In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Phan Lưu Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Trần Thanh Sơn
Số chương: 55
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1982 / 16
Cập nhật: 2015-11-28 04:36:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
áng hôm sau, Hàn Tú bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Cô mở hé mắt, sờ soạng một hồi lâu mới tìm thấy chiếc di động.
"Alô!"
"Hàn Tú, cậu vẫn còn sống là tốt rồi". Từ bên kia truyền đến tiếng cười châm chọc của Sam Sam.
Hàn Tú dùng tay che bớt ánh sáng chói chang đang chiếu qua tấm rèm cửa vào mắt, nói chuyện không chút khách sáo: "Này cô nương, tốt nhất là cậu hãy cho mình một lí do thật thuyết phục về việc cậu gọi mình dậy sớm như vậy!"
"Hả? Không phải hôm qua cậu nói sáng nay vẫn còn hai nhà nữa cần phải làm vệ sinh sao?"
"Hôm qua là ngày cuối tuần, lắm việc quá lại không đủ nhân lực nên mình mới phải chiếu cố tới dọn nhà của người phụ nữ béo ị đó. Công ty mình nhiều người như vậy ngày nào CEO [1] cũng phải đi dọn vệ sinh thì có ra thể thống gì không hả? Đường đường là một CEO mà phải trực tiếp bắt tay làm mọi chuyện sao?"
"Cái gì mà CEO chứ? Có mà là "Clean Environment Obasan" - "đại thẩm vệ sinh môi trường" ấy!"
"Sao thế? Cô khinh thường một "đại thẩm vệ sinh môi trường" như tôi phải không? Hừ, một trăm đồng tiền làm vệ sinh của cậu hôm qua mình sẽ trừ hết luôn, cậu chắc không cần dùng chúng đâu nhỉ? Tạm biệt nhé!"
"Này, đừng có dập máy! Chẳng phải mình đang quan tâm đến cậu sao? Cậu mà dập máy là mình gọi điện báo cảnh sát ngay đấy!". Sam Sam nói rồi cười hì hì trong điện thoại.
"Cô nương, phiền cô dừng có giở cái giọng như gà mái đẻ trứng vào sáng sớm như vậy được không?". Hàn Tú bật dậy cằn nhằn không ngớt: "Chỉ vì cậu thích làm "thánh mẫu' mà mình mới gặp bao nhiêu phiền phức thế này. Tối nay cậu đến dẫn hắn ta đi ngay khỏi nhà mình, tìm cho hắn một chỗ nào đó tá túc, mình không muốn gặp hắn ta nữa!"
Sam Sam ngừng hẳn tiếng cười, hét lên đầy kinh ngạc như gặp phải quỷ: "Hả? Cái gì cơ? Chẳng lẽ đêm qua, hắn đã "thất lễ" với cậu? Nhưng trên người hắn ta toàn là vết thương, cậu chỉ cần tiện tay nhấn, vặn, véo vào bất cứ chỗ nào là hắn đã lãnh đủ rồi mà. Chắc không phải chính cậu..."
"Mình bảo này Sam Sam, ngoài việc thích làm "thánh mẫu" thì cậu còn rất hay nghĩ bậy bạ. Mau lết đến dây cho mình, chúng ta còn phải bàn bạc về việc này. Mình cảm thấy đầu óc của Đường Trạch Tề có chút vấn đề...". Cứ nghĩ tới những lời nói bất bình thường của anh ta tối qua là Hàn Tú lại chẳng thể chịu nổi, chỉ muốn "chiến tranh lạnh" luôn với gã đó.
Đột nhiên Sam Sam nghiêm túc nói: "Mình cũng đang muốn nói chuyện này với cậu đây. Tối qua, mình bị người nhà gọi về, bảo có việc gấp, hóa ra là lừa mình đi xem mặt. Biết người đó là phóng viên nên mình đã hỏi anh ta xem chiều hôm qua có xảy ra chuyện ẩu đả, gây lộn nào không. Người đó lại bảo có phải mình đã xem phim điện ảnh kiểu Cổ Hoặc Tử [2] quá nhiều rồi phải không, còn nói anh ta rất muốn biết thông tin về những vụ đó để viết bài. Mình thấy, nếu thực sự có chuyện ẩu đả nghiêm trọng xảy ra vào chiều qua thì buổi tối, anh ta đã chẳng ngồi dùng bữa một cách thư thái, nhàn tản với mình rồi. Cậu nghĩ xem, Đường Trạch Tề thương tích đầy mình như vậy, nhìn từ góc độ nào trông cũng giống như vừa trải qua một vụ ẩu đả nào đó, không những thế, anh ta còn ăn mặc thiếu vải mà lông nhông ngoài đường, tại sao lại không có người để ý thấy chứ?"
Hàn Tú nhíu mày, giọng nói cũng trầm xuống: "Tối qua, mình đã hỏi mấy người bạn, nhưng mọi người đều nói là không biết thông tin gì về việc Đường Trạch Tề về nước. Mình cũng gửi email cho cô giáo Đỗ rồi, chút nữa sẽ kiểm tra xem đã có thư trả lời chưa."
"Thế cậu đã hỏi thẳng Đường Trạch Tề chưa?"
"Cậu đến mà hỏi hắn ta đi, mình không thể nào nói chuyện được với hắn". Trong đầu Hàn Tú hiện lên cảnh tượng tối hôm qua, chỉ riêng cái cách anh ta trả lời đã đủ để cô hộc máu mồm rồi, lại cộng thêm việc chăm sóc anh ta cả đêm, bây giờ thì Hàn Tú đã mệt mỏi đến mức bất tỉnh nhân sự đến nơi.
"OK, tẹo nữa mình tới!"
"Mình đợi cậu đấy!". Hàn Tú uể oải đứng dậy khỏi ghế sô pha. Ngó xuống sàn, chẳng thấy Đường Trạch Tề đâu, cô hoảng hốt gọi: "Đường Trạch Tề! Đường Trạch Tề!"
Mãi đến khi nhìn thấy thân hình cao gầy ở ngoài ban công, cô mới thở phào nhẹ nhõm. May mắn là hắn chưa chạy lung tung! Cô bước nhanh vào nhà vệ sinh đánh răng thay quần áo rồi đi ra phòng khách.
Đường Trạch Tề trong bộ quần áo "ton sur ton" màu Xanh lá cây tươi tắn đang đứng một mình ngoài ban công chậm rãi làm một số cử chỉ khó hiểu. Hàn Tú nhìn mãi mới nhận ra một điều: toàn bộ các động tác vừa được trình diễn có thể nói gọn lại trong mấy chữ "thể dục buổi sáng".
Làm xong động tác hít thở cuối cùng, Tiểu Thất quay vào phòng khách.
Hàn Tú ngó bộ quần áo màu xanh lá cây mấy lần rồi chăm chú nhìn vào khuôn mặt công tử bột của Đường Trạch Tề. Hẳn là trong lúc tạo ra loài người, Thượng đế đã ngủ gật một hồi lâu, nếu không, tại sao ngài lại có thể không công bằng đến vậy chứ? Bộ quần áo ấy chưa đến ba mươi đồng, màu sắc không thể tầm thường hơn, chất lượng thì hàng chợ trăm phần trăm, vậy mà khi chúng được mặc trên người anh, nhìn vào, cô không hề thấy một chút xấu xí, quê kệch nào cả, ngược lại, anh còn mang dáng vẻ một người đàn ông của gia đình. Nếu tối qua, cô mua lại bộ quần áo của một gã ăn mày cho anh thì có khi người trước mắt cô bây giờ lại là một chàng Cái Bang bảnh trai mất!
Gì mà "người đàn ông của gia đình" chứ! Nếu gã dâm đãng đó chịu bó mình vào gia đình thì thế gian này đã không còn đạo lý rồi!
Cô chẳng buồn nhìn anh thêm một phút một giây nào nữa, đến bật ti vi lên và chăm chú theo dõi tin tức. Như những gì anh chàng phóng viên nói với Sam Sam, hôm qua, không có sự kiện đặc biệt gì xảy ra hết. Nhưng thành phố rộng lớn như vậy, lại có biết bao phóng viên, cò lẽ một kênh khác đang thông báo tin tức về chuyện thảm sát, cướp giật hay ẩu đả cũng nên.
Hàn Tú bật một loạt kênh, hầu như không có kênh nào phát bản tin ngày hôm qua cả, ngay đến những đài truyền hình chuyên đưa những tin tức vớ vẩn như kiểu vợ cả, vợ lẽ đánh chửi, mắng nhiếc nhau ngoài phố, hay bạo lực gia đình... cũng thế.
Cô mím chặt mồi, đặt điều khiển ti vi xuống rồi quay người đi vào phòng bếp, sau một hồi lục tung tất cả mọi thứ trong tủ lạnh thì được ba quả trứng và một ít cơm, vừa đủ làm món cơm rang trứng cho hai người.
Chẹp, làm "thánh mẫu" thật là đáng sợ, đã bao ăn bao uống lại còn phải bao mặc cho người ta nữa. Nếu "bị" bao một anh giai tân đẹp mã thì cô đã không cảm thấy bực bội như bây giờ.
Trong lúc Hàn Tú loay hoay trong bếp, Tiểu Thất cầm lấy thứ đang đặt ở bàn rồi nhấn những nút tròn nổi trên đó, ánh mắt anh lộ rõ vẻ bất ngờ, lạ lẫm theo sự biến đổi của hình ảnh trên màn hình, nhưng rất nhanh sau đó, anh trở lại trạng thái bình thường. Sau khi bật cố định một kênh, anh mới ngồi lên sô pha, chăm chú theo dõi ti vi.
Tay bưng hai đĩa cơm rang trứng từ trong bếp đi ra, Hàn Tú nghe thấy một loạt tiếng người ngoài hành tinh bô lô ba la mà cô chẳng hiểu gì cả. Đường Trạch Tề đã ở Mỹ vài năm thật đấy, nhưng anh ta có nhất thiết phải vừa về nước đã chuyển ngay sang xem tin tức bằng tiếng Anh không? Đúng là thích ra vẻ ta đây!
Cô đặt hai cái đĩa lên bàn, đẩy một dĩa về phía anh rồi nói: "Này, của anh đấy!"
Tiểu Thất quay sang nhìn cô rồi lại nhìn hai đĩa cơm rang trứng ít vàng nhiều đen, nhíu chặt lông mày, anh lãnh đạm hỏi: "Đây là cái gì?"
"Này, Đường Trạch Tề, nhất định anh phải sỉ nhục tôi thì mới cảm thấy sảng khoái hay sao? Tôi rang cơm cho anh ăn là vì nể mặt mẹ anh đấy! Nếu anh không muốn ăn thì cút sang một bên cho tôi, đừng có ngồi đó mà cản trở bản cô nương dùng bữa sáng". Vừa ngồi vào ghế đã phải nhận ánh mắt đầy ý chê bai của anh ta, ngay lập tức, khẩu vị của Hàn Tú bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Món cơm rang trứng của cô dù màu sắc không bát mắt nhưng mùi vị rất tuyệt. Từ trước đến nay, Sam Sam chưa bao giờ nói sao về món này, lúc nào cũng ăn đến no căng bụng mới chịu thôi. Tên đàn ông đáng chết kia đã ngồi đó ăn sẵn lại còn tỏ thái độ này nọ, anh ta dựa vào cái gì mà dám làm thế chứ? Tối qua thì dè bỉu món canh cá chua cay, sáng nay thì khinh thường món cơm rang trứng, có bản lĩnh thì hắn nhịn ăn tất cả các bữa đi, tốt hơn hết là thăng thiên thành tiên luôn cho rồi!
Dù gì thì hôm qua, cô đã hét vào mặt anh ta rất nhiều lần rồi sáng nay có to tiếng thêm một lần nữa cũng chẳng sao. Nếu bắt cô phải khom lưng, ăn nói lễ phép với hắn thì thà cô đâm đầu vào tường, chết đi còn hơn.
Tiểu Thất mím chặt môi, không nói gì, nhìn vào món ăn có trứng có cơm, đính kèm bên trên một lớp chay cháy màu đen, vẫn có thể gọi nó là cơm rang trứng, nhưng màu sắc này thật là... thua xa món trước kia anh vẫn ăn mười vạn tám nghìn lần.
Chứng kiến bộ dạng tức giận đùng đùng của Hàn Tú, anh liền lặng lẽ ngồi bên cạnh cô, vừa chuẩn bị đưa tay bê đĩa cơm rang trứng lên thì thấy cô cầm đôi đũa chỉ vào mặt anh và quát: "Ra chỗ kia ngồi đi!". Cô hất mặt về phía chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ.
Nghe cô nói thế, Tiểu Thất sững người rổi lẳng lặng bê dĩa cơm về phía cửa sổ, ngồi lên ghế.
Tuy màu sắc của món này không hấp dẫn chút nào nhưng mùi thơm của cơm và trứng quyện lại với nhau đã khiến anh dần gác đi nỗi lo lắng trong lòng.
Tối qua phải ăn một số món kì lạ, lại thêm cơn sốt đã làm hao tổn không biết bao nhiêu năng lượng nên bây giờ, bụng anh đang đói cồn cào. Lúc tỉnh dậy, phát hiện trên trán có dính tấm dán hạ sốt, ở dưới trải một tấm chăn mỏng, trong tim Tiểu Thất chợt dấy lên một cảm xúc khó tả. Anh quay đầu nhìn người con gái đang ngồi ăn ngon lành trên số pha, thầm nghĩ: Chắc cô ấy đã vất vả cả đêm để chăm sóc cho anh.
Tiểu Thất cho một vài hạt cơm vào miệng rồi từ từ nhai, mùi vị cũng không tệ. Phần cơm này mang đến cho anh cảm giác an lành, ấm áp lạ thường. Có lẽ cô gái kia sẽ không đợi anh ăn cơm xong là mổ bụng phanh thây anh ra, thực sự anh không hề nhận thấy chút sát khí hay lòng tham nào ở cô ấy.
Anh ăn rất nhanh, rất nhiều cho tới khi hết sạch chỗ cơm rang trứng. Không đơn giản vì đang đói bụng mà còn vì đĩa cơm này quả thật là rất ngon.
Người con gái toàn thích tạo ra tạp âm kia tên là Hàn Tú thì phải, anh nghe thấy bạn cô gọi thế mà.
"Hàn Tú", anh đã ghi nhớ cái tên này rồi.
Đang ngồi ăn cơm, Hàn Tú không kìm được, lại quay sang liếc Đường Trạch Tề. Hàng lông mi dài đang rủ xuống khiến cô không biết được ánh mắt anh lúc này thế nào, nhưng cái dáng ăn cơm đó thì đúng là đáng sợ. Có điều, nhìn thấy bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống đó của anh, cố lẽ mùi vị món cơm rang trứng của cô cũng không đến nỗi tệ lắm.
Khiêm tốn mà nói, món cơm rang trứng của cô tuy rằng nhìn không đẹp mắt nhưng mùi vị thì có thể xếp vào loại "Thiên hạ vô địch", đừng nói là người thường ăn quên lối về, ngay đến Hắc Bạch, Vô Thường [3] nếu được thưởng thức qua, chắc cũng không nhớ cả việc đi bắt quỷ ấy chứ!
Ăn xong bữa sáng, ngó xuống hai chiếc đĩa đầy dầu mỡ trên bàn, lại nhìn sang một người rảnh rỗi nào đó đang ngồi bên cửa sổ, trong lòng Hàn Tú cảm thấy đôi chút bất công.
Có lẽ từ tối hôm qua đến giờ, sau nhiều lần quát mắng anh gan cô đã to ra khá nhiều. Cô đưa đĩa cho Tiểu Thất, ngầm báo rằng anh ăn xong rồi thì cũng nên bỏ ra chút sức lực, vào rửa sạch sẽ nồi niêu, bát đĩa, xoong chảo đi.
Không giấu được vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt nhưng Tiểu Thất vẫn đón lấy hai chiếc đĩa từ tay Hàn Tú, chẳng nói năng gì, lẳng lặng đi vào phòng bếp, bắt đầu công việc rửa bát đĩa.
Thực ra, lúc đưa bát đĩa cho Đường Trạch Tề, Hàn Tú không dám chắc là anh sẽ chịu đi rửa bát. Khi nhớ lại bộ dạng của anh ngày hôm qua, cô sợ anh lại nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh rồi bất ngờ đập chiếc đĩa lên đầu cô.
Hàn Tú ngồi trên sô pha, lặng ngắm Đường Trạch Tề đang đứng quay lưng về phía cô qua bức tường thuỷ tinh. Lòng cô chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Anh khác rất nhiều so với trước kia, im lìm, ít nói, toàn thân toát ra vẻ an nhiên, tự tại, không mong muốn bất cứ thứ gì, không vui cũng chẳng buồn, lúc nào cũng bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, khiến người ta có cảm giác như anh không thuộc về thế giới này vậy. Nếu cô không đặc biệt chú ý, có lẽ sẽ không thể nhận ra sự tồn tại của anh.
Đường Trạch Tề mà cô từng quen biết hay Đường Trạch Tề qua lời miêu tả của bạn bè so với gã đang đứng rửa bát kia, quả thực là hai con người hoàn toàn khác biệt.
Khi Hàn Tú đang miên man suy nghĩ thì chuông cửa chợt vang lên. Cô ngay lập tức đứng dậy, đi ra mở cửa. Là Sam Sam.
Sam Sam vừa bước vào nhà đã mở miệng than vãn: "Mình đi vội nên chưa kịp bỏ gì vào bụng cả, cậu đã nấu bữa sáng chưa?"
"Cậu đến muộn rồi, thức ăn trong tủ lạnh của mình chỉ đủ cho hai người ăn thôi. Nhưng hôm qua, mình đã mua ít đồ ăn vặt, có cả món bánh quy Đan Mạch mà cậu thích đấy". Hàn Tú nói rồi quay người đi lấy túi đồ. Vừa mở túi ra, nhìn thấy các thứ bên trong, cô không kiềm chế được mà hét lớn:
"Á á á...!"
"Làm sao thế? Làm sao thế?". Sam Sam hốt hoảng chạy tới. Trước mắt cô, các gói khoai tây chiên, bánh mì nướng, bánh quy... đều đã bị bóc ra, có thứ bị ăn hết một nửa, có thứ thì mất một vài miếng, chỉ riêng hộp bánh quy Đan Mạch là thiếu một cái, thê thảm nhất là sữa chua Yakult - đã bị kẻ nào đó uống sạch sành sanh.
Sam Sam hét lên trong kỉnh ngạc: "Trời ạ, ai đã ăn mấy thứ đồ này? Sao lại thiếu đạo đức thế? Hay là bị chuột gặm? Nhưng nếu là chuột thì nó cũng từ bi quá nhỉ?"
Hàn Tú chẳng đáp lại, xông thẳng vào trong bếp, bước đến sau lưng Tiểu Thất, tức giận quát lớn: "Đường Trạch Tề! Có phải anh không hả? Tối qua anh đói nên mò vào ăn vụng đồ ăn của tôi đúng không?"
Đang tập trung rửa bát đĩa, Tiểu Thất vô cùng kinh hãi trước tiếng hét động trời của Hàn Tú, anh ngay lập tức dừng tay lại rồi nhíu mày, quay sang nhìn cô với ánh mắt tỏ vẻ không vui.
Tại sao cô gái này luôn thích tùy tiện tạo tạp âm như thế chứ?
Nhìn thấy đống bong bóng ở bồn rửa bát chẳng khác nào bong bóng xà phòng trong bồn tắm, Hàn Tú lại một lần nữa hét lên: "Đường Trạch Tề, anh là heo sao?"
Chú thích
[1] Chief Executive Officer: tổng giám đốc hoặc giám đốc điều hành
[2] bộ phim tiêu biểu cho dòng phim về xã hội đen của Trung Quốc
[3] Hai vị thần chuyên đi tróc nã các ác quỷ trong truyền thuyết Trung Quốc.
Copy Mối Tình Đầu Copy Mối Tình Đầu - Hoa Thanh Thần Copy Mối Tình Đầu