Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Rosie Rushton
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Trần Hoài Thu
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1841 / 3
Cập nhật: 2015-12-28 21:29:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Thứ Sáu
ĩ nhiên cái tâm trạng vui mừng, phởn phơ đêm qua của tôi chẳng kéo dài được lâu. Nó đã bay biến, thực sự là chỉ sau nửa tiếng đồng hồ thức dậy buổi sáng nay, vì nhiều lẽ, thứ nhất tôi đã phát hiện ra một cái mụn to bằng tòa nhà Thiên Niên Kỷ ngay dưới cằm mình, kể đến anh tôi gọi điện về nhà tuôn ra hàng đống thứ rác rưởi, cuối cùng là gặp con mèo điên của nhà hàng xóm.
Anh Simon gọi điện khi bố đang tắm.
"Nghe này", anh nói, liến thoắng ngay khi tôi vừa nhấc ống nghe, "Anh xin lỗi về chuyện tối hôm nọ nhé. Anh không cố ý nặng lời như thế".
"À, thế sao?"
Tôi không thể nói với anh nhẹ nhàng, nhất là sau những gì anh đã xử sự với tôi.
"Chỉ là do anh chưa nói với Serena về mẹ à... "
"Anh đang trên giường với chị ta". Tôi mỉa mai, xiết chặt cái ống nghe đến độ những ngón tay trắng bệch.
"Georgie!". Anh tôi có vẻ lúng túng.
"Thôi mà Simon", tôi nói, "Em đâu phải là một đứa trẻ con nữa. Tuần sau tròn mười sáu tuổi rồi, nếu anh còn nhỏ, mà chắc anh chẳng nhớ. Chắc lúc đó anh đang mây mưa với chị ta và không thể dứt ra dù em quấy nhiễu, đúng không?"
"Dạo này em tinh vi hẳn ra nhỉ". Anh tôi thừa nhận.
"Mình em mắc kẹt ở nhà, xoay sở với bà mẹ điên và ông bố hời hợt chả ổn tí nào phải không? Anh áy náy? Thôi đừng có xin lỗi xin liếc gì ông anh thân yêu ạ, vì em có thể chịu đựng tốt. Không cần anh đâu, không cần ai hết đâu".
"Georgie, nghe này. Anh biết là anh đã hơi... "
"Simon, em không có thời gian nghe anh lải nhải đâu. Em phải chuẩn bị bữa sáng cho bố, ủi áo sơ mi cho ông ấy và đi học nữa. Tất cả phải xong trước 8 giờ 45 phút. Thế nhé? Em sẽ nói chuyện với anh vào tuần sau".
Vừa gác máy tôi đã ước gì mình đừng cư xử như vậy. Anh ấy là anh trai tôi và tôi yêu thật nhiều. Một nửa tôi muốn thổ lộ với anh là tôi đang đơn độc, buồn chán và không thể chịu đựng nổi nữa, nhưng có điều gì đó đã ngăn cản tôi. Tôi không biết là cái gì. Có lẽ do ghen tị bởi nếu anh Simon trở về nhà thì mẹ sẽ không dành thời gian cho tôi nữa. Trước khi điều đó xảy ra, tôi phải đến thăm và nói chuyện với mẹ. Nhưng bà Flavia đã khuyên.
Lẽ ra tôi không gặp bà Flavia sáng nay nếu không gặp con Aristippus. Con mèo này ngoài việc thích hưởng thụ lạc thú xem ra còn thích đi hoang. Tôi đang hối hả bước xuống cầu thang vì bố yêu cầu bánh mì nướng với hai quả trứng ốp la thì bắt gặp nó nằm lim dim buồn ngủ dưới chân cầu thang. Nó là con mèo chứ không phải bố tôi nhé.
Nó sắp ngủ thì tôi đạp vào nó. Nó liền nhảy dựng lên, xòe vuốt nhọn hoắt, rít lên điên tiết. Kể ngắn gọn, tôi cho nó uống sữa, ăn thức ăn Trung Hoa còn thừa tối qua và bế nó sang trả nhà hàng xóm.
Bà Flavia mở cửa, trông bà cực kỳ ủ dột, vô cùng kiệt sức. Mắt bà đỏ hoe và tóc bà rối tung bù xù.
"Ơn Chúa!" Bà bế lấy con Aristippus và vùi mặt vào bộ lông của nó.
"Cháu gặp nó ngủ ở cầu thang nhà cháu khi cháu bước xuống nhà sáng nay", tôi nó "Cháu xin lỗi, cháu đoán là nó vào nhà khi bố cháu mua đồ ăn về, nhưng cả cháu và bố đều không phát hiện ra nó".
Bà nhìn lên và tôi thấy mắt bà ngấn nước.
"Không sao đâu cháu", bà nói, "đó là lỗi của bà không phải lỗi của cháu. Bà cứ đinh ninh chắc chắn lần này bà đã mất nó. Bà phải cẩn thận hơn sau này mới được".
Bà ôm chặt con mèo vào ngực và mỉm cười với tôi, "Hẳn cháu nghĩ là bà thật buồn cười?". Bà nói, giọng mạnh mẽ trở lại, "Aristippus là thứ vô cùng quý giá với bà".
"Bà nuôi nó lâu chưa ạ?". Tôi hỏi, không phải hỏi cho biết mà là quan tâm thực sự.
"Sáu năm", bà nói. Giọng bà có sự xúc động.
"Aristippus là quà tặng cuối cùng của con trai bà trước khi chết".
o O o
Lúc này tôi đang ở gần cổng trường nhưng tôi không thể thôi nghĩ đến những lời bà Flavia nói lúc nãy. Tôi chưa từng nghĩ bà Flavia có con. Bà từng nói là bà xa lánh tất cả đàn ông nên tôi cho rằng sống độc thân. Nhưng thực ra bà có con trai với một người đàn ông gặp ở Hy Lạp khi tuổi đã khá lớn và khó có thể sinh con. Người đàn ông đó dửng dưng với đứa trẻ nên bà nuôi con một mình.
"Nó chết khi mới hai mươi mốt tuổi", bà nói với tôi, "Nó đang học đại học, học rất giỏi. Một đêm cùng bạn bè đi dự tiệc, xe ô tô đâm vào lớp băng phủ đường khiến nó tử vong tại chỗ".
Tôi không thể thôi nghĩ đến điều này. Chết khi mới hai mươi mốt tuổi. Anh ấy cùng lứa tuổi như anh Simon của tôi. Rất có thể điều này cũng có khả năng xảy đến với anh tôi. Anh Simon chẳng hay đi đến tận vùng Đông Bắc để tiệc tùng, hội hè liên miên đó sao.
"Nó về thăm và ở nhà với bà vài tuần trước khi chết", bà Flavia nói với tôi. Aristippus là một món quà David tặng cho bà trước khi rời nhà như một sự bù đắp. Chủ Nhật trước khi về trường nó đem con mèo nhỏ về cho bà nuôi".
Bà nhắm mắt một hồi rồi thở dài, "Vào thứ sáu, nó chết".
Tôi không muốn nghĩ về điều này nhưng tai cứ văng vẳng những điều bà Flavia nói khi bà vẫy tay tạm biệt lúc tôi đến trường. "Bà rất vui là hai bà cháu mình trở nên thân thiết", "Bà vui vì chúng ta thực sự quý mến nhau".
Dĩ nhiên, anh Simon sẽ không chết, mẹ tôi cũng thế. Thật là ngu ngốc khi nghĩ vớ vẩn như vậy.
Nhưng tôi sẽ gọi điện cho anh Simon tối nay.
Và sau khi tan học, trước khi đi chơi với Amber, tôi sẽ tranh thủ tạt qua thăm mẹ.
Tôi chắc chắn sẽ làm những điều đó.
Cho tới sau bữa ăn trưa tôi mới gặp Amber. Khi gặp, nó huyên thuyên đủ thứ chuyện chẳng cho tôi cơ hội nói về chuyện đã lặp đi lặp lại trong đầu tôi cả buổi sáng.
"Này, tớ sẽ đến đó lúc 7 giờ nhé? Nhớ mặc cái gì đó thật hấp dẫn và quyến rũ nhé".
Tôi lục trí nhớ của mình nhưng chẳng tìm ra trang phục nào phù hợp với đề nghị của nó.
"Ví dụ như...?". Tôi hỏi nó.
"Ồ, tớ không biết", nó đáp, "Cái váy sa tanh đen của cậu có phần phía trên phối màu hồng được không, cái váy có cổ trễ ấy?"
Tôi nghênh mặt, "Cổ trễ nhưng đáng buồn là phía trong chẳng có gì mà ngắm hết". Tôi thầm thì.
Amber cười khúc khích, "Thì mặc áo mút ấy". Nó nói. "Nói chuyện nhanh né, tớ phải... "
Tôi nắm cánh tay nó, "Tớ muốn nói với cậu chuyện này". Tôi mở lời.
Amber cười cười, "Nếu cậu muốn biết thêm về bạn trai của Nick thì không may cho cậu rồi". Nó cười tủm tỉm. "Tất cả những gì tớ biết là anh chàng này đang học đại học và đang sơn phết lại mấy cái xe hơi cũ với Nick và em trai Nick thôi".
"Không, không phải chuyện đó... chuyện về... à, cậu biết đấy... hôm qua, sau khi tớ sẽ nói cậu về... "
"Quên đi, chúng ta sẽ nói đến sau nhé. Này, tớ vội quá". Nó lắp bắp. "Nick không làm được bài dịch tiếng Đức và anh ấy cần sự giúp đỡ của tớ, không có tớ anh ấy không làm bài được. Gặp cậu tối nay sau nhé!"
Nó đi rồi mà tôi vẫn chưa nói được với nó về chuyện của mẹ tôi. Dù vậy, đâu phải lỗi của tôi đúng không? Thôi thì tôi sẽ nói cho nó biết lúc tối nay nó sang nhà rủ tôi đi chơi vậy. Sau đó, giữa chúng tôi sẽ chẳng có bí mật nào hết, mọi thứ rồi sẽ đâu vào đấy.
o O o
Tôi nghĩ là mình lại muốn thổi bay mọi thứ nữa. Mới đầu mọi thứ có vẻ ổn. Chúng tôi nói chuyện về các lớp trị liệu của mẹ, diễn biến bệnh tình tốt hơn của mẹ khi các bác sĩ thay đổi thuốc điều trị. Mẹ tôi thậm chí còn xin lỗi về việc rơi vào tình trạng thế này. Lúc ấy tôi nói "không sao đâu mẹ" bởi vì thực sự tôi còn biết nói gì hơn?
Nếu chỉ mình tôi, có lẽ tôi chỉ đến thăm mẹ có từng ấy và đi về nhà.
Từ lúc tôi hỏi mẹ, mẹ không nói thêm từ nào, chỉ ngồi và đi về nhà.
"Mẹ có yêu con không hả mẹ?". Tôi hỏi.
"Ôi, Georgie!" Bà òa lên. "Dĩ nhiên là mẹ yêu con, con không biết nhiều như thế nào đâu".
"Vậy mẹ nói đi".
Tôi không chờ đợi câu trả lời như thế. Làm sao tôi có thể biết được bà yêu tôi nhiều ra sao nếu bà chẳng bao giờ nói ra.
"Con biết là mẹ không yêu con bằng anh Simon", tôi nói, "nhưng mà...?"
"Đừng!"
Tất cả chỉ có vậy. Một từ duy nhất. Không hiểu mẹ tôi muốn nói gì? Đừng nói đến chuyện đó? Đừng nói ra việc tôi biết mẹ không yêu tôi bằng anh tôi?
Mẹ tôi trông như muốn khóc, và tôi không chịu nổi liền giậm chân bước ra cửa.
"Con ơi, đợi đã". Thình lình mẹ tôi gọi. Giọng nói mẹ cân bằng, thậm chí quyết đoán. "Ngồi xuống đi con".
Tôi ngồi xuống.
Mẹ tôi chồm người tới và cầm lấy tay tôi, "Mẹ yêu con, Georgie, yêu rất nhiều đến độ đôi lúc làm mẹ đau đớn". Bà nói, đưa tay kia quệt nước mắt. "Mẹ chưa bào giờ nghĩ mình là một người mẹ tồi tệ đến vậy, con biết không? Mẹ không hề muốn làm con thất vọng như vậy đâu".
"Mẹ, không phải vậy... "
"Không, đợi đã", mẹ tôi ngắt lời, cầm chặt tay tôi, "Mẹ cần phải giải thích cho con hiểu. Từ khi mẹ vào bệnh viện, mẹ có thể nói chuyện với bác sỹ trị liệu và mẹ có thể đối diện với mọi việc chứ không như trước đây".
"Việc gì ạ?"
"Georgie, khi mẹ sinh anh Simon, mẹ đã chối bỏ anh con".
"Chối bỏ?". Đó là điều tôi không thể tin được. Từ khi tôi biết nhận thức đã thấy mẹ nuông chiều anh Simon cơ mà.
Mẹ nhắm mắt lại một lúc, ghì chặt lấy tôi nhưng sau đó tôi hơi rùng mình và ngước lên. "Mẹ mắc hội chứng trầm cảm sau khi sinh", bà nói, "Rất trầm trọng. Mẹ không thể cho anh con ăn hay bồng bế anh con, mẹ chối bỏ mọi thứ. Nói thật, chính bố con là người chăm sóc, vun vén gia đình, chứ không phải mẹ. Mẹ bực tức với đứa trẻ".
"Nhưng sau đó mẹ bình phục đúng không?". Tôi hỏi. "Nghĩa là sau ít tuần".
Mẹ tôi lắc đầu. "Không". Bà đáp. "Thực sự tình trạng đó kéo dài hàng tháng và hơn một năm. Mẹ thuê cô trông trẻ và mẹ đi làm lại, dần dần với sự trợ giúp của thuốc men chứng bệnh lui dần. Nhưng mẹ chưa bao giờ gần gũi với Simon từ đó".
Tôi không khỏi hoài nghi với những gì mẹ vừa nói, "Nhưng, mẹ à, con luôn thấy mẹ yêu anh Simon nhiều hơn con và... "
"Không".
Khoảng khắc đáng sợ đó tôi cứ nghĩ mẹ tôi sẽ quá sức chịu đựng, nhưng trông bà lại có vẻ bình tĩnh.
"Georgie, hãy nghe mẹ nói. Khi anh Simon lên năm tuổi, mẹ có thai con, một cách tình cờ... "
"Ơn trời!"
"... nhưng khi sinh con ra, như là có ai đó làm đầu óc mẹ thay đổi. Mọi thứ đều ổn và tốt đẹp. Mẹ yêu con đến nỗi không rời nửa bước. Lúc ấy, anh Simon đã đi học và cô trông trẻ đã nghỉ, chỉ có mỗi con và mẹ ở nhà. Thật tuyệt vời, con vô cùng xinh xắn!"
Mẹ tôi cười thật tươi, nụ cười mà bao năm qua tôi chưa từng thấy.
"Sau đó mọi rắc rối lại bắt đầu", mẹ tôi thở dài, nụ cười phai dần.
"Mẹ bỏ rơi con phải không?"
"Không, không bao giờ!". Mẹ tôi hít một hơi thật sâu. "Mẹ chợt nhận ra rằng những năm trước đây mẹ chỉ quan tâm đến Simon bằng một phần mười sự chăm sóc mà mẹ dành cho con. Mẹ cảm thấy có lỗi. Mẹ quyết định đến bù cho anh con để phần nào đó xoa dịu những ký ức đau đớn trong mẹ về hình ảnh một người mẹ vô tâm trước đây cũng như gắng sức trở thành một người mẹ hoàn hảo đối với anh con từ dạo đó".
Trong khi mẹ tôi nói tiếp, tôi cần phải hỏi mẹ tôi một lần nữa. Tôi muốn nghe điều đó một cách thật rõ ràng. Tôi phải hỏi.
"Nhưng mẹ vẫn yêu con chứ mẹ? Thật sự chứ?"
"Georgie, mẹ yêu con hơn bất cứ từ ngữ nào có thể diễn tả. Mẹ ước gì mình đã cư xử sao cho con đừng phải hỏi điều này".
Bà đứng dậy và đi về phía cửa sổ. Tôi biết rằng mẹ tôi muốn giấu, không cho tôi thấy những giọt nước mắt đang tràn trên khóe mi. Tôi chọn một cuốn tạp chí để trên bàn và lật xem.
"Mẹ luôn cảm thấy đau lòng mỗi khi nghĩ đến chuyện đã bỏ rơi Simon khi anh còn nhỏ," bà nói, "Mẹ luôn cố gắng làm mọi thứ tốt nhất cho anh con - luôn luôn ngợi khen khích lệ từng việc nhỏ nhất anh con làm, khoe với tất cả mọi người những thành tích của anh con, mua cho anh con nhiều thứ... "
Tôi thở hắt ra thật chậm. Mọi thứ đang dần sáng tỏ. Mẹ tôi có yêu tôi.
"Tất cả mọi thứ trở nên rắc rối khi con bắt đầu đi học". Mẹ tôi đột ngột nói. "Mẹ phải trở lại làm việc toàn thời gian, mới đầu mẹ chỉ làm có hai ngày một tuần nhưng sau đó trong một tháng, bố con mất việc. Bố có việc mới nhưng bố không thể tự tin như trước. Trong năm năm bố làm tới bốn chỗ. Không chỗ nào trả lương tương đối".
Tôi nhớ bố tôi đã từng nói, "Mẹ con đã phải dốc hết sức lực vào công việc và giờ mẹ con hoàn toàn suy kiệt".
"Vì vậy mẹ bị khủng hoảng đúng không?". Tôi thỏ thẻ hỏi.
Mẹ tôi gật đầu, "Mẹ làm việc quên ngày quên đêm, mẹ nhớ con, nhớ Simon và chứng trầm cảm lại tái diễn. Tình hình ngày một tồi tệ. Mẹ cứ có ý nghĩ là nếu có thêm một đứa trẻ thì chứng bệnh sẽ thuyên giảm, và mẹ phần nào chuộc lại những lỗi lầm với Simon và con. Nghe có thật buồn cười... "
Tôi bước tới và ôm lấy mẹ trước khi tôi nhận ra mình làm thế. "Không đâu mẹ, điều đó chẳng có gì là buồn cười cả", tôi thốt lên, "Chỉ không cần thiết thôi ạ. Chúng con yêu mẹ. Mẹ là người mẹ tuyệt vời, nhưng con chỉ không hiểu... "
"Gì vậy con?"
"Thực sự, con không muốn làm mẹ buồn hay đại loại thế nhưng... "
"Không sao đâu, mẹ hứa". Bà nói và mỉm cười.
"Ở Norofolk năm đó, khi mẹ đánh bố và quăng quật đồ đạc, những lần khác mẹ lại la hét và chạy ra khỏi nhà, đá mọi thứ và... ". Tôi ấp úng. Tôi nhận ra không nên nói những điều này với mẹ mình.
Mẹ ngồi xuống đưa hai tay ôm đầu.
"Mẹ thường xuyên cảm thấy mình có lỗi, cực kỳ vô dụng và lãng phí mọi thứ". Bà giải thích. "Hai lần trong cuộc đời mẹ mang thai không chủ định và rồi sau đó khi mẹ muuốn có con thì lại không thể".
Tôi có thể mường tượng lại: Mẹ đang la mắng bố, gọi bố là kẻ vô dụng và nói bà căm thù ông ấy. "Giờ đây những bác sỹ đã làm mẹ hiểu ra vấn đề", mẹ tôi nói tiếp. "Những cơn giận dữ mẹ trút lên con và bố thực chất là những cơn phẫn nộ mẹ muốn dành cho chính mình. Mẹ nói bố vô dụng bởi vì bố không có được công việc đàng hoàng nhưng thực ra mẹ ghen tị với ông ấy vì bố có thời gian ở bên cạnh con và Simon, ông ấy có thú vui vẽ tranh, chụp ảnh và ông ấy là người có đủ đầy mọi thứ".
Bây giờ thì tôi cần động não một chút. Dĩ nhiên, bố hay chơi với chúng tôi, đi xe trượt băng, chơi thả diều, chơi đua xe và nhiều thứ khác. Và bố còn có thời gian để giúp chúng tôi làm bài tập ở nhà. Không giống như mẹ, bà phải thức đến tận nửa đêm để viết báo cáo hay gửi các bản fax. Tuy vậy, bố tôi chẳng bao giờ làm điều gì mà không hỏi ý kiến mẹ.
"Bố không thể là người bố tốt nếu không có mẹ để gắn kết mọi người với nhau". Tôi nói. Và khi câu nói vừa bật ra, tôi biết lần đầu tiên trong vòng mười sáu năm qua, tôi đã làm đúng.
Mẹ tôi cười và chầm chậm đi về phía tôi. Bà ôm xiết tôi vào lòng, không muốn dứt.
Tôi muốn mẹ ôm tôi mãi.
Chưa bao giờ mọi thứ trở nên êm đềm như vậy.
Trên đường về nhà quá nửa, tôi mới nhớ ra là quên đề cập với mẹ về tiệc sinh nhật của mình. Nhưng mà chẳng sao. Mẹ tôi yêu tôi. Trước khi tôi về mẹ còn nói là các bác sỹ khen sự tiến bộ của mẹ, không lâu nữa mẹ sẽ được về nhà.
Tôi không nghĩ nhiều về chuyện đó bây giờ. Tôi chỉ thấy vô cùng vui sướng, nhưng xen lẫn chút mơ hồ lo lắng. Liệu khi về nhà mẹ có tiếp tục quở mắng tôi? Nếu mẹ biết được tôi vô lễ ở trường, điều đó có làm mẹ điên trở lại. Bố mẹ tôi sẽ cãi nhau về điều bố chuyển công tác đến Newcastle? Dĩ nhiên tôi không nói chuyện này với mẹ, đâu phải việc của tôi!
Vì vậy tôi chưa nghĩ đến việc mẹ trở về nhà, chưa đâu. Tôi chỉ chú tâm đến sự thật là mẹ yêu tôi mà thôi.
Và tôi yêu mẹ.
Thật nhiều.
Run Rẩy Bờ Vai Run Rẩy Bờ Vai - Rosie Rushton Run Rẩy Bờ Vai