhỏ hơn mà ngài vừa mới xem qua.” “Chẳng phải chỉ có một mình cậu thôi ư, sao không ở phòng lớn hơn kia?” “À, đó là phòng của sư phụ và sư nương, ta...” “Cũng phải,” không đợi hắn trả lời xong, Tống Từ đã ngoảnh lại, mỉm cười với hắn, “người vừa mới chết chưa bao lâu, dọn vào ở cũng không may mắn.” Đinh Hổ không nghĩ vậy, nghĩ bụng người cũng do ta giết, ở phòng của hắn thì có gì không dám! Thế là Đinh Hổ buột miệng nói: “Cũng không có gì ngại, dù sao người cùng đầu chết trong căn phòng đó.” Vừa dứt lời, hắn nhận ra mình đắc ý quá, vừa bất cẩn chút đã nói lỡ lời!
Hắn vội nhìn Tống Từ, thấp thỏm đợi câu trả lời của y.
Nhưng nào ngờ, Tống Từ và người tên A Lạc kia đều không để ý đến hắn.
Hắn mới thầm thở phào.
“Đinh đại ca, thời gian huynh ở trong căn nhà này cũng không ngắn,” A Lạc dáo dác nhìn xung quanh, cuối cùng vẫn dồn sự chú ý lên người Đinh Hổ, “thật sự chưa từng bắt gặp Ngô Dương thị và Thạch Trường Thanh vụng trộm ư?” “Nếu đã vụng trộm, đương nhiên sẽ không để người ngoài nhìn thấy rồi.” Đinh Hổ cười gượng, “Hơn nữa dọn quán xong là ta về nhà, không ở lại đây qua đêm.” “Nhưng có phòng trống, sao không ngủ lại? Đi đi về về, tốn công biết mấy!” “Tại... có sư nương ở nhà, bất tiện.” Nghe hắn trả lời, Tống Từ và A Lạc nhìn nhau, đều không nói gì. “Tính ra huynh cũng chẳng dễ dàng gì. Ngô Thông chết rồi, nhưng để lại cái quán này, đóng cửa thì hơi tiếc, nhưng không đóng, một mình huynh gồng gánh quán ăn này cùng vất vả lắm.” Đinh Hổ cười xòa: “Cũng không có gì, dù sao trước đây cũng làm những việc này, quen rồi.” “Nói vậy, Ngô Thông chết cũng không phải chuyện xấu nhỉ,” A Lạc không giống Tống Từ, có lẽ tuổi không lớn, chức vụ không cao, nói chuyện cũng không kiêng dè gi. “Bằng không Đinh đại ca phải chịu khổ đến bao giờ! Làm một người học việc thảm lắm, phải bị sư phụ chèn ép rất nhiều năm mới gây dựng được chút thành tựu! Có người cả đời cũng không ngóc đầu lên được, đến cuối cùng vẫn đi làm công cho người khác, đâu giống Đinh đại ca bây giờ, có cả quán ăn rồi!”
“A Lạc, người đừng ăn nói linh tinh! Thật ngại quá, Đinh Hổ huynh đệ, A Lạc còn nhỏ, nói năng không có chừng mực, cậu đừng để bụng. "” “Không sao, không phải cố ý, ta hiểu mà.” Bị họ nói trúng tim đen, nhưng Đinh Hổ chỉ có thể che giấu cảm xúc, ra vẻ buồn bã, “Sư phụ đối với ta ân trọng như núi, ta vẫn chưa thể báo đáp cho người. Nay người đã đi rồi, ta chỉ có thể tiếp tục phát huy tay nghề của người, ngoài cách này ra, thật sự không tìm được cách nào khác để tỏ lòng biết ơn với người!” “Cũng không phải không có cách khác,” A Lạc nói, khẽ cúi người vái chào Đinh Hổ như xin lỗi cho việc ăn nói hàm hồ vừa nãy, sau đó ngẩng đầu lên, nháy mắt với hắn. Đinh Hổ bất giác nhíu mày, khi đang thắc mắc, A Lạc lấy một hồ lỗ rượu từ tay áo ra, “Ta nghe nói, người sau khi chết, vẫn nhận được rượu dương gian kính cho! Sư phụ của huynh hình như rất thích uống rượu đúng không?” Đinh Hổ hình như đã hiểu ý của A Lạc, nhưng không khẳng định, cũng không phủ nhận, chỉ cười gượng, không đáp.
Đúng vậy, Ngô Thông rất thích uống rượu, nếu hắn không thích uống rượu cùng không trở thành bạn thâm giao với Hạ Vọng Sơn, càng không nhất thời nóng nảy, nghĩ ra chủ ý chém Thạch Trường Thanh!
Thậm chí Đinh Hổ nghi ngờ sở dĩ hắn nghi ngờ vợ mình dan díu với anh họ nàng ta cũng vì uống say, bị Hạ Vọng Sơn khiêu khích. Thế nên suy cho cùng, hắn chết cũng do uống rượu mà ra. “Đinh đại ca, vậy ta...”
A Lạc cười hì hì, thấy Đinh Hổ không ngăn cản mình bèn mở nút hồ lô, ngoảnh đầu mỉm cười thần bí với Tống Từ, cổ tay xoay nhẹ, đổ rượu trong bình ra...
Nhưng, khi rượu của cậu ta đổ xuống đất, Đinh Hổ cảm thấy gai mũi, sao rượu này không có chút mùi rượu nào, ngược lại có mùi... giấm chua?
Đinh Hổ nhíu mày, còn tưởng mình ngửi nhầm. Nhưng lúc này, nghe thấy Tống Từ ở bên cạnh giật mình hô lên. “Chuyện, chuyện gì thế này!” Tống Từ nói đoạn, cúi đầu nhìn xuống đất, mặt đầy vẻ khiếp sợ. Giống như những mảnh thi thể của Ngô Thông đang tập trung lại, sau đó từ dưới đất thò bàn tay lấm lem bùn đất bò dậy!
Đinh Hổ cũng thuận theo ánh mắt của Tống Từ, khi tầm mắt chuyển đến mặt đất, hắn có cảm giác như tim mình đã ngừng đập.
Tuy đang là mùa mưa nhiều, nhưng mấy ngày gần đây đều là ngày nắng, thời tiết oi ả như muốn hút cạn mỗi một giọt nước trên mặt đất, vắt khô những người đang làm lụng vất vả dưới ánh mặt trời.
Hôm nay mở quán cả ngày, hắn nóng đến mức toàn thân dính dớp. Nếu không có Tống Từ đến gõ cửa, có thể hắn đã múc một gáo nước trong vại tưới thẳng từ trên đầu xuống, gột đi cái nóng suốt một ngày hôm nay.
Đất trong sân cũng vô cùng khô, khi mảnh đất này đang cần được tưới táp nhất, thứ không biết là rượu hay là giấm đã giải
cơn khát của nó, cũng khơi dậy tội ác nằm sâu trong lòng của nó...
Trong hậu viện nhà Ngô Thông, chỗ đất bị tưới ướt kia đang thay đổi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, từng chút một chuyển dần sang màu đỏ.
Màu đỏ kia tuy không rực rỡ như máu tươi, nhưng trong đêm tối như vậy, tại mảnh sân Đinh Hổ đã chính tay giết người, nó toát ra vẻ kỳ dị khó diễn tả bằng lời, khiến hắn có cảm giác như quay trở lại nơi những mẩu xác đang nằm khắp mặt đất.
Hắn thấy sống lưng lạnh toát, như thể cái đầu của Ngô Thông đang ẩn nấp trong bóng tối, trừng to đôi mắt đến chết vẫn chưa khép lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm mình. “Ôi mẹ ơi!” A Lạc giật mình đánh rơi hồ lô trong tay. Nó lăn lông lốc, chất lỏng chảy ra càng nhiều, màu đỏ trên mặt đất càng hiện lên bắt mắt hơn, “Công tử, cái gì thế này! Sao khắp trên đất đều là máu thế này!” Đinh Hổ có tật giật mình, nghe đến chữ “máu” cả người liền cứng đơ.
Hắn vội buột miệng thốt ra: “À, đây, dây chắc là lúc sư phụ ta giết lợn thấm xuống đất đấy! Sao lại nhiều máu thế này... A Lạc huynh đệ đừng sợ, ta quét dọn nó ngay đây!” Nói xong xoay người toan chạy vào trong nhà. “Khoan đã!” Khi Đinh Hổ vừa quay đi, Tống Từ đã ngăn hắn lại. Đinh Hổ nhìn Tống Từ, phát hiện trong mắt y không còn vẻ sợ hãi và kinh ngạc khi nãy nữa. Nhìn vào mắt Tống Từ, trong một thoáng hắn cảm thấy có vẻ như tất cả mọi bí mật của mình đều đã bị người này vén mở.
Thế là, trán hắn lấm tấm mồ hôi, nặn ra nụ cười cả gượng gạo cũng không đủ để hình dung, “Tống công tử, ngài làm gì vậy?” Chuyện đến nước này, Tống Từ hiển nhiên không muốn tiếp tục vờ vịt nữa, y đứng thẳng người nói: “Đinh Hổ huynh đệ, cậu nói sư phụ cậu từng giết lợn trong mảnh sân này?” “Đúng vậy, lúc ở trên công đường các ngài cũng có hỏi qua, sư phụ ta thỉnh thoảng cũng tự mình ra tay. Sư phụ và Hạ Vọng Sơn rất thân với nhau, nghe nói còn học được không ít kỹ thuật giết mổ từ chỗ hắn. Sư phụ dùng dao cũng rất giỏi, chắc cũng có lúc ngứa tay. “Chỉ có sư phụ của cậu như vậy ư? Cậu thì sao, cậu có từng giết mổ loài động vật nào không?” “Ta?” Đinh Hổ lộ vẻ rụt rè, “Ta làm gì có bản lĩnh đó! Thêm nữa sư phụ cũng chưa từng dạy ta, cùng lắm ta cũng chỉ biết chặt thịt mà thôi...” “Thế thì lạ thật,” Tống Từ khoanh một tay, tay còn lại chống cằm, như đang tập trung suy nghĩ, “Sao ta nghe nói sau khi sư nương của cậu sảy thai, sư phụ cậu sợ nàng ta nhìn thấy cảnh sát sinh sẽ nhớ đến đứa con đã mất, nên từ đó về sau, hắn không tự tay giết mổ nữa.” “Vậy ư?” A Lạc cũng cố ý ở bên cạnh phụ họa theo, “Em nhớ Ngô Dương thị gả vào nhà họ Ngô đã nhiều năm rồi, hình như năm thứ hai sau khi thành thân thì nàng ta sảy thai, nếu nói như vậy, mảnh sân này đã nhiều năm rồi không sát sinh, không đổ máu nhỉ? Thế số máu dưới đất này, để lại bao lâu rồi?”
“Nếu đã nhiều năm như thế, sao có thể vẫn còn dấu vết?
Máu này rõ ràng mới để lại gần đây!” “Vậy đâu có đúng chứ công tử, gần đây chỗ này sao lại có máu? Đinh đại ca đã nói huynh ấy chưa từng giết mổ mà!” Nói đoạn, A Lạc nhìn sang Đinh Hổ, “Đinh đại ca, huynh nói phải không?” Đinh Hổ nuốt khan, không ngờ mình thuận miệng nói bừa lại dây vào rắc rối thế này, bây giờ muốn sửa lời cũng đã muộn màng.
Nhưng nếu không sửa, há chẳng đồng nghĩa ngầm thừa nhận! “À, giết lợn mổ dê thì ta không dám, nhưng ta từng giết gà giết vịt. Quán chúng ta cái gì cũng bán, ngoài chân giò, đầu lợn... còn có vịt om, gà om, món nổi tiếng nhất là vịt hun khói, rất ngon! Hay là ta lấy cho hai vị một con...” “Đinh Hổ huynh đệ, cậu không tò mò thứ A Lạc vừa đổ xuống đất rốt cuộc là gì sao?” Không để hắn nói xong, Tống Từ đã ngắt lời hắn.
Đinh Hổ sửng sốt, dự cảm không lành bắt đầu tích tụ dần trong lòng hắn.
Thấy hắn không trả lời, Tống Từ xem như ngầm thừa nhận, tự mình đưa ra lời giải đáp. “Đây là giấm chua, hay còn gọi là giấm đặc. Loại giấm này là thứ rất tốt.” Nói đoạn, y tiến lên phía trước, chậm rãi cúi xuống, nhặt bình hồ lỗ dựng đầy giấm đặc lên, cầm trên tay khẽ lắc lư, mùi giấm tỏa ra từ miệng bình, trong không khí nồng nặc mùi chua.
“Bình thường nếu bị thương có thể dùng giấm để xoa bóp, có tác dụng tan bầm, giảm sưng. Kể cả chảy máu, nếu máu không nhiều cũng có thể dùng giấm để cầm máu. Ngoài ra, giấm còn có thể diệt côn trùng, chắc Đinh Hổ huynh đệ không biết chuyện này đâu nhỉ?” Thấy y lầm bầm một mình, Đinh Hổ càng thêm sợ hãi, luôn có cảm giác Tống Từ sẽ vạch trần bí mật của mình ngay tức thì. “Hà,” hắn thảng thốt cười, “khi khổng khi không, Tống công tử nói những chuyện này với ta để làm gì?” “Để làm gì?” Tống Từ cuối cùng cùng ngừng đi qua đi lại, quay người nhìn thẳng vào hắn, “Đổ giấm chua xuống đất, nếu chỗ đất này từng có vết máu, chúng sẽ hiện ra, nhưng Ngô Thông đã nhiều năm không sát sinh trong mảnh sân này, mới vừa này chính cậu đã nói mình không có bản lĩnh này, vậy vết máu trên đất từ đâu mà có?” “Ta có nói mình không có bản lĩnh này, nhưng ta chẳng phải cũng nói, ta không biết giết lợn mổ dê, nhưng ta...” “Giết ngỗng, giết gà?” Tống Từ dáng người thẳng tắp, khí chất nho nhà dịu dàng dưới ánh trăng chiếu rọi bỗng trở nên lạnh lùng, đầu hơi ngẩng lên, ở tư thế từ cao nhìn xuống, lạnh lùng nói, “Ta nghĩ không hẳn vậy đầu nhỉ? Lượng máu trên mảnh sân này, phải giết bao nhiêu gia cầm mới đạt được bấy nhiêu đây?” “Đã... đã bao nhiêu năm rồi, kiểu gì cũng có rất nhiều mà!” “Nhưng theo ta thấy, đây không giống gà vịt, mà... giống như đã chết một người tại đây hơn.”
“Công tử đừng đùa,” Đinh Hổ không nhịn được nói, “Trò đùa này không buồn cười chút nào!” “Phải đấy, nếu không buồn cười, tại sao ta lại phải nói đùa?” Tống Từ tiện tay vứt bình hồ lô sang bên cạnh, A Lạc tiến lên vài bước, nhướn người đón lấy bằng một tay. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, như đã diễn tập từ trước vậy. “Đến nay thi thể của Ngô Thông vẫn chưa tìm được trọn vẹn, ta biết sau khi bị giết hại hắn còn bị phân thây, nên muốn tìm từng mảnh, quả thật tương đối khó khăn. Cho đến hiện tại, những mảnh thi thể chúng ta tìm được, cộng thêm đầu của hắn, tất cả cộng lại cũng chưa bằng trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành. Ta từng hỏi thăm về tướng mạo của Ngô Thông, hắn không tính là mập thật, nhưng dẫu thế nào với chiều cao của hắn, cũng không thể có trọng lượng như thế này.
Ngoài ra, ta vẫn luôn chú ý đến một chuyện.” Đinh Hổ như đã bị lời y nói thu hút, quên cả việc phản bác, chỉ thuận miệng tiếp lời: “Chuyện gì?” “Lúc nãy ta đã nói, những mảnh thi thể này chủ yếu là tử chỉ và đầu của Ngô Thông, nhưng nội tạng chưa được tìm thấy. Cậu không thấy rất lạ ư? Một người sống sờ sờ, sao có thể không có tim gan phèo phổi?” Một câu nói đúng ngay trọng điểm.
Đúng vậy, không biết vì nguyên nhân gì mà Đinh Hổ không vứt nội tạng chung với mảnh xác của Ngô Thông, khi đó hắn như bị ma xui quỷ khiến, chỉ tiện tay ném vào trong vại lớn, chính là vại Ngô Thông quý trọng nhất.
Ngô Thông xưa nay không cho người khác chạm vào, hay thậm chỉ là đến gần chiếc vại kia. Đó là pháp bảo bí mật của hắn, cũng là nguyên nhân chủ yếu giúp hắn có chỗ đứng vững vàng bên cạnh Duyệt Tiên Lâu.
Nay, chỗ nội tạng kia trở thành chứng cứ Đinh Hổ muốn phi tang nhất.
Một người khi đã làm việc xấu khó tránh sẽ có lúc chột dạ.
Hắn bị Tống Từ nói trúng tim đen, cho dù che đậy khéo léo đến nhường nào, vẫn không kìm được nhìn về phía chiếc vại lớn đen ngòm kia.
Chỉ vô thức nhìn thoáng qua, rồi rời mắt đi rất nhanh.
Nhưng chỉ một cái nhìn này là đủ. Nét mặt của hắn đủ nói lên tất cả. “A Lạc!” Tống Từ gọi một tiếng, không cần nói gì, A Lạc cũng hiểu ý của y.
A Lạc buộc bình hồ lô lên thắt lưng, sau đó nâng tay lên, xắn tay áo, đầy vẻ háo hức đi đến trước chiếc vại lớn.
Chiếc vại được đậy bằng nắp gỗ, bên trên đặt một tảng đá.
A Lạc chợt nghiêng đầu, cười hì hì với Đinh Hổ.
Kế tiếp, A Lạc bê tảng đá kia lên, nhấc lên cao, đập xuống chiếc vại....
Đinh Hổ biết, hắn không giấu giếm được nữa, bây giờ hắn chỉ có hai sự lựa chọn. Hoặc thẳng thắn thừa nhận, hoặc là đấu tranh một lần trước lúc hấp hối.
Hắn không muốn chết, nên hắn chọn cách thứ hai. “Cái, cái gì thế này!” Hắn đưa tay che miệng mình một cách khoa trương, không thể tin được những thứ lăn ra từ đáy vại
nhìn không nhận ra đó là gì..., “Ngài nói đây là của sư phụ ta ư!
Không không thể nào! Sư phụ chẳng phải bị Hạ Vọng Sơn giết sao! Chẳng lẽ, chẳng lẽ... sư nương ta...” Tống Từ và A Lạc nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ thương hại hoặc ít hoặc nhiều.
Chuyện đến nước này, không ngờ hắn vẫn còn muốn đổ tội cho người khác.
Hắn xem tất cả mọi người đều là kẻ ngốc ư, hay hắn ngây thơ nghĩ rằng họ không có bất cứ vật chứng nào nên không dám bắt hắn? “Sau khi Ngô Dương thị bị bắt giam, cậu trở thành người thân duy nhất của Ngô Thông, nên cậu mới có tư cách thừa kế quán ăn của hắn. Đương nhiên, hai người không có quan hệ huyết thống, giá như Ngô Thông còn có một người thân khác thì chuyện này cũng không đến lượt cậu. Nhưng thật khéo, Ngô Thông không có con cái, cha mẹ đều đã mất, lại là con một trong nhà, năm xưa một thân một mình đến đây làm ăn, không ai biết hắn còn có bà con thân thích nào không... Người vợ duy nhất của hắn cũng đã bị giam vào nhà lao vì tội vụng trộm.” Lời Tống Từ nói rất rõ ràng đang nhắm vào Đinh Hổ, thế nên hắn cũng không giả mù sa mưa nữa, hỏi ngược lại: “Tống công tử thế này là có ý gì, lẽ nào ngài đang nghi ngờ ta ư?” “Hà,” Tống Từ khẽ cười, “lúc trước cậu đến nha môn, muốn nhận thi thể của sư phụ cậu về, đúng không?” “Đúng, sư phụ đã chết, hung thủ giết hại sư phụ cũng đã bị nhốt vào đại lao, ta đương nhiên muốn tổ chức một tang lễ đàng hoàng đế sư phụ sớm ngày an nghỉ. Nhưng các người năm
lần bảy lượt từ chối, nói gì mà đó là chứng cứ, không chịu giao sư phụ cho ta!” “Điều ta muốn nói không phải cái này.” Đinh Hổ nhíu mày, nhìn chằm chằm Tống Từ. “Khi cậu muốn nhận thi thể về, đã từng ký tên tại nha môn, lúc đó, cậu đã ký tên của mình đúng chứ?” Đinh Hổ ngơ ngác: “Đương nhiên là tên của ta, từ nhỏ đến lớn, ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, chính là cái tên này!” “Thế người ký tên, cũng là bản thân cậu?” Dứt lời, Đinh Hổ sững người tại chỗ.
Hắn lập tức hiểu ra, ban đầu khi đánh lừa Thạch Trường Thanh và Ngô Dương thị ra khỏi thành hẹn hò, tự tay hắn đã viết hai lá thư giả mạo thân phận của họ.
Tống Từ nhìn thấy rõ nét mặt của Đinh Hổ, biết hắn đã nhận ra mình mắc phải sai lầm chết người như thế nào. “Chữ Đinh trong Đinh Hổ có một nét sổ móc, chủ Thanh trong Thạch Trường Thanh cũng có. Ta đã hỏi Ngô Dương thị và Thạch Trường Thanh, hai người họ quả thật đã nhận được thư hẹn ra ngoại thành của đối phương. Tuy hai người này là anh em họ, nhưng Thạch Trường Thanh chưa từng thấy qua chữ viết của Ngô Dương thị, nên không mảy may nghi ngờ. Ngô Dương thị thì ngược lại, nàng ta nói khi nhận được thư cũng có chút nghi ngờ, theo nàng ta nhỏ, chữ của anh họ rất ngay ngắn, nhưng nét chữ trong lá thư rất cẩu thả...”. Nói đoạn, Tống Từ bất giác cười buồn, sau đó tiếp tục, “Nhưng khi đó nàng ta nghỉ, có lẽ Thạch Trường Thanh viết lá thư này trong lúc gấp gáp,
nên không giống với lúc bình thường, cũng không nghĩ ngợi nhiều.” “Ngài nói chuyện này với ta có ý gì?” “Ý của ta là, thư không phải hai người họ viết, có kẻ giả mạo danh tính, chứng cử tốt nhất chính là nét sổ móc kia. Khi cậu viết chữ Đinh chưa từng chú ý ư? Nét móc của cậu ngang hơn, thổ hơn của người bình thường nhiều.” “Ha ha ha ha ha ha!” Tuy đã đoán trước được y sẽ nói như vậy, nhưng Đinh Hổ vẫn không kìm được bật cười lớn, “Nực cười, đúng là nực cười! Ý của ngài là bây giờ cả chữ viết cũng có thể coi là chứng cứ sao?” “Sao lại không thể?” Lần này, Tống Từ nhìn thẳng vào hắn, nét mặt trang trọng, vô cùng nghiêm túc, “Khi chúng ta học chữ, thường sẽ học viết tên của mình trước, nên đó là ký ức nguyên sơ, cũng là thứ căn bản nhất, sẽ không tùy tiện thay đổi được.” “Ý ngài muốn nói tôi đã viết hai lá thư đó, mượn danh nghĩa của họ để hẹn hai người đó ra ngoài?” Không đợi Tống Từ trả lời, Đinh Hổ đã thở dài trước: “Thôi, ngài đã điều tra được, ta cũng không cần phải che giấu nữa! Hai lá thư đó đúng là do ta viết, nhưng…” “Nhưng thế nào?” “Nhưng hai lá thư đó là do sư phụ bảo ta viết, nội dung trong thư là sư phụ dặn dò ta, trước ngày sư phụ đi đã nói muốn thử xem đòi gian phu dâm phụ kia có dan díu với nhau thật không, nhưng lại sợ sư nương nhận ra nét chữ của mình, nên bảo ta viết thay. Tuy hai lá thư này là do ta viết, nhưng ta không
hề tham gia vào chuyện này, dù sao đây cũng là việc nhà của sư phụ, ta là một người ngoài, không tiện xen vào. Nhưng sư phụ khăng khăng tìm đến ta, ta cùng hết cách, sao viết thư cũng thành có tội vậy?” “Nói vậy, người thừa nhận mình biết chuyện Ngô Thông lấy có đi nhập hàng, trên thực tế muốn quay về bắt gian?” A Lạc cũng không khờ khạo, hỏi thẳng. “Ta đã nói rồi, ta chỉ viết thư, chuyện khác không biết.” “Ngươi đừng tự mình mâu thuẫn nữa, ngươi vừa mới thừa nhận hai lá thư kia là do ngươi viết, nhưng trong thư có ngày tháng đấy, ngươi bị ngốc đấy à? Trước ngày nhắc đến trong thư sư phụ của người đã đi rồi, chắc chắn là trò che mắt, sẽ quay về bắt gian! Ngươi nói mình không biết kế hoạch của hắn, trừ phi lá thư này vốn dĩ không phải sư phụ ngươi bảo người viết, là chính ngươi muốn giết hắn, nên đã lừa Ngô Dương thị và anh họ nàng ta ra khỏi nhà!” Bình thường tuy A Lạc có vẻ ngô nghê, nhưng thời khắc mấu chốt miệng lưỡi rất lanh lợi, hoàn toàn không cho người khác cơ hội phản bác. Những lời này như đánh thẳng vào mặt Đinh Hổ, khiến hắn một lần nữa hối hận vì bản thân quá hấp tấp, để người khác nắm được nhược điểm.
Thấy Đinh Hổ sa sầm mặt, không biết trả lời thế nào, Tống Từ mới tiếp tục nói: “Nếu ta đoán không nhầm, lần thứ hai Thạch Trường Thanh bị đầu độc, cũng là do cậu làm đúng không? Hạ Vọng Sơn là người thô lỗ, hắn sẽ không dùng cách vòng vo như thế để hại người. Huống hồ tuy hắn hơi lỗ mãng, nhưng lại dám làm dám nhận, nếu hôm đó hắn có ý định giết
chết Thạch Trường Thanh thật, ta nghĩ nhát dao đó chắc sẽ không chém lệch. Thế nên, ta thấy hắn khai rằng lúc đó chỉ muốn hù dọa Thạch Trường Thanh, rất có thể là sự thật. Còn về Ngô Thông, theo như chúng ta điều tra được, hắn thật ra cũng khá hèn nhát, không phải kiểu tính cách dám đi giết người phóng hỏa, ban đầu dám cùng Hạ Vọng Sơn đi hành hung, quá nửa là do đã uống say, bị bạn bè khích bác, nhất thời kích động mới đưa ra quyết định sai lầm. Đợi khi hắn tỉnh rượu, dù vẫn muốn bắt gian, nhưng cũng không dám đi hại người nữa.” “Không sai, ta nghe nói Ngô Thông và Hạ Vọng Sơn rất thân với nhau, đàn ông mà, ở trước mặt người càng thân lại càng sĩ diện!” A Lạc cũng phụ họa theo, “Trước kia chính vì sĩ diện, lại thêm bị Hạ Vọng Sơn xúi giục, hắn mới chạy đi xăm một con hổ lên cánh tay. Lúc đó đau đến nghiến răng nghiến lợi, ngươi nói có buồn cười hay không!” Cậu ta vừa nói vừa cười, cứ như đang kể một câu chuyện cười rất thú vị.
Nhưng Đinh Hổ cười không nổi, thậm chí hắn còn thấy hơi muốn khóc. “Dựa vào đâu mà ngài nói ta đầu độc Thạch Trường Thanh?” Ngay khi hắn chuẩn bị hỏi, Tống Từ đã lấy một gói giấy màu đỏ nhạt từ trong tay áo ra. “Đây là thuốc chuột ta mua ở chỗ Trương Mặt Rổ. Cậu rất thông minh, biết nếu việc Ngô Thông đầu độc Thạch Trường Thanh mà bị lộ ra, chúng ta sẽ điều tra xem gần đây hắn có từng mua thuốc độc gây chết người hay không. Trên con phố này có hai tiệm bán thuốc, nhưng cậu đều không đến đó, vì
ngoài Ngô Thông ra, cậu cũng là khuôn mặt quen thuộc với họ, chỉ cần cậu đi mua, họ chắc chắn sẽ nhận ra cậu! Thế nên, cậu cố ý chạy đến chỗ Trương Mặt Rỗ ở gần nhà Hạ Vọng Sơn để mua thuốc chuột, như vậy dù có người điều tra cũng không điều tra ra cậu. Khi mua thuốc cậu còn cố ý nói là do Hạ đại ca nhờ cậu đến mua. Tính toán kỹ càng, cậu lại quên mất một điều, tuy Ngô Thông không phải quý nhân quan lớn, nhưng thịt om của Ngô Ký rất nổi tiếng, nên Trương Mặt Rỏ cũng nhận ra cậu, chắc cậu không ngờ đến đâu nhỉ?” Nghe Tống Từ nói, sắc mặt Đinh Hổ lúc trắng lúc xanh, đầu óc hắn quay cuồng, đang nghĩ có nên đẩy hết tội danh lên người Ngô Thông hay không, dù sao thì chết không đối chứng, họ không làm được gì.
Nhưng khi Đinh Hổ chuẩn bị lên tiếng, Tống Từ đã giành trước một bước.
Tống Từ nói rõ quá trình phạm tội của Đinh Hổ, như đã tận mắt chứng kiến: “Cậu đi theo Ngô Thông đã nhiều năm, chắc bị hắn bóc lột không ít. Hắn nhận cậu làm đồ đệ chẳng qua vì muốn tìm một người thay mình làm việc lặt vặt, tiền công cùng lắm cũng chỉ đủ ăn mà thôi. Năm xưa cậu còn trẻ, chắc không cảm thấy gì, như muộn cậu cũng phải thành gia lập nghiệp, nhưng cả tiền vốn để nuôi sống bản thân cậu cũng không có. Hoặc có lẽ, những năm học việc tại đây cậu từng chịu không ít khổ cực vì Ngô Thông và vợ hắn, từ lâu đã sinh lòng oán hận, chỉ mong hai người này chết đi. Vừa hay họ không thân không thích, nếu gặp chuyện chẳng lành, người kế thừa gia nghiệp đương nhiên sẽ là đồ đệ cậu đây.
“Ta không biết rốt cuộc cậu đã ủ mưu bao lâu, có lẽ lúc sực tỉnh khỏi cơn mơ, cậu không chợp mắt được, đã từng cầu nguyện vô số lần. Đúng lúc này, Thạch Trường Thanh xuất hiện, tạo ra một khe hở trong mối quan hệ chặt chẽ không thể tách rời của Ngô Thông và Ngô Dương thị, một khe hở cậu có thể tận dụng.” Đinh Hổ không lên tiếng, trông như đã chết điếng, chỉ đợi Tống Từ nói tiếp. “Nhưng thật đáng tiếc, cậu vốn định chia rẽ quan hệ của hai người này, để họ tranh giành ghen tuông vì Ngô Dương thị, ra tay đánh nhau, nhưng cả hai đều rất nhu nhược. Một người rõ ràng đã bị chém vẫn không dám lên tiếng, một người chỉ khi uống say, vì sĩ diện, vì bạn bè xúi giục mới dám đi hành hung, nhưng lại không dám tự mình ra tay... Xong việc, chắc hẳn Ngô Thông rất hối hận, cũng rất sợ hãi, hắn sợ Thạch Trường Thanh trả thù mình, nên an phận thủ thường rất lâu. Thử hỏi một người như vậy, sao dám đi đầu độc? Như ta vừa mới nói, cho dù thuốc độc là do Hạ Vọng Sơn nhờ cậu đi mua, hắn không sống ở đây, tìm sao được cơ hội đầu độc? Chắc cậu sẽ nói, độc này là do sư phụ cậu bỏ vào, nếu vậy, tại sao còn phải làm chuyện thừa thãi, để Hạ Vọng Sơn nhờ cậu đi mua thuốc chuột? Làm vậy rắc rối quá, trực tiếp sai người là đồ đệ như cậu đi mua chẳng được rồi sao? “Thật ra ban đầu chúng ta không có đầu mối gì cả. Nếu sau khi bị giết, Ngô Thông chỉ bị chôn trong hậu viện, thế thì dù hắn thối rữa trong lòng đất cũng sẽ không ai phát hiện, cùng lắm thì nói hắn ra ngoài nhập hàng gặp tai nạn, một đi không
quay lại nữa. Nhưng đầu và một phần thi thể của hắn lại bị đem vứt bừa bãi, hình như cứ phải làm cho mọi chuyện ầm ĩ thì hung thủ mới vừa lòng. Thế thì đáng tò mò thật, hung thủ là người như thế nào, giết người phân thủy xong còn ngang nhiên thách thức quan phủ như vậy? Nếu chó hoang không cắn nát mặt của Ngô Thông, có lẽ chúng ta cũng không cần vòng vo nhiều như thế. Còn ngón tay kia, hung thủ dùng đạo giỏi như vậy, sao còn để lại ngón tay, để người ta vừa nhìn là biết ngay gói thịt kia là thi thể con người. Tổng hợp những điều vừa kể, hung thủ này đã dùng đủ mọi cách để dụ quan phủ điều tra.
Mấy lần hỏi chuyện, một đồ đệ như cậu cũng ngô nghê chuyện gì cũng khai ra, kể cả khúc mắc giữa Ngô Thông, Ngô Dương thị và Thạch Trường Thanh, cả người bạn đồ tể Hạ Vọng Sơn cũng do cậu vô tình nhắc đến, mới dẫn dắt chúng ta đi theo hướng có vẻ như chính xác. “Hai lá thư lừa Ngô Dương thị và Thạch Trường Thanh ra khỏi thành, nếu cậu đã thừa nhận là do mình viết, vậy chắc cậu cũng biết, đêm đó hai người này không hề ở nhà, mà Ngô Thông cũng bị hại ngay đêm đó. Cậu nhân lúc hai người đi vắng, đã chém chết Ngô Thông ngay tại mảnh sân này! Khi nãy, chính cậu cũng nói rồi còn gì, sư phụ cậu không chết trong phòng của mình, có vẻ như cậu biết rất rõ hắn đã chết ở đâu, đúng không?” Nói đến đây, Tống Từ đột nhiên dừng lời kể, tiến lên trước vài bước, cúi đầu nhìn vào trong vại, “Khi Ngô Thông bị cậu phần thây, thật ra vẫn chưa hết hẳn, con người nếu bị người khác chặt chém khi còn sống, da thịt ở miệng vết thương sẽ
cuộn lại, xung quanh sẽ có vết máu. Ngược lại, nếu bị phân thây sau khi chết, da thịt ở miệng vết thương sẽ không cuộn lại, xung quanh cũng không chảy máu, mà sẽ có màu trắng... Thế nên, là một người đủ khả năng phân thủy như cậu, nếu bây giờ vẫn còn cố ngụy biện rằng mình chỉ tham gia vào giúp phân thây, không hề giết người, đó chỉ có thể là nói dối.” Nói xong, Tống Từ chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Đinh Hổ như đang chờ câu trả lời của hắn.
Đinh Hổ nhìn y, bỗng nhiên cảm thấy nụ cười hờ hững trên khóe mới y sao lại đáng ghét đến thế, sao lại khiến người khác muốn phát điên đến thế.
Thật ra Đinh Hổ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị phát hiện, nếu người quản lý nơi này vẫn là Đường Tùng, hắn hoàn toàn không sợ gì. Kẻ đó xét án luôn rất hàm hồ, bất kể có phải án oan hay không, chỉ cần nhanh chóng kết án là được.
Khi tin Hạ Vọng Sơn bị phán xử trảm sau mùa thu được công bố, Đinh Hổ khá đắc chí, cảm thấy cả quan lớn như Từ Đình Sóc mình cũng đánh lừa được, vậy có phải cho thấy bản thân thông minh hơn, cũng giỏi giang hơn họ hay không?
Nhưng hắn không ngờ, khi nghĩ cuối cùng mình cũng đã đạt được mục đích lại bị hai vị khách không mời này phá hỏng!
Nếu đã như vậy, hắn quyết định đánh liều một phen.
Nếu họ đến đây chỉ vì muốn tự mình điều tra, không nói cho người nào khác, vậy hắn có thể giết cả hai người này, cũng giống như đã giết Ngô Thông vậy. Dù sao với hắn mà nói, giết một người cũng là giết, giết ba người cũng vậy!
Lỡ như họ đã biết hết từ trước, vậy cũng không sao, dù sao kiểu gì cũng chết, xem như kéo thêm kẻ lót lưng! Đường xuống suối vàng hắn cũng không cô đơn!
Nghĩ vậy, hắn vờ như vô thức đi lùi về sau, đến gần cửa sau, đột nhiên nhấc then cửa lên, cài lại, khóa chặt cửa. Sau đó quay lại, nhặt con dao bầu đặt trong góc tường lên.
Con dao này bình thường Ngô Thông dùng để chặt củi, tuy không bén bằng con dao hắn dùng để chặt thịt om, nhưng nay trong tầm tay cũng không có công cụ nào khác, đành phải dùng tạm cái này trước.
Hắn quan sát hai người trước mặt, một người là công tử trẻ tuổi, trồng nho nhã yếu ớt, tay trói gà không chặt. Người còn lại chỉ là một thiếu niên, dáng người không cao, cũng không thể là đối thủ của hắn. “Hai ngươi, đêm nay tự mình đến đây thôi nhỉ?” Hắn từng bước tiến lên trước, con dao trong tay lóe lên ánh sáng kỳ lạ trong đêm tối. Khuôn mặt hắn, không biết tự bao giờ đã xé bỏ lớp mặt nạ khờ khạo thường thấy, đổi sang vẻ mặt khiến người khác lạnh toát.
Vậy mà hai người trước mặt hắn dường như không hề sợ hãi, thiếu niên tên A Lạc còn tiến lên vài bước, đứng chắn trước Tống Từ, cười tít mắt nhìn Đinh Hổ đang từng bước tiến lại gần họ. “Công tử, Từ đại nhân nói trúng rồi, em thấy tên Đinh Hổ này không bị điên thì cũng bị ngốc.” Tống Từ nhíu mày gượng cười, vẫn không kìm được hỏi: “Sao lại nói vậy?”
“Hắn cũng không nghĩ thử xem, chúng ta có thể đơn thương độc mã đến đây sao? Đã biết hắn là kẻ bạt mạng, cả sư phụ của mình cùng giết chết rồi phân thây, chúng ta còn tự dâng mình đến cửa tìm chết chắc?” Nói đoạn, A Lạc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sang hai bên, sau đó đặt ngón tay lên miệng, huýt một tiếng sáo.
Tiếng huýt sáo kia như phá vỡ đêm đen tĩnh mịch, giữa đêm hè thế này đặc biệt bắt tại.
Khi tiếng huýt sáo kia vang lên, Đinh Hổ mới phát hiện có ba người đang đứng trên mái nhà.
Hắn từng đến nha môn mấy lần, đương nhiên nhận ra những người đó là ai.
Một người chính là Từ Đình Sóc đại nhân mà A Lạc vừa nhắc, một người là An công tử của nhà Quận quốc công, người còn lại là thị vệ không thích nói cười của An công tử.
Tuy hắn đã biết trước võ công của Từ Đình Sóc và thị vệ kia chắc hẳn không kém, nhưng không ngờ cả quý công tử họ An kia cũng có bản lĩnh này, có thể nhảy lên mái nhà cao như vậy.
Trong sắc đêm, hắn nhìn thấy rõ nét mặt của những người kia, cơn phẫn hận chưa từng có dâng lên trong lòng.
Rõ ràng chỉ thiếu chút nữa hắn đã thành công đánh lừa quan phủ, rõ ràng đã đánh lừa được tất cả mọi người...
Bây giờ, hắn đã vào đường cùng rồi, muốn đánh liều một phen, ôm nhau cùng chết, không bỏ qua cho ai!
Nghĩ vậy, hắn không chần chừ nữa, giơ cao con dao trong tay, hét lớn rồi lao về phía hai người trước mặt.
Lúc này, hắn thậm chí chẳng buồn nghỉ sẽ chém ai trước, chỉ biết chém bừa một trong hai người này là hời cho hắn rồi!
Mặt khác, A Lạc nhìn thấy tên hung thủ giết người giơ cao con dao sáng bóng, hung hăng lao về phía họ thì sợ điếng người. Nhưng bao năm qua nhà họ Tống đối xử với mình không tệ, cậu ta và Tống Từ tuy mang danh chủ tớ, nhưng trên thực tế lại giống như người một nhà hơn.
Nếu công tử bị thương, lão gia và phu nhân sẽ đau lòng biết mấy! Thấy Đinh Hổ như phát điền mà xách dao đến gần, thời khắc nguy cấp, A Lạc bỗng quên hết tất cả.
Đầu óc cậu ta trống rỗng, cơ thể như không chịu khống chế, vô thức đứng trước mặt Tống Từ, đưa hai tay che chắn Tống Từ ra sau lưng.
Cũng gần như cùng lúc đó, An Thịnh Bình nhảy xuống khỏi mái nhà, thân ảnh của y cực nhanh, rõ ràng vừa chậm hơn Đinh Hổ vài bước, mới đó đã vượt qua hắn, ngoảnh đầu lại, khẽ phất tay áo, mái tóc tung bay, khóe môi còn mang theo nụ cười khiến người không rét mà run.
Đinh Hổ bị nụ cười này làm toát mồ hôi, cơ thể khựng lại, trong nháy mắt, con dao trong tay đã hạ xuống.
Khi con dao chém xuống, An Thịnh Bình chỉ dùng tay phải để đồ, nan quạt trong tay kẹp chặt lưỡi dao. Kế tiếp, hắn tung một chiêu diều hâu trở mình, Đinh Hổ thấy cổ tay đau nhói, sau đó ngã xuống.
An Thịnh Bình tiếp đất xong tùy ý vung tay phải một cái, con dao phóng ra khỏi nan quạt, cắm thẳng vào vách tường sau lưng Đinh Hổ, cố định chắc chắn trên tường.
An Thịnh Bình như không xảy ra chuyện gì, phủi bụi bặm trên người, nhíu mày nhìn cây quạt đã bị hỏng, khẽ thở dài. “Tiếc thật, ta rất thích cây quạt này, bên trên có chữ do Tử Dương tiên sinh đề, Huệ Phủ huynh mất rất nhiều công sức mới tìm được cho ta...” Nói xong, khi y nhìn Đinh Hổ đã bị mình đánh ngã xuống đất lần nữa, ánh mắt tiếc nuối lại tăng thêm phần lạnh lùng.
Khoảnh khắc đó, Đinh Hổ biết lần này mình xong thật rồi. “Ngươi tự cho rằng mình làm vô cùng kín kẽ, nhưng thế gian này không hề có tội ác hoàn hảo.” Lúc này, Tống Từ cũng ung dung ra khỏi sau lưng A Lạc, y đứng cạnh An Thịnh Bình một thân áo trắng. “Nếu một người phạm sai làm, chắc chắn sẽ để lại chút dấu vết, dù có thể đánh lừa người xung quanh, nhưng người có tâm vẫn sẽ phát hiện sơ hở trong đó.” Tống Từ lắc đầu với vẻ tiếc nuối, “Ngươi rất thông minh, nhưng lại đặt trí thông minh đó ở sai vị trí, lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát, sai làm do bản thân ngươi phạm phải, hãy tự mình bồi thường đi.”
Đến đây, vụ án giết người phân thây này mới chính thức đi vào hồi kết.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, phá liên tục hai vụ án mạng, nhưng kết quả cách nhau một trời một vực.
Cái chết của Đậu Thiên Bảo là tai nạn, tuy liên quan đến đủ thứ mâu thuẫn trong gia tộc của hắn, nhưng kết quả cuối cũng lại khiến người khác thổn thức, đồng thời cũng cảm nhận được
chút ít ấm áp. Còn vụ án Ngô Thông, tuy không phức tạp như vụ án Đậu Thiên Bảo, nhưng lại đủ để thấy lòng người hiểm ác.
Đinh Hổ bị nhốt vào đại lao, chỉ đợi sau mùa thu xử trảm.
Hạ Vọng Sơn tuy không giết người, nhưng cũng không hoàn toàn vô tội, dù sao hắn cũng từng tấn công chém Thạch Trường Thanh bị thương, nên cũng phải chịu chút hình phạt rồi mới được thả ra.
Sau khi điều tra, Ngô Dương thị và Thạch Trường Thanh không hề dan díu, nhưng miệng lưỡi người đời đáng sợ, e rằng hai người không thể tiếp tục ở lại thôn Trường Lạc này được nữa.
Không biết do áy náy với Ngô Dương thị, hay do cùng nhau trải qua tai họa lao lý, Thạch Trường Thanh cảm thấy thương hương tiếc ngọc, lần này hắn bất chấp sự phản đối của mẹ mình, muốn chính thức cưới Ngô Dương thị, dùng nửa đời còn lại chăm sóc cho nàng thật tốt.
Song, Ngô Dương thị đã tan nát cõi lòng, cả câu từ biệt cũng không có. Nàng ta bán hết tài sản của Ngô Thông, mang theo tiền lặng lẽ bỏ đi.
Khi đi nàng ta không nói với bất cứ ai, chỉ để lại một lá thư.
Trong thư, nàng ta nhắn nhủ Thạch Trường Thanh đừng tìm nàng ta nữa. Thạch Trường Thanh biết, lần này nàng ta đã quyết tâm muốn ra bỏ tất cả. Tuy bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ đành mỉm cười, tiếp tục cuộc sống của mình.
Còn a hoàn Thục Hương kia, sau chuyện của Ngô Thông mà càng thêm thân thiết với Điền Lực hơn.
Qua vụ án này, An Vũ Nhu cũng biết chuyện Thục Hương và Điền Lực, không đợi Thục Hương mở lời, nàng đã nói mình bằng lòng tác hợp cho nàng ta và Điền Lực, xé hủy giấy bán thân ngay trước mặt, trả lại tự do cho nàng ta, Thục Hương rất không đành lòng, cùng hiểu nỗi lòng của chủ nhân, sau khi cảm tạ bèn mang theo quà mừng phong phú của An Vũ Nhu rời khỏi Đổng phủ.
Ngày Thục Hương đi, An Thịnh Bình cũng đến tiễn nàng ta, còn dẫn theo Tống Từ.
Tuy Thục Hương và Tống Từ không có quan hệ gì, nhưng An Thịnh Bình có chút lòng riêng, vì y biết khi Thục Hương rời đi, tỷ tỷ chắc chắn sẽ ra cổng đưa tiễn, hắn dẫn theo Tống Từ đứng bên ngoài cổng, nói không chừng tỷ tỷ và Tống Từ lại có thể “tình cờ” gặp nhau.
Sự việc quả nhiên đã phát triển theo đúng tính toán của y, khi An Vũ Nhu đứng trong cổng Đổng Phủ nắm tay Thục Hương dặn dò đôi lời sau cuối, Tống Từ đứng bên ngoài cổng, tình cờ nhìn thấy cảnh này...
Do không nói trước, An Vũ Nhu cũng không biết một vị cố nhân của mình đang đứng bên ngoài cánh cổng. Đương nhiên, nếu nàng biết trước, có lẽ Tống Từ đã không có cơ hội nhìn thấy nàng.
Nàng không hay biết gì, nói với Thục Hương vài câu rồi dẫn theo Ánh Nguyệt đang lưu luyến từ biệt xoay người rời đi, chỉ để lại cho Tống Từ một bóng lưng thoáng qua.
Chỉ một thoáng này đã đủ khơi dậy vô vàn hoài niệm trong Tống Từ...
Y có thể thấy rõ cây trâm vàng trên đầu nàng. Ngày đó, nàng từng nhờ An Thịnh Bình mang cây trâm ấy đến hỏi mình, có bằng lòng đến phủ Quận công cầu thân, y chỉ đành lạnh lùng từ chối.
Khi ấy y không biết Đổng Sơ Thành sẽ tử chiến trên sa trường, không biết nàng còn trẻ đã phải ở góa vì người chồng đã mất. Nếu sớm biết như vậy, nếu có thể làm lại, có lẽ y sẽ dốc hết sức mình, dù thịt nát xương tan cũng sẽ tranh thủ một lần, xem thử liệu mình có thể mang lại hạnh phúc cho nàng hay không.
Nay y và nàng chỉ có thể cách nhau một cánh cổng.
Một cánh cổng của Đổng Phủ.
Rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng lại xa tận chân trời.
Kết thúc hai vụ án vô duyên vô cớ bị cuốn vào, bước chân của nhóm người Tống Từ cuối cùng cũng có thể quay trở về con đường ban đầu.
Vụ án Phương Ngọc Đình mới là nguyên nhân y ngàn dặm xa xôi từ quê nhà đến Hồ Nam.
Nay ngày giỗ của Phương Ngọc Đình đang cận kề, mong muốn được đến trước mộ nàng đích thân xem thử của Tống Từ càng thêm cấp bách.
Đương nhiên, y cũng không quên Thích Không.
Đứng từ góc độ của Thích Không, Tống Từ cũng không dám nghĩ, mười năm qua đi bỗng hay tin người con gái mình yêu đội mồ sống dậy, gả cho người khác hết lần này đến lần khác, giết hại mạng người hết lần này đến lần khác, hắn sẽ có tâm trạng thế nào.
Nếu đổi lại là y, nếu đổi Phương Ngọc Đình thành An Vũ Nhu… Có lẽ ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy, đêm hôm đó, Tống Từ đã mơ thấy chuyện này thật.
Trong mơ, y quay về quê nhà, mặc hỉ phục đỏ tươi, căn nhà vốn yên ắng nay treo đèn kết hoa, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười.
Tiệc rượu chén tạc chén thù, y không giỏi uống rượu, như lơ lửng trên mây, bước chân nhẹ hẫng, mỗi một bước đều như đi trên mặt bông.
Ở trong mơ tuy y không rõ chuyện gì, nhưng vẫn bị bầu không khí vui mừng này lây nhiễm, hạnh phúc như một đứa trẻ nhận được tiền mừng tuổi, cười xán lạn vô cùng.
Khi y về đến căn phòng được trang trí thành phòng tân hôn, lại nhìn thấy một cỗ quan tài bằng gỗ mun bên cạnh giường.
Nến đỏ lay động, sáp nến hóa thành giọt lệ tương tư, chậm rãi trượt dọc xuống theo thân nến, chất lại thành bức tranh đẹp đáng nghiền ngẫm.
Y nhìn cỗ quan tài kia, tim đập nhanh hơn đánh trống.
Đó là cảm giác như thế nào, mong đợi, hay khẩn trương? Sợ hãi, hay si mê?
Tất cả mọi thức, tại thời khắc nắp quan tài mở ra, đã lặng lẽ hòa vào máu tủy của y, chìm đắm trong giấc mơ của y.
Một dáng người thướt tha trong bộ giá y màu đỏ, nàng quay lưng về phía mình, đầu đội khăn trùm đỏ thêu chỉ vàng.
Dù là trong giấc mơ, y vẫn cảm nhận được tim mình như muốn nhảy ra khỏi cuống họng.
Khi nàng quay lại, gỗ khăn trùm đầu xuống, xuất hiện trong giấc mơ của Tống Từ là khuôn mặt dịu dàng và đôi mắt sinh động chưa bao giờ thay đổi của An Vũ Nhu trong ký ức.
Y có yêu nàng, tình yêu đó xuyên suốt thanh xuân vào quãng thời gian tươi đẹp nhất trong đời y.
Nhưng y cũng có lỗi với nàng, vì y đã phụ tấm chân tình nàng dành cho mình.
Trong hiện thực, y không dám có suy nghĩ quá phận, nhưng lúc này, y và nàng đang ở trong giấc mơ. Đó là giấc mơ thuộc về y, còn nàng, là người đẹp trong mơ của y.
Nàng ngẩng đầu nhìn y, hàng mi dài khẽ lay động, tựa như cánh bướm đang khuấy động tình cảm nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng y. Khoảnh khắc ấy, Tống Từ không kìm lòng được, dang rộng vòng tay chờ đợi đã lâu về phía nàng.
Nàng đưa tay ra khỏi ống tay áo.
Y nhớ đôi tay ấy, ngón tay thon thả, mềm mại không xương... Từng có lúc y muốn nắm đôi tay ấy cùng ngắm mặt trời lên rồi lặn, cùng bên nhau đến khi bạc đầu.
Nhưng lúc này, bàn tay ấy bỗng hóa thành xương trắng, đảm thẳng vào lồng ngực y như một bộ vuốt sắt.
Y không cảm thấy đau, nhìn nàng móc quả tim đầm đìa máu từ trong cơ thể mình ra.
Quả tim đó vẫn còn mang theo hơi ấm, đập nảy từng nhịp như vẫn còn đang sống.
Nhưng cúi đầu xuống, y chỉ thấy trước ngực mình có một cái lỗ, da thịt rách toạc, máu tươi chầm chậm chảy ra khỏi
miệng vết thương, thấm ướt bộ quần áo vốn đã có màu đỏ tươi của y.
Y ngẩng đầu lên với vẻ khó tin, khuôn mặt của An Vũ Nhu từ thanh thuần nhã nhặn hóa thành lộng lẫy quyến rũ, như một yêu tinh ăn thịt người, nở nụ cười chứa đựng dục niệm.
Tống Từ giật mình, choàng tỉnh khỏi cơn mơ. Quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi, trong cơn gió thoảng của đêm hè, toát ra chút ít hơi lạnh.
Y mở to mắt, suốt đêm không thể quay lại giấc ngủ. Cứ thế nhìn chằm chằm xà nhà cho đến khi trời sáng.