Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Don't Ever Get Sick At Granny's
Dịch giả: Phan Hồng Vân
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1107 / 25
Cập nhật: 2018-06-15 18:08:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ầm. Rầm. Rầm.
Tôi đấm rầm rầm vào cửa.
— Bà Marsha, cho cháu ra ngoài. Bà có nghe thấy không? Cho cháu ra ngoài!
Tôi chờ đợi. Không ai trả lời.
— Cửa sổ! – Tôi quay lại và chạy nhanh ra cửa sổ. – Mình sẽ ra lối cửa sổ.
Tôi kéo vội tấm rèm qua bên. Tôi đứng chết sững.
Chấn song! Có rất nhiều chấn song ngoài cửa sổ.
Tôi hét lên. Mình là một tên tù.
Ra ngoài. Phải có cách ra khỏi căn phòng! Ra khỏi ngôi nhà điên rồ này! Tôi chạy ra phía tủ. Có thể sẽ có một lối thoát ở bức tường đằng sau tủ chăng? Tôi mở cửa tủ, tống hết những cái chăn còn lại trong tủ ra, để xuống sàn nhà. Bức tường đằng sau tủ kín đặc. Không một lối thoát.
Tại sao bà lại khoá mình trong này?
Và tại sao bà lại lắp chấn song vào cửa sổ phòng dành cho khách?
— Thật ngu xuẩn. – Tôi tự mắng mình. Kể từ khi tôi tới đây chưa có một điều gì tôi chứng kiến là có lý cả.
Tôi cố mở cửa một lần nữa, lắc lắc nắm đấm cửa, đá vào khe dưới cửa.
K-keng!
Oái! Cái gì thế này! – Một cơn đau dữ dội lên chân tôi.
Tôi cúi xuống xem. Trời, kim loại! Cách cửa được làm bằng kim loại.
— Ôi không! – Tôi đau khổ thốt lên. Không những mình bị nhốt mà mình còn không thể phá nổi cánh cửa.
Tôi đưa mắt quan sát khắp căn phòng. Tìm cách khác. Phải có cách khác để thoát khỏi đây. Sàn nhà!
Tôi vội nằm bò ra sàn và cố cạy móng tay xuống tấm ván sàn. Nhưng tôi chỉ làm mình thất vọng. Tôi mà cứ cạy với đào như thế thì chỉ làm móng tay mình gãy hết mà thôi. Sàn nhà rất cứng.
— Mình đang bị cầm tù! – Thất vọng, tôi đấm tay vào tường.
Tại sao? Tại sao bà lại đối xử với mình như thế?
Mà tôi cũng không thể hiểu sao bố mẹ bỏ tôi lại với một người kinh khủng như vậy.
Có thể tôi cũng không được khỏe. Tôi đã bị say ô tô nhưng Meg cũng thế. Chị ấy còn than phiền vì nóng nhiều hơn cả tôi. Vậy mà chẳng có việc gì xảy ra với chị ấy.
Có thể là tại phiếu điểm mới nhất của tôi. Tôi đạt toàn điểm B các môn nhưng có một điểm D môn Toán. Bố cũng có hơi phiền lòng, mẹ cũng thế.
Chợt tôi mở to mắt lo sợ. Liệu đây có phải là hình phạt đối với tôi vì chỉ đạt kết quả như thế? Tôi lắc đầu. Không thể, bố mẹ không thể làm vậy. Hay đúng thế cũng nên?
Có thể họ không biết bà là người gàn dở. À mà không, bố đã chả nhắc mình về việc không được ốm là gì. Tôi rối trí quá, tôi cảm thấy chóng mặt.
Tôi đi đi lại lại quanh căn phòng. Đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng. Tôi vừa đi vừa day trán. Một ý tưởng loé lên trong đầu. “Mình phải thoát khỏi đây. Trước khi quá muộn.”
Đầu tôi đau nhức. Tôi nhắm nghiền mắt, cố làm dịu cơn đau đầu. Chợt tôi nghe thấy một tiếng động đáng sợ.
Tiếng bước chân.
Tôi mở bừng mắt.
— Ôi không! – Tôi khẽ kêu lên. – Bà Marsha lại trở lại.
Tim tôi đập thình thịch. Tôi thấy khó thở. Bà lại sắp làm khổ mình! Tôi biết thế mà.
Phải trốn! Tôi nhìn nhanh khắp phòng. Nhưng trốn vào đâu đây.
Có tiếng mở khoá rồi tiếng đẩy cửa. Tôi vội nấp ngay vào góc phòng. Tôi ngồi thụp xuống, lưng dán sát vào tường.
Cửa phòng bật tung ra, bóng bà che lấp cả ánh sáng bên ngoài. Chưa bao giờ trông bà giống y tá như thế này. Ngoài bộ trang phục trắng, bà còn chụp thêm lên đầu một chiếc mũ y tá trắng. Bà chống tay ngang hông.
— Có chuyện gì thế Corey? – Bà lên tiếng. – Sao cháu lại dừng tập?
— Cháu… à… cháu vừa mới nghỉ giải lao. – Tôi đáp bằng giọng run run.
Bà sải hai bước dài đến bên chiếc máy. Bà đặt lòng bàn tay lên thử. Nó nguội lạnh.
Bà quay phắt lại phía tôi.
— Cháu nói dối. – Bà lắc đầu chán nản. – Bà không ưa những đứa trẻ dối trá.
— Cháu xin lỗi bà. – Tôi lúng túng. – Không phải cháu vừa mới nghỉ tập mà ý cháu là khoảng mươi mười lăm phút rồi.
Bà bước tới rồi ra hiệu cho tôi đứng dậy. Tôi sợ hãi đứng ngay lên, nép chặt hơn vào tường.
— Cháu biết cháu làm bà nghĩ gì không? – Bà cúi xuống sát mặt tôi.
— Không ạ. – Tôi đáp lí nhí giọng yếu ớt.
Gương mặt bà chuyển ngay thành vẻ chế nhạo chua cay.
— Bà nghĩ cháu không thể khá lên được đâu.
Tôi vội lắc đầu:
— Không, không đúng như vậy.
— Bà cho là cháu thích bị ốm. – Bà hạ thấp giọng vẻ đe doạ. – Thế nên cháu mới xử sự thế.
Tôi cố ngoái đầu sang chỗ khác nhưng bà giữ chặt cằm tôi, gí sát mặt tôi phải nhìn vào đôi mắt xám ti hí của bà.
— Trẻ con khi ốm thường không muốn ở lại lâu nhà bà đâu.
Xin Đừng Ốm Xin Đừng Ốm - R.l.stine Xin Đừng Ốm