Nguyên tác: Physik
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Chương 6 - Lối Ven Thành
S
eptimus quyết định đi lối Ven Thành bao quanh bức tường Lâu Đài, để tránh trường hợp bà Marcia bất thình lình được mời đi thực hiện công việc Pháp thuật gì đó – chữa nhức đầu hay những việc tương tự – và xui rủi nhỡ mà nó va sầm vào bà. Tinh thần phấn chấn dâng tràn, nó len lỏi đi qua xưởng tàu, cẩn thận không gây ra tiếng động kẻo làm bà Jannit thức giấc. Thoắt cái nó đã tới mạn của một chiếc thương thuyền vượt sông cũ úp ngược, chui ra đằng sau chiếc thuyền, nó tìm thấy thứ mình đang tìm – những bậc thang dốc dẫn lên lối Ven Thành.
Lối Ven Thành là một gờ đá hẹp và lởm chởm cách mặt nước hào đen thui chừng một thước. Nó vốn không được chủ ý xây thành đường, mà là nơi những chân móng khổng lồ của bức tường Lâu Đài kết thúc và những bức tường đá phiến cắt khéo hơn, hẹp hơn bắt đầu. Hồi Septimus còn ở trong Thiếu sinh quân, bọn lớn hơn nó hay thách nhau đi men theo lối Ven Thành này, nhưng đấy là điều Septimus chẳng đời nào muốn làm – cho đến bây giờ. Bây giờ, với sự tự tin của một năm rưỡi là Học Trò Pháp sư Tối thượng, và biết chắc rủi mình trượt chân ngã thì đã có thể sử dụng bùa Khinh Công, Septimus leo lên mép đá.
Lối đi mỗi lúc mỗi hẹp hơn nó tưởng; Septimus bước lậm chậm, nhích từng chân một, cảm thấy đá tróc ra xục xịch dưới bàn chân nó khi đặt xuống. Nó thầm cảm ơn ánh trăng tròn vời vợi, phản chiếu mặt nước hào và tỏa sáng vách đá nhờn nhợt của bức tường Lâu Đài giúp nó dễ tìm thấy đường đi. Không khí bình yên trong làn gió đông nhớp nháp, và Septimus thấy phần cây lá trên ngọn tuy có chao chác, nhưng phần thân bên cạnh hào nước lại đứng im lìm.
Xa tuốt bờ bên kia hào nước, gần sát Cánh Rừng một cách đáng ngại, ánh sáng của bệnh xá lập lòe theo nhịp cành lá lay động trước dãy cửa sổ dài, bé tẹo,thắp nến bên trong. Septimus dừng lại để nhìn chiếc đèn lồng của Sarah băng qua hào trong khi Nicko chèo thuyền về phía bìa rừng. Chiếc đèn lồng chỉ là một đốm sáng nhỏ chấm vào bức thảm cây bạt ngàn đen xì. Nó hy vọng lúc mẹ và anh tới Cánh Rừng thì ngài Alther đang đợi họ.
Vài phút sau chiếc đèn lồng cập bến đằng xa và Septimus thấy hình dáng ngài Alther nổi bật trong quầng sáng. Yên tâm thở phảo, nó lại đi tiếp. Chẳng mấy chốc, khúc ngoặt của bức tường Lâu Đài che mất tầm mắt nó khỏi bệnh xá, và một cung đường dài, vắng tanh trải ra trước mặt. Septimus hơi ngạc nhiên là mình chẳng thấy Bờ Trượt Rắn đâu cả. Nó không ngờ bức tường Lâu Đài lại lắm cua quẹo đến thế. Nó đã quen đi đường thẳng tới Bờ Trượt Rắn, nhưng nó vẫn đi tiếp, ý nghĩ có thể nói chuyện được với Marcellus Pye thúc đẩy nó.
Trong khi đi – chậm hơn ý nó muốn, bởi lối đi vô cùng khúc khuỷu – nó cảm thấy hơi lạnh buốt và mùi tanh lờm lợm bốc lên từ dòng nước hào chảy lờ phờ. Phía trên hào nước bắt đầu hình thành một lớp sương mù, và Septimus nhìn nó dày cộm lên cho đến khi không còn thấy mặt nước nữa. Cái vắng lặng êm đềm ùa đến cùng với màn sương, chỉ thi thoảng mới bị xuyên thủng bởi tiếng gió rít trong vòm cây vùng ngoại vi Cánh rừng.
Nỗi háo hức muốn gặp Marcellus Pye của nó bắt đầu loãng dần đi, nhưng Septimus vẫn dấn tới. Nó không còn lựa chọn nào khác bởi lối Ven Thành đoạn này bắt đầu hẹp đến nỗi quay đầu lại là bất trắc. Sau hai cú trượt phải đá lở suýt ngã tỏm xuống hào nước bên dưới, Septimus thấy mình thật ngu mới chọn đi lối Ven Thành. Nó dừng lại, dựa lưng vào vách thành để cố giữ thăng bằng và lụm cụm rút bùa Khinh Công ra khỏi đai lưng Học Trò. Tay nó thọc vào ngăn túi nhỏ đựng chiếc bùa, và khi cố lôi bùa ra Septimus thấy mình bổ nhào về trước. Hoảng hồn, nó chộp đại phiến đá đằng sau và ráng xoay xở dựa lưng vào.
Đến nước này thì nó thấy việc đi qua lối Ven Thành là một sai lầm ngớ ngẩn, nhưng nó ép buộc mình phải tập trung vào con đường phía trước, cố không lấn cấn nghĩ về những thứ làm nó mất tập trung. Những thứ đó là:
Chiếc giường êm ấm, thoải mái đang chờ nó ở trên đỉnh tháp Pháp sư.
Tiếng gió rú qua ngọn cây.
Sao tiếng rú ấy lại ghê rợn vậy kìa?
Cái giường.
Lũ sói có mò tới bức tường Lâu Đài lúc đêm khuya không?
Liệu sói có biết bơi?
Hình như chúng có biết thì phải?
Cái giường.
Sao sương mù chập chờn ớn quá?
Có gì dưới làn sương mù kia.
Phải chăng sói đặc biệt thích bơi dưới sương mù?
Cái giường.
Khoan khoan… chẳng phải tài liệu của Marcellus Pye có viết rằng ông ấy đã tìm ra bí mật của sự trường sinh?
Nhỡ Marcellus không phải là một con ma già bình thường thì sao?
Nhỡ ông ấy là một lão già năm trăm tuổi?
Có khi nào ông ấy chỉ là một bộ da bọc xương treo tòn teng?
Tại sao mình không nghĩ đến điều này từ trước?
Đúng lúc đó một làn mây bão che kín mặt trăng và Septimus bị ụp vào trong bong tối. Nó khựng sững lại, tim đập lùng bùng dội lên óc. Nó dựa ép lưng vào tường. Khi mắt nó điều chỉnh quen với bóng tối, nó thấy mình vẫn có thể nhìn được ngọn cây bên kia Cánh rừng, nhưng không hiểu sao lại không thể trông thấy bàn chân mình, dù nó có căng mắt thế nào chăng nữa. Và rồi nó nhận ra lý do. Sương mù đã dâng lên và phủ kín ủng của nó – nó có thể ngửi thấy mùi hơi ẩm nhớp nháp. Chiếc Nhẫn Rồng trên ngón trỏ tay phải nó phát ra ánh sáng vàng dễ chịu, nhưng nó tháo chiếc nhẫn ra nhét vào túi áo, bởi vì quầng sáng đột nhiên của chiếc Nhẫn Rồng khác nào lời tha thiết mời gọi kẻ thù “Hãy đến bắt tôi này”.
Đâu khoảng một tiếng rưỡi sau – mặc dù Septimus đinh ninh là đã ba đêm trôi qua do bởi sự giằng néo của bùa Đảo Ngược – bỗng nó nghe có tiếng bước chân đằng sau mình. Tim như muốn tọt lên họng, Septimus dừng bước, nhưng nó không dám quay đầu lại nhìn vì sợ té xuống hào. Những bước chân vẫn đổ về phía nó, Septimus lại dợm đi tiếp, lảo đảo trên đường, căng mắt rọi vào đêm đen, tuyệt vọng tìm Bờ Trượt Rắn, nhưng mây bão vẫn kéo ùn ùn, và mặt trăng vẫn còn chìm khuất.
Tiếng chân nhẹ và có vẻ ngập ngừng, và Septimus biết chúng đang thu hẹp khoảng cách với mình, bởi nó cứ đi được hai bước thì cái vật đó – nó chắc chắn đó là cái vật – lại bước ba. Hú hồn hú vía, Septimus cố tăng tốc, nhưng bước chân vẫn khua tới.
Thình lình Septimus nghe thấy tiếng động đằng sau. “Xxììì… Xxxìì…” Cái vật đằng sau nó rít lên. Rít khè khè. Phải chăng nó là Bóng Ma Đầu Rắn. Hay thậm chí là một con Magog. Magog có khi nào rít không? Có lẽ là một trong những con Magog bị bỏ lại của DomDaniel, có khi nó sống trong bức tường bao quanh Lâu Đài và đêm đến thì tuôn ra để xử tên khờ nào đó quyết định đi lối Ven Thành.
“Xxììì!” Một tiếng rít lớn trong tai nó. Septimus giật thót mình, hồn xiêu phách tán. Chân phải của nó trượt khỏi mỏm đá hẹp và người nó tuột luốt, tay chới với quờ quạng vách đá. Chiếc ủng phải của nó đã văng xuống hào và khi Septimus rơi theo chiếc ủng thì có cái gì đó chộp lấy áo choàng của nó.