Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Killer Of The Dawn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 235 / 8
Cập nhật: 2019-12-06 09:00:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
au khi ông Blaws đi khỏi, một sĩ quan lực lưỡng - tên Dave - thay thế Ivan. Dave tỏ ra thân thiện - khi vào phòng, điều đầu tiên hắn hỏi là tôi có muốn ăn uống chút gì không - nhưng tôi không bị lừa. Tôi đã xem nhiều chương trình tivi đủ để biết tất cả bài bản của cớm xấu và cớm tốt.
Hắn đảm bảo với tôi:
- Daren, chúng tôi có mặt tại đây để giúp em.
Xé một gói đường, hắn đổ vào cái cốc nhựa với cà phê đang bốc khói. Một ít đường bị rơi xuống mặt bàn. Tôi chắn chắc chín mươi phần trăm là hắn cố ý. Dave muốn tôi nghĩ hắn là một người vụng về.
E dè nhìn Dave xé thêm gói đường nữa, tôi dọ ý:
- Cách giúp tốt nhất là mở còng và thả tôi ra.
Morgan làm tôi lo ngại nhất - nếu sự thể trở nên khắc nghiệt, Con có thể sẽ hành hạ tôi một chút, nhưng tôi tin Morgan có khả năng đáng sợ hơn - tuy nhiên phải thận trọng với gã Dave này gấp nhiều lần hơn nữa, nếu không, hắn sẽ moi hết bí mật của tôi. Tôi kiệt sức và hơi nhức đầu vì đã thức quá lâu. Lảo đảo muốn ngã.
Dave nháy mắt, ngây ngô cười, hỏi:
- Mở còng và thả em ra. Hay đấy. Nhưng tất nhiên, cả hai ta đều biết là chuyện đó sẽ không thể xảy ra. Nhưng... có vài điều tôi có thể làm. Kiếm cho em một luật sư là một. Rồi tắm. Thay quần áo. Một chỗ ngủ đàng hoàng qua đêm. Tôi e là em sẽ còn ở với chúng tôi một thời gian khá lâu, nhưng đừng làm thời gian đó th2nh... kém vui.
Tôi thận trọng hỏi:
- Tôi phải làm gì để... được vui.
dave nhún vai, nhấp ngụm cà phê:
- Ui! Nóng quá!
Vừa phe phẩy tay quạt môi, hắn vừa mỉm cười trả lời:
- Dễ thôi. Cho chúng tôi biết tên thật của em, em từ đây tới, làm gì ở đây. Đại loại thế thôi mà.
Tôi lắc đầu ngao ngán. Mặt mới, câu hỏi cũ.
Thấy tôi sẽ không trả lời, Dave thay đổi phương pháp:
- Bài bản cũ nhàm chán quá hả? Thử bài khác há? Bạn Harkat Mulds của em bảo là phải cần có mặt nạ mới sống được, nếu phơi mặt ra không khí chỉ hơn mười tiếng đồng hồ là bị chết ngay. Chuyện đó có đúng không?
Tôi e dè gật đầu:
- Đúng.
Dave rầu rĩ:
- Vậy thì nguy thật! Rất, rất nguy!
- Ý ông là sao?
- Darren, đây là nhà tù. Em và bạn em là nghi can giết người. Có những quy luật... những nguyên tắc... chúng tôi phải chấp hành. Tịch thu hết những vật dụng như thắt lưng, cà vạt và... mặt nạ của nghi can là một trong những quy luật đó.
Tôi cứng người trên ghế, kêu lên:
- Các ông đã tịch thu mặt nạ của Harkat?
- Chúng tôi bắt buộc phải làm.
- Nhưng không có mặt nạ anh ta sẽ chết!
Dave nhún vai:
- Chúng tôi chỉ nghe em nói. Như thế chưa đủ. Nhưng nếu em cho chúng tôi biết anh ta là gì, vì sao không khí bình thường lại nguy hiểm với anh ta, và... nếu em cho chúng tôi biết luôn về những bạn khác - Crepsley và March thì... có thể chúng tôi sẽ giúp được.
Tôi căm ghét nhìn viên cảnh sát, cười khinh bỉ:
- Vậy là phải phản bội bạn bè tôi, nếu không ông sẽ để mặc cho Harkat chết?
- Đặt vấn đề như vậy thì...ghê tởm quá. Chúng tôi không có ý định để cho bất kì ai trong ba người phải chết. Nếu tình trạng anh bạn khác thường của em trở nên nguy kịch, chúng tôi sẽ chuyển ngay sang phòng y tế để cấp cứu, giống như đang làm với người mà em đã bắt làm con tin vậy. Nhưng...
- Steve đang ở đây? Các ông đã đưa Steve Leopard đến phòng y tế?
Hắn chỉnh lại, vì không biết biệt danh Steve báo của nó:
- Steve Leopard. Chúng tôi đã chuyển anh ta đến để điều trị. Bảo vệ khỏi báo đài dễ dàng hơn.
Đó là một tin tuyệt vời. Tôi đã tưởng mất Steve. Nếu khi đào tẩu, chúng tôi có thể đem theo nó, thì có thể sử dụng nó để cứu Debbie.
Vươn hai tay bị còng cao khỏi đầu, tôi ngáp dài, rồi buông miệng hỏi:
- Mấy giờ rồi?
Dave cười cười:
- Rất tiếc, thông tin đó cũng bị giới hạn.
Tôi hạ tay xuống, hỏi:
- Ông có nhớ là đã hỏi tôi: muốn gì không?
- Ừ hứ.
- Tôi có thể đi loanh quanh một chút được không? Hai chân tôi tê cứng cả rồi.
Dave có vẻ thất vọng, vì hắn tưởng tôi đòi hỏi điều gì quan trọng hơn.
- Em không được phép ra khỏi đây.
- Tôi chỉ xin được bách bộ từ đầu tới cuối phòng thôi.
Dave nhìn Con và Morgan. Con bảo:
- Cho nó đi, nhưng chỉ ở phía bên kia bàn thôi.
Morgan chỉ gật đầu, không nói gì:
Đẩy ghế ra sau, tôi đứng dậy, xoải chân đi từ vách từ này sang vách tường kia, kéo theo sợi xích sắt leng keng giữa hai cổ chân, vừa thư giãn cơ bắp vừa tính toán kế hoạch trốn chạy.
Một lúc sau, tôi ngừng lại, dựa đầu vào một vách tường. Vừa bối rối vừa lo sợ, tôi nhè nhẹ đá chân trái vào chân tường. Tôi thăm dò độ dày, liệu có thể phá vỡ nổi không.
Không hy vọng. Bằng cảm nhận và tiếng dội lại, tôi biết tường được xây bằng bê - tông dày hai ba lớp. Từ từ thì tôi có thể phá được, nhưng mất rất nhiều công sức và gay go hơn nữa, là thời gian. Gã cảnh sát bảo vệ có thừa cơ hội để nổ súng.
.
Tôi lại bước quanh, đảo vội mắt từ cửa tới bức tường trước phòng. Trông cánh cửa rất rắn chắc - bằng thép - nhưng có lẽ bức tường này không dày như những bức tường kia. Có lẽ phá bức tường này sẽ nhanh hơn. Chờ đêm khuya, và hy vọng đám cảnh sát bỏ tôi một mình trong phòng giam, tôi sẽ phá tường và...
Không được. Dù một mình trong phòng, nhưng vẫn còn mấy cái camera gắn trên cửa, chắn chắc luôn luôn có người kiểm soát. Ngay khi tôi phá tường, chuông báo động sẽ vang lên, và chỉ vài giây là cảnh sát tràn ngập ngoài hành lang rồi.
Phải tính tới cơ hội thoát ra qua mái trần. Từ chỗ đang đứng, tôi không biết trần bình thường hay được gia cố thêm. Liệu có thể phá vỡ được không. Nhưng đó là lối thoát duy nhất. Nếu được ở lại một mình, tôi sẽ đập vỡ mấy cái máy thu hình, phóng lên xà, hy vọng sẽ qua mặt được những kẻ đuổi theo. Không đủ thời gian để tìm ông Crepsley và Harkat, chỉ còn mong sao hai người tự tìm được cách thoát thân.
Kế hoạch không hoàn hảo lắm - vì tôi vẫn chưa biết bằng cách nào làm cho mấy tay cảnh sát ra khỏi phòng; tôi biết, chẳng đời nào chúng rút lui để tôi được ngủ ngon lành - nhưng ít ra, đây cũng là bước khởi đầu, rồi chuyện gì tới sẽ tính sau.
Cứ phải hy vọng chứ!
Để tôi đi thêm vài phút nữa, Dave yêu cầu tôi trở lại chỗ ngồi, và chúng tôi lại bắt đầu với những câu hỏi. Lần này chúng tôi hỏi nhanh hơn, dồn dập và sôi nổi hơn. Tôi cảm thấy sự kiên nhẫn của chúng sắp chấm dứt. Sự tàn bạo đã tới gần.
Cảnh sát tăng sức ép. Không còn màn mời mọc ăn uống nữa. Nụ cười của Dave trở nên u ám. Gã sĩ quan cảnh sát to lớn này đã nới cổ áo, mồ hôi vã ra khi dồn dập đưa ra những câu hỏi. Hắn không còn hỏi tên và quá khứ của tôi nữa. Bây giờ hắn muốn biết, tôi đã giết bao nhiêu người, giấu xác ở đâu, tôi chỉ là một tòng phạm, hay là thành viên thực thụ của một băng đảng giết người.
Tôi giữ nguyên lời khai: " Tôi không giết ai. Tôi không là kẻ thù của các ông. Các ông đã bắt lầm người. "
Con không được lịch sự như Dave. Mỗi lần hỏi tôi, hắn đấm thình thình lên bàn, cúi sát tôi đày đe dọa. Tôi tin, chỉ vài phút nữa hắn sẽ dợt đẹp tôi bằng những cú đấm nên gồng mình chờ đợi.
Morgan không thay đổi thái độ. Hắn lặng lẽ ngồi bất động, đôi mắt vô cảm bốn giây chớp một lần.
Dave làu bàu:
- Còn tên nào khác nữa không? Chỉ có bốn tên, hay còn nhiều kẻ sát nhân nữa mà chúng tôi chưa biết?
Tôi thở dài, dụi mắt cố tỉnh táo:
- Chúng tôi không là sát nhân.
- Các người giết họ trước, hay hút máu trước?
Tôi lắc đầu im lặng.
- Các người thật sự tin mình là ma - cà - rồng, hay chỉ là vỏ bề ngoài, hay là một trò chơi bệnh hoạn mà các người say mê thích thú?
Nhìn xuống, tôi thì thầm:
- Để cho tôi yên. Các ông đã hiểu lầm tất cả. Chúng tôi không là kẻ thù của các ông.
Dave gầm lên:
- Giết bao nhiêu người rồi? Xác để ở...
Hắn ngưng bặt. Mấy giây trước mọi người đã tràn ngập ngoài hành lang, bây giờ thêm nhiều cảnh sát và nhân viên; tất cả đang điên cuồng la thét. Dave quát lớn:
- Chuyện quái quỷ gì thế?
William McKay - gã bảo vệ ôm súng - hỏi:
- Muốn tôi ra coi không?
Con nói ngay:
- Không. Để tôi.
Hắn bước tới đập cửa. Không ai trả lời, hắn đập lớn hơn và cửa mở.
Bước ra ngoài, viên sĩ quan mặt đen thui túm ngay lấy người đàn bà đang chạy qua. Con ghé sát bà ta, lắng tai nghe. Khi đã biết rõ chuyện, hắn chạy vào phòng, mắt trợn trừng, la lên:
- Có kẻ vượt ngục!
Dave nhảy dựng lên, hỏi:
- Đứa nào? Crepsley hay Harkat?
- Không. Đó là gã con tin... Steve Leopard!
Dave nghi hoặc:
- Leonard? Nhưng hắn không phải là tù nhân. Sao lại vượt ngục...
- Tôi không biết. Nhưng hiển nhiên là mấy phút trước hắn đã tỉnh lại, giết lính gác và hai y tá.
Mặt Dave tái nhợt. William McKay suýt làm rơi khẩu súng.
Dave lẩm bẩm:
- Lính gác và hai...
- Không chỉ có thế, hắn giết và làm bị thương ba người trên đường tẩu thoát. Mọi người cho rằng hắn vẫn còn trong tòa nhà này.
Mặt đanh lại, Dave tiến ra cửa, rồi chợt nhớ, quay lại nhìn tôi.
Nhìn thẳng mắt Dave, tôi nói:
- Tôi không là sát nhân. Không là kẻ các ông cần bắt. Tôi đứng về phe các ông.
Lần này, tôi nghĩ là hắn có phần tin tôi.
William nhìn hai sĩ quan ra khỏi phòng, hỏi:
- Còn tôi? Ở lại hay đi?
Con nói ngay:
- Theo chúng tôi.
- Nhưng còn thằng nhóc?
Morgan lên tiếng:
- Để nó cho tôi.
Thậm chí khi Con báo tin về Steve, Morgan cũng không rời mắt khỏi tôi.
Gã bảo vệ chạy ra ngoài, đóng sập cửa lại.
Cuối cùng tôi được một mình... với Morgan.
Gã sĩ quan mắt ti hí ngồi nhìn tôi trừng trừng. Bốn giây... chớp mắt.
Tám giây... chớp mắt. Mười hai giây... chớp mắt.
Hắn nghiêng tới trước, tắt máy ghi âm, rồi đứng dậy vươn vai, nói:
- Tưởng không bao giờ tống được chúng ra khỏi đây.
Đến bên ô cửa sổ nhỏ trên cánh cửa, mặt né khỏi máy quay phim, hắn nhìn ra ngoài nói nhỏ:
- Mi phải thoát ra khỏi đây bằng mái trần. Mi đã nghĩ đến chuyện đó rồi, đúng không?
Tôi giật mình:
- Xin lỗi?
Hắn cười:
- Ta đã thấy mi quan sát địa hình trong khi... " tập thể dục ". Tường quá dày, mi không đủ thời gian để phá đâu.
Tôi im lặng, nhìn lom lom viên sĩ quan tóc nâu, không hiểu hắn định làm gì.
Morgan tiếp:
- Ta sẽ tấn công mi trong vòng một phút. Phải làm một màn trình diễn cho máy quay phim, giả bộ như ta giỡn quá đà, nhào vào bóp họng mi. Hãy đấm vào đầu ta thật mạnh, và ta bị đánh bại. Sau đó là thuộc phần mi. Ta không có chìa khóa mở còng và xích. Mi sẽ phải tự bẻ gãy. Nếu mi không làm được thì... sẽ rất gay go. Ta cũng không thể bảo đảm mi sẽ có bao nhiêu thời gian, nhưng với tất cả những chuyện gây ra sự hoảng hốt ngoài kia, mi sẽ có khá thời gian đấy.
Tôi sững sờ vì sự kiện quá bất ngờ:
- Tại sao ông làm chuyện này?
- Mi sẽ thấy.
Morgan quay lại, tiến tới với thái độ hung hãn đầy đe dọa sẽ được xuất hiện trong máy quay phim.
- Khi ngã xuống đất, ta sẽ nằm bất động. Nếu bị mi giết, ta sẽ không có cách nào ngăn được. Nhưng ta từng nghe nói, mi không là loại người giết một đối thủ không có phương tiện bảo vệ.
- Sao tôi có thể giết trong khi ông đang giúp tôi trốn khỏi đây?
- Rồi mi sẽ biết.
Morgan cười tàn bạo, rồi nhào qua bàn, xông tới tôi.
Quá bàng hoàng vì những gì đang xảy ra, đến nỗi khi hai bàn tay hắn xiết quanh cổ tôi, tôi chẳng biết phải làm gì, cứ trợn mắt nhìn hắn. Nhưng khi hắn xiết mạnh hơn, bản năng tự vệ nổi dậy, tôi bật ngửa đầu, vung hai tay bị xích, xô mạnh hắn ra. Đè tay tôi xuống, hắn tấn công tiếp. Tôi ghì đầu hắn xuống, kẹp giữa hai đầu gối, rồi đưa tay lên, nện thẳng xuống gáy hắn.
Hự lên một tiếng, hắn trôi khỏi mặt bàn, lăn xuống sàn, nằm bất động. Sợ đã làm hắn bị thương, tôi vòng qua bàn, cúi xuống thăm mạch hắn. Tôi cúi đủ để nhìn thấy lớp da đầu dưới mớ tóc mỏng. Một luồng ớn lạnh chạy suốt sống lưng tôi. Dưới lớp tóc, xăm trên da đầu là một chữ " M " lớn. Dấu hiệu của ma - mới!
Tôi lắp bắp:
- Miii - miii - mii là...
- Đúng.
Hắn nói nhỏ và lấy cánh tay vắt ngang mặt, che miệng đang nói khỏi ống kính máy quay phim:
- Và rất hãnh diện phục vụ những thủ lãnh hợp pháp của đêm tối.
Tôi choáng váng lùi xa khỏi tay cảnh sát ma - mới, chưa bao giờ nản lòng đến thế. Cứ ngỡ ma - mới chỉ theo sát, phục vụ những lãnh đạo của chúng. Chưa bao giờ tôi nghĩ lại có kẻ hoạt động dưới lốt người thường.
Không nhúc nhích, Morgan hé mắt trái nhìn tôi, rít lên:
- Đi đi, trước khi lính thiết giáp kéo tới.
Chợt nhớ lại những hiểm nguy trước mắt, và cố quên sự bàng hoàng khi phát hiện một ma - mới trong hàng ngũ cảnh sát. Nhưng vừa định nhảy lên bàn để đào tẩu qua ngả trần nhà, tôi nhớ là còn phải thanh toán mấy cái máy quay phim trước đã. Cúi xuống, tôi vác máy thu âm, bước lại, nện vào hai máy quay phim, phá tan tành, làm chúng thành món đồ vô dụng.
Morgan thì thầm:
- Rất tốt. Rất thông minh. Giờ thì bay đi, con dơi bé bỏng. Bay như ma quỷ đang đuổi theo mi vậy.
Ngừng lại trước ma - mới, tôi nhìn xuống hắn, cố đưa chân phải lên tới tối đa sợi xích cho phép, tôi đá mạnh vào một bên đầu hắn. Hắn rên lên, lăn người, nằm bất động. Không biết hắn ngất thật, hay chỉ là một cảnh trình diễn, nhưng tôi không đứng lại để kiểm tra.
Nhảy lên bàn, chập hai bàn tay lại với nhau, sử dụng toàn bộ sức mạnh của ma - cà - rồng, tôi giật mạnh hai cổ tay ra. Hai cánh tay dưới như sắp long ra, tôi rú lên đau đớn nhưng... thành công. Sợi xích nối hai cái còng bị đứt. Hai tay tôi được tự do.
Đứng trên đầu sợi xích trói giữa hai cổ chân, tôi nắm khúc giữa, kéo lên thật nhanh. Quá nhanh! Tôi lộn ngược khỏi bàn, nằm một đống trên sàn nhà!
Rên rẩm, tôi lăn dậy và lại đứng lên đứng sợi xích, lưng dựa vào tường, cố gắng thêm lần nữa. Lần này tôi thành công. Sợi xích đứt làm hai. tôi cuốn hai phần còn lại quanh mắt cá. Hai khúc lòng thòng trên tay cũng được tôi cuốn gọn vào hai cổ tay.
Tôi đã sẵn sàng. Nhảy lại lên bàn, tôi khom mình, hít một hơi thật sâu, xòe thẳng những ngón tay, rồi nhảy.
Rất may, trần nhà bằng thạch cao bình thường, những ngón tay tôi xuyên qua không quá khó khăn. Vừa gạt tay sang hai bên, tôi vừa lơ lửng trong khoảng trống, khủy tay tôi kết nối với xà nhà hai bên. Khi trọng lực cơ thể kéo tôi xuống, tôi xòe những ngón tay bám chặt chiều dài thanh gỗ.
Chờ tới khi thân hình hết đong đưa, tôi đu người ra khỏi phòng giam, lên không gian tối đen và tiến vào sự tự do mà đêm tối đã hứa hẹn
Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 9 - Sát Nhân Trong Chiều Tối Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 9 - Sát Nhân Trong Chiều Tối - Darren O'shaughnessy Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 9 - Sát Nhân Trong Chiều Tối