Số lần đọc/download: 1163 / 4
Cập nhật: 2015-11-22 15:24:48 +0700
Chương 7
T
rước khi đi thăm Bình, Trúc đã cùng Mộ Dung bàn luận rất nhiều chung quanh vấn đề tình cảm giữa nàng và Bình. Theo Mộ Dung thì Trúc bắt buộc phải chọn một trong hai biện pháp dứt khoát: Một là nghiêng hẳn về phía Bình và giải quyết dứt khoát với Khâm, vì cả hai chưa có hình thức hôn nhân nào cả, Trúc hoàn toàn có quyền chọn lựa người bạn đường hợp ý với mình; hai là nếu chọn Khâm thì Trúc phải tránh gặp Bình vì anh đã tỏ ra có cảm tình với Trúc, chứ Trúc không thể để câu chuyện kéo dài mãi trong tình trạng khó xử mà lụy cho cả ba!
Vì vậy, khi đối diện với Bình, Trúc đinh ninh rằng có thể nàng sẽ chọn giải pháp thứ nhất, vì Trúc hoàn toàn bị lôi cuốn phải ngả hẳn về phía Bình. Trong lúc đối diện với anh, trông anh cười, nghe anh nói, nhìn những động tác khoan thai, mà Trúc chưa hề trông thấy ở một người con trai nào, của Bình, ngần ấy thứ đã xâm nhập và ở sâu trong tiềm thức của Trúc từ lâu lắm.
Theo kế hoạch của Mộ Dung, nếu Trúc chọn Bình thì hãy khéo léo trả quyển sổ tay cho Bình, vì đó là một cách nói cho Bình biết, Trúc đã hiểu rõ lòng anh. Nếu Bình thật lòng yêu Trúc thì anh sẽ theo cái đà ấy mà tiến xa hơn. Bằng ngược lại thì Trúc phải tránh xa Bình, coi như không biết gì về những điều trong quyển sổ tay và giữ nó luôn để làm kỷ niệm.
Có lẽ định mệnh đã an bài mối duyên giữa Bình và Trúc chỉ có thế thôi, nên đúng cái lúc Trúc quyết định sẽ tìm cách trả quyển sổ tay cho Bình thì nàng nhận được thư Khâm. Một cuộc chiến tranh bùng nổ trong tâm hồn Trúc. Nàng cố gắng phấn đấu cho đến phút giáp mặt Bình trên giường bệnh của anh mà trận chiến vẫn chưa ngã ngũ ra sao. Rốt cuộc, Trúc đành để cho quyển sổ nằm nguyên trong túi áo cho đến lúc ra về.
Mộ Dung vẫn để ý từng cử chỉ của Trúc nên vừa ra khỏi nhà Bình, Dung nói:
- Thế là cậu đã quyết định?
Trúc lắc đầu. Mộ Dung tiếp:
- Thế là nghĩa làm sao?
- Chả biết nữa cậu ạ, tôi hoang mang lắm!
Mộ Dung thở dài. Niệm Từ nói:
- Hay là cứ yêu hai chàng cho xong.
Trúc cười thảm não. Mộ Dung nói:
- Yêu kiểu đó thì lên đến thiên đàng tình ái bằng một phát súng tiễn linh hồn em xa anh và anh sẽ theo em.
- Giỡn chị, ai chứ ông Bình thì em dám đoan chắc là ông ta không dám làm thế. Vả lại ông ấy làm gì có súng?
- Không có súng, không biết dùng dao à?
Mộ Dung nói. Trúc bật cười:
- Gớm, các cậu nằm mơ ngay cả ở ngoài đường ngoài xá như thế này à?
Mộ Dung nghiêm sắc mặt:
- Cậu bảo tôi nghe, cậu đã quyết dịnh như thế phải không?
- Quyết định thế nào cơ?
- Đừng vờ nữa. Cậu đã quyết định chọn Khâm phải không?
Trúc chau mày, xong mím môi im lặng. Mộ Dung nhìn Trúc nói:
- Cậu trở nên vô cùng khó hiểu.
Niệm Từ nói chen:
- Thế còn chị, bộ chị tưởng là chị dễ hiểu lắm đấy à? Bảo cho chị biết, chính chị còn chưa hiểu được lòng mình thì đừng hòng đi hiểu kẻ khác cho thêm phiền.
- Ai bảo với cô là tôi không hiểu được lòng tôi? Tôi không hiểu tôi thì còn ai hiểu, cô hiểu à?
- Ấy đấy! Chỉ có em mới hiểu được lòng chị, đi guốc trong tim chị mà thôi!
Mộ Dung bĩu môi:
- Tài nhỉ? Thế cô hiểu tôi ra làm sao?
- Chị ấy à? Mâu thuẫn!
- Mâu thuẫn trong những việc gì mới được?
- Việc anh chàng David ấy!
- Cô chịu khó theo dõi tôi đến thế cơ à?
Trúc chen vào:
- Thế nào, Mộ Dung, câu chuyện đi đến đâu rồi?
- Đã bảo với cậu là vớ vẩn!
- Vớ vẩn? Vớ vẩn cái nỗi gì mà ngày nào cũng đọc thư của người ta?
Niệm Từ nói. Mộ Dung cãi lý:
- Ơ hay, thư của người ta gửi cho tôi thì tôi đọc là lẽ dĩ nhiên!
- Nếu đổi lại là em thì em gửi hoàn những phong thư ấy cho hắn, tuyệt nhiên không bóc ra đọc.
- Tại sao?
-… Đã bảo với chị là vớ vẩn mà lại! Ai lại, mồm thì cứ kêu vớ vẩn mà tay thì cứ cầm chắc bức thư của người ta mà đọc đi đọc lại mãi!
Mộ Dung nói gượng:
- Mày chả hiểu gì cả, nhóc con ạ!
Rồi như sợ Niệm Từ tiếp tục phân tích tâm lý, Mộ Dung quay sang hỏi Trúc:
- Cậu phải có hành động dứt khoát mới được, cứ như thế này mãi có ngày cậu phải đi trị bệnh thần kinh mất.
Trúc ngẩng nhìn trời. Ánh sáng trong tia nắng mặt trời chiếu vào mặt làm Trúc muốn hắt hơi. Nàng cúi đầu nhìn xuống chân nói như tự thú:
- Tôi không biết nói sao bây giờ. Thú thực với cậu, tôi công nhận mình có cảm tình với Bình, nhưng không thể làm thế nào hơn được, vì đối với Khâm, không phải chỉ có vấn đề tình cảm suông mà thôi, lại còn có cả vấn đề trách nhiệm trong ấy nữa, mà hai chữ trách nhiệm luôn luôn là một gánh nặng đeo mang trong lương tâm mình.
- Tôi hiểu, nhưng không có việc gì là không giải quyết được cả. Chúng ta phải cố gắng tự tìm cho mình một cách thức, một phương pháp để giải quyết vấn đề chứ?
- Để xem đã, có thể là không có một phương pháp hay cách thức nào hiệu nghiệm bằng thời gian.
Cả ba đều im lặng đi bách bộ trên đường về nhà, mỗi người mang trong tâm hồn một ý niệm.
Lúc đi ngang qua một chiếc cầu, Mộ Dung như cảm hoài điều gì, cô để bàn tay kéo lê trên thanh sắt một bên thành cầu nói:
- Đoạn trường ai có qua cầu mới hay! Theo lập trường của tôi, nếu tôi là cậu, tôi sẽ yêu Bình. Nhưng biết đâu khi tôi thực sự ở trong trường hợp của cậu, tôi lại chẳng hoang mang như cậu vậy!
Trúc cười. Niệm Từ nói:
- Bảo là chị mâu thuẫn thực chả sai tí nào cả. Em chưa qua cầu đoạn trường bao giờ, nhưng em biết, chỉ có một cách này là có thể giải quyết vấn đề của chị Trúc.
- Cách gì thế?
Trúc hỏi. Niệm Từ ra chiều bí mật:
- Thiên cơ bất khả lậu!
Mộ Dung nói:
- Phét vừa thôi, ai còn lạ gì cô?
- Cái chị này, chị không biết gì cả thì im lặng cho người ta nhờ!
Trúc chen vào nói:
- Có cách gì Niệm Từ nói ra đi, để còn phải nghiên cứu lại nữa.
- Chị phải lánh mặt ông Bình một thời gian.
- Để chi vậy?
Mộ Dung hỏi. Niệm Từ đáp:
- Thì để thử thách lòng chị Trúc chứ còn để chi nữa? Sao mà chị… khờ thế?
Mộ Dung định làm dữ, nhưng chẳng hiểu nghĩ sao cô lại gật gù nói với Trúc:
- Cậu sửa soạn tôn con bé làm “cố vấn ái tình” cho cậu đi là vừa.
Niệm Từ hăng hái nói:
- Việc ấy là lẽ đương nhiên, nhưng em còn phải nghĩ lại đã. Làm cố vấn ái tình cho chị Trúc không khoái bằng làm cho chị…
- Tôi cóc cần cô!
- Biết đâu đấy?
Trúc chen vào nói:
- Trở lại vấn đề cũ đi, Niệm Từ!
- Vâng, em cho là chị nên xa ông Bình một thời gian, xem chị có cảm thấy đau khổ không? Nếu không đau khổ, tiếc nuối chi cả thì chả hề gì, chị cứ việc yên tâm mà chờ đợi anh Khâm. Bằng ngược lại thì chị nên bỏ anh Khâm mà yêu ông Bình, lấy ông ấy, nếu không chị sẽ đau khổ suốt đời.
Trúc nhìn Mộ Dung:
- Cậu có ý kiến gì không?
Mộ Dung cười:
- Cái ấy còn tùy ở cậu, nếu cậu thấy thích thì cứ thử xem sao?
- Đáng được thử thách, nhỉ?
Niệm Từ nhìn Trúc hỏi. Trúc gật đầu:
- Ừ, đáng được thử thách!
Cả ba lại tiếp tục im lặng đi nốt quãng đường. Buổi sáng chủ nhật từ từ trôi qua theo những chiếc bánh xe lăn hối hả trên đường xá tấp nập.
Những ngày kế tiếp cũng đã trôi qua trong một cuộc thử thách. Trúc đã lấy lại được sự bình thản của những ngày Bình chưa xuất hiện. Trúc nghĩ, có thể nàng sẽ mãi mãi giã từ những sự mâu thuẫn và đau khổ đâu đâu trong tình cảm. Vấn đề đã giải quyết êm xuôi trong một tâm trạng khẳng khái. Trúc đã bày tỏ sự việc với Mộ Dung và Niệm Từ. Niệm Từ hớn hở đưa cao ngón tay cái lên nói:
- Thấy chưa, kế hoạch của em là số dách mà!
Còn Mộ Dung thì chỉ nghiêm trang nói:
- Thư Trúc, cậu hãy suy nghĩ cho chín, không nên nuôi dưỡng tình yêu bằng ảo giác.
- Ảo giác? Cậu chỉ Khâm ư?
- Ừ!
Niệm Từ nói:
- Cái chị Dung này, việc của chị Trúc thì tự chị ấy quyết định lấy, việc gì đến chị mà chị phải thương vay tiếc mướn cái nhà ông Bình ấy. Chả lẽ…
Mộ Dung đưa tay bịt mồm Niệm Từ nói:
- Im mồm, định nói nhảm à?
Trúc cười nói với Mộ Dung:
- Cậu yên tâm. Tôi hiểu tôi nhiều hơn cậu nghĩ!
Tuy nói thế nhưng Trúc bắt đầu cảm thấy bận tâm về hai chữ “ảo giác”. Mộ Dung là kẻ ngoại cuộc, có thể cô đã nhìn thấy những viễn tượng mà Trúc chưa thể nhìn thấy, và ý nghĩ của Mộ Dung đã được bộ não sáng suốt của cô gạn lọc kỹ càng trước khi nói ra. Ý nghĩ này làm Trúc không dám chủ quan thái quá. Đồng thời, trên một phương diện khác, Trúc mơ hồ cảm thấy, trong tâm trí nàng đã sẵn sàng chuẩn bị để thích ứng một biến chuyển, một biến chuyển rất mông lung, mơ hồ.