Nguyên tác: Living Dead In Dallas
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2023-06-18 15:54:37 +0700
Chương 8
C
ách đó khoảng một mét, Trudy đã bị đốn ngã bởi một loạt đạn súng ngắn.
Màu tóc nhuộm đỏ đen của cô biến thành một sắc đỏ khác và đôi mắt cô mở to nhìn chằm chằm vào tôi vĩnh viễn. Chuck, nhân viên pha chế quầy rượu, chỉ bị thương, nhờ cấu trúc của quầy bar đã che chắn cho anh ta chút ít.
Eric đã nằm lên trên người tôi. Vì tình trạng nhức nhối của tôi, chuyện đó rất đau đớn, và tôi bắt đầu xô hắn ta ra. Sau đó tôi nhận ra rằng nếu bị trúng đạn, hắn ta hầu như vẫn có thể sống sót. Nhưng tôi thì không. Vậy nên tôi cảm kích chấp nhận sự che chở của hắn trong những phút giây tồi tệ của đợt tấn công đầu tiên, khi súng trường, súng ngắn và súng cầm tay đều nã đạn vào khu biệt thự ngoại ô liên tu bất tận.
Theo bản năng, tôi nhắm chặt mắt lại trong khi các loạt đạn nổ. Thủy tinh đổ vỡ, ma cà rồng gào rống, con người la hét. Tiếng ồn hành hạ tôi, cũng như là một đợt sóng thủy triều của mấy chục bộ não tràn qua tôi. Khi tình hình bắt đầu giảm bớt căng thẳng, tôi ngước nhìn vào mắt Eric. Thật khó tin, hắn ta đang phấn khích. Hắn cười với tôi, “Tôi biết tôi sẽ được nằm lên trên cô bằng cách nào đó mà,” hắn nói.
“Có phải anh đang cố gắng làm tôi phát điên để tôi quên đi mình đang sợ thế nào đúng không?”
“Không, tôi chỉ là kẻ cơ hội thôi.”
Tôi ngọ nguậy, cố gắng thoát ra từ phía dưới hắn ta, hắn liền nói, “Ồ, làm lại thế đi. Cảm giác đã lắm.”
“Eric, cô gái tôi vừa mới nói chuyện cùng đang nằm cách chúng ta có một mét thôi với một phần đầu mất tiêu rồi.”
“Sookie,” hắn nói, đột nhiên nghiêm túc, “Tôi đã chết được vài trăm năm rồi. Tôi quen với chuyện này. Nhưng cô ta vẫn chưa chết hẳn. Có một tia hy vọng. Cô có muốn tôi biến đổi cô ta không?”
Tôi bị choáng đến á khẩu. Làm thế nào tôi đưa ra quyết định đó được?
Và khi tôi còn đang ngẫm nghĩ, hắn nói, “Cô ta đi rồi.”
Trong khi tôi nhìn trừng trừng lên hắn, sự yên lặng trở nên tuyệt đối. Tiếng động duy nhất trong nhà là tiếng khóc nức nở của nhân tình bị thương của Farrell, lúc này đang ép chặt hai tay xuống chỗ đùi đỏ au của mình. Từ bên ngoài vọng vào tiếng xe cộ vội vã lăn bánh bỏ đi dọc con đường ngoại ô tĩnh lặng. Cuộc tấn công đã kết thúc. Tôi có vẻ như đang khó thở, và cố nghĩ ra mình nên làm gì tiếp theo. Chắc chắn là phải có cái gì đó, có hành động nào đó, mà tôi nên làm chứ nhỉ?
Đây là lúc tôi cận kề chiến tranh nhất từ trước đến nay.
Căn phòng tràn ngập tiếng kêu thét của người sống sót và tiếng rống thịnh nộ của ma cà rồng. Lớp đệm nhồi trong đi văng và ghế trôi nổi trong không trung như bông tuyết. Thủy tinh vỡ ở khắp nơi và sức nóng của ban đêm ùa vào căn phòng. Một số ma cà rồng đã đứng dậy và đuổi theo, Joseph Velasquez ở trong số đó, tôi để ý thấy thế.
“Không có lý do gì để nán lại trên này nữa,” Eric vừa thở dài vờ vịt vừa nói, và leo xuống khỏi người tôi. Hắn ta nhìn xuống chính mình. “Áo của tôi luôn luôn tơi tả khi tôi ở cạnh cô.”
“Ồ chết cha, Eric.” Tôi vội vã vụng về quỳ dậy. “Anh đang chảy máu. Anh trúng đạn rồi. Bill ơi! Bill!” Tóc tôi tuột ra xõa trên vai khi tôi quay qua quay lại tìm kiếm quanh phòng. Lần cuối cùng tôi còn thấy anh là lúc anh đang nói chuyện với một ma cà rồng tóc đen kiểu mỏ quạ. Cô ấy trông giống như nàng Bạch Tuyết, tôi thấy thế. Giờ tôi đã đứng dậy lom khom kiếm tìm trên sàn nhà và rồi nhìn thấy cô ấy nằm soãi ra gần cửa sổ. Có cái gì đó nhô ra từ ngực cô. Cửa sổ đã bị trúng một loạt đạn súng ngắn, và một số mảnh vụn đã bay vào trong phòng. Một mảnh đã găm vào ngực và giết chết cô ấy. Bill vẫn không thấy đâu, giữa những người sống lẫn kẻ chết.
Eric cởi chiếc áo ướt đẫm của hắn ra và nhìn xuống vai mình. “Viên đạn ở ngay bên trong vết thương, Sookie,” Eric nói qua hàm răng nghiến chặt lại. “Hút nó ra đi.”
“Hả?” Tôi há hốc miệng nhìn hắn.
“Nếu cô không hút ra, nó sẽ liền lại bên dưới thịt của tôi. Nếu cô nhát gan quá, thì đi lấy một con dao mà rạch nó ra.
“Nhưng tôi không làm được.” Cái ví dự tiệc nhỏ tí xíu của tôi có một con dao bỏ túi, nhưng tôi không biết đã để ví ở đâu, và tôi không thể tập trung suy nghĩ để tìm kiếm được.
Hắn ta nhe răng về phía tôi. “Tôi đã nhận viên đạn này thay cô. Cô có thể lấy nó ra cho tôi. Cô không phải là kẻ hèn nhát.”
Tôi buộc mình phải bình tâm. Tôi dùng cái áo bỏ đi của hắn làm gạc. Máu chỉ chảy chầm chậm, và bằng cách nhìn chăm chú vào chỗ thịt toạc ra, tôi đã có thể nhìn thấy viên đạn. Nếu có móng tay dài như của Trudy, tôi đã có thể lấy nó ra ngoài rồi, nhưng ngón tay tôi vừa ngắn vừa thô, và móng tay đều được cắt sát rạt. Tôi thở dài đầu hàng.
Cái cụm từ “trân mình hứng đạn” mang một ý hoàn toàn mới khi tôi cúi xuống vai của Eric.
Eric thốt ra một tiếng rên rền rĩ khi tôi hút, và tôi cảm giác viên đạn chui tọt vào miệng mình. Hắn đã đúng. Tấm thảm trải sàn gần như chẳng thể nào vấy bẩn hơn được nữa, vậy nên mặc dù làm thế này khiến tôi thấy mình như một kẻ không văn minh, tôi vẫn nhổ toẹt viên đạn ra sàn nhà cùng với hầu hết máu trong miệng mình. Nhưng còn sót lại một chút, tôi phải nuốt đi, không tránh được. Vai hắn đã liền lại rồi. “Căn phòng này nồng nặc máu,” hắn lẩm bẩm.
“Rồi đây này,” tôi nói, và ngước nhìn lên. “Đó là cái kinh tởm nhất…”
“Môi cô vấy đầy máu.” Hắn ghì lấy mặt tôi bằng cả hai tay và hôn tôi.
Thật khó để không đáp trả khi một bậc thầy về nghệ thuật hôn đang thực hành với bạn. Và tôi lẽ ra đã để mặc mình tận hưởng điều này - thật ra là, tận hưởng nhiều hơn nữa - nếu như tôi không quá lo ngại về Bill; bởi vì hãy đối mặt với thực tế đi nào, đụng độ với cái chết có hiệu ứng đó. Bạn muốn khẳng định lại sự thật rằng bạn còn sống. Mặc dù ma cà rồng thực chất thì không sống, có vẻ như họ cũng chẳng hơn gì con người trong khoản miễn dịch được với triệu chứng đó cũng như con người thôi, và ham muốn dục tình của Eric trỗi lên bởi máu me trong căn phòng.
Nhưng tôi đã lo lắng về Bill, và tôi bị choáng bởi bạo lực, bởi vậy sau một khoảnh khắc dài nóng bỏng quên đi nỗi kinh hoàng xung quanh, tôi kéo mình ra xa. Bây giờ môi của Eric cũng đầy máu. Hắn liếm một cách chậm rãi. “Đi tìm Bill đi,” hắn nói giọng khản đặc.
Tôi liếc nhìn vào vai hắn một lần nữa, để xem lỗ hổng đã bắt đầu khép miệng. Tôi nhặt viên đạn từ tấm thảm lên, dinh dính vì vấy mấu, bọc nó lại trong một mảnh vải xé từ áo của Eric. Vào lúc đó, nó có vẻ giống một vật lưu niệm hay ho. Tôi thật sự không biết mình đang nghĩ gì. Trên sàn nhà vẫn còn người bị thương và người chết, nhưng hầu hết người còn sống đã được những con người khác hoặc hai ma cà rồng không tham gia cuộc truy đuổi giúp đỡ.
Còi báo động vang vọng từ xa.
Cánh cửa chính đẹp đẽ bị vỡ vụn và thủng lỗ chỗ. Tôi đứng nép một bên để mở cửa, phòng trường hợp còn lại một tên man rợ trong sân, nhưng không có gì xảy ra cả. Tôi nhìn kỹ xung quanh khung cửa.
“Bill à?” tôi gọi. “Anh có ổn không?”
Ngay lúc đó anh thong thả bước trở vào sân, toàn thân trông đỏ ửng.
“Bill,” tôi nói, cảm nhận mình già nua, ác nghiệt và u ám. Một nỗi kinh hoàng ảm đạm, mà thực chất chỉ là một sự thất vọng sâu sắc, lấp đầy cuống dạ dày tôi.
Anh dừng chân lại.
“Chúng đã nã đạn vào bọn anh và giết một số người của bọn anh,” anh nói. Răng nanh anh lấp loáng, và mắt anh long lanh kích động.
“Anh đã giết ai đó.”
“Để bảo vệ bọn anh.”
“Để báo thù.”
Vào khoảnh khắc đó tôi đã nghĩ hai lý do ấy rõ ràng khác nhau. Anh có vẻ bối rối.
“Anh thậm chí đã không chờ xem em có ổn không,” tôi nói. Một ngày làm ma cà rồng, cả đời là ma cà rồng. Chứng nào tật nấy. Tật xấu khó chừa. Tôi lại nghe thấy tất cả những cảnh báo mà bất cứ ai đã từng nhồi cho mình, nơi quê nhà xa xôi ấm cúng.
Tôi quay người trở vào nhà, thẫn thờ bước qua những vết máu và đống hỗn loạn bừa bộn cứ như thể tôi đã thấy những thứ như thế này hằng ngày. Một vài thứ tôi thấy mà thậm chí không ghi nhận mình đã thấy, cho mãi đến tuần sau khi bộ não của tôi đột ngột quẳng ra một bức tranh cho cái nhìn của mình: có thể là cận cảnh một cái đầu lâu vỡ vụn, hay một động mạch phun máu phì phì. Điều quan trọng với tôi tại thời điểm đó chính là tôi tìm thấy cái ví của mình. Tôi đã tìm thấy ví ở nơi thứ hai mà tôi tìm kiếm. Trong khi Bill loanh quanh nhặng xị với những kẻ bị thương để không phải nói chuyện với tôi, tôi bước ra khỏi ngôi nhà đó và chui vào trong chiếc xe ô tô thuê mà lái đi, dù đang lo lắng. Hiện diện ở ngôi nhà này tệ hơn cả nỗi sợ giao thông ở thành phố lớn. Tôi vừa rời khỏi ngôi nhà thì cảnh sát ập tới.
Sau khi đã lái xe đi được vài dãy nhà, tôi đỗ lại trước một thư viện và lôi một cái bản đồ từ hộc trước đầu xe ra. Mặc dù phải mất gấp đôi thời gian cần thiết, vì bộ não của tôi đã choáng váng nặng nề nên gần như không vận hành gì được, tôi cũng đã tìm ra được đường tới sân bay.
Và đó là nơi tôi đã tới. Tôi đi theo các biển chỉ dẫn XE THUÊ và đỗ xe lại, để chìa khóa trong đó rồi bỏ đi. Tôi đã có một vé trên chuyến bay kế tiếp tới Shreveport, sẽ khởi hành trong một tiếng đồng hồ nữa. Tôi cám ơn Chúa vì đã mang theo thẻ tín dụng.
Bởi vì tôi chưa bao giờ làm chuyện này trước đây, tôi đã mất vài phút mới tìm ra cách gọi điện thoại trả tiền. Tôi may mắn túm được Jason, và anh nói sẽ gặp tôi ở sân bay.
Đến rạng sáng tôi đã nằm trên giường ở nhà.
Đến ngày hôm sau tôi mới bắt đầu khóc.