Số lần đọc/download: 3032 / 8
Cập nhật: 2015-11-25 11:02:23 +0700
Chương 8
H
ôm nay mới thứ năm, Vĩ Long cảm thấy nhớ Thảo Nguyên da diết. Chàng định chiều nay tan sở sớm về ghé qua thăm nàng. Lần đầu tiên Vĩ Long phá bỏ cái chiếu lệ chiều thứ bảy.
Có lẽ kể từ hôm biết Thảo Nguyên có thai, Vĩ Long cảm thấy con người mình hình như đổi khác, đi gặp con cái nhà ai chàng hay chú ý theo dõi hơn. Và cũng lần đầu Vĩ Long tỏ ra có trách nhiệm với Thảo Nguyên.
Trên đường về, chàng ghé nhà thuốc mua cho nàng mấy chai thuốc bổ, thuốc dưỡng thai. Vĩ Long nghe lòng rộn lên một niềm vui khó tả.
Bà Huệ - Mẹ Nguyên - Ngạc nhiên khi thấy Long ghé nhà chiều thứ năm. Long nhận thấy vẻ mất bình thường của bà, nhưng chàng tỏ ra bình thản:
- Chào bác. Nguyên về chưa bác?
Hỏi xong, Vĩ Long đi thẳng vào nhà mà không chờ bà Huệ trả lời. Vĩ Long có vẻ nhất quyết là có Nguyên hay không chàng cũng sẽ đợi thôi. Bước chân vào nhà, Long linh cảm có việc gì khác thường đâu đây. Vĩ Long đi thẳng vào phòng Thảo Nguyên. Long nhìn trên giường thấy mền gối đã xếp lại gọn ghẽ, hình như không có người ngủ nữa vậy. Vĩ Long đang tự thắc mắc. Chàng định quay ra hỏi bà Huệ, thì có tiếng gõ cửa và bước chân bà Huệ đi vào. Nhìn đôi mắt khác thường ửng đỏ của bà Huệ, Long đoán đã xảy ra việc gì đây?
- Nó gởi lại cho cháu cái này...
Bà Huệ đưa cho Long một cái phong bì dán kín, rồi bà trả ra. Long vội mở vật mà Nguyên gởi lại cho mình:!!!"Anh thân yêu!!!!Nếu chiều nay anh đọc thư này - Chiều thứ bảy thường lệ đó mà - Thì em đi đã được hai ngày rồi, và có lẽ giờ này em đã yên chỗ.!!!Anh ơi! Nhớ tới chiều thứ bảy, lòng em đau như vò xé, nhưng em phải đi tôhi, vì em không thể đi làm với đứa con chúng ta trong bụng được. Mọi người sẽ nghĩ sao về em? Về đứa bé sắp sinh ra? Em không muốn mọi người có định kiến về con chúng ta. Em chỉ muốn nó xuất hiện, còn từ đâu và bao giờ, mặc kệ cho thiên hạ muốn nghĩ sao cũng được.!!!Em đi để yên tâm cho anh một phần. Anh khỏi phải bận tâm về em từ đây, đúng như lời mà em đã hứa.!!!Anh thân yêu! Anh yên lòng về em, em sẽ ở yên một mai để chờ ngày con chúng ta chào đời, và em sẽ đặt tên nó như lời anh dặn. Bây giờ, chắc anh biết vì sao mà tuần rồi, em muốn anh phải đặt tên con? Anh hãy trở về cuộc sống bình thường với Phượng. Nhưng xin anh nhớ cho là trên đời này, anh có một đứa con mặc dù nó không mang họ anh, và anh không được nhìn nhận nó. Nhưng nó vẫn hiện hữu và hành động gì em xin anh hãy nghĩ tới tương lai nó.!!!Em đã giữ đúng lời hứa. Em đã có được cái mà em muốn, thì em phải trả anh về với Phượng, đó chính là lúc em mất anh. Được cái này, thì mất cái khác. Trong khi em lại tham lam muốn có cả hai, anh nghĩ có nực cười không? Thật đáng đánh đòn anh hả? Ôi! Em đã tự đấu tranh với bản thân em bao đêm, nên em quyết định phải đi sớm trước khi em mềm yếu để có thể đổi ý. Em yêu anh. Em muốn trên đời này, ngoài Phượng ra, em vẫn có anh nên em chọn cách đó. Chứ em không bao giờ có ý nghĩ phá vỡ cái hạnh phúc của anh và Phượng mà còn ngược lại luôn cầu mong anh và Phượng giữ mãi được cái hạnh phúc ban đầu.!!!Anh thân yêu! Xin cho em được gọi như vậy lần cuối cùng, để rồi từ nay em sẽ có "con thân yêu" của em.!!!Mãi mãi nhớ anh và cầu cho anh hạnh phúc mãi mãi.
Mẹ của con anh,!!!Thảo Nguyên."
Hạnh phúc mãi mãi. Làm sao anh còn có thể bình thản mà gọi là hạnh phúc? Làm sao anh có thể vô tâm với em? Anh không thể bỏ mặc em với con. Nhưng mà em ở đâu, Nguyên ơi?
Bao nhiêu ý nghĩ đang giằng xé trong lòng của Vĩ Long. Niềm vui chưa kịp hưởng đã gặp nhấm nỗi buồn rồi. Long nghĩ: thật ra, đời chàng mới là bạc phước và bất hạnh hơn tất cả. Anh luôn phải sống trong sự giữ gìn, dối trá. Có được niềm vui mà cũng không dám công nhận.
Nguyên ơi! Em không thể nào bước ra khỏi đời anh một cách bình thản, dịu êm như hồi em đến được. Bởi em đã khuấy động nó rồi. Vĩ Long vừa nghĩ mình đánh mất một đứa con nữa, lòng chàng đau như cắt. Nhất là mai sau Nguyên lập gia đình, con chàng sẽ gọi người khác bằng cha. Nếu Nguyên có ở vậy nuôi con đi nữa, thì cũng có dám gọi nó là con và ôm nó vào lòng đâu? Vĩ Long nhìn gói thuốc trên bàn mà lòng nghe chua xót. Không thể nào giải quyết như vậy được? Ta nhất định phải bảo vệ giọt máu của ta, rồi có ra sao thì ra. Không ai có quyền cướp đi tình cha con của chàng, dù rằng kẻ làm việc đó là mẹ của nó. Nghĩ vậy, Long vẻ cương quyết đứng dậy ra khỏi phòng tìm mẹ Nguyên hỏi:
- Nguyên đi bao giờ vậy bác?
- Lúc sáng nay, cháu à.
- Nguyên có nhắn gì cháu nữa không?
Như nhớ lại, bà Huệ nói:
- Không, nó chỉ dặn bác đưa thư đó cho cháu thôi. Nó bảo bác là vài tháng nó về, bác đừng buồn. Nhưng mà không buồn sao được khi con nó đi sông đi biển có một mình... nơi quê người đất khách.
Vĩ Long nghe nói vậy, chàng tin là bà Huệ biết Nguyên ở đâu.
- Vậy Nguyên ở đâu vậy bác?
- Nếu bác biết được, thì bác đã an tâm đôi chút.
Long nghĩ: "Không thể nào như vậy. Chẳng lẽ Nguyên giấu luôn cả chính mẹ nàng?"
Long nói:
- Vậy chứ lúc Nguyên đi, bác không hỏi là Nguyên sẽ ở đâu sao? Cô ấy có bà con ở đâu không?
Bà Huệ vừa khóc, vừa lắc đầu, nói:
- Bác có hỏi mà nó có nói đâu. Nó chỉ bảo là nó đi nghỉ mát ít lâu, nó sẽ về thôi.
Rồi như nhớ lại điều gì, bà Huệ chợt nín khóc, nói:
- A! Hay là... không lẽ nó ra ngoài dì của nó.
Long nóng ruột:
- Dì ấy ở đâu?
Rồi như chợt nhớ đến sự dốt nát của mình, bà Huệ lại khóc tiếp, lời bà đứt quãng:
- Dì của nó ở ngoài Nha Trang, nhưng mà cả nó và tôi lâu lâu chỉ nhận được thư thôi, chứ có tới lui bao giờ đâu mà biết nhà cửa.
- Thế thì có lý do nào nàng lại ra ngoài ấy. "Nguyên ơi! Bằng mọi giá, anh sẽ tìm ra em. Anh sẽ chăm sóc em và con, anh không là kẻ khốn nạn bỏ con anh đâu."
Long thất vọng ngồi thừ người suy nghĩ một lúc, chàng đứng dậy thất thểu bước ra khỏi nhà Nguyên lúc trời chạng vạng. Long nhìn trời nghĩ: "Mênh mông trời đất, nhưng anh sẽ tìm ra em. Nguyên ơi... Anh không thể nào bình yên vui sống khi đã biết rằng trên đời này, anh còn có một đứa con."