There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1133 / 19
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
áng hôm sau, ánh nắng chiếu vào phòng Sasha ở khách sạn Claridge đánh thức bà và Liam dậy lúc 9 giờ. Anh thức dậy trước, nằm ôm bà trong lòng. Rồi bỗng như thể bà biết anh đang nhìn mình, bà nhúc nhích. Bà cảm thấy hai cánh tay anh ôm choàng mình, người nằm phía sau mình, mới đầu bà không biết ai nằm phía sau mình. Nhưng rồi bà nhớ ra. Bà nhắm mắt rên rỉ.
- Chào buổi sáng, nàng tiên ngủ say, – anh nói nho nhỏ, kéo bà sát và mình hơn. Bà từ từ lăn người lui nhìn anh. Hai người nằm mũi gần sát vào nhau, và trông anh trong buổi sáng đẹp như tối hôm qua. Bốn mắt nhìn nhau, lòng bà trĩu nặng. Bà không ngờ mình đã làm một việc như thế này. Nhìn cảnh anh nằm đấy, trần truồng, đẹp trai, mái tóc vàng xõa dài trên vai, thân hình ấm áp bên cạnh người bà, bà nghĩ là bà đã mất trí.
- Chuyện này không xảy ra, – bà quả quyết nói. Nhưng bà không ngồi dậy, hay lăn ra xa anh. Trông anh, bà còn muốn anh nhiều hơn nữa.
- Có, chuyện này xảy ra rồi. – Anh cười, vẻ khoái trá. Bà chưa bao giờ thấy có ai đẹp như anh.
- Chúng ta không được làm chuyện này, Liam à. Không thể được! – Tình thế sẽ không thay đổi gì được. Anh vẫn trẻ hơn bà 9 tuổi. Cho dù tuổi tác không làm cho anh quan tâm, nhưng bà rất khó chịu. Và anh là họa sĩ được bà làm đại diện. Mà cho dù bà không làm đại diện cho anh, thì bà nghĩ anh cũng quá trẻ đối với bà. Nhìn vẻ non nớt của anh, so thái độ còn trẻ con của anh với ngày sinh trong giấy thông hành của họ, người ta còn nói ảnh nhỏ hơn bà nhiều hơn nữa. Và bà không thể từ chối việc làm đại diện cho anh chỉ vì bà điên khùng. Thật điên nặng. Bây giờ bà cảm thấy mình như thế. Bà đã đói tình, muốn có người làm bạn, muốn có người thương yêu, thậm chí còn muốn có người làm tình. Nhưng bây giờ không phải là lý do để cho bà làm một việc như thế này. Bà giận mình, và cũng hơi giận anh. Nhưng không đủ giận để đứng dậy khỏi giường. Bây giờ hay là vào đêm trước.
- Nếu bà muốn thì chuyện gì cũng có thể được hết. Tối hôm qua bà đã nói thế, ngay trước khi chúng ta làm tình lần thứ hai.
- Tôi là đồ điên. Khi ấy tôi là kẻ mất trí, – bà nói, rồi nằm ngửa, nhìn lên trần nhà, tránh không nhìn anh. Bà cảm thấy nằm bên cạnh anh như thế này thật tuyệt, bà cảm thấy mình như người có chồng trở lại. Nhưng bà nghĩ đây là trái cấm, không được ăn. – Anh có nghĩ chuyện như thế này là điên không? – bà hỏi, quay mặt nhìn anh. Mắt anh xanh và to, khuôn mặt hoàn hảo, mặc dù chưa đủ nét để làm cho anh có vẻ là người lớn. Anh trông như một diễn viên trong một bộ phim tình dục. Anh cần một diễn viên còn trẻ để đóng với mình, chứ không nên cần một phụ nữ với tuổi của bà. Bà nghĩ thế, mặc dù anh không nghĩ, hay không muốn nghĩ. Bà đã nghĩ nên như thế cho cả hai người.
- Không điên đâu, Sasha. Bà là đàn bà, và tôi là đàn ông. Chúng ta thích nhau, hai ta đều cô đơn. Chúng ta cùng có chung một mối quan tâm, hai ta đều sống vì nghệ thuật. Thử hỏi như thế có gì sai?
- Sai nhiều. Tôi già đáng tuổi mẹ anh. Anh là bạn trai của con trai tôi. Tôi đại diện cho anh. Làm sao chúng có thể sống với nhau được? Vả lại, anh vẫn còn yêu vợ anh. – Đêm qua khi nghe anh nói về Beth và cô em song sinh trời đánh của chị ta, bà đã nghĩ đến chuyện này.
- Bà không già đủ làm mẹ tôi đâu. Bà rất đẹp và chỉ lớn hơn tôi có 9 tuổi thôi. Chín tuổi thì làm mẹ gì được. Và tôi không yêu vợ tôi nữa. Vả lại cô ấy không còn là vợ tôi nữa. Chúng tôi sắp ly hôn rồi. Bà và tôi hoàn toàn tự do, không vướng ai hết, cô độc, và đã trên 21 tuổi. Tôi thấy chúng ta có thể yêu nhau. Bà có khó khăn gì à? – Anh có vẻ hơi lo sợ.
- Tôi vẫn còn yêu chồng tôi, – bà buồn bã đáp, nhưng lần này bà không khóc. Liam đợi một lát mới trả lời và khi anh nói, anh đưa ngón tay vuốt nhẹ lên mặt bà.
- Sasha, ông ấy chết rồi. Bà còn sống, ổng chết. – Đêm qua bà đã nói đến vấn đề thiếu thực tế này rồi. – Bà có quyền sống hạnh phúc với người khác. Với tôi hay bất cứ ai. Bà không thể sống ẩn cư được nữa. Làm thế là không đúng.
- Đúng, tôi phải làm thế! – Bà quay lưng về phía anh, nhưng vẫn không ngồi dậy. Anh không biết bà có khóc hay không, nhưng anh đưa tay ôm bà, kéo bà sát vào anh.
- Sasha, tôi nghĩ làm thế là điên. Tôi không biết bà, nhưng tôi nghĩ tôi yêu bà. Tôi cảm thấy như tôi đã đợi bà suốt đời.
- Thật là suy nghĩ mất trí, – bà nói nhỏ, vẫn nằm quay lưng về phía anh. Nhưng bà nghĩ điều anh nói có phần đúng, ngay cả với bà, mặc dù vô nghĩa. – Chúng ta uống quá nhiều. Chuyện ấy không do tình yêu, mà do rượu gây nên. – Bà cố phủ nhận chuyện đã xảy ra, nhưng tin rằng cả anh lẫn bà không ai phủ nhận được.
- Này, dù sao đi nữa thì tôi cũng muốn chúng ta tiếp tục chuyện này. Tại sao bà không để chuyện này xảy ra và xem thử nó đi đến đâu? – Anh van xin bà.
- Tiếp tục để làm gì? – bà quay qua nhìn anh. Trông anh có vẻ khổ sở vì chuyện họ đã làm. – Chuyện này sẽ đi đến đâu? Anh cần người cùng tuổi với anh. Tôi lớn hơn anh nhiều, tôi là người đại diện bán tranh cho anh. Tôi bảo thủ, còn anh thì không. Chúng ta sẽ làm trò cười cho thành phố Paris. – Nhất là khi anh đi với bà đến nơi làm ăn mà đi giày không vớ và mặc áo sơ mi vẽ hình. Bà là người được mọi người tôn kính, sống cuộc đời nghiêm túc, còn Liam thì không. Anh là người như anh đã nói, họa sĩ điên, và anh là bạn của Xavier. Nếu các con bà biết, họ sẽ rất buồn y như bà vậy.
- Sasha, tôi không muốn người bằng tuổi tôi. Tôi muốn bà thôi! – Anh dừng lại suy nghĩ một lát rồi lại nhìn bà và hỏi: – Tôi làm cho bà bối rối phải không?
- Anh sẽ làm phiền tôi, – bà thành thật đáp, – nhưng tôi sẽ không để cho anh có cơ hội làm thế. Liam, nếu tôi đi ra ngoài với anh, tôi có vẻ như một mụ già điên đói tình. Tôi sẽ không làm như thế đâu.
- Bà có thể làm thế. Ít ra bà chỉ nói đúng một nửa. Bà đói tình, nhưng bà không già, không điên.
- Tôi già, tôi điên thật! – bà nói, vẻ khổ sở, và anh hôn bà để cho bà im lặng và vui lên. Bà không vui lên được nhưng cũng không thờ ơ được. Mặc dù bà đã nói không để cho việc này xảy ra, tiếp tục diễn ra, nhưng khi anh đụng chạm bà, bà liền đáp ứng lại ngay. Sự đáp ứng mãnh liệt hơn bà nghĩ. Chưa bao giờ bà có hành động đáp ứng như thế này, ngay cả với Arthur bà cũng không như thế. Mà Liam thì không. Chỉ trong vòng mấy giây sau, họ ôm quyện lấy nhau. Và khi họ lại làm tình, bà rên nho nhỏ.
Khi họ nằm yên trong tay nhau, thỏa mãn, thở hổn hển, chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh giường chỉ 9 giờ kém 15 phút
Khi bà nhìn đồng hồ, bà thốt lên
- Ôi lạy Chúa, Xavier sắp đến rồi! Tôi hứa ăn sáng với nó – Liam cười
- Được rồi, tốt hơn là tôi nên thoát nhanh – Anh buông bà ra, đứng dậy, nhìn bà – Tôi chưa bao giờ muốn người đàn bà nào nhiều như thế này. Khi nào tôi lại gặp bà
- Không bao giờ – Bà gay gắt đáp – Ăn sáng xong, tôi phải ra phi trường ngay. Liam, tôi nói thật đấy! Phải chấm dứt chuyện này! – Nhưng người cần nói lời ấy la chính bà. Chưa bao giờ trong đời, bà cảm thấy bối rối mất tự chủ như bây giờ. Bà cảm thấy như người ngồi trên chiếc xe quay đang quay vùng vụt. Bà chỉ nghĩ đến chuyện không hay xảy ra, và bà không muốn hco chuyện đó xảy ra nữa. Bà phải tự chủ mới được – Tôi sẽ không để cho chuyện này tái diễn đâu!
- Thế thì bà quá là điên – Anh buồn bã nói – Tôi không tin bà làm thế. Tối nay tôi sẽ gọi cho bà
- Liam, đừng! Tôi muốn làm đại diện cho anh. Anh là họa sĩ tuyệt vời, anh sẽ có tương lai sáng lạn. Chúng ta hãy làm thế. Đừng gây nguy hiểm cho tương lai của anh!
- Có phải bà nói rằng nếu chúng ta yêu nhau thibà sẽ không làm đại diện cho tôi không? Vì nếu bà làm thế, tôi cóc cần phòng triển lãm và hợp đồng của bà. Đối với tôi, bà quan trọng hơn các thứ ấy – Lời lẽ của anh nghe rất gay gắt
- Anh mất trí rồi! – Bà nói, đứng dậy khỏi giường, nhìn anh đăm đăm
- Có lẽ thế. Gia đình tôi đã nói tôi như thế – Anh vừa nói vừa mặc quần áo. Anh không có thì giờ để tắm. Anh phải ra khỏi đây trước khi Xavier đến, nếu không bà sẽ không tha thứ cho anh – Sasha, bà hãy quyết định đi, anh nói, nhìn bà. Bà đang đứng trước cơ hội thuận lợi nhất. Nhưng bà không thể quyết định một việc chỉ dựa vào tinh dục thôi. Bà cảm thấy như thể bà đã bị mất trí. Bà nghĩ bà phải lấy lại lý trí, phải lấy lại thật nhanh
- Đừng gọi tôi – Bà nói, giọng chắc nịch. Bà muốn nói thật như thế,bà nghĩ phải làm như thế. Dù chuyện đã xảy ra rồi, bà muốn phải chấm dứt ngay, không để tái diễn chuyện này – Tôi sẽ tiếp xúc với anh để nói về các tác phẩm của anh
- Cả 2 ta đều làm – Anh cãi lý, bà lắc đầu. Anh kéo bà vào lòng, hôn lần cuối cùng. Bà đứng trần truồng trước mặt anh, sửng sốt khi thấy mình thoải mái với anh. Sau khi nói chuyện với nhau trong bữa ăn tối, rồi làm tình với nhau, bà cảm thấy như thể bà đã sống với anh suốt đời rồi. Bà rất dễ chịu khi ở bên anh
- Không, chúng ta không thể làm cả 2 được – Bà nói, giọng chán nản – Tôi sẽ không vừa làm người đại diện cho anh vừa làm người tình của anh – Bà cũng không muốn làm người tình già của anh. Trước đây bà không bao giờ làm thế và bây giờ cũng không muốn thế
Anh hôn bà rồi bỏ đi không nói một lời. Bà nhìn cánh cửa một hồi lâu, lòng lo sợ chuyện này sẽ tái diễ, bà quyết định bà sẽ chấm dứt ngay. Bà tự nhủ: ngay từ bây giờ, bà là người đại diện bán tranh cho anh chứ không là gì hết. Bà vội đi vào tắm vòi sen, và khi ra khỏi phòng tắ, chuông điện thoại reo. Bà sợ Liam gọi đến, nhưng không, Xavier gọi. Chàng vừa rời khỏi nhà, chàng nói chàng sẽ đến nơi bà trong 5 phút nữa
Bà lắc đầu đáp
- Mẹ còn bận chút việc. Mẹ sẽ gặp con ở tiền sảnh trong vòng 15 phút nữa
- Có phải mẹ bận điện thoại không? – Xavier hỏi, giọng nghe có vẻ như chàng đang hưng phấn. Hẳn đêm qua chàng được vui vẻ. Bà rùng mình khi nghĩ nếu Xavier biết chuyện vừa rồi của bà, con bà sẽ nghĩ sao về bà. Bà cảm thấy mình quá hư đốn
- Gọi điện thoại gì? – Bà hỏi giọng lơ đãng – Ừ, phải, những cuộc điện thoại… phải rồi… mẹ bận việc, có hơi trễ một chút. Hẹn ít phút nữa gặp con – Bà cúp máy, ngồi xuống giường, run run. Việc bà làm thật điên. Nhưng dừng lại cũng điên. Bà là người đa cảm, và Liam là người lớn nhưng có hành động như một đứa con nít hoang nghịch. Bà nhắc mình nhớ rằng anh đã phạm tội ngoại tình với em vợ, đêể cảnh giác mình. Đây là hành vi vô đạo đức, thiếu suy xét. Và mặc dù anh đẹp trai bao nhiêu đi nữa, mà có hành động như một đứa con nít vô trách nhiệm thì cũng bỏ. Bà phải hành động như người lớn mới được. Còn Liam thì không thể làm được
Bà ném những thứ bà đã mang theo đến London vào xách, mặc vội áo quần, chải tóc và trang điểm. 15 phút sau, bà xuống đến tiền sảnh vừa khi con bà di vào, trông chàng đẹp trai và trẻ trung. Bước đi mạnh dạn tự tin và cách ăn mặc của anh khiến cho bà nhớ đến Liam. 2 người đều theo nếp sống mới, có phong thái rất giống nhau. Đúng là 2 chàng trai hoang dã
- Trông mẹ có vẻ hạnh phúc – Xavier nói, thái độ hân hoan – Chưa bao giờ con thấy mẹ xõa tóc như thế này. Trông đẹp lắm mẹ à – Bà hoảng hốt nhận ra rằng bà đã quên buộc tóc lên. Bà vội vàng quá đến nỗi quên cả soi gương. Rõ ràng đây là dấu hiệu cho bà và cho cả Xavier thấy rằng đã có chuyện thay đổi. Bà đã vô tình sơ ý để tóc xõa, bây giờ đến lúc phải buộc lên ở phía sau, và để yên như thế
- À,cám ơn con. Mẹ vội qúa không kịp buộc tóc
- Mẹ nên thường để tóc xõa như thế cho đẹp. Bữa ăn tối với Liam có vui không?
- Vui… tuyêt… mà không, không được vui… anh ta rất kỳ cục, phải không? Anh ta đến mà mang giày không có vớ và không có dây giày, còn áo chemise thì anh ta vẽ lên trên – Bà chê Liam với Xavier nhưng khi nói xong bà cảm thấy mình là người dối lòng
- Anh ta rất dễ thương. Mẹ này, vài họa sĩ khác của mẹ trông còn thua hơn nhiều – Xavier vừa nói vừa nhún vai, và bà nghĩ thầm bà không ngủ với ai trong số họ. Nhưng Liam thì khác. KHông ai trong số họ làm cho bà rung động như anh ta, dù chỉ mới nhìn anh ta từ bên kia phòng mà thôi. Bà đã cảm thấy sức thu hút giữa họ ngay từ khi mới gặp nhau, và bà tự nhủ rằng bà tưởng tượng như thế. Bà đã cố phủ nhận điều này, nhưng không được. Vì hóa ra đây là thực tê rành rành chứ không phải tưởng tượng. Thật quá tệ hại
Họ ăn sáng tại tiền sảnh. Bà uống trà, nhìn bánh nướng trong đĩa. Bà không thể ăn được. Bà không đói. Xavier ngốn hết phần ăn của mình… và phần của bà nữa. Chàng đang đói quá
2 mẹ con nói chuyện linh tinh torng một giờ thì chia tay. Khi bà ra phi trường, chàng vẫy tay chào, còn bà phân vân không biết ngày hôm ấy anh có gặp Liam hay không, và Liam nói gì với anh. Nếu LIam có tiết lộ bí mật với con bà, bà sẽ tìm cách loại bỏ anh ta liền. Nhưng bà tin Liam sẽ không làm những việc như tế. Anh ta không ti tiện, hằn học, mà chỉ vô trách nhiệm và còn trẻ so với tuổi của mình thôi. Trên đường ra phi trường, bà cố dằn lòng không nghĩ đến anh nữa bằng cách lấy giấy tờ trong cặp ra xem
Bà không thể tập trung tư tưởng được vào một chữ nào trong tờ hợp đồng hết. Bà nhìn tờ giấy có chữ ký của LIam, anh đã ký một cách vội vã tại nhà hàng Harry's Bar, và bỗng nhiên bà muốn xé bản hợp đồng. Nhưng bà không thể làm như thế với anh. Anh đã đưa lạ cho bà cả 2 tờ, bà cố nhớ khi đến Paris sẽ gởi cho anh một bản. Anh để lãi cho bà số máy di động của mình, nhưng không có thể lực nào trên đời có thể xui bà gọi cho anh đâu. Bà không cho anh số điện thoại di động của mình. Số điện thoại ở nhà cũng không cho. Anh chỉ còn cách gọi đến số máy ở phòng triển lãm tại Paris thôi, va bà cầu sao anh không gọi đến để nói với bà. Nếu anh gọi đến, bà sẽ chuyển cho người khác nói chuyện. Bất kỳ ai cũng được. Miẽn bà không nói là được. Bà không muốn nghe giọng anh lại, ít ra là không nghe trong một thời gian daài. Gọng anh nghe trầm trầm, khêu gợi, và dịu dàng khiến cho bà cảm thấy rạo rực trong lòng. Bà đã chú ý đến giọng nói của anh ngay từ đầu. Bây giờ bà yêu giọng nói của Liam và gần như yêu tất cả cái gì của anh, ngoại trừ cách xử sự của anh. Với tuổi của bà, bà không thích dan díu với người họa sĩ tuyên bố mình là họa sĩ điên, người có hành động như thiếu niên phạm pháp. Điều mà bà đã nói với anh vào sáng nay là đúng. Nếu bà công khai dan díu với anh, bà sẽ làm trò cười cho thiên hạ ở Paris, và ngay cả ở New York nữa. Bà phải bảo vệ danh tiếng của mình. Liam không có danh tiếng. Anh không quan tâm đến danh tiếng của anh lẫn của bà. Anh không có gì để mất khi gian díu với Sasha. Bà thì mất sạch, ngay cả sự kính nể cùa con cái, của đồng nghiệp và bạn bè cũng mất. Khi bà bước lên máy bay ở phi trường Heathrow, bà hoàn toàn nhận thức được điều này. Chuyện vừa qua là chuyện rất gớm ghiếc, chuyện ngàn năm một thưở, chuyện mất trí trong phút chốc, bà nhất quyết không để cho nó tái diễn. Không bao giờ nữa. Khi máy bay cất cánh đi Paris, bà nhủ lòng phải giữ cho mình trong sạch, tỉnh táo.
Sasha vào văn phòng ở Paris lúc 4 giờ. Mặc dù ở London trời nắng. Nhưng khi bà đến Paris thì trời mưa. Bà phải chật vật lắm mới tìm được taxi ở phi trường, và khi đến văn phòng, bà ướt mè. Đến văn phòng, bà bình tĩnh trở lại sau khi chuyện xảy ra không hay ở London
- Lạy Chúa, trông bà tuyệt quá – Bernard, người quản lý phòng triển lãm thốt lên khi gặp bà ở hành lang – Nhưng vì bà ướt mèm, Sasha, bà nên về nhà thay áo quần kẻo bệnh đấy!
- Lát nữa tôi sẽ về. Tôi phải gọi điện thoại. Nhân tiện đây luôn – Bà cười với Bernard, và ông ta nhận thấy rằng mặc dù tóc tai, quần áo ướt mèm, nhưng trông bà có vẻ khá hơn trước đây rất nhiều. Hơn một năm nay, bây giờ là lần đầu tiên trông bà có vẻ thoải mái và hạnh phúc. Rõ ràng nhờ bà đi thăm con trai mà được tươi tắn như thế này – Chúng ta sắp có một họa sĩ mới. Anh ta là bạn của Xavier ở London.anh ta đã ký hợp đồng rồi, chúng ta phải gởi cho anh ấy một bản. Ảnh người Mỹ, còn trẻ. Tác phẩm của ảnh rất tuyệt
- Hay lắm! Tôi mong được xem tranh của anh ấy – Bernard giống như bố bà, là người bảo thủ, nhưng ông ta rất kính trọng con mắt của Sasha về các tác phẩm đương đại và các họa sĩ đang lên. Bà rất nhạy cảm về số tác phẩm đang thịnh hành trên thị trường
- Tôi đã nói với anh ta rằng chúng ta sẽ triển lãm tranh của ảnh ở New York – Ông ta gật đầu, rồi 2 người đi vào phòng làm việc riêng của mình. Khi bà đi vào phòng làm việc, bà ngạc nhiên thấy trên bàn có một bó hoa hồng lớn. Bà mừng khi thấy cô thư ký chưa mở tấm danh thiếp gới kèm theo bó hoa. Nhờ hoa hồng có màu đỏ, người thư ký biết là hoa gởi riêng cho bà, nên chị ta không khui phong bì ra xem. Khi Sasha biết người nào gởi hoa cho mình, bà rất mừng. Bà không muốn văn phòng biết bà có tình nhân bí mật. Bà đã làm một việc sai lầm, phải được sửa chữa, không thể tiếp tục việc này được
Tấm thiệp viết " Chuyện có thể. Tôi yêu bà, Liam". Bà xé vụn tấ danh thiếp, ném vào sọt rác, lòng bối rối. Chắc anh đã bỏ ra một số tiền lớn để mua bó hồng và bà biết anh không có tiền nhiều như thế. Bà cảm động, định gọi cho anh ta, nhưng bà kiềm chế được. Bà đã hứa với mình là giữ bí mật, cho nên dù bà muốn gọi bao nhiêu bà cũng không nên gọi
Thay vì gọi anh đến cám ơn về việc anh gởi hoa tặng bà viết vài hàng cảm ơn trên giấy, lời lẽ lịch sự như ngoại viết cho cháu, hay là người đại diện bán tranh gởi cho họa sĩ. Lời trong thư không có gì đặc biệt hết. Bà đưa bức thư cho người thư ký cùng với bản hơp đồng, số điện thoại và địa chỉ của anh. Bà bảo chị mở thêm ngăn hồ sơ cho Liam Allison, anh là họa sĩ mới của văn phòng
- Hoa đẹp quá! – Eugenie nói với bà. Bà đã giải thích cho chị thư ký biết hoa do một họa sĩ mới gởi tặng. Đây là cử chỉ đẹp cua nhà họa sĩ chết đói. Nhưng có lẽ anh chàng này không chết đói. Hoa hồng tháng Giêng rất đắt. Bông nhiêu Eugenie tự hỏi không biết phải chăng Sasha có bạn trai, nhưng chị tự trả lời chắc chị không có. Đây chỉ là một chàng họa sĩ đang lên. Nhưng bà Sasha có vẻ sung sướng hơn từ lâu nay. Từ khi Arthur chết, trông bà buồn rầu ủ dột. Bây giờ hình như bà đang bước vào mùa xuân mới. Sau chuyến đi London về, bà có vẻ thoải mái hơn?
Đêm đó bà về phần nhà trong tòa nhà dùng làm nơi ở của mình vào lúc 6 giờ. Bà mừng vì Liam không gọi điện cho bà. Bà pha trà và nấu xúp. Bà tắm nước nóng và cố không nghĩ đến anh. Việc này không phải dễ dàng gì. Đêm hôm qua, vào giờ này, bà đang ăn tối với anh t5i nhà hàng Harry's Bar. Bà cố hết sức không nghĩ đến cảnh tượng diễn ra sau đó khi họ về khách sạn
Đến nửa đêm, chuông điện thoại reo làm cho bà gật mình, tỉnh dậy từ giấc mơ. Tatianna gọi đến. Sáng nay cô đã tìm được việc làm. Cô sẽ làm trong phòng nghệ thuật tại một tạp chí thời trang, chọn ảnh để đăng, và làm bất cứ công việc gì họ giao cho cô làm. Cô sung sướng, phấn khởi, rồi sau khi nói cho bà biết tin về công việc của mình, cô hỏi thăm về tin tức của bà
- London như thế nào?
- Vui lắm, bà cố không nghĩ đến Liam – Mẹ đã gặp Xavier và nhiều họa sĩ
- Bạn của Xavier như thế nào?
- Bạn nào? – Sasha có vẻ hoảng hốt khi đáp lời con
- Người mà anh con muốn mẹ gặp để xem tác phẩm của ảnh
- Ồ, người bạn ấy – Sasha đáp, giọng như vừa nhớ ra – Anh ta rất tuyệt! Mẹ đã ký hợp đồng với ảnh
- Chà chắc anh ta vẽ đẹp lắm. Thật quá may cho ảnh
- Ảnh rất tuyệt! Mẹ sẽ cho anh ta triển lãm tại New York vào năm sau – Bà nói với giọng nghiêm trang và nặng nề chuyên môn
- Con cam đoan việc này sẽ làm cho anh ta sung sướng – Nhiều họa sĩ thường xin cô giới thiệu họ với mẹ cô. VIệc này làm cho cô bực mình. Cô không muốn bị lợi dụng làm người dẫn đường đến Sasha. Xavier mới là người thích làm công việc này – Khi nào mẹ đến New York?
- Vài tuần nữa mới được, mẹ có nhiều công việc cần phải làm ở đây. Nếu con muốn đến đây nghỉ cuối tuần thì cứ đến cho vui – Sasha thích gặp các con, thích sống với chúng
- Con ghét cảnh trời mưa ở đấy. Hôm nay con vừa nói chuyện với người bạn ở bên ấy về. Chị ta nói thời tiết ở đấy chán lắm
- Thời tiết xấu thật – Sasha đáp – Ở London trời nắng
- Trời ở đây ngày mai chắc có tuyết. Có lẽ cuối tuần này con sẽ đi trượt tuyết
- Đi đường nhớ cẩn thận đấy! Khi nào con bắt đầu làm việc? – Sasha ngáp, mặc dù ở đây đã khuya nhưng ở New York mới 6 giờ tối
Hẹn mẹ ngày mai – Tatianna có vẻ hưng phấn, và bỗng nhiên Sasha ghen tỵ với con. Đời cô ta đang bắt đầu. Sasha cảm thấy đời mình như đang chấm dứt. Những năm tháng tuyệt vời của bà đã qua rồi. Các con bà đã khôn lớn.Arthur đã chết. Bà không có gì trước mắt để hướng đến, ngoại trừ công việc, và một ngày nào đấy, bà sẽ có cháu, nhưng chúng chẳng thèm quan tâm đến bà. Sau khi chào tạm biệt con gái và nằm xuống giường, bà cảm thấy mình quá già nua. Nghĩ thế, bà không thể nào không nghĩ đến Liam. Anh thật dễ thương vì đã gởi hoa hồng cho bà. Bà điên khùng – "Chuyện có thể" – Anh đã viết trên danh thiếp như thế, tấm danh thiếp bà đã xé vụn. Bà nghĩ rằng chuyện không thể được
Đêm đó bà ngủ chập chờn, cứ nghĩ đến Liam, và sáng hôm sau ngồi vào bàn làm việc lúc 9 giờ. Giờ ở London chỉ mới 8 giờ. Bà phân vân không biết Liam đang làm gì, bà không biết anh có ý định goi cho à không. Hôm ấy là thứ 7, bà không cần làm việc, nhưng bà không biết làm gì. Bà đã từ chối nhiều lần lời mờ đi dự tiệc cuối tuần. Thời tiết rất xấu, mà ngồi ở nhà thì rất chán. Bà thà đi làm việc còn hơn. Chiều đó, Liam gọi cho bà lúc 4 giờ, bà không trả lời. Bà nhờ cô thư ký làm việc trong òng triển lãm nói với anh rằng bà đã đi ra ngoài, hãy gọi cho ông Bernard vào thứ 2. Bernard rất nhạy cảm, không làm việc vào những ngày cuối tuần. Ông ta có vợ 3 con, có nhà ở Normandy, ông phải đưa gia đình đi nghỉ cuối tuần ở đấy. Khi Arthur còn sống, bà cũng không làm việc vào những ngày cuối tuần. Bây giờ bà phải làm việc vào ngày cuối tuần hết thời gian cho đỡ buồn. Từ khi Arthur chết, những ngày cuối tuần thật thê thảm cho bà.
Phòng triển lãm đóng cửa vào lúc 6 giờ chiều, bà về nhà lúc 7 giờ. Bà đem theo một chồng tạp chí nghệ thuật về nhà để xem. Bà bật đèn. Đã đến giờ ăn, nhưng bà không đói. Bà đi pha trà uống, thầm nhắc nhở mình rằng cứ nghĩ đến London là điều vô nghĩa. Việc này chẳng đưa bà đi đến đâu, ngoài khổ sở và điên cuồng. Khi bà rót trà vào tách, chuông cửa reo vang. Chuông reo không ngớt khiến bà nghĩ là người giữ cửa đã đi đâu rồi. Bà chạy qua sân đến cánh cửa bằng đồng kếch xù ở phía ngoài, không biết ai gọi cửa. Không ai bấm chuông gọi cửa vào ban đêm
Bà nhìn qua cái lỗ nơi cánh cửa và không thấy ai ở ngoài hết. Bà bấm máy để ở một cánh cửa nặng nề ra. Có thể có ai để cái gì bên ngoài. Khi bà kéo cánh cửa ra, nhìn quanh, bà thấy Liam đứng ở trước mặt bà, ướt mèm dưới trời mưa. Anh xách một cái túi nhỏ, mặc áo lao động ngoài quần jeans. Anh mang đôi giày chăn bò cũ,mái tóc vàng để dài, sát vào da đầu vì nước mưa. Bà nhìn anh, không nói một lời. Anh nhìn xuống bà. Bà đứng tránh sang một bên để anh đi vào cho khỏi ướt
- Bà nói tôi đừng gọi bà ở London – Anh nói, cười với bà – Cho nên tôi không gọi. Tôi gọi bà từ Paris. Tôi không gọi nữa cho đến khi tôi đến đây. Tôi nghĩ bây giờ chắc bà đã về nhà rồi
- Liam, anh làm gì ở đây? – Trông bà có vẻ buồn chứ không giận. Hay đúng ra là bà sợ. Cuộc gặp này của họ cothể không tránh khỏi để cho những việc đáng tiếc xảy ra
- Tôi đến thăm bà – Hơn bao giờ hết trông anh như một đứa bé cao lớn. Từ hôm qua tôi chỉ nghĩ đến bà, không làm được gì hết. Vì vậy, tôi phải tìm cách đến thăm bà. Tôi nhớ bà… – Bà cũng nhớ anh, nhưng tiếp xúc với anh là điều cực kỳ nguy hiểm
- Hoa hồng rất đẹp – Bà lịch sự nói
- Thật ư? Bà đã liệng chúng rồi à? – Trông anh có vẻ lo lắng
- Sao lại liệng đi? Hoa hồng ở trong phòng làm việc của tôi – Họ vẫn còn đứng dưới mái hiên sau cổng ngoài sân – Tôi nói với người thư ký, hoa do một họa sĩ mới tặng
- Tại sao bà lại phân trần với chị ta như thế? Bà là người tự do mà?
- Không ai tự do đâu, Liam. Hay ít ra thì tôi không được tự do. Tôi có công việ, con cái, nhân viên, khách hang, trách nhiệm, bổn phận, tiếng tăm. Tôi không thể hành động như một cô nữ sinh khao khát tình yêu – Bà nói một hơi như nói với chính mình
- Tại sao không tự do? Việc bà thay đổi mái tóc, để xõa xuống, khiến cho bà trông đẹp hơn – Đây là nhận xét mà con trai bà đã nói khi chàng thấy bà để tóc xõa tại London. Nhưng khi nghe Liam nói, bà thấy bối rối, mất tự nhiên. Bà không muốn mất tự nhiên. Bà sẽ không từ bỏ quá khứ để biến mình thành kẻ điên khùng, chạy theo chàng trai cao lớn điên rồ này
- Tôi mời bà đi ăn tối được không? – Nghe Liam hỏi, bỗng bà nhớ đến buổi ăn tối khốn nạn với Gonzagne de St. Mallory tại nhà hàng Alain Ducasse trước đây mấy tháng. Lão ta gạ gẫm để ngủ với bà rồi mới mua bức tranh. một hành động quá xúc phạm đến bà. Nhưng việc Liam mời bà đi ăn không xúc phạm đến bà. Điên khùng thì có, nhưng thành thật, không xúc phạm. Gonzagne tuy là người quý tộc, nhưng lão quá đê tiện, chứ không như anh chàng họa sĩ tự – cho – và – hãnh – diện mình là một họa sĩ điên
- Tại sao anh không vào nhà để tôi nấu cái gì cho anh ăn? Thời tiết quá xấu, không nên đi ra ngoài làm gì – Bà dẫn anh vào nhà, cửa nhà vẫn còn mở – Anh dự định đi đâu hôm nay? – Bà hỏi, vẻ lo lắng. Nếu anh trả lời ở với b, chắc bà sẽ không để cho anh vào cửa
- Ở lại ký túc xá họa sĩ trong khu Marais, gần quãng trường Place de Voges. Mùa hè năm ngoái tôi có ở đấy rồi – Bà gật đầu, dẫn anh vào phòng khách. Ngôi nhà có từ thế kỷ 18, đồ đạc và bàn ghế cũng vậy. Tranh trong phòng vẽ theo kiểu đương đại, tân thời. Ít ai trang hoàng được như thế này. Kết quả là căn phòng trông vừa đẹp, tươi mát, vừa ấm cúng. Cái lò sưởi khổng lồ… ở trong phòng đã được bà cho xây lại bằng cẩm thạch trắng. Chỉ có một ngọn đèn ở giữa phòng, ngọn đèn ở trên chiếc cột cao bằng bạc, bà đã mua chiếc cột đèn này ở Venice trước đây nhiều năm. Khắp nơi trong phòng đều có đèn cầy cắm trong giá đèn cao. Bà không bận tâm thắp đèn cầy. Tình thế quá rắc rối. Họ đi qua phòng khách, băng qua phòng ăn để vào nhà bếp. Nhà bếp là một căn phòng lớn thoải mái, bàn ghế kiểu Pháp quê kệch, một chiếc bàn bằng đá cẩm thạch to và trên mỗi bức tường đều treo tranh của các họa sĩ đang lên. Màu sắc chủ yếu trong phòng là vàng và vàng cam, gợi lên hình ảnh của ánh mặt trời. Phía trên chiếc bàn, treo một ngọn đèn chùm lớn màu trắng của Venice. Bà đưa tay bật lên. Căn phòng ấm cúng, hấp dẫn, thời Arthur còn sống, họ thường ngồi ở đây hàng giờ. Họ dùng phòng này nhiều hơn phòng khách. Ghế đều bọc da mềm màu nâu
- Chà… phòng tuyệt quá! Ai trang trí phòng này vậy?
- Tôi trang trí – Bà cười nói với anh – Tôi dồn hết công sức để trang trí phòng này. Còn các nơi khác trong nhà thì bình thường hơn – Cũng như bà dồn hết công sức để trang hoàng phòng triển lãm, với cái phần nhà nơi bố bà dùng làm chỗ ở. Đồ cổ và tranh ảnh do ông cụ sư tầm đều rất đẹp. Nhưng Sasha thích nơi bà ở trong tòa nhà hơn nơi nào hết. Liam cũng vậy. Anh thích căn hộ của bà và cảm thấy như nhà mình ngay
Bà bắt xoong lên bếp lò nấu xúp cho anh, làm cho anh một đĩa trứng rán. Anh nồng nhiệt đón nhận thức ăn, nói với bà anh đói meo. Anh không ăn gì từ trưa đến giờ
- Nếu bà có thực phẩm, tôi xin làm một đĩa mì – Anh nói. Bà ngần ngừ rồi gật đầu. Bà không muốn anh nán lại lâu trong nhà, bà muốn anh về ký túc xá họa sĩ Marias ngay. Về đấy anh muốn làm gì thì làm. Bà sẽ không dính dáng gì đến công việc của anh
Cả 2 người chúi mũi vào việc nấu nướng, và nửa giờ sau, họ ngồi bên nhau trên bàn ăn, nói chuyện, tranh cãi về 2 họa sĩ mà bà làm đại diện. Theo anh thì chỉ có một người là có tài, đầy hứa hẹn, xứng đáng với điều kiện mà bà đã dành cho ông. Còn người kia, anh nói rằng không xứng đáng, bất tài, không đáng cho bà quan tâm. Theo Liam, ông ta bắt chước bút pháp của người khác, giả tạo, vụng về
- Tôi không ngửi được tranh của ông ta. Ông ta là kẻ xấu xa – Liam có ý kiến rất gay gắt cho nhiều vấn đề
- Phải, ông ta không tốt – Sasha đáp. Bà cũng không thích ông ta – Nhưng tranh của ổng bán đắt như tôm tươi, các viện bảo tàng đều thích
- Họ chỉ nịnh ông ta thôi, vì vợ ổng có tiền – Bỗng anh nhìn bà với vẻ rụt rè rồi cười khúc khích – Nếu bà với tôi cặp kè nhau, tôi nghĩ là lúc nào đó, người ta cũng nói về tôi như thế – Câu nói của anh làm cho bà run lên
- Anh đừng lo, chúng ta sẽ không cặp kè nhau đâu. Anh sẽ không gặp vấn đề khó khăn ấy đâu – Trông bà có vẻ buồn buồn khi nói thế – Điều tốt nhất cho chúng ta là đừng "cặp kè nhau" như anh nói
- Tôi muốn cho bà xem cái này – Anh nói, vừa kéo ống quần jeans xanh ướt mèm lên, rồi cởi chiếc ủng cao bồi ra với vẻ thoải mái. Bà không thấy có gì đáng nói hết. Anh mang đôi vớ thể thao bằng vài trắng. Anhchỉ vào một chiếc vớ và nói tiếp – Bà thấy đấy! Vớ. Tôi mang nó vì bà. Tôi mua ở phi trường – Người ta không thấy anh mang vớ khi đi ủng cao bồi, nhưng như một đứa trẻ làm vừa lòng mẹ, anh muốn bà biết anh có mang vớ, anh muốn bà xác nhận việc này cho anh
- Anh là một cậu bé ngoan, Liam à – Bà nói, trêu chọc anh, nhưng cảm động. Rõ ràng Liam muốn làm vừa lòng bà, muốn bà tin tưởng anh. Nhưng anh cần nhiều thứ hơn nữa mới thành người lớn được. Và anh chưa làm được. Cái gì nơi anh cũng toát ra vẻ trẻ con và người họa sĩ điên. Và như anh đã nói với bà trước đây với vẻ hãnh diện, rằng không ai có thể kiềm chế anh được. Bố anh đã cố kiềm chế anh, các anh em của anh cũng đã cố gắng làm thế, nhưng Liam không nghe, coi thường họ. Sasha không muốn làm thế. Bà muốn anh tự kiềm chế mình để thành người lớn. Việc anh đến Paris là cử chỉ đáng yêu thật đấy, nhưng hành động này vẫn có tính bốc đồn, tùy tiện, và không tôn trọng bà yêu cầu là phải lánh xa bà, quên chuyện không lành mạnh mà họ đã vấp phải tại London. Khi ăn xong, anh hỏi bà
- Trước khi tôi đến đây, bà đinh tối nay sẽ làm gì?
- Không làm gì hết. Đọc sách. Đi ngủ. Cũng không đi chơi đâu cả.
- Tại sao không? – Anh cau mày nhìn bà
- Lý do rất đơn giản. Vì buồn. Cô đơn. Tôi rất chán đi dự tiệc. Tôi cảm thấy mình như cái bánh xe phòng hờ, hay là kẻ cô độc trên chiếc thuyèn của Noah. Bạn bè thương hại tôi, khuyên tôi đi chơi mãi rồi họ cũng chán. Chỉ khi nào cần thiết tôi mới đi, như đi với khách hàng chẳng hạn
- Bà cần đi chơi nhiều hơn nữa – Liam nói với vẻ tự nhiên, như thể bà thuê anh làm cố vấn an ninh xã hội cho bà – Bà cần vui nhiều trong cuộc sống. Bà không hể ngồi trong ngôi nhà trống trãi, đọc sách và nghe mưa rơi được. Lạy Chúa, nếu tôi sống như bà, tôi thà tự tử còn hơn – Bà không nói cho anh biết nhiều khi bà cũng có ý nghĩ như thế, nhiều lần bà nghĩ đến chuyện tự tử từ khi Arthur chét, và điều duy nhất khiến bà không làm thế là vì bà phải sống vì con. Nếu không vì các con, thì chắc bà đã tự vẫn rồi. Tự nhiên Liam nghĩ đến chuyện bà cũng đã có ý định này. Căn cứ theo lối sống của bà, theo cách bà chọn con đường cô độc để sống, thì anh biết, nhưng anh không trách bà. Niềm vui của bà bây giờ là phòng triển lãm, là những lần đến thăm bất thường của các con bà – Ngày mai tôi sẽ đưa bà đi xem ciné. Bà đã xem những phim về võ sĩ đạo ở Paris chưa? – Anh hỏi, vừa giúp bà dọn dẹp bàn. Bà cười khi nghe anh hỏi
- Tôi không thích. Tôi chưa xem phim nào hết – Nếu không có gì làm cho bà thích, thì anh đã làm cho bà vui. Thỉnh thoảng anh làm cho bà cười, đã từ lâu bà không cười, hay có lẽ không bao giờ cười
- Bà phải xem cho vui. Phim tuyệt lắm. Giải trí rất tuyệt. Bà khỏi phải đọc phụ đề,chỉ nghe tiếng nói thôi. Những động tác của nhân vật làm cho chúng ta chú ý để hiểu lời nói. Đây là những tác động tâm lý hết sức sâu sắc. Xavier không thích những phim này lắm
- Tôi không nghe nó nói – Bà đáp, cười với anh
- Có lẽ cậu ấy lúng túng. Cậu ấy xem mình là nhà trí thức trang trọng. Không có gì cao siêu trong các bộ phim về võ sĩ đạo. Tôi không thích các phim cậu ấy đi xem, chúng thường làm cho tôi buồn ngủ
- Tôi cũng thế – Bà cười cởi mở – Nó thích những bộ phim của Ba Lan và Tiệp Khắc rùng rợn. Tôi không đi xem với nó được
- Tốt, vậy thì bà đi xem ciné với tôi. Thậm chí tôi còn đưa bà đi xem phim về khiêu dâm nữa. Bà không xem ciné lâu chưa? – Bà ngẫm nghĩ một lát, và nhận thấy câu trả lời cũng như khi trả lời về các vấn đề khác
- Không đi từ khi Arthur chết – Anh gật đầu, không đáp, đưa mắt nhìn tủ ướp lạnh. Bà có tủ lạnh và tủ ướp lạnh của Mỹ, loại này hiếm thấy ở Paris. Khi bà tân trang lại ngôi nhà, Arthur quyết tâm sắm cho được cái thứ này. Họ còn có phòng tắm rộng, đẹp, sang trong nhất ở Pháp
- Bà có kem lạnh không? Tôi rất mê kem lạnh – Bà nghĩ có nhiều thứ không nên mê quá. Ví dụ trường hợp của anh chẳng hạn. Ngay cả việc uống rượu vang khi ăn cơm mà anh cũng không quan tâm đến, mặc dù bà mời anh uống
- Để xem nào… – Bà mở tủ ướp lạnh, nhìn vào trong. Không có gì hết ngoài nước đá. Bà không ăn tráng miệng hay kem lạnh. Những thứ mà bà quản gia để vào tủ lạnh chỉ dùng vào bữa ăn tối thôi. một ít rau quả, xà lách, xúp làm ở nhà, thỉnh thoảng vài miếng thịt đông lạnh, fromage và thịt gà. Bà không ăn nhiều. Liam ăn mạnh như hổ. Bà quay qua nhìn anh, vẻ bối rối – Không có kem lạnh. Rất tiếc! – Bà không nhớ vừa rồi bà có mua một ít hay không, hay đã mua mà ăn hết
- Thế thì thiếu quá! – Trông Liam có vẻ buồn
- Lần sau tôi sẽ nhớ mua – Bà nói, như thể lần sau họ sẽ ăn với nhau lần nữa, điều mà bà cương quyết sẽ không có. Rồi bỗng bà nảy ra một ý kiến. Từ lâu nay bà không có ý nghĩ này, từ khi các con bà còn nhỏ bà cũng không có. Nhưng bây giờ bà có đứa bé mới trong đời bà. Đó là Liam – Mặc áo khoác vào, chúng ta đi chơi một vòng – Bỗng bà bốc đồng nói, và cười với anh
- Đi đâu? – Anh hỏi, trong khi bà mặc áo khoác, lấy xách tay. Bà vẫn đang mặc bộ complet màu đen trang trong khi đi làm việc ở văn phòng. một lát sau, họ ra khỏi nhà. Bà dẫn anh đến nhà xe, ngồi vào tay lái chiếc Renault nhỏ xíu của mình. Anh phải co người hết cỡ mới vào được trong xe. 2 chân anh quá dài mà xe thì quá nhỏ, nhưng với Sasha, xe như thế này là hoàn hảo
Bà lái xe đến đảo St. Louis, tìm chỗ đậu xe rồi níu vào cánh tay anh, chống dù đi vào quán bán kem. Họ dừng lại trước quán gần bờ sông, quán cũ kỹ, sơn màu nâu, có biển hiệu Berthillon. Bà nhìn anh với vẻ tự hào và nói
- Đây là quán kem lạnh ngon nhất Paris – Bà giải thích cho anh biết hệ thống máy biến những "khối" kem thành hình nón, hình dẹt và rải lên trên một lớp kem có hương vị đủ loại trái cây. Anh chọn kem hình nón có rải kem với hương vị trái lê, mơ và chanh, và họ mua 3 họp lớn chocolate, vanille và cafe. Bà chỉ chọn kem có hương vị dừa. Khi về lại xe, họ nói chuyện vui vẻ. Bà lái xe đưa anh đi tham quan một vòng mới về nhà. Mặc dù anh đã nói anh biết Paris, nhưng anh không biết những nơi bà quen thuộc. Và trên đường về nhà, bốc đồng bà dừng xe để uống cafe tại quán cafe de Flore. Đây là quán cafe xưa nhất ở Paris. Khi đi lấy xe để về, họ đi qua quán Deux Magots, và khi họ về đến nhà thì đã 10 giờ. Anh muốn thưởng thức các thứ kem mà họ đã mua. Lần này họ ngồi tại phòng khách, anh thắp đèn cầy lên. Buỏi tối bỗng trở nên rất tuyệt vời. Loại buổi tối không cô đơn. Nếu bà đi Berthillion một mình thì chán chết, lái xe một mình quanh Paris chẳng có ý nghĩa gì. Và uống cafe một mình ở quán cafe de Flore chắc có lẽ sẽ rất thảm hại cho bà. Nhưng với Liam, những chuyện như thế này lại rất vui. Họ vui khi bàn về chính trị, tranh luận về nghệ thuật, trao đổi ý kiến, nói khôi hài. Sự hồ hởi vô bờ và sự nhiệt tình của anh về cuộc sống đã làm cho bà vui. Có thể anh trẻ con, nhưng anh thông mnh, rất yêu đời. Bà phân vân không biết họ có thể thăm bạn bè của nhau không. Bà đã tự hỏi như thế vào lúc họ ngừng nói chuyện và bà ngáp
Anh hỏi xin phép bà để dùng điện thoại gọi đến ký túc xá họa sĩ. Anh đã định gọi khi đến phi trường, nhưng rồi anh không gọi. Mấy phút sau, anh quay lại, vẻ rụt rè
- Thật ngốc! – Anh nói, giọng bối rối. Đêm đó anh không hôn bà, và bà cám ơn về việc này. Nếu anh hôn, thế nào bà cũng bảo anh ra về. Bà đã nhủ lòng mình như thế, vì bà sợ tình thế lại sẽ vượt ra ngoài tầm tay của bà lần nữa
- Chuyện gì thế? – Bà nói, vừa tắt đèn cầy. Liam sắp về. Buổi tối như thế này là tốt đẹp, thoải mái. Nếu bà tránh khỏi bị anh lôi cuốn, thì mọi việc sẽ hoàn hảo
- Tôi đáng ra phải gọi cho họ sớm hơn mới phải. Ký túc xá bây giờ đã hết chỗ rồi. Có lẽ tôi phải tìm khách sạn ở đâu đó để ở lại – Anh nói, nhìn bà với ánh mắt thăm dò, còn bà có vẻ bối rối hơn
- Có phải anh hỏi tôi anh có thể ở lại được không chứ gì? – Bà hỏi thẳng thừng, lòng phân vân không biết có phải anh lấy cớ để ở lại đây hay là ký túc xá họa sĩ ở Marais hết chỗ thật. Nhưng trông anh có vẻ bối rối thật sự. Không ai lo cho anh nơi ăn chốn ở. Anh đã nói với bà răng từ năm anh 19 tuổi, Beth đã lo cho anh mọi thứ, cho đến khi chị ta bỏ đi. Mới đầu anh không xoay sở được công việc khi không có vợ, nhưng anh đang tập để tự mình lo liệu lấy công việc
- Tôi không có ý định ấy – Liam thành thật đáp – Tôi không muốn làm phiền bà. Nếu cần tôi có thể ngủ ở phi trường hay ở ga xe lửa. Tôi đã ngủ như thế nhiều năm rồi, không có gì ngại hết
- Thế thì ngốc quá – Bà thẳng thắn đáp, rồi hít một hơi thật mạnh – Anh có thể ngủ trong phòng của Xavier. Nhưng Liam này, tôi sẽ không ngủ với anh đâu. Tôi không muốn làm cho cuộc sống của tôi trở nên lộn xộn, cũng như của anh. Nếu chúng ta tái diễn cảnh như đêm qua, cuộc sống của chúng ta sẽ rất rắc rối – Anh nhớ đêm qua 2 người không ai có chuyện gì rắc rối hết, nhưng anh gật đầu và không nói gì
- Tôi xin hứa sẽ nghiêm túc – Anh biết chuyện này rất khó cho bà. Bà đã sống ở đây với chồng con. Ngôi nhà này có rất nhiều kỷ niệm làm cho bà nhớ, chứ không phải như phòng khách sạn ở London. Anh không muốn làm cho bà buồn, hay làm cho bà sợ. Anh nghĩ nếu anh lộn xộn với bà ở đây, thế nào bà cũng rất buồn. Bà dẫn anh lên lầu. anh theo bà ngoan ngoãn. Phòng của Xavier ở tầng trên phòng bà, ngay trên phòng của bà. Phòng trang hoàng đơn giản, dành cho thanh niên, thật dễ thương, sơn màu xanh nước biển, treo bức tranh bà đã tặng chàng trước đây nhiều năm vào dịp Giáng sinh, tranh vẽ một phụ nữ và một thanh niên. Lúc ấy Xavier rất thích bức tranh, cho nên giờ bà vẫn để bức tranh treo trong phòng để nhớ lại thời thơ ấu của con trai bà. Căn phòng có cửa sổ tròn hình "mắt bò" nhìn ra vườn. Liam thích cảm giác được ở gần bên bà. Khi bà hôn lên 2 má anh để chúc anh ngu ngon, anh cố kiềm chế mình. anh không vội vàng, mà phải biết chờ đợi, đúng lúc, đúng nơi. Đêm đó khi đi ngủ, anh nghĩ đến bà, cũng như bà nghĩ đến anh. Anh muốn chạy xuống thang lầu đến phòng bà 1000 lần, nhưng anh không xuống. Mãi cho đến sáng hôm sau, anh mới gặp lại bà trong nhà bếp.
Bà làm món trứng và thịt lợn xông khói cho anh, rồi bàn chuyện họ sẽ làm gì. Vì anh ngoan ngoãn ở trong phòng của Xavier, không đòi hỏi gì, không đi quá ranh giới của bà, nên bà không nghĩ đến chuyện mời anh ra đi. Thời tiết xấu, nhưng đỡ hơn hôm qua, nên bà quyết định đi bộ chơi với anh dọc theo bờ sông Seine. Họ ngắm cảnh vạn đò Bateaux Mouches, và bà chỉ cho anh xem nhiều nơi mới lạ. Anh mua cuốn sách về hội họa tặng cho bà. Bà mua vải nhiễu nơi người bán hàng rong, lang thang qua những hàng bán thú nuôi trong nhà, và cười khi nhàn vào đám gà con. Liam muốn đi vào các nhà hàng này. Anh nói đến con chó của anh trước đây khi anh còn nhỏ. Anh nói anh rất thương chó và nó đã chết cùng năm khi mẹ anh mất. Suốt thời gian còn lại, anh làm cho bà cười, kể chuyện khôi hài cho bà vui. Bà hỏi về các con anh và nói về các con mình. Đấy là một buổi chiều hoàn toàn dễ chịu, thư thái, họ tâm sự với nhau, thắt chặt tình bạn, san sẽ tình thương mà tuy không nói ra nhưng cả 2 đều cảm thấy rất mãnh liệt, cho dù bà không muốn có tình cảm này nảy nở trong lòng. Anh đã cho bà những thứ mà bà đã thiếu thốn trong suốt 15 tháng qua, cho bà tình bè bạn, và cho bà người tâm đầu ý hiệp để chuyện trò. Anh đã lấp đầy sự cô đơn của bà như bọt nước trào lên tận miệng ly, lấy đầy chỗ trống trong ly
Khi họ đứng trong tiệm bán thú nuôi cuối cùng trên bờ kè, thì anh trông thấy một con chó cộc có lông 2 màu. Người bán hàng nói rằng đấy là con chó nhỏ nhất trong lứa. Sasha thì nói con chó có cặp mắt rất buồn, chưa bao giờ bà thấy con chó nào có cặp mắt buồn như thế
- Bà nên nuôi một con chó – Liam thực tình nói – Nó sẽ làm bạn với bà – Anh đã nghĩ đến việc nuôi một con chó, nhưng ở London nuôi chó rất khó khăn
- Tôi thường đi luôn. Hoặc là tôi phải để nó ở đây, hoặc là tôi phải mang nó đi theo, lên xuống máy bay rất bất tiện, không hay chút nào hết
- Bà cứ mang nó theo, có sao đâu?
- Tôi không nuôi chó từ khi các con tôi còn nhỏ. Nuôi chó nhiều việc lắm – Bà nói một cách thực tiễn – Nó sẽ tè khắp nơi trong phòng triển lãm. Bernard sẽ giết tôi mất, và Karen ở New York cũng làm thế
- Bà đừng để cho người khác quyết định những việc này – Anh nói. Nhưng bà đã để cho họ làm thế. Bà cũng để cho họ quyết định về anh. Bà quá sợ điều người khác nghĩ về bà nếu bà dan díu với anh
Họ bắt con chó ra khỏi lồng, nó hăng hái ngay khi Liam chơi với nó. Sasha đứng nhích lui, nhìn con chó liếm vào mặt anh, và anh để nó liếm. Nó có lông đen và trắng, cái đầu dẹp, 4 chân đen, bàn chân trắng. Anh nói cho bà biết con chó của anh lúc anh còn nhỏ cũng là loại chó cộc nhỏ
- Có lẽ anh nên mua nó để đem theo về – Bà nói, vẻ khuyến khích anh. Rõ ràng anh rất thích con chó, và khi anh thả con chó lui vào chuồng, trông anh rất buồn. KHi 2 người bỏ đi, con chó kêu hư hử, sủa theo. Liam nhìn lui, đưa tay hôn gió rồi vẫy chào
- Tôi không thể mang nó về nước Anh được – Anh giải thích cho Sasha hiểu. Người Anh cực kỳ phức tạp. Họ không mấy quan tâm tới luật lê về kiểm dịch, nhưng khi có người đem con vật ở ngoài vào nước, họ đòi hỏi đầy dủ giáy tờ chứng nhận nó không nhiễm đủ thứ bệnh. Vả lại – Anh cười với bà trông rất trẻ thơ – Tôi thiếu trách nhiệm trong việc nuôi chó. Khi tôi bận vẽ là tôi quên hết mọi thứ. Tôi cần có vợ mới nuôi chó được
- Lời phủ nhận quá phũ phàng – Bà nói. Lời thú nhận minh xác điều mà bà lo sợ về anh, nhưng lần này xác nhận không đáng sợ. Đây chỉ là lời xác nhận một thực tế. Liam biết rõ mình là ai, mình làm gì. Va bà cũng vậy. Anh là chàng trai duyên dáng vô trách nhiệm
Họ đến Berthillon lại, và đêm đó bà lái xe đưa anh ra phi trường. Anh ngồi nhìn bà một hồi lâu, lòng cứ muốn bước ra khỏi chiếc xe nhỏ cá biệt của bà – Tôi đã trải qua một thời gian kỳ diệu với bà trong dịp nghỉ cuối tuần này – Anh nói một cách bình tĩnh. Họ… không làm tình. Họ không làm điều gì sai trái. Họ chỉ đi chơi với nhau, ăn kem lạnh, nói chuyện, đi bách bộ những quãng đường xa, mua cuốn sách hội họa, ngồi uống cafe, và chơi với con chó. Đấy là những việc bà thiếu thốn, khác những việc mà bà đã có trước đây. Bà và Arthur đã sống cuộc đời của người trưởng thành, cuộc đời của những đối tác bình đẳng, có trách nhiệm, làm những việc nghiêm túc. Còn với Liam, bà có những việc kỳ diệu, vui chơi, trẻ trung. Anh có một phần là người lớn, một phần là trẻ con, và nếu bà cho phép, thì anh sẽ là người yêu, và vì anh có thái độ trẻ trung trong một vài hành động, nên trông anh như một đứa con nuôi
- Tôi cũng có được thời gian vui vẻ – Sasha đáp, cười với anh – Cám ơn anh đã làm cho tôi ngạc nhiên. Nếu anh hỏi ý kiến tôi, tôi sẽ không để cho anh đến đâu
- Vì thế mà tôi không hỏi – Anh đáp rồi cúi người hôn bà. Bà mừng vì anh đã tôn trọng ước muốn của bà cho đến khi ấy. Khi anh hôn bà, bà cảm thấy lòng bà rạo rực như khi anh hôn bà ở London, và suốt thời gian nghỉ cuối tuần, bà đã cố kiềm chế cảm giác này. Nếu anh hôn bà sớm hơn, thì chắc bà không thể nào cưỡng lại nổi lòng mình. Họ ngồi hôn nhau một hồi lâu, rồi ngồi nhìn nhua. Không thể nào đi xa hơn nữa những gì vừa xảy ra giữa họ. Bà ước sao tình thế sẽ khác đi, nhưng bà biết tình hình sẽ không khác. Lần này bà không nói điều này với anh. Không cần nói. Anh biết những gì đang diễn ra trong óc bà. Trước khi bước ra khỏi xe, anh nói
- Tôi muốn trở lại thăm bà. Bà có để cho tôi đến không, Sasha?
- Tôi không biết. Để rồi xem. Tôi phải suy nghĩ về chuyện này, có lẽ chúng ta thử thách số phận đấy, hay chúng ta tự lừa dối mình rằng chúng ta có thể hạn chế được số phận. Anh là người không thể nào kiềm chế được mình – Anh lại hôn bà, chứng tỏ lời bà nói đúng. Khi anh ngừng hôn, bà hụt hơi, nhưng bà rất muốn anh. Bà muốn lái xe đưa anh về nhà. Nhưng bà không làm thế. Bà nghĩ bà không thể làm được. Bà bước ra khỏi xe. Khi nhìn anh co người để bước ra xe, bà cười
- Lạy Chúa, bà là đại diện nghệ thuật cho tôi. Với tiền bạc bà sắp thu được nhờ việc này, ít ra bà không thể tậu chiếc xe tốt hơn hay sao? Tôi phải biến thành một cái đĩa mới có thể vào ra chiếc xe này được. Có lẽ tôi nên ứng trước cho bà một số tiền – Bà cười và đi theo anh vào phi trường. Anh mang đôi giày cao bồi, mặc quần jeans, áo len dân đánh caá, anh đã mua cái áo này ở Ireland, đội cái mũ chơi dã cầu của bọn con trai từ Mỹ gởi sang cho. Trông anh cao và trẻ trung. Cái gì nơi anh cũng hấp dẫn hết, ngay cả vẻ trẻ con khiến cho bà sợ cũng rất hấp dẫn
Bà lặng lẽ đi theo anh đến cổng phi trường. Anh là người cuối cùng lên máy bay. một phần trong bà muốn anh trễ máy bay, ở lại với bà. Phần khác muốn anh ra về, đừng bao giờ quay lại thăm bà nữa. 2 phần xung đột nhau kịch liệt
- Tôi sẽ nhớ bà – Anh bình tĩnh nói
- Tôi cũng thế – Bà nói thành thật. Bà luôn luôn thành thật với anh. Bà đã nói với anh điều bà suy nghĩ
Rồi anh hôn bà, nụ hôn lâu và say đắm. Người ta sắp đóng cửa máy bay
- Đi nhanh lên… kẻo trễ giờ… – Bà thì thào. Anh chạy đi, rồi quay nhìn lui lần cuối, miệng cười thật tươi, đưa tay vẫy, rồi leo lên máy bay. Bà không biết khi nào bà sẽ gặp lại anh
Vừa ngồi vào ghế, anh liền nghĩ đến bà, nghĩ đến tình thế xung khắc nội tâm của bà. Vừa gay gắt vừa dịu dàng, vừa yếu đuối vừa mạnh mẽ. Nhiều lúc khi nói đến bố mẹ và người chồng đã quá cố, bà nghiêm nghị buồn rầu. Bỗng nhiên bà vui vẻ, sung sướng, thậm chí còn trẻ trung khi bà nói đến các họa sĩ cua mình, hay nói đến con cái, hay quan điểm sống của mình. Bà có cuộc sống giản dị, tự nhiên. Bà có quan điểm rất khắc khe về cách xử thế, và bà muốn mọi người chấp nhận quan điểm của mình. Mới như một phu nhân có tâm trạng đau đớn đó, bà liền trở thành một cô gái kỳ lạ, tinh nghịch. Anh đã nghe Xavier cho biêt bà là một người mẹ tuyệt vời, và bây giờ anh nghĩ bà là một người bạn chí tình. Có tinh thần trách nhiệm, có lương tâm, có khả năng, thông minh trong lĩnh vực chuyên môn, và đồng thời cũng là người đàn bà nhỏ nhắn, cô đơn, cần có đàn ông để ôm ấp và thương yêu. Và mặc dù bà có ý định phản đối Liam về việc này, nhưng anh vẫn muốn là người đàn ông đó. Dù lâu bao nhiêu cũng được.
Tình Khúc Mùa Thu Tình Khúc Mùa Thu - Danielle Steel Tình Khúc Mùa Thu