Số lần đọc/download: 923 / 12
Cập nhật: 2017-08-04 14:04:52 +0700
Chương 5
A
nna mơ màng bước trên những con phố bên dưới lâu đài, nàng dạo xung quanh cảng, ngắm nhìn những con tàu và tưởng tượng tất cả những niềm vui mà bữa tiệc đăng quang sẽ đem tới. Chỉ một lần này thôi, Elsa không muốn dành thời gian cho nàng cũng chẳng sao, vì nàng sẽ dành thời gian cho mọi người khác nữa.
Anna đi tới một khúc ngoặt và đột nhiên – Bốp! Một chú ngựa đâm sầm vào nàng!
Bị bất ngờ, Anna mất thăng bằng và trượt chân, ngã vào một chiếc thuyền nhỏ nằm trên bến. Chiếc thuyền bấp bênh xô nghiêng về phía mặt nước. May thay, chú ngựa tiến về phía trước, và đặt chân lên đuôi thuyền để giữ nó khỏi trượt xuống cảng.
“Ôi!” Anna kêu lên đầy ngạc nhiên, ngước nhìn chú ngựa và chủ nhân của nó.
“Tôi thành thực xin lỗi!” Chàng trai nói. “Cô có bị thương không?”
Anna gắng lấy lại bình tĩnh. “À, ừ... Không, tôi không sao.” Nàng cố trả lời. Anna thực tình công nhận rằng anh chàng cưỡi ngựa thật đẹp trai.
“Cô chắc chứ?” Chàng trai trẻ hỏi. Rồi chàng nhảy xuống ngựa. Chàng ta cao ráo và chải chuốt, với bộ trang phục ưa nhìn. Chàng trông có vẻ rất quan tâm đến vẻ ngoài của mình.
“Vâng, tôi đã không để ý đường.” Anna nói. Nàng mỉm cười. “Nhưng tôi ổn mà.”
“Ồ, ơn Chúa!” Chàng trai lạ mặt nói và mỉm cười, rồi bước tới chiếc thuyền nhỏ đưa tay kéo Anna lên. Khi ánh mắt họ chạm nhau, như thể có một dòng điện hân hoan chạy giữa họ.
Chàng trai trẻ mỉm cười. “Hoàng tử Hans của Đảo Nam.” Chàng tự giới thiệu bản thân.
Anna đứng lên và nhún gối. “Công chúa Anna của Arendelle.” Nàng đáp lễ.
“Công chúa ư?” Chàng trai lặp lại, đầy ngạc nhiên. “Thưa Công chúa!” Chàng khuỵu đầu gối và cúi đầu.
Chú ngựa cũng đột ngột khuỵu gối theo. Ngay lập tức, chiếc thuyền nhỏ lại nghiêng đi, và thế là Hans ngã nhào về phía Anna. Cả hai lúng túng cười khúc khích.
“Xin chào.” Anna nói. Khuôn mặt của Hoàng tử sát gần với nàng.
Chú ngựa đã nhận ra sai lầm của mình liền vội đặt chân trở lại thuyền. Lần này, cả hai đều chúi về phía ngược lại, và Anna thì bị xô về phía Hans.
“Này cậu bé!” Hans ngượng ngùng nói với con ngựa của mình.
“Ha! Thật là khó xử!” Anna lên tiếng, vẻ thừa nhận tình huống của họ. “Không chỉ anh lúng túng, mà bởi vì chúng ta đều... tôi cũng thật vụng về!” Nàng nói, cố gắng giấu đi sự bối rối. Và rồi chẳng đừng được, nàng chợt thốt lên, “Anh thật phong độ!” Nàng vội lấy tay che miệng. Ôi, nàng vừa nói gì vậy? “Chờ đã, cái gì?”
Hans nhanh chóng lấy lại dáng vẻ hoàng gia tao nhã. “Thay cho ngựa của tôi, thành thực gửi lời xin lỗi chính thức tới Công chúa, vì hành vi bất nhã vừa rồi. Và cho cả những điều sau đó.” Chàng nói thêm.
“Ồ, không.” Anna đáp. “Mọi thứ đều ổn mà. Tôi không phải vị Công chúa đó đâu. Ý tôi là, nếu anh va phải chị của tôi, Elsa, thì có thể là...” Nàng ngập ngừng trong giây lát. “Đúng vậy! Bởi vì, anh biết đấy...” Anna vỗ chú ngựa, cố gắng định hình những suy nghĩ lan man của mình. “Xin chào.” Nàng nói với chú ngựa. Rồi nàng quay lại và nở nụ cười phong cách hoàng gia với Hans. “Nhưng may mắn cho anh, đó là tôi.”
“Vậy sao?” Han hỏi. Và chàng cũng nở một nụ cười ấm áp.
Anna không thể không cười đáp trả. Đột nhiên, những tiếng chuông trong lâu đài vang lên.
“Những chiếc chuông!” Nàng vội vã. “Ôi lễ đăng quang, tôi cần phải đi rồi.” Nàng nhảy ra khỏi thuyền, lên bến và vẫy tay chào. “Tạm biệt!”
Hans vẫy lại. Thậm chí chú ngựa cũng vẫy chào, thế là nó bỏ chiếc móng ra khỏi thuyền. Không may, điều đó làm cho chiếc thuyền bị nghiêng về một bên.
“Ôi không!” Hans hét lên.
Chiếc thuyền lật nhào và Hans rơi tõm xuống nước. Nâng thuyền lên khỏi đầu, Hans ló trên mặt nước và nhìn Anna chạy qua các con phố về lâu đài. Anh chàng cười toe toét khi nghĩ về cuộc gặp gỡ tuyệt vời với nàng Công chúa xinh đẹp.
Lúc này, dân chúng Arendelle và những chức sắc từ khắp nơi, cùng kéo vào nhà thờ hoàng gia tham dự lễ đăng quang của Elsa. Trong khi đó, Kristoff thì lại đang ở rất xa nơi này, tại một góc của thị trấn. Anh chàng đã bán tất cả đá băng, và giờ đang bận rộn thương lượng sắm sửa một chiếc xe trượt tuyết mới toanh.
“Nhìn cái này này, Sven!” Kristoff gọi chú tuần lộc khi anh chàng thử những tính năng đặc biệt của chiếc xe, cho phép chuyển đổi giữa dây cáp kéo và các bánh xe.
“Xe trượt tuyết đấy! Không, nó là một chiếc xe chở hàng! Một chiếc xe trượt tuyết! Và cũng là xe chở hàng!”
Người bán hàng nhìn Kristoff vẻ cảm thông, ông ta đang tự nhủ loại người nào thì mới nói chuyện với một con tuần lộc. Tuy nhiên, ông ta muốn kết thúc vụ buôn bán này. “Anh không đi xem mặt Nữ hoàng và Công chúa cùng mọi người sao?” Ông hỏi Kristoff.
“Ông đùa ư?” Kristoff trả lời. “Tôi vừa có một chiếc xe trượt tuyết mới coóng... có bánh xe!” Chàng ta cười toe toét. “Tôi cần lên đường.”
“Tùy cậu thôi.” Người bán hàng nói. “Nhưng tôi cá là họ rất đẹp.”
Kristoff thậm chí còn không nghe thấy người bán hàng nói gì. Chàng và Sven còn bận chuẩn bị lên núi với một chiếc xe trượt mới.