Số lần đọc/download: 8308 / 20
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 7 -
P
hượng Hy giật mình vì tiếng la chói tai của bà Phụng. Mới sáng sớm đã có chuyện rồi sao? Dù còn rất buồn ngủ, Hy vẫn ngồi bật dậy. Vừa vươn vai, cô vừa nghe bà Phụng quát:
- Chúng bây toàn một lũ ăn bám, vô công rỗi nghề. Hừ! Bám cho cố vào, tao mà chết, chúng mày chẳng sống một mình nổi đâu.
Giọng Ánh Vy chát chúa:
- Ông Long vòi tiền là mẹ riu ríu xỉa ngay, còn con xin vài chục ngàn mẹ lại mắng. Rõ ràng mẹ thiên vị.
Bà Phụng quát:
- Ở đó mà so bì. Cứ đi làm như con Hy thì khỏi xin tiền ai hết.
Vy ré lên:
- Con có phải dân mồ côi ăn nhờ ở đậu đâu mà cần đi làm. Nếu có làm, con chỉ làm chủ thôi. Mẹ giao quầy video cho con đi.
Bà Phụng gằn:
- Sẽ không có chuyện đó đâu. Đừng đòi hỏi.
Ánh Vy đốp chát:
- Nó sẽ thuộc về ông Long chứ gì. Con không để yên chuyện này đâu, nếu mẹ tính như thế.
Phượng Hy giật mình khi nghe giọng Long bất ngờ vang lên:
- Tao không thèm cái quầy cho thuê băng đĩa ấy. Mày đừng hỗn hào với mẹ.
- Xì! Anh hiếu thảo quá nhỉ. Nhưng nếu chỉ có hiếu với mỗi mình mẹ thôi thì chả xi nhê gì đâu. Ba & nội mới quan trọng kìa. Anh cứ chọc tức 2 người hoài, không khéo gia tài này sẽ rơi vào tay con Phượng Hy mất.
- Phượng Hy không giống như mày nghĩ.
Ánh Vy ong óng:
- Điều này chưa chắc.
Bà Phụng căm phẫn:
- Im đi. Ba chúng mày mới có một thằng con trai. Nó sẽ cướp phần chúng bây chứ chẳng phải con Hy đâu.
Ánh Vy líu lưỡi:
- Mẹ...mẹ bảo sao? Con Chi sanh con trai à? Vậy mà mẹ vẫn để nó yên à? Phải đánh cho nó một trận chứ?
Bà Phụng đắng cay:
- Đụng tới nó, mẹ con mình sẽ ra đường ở đó.
Ánh Vy lớn lối:
- Ra thì ra. Mẹ vẫn còn cái nhà ở chợ Thanh Trì mà, sợ gì cơ chứ?
Phượng Hy mệt mỏi ôm đầu. Cô muốn nằm nướng thêm một chút cũng không được. Uể oải cô xuống bếp làm vệ sinh cá nhân rồi lẻn ra sau vườn. Cô không thích nghe mẹ con mợ Phụng hò hét nữa. Đi vòng vòng trong vườn sớm, hít hương thơm của hoa cỏ vẫn thú vị hơn.
Nhưng thú vị chưa được mấy phút, Hy đã bối rối khi chạm mặt Long. Anh trong nhà đi ra, mặt lầm lì, miệng phì phà điếu thuốc.
Dường như Long cũng bất ngờ khi thấy Hy. Anh hơi khựng lại rồi giả lả:
- Mẹ con anh làm Hy mất ngủ phải không?
Hy cố ra vẻ tự nhiên:
- Đâu có. Thường ngày giờ này em cũng đã thức. Chỉ riêng anh hôm nay dậy sớm hơn mọi ngày.
Long gượng gạo cười:
- Vì anh bận chuyện phải đi.
Phượng Hy lơ đãng hỏi:
- Lại đi Sài gòn à?
- Không. Xa hơn.
Cô chớp mắt:
- Vũng Tàu hay Long Hải?
Long không trả lời, anh ngập ngừng:
- Đi uống cà phê với anh.
Phượng Hy chợt dè dặt:
- Nhân dịp gì mới được chứ?
Long nhún vai:
- Buồn, chán, cô đơn, cần được tâm sự và cần một lời khuyên.
Hy phẩy tay:
- Vậy anh lộn địa chỉ rồi. Em không phải chuyên gia tâm lý.
Long ngọt ngào:
- Nhưng em là em anh. Anh muốn được người thân hiểu mình.
Phượng Hy hất mặt nhin chùm bông mận trắng xóa trên đầu. Hy muốn biết Long nghĩ gì về việc anh vừa có thêm một cậu em trai chưa tròn một tuổi. Đây là dịp để tìm hiểu Long và cũng là dịp Hy thẳng thắng nói với Long những điều cô chưa hài lòng về anh.
Dầu Long có nhiều biểu hiện xấu với ba mẹ và nội, nhưng sao Hy vẫn cảm thấy anh là người tốt. Những hành vi khó coi của Long là một cách phản kháng những bức xúc của nội tâm không giải bày được. Nếu đây là cơ hội nghe anh nói, Hy nên đi uống cà phê lắm chứ.
Hai người có mặt ở quán Chiều Tím. Chắc Long là khách quen nên vừa thấy anh, các cô tiếp viên đã tíu tít chào mời. Long đưa Hy lên sân thượng, chọn một chỗ ngồi kín đáo, yên tĩnh và gọi hai ly cà phê.
Long hỏi:
-Em thấy chỗ này thế nào?
Hy nhún vai.
- Em không có ý kiến, vì thú thật, em ít khi vào quán lắm.
Long xoa cắm:
- Cô Huyền giữ con gái kỹ quá.
Phượng Hy buồn buồn:
- Nhưng mẹ em có sống đời để giữ em mãi đâu. Nếu ngày xưa, em biết tự lập hơn, chắc giờ đã khác.
Long ngập ngừng:
- Em có tin gì của dượng Nhân không?
Hy lắc đầu:
- Không.
- Anh nghỉ, nếu có dịp, em nên về Sài gòn hỏi thăm xem dượng ấy sống thế nào?
Hy nhếch môi:
- Ba em không đáng để được quan tâm. Nhưng dù sao, em vẫn cảm ơn anh đã nhắc nhở.
Im lặng một lúc, Hy hỏi:
- Nếu so sánh, cậu Hai tốt hơn ba em nhiều. Sao anh lúc nào cũng bất đồng với cậu Hai hết vậy?
Long loay hoay ly cà phê trong tay, lâu lắm mới trả lời.
- Vì ông ấy không phải là ba của anh.
Thấy mắt Hy tròn xoe kinh ngạc, Long nói tiếp:
- Chắc em không tin, nhưng đó là sự thật.
Phượng Hy liếm môi, cô nhớ lại những lời úp mở của bà ngoại khi nói về Long, những lời cậu Hai mắng anh... và tự kết luận là Long không nói dối.
Hy nhỏ nhẹ:
- Em tin anh. Nhưng tại sao vậy?
Long gượng cười:
- Câu hỏi đơn giản, nhưng khó trả lời. Vì anh không biết bắt đầu từ đâu.
- Thế tại sao anh biết là... là...
Long trầm giọng:
- Chính bà nội đã nói nhân một lần ba mẹ anh cãi vã. Thoạt đầu, anh tưởng nội giận mẹ nên mới nói như thế cho hả. Nhưng sau đó, anh suy nghĩ, gom góp những câu xách mé của ba, của nội và suy ra lời nội nói là sự thật. Anh hỏi mẹ, bà đã nhìn nhận.
Long đốt thuốc:
- Người ta không có quyền chọn cha mẹ cho mình, nhưng có quyền chọn cách sống với người mình gọi là cha mẹ. Dù biết m2inh không phải là con ruột, chẳng phải cháu đích tôn, anh vẫn sống rất phải đạo cháu thảo, con hiền. Nhưng dường như sự hiếu để của anh chỉ làm bà nội và ba chướng mắt. Hai người hầu như không bao giờ hài lòng anh. Khi chưa biết sự thật, anh luôn nghĩ tại mình nhiều khuyết điểm, nên mới bị rầy la, nhưng sau đó, anh chua chát nhận ra, anh chả có khuyết điểm gì ngoài cái tội là con riêng của mẹ.
Uống một ngụm cà phê, Long nói tiếp:
- Càng cố làm vừa lòng mọi người, càng bị đối xử tệ. Anh đâm ra căm ghét tất cả. Nhất là khi ba muốn có thêm một người vợ khác mà mẹ không chịu. Hai bên mỗi lúc một mâu thuẫn dữ dội. Nội và ba kéo Ánh Vy về phe mình, nên anh cũng chẳng được nó ủng hộ. Trái lại, con bé luôn ganh tỵ với anh.
Cười buồn, Long bảo:
- Anh trở thành người dưng trong chính ngôi nhà nhỏ của mình. Cô đơn, căm phẫn khiến anh thích đập đổ những gì quanh mình. Anh muốn biết ba ruột của mình là ai. Mẹ nhất định không nói, thế là anh đâm ra hận bà. Trước kia, mẹ không đành hanh, nhỏ mọn như bây giờ đâu. Cũng tại anh...quậy mẹ quá, bà đâm ra bẳn tính. Lúc nào mẹ cũng khống đối bà nội, nên dù em vô tội, nhưng vẫn bị kéo vào cuộc. Mẹ trút hết mọi hậm hực đối với nội vào em. Điều này, khiến anh thấy mình có lỗi. Mong em hiểu cho mẹ con anh.
Phượng Hy trầm ngâm:
- Em hiểu mà. Nhưng anh làm khổ mợ Phụng cũng chẳng thay đổi được gì. Tốt nhất, anh nên tìm vui bằng một công việc nào đó.
Long chép miệng:
- Anh cũng nghĩ thế. Cảm ơn em đã cho anh một lời khuyên.
Hai người bỗng im lặng. Long nhìn Hy và nói:
- Cuối cùng anh cũng tìm được người hiểu mình. Phải nói, từ khi có em ở chung nhà, anh bớt lẻ loi, quạnh quẽ.
Phượng Hy lãng đi:
- Chắc anh nói cho em vui, chớ em với anh như mặt trời mặt trăng, mấy khi được gặp nhau đâu.
Long vẫn không rời mắt khỏi gương mặt Hy:
- Đành là vậy. Nhưng anh vẫn thấy ấm áp khi ra vào ngôi nhà từ lâu đã rất lạnh ấy.
Phượng Hy lúng túng vì ánh mắt có phần đắm đuối của Long. Cô bưng ly cà phê lên uống và nhăn mặt:
- Eo ơi! Đắng quá.
Long bật cười thật hồn nhiên:
- Đường vẫn chưa tan hết mà.
Hy nheo nheo mắt:
- Trong cái đắng vẫn còn vị ngọt chưa tan.
Long tha thiết:
- Em chính là vị ngọt của đời anh đấy Hy.
Phượng Hy nghiêm mặt:
- Không nên nói như thế. Chúng ta là anh em.
Long lắc đầu:
- Anh và em không có quan hệ máu mũ ruột rà nào hết.
Hy kêu lên:
- Chính vì nghĩ như vậy, nên anh cho mình quyền thân mật quá mức với em phải không? Em phải nói rõ với anh. Em luôn luôn coi anh là anh mình. Trước kia, bây giờ và sau nầy cũng vậy.
Long trầm giọng:
- Nhưng anh thì không. Trong tim anh, em đứng ở vị trí khác.
Hy đứng dậy:
- Em tới đây không phải để nghe những lời đó. Đừng làm em khó xử hơn nữa khi lúc nào em cũng phải sống trong tâm trạng đối phó với mợ Phụng và chị Vy.
Không đợi Long nói thêm câu nào, cô hấp tấp chạy xuống đường, ngoắt chiếc xích lô đang trờ tới.
Ngồi trong xe, Phượng Hy nhắm mắt, nghe tim đập thình thịch. Cô chợt muốn khóc khi nghĩ tới Long. Anh rất nhiều bồ bịch, lẽ nào không có ai là tri kỷ để anh phải thốt lên những lời như tỏ tình với Hy? Mà sao cô thấy buồn thế này cơ chứ? Phượng Hy chưa hề nhận nhận một lời tỏ tình nào. Cô từng khao khát có một tình yêu, có một người đàn ông cạnh mình để san sẽ buồn vui, nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng mình phải rơi vào hoàn cảnh vừa rồi.
Tại sao cuộc sống luôn dành cho cô nhiều oái oăm trắc trở như thế nhỉ?