Số lần đọc/download: 12263 / 27
Cập nhật: 2015-11-17 05:36:43 +0700
Chương 7
H
uyền Thi ngồi lặng lẽ đút cho mẹ từng thìa cháo. Đêm qua Lâm Hoàng không tới rước cô về. Anh cũng không gọi điện cho cô như lời hứa. Huyền Thi cũng không trách anh. Việc nuôi bà Huyền Thanh là nhiệm vụ của cô chứ đâu phải của Lâm Hoàng. Nhưng vì sắp thi tốt nghiệp nên cô phải nhờ Lâm Hoàng thay thế chăm sóc cho mẹ.
Việc này Lâm Hoàng tự nguyện. Cô cảm động vì anh quá tốt với cô. Nếu không bị bệnh bà Huyền Thanh đã tổ chức lễ đính hôn cho hai người rồi Huyền Thi chấp nhận Lâm Hoàng là người chồng tương lai, cô thấy không có gì hối tiêc, chỉ tội nghiệp Tấn Hưng mà thôi.
Bà Huyền Thanh lắc đầu:
- Mẹ không ăn nữa con trở về nhà lo học hành đi. Chút nữa Lâm Hoàng sẽ vào với mẹ.
Huyền Thi lại lấy thuốc cho mẹ uống:
- Nhưng anh ấy đi lo công việc gì đó. Mẹ đừngg có đợi anh ấy mà buồn. Con về thay đồ đạc rồi trở vào với mẹ.
Bà Huyền Thanh nhăn nhó:
- Con cứ ở nhà, Lâm Hoàng có nhờ y ta ở đây chăm sóc cho mẹ rồi. Vã lại vài hôm nữa khỏe, mẹ sẽ về. Còn lo lề đính hỏi cho con và Lâm Hoàng nữa.
Huyền Thi e thẹn.
- Mẹ à! Con chưa muốn láy chồng con muốn ở vậy nuôi mẹ được không?
Bà vuốt tóc con gái cười nói.
- Khờ quá! Con gái lớn phải lấy chồng chứ, có chồng lo cho mình, cho mẹ, con còn đòi hỏi gì nữa. Lâm Hoàng tốt lắm con ạ. Đừng từ chối làm khổ nó nghe con.
- Dạ.
Huền Thi tỏ ra ngoan ngoãn. Cô lắng nghe lời mẹ nói thật ngọt ngào.
- Lâm Hoàng đeo đuổi con mấy năm rồi. Con bắt nó đợi mãi coi chừng nó đợi không nổi phiền lắm nha con. Xung quanh nói có biết thì cô gái đẹp yêu mến nó. Lúc nào lòng nó cầm không đậu, con sẽ mất nó như chơi. Đàn ông mà, đừng có chùng chình mãi cơ hội hạnh phúc không tìm đến mình mãi đâu con gát ạ.
Huyền Thi hơi buồn cô gật đầu như cái máy:
- Dạ, con hiểu lời mẹ rồi. Nhưng con định học ra trường có việc làm ổn định, sau tính chuyện tương lai cũng không muộn. Và điều kiện là mẹ phải vui khỏe đó.
Bà Huyền Thanh nheo mắt cười:
- Lớn tuổi, nay ốm mai đau. Chính vì vậy mẹ mới lo cho tương lai của con, lỡ có chuyện gì con sống một mình ai đâu giúp đỡ.
Huyền Thi ngó sững vào mẹ lo lắng:
- Mẹ nói... làm con lo lắng thêm. Con sợ....
- Ôi, mẹ chỉ ví dụ thôi. Anh chẳng một lần chết. Bệnh chết ai đoán được điều đó nên mẹ lo xa vậy.
Cô thụng mặt:
- Nhưng con không thích nghe mẹ nhắc đến điều ày.
- Thôi mẹ không nhắc Huyền Thi nè!
- Dạ!
Huyền Thi đưa mắt nhìn bà Huyền Thanh có ý chờ đợi. Hình như mẹ cô muốn nói gì nhưng bà không đành nói. Bỗng bà cười nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ nhắn thuôn thả của cô thở hắt ra:
- Lâm Hoàng thật sự yêu thương con mẹ rất mừng. Mẹ muốn có một chàng rể quí để gởi gắm hết công việc, tài sản và giao cả con gái mình cho người ấy.
Không biết Lâm Hoàng có đáng tin không? Mẹ muốn biết nó có thật lòng thương yêu con không?
Huyền Thi không biết trả lời sao, cô bật cười.
- Con nghĩ là anh ấy thật lòng mẹ ạ.
Bà Huyền Thanh thấy con có vẻ ngây thơ quá liền bảo:
- Con phải nhiệt tình, phải thăm dò, theo dõi người yêu mình để mình tự điều chỉnh mình nữa con ạ. Đừng có quá tin cũng đừng quá thờ ơ. Mẹ thấy con phó mặc cho số phận mãi. Nếu mẹ là Lâm Hoàng thì...
Cô cắt ngang lời mẹ:
- Thì sao hở mẹ?
- Thì chán ngắt chứ sao?
- Mẹ lúc nào cũng lo cho Lâm Hoàng, làm như anh ấy là con mẹ không bằng. Con ghen tị đấy.
Bà Huyền Thanh sỉ vào trán cô:
- Tất cả vũng vì cô đó, cô bé ạ. Thôi về đi con, kẻo thi rớt lại đổ thừa cho mẹ, tội nghiệp mẹ lắm.
Vừa nói vừa cười, bà Huyền Thanh đùa cho cô yên lòng ra về. Thỉnh thoảng bà lại lên cơn đau tim, nó nhói lên đau thắt ở lồng ngực, có lúc bà tưởng người đang đông đặc lại, tê cứng suýt ngất đi. Lúc này bà rất sợ sẽ vĩnh viễn xa đứa con gái thân yêu nhất. Bà rất muốn Huyền Thi ở cạnh bà những lúc nguy nan nhất.
- Mẹ ơi, mẹ giữ điện thoại di động đi. Lúc cần mẹ gọi con ngay nha!
- Ừ, con giữ máy của con đi. Mẹ nói Lâm Hoàng sắm cho mẹ mẹ cái máy khác.
- Con về nha mẹ!
- Ừ!
Huyền Thi đi ra cửa, cô quay lại nhìn mẹ. Bà cười cười cho cô mạnh dạn bước đi. Chợt có tiếng reo ngay trước mặt:
- Trời ơi! May quá gặp mi ở đây nếu không ta tìm mỏi cá chân.
Huyền Thi giật mình nhìn lặng một giây, cô kêu lên:
- Kìa, Thạch Thảo, mi đi đâu đây, có cả Tấn Hưng nữa vậy.
Thạch Thảo trao chiếc túi xách lỉnh kỉnh cho ông anh:
- Cầm giùm em đi Tấn Hưng. Anh mau vào chào bác ấy. Bác nằm phòng này hả Huyền Thi?
- Ừ, nhưng mình định về. Các bạn đến thăm mẹ mình à?
Tấn Hưng im lặng nhìn cô. Anh cố ý tránh nói vồn vã. Cử chỉ ấy cho thấy anh vẫn còn giận cô:
- Cám ơn anh đến thăm mẹ em. Không dám phiền hai người.
Thạch Thảo liếc bạn dài cả cây số:
- Mi phiền thì có. Nào trở vào phòng đi bạn ạ.
- Ai vậy Huyền Thi? Lâm Hoàng đến hả con?
- Dạ, không phải đâu mẹ. Đây là anh Tấn Hưng học chung lớp với con, còn...
Thạch Thảo sà vào cạnh bà Huyền Thanh tươi vui như sáo:
- Con đây bác ạ. Thạch Thảo nè bác hết bệnh chưa? Nghe bạn bè nói bác nằm viện con và anh trai con đến thăm bác đó.
Bà Huyền Thanh đưa mắt nhìn chàng trai cao lớn đẹp trai và rất hiền đang đứng yên nhìn bà bằng cái gật đầu thật lịch sự. Tự nhiên bà thấy chàng trai này thật đáng yêu. Sao trước đây Huyền Thi không bao giờ nhắc đến vậy kìa:
- Cháu chào bác. Bác khỏe chưa ạ.
- Ừ, bác khỏa rồi. Cháu là bạn cùng lớp của Huyền Thi à?
- Dạ.
- Học chung mấy năm. Sao cháu không đến nhà bác lần nào. Hèn gì bác không biết.
Thạch Thảo cười nheo mắt nhìn anh:
- Có một lần bác ạ, nhưng lần ấy bác không có ở nhà. Tấn Hưng định ra mắt bác nhưng tiếc không gặp bác. Anh ấy không gặp may.
Bà Huyền Thanh biết Thạch Thảo thích đùa nên nói:
- Vậy hả, bác cứ tưởng Huyền Thi mới quen cháu.
Huyền Thi ngồi cạnh mẹ đáp lời Thạch Thảo:
- Mẹ đừng nghe Thạch Thảo nói bậy.
- Gì mà bậy chứ!
Tấn Hưng chợt đứng lên nói:
- Lần đầu tiên cháu biết bác, cháu thấy bác thật hiền. Cô ấy có người mẹ tốt cháu rất mừng.
- Vì sao cháu biết bác tốt.
- Cháu nhìn bác mà nghĩ vậy.
Thạch Thảo ngó Tấn Hưng:
- Anh ấy mất mẹ rất sớm nên anh ấy rất quí ai còn bà mẹ đấy bác ạ.
Huyền Thi bỗng chớp mi nhìn anh, cô thấy tội nghiệp Tấn Hưng quá. Anh cất giọng vui vẻ:
- Cháu mang ít sữa và bánh đến tặng bác. Mới biết bác cháu đã thấy quí mến bác vô cùng Bà Huyền Thanh cười, anh chàng này khéo miệng mồm. Không lẽ cậu ta chỉ nịnh suôn mà không có ý đồ. Tuy nhìn cái cười và thái độ của anh làm bà thấy vui:
- Cháu đến chơi là quí lắm rồi, lại còn tốn tiền đủ thứ. Bác không nhận đâu.
- Bác không nhận, bác bỏ lòng tụi cháu đó bác ạ. Có gì đâu.
- Ơ! Cháu ngồi chơi đi Tấn Hưng. Hiện giờ cháu đang làm gì?
- Dạ cháu sắp thi như Huyền Thi. Sau này cháu sẽ về làm ở công ty vận tải tàu biển ở Vũng tàu.
Bà Huyền Thanh chép miệng:
- Con Huyền Thi của bác không biết sẽ làm ở đâu nữa. Bây giờ thật khó tìm việc làm Thạch Thảo liến thoắng:
- Anh Ba hay là anh thử xin trước cho Huyền Thi làm chung công ty của anh được không?
Tấn Hưng nhìn Huyền Thi dè dặt:
- Biết cô ấy có giống ý em không mà đề nghị. Em hay quyết định giúp người khác quá.
Thạch Thảo lườm anh:
- Bác nói như vậy là có ý nhờ anh. Còn anh liệu có giúp được không? Nếu không em sẽ nhờ chị Thạch Lam đưa bạn em vào đó. Sau này đừng có tâng công nghe chưa?
Mọi người cùng cười Bà Huyền Thanh cũng vui lây:
- Cháu giúp Huyền Thi giùm bác cảm ơn.
Tấn Hưng lại đưa mắt về phía Huyền Thi. Cô len lén mở đôi mắt to nhìn anh:
- Thế nào Huyền Thi?
- Em không dám phiền anh? Mẹ à sao mà nhờ anh ấy làm gì. Biết sau này con có đi làm không?
Thạch Thảo nhìn bạn trân trân:
- Mi nói cái gì vậy. Không lẽ học mười mấy năm bây giờ về nhà ôm cái bếp và lũ nhóc con hả?
Huyền Thi mím môi:
- Có lẽ số phận mình sẽ khác các bạn. Mình về làm nội trợ cho người ta.
Thạch Thảo kêu lên:
- Mi làm ta thất vọng quá Huyền Thi. Bác ơi, bác định gả Huyền Thi lấy chồng sớm à?
- Thì lấy chồng và đi làm hai việc này vẫn song song mà con.
Huyền Thi chán nản thở dài:
- Con không biết phải làm gì nữa mẹ ơi.
Tấn Hưng thấy cô có vẻ chán nản. Anh biết cô đã yêu anh nhưng vì Lâm Hoàng ơn nghĩa nặng mang và lời hứa hôn nên cô đành chấp nhận. Niềm hy vọng trong anh vẫn còn chút lửa, chưa phải là đống tro tàn, Tấn Hưng tiếp tục nuôi lấy, giữ gìn.
- Được rồi bác ạ, cháu sẽ nói giúp cho Huyền Thi vì đây là công ty của ông anh rể của cháu không khó lắm đâu.
Thạch Thảo vỗ vai bạn:
- Yên tâm nhá. Chẳng lẽ Lâm Hoàng lại không cho mi đi làm việc ư? Đừng lo, bọn mình sẽ đứng về phía bạn mà.
- Cảm ơn anh và Thạch Thảo.
Thạch Thảo đứng lên đề nghị:
- Chúng cháu hẹn ngày mai đến với bác. Bây giờ chúng cháu về ạ.
Bà Huyền Thanh gật đầu:
- Bác cảm ơn hai cháu nha! Huyền Thi cũng về đi con. Hay là đi nhờ Thạch Thao về nhà.
- Mi về ha?
Huyền Thi gật đầu:
- Ừ, mình về. Hai người đi về bình an nha.
- Lên mình chở về. Ta có chuyện này muốn hỏi mi.
Thạch Thảo dừng bước chờ Huyền Thi. Nhìn vẻ nôn nóng của bạn, cô đoán có chuyện nhưng ngỡ là chuyện Tấn Hưng, cô không muốn nghe:
- Chuyện gì mai mốt nói được không?
Thạch Thảo lắc đầu:
- Không, ta muốn biết ngay.
Huyền Thi chờ đợi. Hai người bước vào thang máy Tấn Hưng vào trước, trông dáng anh thật bụi bặm, phong trần, có chút gì ngang tàng không chịu yên một chỗ. Anh không vồ vập với Huyền Thi cũng không phải bỏ rơi vẻ lạnh nhạt của anh làm cho cô hơi khó chịu lẫn tự ái. Trái tim cô se thắt đau đớn. Cô không hiểu anh đang muốn gì. Cuộc viếng thăm mẹ cô có ý nghĩa gì khi cô đã nói lời chia tay với anh.
Bấm nút trở xuống, thang máy mở anh nhười cho hai cô gái đi trước. Nhưng Huyền Thi dừng lại chờ anh qua. Tấn Hưng nhìn cô cười nhếch môi. Nụ cười không vui, anh đang cười giượng ư? Huyền Thi nhận rõ điều đó qua đôi mắt của anh. Có lẽ tình yêu và sự nhạy cảm mách bảo cô như thế.
Thắc mắc nhưng cô không hỏi, Thạch Thảo vì nhỏ bạn cô lại ăn cánh với Tấn Hưng mà. Con nhỏ này cũng nhiệt tình ghê, thích làm bà mai để được ăn đầu mèo ư? Chờ Tấn Hưng đi xa một chút, cô đưa mắt ra hiệu Thạch Thảo:
- Nói đi!
- Mình rủ bạn đi ăn với mình và Tấn Hưng nha!
Ngập ngừng một lúc, Huyền Thi lắc đầu:
- Mình muốn về nhà nghỉ ngơi. Hẹn hôm khác nha.
- Mi muốn nghe chuyện này không? Chuyện của mi đấy.
- Của ta. Ta nghĩ không có đâu. Mi đùa ta hả Thạch Thảo?
Thạch Thảo có vẻ nghiêm túc:
- Ta không hề đùa. Ta đang rất bận học bài. Vậy mà anh Tấn Hưng réo gọi ta khi anh ấy đang đi chơi với bạn trong một nhà hàng.
- Việc này có liên quan gì tới ta.
Thạch Thảo nguýt bạn:
- Mi vừa nóng nảy vừa ngốc nữa. Không hiểu sao ta lại có bạn ''ngố'' đến phát bực như vậy.
Huyền Thi chạm tự ái:
- Vậy thì nghỉ chơi, gài số de cho rồi.
- Không được, ai lại bỏ bạn nửa đường chứ.
- Cảm ơn lòng tất của mi, nào kể tiếp đi.
- Chịu nghe rồi hả?
Huyền Thi đành cầm tay Thạch Thảo kéo đi:
- Ừ, muốn nghe lắm. Nói nhanh lên.
Thạch Thảo lại hắng giọng, giọng cô cố ý kéo dài lòng vòng:
- Anh Tấn Hưng thấy chứ ta không thấy nên việc này không biết có chính xác không?
Đưa mắt về phía Thạch Thảo cô nóng hơn lửa đốt, Thạch Thảo cà kê thêm:
- Anh ấy gọi ta đâu có chịu đi. Ảnh nói vì hạnh phúc của mi của người ảnh yêu, ảnh không thể bỏ mặc.
- Này giờ mi nói gì ta không hiểu gì cả.
Huyền Thi nhăn mùi khó chịu làm Thạch Thảo đang nghiêm cũng phải bật cười to:
- Tại ta không có khiếu kể chuyện hay là ta nhờ anh Tấn Hưng nha!
Huyền Thi giận dỗi cô bạn:
- Mi biết ta đang bận lại đùa thiệt là bực. Thôi mình về trước nha.
Nói xong Huyền Thi bước tới trước đi rẽ sang lối khác. Thạch Thảo vội nắm cô kéo lại:
- Ê! Đứng lại. Bộ mi giận hả? Cái mặt giận càng đẹp hèn gì anh ấy không mết cho được.
- Nói nhảm mãi ta ghét mi đó.
- Ghét thì ghét mà thương thì thương đúng không?
Huyền Thi thụng mặt xuống đứng mi. Thạch Thảo vỗ vào má cô cười thích thú:
- Bây giờ thì giống cái bánh xèo ế rồi đây. Dễ thèm!
Huyền Thi không nhịn được cười. Cô phì mạnh một cái:
- Thôi được, ta theo mi. Mi muốn kể vòng quanh thế giới, hay chuyện nam tào bắc đẩu ta cũng nghe cả. Không được ngưng, ngưng sẽ phạt nặng nghe chưa.
Thạch Thảo thích chí vỗ tay:
- Ta gọi Tấn Hưng chở mi nha!
- Ô! Chuyền này ngoài kế hoạch hay là ý đồ mi sắp đặt sẵn.
- Ngoài kế hoạch hẳn hòi. Chúng ta đi ăn chè nha.
Tự nhiên Thạch Thảo nổi hứng, đã lâu chưa ăn chè đậu đen, chè tàu thưng, đậu trắng, cô hưởng ứng ngay:
- Ừ đi liền. Sao mi biết ta thích món này. Nhưng anh Tấn Hưng đâu có thích.
- Hổng thích thì ổng ngồi xem bọn mình ăn cũng thú vị vậy.
- Mi đừng có ác kiểu đó. Thôi đi!
Thạch Thảo điểm nụ cười trên môi bảo:
- Đừng lo cho anh ấy hảo ngọt tắm. Có thể ăn một hơi ba chén chè thưng đấy.
Huyền Thi ngạc nhiên không tin:
- Mi vui thiệt đó. Ảnh không ăn mi chịu nha.
- Chưa chi mà xem họ lo cho nhau thấy mà phát mệt. Nếu sau này hai người đến với nhau đừng có quên bữa chè này nhé!
- Đến đâu chứ. Mình sắp đính hôn với Lâm Hoàng rồi.
- Việc này anh Tấn Hưng biết chưa. Mình sợ ảnh bị sốc quá.
Huyền Thi mỉm cười:
- Anh ấy biết rồi nên giận mình. Mi không thấy thái độ khác lạ của ảnh sao?
- Có gì là lạ. Ảnh còn lo cho mi nữa là khác.
Chợt Thạch Thảo suy nghĩ một lúc rồi kêu lên:
- Thôi, ta hiểu rồi. Lát nữa ta chở mi, cho anh ấy đi một mình đi.
Mới đó đã thay đổi ý kiến, Huyền Thi lại thích cái tính hồn nhiên trẻ con của Thạch Thảo, cô không nói gì lặng lẽ lên xe Thạch Thảo. Tấn Hưng tảng lờ anh chạy một mình trước hai người.
Thế là Thạch Thảo kể cho cô nghe nhiều chuyện. Huyền Thi ngồi muốn không vững, cô bám lấy Thạch Thảo:
- Có thật như thế không? Không thể. Anh Lâm Hoàng đàng hoàng lắm, anh ấy không có quen ai đâu - Anh Tấn Hưng không biết nói thêm đâu. Anh ấy thấy tận mắt và theo dõi hai người. Anh bảo họ đưa nhau đi chơi và đi về hướng một nhà trọ.
- Cô gái đó có thể là bạn bè của Lâm Hoàng chăng. Mình sẽ hỏi anh ấy.
Thạch Thảo vỗ nhẹ nhẹ vào tay bạn:
- Mi đừng khờ dại hỏi anh ta. Nếu có phản bội mi anh ấy dại gì nhận. Vả lại anh ta sẽ cảnh giác mi hơn. Ta nghĩ mi đang bị anh ta lừa dối đó.
Huyền Thi bối rối. Cô không biết mình phải làm gì trước thử thách của vực thẳm tình yêu. Cô buồn đến chết mất. Lần này thì tai tiếng cô không chịu được sự phản bội. Cô chưa tin vội. Nhưng sự nghi ngờ dường như đang lớn dần trong cô nó len vào trái tim cô làm vết thương lòng chưa lành hẳn lần này sâu hoắm hơn.
- Mi vẫn bình tĩnh chứ Huyền Thi.
Giọng Huyền Thi thật nhỏ:
- Không sao, mi vẫn chưa ngã gục đâu.
Lời nói của cô như lời than trách làm Thạch Thảo cũng đau lòng theo. Cô nói như có lỗi:
- Mình và anh Tấn Hưng chỉ vì sợ mi bị anh chàng đó gạt gẫm nên mới nói cho mi đề phòng. Mi có nghĩ là bọn mình nói xấu làm mi đau khổ không?
Huyền Thi buồn buồn lắc đầu:
- Mình cảm ơn hai người lắm. Mình sẽ giải quyết chuyện nếu Lâm Hoàng thật sự phản bội mình.
Thạch Thảo hạ giọng thấp hỏi:
- Còn điều này, nếu là sự thật càng đau lòng hơn ta sợ mi không chịu nỗi.
Huyền Thi cất gịong lạnh như băng:
- Mình chịu được, bình tĩnh nghe mọi tình huống xảy ra dù xấu nhất.
- Anh Tấn Hưng tả cô gái ấy có khuôn mặt trắng tròn, tóc dài, đôi mắt nhỏ một mí khá xinh xắn. Mặc áo hoa màu xanh và cô ấy nhìn nghiêng khá giống Huyền Thi.
Huyền Thi cảm thấy như ai vừa tát vào mặt mình một gáo nước lạnh. Vừa ngộp vừa chới với, vừa hoảng hốt, một tâm trạng khó diễn tả:
- Ý mi bảo là... là...
- Ta không khẳng định nhưng sao ta nghi ngờ là Mộng Hà quá. Mi phải đề phòng con nhỏ đó. Ánh Mai và bạn bè không thích vì Mộng Hà đã từng cướp người yêu của Quỳnh Trang bị cô ta phát hiện và đuổi đi. Bây giờ đến lượt mi.
Huyền Thi không thể tin. Cô lạy trời cho mọi sự việc Thạch Thảo kể chỉ là giấc mơ. Một giấc mơ khủng khiếp. Với cô thì cô chịu được còn mẹ cô bà ấy rất yêu thương Lâm Hoàng. Mẹ cô không chịu nỗi khi nghe tin này.
Có bao giờ ta nói rằng Lâm Hoàng là người yêu của ta đâu. Ta chỉ tìm sự yên ổn của tâm hồn qua những ngày đau khổ mất tin Viễn Đăng. Anh ấy là cái phao cứu cô lúc cô đang bối rối giữa dòng đời và trái tim đã lạc mất nhịp rồi.
Đó chắc gì đã là tình yêu. Và đó cùng chỉ vì chữ hiếu.
Những lúc ta buồn có anh bên cạh an ủi vỗ về. Cái chăm lo săn sóc của một người anh lo cho em gái. Cái nét trẻ trung phá nét già dặn lúc ta gặp khốn khó anh giúp ta vượt qua. Đó đâu phải là tình yêu? Mỗi lúc gặp anh có cảm giác bình yên hơn, những rung động ở bên anh cô chưa từng có, nhưng có lúc cô cũng vui vì có anh bên cạnh, vắng anh cô thấy thiếu vắng một cái gì rất nhỏ.
Như thế là tình yêu chăng?
Và bây giờ nghe tin anh đang ôm ấp vồ về một cô gái khác, cô thấy buồn hay đau? Hình như nó âm ĩ và xấu hổ hơn là buồn đau. Cô tự ái vì một lần nữa mình lại thất bại trên con đường tình lắm chông gai chứ đâu chỉ là hoa thơm cỏ lạ.
Nhưng tại sao Lâm Hoàng lại gạt mình chứ. Không yêu mình anh cứ nói thẳng. Việc này không thể vội vàng. Ánh mắt của Huyền Thi chợt cay cay, cô thấy một cái gì đó đang dâng lên làm nghẹn cả tim khó thở. Cô xấu hổ với bạn bè với Tấn Hưng và tất cả mọi người.
Làm sao Huyền Thi có thể sống khi bị người yêu phản bội trong gang tấc.
Dò sông dò biển dễ dò Nào ai ấy thước mà đo lòng người.
Huyền Thi không còn nghe Thạch Thảo nói gì nữa. Cô để mặc cho Thạch Thảo chở cô vòng vèo qua cái phố nhỏ nơi cô chưa hề biết đến. Cô không nói gì cả. Thạch Thảo biết cô đang buồn nên cũng tạm im lặng theo. Phía trước Tấn Hưng dừng lại chờ hai người đứng trước một quán chè khá rộng rãi trong một con đường lớn ít xe cộ nhưng có nhiều cây thoáng mát.
- Tới rồi, xuống đi bạn!
Thạch Thảo nhìn kỹ Huyền Thi cô không vui chút nào. Huyền Thi ngước nhìn bảng hiệu. Chè Bưởi đặc biệt thơm ngon rồi đi vào trong cùng hai người kia thế thôi.
- Sao lại chè bưởi?
- Em thích ăn nóng hay lạnh?
Lúc bấy giờ Tấn Hưng nhìn thẳng vào mắt cô và hỏi. Huyền Thi đáp hững hờ:
- Hai người thích ăn gì?
- Chè nóng ngon hơn.
- Anh thích lạnh.
- Còn Huyền Thi?
- Anh lạnh.
Đáp xong cô đưa mắt nhìn xung quanh. Mọi người đều vui vẻ. Sao ta lại cảm thấy buồn riêng một mình. Có ai thấu hiếu lòng ta chăng, Huyền Thi lại mân mê ly chè bưởi thơm phức ngọt lịm sao lòng lại đắng cay buồn tủi thế. Huyền Thi chợt muốn khóc. Đôi mắt cô chớp lia cố giấu giọt nước mắt vào lòng.
Tất cả những điều ấy không thể giấu Tấn Hưng. Anh thấy đau lòng cho Huyền Thi quá. Anh giận Lâm Hoàng. Nếu lần này bắt gặp anh ta đi với một cô gái khác, anh sẽ nắm cổ áo anh ta xốc ngược lên và ném ra xa cho thỏa cơn hờn giận. Anh còn nhớ cái cười đắc thắng khinh thường của Lâm Hoàng khi anh ta mang Huyền Thi đi trước mặt anh.
Lần này thi đừng hòng. Lâm Hoàng đã làm cho Huyền Thi đau khổ. Anh ta phải chịu trách nhiệm chuyện này. Tấn Hưng cứ nhìn Huyền Thi rồi nén cơn giận Lâm Hoàng vào lòng. Anh sẽ đi tìm hỏi tội anh ta một ngày gần đây. Tất cả vì hạnh phúc của Huyền Thi.
Huyền Thi bước xuống xe cửa nhà khóa kín. Có lẽ Tấn Hưng và Thạch Thảo nói đúng. Họ đi cả rồi. Cô mở cổng bước vào nhà.
Huyền Thi lấy làm lạ. Chiếc Novo của Lâm Hoàng dựng trong nhà. Còn hai người ở đâu nhỉ? Cô tái mặt bước nhanh lên phòng mình.
Đến phòng của Mộng Hà cô chợt ngập ngừng dừng chản lại. Cánh cửa sổ phòng vẫn mở. Tấm rèm xanh phất phơ trong gió. Cửa phòng khép kín, lạ thật.
Mộng Hà thật vô ý không khép hết cửa phòng. Cô chợt nghe tiếng hai người đùa giỡn trong phòng. Huyền Thi đứng lại lắng nghe:
- Bây giờ anh định thế nào Lâm Hoàng?
- Thì vẫn vậy, anh sẽ cưới Huyền Thi.
- Không được, anh nói yêu em hơn Huyền Thi. Tại sao anh lại cưới cô ấy.
Anh định gạt em hả?
- Anh có gạt em đâu. Em nói là em tự nguyện đến với anh em không cần gì cả miễn anh yêu em, em vui lòng rồi mà.
Giọng cô nũng nịu.
- Nhưng bây giờ em không thể thiếu anh. Anh đã cho em những giây phút tuyệt vời nhất. Em muốn chúng ta ở bên nhau mãi. Em không để mất anh đâu.
- Em có biết chiều hôm qua đến nay anh đã vì em mà không đến bệnh viện, chốc nữa Huyền Thi về chúng ta biết ăn nói làm sao.
Cô ngúng nguẩy:
- Anh định bỏ mặt em hả? Làm sao em chịu được khi vắng anh?
- Ráng đi cưng, anh không thích Huyền Thi lắm vì cô ấy cứ trơ ra như không phải như em cho anh một tình yêu mãnh liệt. Lúc nào em cũng sôi nổi, giây phút bên em thật tuyệt vời.
- Vậy thì anh cứ tuyên bố chia tay với Huyền Thi là xong. Hai người chưa có gì ràng buộc cả.
- Ừ, biết vậy. Sao anh vẫn áy náy.
- Đàn ông các anh tham lam thì có. Áy náy gì chứ. Anh có thương yêu gì cô ta vậy mà có ý định cưới xin thật lạ đời.
Giọng Lâm Hoàng nhỏ hơn:
- Cưng ạ, muốn làm cái gì cùng phải có thời gian. Anh sợ gấp gáp như em chúng ta sẽ mất hết.
- Mất cái gì chứ. Em có được anh là e mãn nguyện rồi. Hãy ở lại đây với em chút nữa.
Huyền Thi nghe tất cả. Cô chờ Lâm Hoàng phản ứng nhưng anh lại im lặng.
Họ đang ân ái nhau trong ngôi nhà của cô? Họ đang toan tính những âm mưu.
Trời ơi, mẹ cô đã nuôi ong tay áo, nuôi khí dòm nhà. Huyền Thi thấy nóng ra cả người. Đầu óc cô muốn bốc khói. Cô giận rung lên khi nhìn thấy Lâm Hoàng ôm hôn Mộng Hà qua khung cửa sổ. Họ đang quấn riết lấy nhau trong đam mê, cuồng nhiệt. Huyền Thi không thể chịu đựng được nữa. Cô đá mạnh cánh cửa phòng bật mở tung và chạy gấp xuống lầu như ma đuổi. Đến bậc cầu thang cuối.
Huyền Thi vấp ngã cô té nhào về phía trước. Đầu va vào tường. Tất cả quay cuồng dưới chân cô rồi đứng lại tối đen.
Lâm Hoàng tung tấm chăn bật ngồi dậy ngơ ngác, sợ sệt:
- Huyền Thi đã về!
Mộng Hà luống cuống mặc đồ vào. Cô chạy ra nhìn không có ai cả. Lâm Hoàng chạy theo, anh nhìn xuống nhà. Nơi cầu thang Huyền Thi té nằm dài bất tỉnh. Lâm Hoàng kêu lên:
- Trời ơi, Huyền Thi, sao vậy nè Mộng Hà ơi giúp anh.
Mộng Hà luống cuống chạy xuống. Mái tóc xổ tung rối bù chưa kịp cột lại vướng víu qua mặt cô:
- Cô ấy sao vậy?
- Có lẽ tiếng động lúc nãy là của Huyền Thi, cô ấy nghe chúng ta nói hết rồi, thấy chúng ta.
Mộng Hà run rẩy. Đến bây giờ cô mới thấy sợ.
- Anh Lâm Hoàng, liệu Huyền Thi có sao không? Hay là chúng ta trốn đi.
Lâm Hoàng ôm lấy Huyền Thi trong tay. Tự nhiên anh hối hận vô cùng.
Mộng Hà không có trái tim nhân hậu như Huyền Thi. Nhưng lỡ làng cả rồi. Tại anh cả mà. Anh ngu dại cuồng si, đam mê nhất thời. Bây giờ anh làm khổ hai người con gái mà nhất là Huyền Thi. Anh lay gọi cô, vết thương ở đầu loang máu:
- Huyền Thi tỉnh lại đi em, Huyền Thi. Em mau gọi xe cấp cứu đi Mộng Hà.
Sợ sệt, Mộng Hà chạy lại bên điện thoại, run run bấm số. Buông máy cô hỏi:
- Số mấy vậy Lâm Hoàng Lâm Hoàng không nghe thấy, anh bồng cô đặt lên salon Huyền Thi như ngủ say. Không nghe anh trả lời, Mộng Hà rón rén đến cạnh anh, anh gắt:
- Sao gọi chưa?
Mộng Hà hiểu được nổi lòng anh lúc này. Cô không dám nói nửa lời ngồi u rũ như kẻ có lỗi, Lâm Hoàng xoa dàu cho Huyền Thi lay gọi không ngừng:
- Huyền Thi, em giận anh hả? Tỉnh lại đi. Em đừng làm anh sợ nha!
Đôi mắt mở ra vẻ thất thần đau đớn hiện lên trên khuôn mặt trắng xanh, nhìn anh ngơ ngác. Huyền Thi không nhớ việc gì vừa xảy ra. Người cô bắt gặp đầu tiên là Lâm Hoàng ngồi cạnh cô lắc cô mà gọi. Đầu cô đau quá.
Huyền Thi gượng ngồi dậy:
- Em tỉnh rồi hả Huyền Thi?
- Ôi, sao tôi lại ở đây.
- Em ngã có đau không?
Huyền Thi chợt nhớ ra dần dần. Cô nhìn Lâm Hoàng và Mộng Hà rồi ôm lấy đầu đang đau nhức. Cô im lặng, cái im lặng đáng sợ. Lâm Hoàng lo lắng vịn vai cô, Huyền Thi gạt tay ra:
- Anh đi đi! Tôi ghê tởm anh lắm - Anh...
- Đừng nói nữa tôi không nghe anh đâu - Thật ra. - Lâm Hoàng cố nói - Em để anh nói rồi em tin hay xử phạt điều gì anh cũng chấp nhận cả.
Ngẩng đầu lên, nhìn thật sắc hay người, Mộng Hà ngồi tư lự gần đó, Huyền Thi gay gắt hỏi:
- Tôi đã làm gì mà các người hại tôi thê thảm như vậy hả? Nói đi rồi chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa Nhìn thái độ cứng rắn đến cương quyết, hành động mà Mộng Hà chưa hề thấy ở Huyền Thi bao giờ, hai người cảm thấy khó mà mở lời dù là lời xin lỗi.
Lâm Hoàng vuốt ngược mái tóc lên thở dài thườn thượt. Mắt ngó xa xăm, giọng anh buồn lạ:
- Em hãy xem như anh lỗi lầm lần đầu đi. Anh van em hãy bỏ qua cho anh.
Anh hứa.
Không thèm ngó Lâm Hoàng, cô đưa mắt nhìn Mộng Hà. Cái nhìn của cô thật nghiêm khắc đáng sợ:
- Còn Mộng Hà. Mẹ con tôi đối xử với cô tệ lắm hả? Cô nói đi. Tôi thật là dại khờ chứa một cô gái không đàng hoàng trong nhà để giờ đây cô quay lại trả ơn tôi như thế đó phải không?
Mộng Hà lặng lẽ đứng lên. Cô nói như thanh minh:
- Thật ra mình yêu Lâm Hoàng lâu rồi, từ khi biết anh ấy. Anh ấy chưa có cơ hội nên...
- Nên hai người đã rắp tâm lừa dối tôi chứ gì?
Lâm Hoàng lắc đầu:
- Cô im đi. Vì cô mà tôi trở thằng kẻ phản bội.
- Anh không thể đổ thừa hoàn cảnh. Rất may cho tôi, tôi đã thấy sớm. Chúng ta còn kịp giải quyết mọi chuyện.
Lâm Hoàng cảm thấy bối rối:
- Em định làm gì hả Huyền Thi? Nếu em tuyệt tình với anh thì anh đành chịu. Nhưng đâu phải lỗi lầm của anh không sửa chữa được, Hãy cho anh cơ hội đi Huyền Thi.
Huyền Thi lắc đầu, vẻ mặt cô đau khổ vô cùng:
- Em cũng muốn cho anh nhiều cơ hội. Bây giờ thì không thể rồi anh ạ. Anh hãy theo người anh yêu đi. Chúc hai người hạnh phúc bên nhau trọn đời.
- Còn em... anh không đành lòng.
Cô xua tay:
- Hãy để cho em yên. Em không muốn nghe nói gì nữa. Từ đây giữa chúng ta đã có một bức tường vô hình ngăn cách. Anh hãy nhớ rằng chính anh đã tạo ra sự ngăn cách ấy. Anh và Mộng Hà có lỗi với em trước. Đừng trách em vô tình.
Lâm Hoàng đau khổ gục đầu trong đôi tay. Anh muốn Huyền Thi suy nghĩ lại cho anh cơ hội. Trong tận đáy lòng sâu kín của anh, anh chưa hề có ý nghĩ phản bội cô. Vậy mà chỉ một làn môi, khóe mắt sự đam mê nhất thời. Mộng Hà đã lôi anh vào một con đường khác. Một ngã rẻ mà anh không hề muốn đi tiếp.
Anh muốn trơ lại đường xưa lối cũ. Chẳng dễ gì?
- Mộng Hà, cô còn nói gì không?
Mộng Hà đan chéo hai tay vào nhau vặn vẹo:
- Tôi sẽ đi nơi khác, tôi sẽ trả Lâm Hoàng lại cho Huyền Thi xin lỗi, tôi đã phụ lòng tin yêu của mọi người.
Tôi thật xấu hố không dám nhìn ai. Huyền Thi hãy tha lỗi cho Lâm Hoàng nha.
Không ngờ Huyền Thi cất giọng buồn buồn mà quả quyết:
- Cô nói thật dễ. Cô quan niệm tình yêu là trò đùa sao? Khi cô yêu người yêu của bạn cô có nghĩ đến điều này không. Hay cô cứ giữ riết anh ta cho riêng cô.
Rồi khi người ta phát hiện cô lại xin lỗi trả lại.
- Ý tôi là... tôi chỉ vì quá yêu anh ấy không kém nổi lòng mình.
- Vậy sao bây giờ cô trả anh ta dễ dàng như vậy Lâm Hoàng! Anh được Mộng Hà xem giống như cái bánh hay là một món đồ. Cô ấy vừa xem thường anh vừa xem thường mình. Chán vô cùng, hai người nên đi khỏi nơi đây, đi ngay đi. Tôi... tôi...
Huyền Thi cảm thấy mắt hoa lên, choáng váng. Lần nữa đầu óc lại quay cuồng, cô ngã người vào nệm cô thấy nghẹn ở cô và lại ngất đi. Lâm Hoàng hoảng hốt lao đến ôm cô. Lần này anh lo lắng thật sư có lẽ cú sốc về hai người nên Huyền Thi như thế. Anh bồng cô ra xe, tay vẫy một chiếc Taxi vừa trờ tới đáp gọn:
- Cấp cứu, chợ Rẫy nhanh lên giùm.
Chiếc xe lao vút đi Lâm Hoàng thấy bấn loạn thật sự. Cuộc tình của anh và Huyền Thi sẽ tan vỡ là điều không tránh khỏi, Huyền Thi sẽ hận anh suốt đời này. Không có đau khổ nào như tình yêu tan vỡ, được trông thấy người yêu của mình đang say mê ân ái người khác. Thật khủng khiếp. Chỉ đặt lại vấn đề, Lâm Hoàng đã thấy trái tim mình đau thắt. Chính sự hào hoa đa đoan của anh đã gây ra tai họa. Giờ thì cả ba đều bất hạnh như nhau. Nhưng đau khổ nhất là Huyền Thi, cô gái nhỏ nhắn, yếu đuối đang nằm trong tay anh.
Nhìn Huyền Thi và nhớ đến Mộng Hà anh bất giác thở dài. Ngoài đường trời vẫn đang nắng vàng tươi lung linh qua khung cửa kính xe. Lâm Hoàng chợt thấy lòng mình lạnh lẽo, hoang vu, trống vắng như một cánh đồng hoang.
Anh nhìn ra xa xôi ngoài cửa xe và để tâm hồn mình lang thang đâu sẽ dễ chịu hơn khi bắt anh phải đối mặt với những lỗi lầm mà anh không hề sửa được.
Dường như Lâm Hoàng đang tiếc nuối điều gì đó. Anh ao ước được trở lại ngày hôm qua.