Số lần đọc/download: 4458 / 18
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Sói Đánh Chuông
C
hồn thông minh và khéo đến nỗi lúc bị Sói trách mắng hắn chỉ nói vài câu là Sói tin ngay tai nạn xẩy ra ở hồ cá chỉ là vì số mệnh rủi ro xui khiến. Trước hết là đêm quá lạnh, kế đến bọn đi săn đến bất ngờ làm Chồn trở tay không kịp. Nếu không, nhất định là Chồn đã có cách kéo được cá lên rồi. Nhưng vì gặp một bọn thợ săn và chó săn đông như thế thì đến Thánh cũng chịu không có phương pháp gì khác hơn là trốn chạy!
Sói cho Chồn giải thích như thế kể cũng hợp tình và hợp lý. Trong trường hợp như thế dù Chồn có hy sinh tính mệnh cũng không cứu được hắn. Sói vốn định tâm mắng cho một trận về tôi canh phòng không cẩn thận, đến nổi lúc nguy cấp không kịp báo cho hắn biết, nhưng nghĩ lại đối với một đứa không thích câu cá, lúc rạng đông ngủ gật là một việc rất thường. Lẽ nào lại không thể rộng lượng tha thứ cho hắn một lần nữa hay sao!
Bao nhiêu thử thách tai nạn xẩy ra làm Sói chán nản vô cùng nhưng hắn vẫn không sao quên được mùi vị cá nướng chín tới thơm béo ngon lành mà chỉ riêng để cho các Đạo nhân dùng. Nếu hắn không lầm thì quả thực suốt đời hắn chưa từng bao giờ được nếm thử mùi vị ngon lành đến thế. Bây giờ trong giấc mơ hắn cũng chỉ thích mơ đến món cá nướng ấy mà thôi. Vì thế hắn theo sát Chồn, bắt Chồn phải giữ lời hứa:
• Cậu đã làm lễ Thí phát thọ giới xong rồi, thế là đã làm đủ lễ để nhập vào Giáo hội, cháu còn đợi gì nữa mà không cho cậu vào thăm viếng Tu viện của cháu? Cậu mong được thành một Đạo nhân của Tu viện cháu ngay bây giờ.
Chồn thong thả trả lời:
• À, nhưng mà còn một điều kiện nữa, chúng ta phải làm nốt đã.
• Lại còn điều kiện nữa à? Điều kiện gì mới được chứ?
• Cậu biết đánh chuông không?
• Đánh chuông để làm gì?
• Tất cả các Đạo nhân, Giáo sĩ đều phải biết đánh chuông cả. Cậu là người học rộng biết nhiều, đối với chuyện này lẽ nào lại không biết. Chúng ta chỉ cần thử một tí là xong ngaỵ Gác chuông của nhà thờ giờ này không có ai, ta vào thử nhé.
• Đành phải thử vậy, mặc dầu đời cậu cả đến cái chuông bé nhất cũng chưa từng đánh thử bao giờ. Nhưng chắc cũng không có gì khó khăn lắm.
• Đối với cậu thì cố nhiên là dễ vô cùng. Cậu là người khéo léo lại có sức mạnh, lại còn thêm thông mình hơn người, nhất định làm gì cũng phải thành công. Chứ đối với kẻ khác thì chỉ một việc học cũng còn tốn vô khối cơm đấy!
Sói hỏi;
• Xong công việc này cậu sẽ thành Đạo nhân trong Tu viện của cháu chứ?
• Dạ thưa cậu đã hẳn là như thế!
• Nếu vậy chúng ta đi ngay bây giờ.
Hai cậu cháu cùng đi vào gác chuông, và lúc ấy là giờ các Giáo sĩ được nghỉ ngơi nên đều đi tản bộ ngoài đồng, hay ở trong phòng riêng đọc kinh, gác chuông không còn một ai.
Chồn chỉ sợi dây nằm trên mặt đất bảo:
• Cậu xem, việc dễ lắm, chỉ cầm sợi dây này kéo mấy cái là có tiếng chuông kêu.
Sói ngắm sợi dây một lúc bảo:
• Cậu muốn chỉ làm một lần đầu là được việc ngay, vậy cháu buộc giây vào hai chân trước của cậu, như thế cậu mới dám chắc là không thả giây nửa chừng.
Chồn vội vàng khen ngợi:
• Ừ nhỉ, thật là một ý kiến rất hay, một sự phát minh mới mẻ mà cháu chưa nghĩ đến bao giờ! Cháu cột hai chân cậu vào hai sợi dây và cậu lần lượt kéo, như thế buổi thử chuông hôm nay nhất định phải thành công. Lúc cậu đang đánh chuông cháu sẽ ở ngoài canh gác không cho dân làng đến làm phiền cậu.
Chồn cột chân Sói thật chặt xong bảo Sói cố sức kéo dây, còn Chồn lẻn ra ngoài.
Công việc tiến hành rất dễ dàng. Sói cố sức kéo giây nhưng vì chuông nặng quá nên Sói bị nhất bổng lên không trung và Sói tưởng như mình không còn mong gì trở lại mặt đất được nữa. Đến lúc ấy bỗng có tiếng động nhẹ và một cái chuông kêu lên rồi dần dần tất cả chuông cùng kêu lên một lúc thành một bản hợp tấu không hòa âm, vừa lộn xộn vừa không nhịp nhàng gì cả. Tất cả chuông trong nhà thờ đều kêu và kêu mãi không ngừng làm cho dân làng và các giáo sĩ đều ngạc nhiên chạy đến xem việc gì xảy ra, Chồn lúc ấy mới thò đầu vào cửa làm bộ hoảng hốt gọi:
• Cậu ơi, trốn nhanh, người ta sắp đến đánh chết chúng mình đấy!
Chồn nói xong chạy biến ngay vào rừng nhanh như gió. Còn Sói hai chân bị trói chặt lơ lửng trên không trung đã tưởng chuyến này chắc chết không còn ngờ gì nữa. Nhưng may mắn làm sao, sợi giây lâu ngày đã mục nên đứt ngang, và Sói bị rơi mạnh từ trên cao xuống đất. Sói vùng vẫy tháo đượïc giây trói và chạy biến ngaỵ Bọn người vây chung quanh không hiểu việc gì xẩy ra, chỉ ngần ngại có một phút nên nhờ phút giây mầu nhiệm ấy hắn chạy thoát.
Vụ đánh chuông này Sói cũng để lại trong gác chuông khá nhiều máu, bị trầy da, mất lông không ít và lần này hắn tin chắc chắn là Chồn đã cố ý cho hắn vào tròng, đã cố ý muốn hại hắn, cố ý bắt hắn mạo hiểm trong khi cũng như bao nhiêu lần khác, Chồn không hề thiệt hại một tí nào.
Sói khập khễnh đi về hang, vừa đi vừa thề sẽ báo thù, và hắn biết chắc chẳng chóng thì chầy thế nào hắn cũng có dịp.