Nguyên tác: Plyte
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Chương 6 - Cổng Bắc
D
ưới chân cổng Bắc, Silas đang chơi cờ Cản – Bắt với lão Gringe, người giữ cổng. Mới không lâu trước đó, giữa hai người còn có với nhau một mối thù truyền kiếp. Cả Silas lẫn lão Gringe đều bị một phen hết hồn khi Simon Heap, con trai của lão Silas định bỏ trốn và kết hôn cùng Lucy, con gái duy nhất của lão Gringe. Lão Gringe beng nhốt Lucy ở trên gác mái của ngôi nhà bên cạnh cổng để ngăn không cho cô chạy trốn lần nữa. Mãi sau này, khi Silas đến gặp lão để báo tin là Simon đã biến mất vào Đầm Cỏ Thô ngay giữa đêm khuya – và không ai thấy cậu ta kể từ đó – thì cuối cùng Gringe mới chịu thả cho Lucy ra khỏi gác mái. Bởi vì như tất cả mọi người, lão Gringe cũng biết rằng cơ hội để sống sót trong Đầm Cỏ Thô vào ban đêm là rất mong manh.
Giờ đây Silas và lão Gringe nhận thấy họ có nhiều điểm chung. Đầu tiên là vụ Simon và Lucy, kế đó là cờ Cản – Bắt. Cả Silas lẫn lão Gringe đều có những ký ức tuyệt vời về những lần chơi cờ Cản – Bắt hồi họ còn là những cậu bé> Bàn cờ Cản – Bắt ngày nay đã trở thành một trò hiếm, mặc dù có thời nó đã rất được yêu chuộng trong Lâu Đài, và giải chung kết cờ Cản – Bắt Hàng Đầu cưa vẫn thường là sự kiện nổi bật nhất trong năm.
Thoạt trông cứ ngỡ đây chỉ là một bàn cờ đơn giản với những Đấu thú. Trên bàn cờ Cản – bát có hai toà Lâu Đài với một dòng sông phân ranh ở ngay chính giữa. Mỗi người chơi có một đội Đấu thú mang hình dạng và kích cỡ khác nhau; mỗi đội lại có trang phục thi đấu riêng biệt, và mục đích của trò chơi là đưa càng nhiều Đấu thú quân mình vượt qua sông và đột nhập vào thành trì của đối phương càng tốt. Nhưng điểm biến hoá trong trò chơi này là: các Đấu thú đều có trí óc, và quan trọng hơn, đều có chân.
Đó là lý do tại sao trò chơi lại được ưa thích đến vậy. Nhưng thật không may, đó cũng là lý do khiến môn cờ ngày nay trở thành trò hiếm. Trong trận đại hoả hoạn cách đây ba trăm năm, mớ bùa để tạo nên các Đấu thú đã bị thất lạc. Và từ đó, hầu hết các bộ cờ Cản – Bắt dần dần trở lên khập khiễng. Qua năm tháng, các Đấu thú trong bộ cờ cứ tách ra bỏ đi rồi lao vào những cuộc phiêu lưu, hoặc đi lùng tìm hộp cờ Cản – Bắt hấp dẫn hơn. Và trong khi chảng ai phản đối chuyện một hôm mở hộp cờ của mình ra và phát hiện có cả một đội hình Đấu thú mới đã về cư trú từ bao giờ, thì mọi chuyện lại hoàn toàn khác nếu một hôm bạn khám phá ra tất cả các Đấu thú của mình dần dà đã chán ngấy mình và rủ nhau bỏ đi hết. Vì thế mà ba trăm năm sau, hầu hết các Đấu thú đều đã biến mất: chúng bị cuốn trôi xuống cống, bị đạp chìm xuống lòng đất, hoặc đơn giản là đang rúc ra rúc rích trong những vương quốc Đấu thú nhỏ bé, chưa được khám phá ra ở bên dưới những tấm ván sàn.
Hầu hết các pháp sư, trong đó có cả Silas, đều chơi phiên bản cờ Pháp Thuật của cờ Cản – Bắt, trong đó Lâu Đài và dòng sông trên bàn cờ là thật, dù dĩ nhiên là có nhỏ hơn. Từ hồi còn bé tí, lão Gringe luôn ao ước được chơi một bộ cờ Cản – Bắt Pháp Thuật. Khi Silas nói với Gringe rằng ông có hẳn một bộ cờ Cản – Bắt Pháp Thuật trọn vẹn, còn nguyên dấu niêm phong, cất ở đâu đó trên gác mái cùng với đám sách vở, thì lão Gringe đã dẹp qua mối hiềm khích thâm căn cố đế với gia đình Heap một cách thần kỳ và đề nghị có lẽ thỉnh thoảng họ nên cùng nhau chơi một hay hai ván. Và chẳng bao lâu sau, chơi cờ đã trở thành một việc đều đặn mà cả hai bên đều mong ngóng.
Sáng sớm hôm đó, Silas rời Cung Điện và đi đường tắt đến cổng Bắc, mang theo hộp cờ Cản – Bắt yêu quý của mình. Ông đi chầm chậm vì bên cạnh ông, con chó cứ nhảy cẫng lên; đó là con Maxie thuộc nòi săn sói to đùng lông rối bù, với những khớp xương kêu lắc rắc. Maxie không còn là một chú chó trẻ trung như trước nữa, nhưng nó vẫn theo chủ nhân đi khắp nơi. Là một Pháp sư Thường đẳng, Silas mặc áo chẽn xanh da trời đạm với dây thắt lưng màu bạc. Như tất cả những người họ Heap, ông có mái tóc xoăn, vàng. Và mặc dù giờ đây tóc ông bắt đầu xuất hiện những mảng muối tiêu, nhưng đôi mắt xanh lá cây đậm cảu ông vẫn rực sáng. Vừa rảo bước trên những con đường buổi sớm ngập nắng, ông vừa tự ngâm nga một giai điệu mãn nguyện cho mình nghe, bởi vì không giống như Sarah Heap, Silas chẳng hề lo lắng quá lâu về bất cứ điều gì. Ông cho rằng mọi việc rốt cuộc đều sẽ tót đẹp cả.
Silas và lão Gringe ngồi thân ái với nhau bên ngoài vọng gác, bày binh bố trận trên bàn cờ Cản – Bắt, quăng những tia nhìn lão luyện qua đám Đấu thú và cố suy đoán xem hôm nay chúng mang những tính cách gì. Bọn Đấu thú vốn hay thay đổi thất thường, chẳng ai có thể biết được chúng sẽ biến đổi như thế nào từ trận trước sang trận sau. Có Đấu thú rất dễ bị dụ, sẵn sàng đi tới nơi ta muốn chúng đến, nhưng có Đấu thud khác lại không được như vậy. Một số đâu thú thoạt tiên có vẻ như làm theo yêu cầu của ta, để rồi vào phút trót lại trở mặt. Có Đấu thú lại lăn ra ngủ ngay khi ta cần nó thực hiện một nhiệm vụ quan trọng, và có Đấu thú khác lại chỉ chay điên cuồng quanh bàn cờ để cướp phá. Bí quyết là phải hiểu thật nhanh các Đấu thú của ta lẫn của đối phương, rồi vận dụng hết kiến thức để băng ngang bàn cờ và chui vào Lâu Đài của đối thủ. Mỗi ván cờ mỗi khác nhau, có ván hốn loạn, có ván hung hăng, và ván hay nhất là ván mang lại những tràng cười nghiêng ngả. Chính vì vậy mà khi Septimus dùng phép Xuất Hiện ở cổng Bắc, thứ đầu tiên nó nghe được là tiếng cười ha hả của lão Gringe.
“Hà, anh đâu có ngờ nó lại là gián điệp nhị trùng, đúng không, Silas? Đúng là cái đồ béo ị.Tôi cũng đã ngờ nó là thế rồi. Có lẽ tôi phải đưa quân Dự bị vào lại bàn cờ thôi nhỉ?” Lão Gringe, một người đàn ông to bè, ưa cà khịa trong cái áo chẽn bằng da, chồm người tới trước và nhặt lấy một Đấu thú bự tròn ra khỏi cái chậu đặt bên hông bàn cờ. Đấu thú này quẫy đạp hai bắp chân mập mạp, ngắn cũn cỡn của nó với vẻ khoái chí rồi chạy ào lên bàn cờ.
“Ê,” lão Gringe phản đối, mất hết tinh thần, khi Đấu thú này vừa vào đã nhảy tùm xuống sông và biến dạng dưới đáy nước.
“Ai bảo mày nhảy xuống đấy, đồ ng… Ồ, ồ không phải là thằng út nhà anh sao Silas? Nó chui từ đâu ra vậy? Tôi không ngờ bọn Heap nhà anh ở đâu cũng có mặt thế này.”
“Đừng hòng bịp tôi nhé, Gringe,” Silas cười hích hích, đang cố thuyết phục một trong những Đấu thú của mình là Thợ Đào Hầm chui vào đường hầm phía dưới Lâu Đài của lão Gringe. “Tôi biết lão âm mưu gì rồi, Gringe. CHỉ cần tôi rời mắt khỏi bàn cờ thì Tấn thú cảu lão sẽ đá Thợ Daod Hầm của tôi xuống sông chứ gì. Tôi đâu phải là con nít mới sinh hôm qua, lão biết mà.”
“Nhưng cái thằng con làm Học Trò của anh kia, Silas. Tôi nghĩ nó đang sử dụng phép Pháp Thuật gì đó.”
Cú vận chuyển của Septimus phải cần chút thời gian để phai đi. Trông hình dạng nó vẫn còn mờ mờ. Dưới gầm bàn, chó Maxie chu tréo và túm lông cổ sau gáy nó dựng xù cả lên.
“Hay lắm, Gringe” Silas nói, đang ráng bảo Thợ Đẩy của mình đẩy Thợ Đào Hầm xuống dưới Lâu Đài, nhưng không thành công.
“Không, đây cơ mà, chào nhóc. Đến gặp bố mày đấy hả?”
Cuối cùng Silas cũng rời mắt khỏi trò chơi và ngước lên.
“Ủa, chào con, Septimus” Silas ngạc nhiên “ Ừ, ừm, con làm phép Vận chuyển được rồi hả? Thằng út nhà tôi đúng là một thằng thông minh. Học trò của Pháp sư Tối thượng mà, ông biết đấy” Silas nói với Gringe câu này không phải là lần đầ tiên.
“ Thật sao? Vậy à?” Gringe vừa làu bàu vừa thọc cánh tay đến tận cùi trỏ để cố vớt Đấu thú của mình lên khỏi dòng sông. Lão quên khuấy rằng bàn cờ này của Silas thuộc dạng xịn nhất, có cả những con cá sấu tí hon dưới sông.
“Ối!” Gringe thét lên.
“Ba, ba!” Septimus kêu lớn. “Jenna! Simon bắt Jenna rồi. Họ sắp qua lối này. Bảo bác Gringe kéo cây cầu qua hào nước lên đi. Nhanh lên, ba!”
“Hả?”
Silas thấy môi Septimus mấp máy nhưng ông không nghe được gì hết. Septimus vẫn chưa hieenjhinhf rõ hẳn.
“Kéo cây cầu lên, ba!” Giọng cảu Septimus nghe được những từ cuối.
“Hứ, cái gì? Không cần pahir quát, Septimus.”
Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên phía sau và Septimus biết là đã quá trễ. Nó nhảy ra ngay phía trước con ngựa trong cố gắng đầy tuyệt vọng cuối cùng để cản con ngựa, nhưng Silas chộp lấy thằng con mình và lôi nó lại.
“ Coi chừng! Nó giẫm nát con bây giờ.”
Con ngựa cảu Simon lướt vùn vụt. Jenna la lớn cái gì đó với Septimus và Silas, nhưng tiếng cô bé bị nuốt chửng trong tiếng móng guốc ngựa thịch thịch và luồng gió thốc lên khi con ngựa ô khổng lồ lao vút qua.
Septimus, Silas và Gringe nhìn con ngựa mang hai người cưỡi trên lưng chạy rầm rập qua cây cầu rút. Khi đã tới được con dường đất bên kia bờ, Simon giật mạnh con ngựa sang phải. Với vó guốc lướt trên nền đất khô, con ngựa quay mình, tăng tốc về phía đường Bắc. Đường Bắc, như Septimus biết do từng nghiên cứu bản đồ lúc còn ở trong Thiếu sinh quân, là con đường đi dọc theo con sông, qua cầu Một Chiều và sau một ngày phóng ngựa nhanh sẽ đưa họ vào vùng Biên cương, hay còn gọi là Vùng đất hoang, như dân lâu đài vẫn hay gọi vậy.
“Khiếp thật!” Silas chép miệng, dòm chằm chằm theo con ngựa. “ Chưa từng thấy vụ cưỡi ngựa nào bạt mạng như vậy. Để khoe mẽ với bạn gái nó đấy mà, thế thôi. Theo ý ba thì thanh niên không được phép có ngựa chạy nhanh. Với chungsnos thì chỉ có tốc độ, tốc độ với tốc độ, không thèmnghĩ tới bất kỳ ai khác …”
“ba!” Septimus hét lớn, cố hết sức để chen vào. “Ba … Đó là anh Simon!”
“Simon?” Silas không hiểu. “ý con là sao? Simon của chúng ta à?”
“Đó là Simon và anh ấy bắt Jenna đi!”
“Bắt nó đi đâu? Tại sao? Để làm gì? Sao không ai bảo ta điều gì hết vậy?”
Silas ngồi phịch trở lại, nhận thấy rằng một ngày bắt đầu trở nên tồi tệ mà không biết tại sao.
“Con đã cố nói với ba mà,” Septimus nói, phát rồ lên. “Đó là Simon và anh ấy …”
Nhưng Septimus bị cắt ngang lần nữa. Lucy Gringe, một cô gái đẹp mắt nâu đậm và tóc nâu nhạt buộc hai đuôi sam thông tới thắt lưng, đã xuất hiện ở cái cửa chòi gác. Cô mặc áo chẽn mùa hè màu trắng, dài, đơn giản, được chính tay cô thêu lên đủ các loài hoa kì dị, và dưới bàn chân mang đôi giày bốt cột dây bằng ruy băng màu hồng. Lucy rất nổi tiếng vì cách ăn mạc khác thường của mình.
“Simon hả?” Lucy hỏi, trông nhợt nhạt dưới làn da tàn nhang.” Phải em vừa nói đó là Simon không?”
“Lucy, ba không muốn con nhắc đến cái tên đó ở đây,” lão Gringe gầm gừ, vẫn đang nhìn mê mải vào bàn cờ Cản – Bắt và tự hỏi thế quái nào mà một buổi sáng thú vị đến thế lại bất thình lình biến thành ác mộng thế này. Nhưng rồi lão tự bảo mình một cách lanhjlungf, lẽ ra mình phải biết rõ hơn rồi chứ. Đấy chẳng phải là kiểm cách của gia đình Heap hay sai? Bọn chúng luôn chẳng đem lại cái gì, ngoài phiền toái.
“Phải, đó là Simon, và anh ấy bắt Jenna đi rồi,” Septimus nói rành rọt, giọng nói đã mất ve cấp bách khi nó nhận ra bây giờ đã quá trễ để làm bất cứ điều gì.
“Nhưng,” Silas thì thầm “Ba không hiểu …”
Lucy Gringe thì hiểu rõ nữa là đằng khác.
“Tại sao?” Cô khóc thét lên. “Tại sao anh ấy lại không bắt tôi đi?”