Số lần đọc/download: 1218 / 43
Cập nhật: 2017-08-18 15:51:49 +0700
Chương 8
T
ruyện ơi! trời tối rồi, tôi đã nhanh nhanh ngòi bút hơn, từ dòng sông chỉ vọng đến tiếng thác đổ xối xả trên cao xuống, những cánh dơi lặng lẽ vụt qua cửa sổ, văng vẳng dăm ba tiếng gâu gâu, vài đợt phì phò từ kho thóc. Có lẽ Xơ tu viện trưởng đã không chọn lầm hạnh-sám-hối cho tôi: thi thoảng, tôi nhận thấy như thể ngòi bút tự nó một mình phóng băng băng trên giấy, tôi phải bám theo sau. Chúng tôi, ngòi bút và tôi, chạy hướng tới chân lý, cái chân lý mà tôi luôn luôn trông ngóng là sẽ từ cuối một trang giấy trắng chạy đến tao ngộ mình, và tôi chỉ có thể đạt được khi mà với những cú nảy bút, tôi chôn vùi được tất cả các tâm thái biếng nhác, bất thỏa, ác ý vốn đang được tôi kín cửa nơi đây chuộc tội.
Thế rồi chỉ cần tiếng một con chuột xoẹt ngang (tầng gác mái tu viện có cả ổ), tiếng tấm che cửa sổ đập lạch cạch vì gió lùa (lúc nào cũng dẫn đến sự chia trí, và tôi vội vàng chạy ra mở lại), chỉ cần sự kết thúc một tiết truyện rồi bắt đầu một tiết truyện mới, hay chỉ cần quay ngược về đầu hàng, thì ngọn bút lại nặng trịch như một đòn xà rầm và cuộc truy tầm chân lý lại trở nên bấp bênh.
Bây giờ tôi phải miêu tả các vùng đất mà Agilulfo và viên lính hầu đã qua trong chuyến đi, tất cả đều phải có chỗ trên trang giấy này: con đường cái quan bụi mịt mù, dòng sông, cây cầu; và đây: Agilulfo đang băng ngang trên lưng con tuấn mã cất vó nhịp nhàng cờ-lóc-cóc! cờ-lóc-cóc!, chàng hiệp sĩ không cơ thể chả nặng là bao, con tuấn mã có thể phi muôn dặm trường không biết mệt, và vị chủ nhân thì lại càng không biết mệt. Lúc này, vùn vụt trên cầu là một cuộc phi nước đại nặng kình kịch: cờ-lộp-cộp! cờ-lộp-cộp!, Gurdulù đang bám chặt cổ con ngựa của mình phóng tới, hai mái đầu sát rạt vào nhau đến mức không còn biết con ngựa đang suy nghĩ bằng mái đầu của viên lính hầu, hay viên lính hầu đang suy nghĩ bằng mái đầu của con ngựa. Tôi vạch một đường thẳng trên giấy, đôi chỗ bẻ góc, đó là tuyến đi của Agilulfo. Rồi vẽ ra một đường khác uốn lượn và ngoằn ngoèo, đó là tuyến đi của Gurdulù. Khi trông thấy một cánh bướm nhào lộn, Gurdulù lập tức thúc ngựa bám sát, chắc như bắp là mình đang ở trên lưng, không phải của con ngựa, mà của con bướm, và cứ thế anh ta phi ra khỏi con lộ mà thơ thẩn trên đồng cỏ. Trong lúc đó, Agilulfo luôn luôn phi tới trước, thẳng băng trên tuyến đi của mình. Đôi khi lộ trình trệch ra ngoài của Gurdulù trùng khớp với cái tuyến tắt vô hình (hoặc chính con ngựa đã tự chọn ngả đường cho nó, vì chàng kỵ sĩ chẳng hề điều khiển), thế là sau khi quành lên lượn xuống một hồi, anh chàng cầu bơ cầu bất lại thấy mình đang phi bên cạnh vị chủ nhân trên con đường cái quan.
Ở đây, tại bờ sông này tôi sẽ vẽ một chiếc cối xay gió. Agilulfo dừng ngựa hỏi đường. Cô chủ cối xay nhã nhặn trả lời, rồi mời chàng dùng rượu vang và bánh mì, song chàng từ chối. Chỉ nhận ít cỏ khô cho con tuấn mã. Con lộ bốc bụi mù mịt và nắng chang chang; mấy người chủ cối xay tử tế đều nhạc nhiên vì thấy chàng hiệp sĩ không khát nước.
Khi chàng đã rời đi, thì Gurdulù tới, cùng với tiếng náo động của cả một đội quân phi nước đại.
- Quý vị có trông thấy ông chủ của tôi không?
- Ai là ông chủ của anh?
- Một chàng hiệp sĩ… không phải: một con tuấn mã…
- Anh phục vụ một con tuấn mã à?
- Không… con tuấn mã của tôi phục vụ một con tuấn mã…
- Thế ai đang cưỡi con tuấn mã đó?
- Ối!… ai mà biết được.
- Còn ai đang cưỡi con tuấn mã của anh?
- Ấy! các ông hãy hỏi nó!
- Thế anh cũng chẳng muốn ăn gì uống gì à?
- Có, có! Ăn chứ! Uống chứ! – và anh ta nuốt ực ực.
Bây giờ tôi vẽ một thành phố với vòng tường thành. Agilulfo phải băng ngang qua đó. Đội lính gác yêu cầu chàng giở tấm che lên; họ được lệnh không để bất cứ ai giấu mặt được vào, bởi đó có thể là tên cướp ác ôn đang tác yêu tác quái ở các vùng xung quanh. Agilulfo từ chối, chạm vũ khí với họ, vượt qua cổng, và lẩn vào.
Quá ra khỏi thành phố này, tôi vẽ một cánh rừng. Agilulfo sục sạo ngang dọc trong đó cho tới lúc trục được tên cướp khét tiếng ra khỏi hang ổ. Chàng tước vũ khí, xiềng hắn lại, và lôi hắn đến trước các viên đốc hiệu đã không muốn cho chàng băng qua.
- Đây, trong gông, kẻ mà các ông vô cùng khiếp sợ!
- Ồ, ngài hiệp sĩ trắng toát, mong mọi điều tốt lành đến với ngài. Nhưng xin ngài cho chúng tôi biết ngài là ai, tại sao ngài lại khép tấm che mặt.
- Tên ta là lúc kết thúc chuyến rong ruổi của ta – Agilulfo nói, và biến đi.
Tại thành phố, người thì nói chàng là một tổng thiên thần, kẻ lại bảo chàng là một linh hồn đang luyện tội.
- Con tuấn mã nhẹ nhàng cất vó – một người lên tiếng – như thể nó không tải ai trên yên.
Tại rìa cánh rừng, có một con lộ khác cũng dẫn đến thành phố. Nàng Bradamante đang phi trên đó. Nàng nói với cư dân thành phố:
- Tôi đi tìm một chàng hiệp sĩ khoác bộ áo giáp trắng toát. Tôi biết chàng ta đang ở đây.
- Không. Không có chàng ta – họ trả lời.
- Nếu “chàng ta không có” thì đúng là chàng ta.
- Thế thì xin ngài hãy đi tìm nơi “chàng ta có”. Chàng ta phóng đi từ chỗ này.
- Quý vị thực sự đã trông thấy chàng ta à? Một bộ áo giáp trắng toát mà dường như có người ở bên trong…
- Không có người thì có gì?
- Một người hiện diện hơn bất kỳ người nào khác!
- Tôi thấy đó toàn là những lời lẽ quái gở – một cụ già nói – lời của ngài cũng thế, ôi chàng hiệp sĩ có giọng nói êm ái ngọt ngào!
Nàng Bradamante thúc ngựa rời đi.
Được một chốc, trên quảng trường của thành phố, Rambaldo ghì cương ngựa.
- Quý vị có trông thấy một chàng hiệp sĩ phi ngang đây không?
- Chàng nào? Có hai người đã phi ngang đây, ngài là người thứ ba.
- Cái chàng đuổi theo chàng kia.
- Phải chăng một trong hai không phải là đàn ông?
- Chàng thứ hai là một người đàn bà.
- Thế còn chàng thứ nhất?
- Chẳng là gì.
- Còn ngài?
- Tôi à? Tôi… là một chàng trai.
- Tạ ơn Chúa!
Agilulfo phi vùn vụt, Gurdulù bám theo sau. Một thiếu nữ chạy trên con lộ, tóc lất phất, quần áo rách bươm, cô quỳ sụp xuống. Agilulfo dừng ngựa.
- Cứu tôi với! Chàng hiệp sĩ cao quý – cô cầu khẩn – một đàn gấu dữ tợn cách đây nửa dặm đang bao vây tòa lâu đài của chủ tôi, bà quả phụ Priscilla danh giá. Chỉ có chúng tôi, một dúm phụ nữ chân yếu tay mềm đang ở đấy. Không ai có thể ra hay vào tòa lâu đài. Tôi thả dây chão tụt xuống từ lỗ châu mai, nhờ một phép lạ đã thoát khỏi móng vuốt lũ thú dữ ấy. Làm ơn, chàng hiệp sĩ ơi, hãy đến giải thoát chúng tôi.
- Lưỡi gươm của ta lúc nào cũng sẵn sàng phụng sự các quý bà quả phụ và các thân phận liễu yếu đào tơ – Agilulfo nói – này Gurdulù, hãy bồng cô thiếu nữ này lên yên, cô ấy sẽ hướng dẫn chúng ta tới tòa lâu đài của bà chủ cô ta.
Họ phi lên một con đường mòn trên dốc núi lởm chởm. Dù phi trước, nhưng viên lính hầu chẳng chịu nhìn đường nhìn sá; gò ngực cô thiếu nữ ngồi trong vòng tay anh ta hiện ra hồng hồng và căng tròn giữa những kẽ áo rách, Gurdulù ngất ngây.
Cô thiếu nữ quay sang nhìn Agilulfo.
- Chao ôi, tác phong chủ nhân của anh thật là thanh cao! – cô nói.
- Ờ ờ – Gurdulù trả lời và thò một tay vào bộ ngực ấm áp đó.
- Sao mà mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của chàng đều chắc nịch và oai vệ đến thế… – cô nói, mắt không rời Agilulfo.
- Ờ ờ – Gurdulù, quấn dây cương vào cổ tay rồi dùng cả hai bàn tay cố tìm hiểu tại sao một người có thể vừa săn chắc lại vừa mềm mại đến thế.
- Và giọng nói – cô nói tiếp – thì lại sắc lẻm và loảng xoảng…
Từ cửa miệng Gurdulù chỉ phát ra một tiếng rên trầm đục, bởi anh ta đã vùi đầu vào hõm vai cô gái trẻ mà đắm đuối trong hương thơm.
- Bà chủ mình ắt sẽ sung sướng xiết bao khi được đích thân chàng hiệp sĩ giải thoát khỏi lũ gấu… Chao ơi, sao không phải là ta… Này này: chúng ta đang phi trệch ra con lộ! Gì vậy chàng lính, đang mơ ngủ à?
Tại một khúc quanh trên con đường mòn, một nhà ẩn tu chìa ra cái bát xin bố thí. Agilulfo – mỗi khi gặp một người ăn xin đều áp dụng nguyên tắc bác ái trong khuôn khổ đinh đóng cột: ba hào – dừng ngựa, lục lạo cái bị.
- Cầu mong ngài hiệp sĩ nhận được mọi ơn lành – nhà ẩn tu nói, trong lúc nhặt các đồng tiền bỏ vào túi, và lập tức ra dấu bảo chàng cúi xuống để mình rỉ tai – xin được tạ ơn ngài ngay: hãy coi chừng bà quả phụ Priscilla! Câu chuyện lũ gấu chỉ là một cái bẫy: chính bà ta đã nuôi nấng chúng, dụ các chàng hiệp sĩ hào hiệp nhất đang bôn ba trên đường cái quan tới giải thoát bà ta, rồi ở lâu đài bà ta sẽ quyến rũ họ để mà bồi dưỡng nỗi thèm khát vô độ của mình.
- Có thể như ông nói, người anh em ạ – Agilulfo trả lời – nhưng tôi là một hiệp sĩ và quả là khiếm nhã khi từ chối lời cầu cứu trọng thể đầy nước mắt của một phụ nữ.
- Thế ngài không ngại những ngọn lửa hoa tình à?
Agilulfo hơi bối rối.
- Nhưng có sao đâu, để xem nào…
- Ngài có biết là sau một dịp lưu trú tại tòa lâu đài thì một chàng hiệp sĩ còn lại gì không?
- Còn gì?
- Ngài đang thấy trước mắt ngài đấy. Chính tôi cũng là một hiệp sĩ, cũng là người cứu nàng Priscilla khỏi lũ gấu, và bây giờ, tôi đây -. Và quả là ông ta đã thân tàn ma dại.
- Kinh nghiệm của người anh em thật là quý giá, nhưng tôi sẽ đương đầu với thử thách – và Agilulfo thúc ngựa rời đi, Gurdulù nối vó, ôm theo cô hầu.
- Không hiểu sao các nhà ẩn tu này lúc nào cũng có chuyện để mà đôi mách – cô gái nói với chàng hiệp sĩ – chẳng có loại người nào, đạo giáo hay thế tục, lại tầm phào và nói cạnh nói khóe đến thế.
- Thế xung quanh đây có nhiều nhà ẩn tu không?
- Đầy rẫy. Và những người mới cứ không ngừng gia nhập.
- Sẽ không có tôi – Agilulfo nói – nào chúng ta phi nhanh lên.
- Em rất ngại tiếng gấu gầm gừ – cô than thở – sợ lắm! xin chàng thả em xuống nấp sau hàng giậu này.
Agilulfo xốc vào bãi đất trước cổng tòa lâu đài. Xung quanh đen sì gấu và gấu. Trông thấy con tuấn mã và chàng hiệp sĩ, lũ gấu nghiến răng trệu trạo, đứng sát vào nhau làm hàng rào chặn đường. Agilulfo múa giáo xông tới. Đâm thấu con này, giáng choáng váng con kia, thụi thâm tím con nọ. Gurdulù trên yên ngựa phóng tới, quơ xiên đuổi chúng. Trong khoảng mươi mười lăm phút, con nào không đo ván thì phải bỏ chạy vào rừng sâu.
Cổng tòa lâu đài mở ra.
- Chàng hiệp sĩ cao thượng ơi, mong lòng hiếu khách của em có thể đền đáp ơn chàng. – Nàng Priscilla xuất hiện trên ngưỡng cổng, xung quanh là các quý bà và các nàng hầu. (Trong đó có cô gái đã đi theo hai người tới tận đây; không biết bằng cách nào cô đã đang ở nhà và mặc một bộ váy nàng hầu tươm tất sạch sẽ chứ không phải bộ áo khoác rách bươm nữa).
Agilulfo trước, Gurdulù sau, phi vào cổng tòa lâu đài. Bà quả phụ Priscilla không cao lắm, không bốc lửa, nhưng mượt mà đường tơ, bộ ngực không đồ sộ song mây mẩy, cặp mắt đen nhấp nhánh, đại để, một người đàn bà có thể nhoẻn miệng chỉ tay. Nàng đứng đó, trước bộ áo giáp trắng toát của Agilulfo, hả hê hài lòng. Chàng hiệp sĩ giữ vẻ nghiêm trang, nhưng hơi e lệ.
- Hiệp sĩ Agilulfo Emo Bertrandino nhà Guidiverni ơi! – nàng Priscilla nói – em đã biết tên chàng và hiểu rõ chàng là ai và chàng không là ai.
Nghe lời loan báo đó, Agilulfo, như thể được phóng thích khỏi một nỗi day dứt, gạt e lệ, đảm nhận vẻ ngạo nghễ. Tuy vậy, chàng cúi người, quỳ một đầu gối xuống đất, bảo: – “Kẻ phụng sự bà” – rồi đứng bật dậy.
- Em đã nghe nói nhiều về chàng – Priscilla nói – và đã từ lâu nay em có một niềm khao khát cháy bỏng là được gặp chàng. Phép lạ nào đã thổi chàng đến con lộ chốn đèo heo hút gió này?
Tôi đang bôn ba đi tìm lại dấu vết, trước khi quá muộn, – Agilulfo nói – một cô gái đồng trinh của mười lăm năm trước.
- Em chưa từng nghe thấy một nghĩa vụ hào hiệp nào mà lại mang một cứu cánh da diết đến thế – Priscilla nói. – Nhưng nếu mười lăm năm đã trôi qua, em đâu cần phải ngại ngùng mà giữ chân chàng thêm một đêm, mời chàng làm khách trú trong tòa lâu đài của em. – Và nàng tiến tới cạnh chàng.
Các phụ nữ khác đều đổ dồn cặp mắt vào chàng, cho tới lúc chàng cùng với bà chủ tòa lâu đài khuất dạng vào một chuỗi sảnh phòng. Lúc ấy họ mới quay mặt lại Gurdulù.
- Ôi chu choa! một cao thủ cận vệ! – họ vừa vỗ tay vừa reo lên. Gurdulù đứng ỳ ra đó như một anh ngố, gãi gãi. – Khổ nỗi là người gì đâu mà đầy rận và bốc mùi quá xá! – họ nhao nhao. – Nào, nào nhanh lên, chị em ta cần tắm rửa cho anh ta! – Họ lôi Gurdulù về khuôn viên của họ và lột sạch quần áo anh ta.
Priscilla dẫn Agilulfo đến một cái bàn ăn đã được trải dọn sẵn hai chỗ.
- Chàng hiệp sĩ ạ, em biết sự điều độ thường lệ của chàng – nàng nói – song em không biết bắt đầu cuộc đón tiếp long trọng bằng cách nào khác là mời chàng ngồi vào bàn ăn này. Tất nhiên – nàng tinh quái thêm vào – những biểu lộ cảm kích mà tâm hồn em dành cho chàng không dừng lại ở đây.
Agilulfo nói lời cảm ơn, ngồi xuống đối diện với bà chủ tòa lâu đài, đưa ngón tay bẻ vụn vài mẩu bánh mì, ngồi yên lặng một chốc, đằng hắng, liến thoắng nói chuyện này chuyện kia.
- Thưa bà, các cơ đồ dành cho số phận một hiệp sĩ nay đây mai đó quả là kỳ lạ và bất ngờ. Chúng lại còn có thể được phân nhóm thành nhiều kiểu loại đa dạng. Thứ nhất… – cứ thế và cứ thế chàng chuyện trò: hòa nhã, chính xác, am hiểu, thỉnh thoảng để lộ một nỗi nghi ngại là mình đang tỉ mẩn quá đáng, nhưng ngay lập tức được điều chỉnh bằng cách hoạt bát chuyển sang chuyện khác, xen lẫn những câu nói nghiêm trang với những câu nói dí dỏm và bông đùa lúc nào cũng có duyên, nêu lên những phán xét không quá thiên vị cũng không quá đối nghịch về những sự kiện, những nhân vật, để mà chúng luôn luôn cũng có thể được nêu lên bởi chính người đối thoại, vốn được chàng tạo cơ hội để phát biểu phần mình qua những câu hỏi kích gợi mà lễ độ.
- Chao ơi, một người hàn huyên tuyệt vời – Priscilla nói, và sướng mê tơi.
Đột nhiên, y như khi bắt đầu vào chuyện, Agilulfo chìm sâu trong im lặng.
- Bây giờ tới mục ca hát – Priscilla ra lệnh và vỗ tay. Các nữ nhạc công đàn luýt bước vào đại sảnh. Một cô xướng lên bài hát với câu: “Con kỳ lân đi hái hoa hồng”; rồi một câu khác: - “Jasmin, veuillez embellir le beau coussin”5.
Agilulfo buông lời đánh giá cao âm nhạc và giọng hát.
Một tốp thiếu nữ vừa múa vừa bước vào. Họ mặc bộ váy mỏng nhẹ và mang tràng hoa trên đầu. Agilulfo gõ bàn tay sắt lên bàn hòa nhịp cùng điệu múa.
Ở cánh bên kia của tòa lâu đài, khu các quý bà cận thần, các màn vũ cũng không kém phần rộn rã. Các cô gái trẻ, quần áo hớ hênh, đang chơi bóng, họ muốn kéo Gurdulù vào chơi cùng. Viên lính hầu, cũng mặc một bộ váy được các quý bà cho mượn, thay vì ở tại chỗ chờ các cô quăng bóng cho, thì đuổi theo và chụp bắt bằng mọi cách, phóng người ôm chầm lấy cô này hoặc cô kia, và giữa những sự chen lấn chụp bắt đó, anh ta thường đắm đuối trong một cơn hứng chí kiểu khác, ôm vật lăn lộn cô gái trên một trong những ổ đệm rơm đã được trải ra xung quanh.
- Ơ, anh làm cái gì vậy? Đừng, đừng có mà, chàng ngốc ạ! Các bà các cô ơi! nhìn xem anh ta đang làm gì em này, đừng! đừng! em muốn chơi bóng cơ, ái! ái! ái!
Giờ thì Gurdulù không còn hiểu trời trăng là gì nữa. Đã được tắm rửa ấm áp, rồi thì mùi thơm, và da thịt trắng hồng, thèm muốn duy nhất của anh ta lúc này là được tan chảy vào cái hương vị phưng phức phổ biến ấy.
- Ái, ái, lại anh ta, Chúa ơi, này này nghe đây, úii da… úii da…
Các cô khác vẫn tỉnh khô chơi bóng, cười đùa và ca hát:
- Ô là, ô là, chị Hằng, chị Hằng trên cao, bay bay…
Cô gái bị Gurdulù ôm bắt đi, sau cú hét dài lanh lảnh, trở lại với đồng bạn, mặt bừng bừng, chuyếnh chuyếnh choáng choáng, vừa cười vừa vỗ tay:
- Nào, chuyền cho tôi nào! – cô tiếp tục chơi bóng.
Không trải qua bao lâu, Gurdulù lại nhào vào vật một cô khác.
- Xê ra, suỵt, suỵt, chán mớ đời, coi bộ dữ dội à ta, đừng, đừng, anh làm tôi đau, nghe đây… – và cô chịu thua.
Các quý bà quý cô khác không tham dự trò chơi, thì ngồi trên các băng ghế và bắn tiếng qua lại.
- … Vì Filomena, các bà biết đấy, ghen với Clara, song thật ra… – và cô ta nhận ra Gurdulù đã ôm chầm lấy thân trên của mình. – Úi, làm người ta sợ muốn chết!… thật ra, tôi đang nói gì nhỉ, Viligelmo hình như đã cặp kè với Euphemia… ê ê anh bồng tôi đi đâu…? – Gurdulù đã vác cô lên vai… – các bà các cô đã hiểu chưa? Trong lúc đó, cái con nhỏ ngu ngốc kia, với cái thói ghen tuông thường thấy của nó… – cô tiếp tục tán chuyện, vung tay, đong đưa trên vai Gurdulù, và biến mất.
Được một chốc, tóc tai lòa xòa, một bên vai áo bị rách toạc, cô quay trở lại, ngồi vào chỗ, và tiếp tục huyên thuyên:
- Đúng như vậy đấy quý bà quý cô ạ: Filomena đóng kịch với Clara, còn Clara thì…
Trong lúc đó, tại sảnh đường lễ tiệc, tốp vũ nữ và tốp nhạc công đã rút lui. Agilulfo đang lê thê liệt kê cho bà chủ tòa lâu đài biết: tên những tác phẩm mà các nhạc sĩ của hoàng đế Charlemagne hay trình tấu nhất.
- Trời tối rồi – Priscilla nhận xét.
- Ờ nhỉ, đêm đã khuya! – Agilulfo thừa nhận.
- Căn buồng em giữ trước cho chàng…
- Xin cảm tạ. Nàng có nghe thấy tiếng chim sơn ca trong vườn kia không?
- Căn buồng em giữ trước cho chàng… là buồng em…
- Lòng hiếu khách của nàng thật quý báu. Chim sơn ca cất tiếng từ cây sồi. Hai ta ra cửa sổ nhé.
Agilulfo đứng dậy, chìa cánh tay sắt đỡ nàng đến bên khung cửa sổ. Tiếng chim sơn ca hót líu lo nhắc nhở chàng viện dẫn một loạt thơ ca và thần thoại.
Nhưng Priscilla cắt ngang:
- Tựu trung, chim sơn ca hót vì tình yêu. Còn chúng ta…
- A ha! Tình yêu! – Agilulfo thốt lên, giọng nói khô khốc đến mức khiến Priscilla rùng mình. Thế rồi, bất chợt, chàng tuôn ra một bài nghị luận về niềm đam mê tình yêu. Priscilla rạo rực trìu mến, dựa vào cánh tay chàng, đẩy chàng vào một gian phòng choán giữ bởi một chiếc giường lớn với cái trướng màn treo.
- Ở người xưa, vì tình yêu được coi là một vị thần… – Agilulfo tiếp tục huyên thuyên.
Priscilla đóng cả hai lớp cửa sổ lại, sáp lại gần, ngả đầu vào phiến áo giáp, nói:
- Em hơi lạnh, mà lò sưởi thì đã tàn…
- Ý kiến của người xưa – Agilulfo nêu lên – về việc ta yêu nhau trong một căn phòng lạnh toát hay trong một căn phòng nóng hổi, ở đâu sung sướng hơn, có rất nhiều tranh cãi. Tuy nhiên, lời khuyên của đa số…
- Chao ơi, sao chàng biết hết trơn hết trọi về tình yêu vậy nè… – Priscilla thỏ thẻ.
- Lời khuyên của đa số, cũng loại bỏ các môi trường ngột ngạt, thiên về một môi trường ấm cúng tự nhiên…
- Vậy em gọi các cô hầu ra đốt lại lửa nhé?
- Tự tay anh sẽ đốt cho mà.
Agilulfo xem xét đống củi xếp trong lò, khen lửa ở loại gỗ này hoặc ở loại gỗ kia, liệt kê ra các cách mồi khác nhau, trong nhà hay ngoài trời. Priscilla buông tiếng thở dài cắt ngang chàng hiệp sĩ; như thể nàng nhận ra rằng những câu chuyện mới mẻ này đang làm thất thoát niềm run rẩy yêu đương đã hình thành, Agilulfo tức tốc khởi sự đơm hoa kết lá câu chuyện của mình về những ngọn lửa viện dẫn, những so sánh, những ám chỉ về tính nồng nàn của cảm xúc và tính ấm cúng của cảm giác.
Priscilla lúc này mỉm cười, mắt lim dim, vươn tay tới ngọn lửa đang bắt đầu reo lách tách, bảo:
- Ôi xiết bao nồng ấm ân tình… chắc chắn nằm dài nếm trải dưới chăn sẽ ngọt ngào vô cùng…
Chủ đề giường gợi ra cho Agilulfo một loạt quan sát mới: theo chàng, cái nghệ thuật trải giường cam go đã bị tỳ nữ ở Pháp lơ là, trong các cung điện quý phái nhất người ta chỉ chứng kiến những cách dọn giường rất tồi.
- Ồ không đâu, xin chàng cho em biết, giường của em cũng? – bà quả phụ hỏi.
- Chắc chắn đây là giường của một bà hoàng, cao cấp hơn mọi cái giường khác ở khắp các lãnh địa của hoàng đế, song xin nàng cho phép niềm ước mong trông thấy nàng hoàn toàn được bao quanh bởi các sự vật về mọi mặt xứng đáng với nàng dẫn tôi đến việc lo lắng xem xét cái nét gấp này…
- Ôi chao, nét gấp! – Priscilla kêu lên, giờ thì lòng nàng cũng tràn ngập nỗi niềm da diết về tính hoàn hảo được Agilulfo truyền đạt.
Họ lần giở từng lớp trải giường, phát hiện và phàn nàn về những chỗ gồ, chỗ hõm, chỗ nhàu cỏn con, những nơi quá căng hoặc quá chùng, và cuộc đi tìm trở nên lúc thì là một nỗi day dứt nhức nhối, lúc thì là một chuyến bay lên những tầng trời ngày càng cao. Lật tung chiếc giường cho đến tận tấm đệm rơm, Agilulfo bắt đầu trải lại đúng theo quy cách. Đây là một hoạt động công phu: không gì được tình cờ, và các bí quyết được chàng đem ra vận dụng. Chàng vừa tiến hành vừa giải thích mọi chỗ cho bà quả phụ. Song thỉnh thoảng có cái gì đó khiến chàng không thỏa mãn, thế là chàng làm lại từ đầu.
Từ cánh khác của tòa lâu đài vang lên tràng tiếng hét, đúng ra đó là một thứ tiếng rống hoặc tiếng rú, kêu om sòm.
- Gì thế? – Priscilla thảng thốt.
- Không có gì đâu, đó là tiếng viên lính hầu của anh – chàng nói.
Sau đó trộn lẫn với nó là những tiếng thét khác, the thé hơn, hệt như tiếng rít, xoáy tít lên trời sao.
- Bây giờ là tiếng gì nhỉ? – Agilulfo hỏi trống không.
- Ồ, đó là tiếng các cô gái đang chơi đùa – Priscilla nói – … chàng biết đấy, tuổi trẻ mà.
Và hai người tiếp tục trải lại giường, đôi lúc dỏng tai phân biệt các thứ tiếng động ấy trong đêm.
- Tiếng Gurdulù hét…
- Tiếng ầm ĩ của các cô…
- Tiếng chim sơn ca hót…
- Tiếng dế gáy…
Giường đã trải xong, không một tì vết. Agilulfo xoay mặt về phía bà quả phụ. Bà đã trần truồng. Bộ áo đã được rủ xuống đất một cách tiết hạnh khả phong.
- Các quý bà khỏa thân – Agilulfo tuyên bố – được mách bảo rằng, ôm ấp một chiến binh trong bộ áo giáp là niềm rúng động thăng hoa nhất về giác quan.
- Giỏi đa, chàng cứ mà chỉ với dạy em! – Priscilla kêu lên – làm như em mới chào đời hôm qua vậy. – Nói xong, nàng nhảy phóc đến ôm choàng lấy Agilulfo, siết chặt cặp cẳng chân và đôi cánh tay xung quanh bộ áp giáp.
Nàng lần lượt thử tất cả mọi cách qua đó một bộ áo giáp có thể được ôm ấp, sau đó, đứ đừ đừ chui vào giường.
Agilulfo quỳ xuống bên đầu giường. Thốt lên:
- Ôi mái tóc.
Priscilla khi trút bỏ bộ áo đã không gỡ mái tóc nâu búi cao. Agilulfo bắt đầu giải thích trọng tải cảm giác truyền tỏa trong các đọn tóc.
- Chúng ta thử nhé.
Bằng các động tác chính xác và tinh tế, Agilulfo đưa đôi bàn tay sắt gỡ cái tòa lâu đài kết bện, xõa các bím tóc lên bộ ngực và bờ vai.
- Tuy nhiên – chàng thêm vào – chắc chắn kẻ quái kiệt hơn sẽ ưu ái các quý bà khỏa thân với mái tóc không những được búi tỉ mẩn mà còn được tô điểm bằng vải màn và vòng miện.
- Chúng ta thử làm lại không?
- Ta sẽ làm tóc cho nàng.
Agilulfo chải, và chứng tỏ tài nghệ đan bện, quấn bím, cài trâm của mình. Sau đó chàng bới ra một kiểu tóc lộng lẫy với vải màn và miện châu ngọc. Một tiếng đồng hồ trôi qua như thế, và khi Priscilla được Agilulfo đưa gương cho soi, nàng thấy mình chưa bao giờ diễm lệ đến vậy.
Nàng mời Agilulfo nằm xuống bên cạnh.
- Thiên hạ bảo rằng – chàng nói – nàng Cleopatra hằng đêm mơ thấy mình nằm cùng với một chàng chiến binh trong bộ áo giáp.
- Em chưa bao giờ thử – nàng thú nhận. – Tất cả bọn họ đều đã cởi ra trước đó khá lâu.
- Vậy à, bây giờ nàng sẽ được thử. – Và từ từ từ từ, không để ga giường bị nhàu, trang bị đầy đủ vũ khí, chàng chui vào giường, và nằm xuôi ra như trong một nấm mộ.
- Chàng cũng không tháo thanh gươm ra khỏi dây đeo à?
- Đam mê tình yêu không biết đến sự nửa vời.
Priscilla nhắm mắt, mê ly.
Agilulfo chống một khuỷu tay trỗi dậy.
- Khói bốc ra từ lửa lò sưởi. Anh ra xem tại sao ống hút không hoạt động.
Trăng ló ra trên cửa sổ. Agilulfo, đang từ lò sưởi trở lại giường, dừng lại:
- Bà chủ ơi, chúng ta ra sân thượng tường thành ngắm trăng khuya nhé.
Chàng cuốn nàng trong chiếc áo choàng của mình. Quấn kín xong, chàng dìu nàng lên tòa tháp. Trăng tráng bạc cánh rừng. Tiếng cú rúc văng vẳng. Vài khung cửa sổ của tòa lâu đài vẫn còn sáng rỡ, thỉnh thoảng vọng ra tiếng hò hét, tiếng cười, tiếng rên, hoặc tiếng ục ặc của viên lính hầu.
- Toàn bộ thiên nhiên là tình yêu…
Quay lại gian phòng. Lò sưởi sắp tàn. Họ rúc người vào nhau cùng thổi than hồng. Kề bên nhau, cặp đầu gối hồng hồng của Priscilla kè sát cặp phiến giáp đầu gối của Agilulfo, một tình thân mật mới mẻ nảy sinh, trong trắng tột cùng.
Khi Priscilla trở lại giường nằm, các khe cửa sổ đã le lói những tia sáng ban mai.
- Không gì tôn dương gương mặt một người đàn bà bằng các tia sáng đầu tiên của buổi bình minh. – Agilulfo nói, nhưng để khuôn mặt nàng Priscilla được hiện ra chỗ ánh sáng đầy đủ nhất, chàng phải chuyển dời chiếc giường và khung màn trướng.
- Trông em thế nào? – bà quả phụ hỏi.
- Đẹp tuyệt trần.
Priscilla sung sướng. Nhưng mặt trời mọc lên nhanh chóng, để theo kịp các tia sáng, Agilulfo phải liên tục chuyển dời chiếc giường.
- Buổi rạng đông – chàng nói. Giọng đã đổi. – Nghĩa vụ hiệp sĩ bảo rằng vào thời khắc này ta cất vó lên đường.
- Thế thôi à! – Priscilla than. – Đúng vào lúc này!
- Ta rất tiếc, thưa quý nương, nhưng một nhiệm vụ nghiêm trọng hơn đang thôi thúc ta.
- Ôi, đang tuyệt vời đến thế…
Agilulfo quỳ một gối xuống.
- Priscilla ơi, nàng hãy chúc lành cho ta.
Chàng đứng dậy, rồi réo gọi viên lính hầu. Rảo khắp tòa lâu đài, cuối cùng, chàng lôi đầu anh ta ra khỏi ổ, mệt lả, đang nằm ngủ như chết, tại một chỗ như cái cũi chó.
- Nhanh lên, phóc lên yên ngay!
Nhưng chàng phải vực anh ta lên. Mặt trời tiếp tục mọc, viền sáng hai hình bóng cưỡi ngựa giữa rừng lá vàng. Viên lính hầu như một cái bao dựng chênh vênh, chàng hiệp sĩ thẳng tắp, vút cao như cái bóng mảnh dẻ của một cây bạch dương.
Các quý bà và các cô hầu đã tề tựu xung quanh nàng Priscilla.
- Thưa bà chủ, ra sao, ra sao ạ?
- Chao ôi, sự thể là, các bà các cô biết không! một chàng, một chàng đàn ông…
- Chàng ta ra sao ạ? Xin bà tường thuật, xin bà kể lại cho chúng tôi nghe với!
- Một chàng… một chàng đàn ông… Một đêm, một miên man, một thiên đàng…
- Chàng ta làm gì? Chàng ta làm sao?
- Biết nói thế nào đây? Ôi, vời vợi, tuyệt vời…
- Thế hả, mọi sự diễn ra như thế à? Vậy mà… bà lại nói…
- Bây giờ tôi không biết tả làm sao… Vô số chuyện… Còn các bà các cô, với viên lính hầu thì thế nào…?
- Ố ồ, chẳng gì cả, nhà cháu không biết ạ, có thể chị biết phải không? Không đâu, còn cô! Làm gì có, tôi chẳng nhớ nữa…
- Sao lại thế? Này này quý bà quý cô ơi, chính tai tôi nghe thấy cơ mà…
- Dạ dạ, không biết ạ, tội cho anh chàng, nhà cháu không nhớ, nhà cháu cũng không, có lẽ cô… tôi à, làm gì có. Thưa bà chủ, xin bà hãy kể về chàng ta, chàng hiệp sĩ! chàng Agilulfo ra sao hả bà?
- Ôi, Agilulfo!