There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Tác giả: Louisa M. Alcott
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 338 / 20
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 - Nghịch Và Chơi
âu chuyện này sẽ chẳng còn gì đặc biệt ngoại trừ đoạn mô tả một vài hoạt cảnh cuộc sống ở Plumfield, cho nên chúng ta sẽ nhẹ nhàng đi qua chương sách này và kể lại một vài trò tiêu khiển của các chàng trai của bà Jo. Tôi xin phép quả quyết với độc giả đáng kính của tôi rằng hầu hết những biến cố đều xuất phát từ cuộc sống thật, và rằng những trò kì nhất lại là những trò đúng sự thật nhất. Không ai, dù trí tưởng tượng sống động đến đâu, có thể nghĩ ra thứ gì vui nhộn hơn những trò đùa nảy sinh từ bộ óc hoạt bát của những con người trẻ tuổi này.
Daisy và Demi đầy óc tưởng tượng. Cả hai sống trong một thế giới của riêng chúng, đầy những sinh vật dễ thương hoặc lố bịch mà chúng gọi bằng những tên kì quặc và với các sinh vật đó chúng bày ra những trò chơi lạ lùng nhất. Một trong các sinh vật đó là sinh vật bé nhỏ vô hình được gọi là “Chuột Kitty xấu xa”: Đối với chúng đó là một sinh vật có thật mà chúng rất sợ và phục vụ nó trong một thời gian dài. Chúng ít khi nhắc đến nó và giữ trò chơi của chúng bí mật. Vì chúng không bao giờ thử miêu tả nó, giữa chúng với nhau cũng thế, nên sinh vật ấy có một sức hấp dẫn huyền bí khiến Demi, một cậu bé rất ham thích các vị thần và các chú lùn dị dạng, rất thích thú. Con chuột Kitty xấu xa là một sinh vật đặc biệt bạo ngược; Daisy thích thú trong việc vâng lời nó một cách mù quáng, đáp ứng những đòi hỏi vô lí nhất của nó, phần lớn là qua miệng Demi.
Một hôm sau giờ học, Demi nói nhỏ với em gái cùng một cái lắc đầu báo trước điều chẳng lành:
– Chuột Kitty đòi gặp chúng ta chiều nay.
– Để làm gì? - Daisy hỏi vẻ lo lắng.
– Một lễ hiến sinh. - Demi trịnh trọng đáp. - Sẽ có một đống lửa phía sau tảng đá lớn vào lúc hai giờ và chúng ta phải mang đến đấy thứ gì mà ta quý nhất và đốt nó đi! - Em nói thêm, nhấn mạnh mấy từ cuối.
– Ôi Chúa ơi! Thứ mà em thích nhất là búp bê bằng giấy mà dì Amy đã vẽ cho em; thế em phải đốt chúng sao? - Daisy thốt lên và em không bao giờ dám cãi lại đòi hỏi nào của tên bạo chúa vô hình.
– Tất cả, không ngoại trừ thứ nào. Phần anh thì anh sẽ đốt chiếc thuyền của anh và tất cả đám lính chì. - Demi cứng rắn nói.
– Được rồi, em sẽ làm, nhưng Kitty thật là đê tiện khi đòi hỏi những gì ta yêu thích nhất. - Daisy nói.
– Một lễ hiến sinh là cho tất cả những gì em yêu thích, vậy thì chúng ta phải làm thôi. - Demi giải thích và cậu đã có ý tưởng đó khi lắng nghe chú Fritz nói chuyện với các anh lớn về phong tục của người Hi Lạp.
– Rob cũng sẽ đến chứ? - Daisy hỏi.
– Phải, nó sẽ mang đến ngôi làng nhỏ của nó. Tất cả đều bằng gỗ, em biết không, ngôi làng sẽ cháy tốt. Chúng ta sẽ làm một dàn hỏa thiêu lớn và chúng ta sẽ nhìn khói bay lên.
Viễn tưởng tốt đẹp đó an ủi Daisy và em dùng bữa trưa với lũ búp bê bằng giấy của em như là bữa tiệc chia tay. Đến giờ đã định, đoàn người hiến sinh lên đường, mỗi đứa trẻ mang theo các báu vật được đòi hỏi bởi con chuột Kitty không bao giờ biết thỏa mãn. Teddy nhất định đòi đi theo, vì nhìn thấy các anh chị mang theo đồ chơi của mình, nên bé cũng một tay kẹp con cừu, tay kia cầm búp bê Annabella cũ, và không hề nghĩ đến điều bé sẽ làm.
– Các con đi đâu đấy? - Bà Jo hỏi, khi đám người đi qua cửa.
– Đến chơi phía tảng đá lớn ạ. Chúng con được phép chứ ạ?
– Dĩ nhiên! Nhưng đừng đến gần cái ao quá và hãy trông chừng bé con cẩn thận.
– Con không bao giờ lơ là chuyện đó đâu. - Daisy quả quyết.
Đến nơi tổ chức lễ hiến sinh, Demi lên tiếng:
– Giờ thì hãy ngồi xuống và không được động đậy trước khi anh cho phép. Tảng đá phẳng này là một bàn thờ và anh sẽ nhóm lửa.
Demi chuẩn bị nhóm một đống lửa nhỏ như cậu thấy các cậu con trai làm trong những dịp ăn ngoài trời. Khi lửa đã bén, cậu ra lệnh cho cả nhóm đứng thành vòng tròn và đi vòng quanh tảng đá ba lần.
– Anh bắt đầu. Bao giờ các thứ của anh cháy xong thì các em lần lượt cho đồ vào.
Nói xong cậu long trọng ném một quyển vở nhỏ đầy những hình ảnh mà chính cậu đã dán, kế đó là một chiếc thuyền bị hỏng. Sau cùng là mấy chú lính đáng thương bằng chì, từng chú một đi vào cõi chết. Không chú nào yếu hèn, không chú nào quay trở lại từ anh đại úy tuyệt đẹp trong bộ áo màu đỏ và vàng cho đến tay trống không còn chân nữa. Tất cả biến mất trong lửa và một vũng chì chảy ra.
– Đến lượt em Daisy! - Người chủ tế vĩ đại của chuột Kitty hô to, khi những đồ vật hi sinh của cậu đã cháy hết.
– Mấy búp bê thân yêu của em, làm sao để chúng đi được? - Daisy than thở vừa ôm chặt lấy chúng, mặt buồn bã.
– Cần phải làm thế! - Demi ra lệnh.
Sau một cái hôn từ biệt mỗi búp bê, Daisy ném chúng vào lửa.
– Hãy cho em giữ lại một con thôi, con xinh xinh màu xanh, nó đẹp quá! - Người mẹ đáng thương van lơn, tuyệt vọng ôm đứa con sau cùng của mình.
– Nữa đi! Nữa đi! - Một giọng nói ghê tởm vang lên.
– Đó là chuột Kitty! - Demi hét lên. - Nó muốn có tất cả! Nhanh lên! Nó sẽ cào chúng ta đó.
Thế là con búp bê đẹp đẽ màu xanh bay vào đống lửa cùng với chiếc váy phồng và chiếc mũ hồng của nó!
– Hãy đặt các ngôi nhà và cây cối để làm thành một ngôi làng thật sự và một đám cháy thật sự. - Demi ra lệnh vì cậu muốn mọi thứ đều hoàn hảo.
Thích thú với đề nghị đó, mấy đứa trẻ sắp xếp ngôi làng bị buộc phải tiêu hủy, đặt một hàng than hồng dọc theo con phố chính và ngồi đấy để xem điều xảy ra. Một ngôi nhà nhỏ đẹp đẽ bốc cháy, rồi một thân cây cháy ngùn ngụt đổ rầm xuống mái một ngôi nhà lớn; trong vài phút cả ngôi làng bốc cháy. Dân cư bằng gỗ đứng nhìn không nói gì, rồi tất cả lần lượt cũng cháy luôn. Đám cháy kéo dài một lúc trước khi tất cả trở thành tro. Khán giả thích thú và hét lên mỗi khi một ngôi nhà đổ. Chúng nhảy múa như một nhóm thổ dân khi gác chuông nhà thờ bốc cháy, từ giữa đống lửa, một người phụ nữ bé nhỏ đáng thương tròn như thùng tô nô văng ra và chạy thoát.
Thành công tuyệt vời với vật hi sinh cuối cùng này kích thích Teddy mạnh đến nỗi bé ném con cừu của bé vào giữa đám cháy và trước khi nó bốc cháy, cả con búp bê Annabella cũng nằm trên dàn hỏa thiêu. Dĩ nhiên là búp bê không thích điều đó chút nào và đã bày tỏ mối oán hận của nó bằng một cách khiến cho chú bé con hốt hoảng. Vì búp bê làm bằng da dê non, nên nó không cháy. Nhưng còn tồi tệ hơn: một chân của nó cong queo, rồi đến lượt chân kia. Ta có thể nghĩ đó là những chân thật. Nó đưa tay lên như thể nó thiếu không khí để thở, đầu nó quẹo lên vai, cặp mắt bằng thuỷ tinh của nó rơi ra và trong một cú giật cuối cùng, nó ngã xuống giữa đống đổ nát của ngôi làng. Cảnh tượng bất ngờ đó khiến cho mọi người hoảng sợ và khiến cho Teddy không còn biết gì nữa. Nó hét lên những tiếng chói tai và chạy nhanh về nhà, hét tướng lên:
– Mẹ ơi, cứu! - Bà Bhaer chạy bổ ra xem chuyện gì. Nhưng Teddy chỉ còn biết bám chặt vào mẹ và nói theo kiểu của em “Bella bị tương”, “búp bê táy”. Vì lo sợ một tai nạn, bà mẹ bế em lên và đi nhanh về chỗ xảy ra thảm họa. Bà tìm thấy những kẻ ngưỡng mộ chuột Kitty đang khóc thương những gì còn lại cháy đen của con búp bê đáng thương.
– Chuyện gì vậy? - Bà Jo hỏi, cố giữ bình tĩnh. Nhưng các tội nhân có vẻ hối hận quá nên bà đã tha thứ cho chúng ngay. Khi nghe những lời giải thích nghiêm túc của Demi và nhận thấy điểm không hay của trò chơi, dì Jo phá lên cười.
– Dì nghĩ là các con dễ kích động quá nên không thể chơi kiểu này được. Nếu như dì có một chuột Kitty, thì nó sẽ rất tốt và đề nghị toàn những chuyện thật dễ chịu. Hãy nhìn những hư hại mà các con đã gây ra: mấy con búp bê tuyệt đẹp của Daisy, mấy chú lính của Demi, ngôi làng của Rob và cả con cừu của Teddy và Annabella thân yêu. Thật không thể tưởng tượng được!
– Chúng con sẽ không làm như thế nữa, không bao giờ, xin hứa. - Bọn trẻ hô to, rất bối rối vì những lời trách móc đó.
– Con đã nghe chú Fritz nói về người Hi Lạp cổ xưa, họ có những bàn thờ và những thứ như thế này nên con muốn làm giống họ. Nhưng vì chúng con không có sinh vật sống để hiến sinh, nên chúng con đã đốt đồ chơi của mình.
– Cưng à, cũng hơi giống như câu chuyện về hạt đậu. - Dì Jo nói.
– Kể cho bọn con nghe đi dì. - Daisy nói để đổi đề tài.
– Ngày xưa có một người đàn bà nghèo khó có ba bốn đứa con còn nhỏ. Bà nhốt chúng trong phòng mỗi khi bà đi làm để không việc gì xảy ra với chúng được. Một hôm, trước khi ra đi, bà bảo: “Các con, hãy coi chừng không để em bé ngã ra ngoài cửa sổ, đừng nghịch diêm, và đừng cho hạt đậu vào mũi.” Mấy đứa trẻ chưa bao giờ có ý tưởng đó, nhưng mẹ chúng đã gieo vào đầu chúng và ngay sau khi bà đi rồi, chúng nhanh chóng cố cho thật nhiều đậu vào mũi chỉ để xem nó sẽ như thế nào. Khi bà mẹ trở về bà thấy các con đang khóc.
– Như vậy có đau lắm không? - Rob hỏi, đầy quan tâm khiến cho mẹ cậu nói tiếp không chần chừ, vì sợ một vụ tương tự với đậu sẽ xảy ra trong chính gia đình bà.
– Rất đau. Khi mẹ ta kể cho ta nghe chuyện này, ta đã ngu ngốc thử ngay lập tức. Vì không có mấy hạt đậu, ta đã lấy mấy viên sỏi nhỏ. Ta không thích chút nào. Khi ta muốn lấy chúng ra thì có một viên bị kẹt lại. Ta thật xấu hổ nên đã giữ viên sỏi trong mũi mấy tiếng đồng hồ liền mà không nói với ai cả. Cuối cùng ta bắt buộc phải thú thật. Vì mẹ ta không thể lấy viên sỏi ra được nên đã mời bác sĩ đến. Với cái díp xấu xa của ông, ông đã lấy hòn sỏi ra. Thật tội nghiệp cho ta! Cái mũi bé nhỏ khốn khổ của ta làm cho ta đau đớn! Và mọi người đã chế nhạo ta!
Bà Jo lắc đầu buồn bã như thể kỉ niệm về những đau đớn quá nặng nề đối với bà. Rob có vẻ ấn tượng sâu sắc và không hề xem thường những lời cảnh báo. Demi đề nghị chôn Annbella đáng thương; Teddy bị lôi cuốn bởi câu chuyện đã quên cơn sợ hãi. Daisy được an ủi nhanh chóng nhờ mấy búp bê mới của dì Amy. Về phần con chuột Kitty xấu xa, nó có vẻ thỏa mãn hoàn toàn và không làm khổ mấy đứa nhỏ nữa.
Brop là tên một con vật và một trò chơi mới rất hấp dẫn do Tommy Bangs nghĩ ra. Vì con vật hấp dẫn kia không thể tìm thấy ở vườn thú nào cả, trừ khi người ta vừa mang nó về từ sa mạc Phi châu. Tôi xin nêu lên một vài đặc điểm của nó cho những trí óc tò mò biết. Brop là một con vật bốn chân có cánh, mặt người, vui vẻ và đầy sức sống. Nó càu nhàu khi ở dưới đất và rít lên một tiếng hú điếc tai khi nó cất cánh, thỉnh thoảng nó đứng thẳng người và nói năng tử tế như các cháu và tôi. Thân mình của nó thường được bao bọc bởi một chất thường bằng vải ê cốt, lúc màu đỏ, lúc màu xanh, và chuyện lạ là nó thường thay đổi lớp da của mình. Nó có một cái sừng trên đầu và giống như một người châm đèn đường. Đôi cánh bằng giấy gói hàng vỗ vỗ trên vai nó khi bay. Nếu như nó mạo hiểm lên quá cao trên trời thì nhất định nó sẽ rơi xuống như một hòn đá. Nó ăn cỏ như các con vật nhai lại, nhưng nó cũng có thể ngồi xuống và nhấm nháp như mấy con sóc. Thức ăn yêu thích nhất của nó là bánh ngọt, nhưng nó cũng ăn táo và cà rốt sống khi thức ăn trở nên hiếm. Nó sống trong một cái hang, ở đó nó làm một cái tổ hơi giống như một giỏ đựng quần áo và trong đó con của nó nô đùa cho đến khi cánh của chúng đạt được kích thước đủ để bay. Những con vật lạ lùng đó đôi khi cãi nhau và chính trong những dịp như thế chúng mới bắt đầu nói, la hét và khóc, đôi khi đến mức rơi cả sừng và mất cả da. Một vài người được may mắn nghiên cứu chúng có khuynh hướng nghĩ rằng chúng là một loài kết hợp lạ lùng giữa khỉ, nhân sư và kì lân.
Trò chơi này khiến cho học sinh ở Plumfield rất thích thú. Trò chơi không thương tiếc đối với quần áo, nhất là hai gối và cùi chỏ. Nhưng bà Bhaer luôn tươi cười sửa chữa mấy chỗ bị rách đó.
Trò tiêu khiển yêu thích của Nat là làm việc ngoài vườn hoặc leo lên cây liễu với cây vĩ cầm của cậu. Cái tổ giữa cây cối đó là một nơi thần tiên đối với cậu. Mấy cậu con trai thường dừng tay trong lúc làm việc hoặc chơi để lắng nghe âm thanh thánh thót của vĩ cầm hoà lẫn với bản nhạc mùa hè. Chim chóc đã xem Nat như một thành viên của chúng, không hề e ngại, chúng đến đậu giữa các cành cây để quan sát cậu với cặp mắt nhanh và sáng ngời. Mấy con chim cổ đỏ trong cây táo gần đấy chắc chắn đã xem cậu như một người bạn; con mái ấp mấy cái trứng nhỏ màu xanh của nó như thể cậu bé là một loài chim làm cho sự trông chừng nhẫn nại của nó vui vẻ lên bằng một tiếng hót êm ái. Con suối thì róc rách dưới chân, mấy con ong bay tới bay lui trên cánh đồng chua me, những gương mặt bạn bè nhìn cậu khi đi ngang qua đó, ngôi nhà xưa thì vươn đôi cánh bao che của nó và Nat đã từng mơ mộng hàng giờ ở cái góc đầy ơn phước đó, mà không ý thức được rằng nhiều thay đổi đã xảy ra trong con người cậu.
Nat còn có một thính giả không bao giờ biết chán nghe cậu đàn và đối với người này, Nat còn hơn là một bạn học cùng trường, đó là cậu bé Billy đáng thương. Cậu này hay có thói quen nằm bên bờ suối, ngắm nhìn cây cối nhảy múa trên mặt nước mơ màng lắng nghe khúc nhạc đến từ cây liễu. Lúc bấy giờ một vài kỉ niệm bềnh bồng trong óc cậu, dường như trở nên sáng sủa hơn. Vì nhận thấy sự quan tâm của cậu đối với Nat, ông Bhaer yêu cầu Nat như một ân huệ là giúp họ làm tan đi đám mây mù đang bao trùm đầu óc yếu ớt của Billy. Rất hạnh phúc khi có thể làm cái gì đó để chứng tỏ sự biết ơn của mình, Nat luôn luôn niềm nở đối với Billy khi cậu này đi theo và để cậu nghe các khúc nhạc bao nhiêu tuỳ thích.
“Hãy giúp đỡ lẫn nhau,” đó là một trong những phương châm yêu thích ở Plumfield. Nat thấy là nó đem lại biết bao êm ái cho cuộc sống nếu như ta cố gắng thực hiện phương châm đó.
Jack Ford đặc biệt thích mua và bán; cậu hi vọng theo vết chân của người chú, một nhà buôn ở thôn quê và ông này kiếm được rất nhiều tiền. Jack đã nhìn thấy ông cho cát vào trong đường, nước vào trong nước mật, mỡ lợn vào trong bơ và làm những việc một cách không đúng được xem là những tiểu xảo kinh doanh. Jack lập ra một kiểu phòng bán đấu giá, ở đó thỉnh thoảng cậu bán những thứ cậu đã gom góp được; hoặc cậu làm trung gian trong những cuộc đổi chác giữa các cậu bé. Từ một người bạn, cậu mua được chùy, bóng, gậy hockey giá rất rẻ và cậu tân trang lại trước khi cho thuê với giá vài xu. Đôi khi cậu phát triển công cuộc làm ăn ra ngoài Plumfield, điều hoàn toàn bị cấm. Ông Bhaer cấm một vài cuộc mua bán của cậu và cố gắng làm cho cậu có suy nghĩ đúng về việc làm ăn hơn là ý tưởng lừa gạt những người quanh mình. Thỉnh thoảng Jack có một vụ làm ăn không thuận lợi, cậu tự trách mình nhiều hơn là khi cậu không học thuộc bài hoặc cư xử không tốt - lúc đó thì cậu đổ lên đầu khách hàng đáng thương đang đi tới của cậu. Quyển sổ kế toán và sự nhanh nhẹn trong việc tính toán của cậu thật là cừ. Ông Bhaer khen cậu về điểm đó và cố gắng làm cho tính trung thực của cậu cũng nhạy bén như cách tính toán của cậu. Dần dần Jack không thể bỏ qua tính tốt ấy được và công nhận là ông giáo sư có lí.
Về phần Emil thì trong những giờ rảnh rỗi, cậu thường ở trên sông hoặc trên ao, nơi cậu theo dõi và huấn luyện các cậu lớn nhất để chuẩn bị cho một cuộc đua thuyền mà đối thủ là các cậu con trai của thành phố. Cuộc đua diễn ra suôn sẻ, nhưng kết thúc bằng một vụ đắm tàu chung; người ta tránh không nói về chuyện đó giữa đông người. Viên chuẩn đô đốc lẽ ra có lí do để rút lui về một hòn đảo không người, nhưng vì gần đấy không có hòn đảo nào nên ông ta bắt buộc phải ở lại với các bạn và tự an ủi bằng cách xây một nhà kho để cất mấy chiếc thuyền.
Các cậu bé dĩ nhiên thường xuyên chơi cricket hoặc chơi đá bóng và các cô gái yếu ớt của chúng ta, vì không thể tham gia, đành chỉ được quyền thán phục các cầu thủ. Thế là các cô gái chơi những trò của lứa tuổi chúng; nhưng đôi khi óc tưởng tượng của chúng nghĩ ra những trò khác. Trò lôi cuốn nhất tên là “Bà Shakespeare-Smith”. Tên này do dì Jo gợi ý. Daisy chính là quý bà đang được nói đến còn Nan khi thì là con gái của bà, khi thì là người hàng xóm, có tên là “Bà Đầu óc trên mây”.
Những cuộc phiêu lưu của hai người phụ nữ ấy thật là huyền hoặc: chỉ trong một buổi chiều mà đã xảy ra nào là mấy đứa trẻ chào đời, mấy lễ cưới, mấy cái chết, mấy trận lụt, mấy trận động đất, mấy buổi uống trà và mấy cuộc bay lên bằng khí cầu. Những người phụ nữ nhiều nghị lực kia đi hàng nghìn cây số, ăn mặc không giống ai, ngồi trên giường biến thành những cỗ xe ngựa chở khách và bị lắc lư dữ dội.
Những cuộc tấn công, những vụ hỏa hoạn đối với hai người nhiều như cơm bữa, thỉnh thoảng thêm vào một vụ tàn sát tập thể. Nan không bao giờ biết chán trong việc nghĩ ra những tình huống mới và Daisy làm theo thủ lĩnh của em với lòng thán phục mù quáng. Bé Teddy đáng thương thường là nạn nhân và đôi khi phải kéo cậu bé ra khỏi những tình huống nguy hiểm thật sự, vì hai phụ nữ trẻ tuổi năng động rất có khả năng quên mất là cậu bé không làm từ một thứ gỗ như lũ búp bê của chúng. Một hôm bé bị nhốt vào một tủ tường dùng làm ngục tối và các cô gái đã quên bé ở đấy; một lần khác, em gần như bị chết đuối trong một bồn tắm khi em đóng vai một chú cá voi bé nhỏ dễ thương. Và còn tai hại hơn, bé được cứu thoát vào phút chót khỏi hình phạt treo cổ mà người ta áp dụng cho một tên ăn cắp.
Nhưng tổ chức được tất cả mọi thành viên của Plumfield yêu chuộng nhất, chắc chắn là Câu lạc bộ. Nó không có cái tên nào khác, vì đó là câu lạc bộ duy nhất trong vùng. Các cậu lớn nhất đã thành lập ra nó, và các cậu nhỏ nhất đôi khi cũng được nhận vào nếu như chúng quyết tâm ngoan ngoãn. Tommy và Demi là thành viên danh dự và đôi khi cả hai phải rút lui khi có những cuộc thảo luận không liên quan đến chúng nữa. Hoạt động của câu lạc bộ này hơi đặc biệt một chút; các thành viên gặp gỡ ở những nơi khác nhau vào bất cứ lúc nào, trải qua những nghi lễ và cách giải trí khác nhau, và thỉnh thoảng giải tán hội bằng những tiếng la hét để rồi xây dựng lại trên những cơ sở vững chắc hơn.
Vào những buổi chiều trời mưa, các thành viên họp lại trong phòng học và chơi cờ, trò jacquet, thảo luận, tranh luận hoặc diễn kịch. Mùa hè, kho cỏ là nơi hẹn nhau, và những gì xảy ra ở đó không thể lọt được ra ngoài. Vào những đêm hè nóng bức các thành viên Câu lạc bộ đi ra bờ suối và có những buổi tập luyện dưới nước. Vào những dịp đó, các bài diễn thuyết đặc biệt hùng hồn, hoàn toàn “trôi chảy” nếu ta có thể nói như thế. Nếu vài nhận xét của thuyết trình viên không làm cho thính giả vừa ý thì người ta té nước lạnh lên người anh ta cho đến khi sự hăng say của anh ta nguội đi. Franz là chủ tịch và giữ gìn trật tự thật tốt, khi ta nghĩ đến bản chất vô kỉ luật của các thành viên. Ông Bhaer không bao giờ xen vào các chuyện đó và các cậu rất biết ơn ông về sự độ lượng khôn ngoan này bằng cách thỉnh thoảng mời ông tham dự, điều này có vẻ được ông đánh giá cao.
Khi Nan đến Plumfield, em rất muốn tham gia vào Câu lạc bộ, điều khiến cho các cậu xôn xao và có nhiều ý kiến khác nhau: người ta đưa ra những khiếu nại, bằng văn bản hoặc bằng miệng, người ta quấy rối không khí trịnh trọng trong các buổi họp bằng cách đẩy những lời sỉ vả qua các lỗ khoá và bằng cách đấm vào cửa - vì Nan thuộc loại người không khoan nhượng. Vì không nhận được trả lời, theo lời khuyên của bà Jo các cô gái thành lập một tổ chức mà chúng gọi là “Câu lạc bộ bé nhỏ tốt lành”. Các cô hào hiệp mời các cậu con trai mà do tuổi tác đã bị loại ra khỏi Câu lạc bộ kia. Tất cả vui đùa thật thích thú nhờ các trò chơi do Nan nghĩ ra khiến cho các cậu con trai lần lượt đều tỏ ý muốn được tham gia vào các buổi họp mặt đó. Sau khi tham khảo rất lâu, người ta quyết định sẽ có cuộc trao đổi xã giao.
Các thành viên của “Câu lạc bộ bé nhỏ tốt lành” được mời đến trụ sở đối thủ trong một vài buổi tối và mấy cậu con trai ngạc nhiên nhận ra rằng sự có mặt của các cô gái không hề làm hỏng gì cả mà trái lại. Các cô đáp lại một cách tuyệt vời những khởi đầu hoà bình đó và cả hai tổ chức phát triển trong hạnh phúc.
Những Chàng Trai Nhỏ Những Chàng Trai Nhỏ - Louisa M. Alcott Những Chàng Trai Nhỏ