Số lần đọc/download: 816 / 4
Cập nhật: 2015-12-15 07:55:17 +0700
Chương 8
S
au một phút do dự, ông Vinh đẩy cửa bước vào nhà kho. Ông khép cửa cẩn thận rồi quan sát chung quanh với vẻ dè dặt. Gian nhà khá rộng, một góc chất đồ phế thải cũng như bàn ghế, phía ngoài, gần cửa vào có vài bao bột mì khá lớn. Mấy góc tường đều có mạng nhện giăng đầy và cảnh vật trông thật hoang vắng tiêu điều.
“Bây giờ là giờ hành động”. Ông Vinh nhủ thầm như thế rồi bắt đầu lục soát khắp chỗ. Lúc này, coi ông ta như một nhà thám tử lành nghề chứ không phải người đến mua nhà. Ông Vinh lấy tay gõ nhẹ vào tường có thực sự được xây kín hay rỗng ở giữa, tìm khắp nền nhà như mong có một hầm bí mật nào đó. Nhưng sau đó, ông phải thất vọng vì không có một dấu tích được thấy. “Chẳng lẽ mình đoán sai?” ông ta tự hỏi như thế rồi thừ người suy nghĩ, quên cả mọi vật chung quanh. Đầu óc ông ta đang tưởng tượng cảnh giàu sang, triệu phú một khi thành công…
Cũng trong lúc ấy, Tùng và Vũ Thành trên đường xuống nhà kho nhưng với mục đích khác ông Vinh. Hai người đang bàn luận khá sôi nổi, bỗng nhiên im bặt. Vũ Thành vừa nhận xét thấy một điều: trên hành lang có những dấu giày, dù vết đất chỉ mờ mờ nhưng chàng cũng biết có người đã xuống nhà kho. Tùng quay sang nhà thám tử nói nhỏ:
- Phải, con người ông ta đáng nghi ngờ. Chúng ta phải cẩn thận hơn.
Và lúc ấy nhà thám tử và “viên phụ tá” xuống tới nơi thì ông Vinh vẫn còn ngồi trên ghế, vẻ mặt trầm tư lo lắng. Vài phút sau, ông mới đứng dậy, theo cửa sau ra vườn. Không nói với nhau lời nào Tùng và Vũ Thành đồng theo sau ông Vinh một cách kín đáo.
Ngoài vườn, ánh nắng chiếu mờ nhạt dần báo hiệu một ngày sắp lại trôi qua. Cây cỏ uốn mình theo chiều gió thổi gây nên một âm thanh xào xạc êm tai. Đằng trước, ông Vinh dừng lại ở các gốc cây, xem xét kỹ lưỡng từng chi tiết một. Nhà thám tử không đoán được ông ta muốn tìm vật chi mà Tùng cũng chẳng biết gì hơn. Cả hai kiên nhẫn theo dõi với sự thắc mắc và mong đợi một kết quả cụ thể để buộc tội ông Vinh vì đến giờ này họ vẫn nghi ngờ ông ta có dính líu vào vụ án mạng. Sau đó, ông Vinh ra tới cuối vườn, nơi nhiều cây cối nhất ở lâu đài. Tùng nói nhỏ:
- Anh phải coi chừng, rắn ở nơi đây rất nhiều.
Ngay lúc ấy, như để chứng tỏ lời cảnh báo của Tùng, một con rắn lục xanh biếc từ trong bụi rậm phóng ra định tấn công ông Vinh. Con vật hả miệng, thè cái lưỡi dài như đe dọa đối thủ. Tuy nhiên, bình tĩnh hơn bao giờ hết, ông Vinh móc trong người một khẩu súng lục, lên đạn sẵn sàng. Bầu không khí trở nên căng thẳng nhưng nửa phút sau, con rắn lẩn vào bụi rậm mất dạng. Mọi việc xảy ra nhanh chóng và không mấy quan trọng nhưng nhờ nó mà Vũ Thành biết ông Vinh có mang súng. Khẩu súng chứng tỏ ông ta là kẻ bất lương, nguy hiểm và đáng lo ngại.
- Tùng này, anh nghĩ rằng kẻ đóng nắp quan tài của anh đêm qua có thể là ông Vinh được không?
- Như tôi đã nói, kẻ bí mật ấy dường như là người là người lạ nhưng…
Nói đến đây, Tùng chợt ngừng lại để suy nghĩ vì anh mới nhớ đến một điểm quan trọng: nghệ thuật hóa trang! Phải, nếu ông Vinh hóa trang thì trong đêm tối khó ai có thể phát giác. Tiếng Vũ Thành nổi lên:
- Nhưng sao?
- Có thể ông ta hóa trang và bóng người bí mật đêm qua với ông Vinh chỉ là một.
- Một? Tôi thấy điều ấy hơi khó tin. Có lẽ người bí mật là đồng bọn của ông ta thì đúng hơn.
- Vậy ra anh cho rằng ông Vinh hiện vẫn còn đồng lõa ở bên ngoài? Anh căn cứ vào đâu?
Vũ Thành hơi bối rối:
- Tôi chỉ đặt giả thuyết vậy thôi. Nếu tôi biết chắc sự thật thì mọi chuyện đã xong xuôi.
Đến đây, cuộc tranh luận chấm dút vì một nhân vật mới xuất hiện: bà Hòa. Bà ta không thấy Tùng và Vũ Thành mà tiến tới chỗ ông Vinh. Chẳng biết họ vô tình hay đã hẹn nhau từ trước vì nhà thám tử không nghe được câu chuyện trao đổi ra sao. Khoảng mười phút sau, bà Hòa lại trở vào nhà và ông Vinh tiếp tục tìm kiếm. Tiếng của Tùng thoảng qua tai nhà thám tử:
- Có lẽ họ đã xếp đặt từ trước. Mọi khi, bà Hòa rất ít ra góc vườn ấy.
Vậy là lại thêm một rắc rối mới. Tuy nhiên còn có việc kỳ lạ, đáng ngạc nhiên hơn nữa khi Tùng và Vũ Thành trở về. Nắp quan tài người chết bật mở bao giờ, cái xác vẫn nằm trong quan tài nhưng kỳ này có cả bàn tay trái, bàn tay đã bị kẻ sát nhân lấy đi trong vụ án mạng. Vũ Thành sửng người, tưởng mình hoa mắt nhưng rõ ràng ai đã chắp bàn tay vào xác chết tưởng chừng như biết bao quay cuồng. Riêng Tùng thì sắc mặt tái nhợt, nói lắp bắp không thành tiếng. Trước mắt Tùng bàn tay người chết tưởng chừng như biết bay quay cuồng đảo lộn lên những hình ảnh ghê sợ làm anh thấy chóng mặt, phải ngồi xuống cái ghế gần đó.
- Tùng, anh đi gọi tất cả mọi người lại đây đi.
Tiếng của Vũ Thành giúp Tùng bình tĩnh phần nào. Anh vội làm theo lời nhà thám tử và chỉ vài phút sau tất cả đều có mặt quanh áo quan. Vũ Thành cầm bàn tay lên và nhận thấy thiếu mất cái nhẫn kim cương ở ngón áp út. Chàng hỏi lớn:
- Từ nãy, có ai ra phòng này không?
- Có, cháu ngồi chơi ở đây…
Không đợi thằng Khang đáp hết, nhà thám tử hỏi tiếp ngay:
- Thế Khang có thấy ai lắp bàn tay vào xác chết không?
- Tất nhiên là thấy.
Câu trả lời làm mọi người giật mình nhưng Vũ Thành hơi nghi ngờ vì sợ thằng bé điên nói giỡn chơi. Chàng gằn giọng:
- Vậy cháu nói đi, nhớ là phải nói sự thật. Ai lắp bàn tay vào xác chết?
Thằng Khang cúi đầu rồi lại nhìn quanh một lúc. Đến khi chạm phải ánh mắt chờ đợi, thúc giục của chủ nhân nó mới đáp:
- Chính Khang lắp vào đấy. Khang muốn dành cho tất cả một sự ngạc nhiên vì hôm nay là sinh nhật của Khang.
Sự ngạc nhiên kiểu này chắc đứng tim luôn. Vũ Thành nghĩ thế rồi tiếp tục hỏi:
- Thế cháu lấy bàn tay ở đâu?
- Khang đào được ở chỗ cái hố sau vườn, sáng nay Khang đã chỉ cho chú đó. Bàn tay xám nhợt nhưng vẫn còn đẹp lắm.
- Khi cháu lấy bàn tay lên có thấy chiếc nhẫn nào không?
- Không.
Vũ Thành không hỏi thằng Khang nữa mà quay sang chủ nhân để kiểm chứng lại vì sợ thằng bé bịa chuyện:
- Hôm nay có phải sinh nhật của cháu thật không?
- 12 tháng 8, đúng rồi. Hôm nay nó vừa được 14 tuổi.
Vũ Thành im lặng, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Đó là thói quen của nhà thám tử mỗi khi suy nghĩ chuyện “điên đầu”. Những đám mây trắng lững lờ trên nền trời, vài bóng chim bay lượng đem lại cho chàng một sự thoải mái phần nào. Chàng có cảm tưởng màn bí mật đang dần dần hé mở nhưng từ đây về sau chắc cũng còn nhiều khó khăn trước khi tiến tới thành công.
- Cậu Thành, cậu nghĩ sao về bàn tay mới tìm thấy?
Nhà thám tử chậm rãi đáp:
- Cho đến nay, tôi cho rằng thủ phạm chặt bàn tay là muốn làm chúng ta bối rối để hắn kéo dài thời gian. Tuy nhiên, tôi cũng phải công nhận đang lúng túng vì có nhiều chi tiết mâu thuẫn nhau.
Thấy chủ nhân có vẻ không hiểu, Vũ Thành chỉ mỉm cười mà không giải thích. Nếu Khang không chặt bàn tay thì đương nhiên thủ phạm vụ án mạng cố ý gậy sự hiểu lầm để đổ tội cho thằng bé cũng như lấy con dao găm của Vũ Thành đâm chết nạn nhân. Đó chỉ là những trò tiểu xảo mong làm cuộc điều tra đến chỗ bế tắc. Nhưng Vũ Thành chỉ có thể hiểu được như vậy còn một nghi vấn quan trọng nhất vẫn không sao giải đáp: Ai là thủ phạm vụ giết người? Đấy là một tổ chức hay cá nhân? Vả chăng, nhà thám tử đã đặt nhiều giả thuyết rất hợp lý nhưng những giả thuyết ấy dần dần bị đảo lộn. Trước hết, chàng đoán quyết thủ phạm phải là người trong lâu đài, tuy nhiên sự xuất hiện của ông Vinh và bóng người bí mật trong đêm làm lung lay ý nghĩ ấy. Nó chứng tỏ có lẽ vụ án mạng do một bàn tay bên ngoài sắp đặt và việc ông Vinh lục soát lâu đài chắc cũng có liên quan đến cái chết của ông Hòa. Còn thằng Khang? Vũ Thành không bao giờ tin nó có thể là thủ phạm một vụ giết người đầy rắc rối và được xếp đặt cẩn thận như vậy. Tóm lại, đến giờ này thì những người trong lâu đài có vẻ không ai là thủ phạm cả nhưng làm sao biết được sự thật bên trong? Như vậy, nhà thám tử phải tạm chấp nhận giả thuyết: kẻ giết ông Hòa thuộc một tổ chức có nội tuyến ngay trong lâu đài!
- Anh Thành, tôi có chuyện khá hệ trọng muốn nói.
Tiếng của Tùng làm Vũ Thành quay lại. Không nói một lời nhà thám tử theo Tùng xuống nhà dưới. Hai người ngồi đối diện với nhau trong một lúc rồi Tùng lên tiếng:
- Mấy giờ rồi anh?
Vũ Thành hơi ngạc nhiên, liếc nhìn đồng hồ tay:
- Gần 10 giờ. Vậy ra tôi đã đứng bên cửa sổ nghĩ ngợi tới gần 2 giờ!
- Phải. Trong thời gian ấy, một thử thách mới đã đến với tôi.
Rồi không đợi nhà thám tử hỏi thêm câu gì, Tùng đưa cho chàng một bức thư:
Anh Tùng,
Tôi xin tự giới thiệu tôi là người bí mật đêm qua. Tôi đã cảnh báo anh một lần về tội hợp tác với Vũ Thành trong cuộc điều tra vụ án mạng nhưng không có kết quả. Tùng, tôi biết anh là người tốt và rất được Vũ Thành quý mến nên tôi muốn nhờ anh chút việc. Anh phải làm mọi cách bắt Vũ Thành rời khỏi nơi đây trong vòng 24 tiếng. Nếu không Thu Dung sẽ phải chịu trách nhiệm và anh nhớ rằng Thu Dung chỉ là một cô gái yếu đuối. Tôi cho anh hạn chót là 10 giờ sáng mai. Chào anh.
Ký tên
Người bí mật
Bức thư với nét chữ không đều làm nhà thám tử phân vân và thắc mắc. Chàng hỏi Tùng:
- Anh lấy được bức thư ở đâu?
- Trong cỗ áo quan tôi vẫn thường nằm. Nhưng có lẽ nó đã được để đó từ lâu rồi.
- Sao anh biết?
- Thì kẻ bí mật cho tôi hạn định 24 giờ mà mười giờ sáng mai là hết. Vậy ít ra thì bức thư cũng được hắn để ở đây trước 10 giờ sáng nay.
Vũ Thành gật đầu đồng ý. Chàng đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng rồi nói:
- Tôi không hiểu tại sao mọi sự hăm dọa của kẻ bí mật đều nhắm vào anh mà không nhắm vào tôi. Tuy nhiên, vẫn còn một chi tiết khó hiểu hơn nữa?
- Gì vậy anh?
- Thu Dung! Tại sao trong bức thư lại hăm dọa cả Thu Dung? Cô gái hoàn toàn vô can trong vụ điều tra. Tùng, anh có hiểu lý do không?
Tùng cúi đầu ra vẻ suy nghĩ. Sau cùng anh lắc đầu:
- Không. Tôi không biết lý do. Đó là một điểm rất lạ lùng, đúng như nhận xét của anh.
Vũ Thành chợt nhìn thẳng vào khuôn mặt Tùng nói bằng giọng nghiêm nghị:
- Tùng, bức thư kia đã nói đúng là tôi rất quý mến anh. Bây giờ, tôi hỏi thật là anh nghĩ sao, hay đúng hơn là thái độ của anh đối với bức thư.
Tùng đáp ngay không chút do dự:
- Nếu tôi sợ thì đã giấu kỹ bức thư và đầu hàng kẻ bí mật. Tôi sẽ giúp đỡ anh với tất cả sức mình cho đến khi thành công. Còn Thu Dung, tôi không thể hiểu kẻ bí mật muốn gì nữa.
- Tốt lắm. Chúng ta còn cả buổi tối để sắp xếp ổn thỏa. Từ đây, tôi sẽ để ý Thu Dung nhiều hơn và cố gắng bảo vệ cô ta.
- Có lẽ đêm nay kẻ bí mật sẽ không trở lại.
- Anh nói hữu lý nhưng biết đâu hắn chẳng giở trò bất ngờ?
- Cũng có thể nhưng…
Đến đây, Tùng bỏ giở câu nói trong khi Vũ Thành nhìn bạn với vẻ ái ngại. Chàng đã thật sự coi Tùng là bạn, người bạn tốt và can đảm. Nhà thám tử vỗ vai Tùng, nói nhỏ:
- Anh hãy yên tâm. Tôi tin rằng chúng ta đang sang một khúc quanh mới. Khúc quanh ấy tuy đầy chông gai nguy hiểm nhưng lại là con đường tới thành công.