Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7902 / 14
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 -
uối cùng Ty cũng được đặt chân tới khu vực gọi là Cầu Cảng. Lăng đã đưa cô tới đây, hôm nay anh hai đi biển, Ty không lo bị mắng hay bị cấm đoán như lâu nay anh hai vẫn cấm. Cô ríu rít bên Lăng suốt đoạn biển từ nhà, lên những mỏm đá rồi tới tận nơi mà từ trước tới giờ cô chỉ được nhìn thấy từ trên cao.
Dọc đường, Lăng đặt biết bao nhiêu câu hỏi gợi cho Ty nhớ về Cầu Cảng, nhưng khổ sao cô không nhớ chút xíu nào về nơi này.
Giờ đây tới tận chỗ, nhìn tận mắt những ngôi nhà trước kia chỉ nhìn từ xa xa, Ty càng nhận ra một hiển nhiên: Cô chưa bao giờ đặt chân tới đây, nên không biết gì về Cầu Cảng, chớ không phải cô từng biết rồi quên như anh hai từng nói khi cô hỏi về nơi này.
Lăng nói:
- Mình vào quán ăn hủ tiếu nghe Ty?
Cô buột miệng:
- Em thích phở hơn.
- Anh cũng vậy, nhưng ở đây không có thịt bò nên làm gì có phở.
Ty nhíu mày:
- Đúng là lâu lắm rồi, em không được ăn phở. Mà sao lại không có thịt bò kìa? Chả lẽ bò ở xứ này đã chết hết vì bệnh bò điên?
Lăng kêu lên:
- Em cũng biết bệnh bò điên nữa à?
Ty thản nhiên:
- Biết chớ, bắt nguồn từ nước Anh chớ gì?
- Tại sao em biết?
- Em đọc báo, coi TV.
Lăng hỏi tới:
- Những thứ đó nhà em đâu có.
- Trước kia thì có đấy.
- Trước kia là hồi nào? Lâu lắm chưa?
Mặt Ty bức rứt:
- Em không biết.
Lăng trầm giọng:
- Ráng nhớ đi Tỵ Em cần suy nghĩ xem tại sao ngày xưa em được đọc báo, coi TV, thậm chí ba mẹ em còn ngồi xe du lịch đời mới sang trọng để đến nhà hàng mà bây giờ gia đình em lại trôi dạt về đây, sống đời khổ cực thế này.
Ty lảng đi:
- Anh bảo vào quán ăn hủ tiếu, sao hỏi em nhiều vậy?
Lăng mỉm cười:
- Thôi thì ăn hủ tiếu.
Vào quán mặt Lăng sa sầm xuống khi thấy Quýt và Hiển ngồi gần cửa sổ. Thấy hắn, Ty co người lại nép vào anh, giọng lạc đi:
- Em … em không ăn nữa đâu. Mình đi chỗ khác …
Lăng nắm tay cô:
- Không có gì phải sợ đồ cặn bã ấy.
Bước ngang bàn, Hiển lên tiếng:
- Em giỏi thật đó Lăng, mới đó đã có người để bắt đi ăn, nhưng trông cô bé sao mà quê mùa quá. Chẳng lẽ em chán gái thị thành rồi?
Lăng cố nén giận:
- Đây là Ty, con gái dì Mí.
Quýt chen vào:
- Một cô gái độc đáo nhất đảo này đố cậu hai.
Hiển soi mói nhìn Ty, khiến cô càng nép vào Lăng hơn. Cô ngờ ngợ như đã từng gặp gã đàn ông này.
Trong khi đó, Hiển cũng cố lục lọi trí nhớ của mình.
Anh ta lẩm bẩm:
- Trông quen lắm, nhưng lý nào …
Lăng kéo ghế cho Ty, cô đã bình tĩnh lại, nhưng tâm trí vẫn còn … bận rộn vì Quýt và Hiển. Hai người đàn ông đó vẫn đang nhìn cô trân trối:
Cô thì thào vào tai Lăng:
- Ai vừa nói chuyện với anh vậy?
Ty tròn xoe mắt:
- Anh cũng có anh hai sao?
- Anh ấy là chồng của chị anh.
Ty gật gù:
- Là anh rể, đúng không?
Lăng gật đầu, anh hỏi:
- Ty thích uống gì nào? Ở đây chỉ có café và trà chanh nóng thôi.
- Thế nước đá họ chỉ để ướp cá thôi sao?
Lăng cười:
- Chắc là vậy. Ty uống café nhé.
Cô bé gật đầu rồi lại thì thào:
- Sao anh hai quen với thằng cha Quýt? Hắn là người xấu mà.
Lăng ậm ừ:
- Anh hai không biết hắn là người xấu.
- Vậy nguy hiểm quá.
Lăng nói:
- Ừ, nguy hiểm. Chính vì vậy, nên anh đã buộc hắn nghỉ việc ….
- Thật hả?
- Thật.
Ty reo lên nho nhỏ:
- Đáng đời! Phải bữa nay có anh Cư ở nhà là hắn tới số. Mấy hôm trước ảnh đi tìm nhưng hắn trốn đâu mất tiêu.
Lăng làm thinh, dù anh biết Quýt và Hiển vào đất liền chơi. Thành phố mang tên biển ấy thiếu gì trò giải trí, chỉ cần một tiếng đồng hồ theo tàu đánh cá, người ta đã bước qua một thế giới khác đầy ồn ào, sôi động, bởi vậy, thanh niên trên đảo vẫn rủ nhau vào bờ …. Nhưng một năm nữa thôi, hòn đảo này sẽ đổi khác, rồi người ta từ khắp miền sẽ đổ về đây để tận hưởng cuộc sống giữa thiên nhiên tuyệt vời. Chỉ nghĩ thế thôi Lăng cũng đã nghe hồn lâng lâng.
Bà chủ tiệm bê ra hai tô hủ tiếu to đùng. Lăng so đũa cho Tỵ Hủ tiếu ở đây thuộc dạng dở, nhưng cô ăn khá ngon lành. Nhìn cô bé, lòng anh như có nỗi niềm rất lạ. Anh biết mình bị cuốn hút bởi sự hoang dã của Tỵ Cô bé khác hẳn Minh Hân từ cách ăn mặc xấu xí đến tội nghiệp, tới cách nghĩ, cách nói ngỡ như ngu ngơ nhưng lại chứa đựng rất nhiều điều sâu sắc.
Ty càng khiến anh tò mò, anh càng bị cô bé mê hoặc về sự bí ẩn của bản thân.
Khuấy nhẹ ly café, Lăng nói:
- Em uống thử xem có ngon bằng những ly café từng uống hồi đó không?
Ty chớp mi, cô bưng ly nhấp một ngụm và bảo:
- Café ở đây có mùi đậu rang khét.
Lăng phì cười:
- Nhận xét chính xác.
Ty nhấp nhấp tiếp:
- Nhưng cũng ngon vì lâu lắm rồi em không được uống café.
- Trước kia em thường uống ở quán nào?
- Dĩ nhiên là những quán có máy lạnh. Mà thôi, anh đừng hỏi nữa. Em càng nói, người ta càng bảo em khùng.
Lăng động viên:
- Em cứ nói đi, anh tin em không khùng.
Ty chua chát:
- Nhưng trong mắt anh, em vẫn là người không bình thường. Mà không bình thường với khùng cũng tương tự chớ có gì khác.
Lăng nói:
- Em chỉ bị quên sau một cú sốc lớn. Dần dà em sẽ nhớ lại để biết mình thật sự là ai.
Ty mở to mắt:
- Là ai?
Lăng làm thinh. Anh không thể nói điều anh nghi ngờ với Tỵ Thật không gì khủng khiếp hơn khi nghe rằng mình không phải là mình, bố mẹ mình là ai khác chớ không phải người đang chung một mái nhà với mình.
Ty ngơ ngác:
- Anh muốn nói gì em không hiểu?
Lăng trầm giọng:
- Em đã quên trước kia em như thế nào. Em từng đọc báo, coi tivi ở đâu … em quên tất cả những gì của em, liên quan tới em nên em khống biết mình là ai.
Ty rầu rĩ:
- Nhớ lại đâu phải dễ. Em đã có quên nhiều lần, nhưng nhức đầu ghê gớm lắm. Anh hai phải cho em uống thuốc hoài ấy chứ.
Lăng nhíu mày:
- Em uống thuốc gì vậy?
- Anh hai bảo thuốc trị bệnh tâm thần.
- Ở đâu cậu ta có?
- Anh hai mua ở Nha Trang. Anh hai nói không uống thuốc sẽ lên cơn điên, xé quần, xé áo, xấu hổ lắm. Em không biết mình có làm thế lần nào chưa, nhưng em sợ lắm.
Lăng chưa kịp nói lời nào để trấn an Ty, thì thấy Hiển đi tới. Anh ta thản nhiên ngồi xuống và nhìn Ty hết sức chăm chú, khiến cô đỏ ửng mặt mày.
Hiển nghiêm nghị:
- Tường Ái! Sao em lại ở đây?
Ty giật mình, cô tròn xoe mắt nhìn Hiển rồi lặp lại:
- Tường Ái!
Lăng cũng bất ngờ khi nghe Hiển hỏi như vậy. Trước đây, Lăng đã từng nghe Ty gọi Tường Ái. Nếu Hiển biết cái tên này thì cho dù đó không phải Ty, Lăng vẫn hy vọng sẽ tìm ra sự thật về vấn đề anh đang nghi ngờ.
Hiển chắc giọng:
- Đúng em là Tường Ái rồi. Sao bây giờ em tàn tạ thế này?
Ty quay sang nhìn Lăng:
- Anh hai của anh nói gì vậy? Tường Ái là ai vậy?
Lăng biết chưa thể nào làm sáng rõ những điều anh thắc mắc lâu nay ngay đây, nên anh liền nói:
- Em đã nói đây là Ty, con gái của dì Mí mà.
Hiển khẳng định:
- Bà ấy chỉ có một cô con gái đã chết rồi.
- Sao anh biết?
- Thằng Quýt nói.
Lăng gạt ngang:
- Đó là thằng khốn, chắc gì nó nói đúng.
Kéo tay Ty đứng dậy anh bảo:
- Mình đi.
Quay sang Hiển, Lăng nói nhỏ:
- Anh trả tiền cho em luôn nhé.
Hiển nhún vai:
- Được thôi, nhưng mà …
Lăng vội vã:
- Chúng ta sẽ đề cặp tới chuyện này sau
Vừa ra khỏi quán, Ty đã hỏi:
- Anh hai nói gì vậy?
Lăng giải thích:
- Anh Hiển bảo em rất giống một người quen của ảnh …. Chắc ảnh lầm quá.
Ty buột miệng:
- Nhưng em thấy anh hai Hiển trông quen lắm. Nhất định em đã gặp rồi.
Lăng cố tình nhấn mạnh:
- Không, em chưa bao giờ gặp anh Hiển, vì đây là lần đầu ảnh ra đảo mà.
Ty nhíu mày rồi im lặng. Lăng biết mình vừa đánh động vào hồi ức của Ty bằng cách nói ngược.
Lăng chép miệng:
- Không biết Tường Ái là ai, mà ảnh bảo em đúng là cô tạ Lạ thật đấy.
Hai người vào nhà bếp của công trường. Bà Mí hốt hoảng khi nghe Ty gọi.
Buông cái rổ đựng đầu hành xuống, bà tê tái chạy đến.
- Trời ơi, sao lại ra đây?
Ty cười như không hề biết mẹ mình đang bực:
- Anh Lăng đưa con ra Cầu Cảng cho biết. Ở nhà một mình con vừa buồn vừa sợ …
Liếc về phía Lăng, bà Mí nhăn nhó:
- Trời ơi! Thật là phiền cậu quá.
Lăng nhỏ nhẹ:
- Có gì đâu mà phiền. Tôi không an tâm khi biết chỉ mỗi mình Ty ở nhà. Từ giờ trở đi, dì và cô bé sẽ nghỉ lại đây. Vẫn còn một phòng trống dành cho hai người.
Bà Mí xoa hai tay vào nhau:
- Thằng Cư không chịu đâu cậu Ba.
Lăng nói:
- Dì phải thuyết phục cho cậu ấy chịu chớ. Từ đây về nhà đâu có gần. Nơi đó quá hẻo lánh, chẳng lẽ Cư muốn có chuyện như vừa rồi sẽ xảy đến với Ty lần nữa sao?
Bà Mí nuốt nước bọt:
- Ở đây ồn ào, thợ thầy đông đúc, sợ con Ty không quen.
- Rồi cô bé sẽ quen. Tôi tin môi trường sẽ làm Ty nhớ lại quá khứ.
Lăng vừa nói vừa nhìn bà Mí. Anh đọc được sự lo lắng trong mắt bà tạ Cũng như con trai mình, bà Mí cũng muốn Ty là người không có ký ức.
Anh hỏi gặng:
- Bộ dì không muốn bé Ty trở lại bình thường như xưa sao?
Bà Mí gượng gạo:
- Sao cậu lại hỏi vậy? Tôi chỉ sợ con nhỏ bị trêu chọc hoặc bị ai dắt đi mất thôi.
Lăng lắc đầu:
- Cô bé không khờ đến mức độ ấy đâu. Ty chỉ bị mất trí chớ không bị mất trí khôn. Tôi và dì phải làm Ty nhớ lại. Dì đồng ý chứ?
Bà Mí không có gì phấn khởi:
- Vâng, nhưng chắc không được. Con tội bị hành, bị nhập ma.
- Vớ vẩn. Chính vì tin như vậy, nên dì và Cư cứ bỏ mặc cô bé. Như thế là độc ác.
Đốt điếu thuốc, Lăng rít một hơi thật dài. Anh lấy trong túi ra một mớ tiền rồi đưa bà Mí.
- Một lát dì dắt Ty đi sắm sửa. Cô bé cần được tươm tất một chút.
Bà Mí gật đầu. Nhìn bà lạch cạch lê tấm thân thừa mỡ đi, Lăng chợt ái ngại. Anh không thể tìm thấy chút đường nét nào của bà qua gượng mặt như tranh vẽ của Ty, thì làm sao tin bà là mẹ cô bé được.
Tới bên Ty, Lăng nói:
- Em ở đây với mẹ. Anh phải làm việc, mốt là gặp lại nhé bé con.
Cô gật đầu. Lăng bước vào văn phòng và chờ. Khoảng nửa tiếng sau, Hiển mới về tới:
Buông mình xuống ghế, Hiển hỏi:
- Con nhỏ đâu?
Lăng phà khói thuốc mù mịt:
- Ở dưới nhà ăn. Anh từng gặp Ty à?
Hiển rờ cằm:
- Tôi từng biết một con bé tên Tường Ái, giống y như con nhỏ tửng này.
Lăng hấp tấp:
- Thế … Tường Ái đó ở đây, làm gì?
Hiển lim dim mắt:
- Hình như cậu quan tâm quá mức đến con bé Tỵ Sao thế nhỉ?
Lăng bập mạnh vào điếu thuốc. Anh ghét cay ghét đắng cách hỏi kéo dài giọng của Hiển, nhưng bây giờ Lăng cần thông tin từ anh ta, phải hạ mình một chút vậy.
Lăng xoa cằm:
- Biết đâu chừng Ty lại là Tường Ái mà anh từng gặp.
Hiển hỏi:
- Sao cậu lại nghĩ như vậy?
Lăng ngập ngừng:
- Đã có một lần tôi nghe Ty nói đến cái tên đó. Hôm ấy con bé đang ở trạng thái bất thường. Ty chạy dọc bờ biển, không ngớt gọi vang tên Tường Ái, gọi đến lúc ngất đi mới thôi.
- Thằng Quýt bảo với tôi, Ty chưa chắc là con gái của bà Mí. Gia đình họ mời về đảo này chừng nửa năm nay, nên chả ai biết gì nhiều về họ ngoài việc chồng bà Mí và một cô con gái đã bị chết vì trận bão năm ngoái.
Lăng tỏ vẻ khó chịu khi nghe nhắc tới Quýt. Anh bảo:
- Quýt là đứa chẳng ra gì, sao anh lại giao du với nó nhỉ?
Hiển rung đùi:
- Kẻ nào có tật là hay có tài. Cậu không thích, không sử dụng nó vì cậu nhìn vào cái tật háo sắc của nó. Riêng tôi lại nhìn vào cái tài …
Lăng cười khẩy:
- Ngoài tài ăn nhậu, chơi bời ra, nó mà tài gì …
- Nó là thổ địa ở đây, không sử dụng nó thì phí quá. Chả phải chính nó giới thiệu thằng Cư, bà Mí cho mình là gì? Vừa rồi cũng chính nó cung cấp thông tin về con nhỏ Ty đó thôi. Mà chả lẽ con tửng ấy lại là Tường Ái?
Lăng nhắc lại câu mình hỏi lúc nãy:
- Tường Ái là ai? Có bao giờ Ty là chị hay em của cô ta không?
Hiển gật gù:
- Có thể lắm chứ. Khá lâu rồi, tôi không gặp Tường Ái, nên không dám khẳng định đây là người giống người hay chính là Ái.
Ngập ngừng một chút, Hiển kể:
- Hồi còn là sinh viên, tôi có dạy kèm cho một cô bé, con gái một gia đình giàu có tên Tường Ái. Nếu tính ra tới giờ, Ái cũng trạc tuổi nhỏ Tỵ Ba Ái là tổng giám đốc một công ty xây dựng lớn. Vợ Ông ta vừa chết cách đấy một năm vì bệnh. Với ông Dụng, Tường Ái là thứ quý giá nhất, xung quanh con bé lúc nào cũng có người phục dịch. Dường như Ái chưa bao giờ ra đường một mình thì không lý nào Ái lại lưu lạc ở xứ này, đã vậy còn bị mất trí nữa.
- Anh có thể liên hệ với gia đình để dò hỏi mà – Lăng nói.
- Đương nhiên rồi, nhưng tôi sẽ bắt đầu thế nào đây, khi chuyện này chả liên quan tới tôi? Hỏi thăm con gái rượu thuộc dạng phòng khuê, kín cổng cao tường của một V.I.P đồng nghĩa với vuốt râu hùm đó.
Lăng nhìn Hiển:
- Làm gì nghiêm trọng dữ vậy? Anh là người uy tín thì ngại gì một cuộc thăm viếng xã giao?
Mặt Hiển có vẻ sượng khi Lăng nói thế. Anh ta bảo:
- Ông Dụng là người ngạo mạn, phách lối, quyền hành. Muốn tiếp xúc với ông ta không phải dễ, bởi vậy tôi chả muốn hạ mình vì một nghi ngờ vớ vẩn.
Lăng xua tay:
- Chuyện này không vớ vẩn chút nào.
Hiển nhún vai:
- Vậy cậu đi mả hỏi ông Dụng làm giám đốc công ty Hữu Dụng.
Lăng buột miệng:
- Vừa rồi có đấu thầu xây dựng khu du lịch của mình, nhưng không trúng vì giá cao?
Hiển gật đầu:
- Đúng vậy. Tay đại diện cho công ty Hữu Dụng là một gã lọc lõi, hắn chả ưa gì tôi, cậu có giao tiếp, cũng đừng nói tới tôi.
Lăng nói:
- Tôi đâu phải trẻ lên ba. Anh khồng cần nhắc.
Hiển uể oải đứng lên:
- Mà sao cậu lại vây vào chuyện này nhỉ? Minh Hân biềt thì phiền phức lắm.
- Tôi làm chuyện gì cũng quang minh chính đại, tôi không sợ phiền phức.
Lấy cái nón bảo hộ chụp lên đầu, Lăng bước ra ngoài. Anh không thể ngồi trong mát khi công trình của gia đình anh đang được xây dựng đằng kia.
Nắng, gió và mùi mặn nồng đặc trưng của biển như phả hết vào ngực Lăng. Bỗng dưng anh thấy mình như có duyên có nợ với vùng đất này từ đời kiếp nào.
Mắt Thuyền Xưa Mắt Thuyền Xưa - Trần Thị Bảo Châu