Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Mitsuyo Kakuta
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1761 / 82
Cập nhật: 2017-08-04 14:04:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
húng tôi đã mua đồ tắm ở nhà ga. Góc trong cùng của một tiệm bán bánh kẹo và quà lưu niệm có treo vài bộ đồ tắm lạc lõng, chúng tôi chỉ còn cách chọn mua ở đó. Tôi cố tình lựa một bộ bèo nhún, diêm dúa mà nhất định tôi sẽ không bao giờ đụng đến nếu không rơi vào tình cảnh như hiện nay. Bố cũng mua một cái quần bơi như quần lót. Cũng muốn có phao bơi, ván lướt này nọ nhưng khi thấy bố ra sức dò xem giá từng món đồ, tự nhiên tôi không thể đòi hỏi gì với bố được nữa. Khi nghe tôi nói “chẳng cần gì nữa” thì bố thở phào, cười nhẹ nhõm. Trông mất phong độ ghê.
- Thương lượng được chứ?
Tôi hỏi bố khi rảo bước trên con đường nhỏ dẫn ra biển, bao bọc hai bên đường là hàng rào cây được xén tỉa gọn gàng.
- Chẳng suôn sẻ gì, mẹ mày đúng là cứng đầu.
Tôi nhìn lên, mép bố lỉa chỉa những sợi râu nhỏ. Nhìn bố như tội phạm bắt cóc trẻ em thứ thiệt. Bên kia hàng rào có vài cây thân cao to, mọc thẳng đứng, tiếng ve từ đó vọng xuống rền vang. Con đường cứ thế thẳng ra biển nhưng trước mặt tôi cứ sóng sánh sao sao khiến tôi cảm giác chẳng còn biết mình là ai, đang đi đâu với tên bắt cóc này.
- Vậy chứ bố đòi mẹ cái gì? Không phải tiền thì bố đòi gì để đổi con?
Bố không trả lời câu hỏi đó mà nói:
- Không chừng phải để Haru gọi điện thoại quá. Lúc đó nhớ là phải la hét như là thảm lắm ấy, nào là “mẹ ơi, con muốn về nhà”, hay “con nhớ mẹ”, đại loại vậy. Chứ đừng có mà nhiều chuyện là đang tắm biển, đang ở nhà nghỉ này nọ đấy.
Hẳn bố tin tưởng tôi sẽ không giả vờ đi vệ sinh rồi gọi điện cho mẹ. Chuyện đó dễ như trở bàn tay. Tôi có thể lén lấy thẻ điện thoại từ ví bố rồi gọi về nhà, báo mình đang ở đâu, mau đến ngay thì mọi chuyện sẽ bại lộ mà. Nhưng đương nhiên tôi không làm mấy chuyện đó. Từ lúc mẹ đi săn hàng giảm giá, tôi không được nghe tiếng mẹ. Nhưng tôi đã tự nhủ khi nào muốn nói chuyện với mẹ, tôi sẽ gọi điện. Không chừng đầu óc bố kém cỏi hơn tôi tưởng nhiều. Không phải loại người có thể phạm tội.
Con đường trở nên thoai thoải dốc rồi thình lình tầm mắt bị cắt ngang bởi bãi biển. Sóng biển trải dài trắng xóa, dọc bãi cát là mấy cái ô to đủ loại màu sắc.
- Biển! Biển!
Tôi nhắm về hướng biển đang trải rộng trước mắt mà chạy. Đôi dép mượn ở nhà nghỉ suýt mấy lần tuột khỏi chân vì quá rộng, nhưng đúng là không thể không chạy khi biển đã ngay trước mặt.
Tôi lao xuống biển, rồi chạy lên bờ, cứ thế không biết bao nhiêu lần, còn bố cứ đeo kính mát mà ngủ suốt dưới ô che. Nhưng mỗi lần như vậy thì có thêm một lon bia bên cạnh bố. Tắm biển cũng đã mệt, còn bố lại nằm ngủ ỳ ra, thế là tôi ngồi xuống bãi cát ngắm người ta qua lại trước mặt mình. Có mấy người bôi dầu đỏ nâu toàn thân bóng loáng đi qua đi lại, tụi con nít lóc nhóc thì nghịch cát sát mép sóng vỗ.
Tôi phát hiện ra con nhóc ở nhà nghỉ lúc nãy. Nó đang ôm phao đi từ dưới biển lên. Ánh mắt chúng tôi lại gặp nhau. Nghĩ nó thể nào cũng nhìn mình bằng đôi mắt mang-hình-viên-đạn nên tôi chuẩn bị tư thế phòng thủ thì không ngờ nó nhìn tôi nhoẻn miệng cười. Nụ cười rạng rỡ đó thật hợp với quang cảnh bãi biển rực nắng khiến tôi không thể nào không cười đáp trả. Con nhóc đi thẳng tới chỗ tôi, ngồi thụp xuống.
- Tên gì?
Nó hỏi tôi cộc lốc, ra chiều thân thiết như bạn cùng lớp.
- Haru.
- Ưm, tớ là Chizu. Thấy tên lạ không? Thằng em tớ tên Kazu. Ấy lớp mấy?
- Lớp năm.
- Vậy bằng tuổi rồi. Phòng mấy?
- Ờ ờ, phòng số ba.
- Vậy bên cạnh rồi. Ở đến khi nào?
- Khoảng hai ngày nữa.
Tôi nói bừa. Chứ thật ra có biết đến khi nào đâu. Tôi muốn ở lại đây thêm hai ngày nữa nhưng gì thì gì tôi chỉ là một đứa bé đang trong tình cảnh bị bắt cóc mà thôi.
- Chiều mai tớ về rồi. Lại phải đi xe, phát mệt. Thể nào cũng tắc đường cho xem. Kazu lại rên rỉ, mama sẽ bực mình. Xin đi vệ sinh thôi mà cũng bị mắng như chơi.
Tôi bật cười. Thấy cách nói chuyện của Chizu thật hay. Chẳng chút khách sáo, e dè, cứ như bạn thân lâu ngày, chuyện gì cũng tám được vậy.
- Người nãy là bố ấy hả?
- Ứ ừ, là ông chú bà con.
Cứ nghĩ không biết con nhóc sẽ hỏi tiếp những gì – nếu tôi trả lời là bố thì nó sẽ hỏi mẹ đâu, trả lời mẹ ở nhà thì chắc chắn nó sẽ hỏi tại sao? – mà cứ vậy thì không chừng tôi huỵch toẹt ra là mình đang bị bố bắt cóc mất – thật phức tạp, nên tôi lại nói dối cho xong chuyện. “Bố mẹ tớ bận lắm, không dẫn đi đâu chơi hè được nên bán tớ cho ông chú bà con này.”
- Hừm… bận rộn nhỉ. “Chuyện thường ngày ở huyện” của mấy người lớn ấy mà.
Chizu tỏ vẻ người lớn ra mặt. Cứ nghĩ nó sẽ hỏi “sao bận dữ vậy” thì nó lại hỏi một câu thực tôi không ngờ đến:
- Vậy bố mẹ tình cảm không?
Tôi phải nói dối lần nữa:
- Ưm, cũng được. Xem video chung, đi karaoke, đi ăn và để mặc tớ ở nhà. Ngày nghỉ còn bày đặt hẹn hò nữa, già rồi mà còn nhắng lắm.
Tôi thấy bực khi miệng cứ nói dối trơn tru như thế. Nói dối một lần rồi thì cảm giác như “chém gió” kiểu gì cũng được khi trong đầu hiện lên quang cảnh giả tạo đó. Cảnh tôi, rồi cảnh bố mẹ hạnh phúc bên nhau đến mức quên cả tôi.
- Hừm… Nhà tớ thì chẳng vui vẻ gì mấy. Lúc nào cũng tranh qua cãi lại. Được dẫn đi biển thì cũng vui đấy nhưng lúc ngồi trong xe, hay kiểu gì đến tối cũng oải nhất. Cái vụ đi nghỉ này cũng vậy, tranh cãi đến mức hết muốn đi luôn. Xét trên phương-diện-giáo-dục thì rõ ràng chẳng hề tốt đẹp!
Chizu vừa nói vừa khảy cát ướt dính ở chân. Sau đó đột nhiên hỏi:
- Nhìn thấy đơn ly hôn bao giờ chưa?
Tôi lắc đầu thì con bé nói “tớ thấy rồi” và ghé mặt sát vào tôi:
- Tớ thấy tờ đơn đó nằm một cục trong thùng rác. Nhà tớ, “tình hình” nhỉ?
Mấy giọt nước trên tóc Chizu rỏ xuống vai tôi. Nghĩ Chizu chắc không nói dối làm gì nên tự nhiên tôi thấy ngài ngại cho nó. Có lẽ tôi có tố chất của một tội phạm. Ít nhất là hơn bố!
Cứ mỗi lần sóng cao là nghe tiếng ồ lên thích thú. Đứa bé đang cầm xẻng vọc cát giật mình ngẩng lên nhìn sóng ùa tới. Tôi quay lại nhìn, bố vẫn đang nằm ngủ. Bóng ô che bị lệch nên ánh nắng chiếu thẳng vào người bố. Da bố từ trắng chuyển sang đỏ au.
- Không có anh chị em gì hết à?
Chizu hỏi nên tôi quyết định đã lỡ “chém gió” rồi nên phải làm tới luôn. Tôi cứ nói những gì mình nghĩ, những gì mình cho là hay.
- Có một chị. Sang năm lên cấp hai(7) rồi. Ở nhà với bố mẹ, chắc giờ này đang bò ra mà học đấy. Tớ cũng muốn vào trường đó. Học dở như tớ thì hơi bị khó nhưng nếu chị ấy kèm cho thì cũng có tý hy vọng. Chị tớ hiền mà duyên dáng lắm, tình thương mến thương lắm nên tớ chỉ muốn học chung trường với chị ấy thôi.
- Ấy học dở lắm à?
Chizu hỏi.
- Ừm.
Chuyện này thì thật. Thành tích học tập của tôi chẳng lấy gì làm sáng sủa cho lắm.
- Tớ thì, học sinh giỏi đấy nhé, lúc nào cũng tốp đầu luôn.
Chizu nghiêm túc nói. Tôi chưa từng gặp ai nói chuyện đó khơi khơi như vậy nên có hơi lúng túng, không biết nói gì. Chizu cười.
- May quá, cũng có cái hơn Haru. Bố mẹ nhà Haru thì tình cảm, nhà tớ thì “ca nhạc” suốt ngày; nhà Haru có chị dễ thương, còn tớ thì cực ghét thằng Kazu; đến đây mà Haru còn học giỏi nữa thì bất công quá.
- Thì bộ đồ tắm của ấy sành điệu hơn đấy thôi.
Tôi cười, Chizu chăm chú nhìn bộ đồ tôi mặc và cười vang “chuẩn không cần chỉnh”.
Thình lình con nhóc im lặng, nhìn hai bàn tay dính đầy cát do vọc cát ướt nãy giờ, rồi lại nói vẻ nghiêm trọng:
- Tớ nghĩ, chẳng may nhà tớ mà có chuyện gì, tớ thì không sao chứ thằng em mít ướt đó còn nhỏ nên tớ phải lo cho nó, tớ phải bảo vệ nó.
Con nhóc nói vậy khiến tôi ngạc nhiên nhìn nó. Khuôn mặt nhìn thẳng về phía trước của Chizu trông thật người lớn như những lời nói của nó vậy, tôi chẳng biết nói sao. Bà chị xinh đẹp, dịu hiền sống trong đầu tôi làm gì giúp được tôi nếu có chuyện không may xảy ra. Tôi nghĩ mình có thể nói bất kỳ chuyện gì với cô bạn này. Bởi chính Chizu đã nói những sự thật của nó cho tôi nghe dù chỉ mới sáng nay thôi, tôi còn nhìn nó căm tức cơ mà. Tôi muốn nói rằng bố mẹ mình đâu có sống với nhau, tớ làm gì có bà chị đáng tin cậy như đằng ấy, chưa kể còn đang bị bố bắt cóc, bố mẹ đang bí mật trao đổi điều kiện gì gì nữa cơ.
Người mẹ có dáng vẻ cao ráo chen qua sóng người, cao giọng gọi “Chi à!” Cô ấy cười chào tôi và nói với Chizu:
- Chi, sắp bốn giờ rồi, mau về thôi!
- Ơ, phải về rồi sao?
Chizu nói giọng bất mãn, thì cô ấy còn nói với vẻ bất mãn hơn:
- Không nghe bố nói đi suối nước nóng à? Đi chừng ba mươi phút chứ mấy, có trong danh sách một trăm suối nước nóng nổi tiếng đấy.
Cô kéo tay bắt Chizu đứng dậy. Cô bạn hất tay mẹ ra, tự mình đứng lên và nhìn xuống tôi nói nhanh:
- Còn ở lại hai ngày nữa mà phải không? Ngày mai cho tớ địa chỉ nhé.
Tôi gật đầu cái rụp. Chizu bỏ đi trước, mẹ cô bạn lại gật đầu chào tôi với khuôn mặt như giãn ra và đuổi theo sau Chizu.
Mặt trời đã ngả bóng. Những con sóng lúc nãy còn xa bờ nay đã kéo đến tận đây, những bóng người đi trên bãi cát ướt đổ dài, đan vào nhau. Tôi đứng dậy, phủi cát dính trên áo tắm rồi đến chỗ bố đang nằm ngủ. Bóng tôi vắt ngang qua cơ thể đã đỏ như tôm luộc vì phơi nắng của bố.
Tối đó, sau bữa tối thịnh soạn với bao nhiêu là món được bưng đến tận phòng, bố rủ tôi “chơi pháo hoa”. Bố mặc bộ yukata của nhà nghỉ, còn tôi thay cái áo phông mới tinh theo bố ra ngoài.
Phía trước nhà nghỉ tối như mực, giữa những hàng cây âm u như hút trọn màn đêm là tiếng ve rền rĩ. Đầu đường lại sáng chói như cửa đường hầm. Ở đó, quán xá xếp hàng dãy. Ngẩng lên nhìn bầu trời, tôi thấy mặt trăng tròn vạnh và nhỏ xíu lơ lửng như một viên kẹo màu vàng. Xen giữa tiếng ve kêu là tiếng dép của bố và tôi.
Chúng tôi không nói gì, cứ thế đi, được một lúc thì đột nhiên bố nắm lấy tay tôi. Lần nắm tay bố gần đây nhất đã lâu đến mức cứ tưởng như từ mấy trăm năm về trước nên tim tôi cứ lâng lâng, không yên, thực tình tôi thấy thật mất tự nhiên khi nắm tay đi như thế. Bố nắm tay tôi nhẹ nhàng, vừa đi vừa huýt sáo. Ánh đèn của mấy cửa tiệm lớn rõ dần. Tôi vừa đi vừa tự nhủ mình như một con ngốc, mình là con, người đàn ông đi bên cạnh là bố, trên con đường tối đen thế này thì nắm tay nhau không có gì là mất tự nhiên cả, rất ư là bình thường nhưng thật sự trống ngực tôi vẫn không chịu lắng, tôi thử lắc người thật mạnh. Thế là hai cánh tay ở giữa chúng tôi cũng lắc mạnh như xích đu. Mặt trăng bé xíu, tròn vành vạnh, còn bàn tay tôi nằm gọn trong lòng một bàn tay to lớn, ấm áp và tôi đã mong ánh sáng nơi đầu đường kia cứ ở xa tít tắp, sao cho đi mãi vẫn không đến nơi.
Trong lúc bố còn đang ngủ, tôi thức dậy, thay đồ tắm, chuẩn bị mọi thứ, nhét đồ đi biển vào túi nhưng khi ăn sáng, gọi điện thoại xong, bố quay lại và nói “đi khỏi đây thôi”.
- Tại sao? Đi biển đi, con còn muốn bơi nữa.
Bố phớt lờ tôi, cứ thế thu dọn đồ đạc với cái đầu bù xù. Bên ngoài khung cửa sổ đang mở toang là bầu trời xanh trong như muốn bay lên. Bố cởi yukata, mặc áo rồi xỏ chân vào ống quần.
- Bố à, đi biển đi! Tại sao lại phải đi khỏi đây chứ? Mà đi đâu? Ở đây thêm một tối nữa đi.
Tôi vừa đi quanh bố đang thay đồ vừa nói. Bố đáp với cái giọng khàn đặc của người mới ngủ dậy:
- Đi biển vậy đủ rồi. Đi chỗ khác thôi.
Tôi phản đối:
- Chưa đủ! Con muốn bơi nữa. Bố nói là đi chỗ nào con thích mà. Con thích chỗ này, thích ở đây! Bố à, bố!
Bố ra bồn rửa mặt. Nước văng tung tóe ra xung quanh làm ướt cả chân tôi. Tôi giậm chân xuống sàn, nằng nặc như một đứa bé con đòi mua đồ chơi:
- Không đi đâu hết! Có đi bố đi một mình đi, con sẽ ngủ lại đây, một mình. Bố có nghe không vậy?
Tôi tiếp tục một cách ngu ngốc, đòi đi bơi và ngủ lại đây một mình. Đã lâu lắm rồi tôi mới “vận hết nội công” như thế này để sự việc theo ý mình. Nếu là thường ngày, dứt khoát không có chuyện tôi giở trò nhảm nhí thế này. Vì mẹ rất ghét kiểu ăn vạ như vậy, chính tôi cũng biết càng làm thế sẽ chỉ khiến sự thể tồi tệ hơn mà thôi, tôi cũng biết rõ là cái dáng điệu của tôi lúc này trông thật khó coi cỡ nào. Nhưng tôi không thể dừng lại. Tôi mong có thêm một ngày, chỉ một ngày nữa thôi cũng được, một ngày giống hệt ngày hôm qua.
- Hôm trước bố đã nói rồi mà, bố nắm quyền chủ đạo.
Quay khuôn mặt sũng nước sang nhìn tôi, bố nói, giọng nghiêm túc. Bố lau mặt bằng tay áo, rồi nhét khăn, bàn chải đánh răng vào túi xách, kéo khóa. Xem ra có nói gì đi nữa bố cũng không chịu ở lại đây. Tôi không xin xỏ, năn nỉ nữa. Tôi tròng thêm cái áo thun và quần jeans bên ngoài bộ đồ tắm, sang phòng bên cạnh. Tôi gõ cửa và mong Chizu hay mẹ nó xuất hiện. Tôi muốn cho Chizu địa chỉ. Bởi chúng tôi đã hứa với nhau như vậy. Hình như cả nhà Chizu đã đi biển, cánh cửa phòng cứ trơ như đá. “Thế này khác gì bắt cóc thật” – tôi thử nói đùa nhưng chẳng thể nào cười nổi mà lại thấy nghèn nghẹt nơi hốc mũi.
Trong lúc bố thanh toán tiền phòng, tôi đứng ở khu sảnh chờ u ám ấy mà nhìn ra ngoài cửa kính. Con đường hôm qua tối đen như mực là thế nay lấp loáng trắng dưới ánh nắng mặt trời. Tiếng ve kêu như mời gọi tôi tràn qua cả lớp cửa đóng kín. Mũi tôi cứ nghèn nghẹt như thể ăn phải miếng sushi có mù tạt. Chỉ cần tôi mở miệng ra là nước mắt sẽ lăn xuống ngay. Biết đâu khóc một chút thì sẽ thoải mái hơn. Và chắc chắn bố sẽ luýnh quýnh chứ chẳng chơi.
Tôi bậm chặt môi “nhất định không được khóc”. Sẽ không làm cho bố luýnh quýnh. Nhất định không để bố phải dỗ dành gì cả. Nếu bố đã ép buộc tôi phải đi theo đến nơi nào đó thì tôi đây sẽ trả đũa lại. Tôi nhìn trừng trừng ra bên ngoài nắng chói chang đến nhức cả mắt, và lên kế-hoạch-tác-chiến.
Tôi Bị Bố Bắt Cóc Tôi Bị Bố Bắt Cóc - Mitsuyo Kakuta Tôi Bị Bố Bắt Cóc