Số lần đọc/download: 1240 / 18
Cập nhật: 2017-05-20 08:51:54 +0700
Chương 7
V
ào hôm thứ Ba, chuông cửa reo lúc năm giờ, trong khi Fernanda đang ngồi trong bếp, đọc bức thư của Jack Waterman. Trong thư, ông ta liệt kê các thứ bà phải bán và số tiền bà sẽ thu được. Lời ước tính của ông dè dặt, nhưng cả hai đều hy vọng rằng nếu bà bán hết mọi thứ, kể cả đồ nữ trang mà Allan đã tặng bà bà sẽ có thể bắt đầu cuộc đời mới từ con số không, nhưng không nợ nần, điều bà lo sợ nhất là nợ nần. May ra, bà bắt đầu lại cuộc sống từ đầu và bà không biết rồi đây, làm sao để nuôi nổi gia đình cho đến khi các con bà khôn lớn vào học đại học. Trước mắt, bà chỉ còn việc tin tưởng mình sẽ nghĩ ra được điều gì đó. Bây giờ bà phải cố gắng để vượt qua mọi thử thách hàng ngày, tiếp tục bơi hết mình để khỏi phải chết chìm.
Will ở trên lầu làm bài tập, hay giả vờ làm thế. Sam đang chơi trong phòng, còn Ashley đang diễn tập để trình diễn vũ ba lê, buổi diễn tập sẽ chấm dứt lúc bảy giờ. Fernanda sẽ làm bữa ăn tối trễ hơn, cho nên bà có thì giờ nhiều để ngồi suy nghĩ. Bỗng tiếng chuông cửa reo làm bà giật mình. Bà không biết ai đến nhà mình, vụ bom cài trong xe nổ cách đây đã hai hôm rồi, bà đã bắt đầu không nghĩ đến nữa. Nhưng khi nhìn qua lỗ cửa, bà thấy Ted Lee. Ông ta đi một mình, mặc áo sơ-mi trắng thắt cà vạt đen và áo vét tông mỏng. Hai lần gặp Ted, lần nào bà cũng thấy ông nghiêm trang đứng đắn.
Bà mở cửa với vẻ ngạc nhiên và lại nhận ra ông rất cao. Ông cầm tập hồ sơ trong tay, có vẻ ngần ngại cho đến khi bà mời ông vào. Ông thấy mặt bà lộ vẻ căng thẳng, tóc xõa và hình như mệt mỏi. Ông tự hỏi cái gì đã làm cho bà khổ sở như thế. Trông bà như thể cả gánh nặng của cuộc đời đang đè lên hai vai bà. Nhưng khi ông đi vào, bà mỉm cười và cố vui.
- Chào ông thanh tra. Hôm nay ông khỏe chứ? - Bà hỏi, mỉm cười mệt mỏi.
- Tôi khỏe. Tôi xin lỗi đến làm phiền bà. Tôi muốn đến để đưa cho bà xem bức ảnh của nghi can. - Ông nhìn quanh như hôm Chủ nhật. Khó mà khỏi bị ngôi nhà và những đồ vật vô giá ở trong nhà gây ấn tượng mạnh. Bà vẫn mặc quần jeans, áo thun cụt tay như hôm Chủ nhật. Lối phục sức bình dị khiến cho bà trông có vẻ không phải chủ nhân của ngôi nhà này. Sống trong ngôi nhà như thế này, đáng ra bà phải lướt xuống cầu thang lầu trong chiếc áo dài dạ hội, quàng áo lông thú dài lê thê ra ngoài. Nhưng bà không giống loại phụ nữ ấy. Tự nhiên Ted cảm thấy thích bà. Bà có vẻ là người bình thường, dịu dàng, tuy buồn bã. Trông bà buồn bã vô cùng, ông nghĩ rằng có lẽ bà quá lo cho con, muốn che chở bảo vệ con. Ted luôn luôn đánh giá con người rất đúng và ông rất tin vào trực giác của mình.
- Đã tìm ra kẻ cài bom trong xe của chánh án McIntyre rồi ư? - Bà vừa hỏi vừa dẫn ông vào phòng khách, rồi mời ông ngồi vào cái ghế bọc nhung. Ghế mềm mại êm ái. Toàn bộ bàn ghế trong phòng đều bọc bằng nhung, lụa và gấm màu be, còn màn thì trông có vẻ như màn trong lâu đài. Ông nghĩ rất đúng. Bà và Allan đã mua các thứ này trong một tòa lâu đài cổ ở Venice và mang về nhà.
- Chưa. Nhưng chúng tôi đang kiểm tra một số trường hợp khả nghi. Tôi muốn đưa cho bà xem có nhận ra ai không và nếu có Sam ở nhà, tôi cũng muốn cậu ấy xem tấm ảnh luôn. - Ông vẫn còn bận tâm muốn biết về gã đàn ông mà Sam đã thấy nhưng không nhớ hết chi tiết. Nếu Sam nhận diện ra được Carlton Waters trong ảnh, thì vấn đề sẽ dễ dàng cho ông. Ở đời có nhiều chuyện xảy ra rất kỳ lạ, nhưng Ted không mong chờ gì. Vận may của ông thường không được hên lắm. Tìm nghi can thường mất thời gian rất lâu, nhưng thỉnh thoảng có nhiều người gặp may. Ông hy vọng lần này sẽ gặp may.
Ted lấy trong chiếc phong bì ra tấm ảnh phóng to, đưa cho bà xem. Bà nhìn đăm đăm vào khuôn mặt trong ảnh, như thể bị khuôn mặt làm cho mê mẩn, rồi bà lắc đầu, trả lại tấm ảnh cho ông.
- Chắc tôi chưa bao giờ gặp người nào như thế này. - Bà nói nho nhỏ.
- Nhưng có lẽ bà có thấy chứ? - Ted hỏi dồn, quan sát cử chỉ của bà, nét mặt bà. Bà có những nét vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối. Quả rất kỳ lạ khi thấy bà buồn trong một nơi nhà cửa và đồ đạc đẹp tuyệt vời như thế này. Nhưng nghĩ lại, ông thấy chồng bà mới chết cách đây bốn tháng thôi.
- Chắc là không thấy - Bà thành thật đáp - Trông mặt hắn thì thấy quen quen, có lẽ nó giống người nào đấy tôi đã thấy. Có thể tôi đã thấy ông ta ở đâu đó? - Bà cau mày, cố moi óc để nhớ.
- Có thể bà đã thấy ở trong báo. Hắn vừa mới ra tù. Trường hợp của hắn rất nổi tiếng. Hắn bị vào tù năm mười bảy tuổi, với thằng bạn của hắn. Hắn luôn mồm tuyên bố trong suốt hai mươi bốn năm rằng hắn vô tội, chính thằng bạn của hắn mới là kẻ kéo cò súng.
- Khiếp quá! Bất kỳ ai kéo cò cũng khiếp hết. Ông có nghĩ là hắn vô tội không? - Bà thấy hắn có thể là tên giết người.
- Không, tôi không nghĩ hắn vô tội - Ted thành thật đáp - Hắn là thằng rất khôn. Có lẽ bây giờ hắn tin chuyện hắn nói là thật, biết đâu. Tôi đã nghe chuyện này rồi. Các nhà tù đầy những thằng cho mình là vô tội và sở dĩ chúng đi ở tù là vì các chánh án tồi và các luật sư lưu manh. Không mấy ai, đàn ông hay đàn bà, bị đi tù mà nói là mình có tội.
- Hắn giết ai thế? - Fernanda rùng mình. Nghĩ đến chuyện này quá khiếp.
- Một cặp vợ chồng hàng xóm. Chúng định giết luôn cả hai đứa con của họ, nhưng hai đứa bé còn quá nhỏ, nên chúng thấy không cần thiết. Hai đứa còn quá nhỏ, không thể nhận diện được chúng. Chúng giết bố mẹ các cháu để lấy hai trăm đô-la và bất cứ cái gì chúng thấy ở trong ví của họ, chúng ta thường thấy cảnh như thế này. Bạo lực trở thành ngẫu nhiên. Mạng sống con người bị hủy hoại chỉ vì vài đô-la, vài liều ma túy, hay khẩu súng nhỏ. Vì thế mà tôi không làm ở trong phòng án mạng nữa, việc này ngán lắm. Người ta tự hỏi tại sao có loại người tàn bạo như thế và không ai trả lời được. Bọn tội phạm này thuộc giống người đặc biệt. Chúng ta rất khó mà hiểu nổi chúng. - Bà gật đầu, nhưng nghĩ rằng công việc nào cũng không hơn nhau gì mấy. Việc cho xe hơi nổ bom cũng không hơn gì việc giết người, vì chúng cũng có thể giết ông chánh án hay vợ ông ta. Nhưng có lẽ ít tàn bạo hơn việc giết người của Carlton Waters như ông vừa nói. Ngay khi chỉ nhìn ảnh của hắn thôi, bà cũng đã cảm thấy lạnh cả người. Chỉ nhìn ảnh, bà cũng thấy hắn có cái gì đấy lạnh lùng, tàn bạo khiến người ta phải khiếp sợ. Nếu thấy hắn, thế nào bà cũng nhận ra hắn tàn bạo ngay. Trước đây bà chưa thấy Carlton Waters.
- Ông có tin là ông sẽ tìm ra kẻ đã làm cho chiếc xe hơi nổ tung không? - Bà hỏi. Bà phân vân không biết họ tin đây là tội ác đến bao nhiêu phần trăm và họ nỗ lực để giải quyết vụ này có nhiều không. Nhưng xem ông có vẻ rất năng nổ. Ông có khuôn mặt dễ thương, đôi mắt dịu dàng và thái độ rất tốt, thông minh. Ông không phải là loại thanh tra cảnh sát như bà từng nghĩ đến, mà bà nghĩ ông là loại cứng rắn hơn. Tuy nhiên Ted Lee có vẻ là người văn minh và rất bình thường.
- Chúng tôi sẽ tìm ra kẻ cài bom - Ted thành thật đáp - Chúng tôi phải cố hết sức để tìm cho ra. Nếu cho đây là hành động ngẫu nhiên thì quả hết sức vô lý, chẳng có nghĩa lý gì hết và chắc mọi người đều nghĩ thế. Ta phải đào sâu tìm hiểu dưới mặt nổi của hiện tượng mới thấy được vấn đề. Và cứ nghĩ rằng việc này sẽ gây thiệt hại cho ông chánh án, tôi tin là hành động này của ai đấy có nguyên do của nó. Nguyên do là để trả thù. Kẻ nào đấy bị ông ta tống giam vào tù cứ nghĩ rằng hắn không đáng bị kết tội như thế, nên muốn trả thù ông ta. Nếu có kẻ như thế, chúng tôi sẽ có khả nẳng tìm ra chúng. Vì thế mà tôi nghĩ đến Waters, hay thực ra đấy là ý nghĩ của người đồng sự của tôi. Waters mới ra tù vào tuần trước. McIntyre làm chánh án phiên tòa xét xử hắn, đã kết tội hắn.
- Hai mươi bốn năm là thời gian dài mà còn thù oán thì cũng quá đáng và vừa mới ra tù mà cài bom vào xe của ông chánh án thì quả là thiếu khôn ngoan. Waters khôn ngoan hơn thế nhiều, nhưng có lẽ hắn ở trong tù dễ chịu hơn. Nếu hắn có hành động ấy, thế nào rồi hắn cũng lộ ra ngoài. Bất kỳ kẻ nào làm việc ấy thế nào cũng lộ diện, chúng tôi sẽ có mật báo viên gọi điện thoại đến cho biết. Hầu hết các nguồn tin chúng tôi có, đều do hoặc là những người vô danh báo để lĩnh tiền thưởng, hoặc là do mật báo viên có ăn lương. - Fernanda hoàn toàn không biết về những chuyện bí mật này, mà bà cũng không muốn biết và mặc dù điều này làm cho bà sợ thật, nhưng bà cũng rất thích nghe ông nói - Phần đông bọn này có liên kết nhau, ràng buộc nhau trên một vài phương diện nào đấy và chúng không hoàn toàn giữ bí mật được tốt. Chúng bị thôi thúc phải nói ra chuyện bí mật, vì thế mà chúng tôi có và xem xét mọi linh cảm của chúng tôi. Chúng tôi mới có linh cảm chính Waters là thủ phạm và có lẽ rõ ràng như thế, nhưng dù sao cần phải kiểm tra mới được. Nếu tôi đưa cho Sam xem tấm ảnh này, bà có phản đối không?
- Không phản đối. - Bà rất muốn biết Sam có nhận ra hắn không, mặc dù bà không muốn cậu bé gặp nguy hiểm khi nhận diện một tội phạm, vì tên này có thể hãm hại cậu, trả thù cậu sau này. Bà liền hỏi Ted - Nếu thằng bé nhận ra hắn thì sao? Sam có được giữ bí mật chuyện cháu nhận diện ra hắn không?
- Dĩ nhiên phải giữ bí mật. Chúng tôi sẽ không để cho một cậu bé sáu tuổi phải gặp nguy hiểm - Ông dịu dàng nói - Ngay cả người lớn chúng tôi cũng phải giữ bí mật. Chúng tôi làm đủ mọi cách để bảo vệ những người đưa tin cho chúng tôi - Bà gật đầu, lòng nhẹ nhõm. Ông đi theo bà lên cầu thang rộng đến phòng của Sam. Ông thấy trên đầu mình một bộ đèn chùm cực lớn, khiến ông bàng hoàng. Allan mua bộ đèn chùm này ở Vienna, tại một lâu đài hư hỏng khác, rồi chở bằng tàu thủy cùng với những vật dụng bằng thủy tinh nhỏ khác về San Francisco.
Bà gõ cửa phòng của Sam rồi mở ra, Ted đứng sau lưng bà. Sam đang chơi đồ chơi trên nền nhà.
- Xin chào - Sam cười toe toét nhìn ông - Bây giờ ông đến bắt cháu phải không? - Rõ ràng cậu không sợ tí nào khi thấy Ted đến thăm, không những thế mà cậu còn thích thú khi gặp ông. Cậu cảm thấy quan trọng vào hôm Chủ nhật, hôm ấy ông đã hỏi cậu thấy gì và để cho cậu nói rất đầy đủ chi tiết. Và mặc dù Sam mới gặp ông một lần, nhưng cậu cảm thấy Ted rất thân thiện, có cảm tình và thích trẻ con, Sam có thể nói như thế.
- Không. Tôi sẽ không bắt cậu. Nhưng tôi mang đến cho cậu cái này. - Ted đáp, thọc tay vào túi áo khoác, ông không nói cho Fernanda biết ông sẽ tặng cho cậu bé món quà. Trong khi nói chuyện với bà, ông đã quên mất. Ông đưa món quà cho Sam, cậu cầm lấy, nhìn vào món quà và há hốc miệng ngạc nhiên. Quà là ngôi sao bằng đồng sáng lóng lánh, giống như cái bằng bạc mà Ted mang theo trong ví - Sam, bây giờ cháu là phó thanh tra cảnh sát. Nghĩa là cháu phải luôn luôn nói sự thật và nếu cháu thấy có kẻ nào xấu đến đây, hay thấy người nào khả nghi, cháu phải gọi chúng tôi.
Ngôi sao có con số một, dưới hàng chữ viết tắt của Sở Cảnh sát San Fransisco, đây là quà họ tặng cho bạn bè của Sở. Sam trông như thể người bạn mới của cậu đã cho cậu viên kim cương. Fernanda cười khi nhìn nét mặt của con trai, rồi nhìn Ted để cám ơn. Việc này thật tuyệt, Sam rất sung sướng.
- Quà tặng ấn tượng quá. Rất ấn tượng. - Bà cười với con trai rồi bước vào phòng, Ted đi theo bà. Như các nơi khác trong nhà, căn phòng được trang hoàng rất đẹp.
Phòng được sơn màu xanh đậm, điểm nhấn là các màu đỏ và vàng. Trong phòng có đủ các thứ mà con trai ưa thích, gồm cái tivi lớn để xem video, máy hát và kệ sách để chơi trò chơi điện tử, nhiều đồ chơi và sách. Giữa phòng có một đống đồ chơi xếp hình và chiếc xe hơi có máy điều khiển từ xa. Khi họ đi vào, chú bé đang chơi với chiếc xe. Bên cửa sổ có ghế ngồi, Ted nghĩ có lẽ đây là nơi Sam ngồi nhìn ra đường hôm Chủ nhật, và thấy gã đàn ông mà cậu không nhớ đầy đủ chi tiết. Ted đưa cho Sam xem bức ảnh chụp Carlton Waters, rồi hỏi cậu đã thấy hắn bao giờ chưa.
Sam đứng nhìn tấm ảnh một hồi lâu, như mẹ cậu nhìn hồi nãy. Cặp mắt của Waters có cái gì rất kỳ lạ khiến người ta nhìn vào phải hoảng sợ, ngay cả khi nhìn trên ảnh. Hôm qua khi Ted đến gặp hắn ở Modesto, ông còn thấy cặp mắt hắn lạnh lùng nữa. Ted không nói gì để khỏi làm cho cậu bé lơ đãng, ông đứng lặng lẽ chờ đợi. Hai người đứng nhìn đăm đăm vào cậu bé. Sam suy nghĩ, cố moi óc để nhớ đã gặp hắn lần nào chưa, nhưng cuối cùng cậu bé trả lại tấm ảnh và lắc đầu, mặt vẫn còn vẻ suy nghĩ. Ted nhận thấy thế.
- Trông hắn ta dễ sợ quá! - Sam nói khi cậu đưa lại tấm ảnh cho Ted.
- Quá dễ sợ nên cháu không dám nói đã thấy hắn phải không? - Ted thận trọng hỏi, nhìn vào mắt cậu bé.
- Cháu hãy nhớ đi, bây giờ cháu là phó thanh tra cảnh sát. Cháu phải nói cho tôi biết cháu nhớ cái gì. Nếu cháu đã thấy hắn, thì hắn sẽ không biết cháu đã nói cho chúng tôi biết đâu, Sam à. - Ted muốn trấn an Sam, như đã trấn an Fernanda, nhưng Sam lắc đầu.
- Cháu nghĩ người đàn ông có tóc vàng giống hắn, nhưng người ấy có vẻ không giống hắn.
- Cái gì làm cho cháu nghĩ thế? Cháu có nhớ người đàn ông đi trên đường giống như thế nào không? -Thỉnh thoảng sau đó người ta mới nhớ chuyện đã thấy. Đây là hiện tượng cũng đã xảy đến cho người lớn.
- Không - Sam thành thật đáp - Nhưng khi cháu nhìn tấm ảnh, cháu nghĩ là không nhớ đã thấy hắn. Hắn là người xấu phải không? - Sam hỏi, cậu không có vẻ gì là sợ sệt. Cậu được an toàn ở nhà với người bạn mới là thanh tra cảnh sát và với mẹ, cậu nghĩ không có gì hại được cậu. Chuyện xấu không hề xảy đến cho cậu, ngoại trừ chuyện bố cậu mất, nhưng cậu không hề nghĩ rằng có ai đấy muốn hãm hại cậu.
- Một tên rất xấu. - Ted trả lời cậu bé.
- Hắn có giết ai không? - Sam thấy chuyện này rất hấp dẫn. Đối với cậu, đây chỉ là chuyện gây kích thích, chứ không phải chuyện thực, vì thế chẳng có gì nguy hiểm hết.
- Hắn cùng người bạn đã giết chết hai người. -Fernanda liền có vẻ lo sợ khi nghe Ted nói với cậu bé như thế. Bà không muốn Ted nói với Sam về hai đứa bé mà bọn chúng cũng đã đánh đập dã man. Bà không muốn Sam ngủ thấy ác mộng, như cậu thường có từ khi bố chết, cậu bé sợ mẹ cũng chết hay thậm chí cậu cũng chết luôn. Đấy là cái tuổi dễ bị ám ảnh, nhưng cũng bình thường sau những gì đã xảy ra cho bố cậu. Bản thân Ted hiểu rõ điều đó. Ông cũng có con, nên ông sẽ không làm cho Sam quá lo sợ. - Họ đã bỏ tù hắn một thời gian dài vì tội này - Ted nghĩ rằng nói cho cậu bé biết hắn đã bị trừng phạt vì việc này là điều rất quan trọng. Hắn không phải là tên đi rông ngoài phố giết người một cách tình cờ, không có ý đồ trước.
- Nhưng bây giờ hắn ra khỏi tù rồi à? - Sam hỏi. Ted không biết có phải chính hắn đi ngoài đường hôm xảy ra vụ nổ bom xe không, và ông muốn biết Sam đã thấy hắn phải không.
- Hắn ra tù vào tuần trước, nhưng hắn đã ở tù hai mươi bốn năm. Tôi nghĩ hắn đã học được bài học về việc gian ác - Ông tiếp tục nói để làm cho cậu bé an tâm. Đấy là phương pháp hay nhất khi nói chuyện với trẻ con bằng tuổi của cậu bé và Ted đã làm việc này rất tốt. Ông thường tốt với trẻ con, thương yêu chúng. Fernanda có thể thấy được điều đó, bà nghĩ rằng chắc ông cũng có con. Ông đeo nhẫn cưới bên tay trái, cho nên bà biết ông đã có vợ.
- Tại sao ông nghĩ hắn đã làm nổ xe? - Sam tự nhiên hỏi, lại một câu hỏi hay. Sam thông minh và có óc lý luận.
- Ta không biết khi nào thì có người xuất hiện ở nơi mà ta không ngờ họ đến. Bây giờ cháu là phó thanh tra cảnh sát, cháu phải học hỏi việc này, Sam à. Cháu phải kiểm tra mọi nguồn tin, bất kể nguồn tin có thể đúng hay không. Thỉnh thoảng ta gặp chuyện rất ngạc nhiên và nhờ thế mà tìm ra được kẻ ta muốn tìm.
- Ông có nghĩ là hắn làm việc ấy không? Cháu muốn nói chiếc xe bị nổ? - Sam say sưa muốn biết ý của Ted.
- Không, tôi không nghĩ thế. Nhưng đến đây để kiểm tra vụ việc là điều rất cần thiết. Nếu bức ảnh này đúng là người đàn ông cháu đã thấy mà tôi không bận tâm đưa cho cháu xem thì sao? Hắn sẽ thoát được tội và chúng ta không muốn chuyện xảy ra như thế, phải không? - Sam lắc đầu. Hai người lớn cười với nhau, rồi Ted bỏ tấm ảnh lại vào tập hồ sơ. Ông không nghĩ Waters quá ngu ngốc khi làm một việc lộ liễu như thế, nhưng biết đâu. Và bây giờ ít ra ông có thêm một thông tin nữa do Sam cung cấp. Ông biết nghi can có mái tóc vàng. Thêm một mảnh nhỏ về vụ bom nổ trong xe đã được ghép thêm vào bức tranh tổng thể. Nguồn thông tin này chẳng làm hại ai - Luôn tiện xin nói, tôi thích căn phòng của cháu - Ông nói, vẻ tương đắc với cậu bé, - Cháu có quá nhiều thứ rất tuyệt.
- Ông có con không? - Sam hỏi, đưa mắt nhìn ông. Cậu bé vẫn nắm cái ngôi sao trong tay, như thể bây giờ nó là vật quý nhất của cậu và đối với cậu, quá đúng như vậy. Đây là món quà mà Ted đã suy nghĩ kỹ khiến cho Fernanda xúc động.
- Có chứ. - Ted cười, thoa đầu cậu bé với cử chỉ của người cha - Con tôi lớn cả rồi. Hai đứa đang học đại học, còn một đứa đang làm việc ở New York.
- Anh ấy là cảnh sát phải không?
- Không, anh ấy làm môi giới chứng khoán. Các con trai tôi không ai muốn làm cảnh sát. - Ông đáp. Mới đầu ông thất vọng, nhưng bây giờ ông nghĩ thế cũng hay. Nghề cảnh sát nguy hiểm và thường chán ngắt. Ted thì thích công việc mình làm, ông rất hài lòng đã làm cảnh sát. Nhưng Shirley lúc nào cũng chú trọng đến việc học, bà muốn các con theo học đại học. Một cậu theo học đại học muốn theo trường luật sau khi tốt nghiệp, còn cậu khác đang học dự bị y khoa. Ông tự hào về các con. - Cháu muốn làm gì khi khôn lớn? - Ted hỏi Sam, mặc dù cậu còn quá nhỏ không biết mình muốn làm gì. Nhưng ông nghĩ cậu bé chắc nhớ bố, nên tạo cơ hội cho cậu nói chuyện với người lớn sẽ rất hay, ông không biết hoàn cảnh của Fernanda từ khi chồng chết, nhưng hai lần ông đến nhà bà, ông có cảm giác nhà thiếu vắng đàn ông, ngoài cậu con trai cả. Bà có vẻ yếu đuối, lo âu, căng thẳng của người đàn bà đang gặp nhiều chuyện khó khăn.
- Cháu muốn làm cầu thủ bóng dã cầu, - Sam đáp - hay có thể làm cảnh sát. - Cậu vừa nói vừa trìu mến nhìn cái ngôi sao bằng đồng nơi tay. Hai người lớn lại cười. Fernanda đang nghĩ về cậu bé, thấy cậu rất dễ thương thì Will đi vào. Cậu nghe giọng người lớn ở phòng bên cạnh, bèn đi sang để xem ai. Khi thấy Ted, cậu cười và Sam liền báo cho anh biết bây giờ cậu là phó thanh tra cảnh sát.
- Oai quá! - Will cười toe toét, rồi nhìn Ted - Có phải là bom nổ không?
Ted chầm chậm gật đầu.
- Phải. - Chàng trai rất xinh, thông minh, như cậu em trai. Fernanda có ba người con thật dễ thương.
- Ông có biết ai làm việc này không? - Will hỏi. Ted liền lấy bức ảnh đưa cho cậu ta xem.
- Cậu có thấy người này đến đây không? - Ted hỏi.
- Hắn cài bom à? - Will có vẻ tò mò, cậu nhìn bức ảnh một hồi lâu. Cặp mắt của Carlton Waters có sức mê hoặc cậu. Một lát sau cậu trả lại tấm ảnh cho Ted và lắc đầu. Trong gia đình cậu, chưa ai gặp Carlton Waters, nhưng khi nhìn ảnh hắn, ai cũng nghĩ hắn có thể đã phạm tội.
- Chúng tôi đang kiểm tra để xem thử có khả năng hắn cài bom hay không. Bây giờ thì chưa có chứng cứ gì để buộc tội hắn. Cậu đã thấy hắn chưa. Will?
- Chưa, tôi chưa thấy. - Chàng trai lắc đầu - Đã có chứng cứ về ai chưa? - Will thích nói chuyện với ông, cậu thấy ông là người tốt. Ông cử xử lịch sự, đứng đắn và rất dịu dàng với trẻ con.
- Chưa có. Chúng tôi sẽ cho quý vị biết. - Ted nhìn đồng hồ rồi cho biết ông phải đi. Fernanda tiễn ông đi xuống dưới nhà, ông đứng nơi ngưỡng cửa một lát, nhìn bà. Ông nghĩ người phụ nữ có cuộc sống bình lặng như thế này thật kỳ diệu, nhưng ông vẫn thương xót cho bà. - Bà có ngôi nhà thật đẹp, - Ông nói - và đồ đạc tuyệt vời. Tôi rất buồn cho chồng bà - Giọng ông đầy thương cảm. Ông biết giá trị của tình vợ chồng ông sau hai mươi tám năm chung sống. Cho dù họ không gần gũi nhau, họ cũng có cảm tình với nhau rất nhiều. Ông cảm thấy Fernanda cô đơn, cuộc sống đơn độc buồn thảm bao phủ quanh bà.
- Tôi cũng vậy. - Bà đáp vẻ buồn bã.
- Ông chết vì tai nạn à?
Fernanda ngần ngừ một lát, nhìn ông, ánh mắt đau đớn khiến ông phải nín thở. Sự đau đớn ê chề, thê thảm.
- Có lẽ… chúng tôi không biết. - Bà ngần ngừ một lát nữa, rồi bỗng cảm thấy dễ chịu khi có Ted bên cạnh. Bà không biết tại sao mình cảm thấy như thế, không biết lý do tại sao bà cảm thấy tin tưởng ông - Có thể đấy là vụ tự tử. Anh ấy rơi khỏi thuyền vào ban đêm ở Mexico. Anh ấy chỉ có một mình trên thuyền.
- Tôi rất buồn - Ông lặp lại rồi mở cửa và quay lại nhìn bà - Nếu có gì chúng tôi có thể làm được cho bà, xin cho chúng tôi biết - Ông rất thích được gặp lại Fernanda và các con bà. Được gặp những người như thế này ông thấy thật đáng giá. Gia đình này làm cho lòng ông rung động. Bất kể họ có nhiều tiền bao nhiêu, hình như có rất nhiều, nhưng họ cũng có nỗi buồn của mình. Chuyện anh giàu hay nghèo không thành vấn đề, sự buồn rầu vẫn xảy ra cho tất cả mọi người khắp nơi, ở tất cả các giai cấp sang hay hèn, những người giàu cũng đau khổ như những người nghèo. Dù nhà cửa bà to lớn, đèn chùm của bà đẹp đẽ sang trọng, nhưng các thứ ấy vẫn không làm cho bà ấm lòng vào lúc đêm về, bà vẫn cảm thấy cô đơn với ba đứa con phải một mình nuôi nấng dạy bảo. Nếu có chuyện gì xảy đến cho ông, thì hoàn cảnh của vợ ông cũng không khác gì, Shirley sẽ sống cô độc với các con. Ông vẫn suy nghĩ cho đến khi ra đến xe, rồi lái đi và bà lặng lẽ đóng cửa.
Bà quay vào bàn làm việc, đọc lại bức thư của Jack Waterman. Bà gọi điện thoại để hẹn gặp ông ta, cô thư ký cho biết ngày mai ông sẽ gọi cho bà. Hôm nay ông đi có việc cả ngày. Đúng bảy giờ kém mười lăm, bà lên xe, lái đi đón Ashley tại trường học vũ ba lê. Khi cô gái lên xe, bà thấy vui trong lòng, hai mẹ con liền nói đến chuyện tập dượt, chuyện nhà trường, và về nhiều bạn bè của Ashley. Cô gái đang ở tuổi dậy thì, có lẽ vài năm nữa cô sẽ có người yêu, nhưng ít ra bây giờ hai mẹ con rất gần gũi nhau và Fernanda mừng vì được như thế này.
Khi họ về tới nhà, Ashley hăng hái nói đến chương trình đi Lake Tahoe trong tháng Bảy. Cô mong đến ngày nhà trường bế giảng vào tháng Sáu. Tất cả đều trông đợi đến ngày ấy, mặc dù Fernanda nghĩ rằng bà sẽ cô đơn trong những ngày hè khi Ashley và Will đi xa. Tuy nhiên, ít ra bà vẫn có Sam ở nhà với mình. Bà mừng vì cậu bé còn nhỏ, chưa sống độc lập được. Bé thích ở bên cạnh mẹ, nhất là bây giờ bố cậu đã mất, mặc dù những năm gần đây, bố không để ý nhiều đến cậu. Bố cậu luôn luôn bận việc. Khi Fernanda bước lên bậc thềm trước nhà, bà nghĩ rằng, đáng ra chồng bà nên có thái độ tốt hơn với gia đình, nên dành nhiều thì giờ để chơi với con cái hơn là đi làm những chuyện gây thiệt hại cho kinh tế gia đình, rồi cuối cùng phải hủy hoại sinh mạng của chính mình.
Bà nấu bữa ăn tối cho con. Mọi người đều mỏi mệt, nhưng tinh thần hưng phấn hơn trước. Sam mang cái ngôi sao mới trên ngực áo và họ lại nói đến chuyện bom cài trong xe phát nổ ngoài đường. Fernanda cảm thấy dễ chịu hơn khi biết rằng có lẽ kẻ cài bom vào xe ông chánh án là muốn giết ông ta, kẻ đã bị ông kết án tù nhiều năm, chứ không phải do một kẻ phá hoại tình cờ không nhắm vào ai hết. Nhưng dù biết thế, bà vẫn cảm thấy bất an khi biết trong cuộc sống vẫn có nhiều người muốn hãm hại người khác và hủy diệt tài sản của người khác. Nếu bà và các con đi qua gần chiếc xe khi nó phát nổ, thì chắc họ đã bị thương tích. Và thật may là khi bom nổ, không có ai ở gần đấy, còn bà McIntyre thì ở trong nhà và ông chánh án ở ngoài thành phố. Cả ba người con của nhà Barnes rất sửng sốt khi nghĩ đến chuyện trong khu phố của họ đã xảy ra việc cực kỳ nguy hiểm cho người mà họ biết chuyện này thật khó tin được. Nhưng dù có khó tin hay không, thì chuyện đã xảy ra rồi và có thể xảy ra nữa. Đêm đó khi đi ngủ. Fernanda vẫn cảm thấy mọi người rất dễ bị tấn công và ý nghĩ ấy khiến cho bà nhớ Allan hơn bao giờ hết.