You will know that forgiveness has begun when you recall those who hurt you and feel the power to wish them well.

Lewis B. Smedes

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11322 / 30
Cập nhật: 2015-07-24 08:01:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ai tay chớng cằm, Hoàng Anh ngồi tư lự.
Tốt nghiệp rồi. Nhận bằng rồi, Hoàng Anh phải làm đúng với công việc hằng mong ước phóng viên nhà báo.
Làm phóng viên nhà báo sẽ chẳng dính líu gì đến gã giám đốc Huy Nam.
Hoàng Anh nhất định không gặp ông công ty ''Sao sáng'' nữa...
Bên ngoài trời mưa lất phất.
Đầu mùa mưa hay cuối mùa mưa?
Dường như Hoàng Anh quen cá thời gian rồi.
Thành phố chợt nắng chợt mưa cũng không thể nhớ được. Bao nhiêu ngày nắng rồi thì trời lại mưa.
Thành phố nghiêng vai cho mưa đổ về. Hoàng Anh đưa mắt nhìn mùa xuân mưa, tìm một chiếc lá vàng rơi. Bâng khuâng. Một nỗi nhớ vu vơ.
Nhớ ai quay quắt lạ thường, hay chỉ là nỗi nhớ không tên.
"Chiều mênh mông Ngọn heo may xao xác Lá vàng lác đác bay Ngoài hiên nhà ai Ơi chiếc lá rơi Cho lòng chơi vơi?
Trời giăng mây Mưa rây bụi Lất phất Ai đi qua Chiều nhớ Ai đi qua Chiều thương...".
Lá nhớ thương ai mà lá rơi lả tả. Người nhớ thương người trong dạ xốn xang.
Ở khu nhà trọ không thấy chiếc lá vàng bay. Hoàng Anh đàng nhớ thương chiều nao.
Một mình Hoàng Anh thấy lẻ loi. Nhỏ Thu Dung không đến, để Hoàng Anh với nỗi trống vắng. Dù hai đứa cãi nhau cũng thấy vui...
Trời mưa ngừng mưa, Hoàng Anh quyết định ôm hồ sơ đi xin việc làm.
Hoàng Anh đến gõ cửa xin việc ở tòa soạn báo ''Tin nhanh 24 giờ''.
Ông trưởng phòng biên tập Tiến Thăng hấp háy mắt đọc toàn bộ hồ sơ của Hoàng Anh. Đơn xin việc, lý lịch, bằng tốt nghiệp đại học, bằng Anh văn, vi tính đều đủ cả.
Đặt xắp hồ sơ lên bàn, ông Tiến Thăng lướt mắt nhìn Hoàng Anh.
- Hồ sơ thì đủ cả nhưng quan trọng là năng lực làm việc.
Hoàng Anh nín thở chờ lời phán quyết của ông trường phòng.
Căng thẳng hồi hộp ngồi bên trên ghé đối diện cùng ông, Hoàng Anh cảm giác như có đàn kiến bò khắp người.
Hoàng Anh không dám hỏi ông có nhiệm vụ hay không thì ông phán tiếp:
Làm cái nghề phóng viên cực khổ vất vả lắm, đòi hỏi phải năng nổ, sôi nổi.
Hoàng Anh nhũn nhặn đáp lời ông Tiến Thăng:
- Cháu biết điều đó ạ?
Ông Tiến Thăng hỏi lại:
- Cô nhắm có làm nổi không?
- Cháu đã chọn ngành này nên sẽ cố gắng ạ.
- Chưa vào nghề thì chưa thấy hết khó khăn đâu.
Không biết ông trưởng phòng có hù dọa để Hoàng Anh lo lắng và chùn bước không? Cô từ tốn đáp:
- Cháu có đi thực tập qua nên cũng bước được phần nào.
Ông Tiến Thăng vẫn quan sát Hoàng Anh.
Cô gái mảnh mai mới rời ghế nhà trường không biết đối đầu với bao trở ngại có vượt qua được không?
Ông hỏi Hoàng Anh với vẻ không mấy tin tưởng lắm:
- Thực tế cuộc sống có nhiều phức tạp chẳng biết cô có chịu nổi không?
Hoàng Anh trả lời một cách khéo léo:
- Nghề nào cũng có những khó khăn phức tạp riêng. Khi đã làm việc thì sẽ cố gắng đương đầu để giải quyết. Cháu nghĩ là cháu sẽ chịu đựng được!
Ông Tiến Thăng gật gù:
- Cô nói có vẻ khí khái lắm. Hi vọng cô sẽ không bỏ cuộc.
Nhận hay không, ông Tiến Tháng cứ lửng lơ làm cho Hoàng Anh thêm băn khoăn. Nghe ông nói có vẻ ông xem Hoàng Anh quá! Hãy nhận đi, Hoàng Anh sẽ chứng minh năng lực làm việc cho ông thấy.
Hoàng Anh nở nụ cười thật tươi để tạo lòng tin cho ông:
- Cháu đã vác đơn đến đây xin việc làm là mong được chú nhận chứ không chùn bước hay bỏ cuộc.
Ông Tiến Thăng xởi lởi:
- Tôi tin tưởng nơi cô. Tôi sẽ nhận cô làm phóng viên phụ trách mặt xã hội.
Tháng đầu, cô thử việc xem sao.
Nét mặt Hoàng Anh sáng bừng lên rạng rỡ:
- Cám ơn ông trưởng phòng.
Ông Tiến Thăng lại nhắc nhở:
- Làm phóng viên phải có đạo đức nghề nghiệp.
Cũng như y đức bác sĩ vậy chứ gì. Hoàng Anh hiểu điều này. Cô chợt nhớ lời của Thu Dung làm phóng viên phải có lòng nhân từ và lương tâm mà cô thì cay độc.
Nhỏ Thu Dung thật quá đáng! Hoàng Anh có cay độc với ai bao giờ đâu.
Hoàng Anh gật đầu đồng ý lời của ông Tiến Thăng:
- Vâng! Cháu biết điều đó cháu có học ở nhà trường.
- Thế thì tốt lắm! Cô về sáng thứ hai đến làm việc đúng giờ.
- Dạ!
Sáng thứ hai đi làm! Ôi, ta có nằm mơ không?
Lòng Hoàng Anh như có nốt nhạc reo vui. Cô rời khỏi tòa soạn Báo ''Tin nhanh'' với sự háo hức hân hoan.
Bên ngoài đất trời như rực rỡ hẳn lên. Hôm nay cảnh vật trước mặt Hoàng Anh đẹp lạ thường.
"Sau cơn mưa trời lại sáng".
Câu nói của Thu Dung. Bỗng nhiên thấy nhớ phải chia sẻ niềm vui này với Thu Dung Hoàng Anh không chịu đi múa đã làm cho Thu Dung bực dọc. Mong là tin vui được đi làm phóng viên, Hoàng Anh sẽ "gỡ tội" được với Thu Dung Hoàng Anh phấn chấn chạy đi tìm Thu Dung, mời cô đi để chiêu đãi.
Khi hai người đã ngồi trong một quán chè đầy cây cảnh khá lý tướng, Thu Dung liến thoắng hỏi Hoàng Anh:
- Làm gì hẹn hò ta ra quán xá giống hẹn hò tình nhân quá vậy?
Hoàng Anh nở nụ cười tươi rói:
- Hẹn mi ra đây ăn chè khao.
Mắt Thu Dung sáng lên:
- Khao vụ gì hả?
- Ăn mừng thứ hai ta đi làm.
- Ồ tuyệt quá!
Hoàng Anh gọi hai ly chè lạnh thập cẩm rồi kể cho Thu Dung:
- Ông trưởng phòng biên tập tòa soạn báo ''Tin nhanh 24 giờ'' đã nhận ta làm phóng viên rồi.
Thu Dung chăm chú nghe và hỏi:
- Thế mi có được phỏng vấn nhiều không? Trả lời được chứ?
Hoàng Anh lém lỉnh:
- Ông ấy nhắc nhở ta đạo đức nghề nghiệp đó.
Thu Dung tự hào một cách thích thú:
- Giống như ta bảo làm phóng viên phải có lòng nhân từ và lương tâm mà mi đâu có chịu nghe. Còn cự nự.
- Tại mi phê phán ta cay độc ta mới cự.
- Thôi được rồi, ông giám đốc hỏi gì, nhắc nhở cho nghe đi?
- Ông trưởng phòng biên tập chứ không phải giám đốc.
- Ông nào cũng được.
Hai ly chè được đặt lên bàn. Hoàng Anh mời mọc:
- Ăn chè khao đi rồi ta kể cho nghe.
Bưng ly chè lạnh lên múc từng muỗng ăn ngon lành, Thu Dung ra giá:
- Ta ăn bốn ly nữa.
Hoàng Ang tròn mắt:
- Mi không sợ béo phì hả?
- Bốn ly chè có tăng lên ký nào đâu.
- Con a đầu! Nó sẽ tích lũy thành phố mỡ dưới bụng mi cho mà biết.
Thu Dung cười phê bình:
- Chứ hổng phải mi keo kiệt hả? Chỉ dám chiêu đãi ta một ly chè thôi.
Hoàng Anh phân bua:
- Không phải ta keo kiệt mà mi cần phải giữ cho vóc dáng thanh mảnh để múa cho đẹp.
Thu Dung trêu:
- Ái chà! Nhiễm tư tưởng của anh Triều rồi hả mi?
- Đang ăn chè sao lại nhắc đến anh Triều.
Thu Dung chợt hỏi:
- Ừ! sao mi không chiêu đãi anh Triều hả?
Hoàng Anh cười khẳng định:
- Chỉ ưu ái chiêu đãi một mình mi thôi.
- Ta sợ anh Tuấn Triều khiếu nại quá!
- Anh Triều chưa biết chuyện gÌ đâu.
- Sao mi không bảo?
- Ta sợ gặp anh ấy lại trách cứ chuyện không đi múa. Bao công lao anh ấy đã bỏ ra để hướng dẫn mà ta thì...
- Phụ công lao của người ta?
Thu Dung tiếp lời Hoàng Anh rồi giục Hoàng Anh kể chuyện được nhận làm phóng viên.
Hoàng Anh phấn khởi kể lại cuộc tiếp xúc với ông Tiến Thăng cho bạn nghe.
- Ông trưởng phòng biên tập bảo ba tháng đầu thử việc xem sao!
- Mi hãy làm tất công việc là ổn ông ấy nhận luôn.
- Ta hồi hộp quá chăng biết làm gì.
- Làm phóng viên!
Hoàng Anh hồn nhiên đáp lại lời Thu Dung:
- Thì làm phóng viên chứ ta đâu có đi múa.
Thu Dung véo vai Hoàng Anh:
- Con khỉ! Tôi biết rồi khỏi giới thiệu nữa.
Rồi Thu Dung tịch nghịch bảo:
- Sao mi không ăn chè đi? Định nhịn miệng đãi ta hả? Ta đùa chứ không ăn tới bốn ly đâu.
Hoàng Anh lém lính đáp lại:
- Mi ăn bốn ly cho béo phì ta cũng đãi nữa! Ta gọi nghen!
- Con khỉ! Lo ăn đi!
Hoàng Anh múc từng muỗng chè nhâm nhi. Những hạt đậu thơm lừng béo ngậy nơi đầu lưỡi thật hấp dẫn.
- Chè ngon quá nhỉ?
- Và ngọt nữa!
- Vậy ra mi là kẻ hảo ngọt?
- Xí! Đàn ông mới là kẻ hảo ngọt Hoàng Anh lắc đầu cười:
- Mặc kệ bọn họ chẳng mắc mớ chi đến mình.
Thu Dung đùa đùa giọng:
- Thế mà ta thấy bọn họ vẫn mắc mớ đến mình đó.
- Vậy hả! Mi có mắc mớ rồi phải không? Kể đi, ai đó?
Thu Dung tỉnh bơ:
- Hôm nào ta giới thiệu Lam Vũ cho mi. Khỏi kể!
- Hổng kể sao ta biết hả mi? Lam Vũ là ai?
Thu Dung đáp một cách vô tư:
- Lam Vũ bạn của Huy Nam.
Hoàng Anh kêu lên như bị điện giật:
- Bạn của hắn ta?
- Có sao đâu hả?
- Ta không ưa!
- Con a đầu! Bạn Huy Nam chứ bộ Huy Nam sao?
Thu Dung nhướng mắt nhìn Hoàng Anh ca cẩm:
- Mi thành kiến với mọi người làm mọi người chết hết mọi người. Mi không ưa Lam Vũ, ta buồn quá đi.
Hoàng Anh bật cười:
- Ta không ưa! Chưa có cản mi đâu. Mi đã yêu rồi, ông trời đâu dám cản.
- Con khỉ! Dám xúc phạm đến ông trời hả?
- Ta nói nhỏ ông trời không nghe đâu!
Hai cô cùng cười giòn tan.
Chia tay Thu Dung, Hoàng Anh trở về nhà trọ, chuẩn bị tinh thần làm việc.
Nghĩ đến công việc một phóng biên đi điều tra vấn đề xã hội để viết phóng sự, Hoàng Anh thấy náo nức lạ thường...
Vừa bước vào văn phòng giám đốc gặp Huy Nam, Tuấn Triều cười xởi lởi:
- Giám đốc cho gặp em có chuyện gì ạ?
Chỉ chiếc ghế đối diện, Huy Nam bảo:
- Anh ngồi xuống đi, tôi bàn chút việc.
Là người hay nôn nóng, Tuấn Triều hỏi nhanh:
- Chuyện gì hả? Có quan trọng không?
- Tất nhiên là quan trọng.
Huy Nam trả lời rồi nói nhanh không để cho Tuấn Triều chờ đợi:
- Tôi cử anh đi Thái Lan học múa ba tháng.
- Ồ, thế hả?
Tuấn Triều không tỏ thái độ gì. Huy Nam hỏi:
- Anh đồng ý không?
- Còn công việc ở nhà?
- Có người thay anh.
Đi Thái Lan học múa cũng thích lại được dịp tham quan, du lịch biển Thái Lan nhưng Tuấn Triều còn chần chừ.
Giọng Triều úp mở:
- Đang làm việc lại phải đi học...
Biết Tuấn Triểu đến vấn đề tài chính, Huy Nam khẳng định:
- Công ty sẽ đài thọ kinh phí cho anh đi học rồi về triển khai lo cho nhóm múa. Anh chỉ việc lo học.
Tuấn Triều pha trò:
- Học mà không ra gì thì không yên với giám đốc phải không.
Huy Nam thoáng mỉm cười:
- Tôi không nói thế đâu. Tôi tin vào năng lực của anh. Anh học tập tiếp thu nghệ thuật múa của nước ngoài về áp dụng cho nước mình.
Tuấn Triều tặc lưỡi:
- Ái chà! Giám đốc đặc kỳ vọng vào em cao qúa đó.
Huy Nam thản nhiên:
- Thì tôi cũng đặt quyền lợi cho anh Mắt Tuấn Triều sáng lên:
- Quyền lợi thế nào?
Huy Nam đáp thẳng thừng:
- Anh sẽ được tăng lương và lên chức nữa.
Tuấn Triều cũng buông giọng thản nhiên:
- Khá hấp dẫn đấy?
- Anh đồng ý chứ?
Ra vẻ trầm tư nghĩ ngơi, Tuấn Triều bảo:
- Ba ngày nữa tôi sẽ trả lời giám đốc nghe.
Huy Nam ra chiều dễ dãi:
- Tùy! Anh cứ suy nghĩ, Tôi không ép?
Rồi anh lại nhắc:
- Nhưng nhớ trả lời sớm để tôi quyết định.
Tuấn Triều hơi phật ý. Anh muốn giám đốc Huy Nam phải năn nỉ anh đi học múa vì anh có thực tài. Còn anh thì phớt lờ như không cần thiết lắm.
Thái độ thản nhiên của Huy Nam khiến Tuấn Triều ấm ức.
Anh nói nhanh:
- Đúng ba ngày tôi trả lời.
Huy Nam nhấn mạnh:
- Vì anh là trưởng nhóm múa trong công ty có thực tài nên tôi ưu tiên cử anh đi học.
- Tôi biết!
Huy Nam định hỏi Tuấn Triều sao Hoàng Anh không đi múa nhưng lại thôi.
Anh đã thừa biết lý do nhưng lại thôi. Chính Hoàng Anh đã khẳng định là cô không bao giờ đi múa cho công ty ''Sao sáng'' vì anh là giám đốc!
Kể cũng tiếc. HoàngAnh không múa chính thức mà cô múa rất hay, rất đẹp.
Chẳng biết lúc này Hoàng Anh làm gì? Huy Nam bận quá không đến nhà trọ thăm cô.
Mà có đến thì anh lại thêm ngan ngán, Hoàng Anh thâm thù anh tự bao giờ, cứ thấy mặt là mỉa mai đay nghiến, anh không chịu nổi.
Nào Nam Huy có làm gì nên tội đâu! Ôi, Hoàng Anh, sao em cứ mãi định kiến với anh?
Huy Nam muốn xóa bỏ hàng rào ngăn cách giữa hai người mà không sao phá được.
Nhất là hôm Hoàng Anh trả phong bì cát- xê múa của cô cho Huy Nam bảo anh làm từ thiện anh muốn choáng váng và mất mặt với mọi người.
Chẳng biết HoàngAnh có ray rứt về những điều cô nói với Huy Nam?
Huy Nam là muốn gặp Hoàng Anh, anh có bao điều muốn nói với cô. Thế mà cô chỉ xem anh là thù địch không muốn đối đầu. Lỡ gặp thì cô chì chiết. Tại sao?
Nghĩ đến Hoàng Anh, Huy Nam chỉ còn biết thở dài...
Thấy Huy Nam nín thinh, Tuấn Triều muốn hỏi điều gì đó nhưng lại thôi.
Huy Nam nhìn Tuấn Triều:
- Anh còn muốn trao đổi gì nữa không?
Tuấn Triều hỏi khẽ:
- Học tại Thái Lan ba tháng hả giám đốc?
- Ba tháng có thể hơn!
- Được rồi để tôi suy nghĩ.
- Vậy xem nhé?
Biết là Huy Nam muốn chấm dứt cuộc bàn bạc, Tuấn Triều đứng lên:
- Chào giám đốc!
Hai người bắt tay nhau.
Tuấn Triều rời phòng giám đốc mà đầu óc thì nghĩ đến chuyến đi học múa tại Thái Lan.
Một tháng thử việc làm phóng viên với Hoàng Anh đầy hào hứng, cô hăng hái đi lấy tin, làm phóng sự viết bài.
Làm đúng công việc đúng sở thích và niềm đam mê, Hoàng Anh như con cá gặp nước.
Cá gặp nước, con cá tha hồ vẫy vùng...
Mang tâm trạng u uất về hoàn cảnh của gia đình, việc làm ăn kinh doanh của mẹ bị lừa gạt thất bại thảm hại nên Hoàng Anh rất nhạy cảm với các vấn đề xã hội.
Những mặt tiêu cực của xã hội là đề tài nóng hổi để Hoàng Anh khai thác.
Cô luôn xông xáo đến các nơi và mang phóng sự về khiến ông Tiến Thăng rất hài lòng.
Ông luôn căn dặn Hoàng Anh như dặn con gái:
- Tuổi trẻ sôi nổi nhiệt tình nhưng làm gì cô cũng phải luôn cẩn thận.
Hoàng Anh gật đầu:
- Vâng cháu biết!
Làm phóng viên cũng oai nhỉ! Hoàng Anh mỉm cười. Chẳng biết oai thế nào chứ suốt ngày cô phải xách xe chạy ngoài đường nắm bắt các tin xã hội.
Bây giờ Hoàng Anh mới thấm thía câu nói của ông Tiến Thăng:
"Làm phóng viên nhà báo cực khổ, vất vả lắm, đầy khó khăn nữa".
Không cực khổ vất vả thì làm sao mà săn tin? Hoàng Anh biết điều đó và sẵn sàng chấp nhận.
Cô đã tự trang bị cho mình một tinh thần cứng cỏi, sức chịu đựng bền bỉ, không chùn bước trước khó khăn.
Hoàng Anh đang thực hiện phóng sự vụ đụng xe trái phép với vận tốc độ cao của nhóm tuổi, choai choai...
Mang máy ảnh tự dộng, Hoàng Anh lái xe bám theo các cậu ấm cô chiêu này.
Từ lâu, Hoàng Anh rất bức xúc về việc nhóm trẻ đua xe lạng lách làm ảnh hưởng giao thông và cuộc sống của người dân.
Hoàng Anh tình nguyện theo dõi và đưa tin nhanh về vụ này, nên ông trưởng phòng biên tập Tiến Thăng rất hài lòng.
Không biết có những phóng viên nhà báo bám theo chụp ảnh, bọn choai choai đua xe tha hồ phóng xe. Những chiếc xa chồm lên hú vang kinh hoàng xé cả không gian.
Hoàng Anh căng thẳng tột độ, không còn nhớ đến việc phải phóng xe nhanh nguy hiểm nhưng cô phải liều.
Có lúc cô phải ngừng xe để chụp ảnh.
Những tấm ảnh chụp được trong lúc nguy hiểm như thế này có ai biết, ai hay? Lao vào làm phóng sự khi đánh đổi cả tính mạng.
Không quen phóng xe nhanh, Hoàng Anh muốn run tay lái. Vừa chạy nhanh, vừa chú ý mục tiêu phía trước, vừa giơ máy ảnh, Hoàng Anh cứ ngỡ như mình đang làm xiếc.
Hoàng Anh rủa thầm bọn choai choai đua xe vô ý thức để cho cô phải chạy theo thế này.
Làm thiên phóng sự này cực khổ trăm phần. Giá như bọn chúng không đua xe, Hoàng Anh sẽ làm phóng sự khác vui hơn, hay hơn thích hơn. Cô sẽ tìm hiểu về cuộc đời của các nhân vật nổi tiếng và việc làm của họ.
Đang lái xe làm nhiệm vụ mà Hoàng Anh lại thả hồn đi lạc sang những chuyện khác.
Bỗng xe của nhóm choai choai phía trước gần rú dữ dội hơn. Hoàng Anh hốt hoảng lao theo...
Rầm...
Hoàng Anh bị té xuống đường, không còn biết gì cả.
Tai nạn bất ngờ xảy ra, Hoàng Anh được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Chỉ có một người thân duy nhất bên cạnh. Thu Dung bàng hoàng khi nghe Hoàng Anh bị tai nạn chấn thương sọ não.
Lo lắng cho Hoàng Anh Thu Dung chỉ còn biết khóc.
Các bác sĩ bảo Hoàng Anh sẽ phải phẫu thuật gấp. Tòa soạn chỉ hỗ trợ một số tiền nhỏ mà chi phí chữa chạy quá cao.
Thu Dung bối rối qua không biết tính làm sao.
Nhưng dù thế nào cũng phải lo cho Hoàng Anh bình phục.
Ngồi bên giường HoàngAnh mà Thu Dung nức nở:
- Ráng hồi phục nha Hoàng Anh! Sao số mi hồng gian truân quá?
- Mi là phóng viên năng nổ nhiệt tình quá, cả tòa soạn ai cũng khen. Chẳng lẽ mi có tài lại gặp tai họa?
Ở bên Hoàng Anh, Thu Dung chợt nhớ đến các mục giúp đỡ người nghèo, đừng quên họ trên các báo. Cô vội chạy đến tòa soạn báo ''Tin nhanh'' gặp ông Trưởng ban biên tập nhờ báo đăng tin Hoàng Anh bị nạn và kêu gọi các nhà hảo tâm giúp đỡ.
Thu Dung gọi điện cho Huy Nam hay.
Anh phóng xe đến bệnh viện ngay.
Vừa thấy Huy Nam, Thu Dung lại tấm tức khóc:
- Anh xem đó cái số nhỏ Hoàng Anh cứ lận đận gặp điều không may mãi.
Huy Nam an ủi Thu Dung:
- Thu Dung đừng khóc nữa. Hãy bình tỉnh để lo cho HoàngAnh. Cô ấy rất đơn độc.
Thu Dung thở dài:
- Đã số không may, HoàngAnh lại chẳng có người thân. Thật khổ hết sức.
Huy Nam bảo:
- Thu Dung hãy cố gắng lo cho Hoàng Anh. Còn mọi chi phí thì tôi hỗ trợ.
Thu Dung gật đầu:
- Trong tình hình này chỉ còn biết nhờ anh, chứ biết làm sao được?
- Tôi sẽ lo cho Hoàng Anh tất cả.
Thu Dung vô cùng cảm kích Huy Nam và cũng thật sự áy náy cho anh.
Lúc nào gặp nhau anh cũng bị Hoàng Anh mỉa mai lên án, thế mà anh chẳng chút oán giận. Trái lại, còn luôn lo cho Hoàng Anh.Anh thật là cao thượng.
Hoàng Anh ơi! Ai cũng lo cho mi cà. Hãy mau chóng bình phục nha.
Mi là một cô gái can đảm và sối nổi, mi không được gục ngã! Nhớ nhé! Ai cũng trông chờ Hoàng Anh tỉnh dậy.
Thu Dung thầm mong Hoàng Anh tai qua nạn khỏi, mau chóng bình phục.
Các bác sĩ chuẩn bị mổ cho Hoàng Anh.
Có lẽ mạng sống của Hoàng Anh giờ đây phó thác cho trời đất.
Tuấn Triều điện cho Huy Nam đồng ý bay sang Thái Lan học múa ba tháng.
Thật ra, ngay từ đầu nghe Huy Nam bảo đi học được tăng lương và lên chức, Tuấn Triều đã chấp nhận rồi vì anh rất thích thú với việc đi Thái Lan nhưng lại giả vờ nói là suy nghĩ lại...
Chẳng cần bàn qua với Hoàng Anh vì đây là chuyện cá nhân Tuấn Triều.
Thích thì làm không thích thì thôi, Tuấn Triều chẳng cần hỏi ý kiến ai. Anh là kẻ độc lập luôn tự mình quyết định chuyện của mình.
Tuấn Triều cũng không báo cho Hoàng Anh biết là anh đi Thái Lan. Khi nào sang bên ấy, anh sẽ điện về cho Hoàng Anh bất ngờ. Hẳn là cô cũng thích lắm đây.
Nếu Hoàng Anh có trách Tuấn Triều không cho cô hay để tiễn anh ra sân bay thì anh cũng cười trừ. Cần gì tiễn đưa thêm bịn rịn.
Với Tuấn Triều thì chỉ có sự vui nhộn chẳng có việc gì phải bịn rịn âu lo.
Và anh thanh thản đi Thái Lan trong khi Hoàng Anh không hay biết. Và việc Hoàng Anh bị bệnh nằm viện, anh cũng chẳng hay.
Giải quyết xong việc của Tuấn Triều, Huy Nam vào bệnh viện thăm Hoàng Anh.
Anh bàn với Thu Dung:
- Bây giờ mình tính sao đây, Thu Dung?
- Em cũng chẳng biết tính sao nữa. Tội cho Thu Dung chỉ có một mình.
Huy Nam đưa ý kiến:
- Có lẽ tôi sẽ thuê một hộ lý riêng đề lo cho Hoàng Anh.
Thu Dung không tán thành:
- Tốn kém lắm anh ạ.
Huy Nam chép môi:
- Phải chi Hoàng Anh còn có người thân nào đó.
Mắt Thu Dung sáng lên:
- A, em nhớ ra rồi! Hoàng Anh có kể cho em nghe. Nó có người bà con xa.
Huy Nam mừng rỡ:
- Thế thì tốt quá, tôi sẽ liên lạc Nhưng Thu Dung tiu nghỉu:
- Nhưng dì của Hoàng Anh ở tận bên Úc lận. Nghe nói dì giận mẹ nó sao đó mà không có liên lạc.
- Cũng chẳng sao tôi sẽ tìm cách liên lạc với dì ấy.
- Làm sao anh liên lạc được.
- Thời đại thông tin điện tử mà Thu Dung, chuyện gì người ta cũng làm được. Có những trường hợp thất lạc xa cách hai ba chục năm, mà vẫn gặp được thân nhân.
Thu Dung tán thành:
- Em hi vọng anh liên lạc được với dì Út Lành để Hoàng Anh còn có được một người bà con bên anh.
Huy Nam khẳng định:
- Dì tên là Út Lành hả Thu Dung? Tôi nhất định sẽ gặp dì.
Thu Dung ngây thơ hỏi:
- Anh bay sang Úc hả?
- Không có điều kiện đó đâu. Tôi sẽ lên mạng.
- Tưởng anh đi Úc cho ém đi theo với.
- Trời đất! Thu Dung đi thì ai ở nhà chăm sóc Hoàng Anh!
Môi Thu Dung nở nụ cười nhẹ tênh:
- Em đùa thôi! Em quên vụ lên mạng Internet.
Huy Nam gật nhẹ:
- Lên mạnh có nhiều điều thú vị lắm Thu Dung.
- Vâng! Em hi vọng anh sẽ gặp dì Lành.
- Tôi cũng mong như thế.
Thu Dung vui vẻ:
- Em sẽ cầu nguyện cho anh được kết quả.
Huy Nam cười bảo:
Thu Dung hãy cầu nguyện cho Hoàng Anh.
- Em cầu nguyện cho Hoàng Anh mỗi ngày.
Thu Dung trả lời rồi cất giọng thoáng âu lo.
- Hoàng Anh than mắt đau nhức lờ mờ không thấy, em sợ quá anh ạ!
Huy Nam giật mình nhưng cũng trấn an Thu Dung:
- Có lẽ do vết thương. Hi vọng phẫu thuật xong, Hoàng Anh sẽ bình phục.
Thu Dung thở ra:
- Lạy trời HoàngAnh được bình yên suôn sẻ.
- Chúng ta cứ hi vọng vào các bác sĩ.
Thu Dung buông giọng tiếc nuối:
- Phải chi nhỏ Hoàng Anh chỉ đi múa thôi hoặc đừng làm thiên phóng sự đua xe thì đâu có bị nạn.
Huy Nam nhận định:
- Không phóng sự này thì Hoàng Anh cũng làm phóng sự khác hà.
Thu Dung biểu đồng tình:
- Em biết nhỏ Hoàng Anh năng nổ với nghề nhà báo lắm.
Huy Nam buông gọn:
- Mà chuyện xui rủi tai nạn ở đời cũng chẳng biết đâu mà tránh.
- Em nghĩ là mình phải phòng ngừa để tránh chứ anh Huy Nam hạ giọng:
- Nếu tránh được thì Hoàng Anh đã không bị nạn.
Thu Dung tặc lưỡi:
- Nhỏ HoàngAnh liều lĩnh quá chạy theo bọn đua xe trái phép, thật là nguy hiểm.
- Chúng ta có nói gì thì chuyện cũng đã xảy ra rồi.
Chuyện đã xảy ra rồi bây giờ chỉ còn biết lo lắng chăm sóc cho Hoàng Anh mau chóng bình phục.
Sau nhiều ngày kiên nhẫn lên mạng, Huy Nam đã liên lạc được với dì Úc Lành.
Cứ ngỡ như trong mơ, Huy Nam mừng muốn phát điên lên được.
Anh kể chuyện cho dì Úc Lành biết và nhờ dì bay về Việt Nam chăm sóc Hoàng Anh.
Dì Út Lành hứa sẽ thu xếp bay về Việt Nam lo cho Hoàng Anh vì dì rất thương đứa cháu bơ vơ côi cút.
Ngày dì Úc Lành về Việt Nam, Huy Nam lái xe ra sân bay đến đón dì.
Huy Nam đã hình dung dì Út Lành qua ảnh đăng trên mạng nên tìm dì cũng không khó.
Cầm bó hoa, Huy Nam vẫy dì Út Lành:
- Chào dì Út Lành.
Người đàn bà mặc bộ com- lê màu xanh đậm có gương mặt phúc hậu dễ mến, nở nụ cười hiền hậu.
- Cháu là Huy Nam đó hả!
- Dạ!
- Cháu nhận ra dì dễ không?
Huy Nam cười nói nhanh:
- Cháu thấy dì đẹp hơn trong ảnh nữa đó.
Dì Út Lành nheo đôi mắt:
- Cái cậu này!
Hai dì cháu vào trong xe.
Dì Út Lành bảo:
- Đã lâu rồi dì mới về Việt Nam.
Huy Nam nhiệt tình:
- Cháu chở dì chạy lòng vờng chơi nghe dì.
Dì Út Lành phẩy tay vẻ sốt ruột:
- Thôi! Để về lo cho Hoàng Anh trước đi cháu.
Chở dl Út Lành về công ty ''Sao sáng'', Huy Nam dặn dò dì mọi chuyện:
- Hoàng Anh đã mổ xong. Gặp cô ấy, dì đừng nói là cháu mời dì về chăm sóc cô ấy nhé!
Dì Út Lành ngạc nhiên:
- Tại sao?
- Dì phải giữ bí mật với Hoàng Anh.
- Dì không hiểu! Cháu nhiệt tình lo cho Hoàng Anh thì dì cứ nói.
Huy Nam bảo:
- Dì không biết đâu, HoàngAnh rất thành kiến với cha con cháu.
Và Huy Nam kể mọi chuyện cho dì Út Lành nghe rồi kết luận:
Hoàng Anh không ưa cha con cháu, gặp cháu là gây sự. Nếu biết cháu nhúng tay vào việc này, cô ấy sẽ nổi trận lôi đình và không chịu bình phục thì nguy to.
Dì Út Lành nhìn Huy Nam mà nhận xét Hoàng Anh:
- Con nhỏ nông nổi, chẳng biết gì cả.
Huy Nam cười hỏi:
- Dì đồng tình với cháu rồi chứ?
Dì Út Lành gật gù:
- Dì hiểu. Dì thấy cháu rất sất sắng lo cho Hoàng Anh.
Huy Nam trầm giọng:
- Hoàng Anh rất đơn độc đáng thương. Chỉ có cô bạn thân là Thu Dung cũng đang bận, dì ạ.
Dì Út Lành cởi mở:
- Dì rảnh rang sẽ lo cho Hoàng Anh tất cả.
- Cháu tính thế này nghe dì.
- Cháu tính gì thì cứ nói đi!
Huy Nam dặn dì Út Lành:
- Dì cứ bảo với Hoàng Anh là tình cờ xem báo ''Việt Nam Net'' trên mạng, biết HoàngAnh là một phóng viên dũng cảm bị tai nạn phải phẫu thuật. Dì nhận ra Hoàng Anh là con Hoàng Chi, cháu dì, nên dì bay về Việt Nam lo cho Hoàng Anh.
Dì Út Lành đồng tình:
- Dì sẽ nói với Hoàng Anh như lời cháu dặn.
- Cháu biết tính Hoàng Anh. Cô ấy thắc mắc điều gì và truy hỏi cho ra lẽ.
- Nghe cháu nói về HoàngAnh, dì cứ mong được gặp đứa cháu bướng bỉnh ngay.
Huy Nam nhận định:
- Quả đúng là Hoàng Anh rất bướng bỉnh đó dì.
Dì Út Lành nhìn Huy Nam với ánh mắt hiền từ:
- Hoàng Anh rất bướng bỉnh mà cháu lo cho nó từng chút như vậy là dì biết rồi.
- Dì biết sao hả dì?
- Còn phải hỏi! Tình cảm tràn đầy.
Được dì Út Lành thấu hiểu nỗi lòng, Huy Nam mỉm cười:
- Làm được điều gì cho HoàngAnh là cháu không từ nan. Cháu chỉ mong là Hoàng Anh bình phục.
Dì Út Lành có vẻ triết lý:
- Gieo nhân nào được quả nấy. Ông trời sẽ không phụ lòng cháu đâu. Rồi Hoàng Anh sẽ bình phục, sẽ hiểu được nỗi lòng của cháu.
Hoàng Anh có hiểu được nỗi lòng của Huy Nam không? Huy Nam chưa thế hy vọng điều đó. Anh chỉ mong là có được người thân bên cạnh trong những ngày điều trị Hoàng Anh sẽ thấy ấm lòng hơn.
Tình Ca Và Cơn Mưa Tình Ca Và Cơn Mưa - Hoàng Thu Dung Tình Ca Và Cơn Mưa