Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 11267 / 36
Cập nhật: 2015-07-28 10:08:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
nh im lặng ngồi xuống bục xi măng. Rồi đưa tay lục tìm gói thuốc lặng lẽ nhả khói. Mọi người cứ im lặng nhìn Diễm Quỳnh, đắm chìm trong ý nghĩ riêng. Hồ Văn bỗng lên tiếng:
- Mày có muốn biết cụ thể không?
- Nói đi.
- Trước lúc Quốc Thắng chết, tụi tao ít gặp cổ nên không biết, sau này Thái My mới nói lại. Lúc đó không hiểu sao cổ quyết liệt cắt đứt với anh ta cả tháng trời. Anh ta tìm cách gặp, nhưng cổ một mực tránh mặt. Anh ta si tình đến mức điên dại. Điều làm cổ bị dằn vặt là cổ nghĩ anh ta cố tình tự tử. Còn Thái My thì nghĩ anh ta say nên xảy ra tai nạn. Bây giờ tao mới hiểu cổ quá đa cảm.
Hoài Khang nhíu mày:
- Cái gì làm cổ trở nên quyết liệt như vậy?
- Tao không biết. Nhưng sau chuyện đó có lúc cổ không muốn sống nữa. Hôm đám tang anh ta, cổ bị bà mẹ anh ta bóp cổ gần chết, không hề giãy giụa gì cả. Nếu không có ai ở đó thì chắc đã chết vì bà ấy rồi.
Hoài Khang buông rơi điếu thuốc, sững sờ:
- Đến mức đó sao. Tại sao lại căng thẳng như vậy?
Hồ Văn phẩy tay, không trả lời. Nhưng một lát sau anh nói nhát gừng:
- Cũng dễ hiểu thôi, bà ta là mẹ mà, nhìn con chết tức tưởi như vậy, ai mà không tức. Dù cho Diễm Quỳnh có lỗi hay không thì bà ấy cũng đổ lỗi cho cổ.
- Không, tao muốn nói phản ứng của Diễm Quỳnh kìa, sao lại thụ động dại dột như vậy?
Tấn Dũng nãy giờ vẫn im lặng, chợt lên tiếng:
- Cổ cứ nghĩ mình làm chết một mạng người, dĩ nhiên là phải ân hận. Bà ấy có làm gì thì cũng chấp nhận mà. Bây giờ vấn đề là phải làm sao để cổ đừng nghĩ quẩn nữa, tình trạng này lâu quá rồi.
Diễm Quỳnh chợt quay lại:
- Mấy anh về đi.
Thái độ của cô làm mọi người ngẩn ra ngạc nhiên. Và ngồi yên nhìn cô. Diễm Quỳnh dật dờ đi xuống nhà, và không quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh. Hoài Khang quay lại Hồ Văn:
- Tụi mày về đi, tối nay tao sẽ ở lại với cô ta.
Cả hai không còn cách nào hơn là đồng ý. Khi hai người đã ra cửa. Hoài Khang quay lên tìm Diễm Quỳnh. Cô đang ngồi một mình trong phòng riêng. Hoài Khang nhìn thấy dáng cô ở góc phòng, trong bóng tối lờ mờ. Anh đi đến gần cô. Và thoáng rùng mình khi thấy trên kệ là khung ảnh của Quốc Thắng, có cả bát nhang đang lơ lửng khói. Diễm Quỳnh mà sống trong thế giới hư ảo thế này, cô sẽ ngày càng tàn rụi mà thôi.
Anh bước tới nhìn khung kệ. Trên đó chất đầy những món quà sang trọng. Có lẽ đó là những thứ mà Quốc Thắng tặng cô. Bây giờ cô mới biết quí. Và gom những thứ đó vào một thế giới riêng mà sống với người đã chết. Thật là bi đát. Hoài Khang không chịu nổi như vậy.
Anh lay mạnh vai cô:
- Dù sao thì anh ấy cũng đã chết rồi, ảnh không cần sự hối hận của em. Còn em thì cũng không được làm khổ mọi người, em tỉnh trí lại đi.
Diễm Quỳnh ngồi im, cặp mắt nhìn anh như người lạ. Cử chỉ đó làm Hoài Khang như bị khích động. Anh lắc cô mạnh hơn:
- Em hối hận à? Hay là em muốn chết theo ảnh? Nếu em có thể bỏ mẹ em để sống ích kỷ thì cứ chết đi, anh sẽ giúp em.
Anh nhìn quanh. Rồi bước tới mở tủ tìm chiếc thắt lưng cho cô. Anh dằn xuống trước mặt cô:
- Nó là phương tiện giúp em đấy, hãy thắt cổ chết theo ảnh đi.
Diễm Quỳnh nhìn chiếc thắt lưng đăm đăm. Cái nhìn đau đến có hồn, chứ không phải nhìn như một vật vô tri. Nhưng cô vẫn ngồi im. Hoài Khang cười khẩy:
- Em vẫn còn một chút sáng suốt. Vậy thì bỏ cách sống ngu ngốc đó đi. Bây giờ ảnh không cần em nữa đâu, nên nhớ như vậy mà đừng có làm khổ mọi người nữa.
Anh nhấn giọng lặp lại:
- Nên nhớ là bây giờ ảnh không cần em nữa đâu, thậm chí có chết theo ảnh cũng không biết. Tại sao lúc người ta còn sống thì em coi thường, đến lúc không cần em nữa thì em bám theo. Em chuyên môn làm khổ người khác một cách vô tâm. Bây giờ làm khổ thêm anh lần nữa sao?
Diễm Quỳnh cúi mặt nhìn xuống, nước mắt bắt đầu rơi trên mặt. Hoài Khang nhìn cô. Thở nhẹ. Dù sao thì cô biết khóc vẫn dễ chịu hơn là không lay chuyển được cô. Anh sợ nhất là không tác động được suy nghĩ của cô. Bây giờ anh không hiểu cô nghĩ gì. Nhưng chịu nghe là một dấu hiệu tốt rồi.
Anh cúi xuống gần mặt cô, dịu giọng:
- Xin lỗi, có thể anh đã nói quá trần trụi, quá tàn nhẫn với em. Nhưng anh muốn em nhìn ra sự thật.
Thấy cặp mi của cô lay động, anh nói thêm:
- Anh biết em ăn năn, nhưng em hãy nghĩ điều này. Bây giờ Quốc Thắng không cần em nữa, em có sống hết mình cho ảnh thì ảnh cũng không nhận được gì đâu.
Diễm Quỳnh vẫn lặng thinh. Hoài Khang đứng thẳng người lên. Anh dịu dàng lướt những ngón tay lên vai cô. Diễm Quỳnh như chỉ còn lại bộ xương. Nét mềm mại của da thịt không còn nữa. Một cảm giác đau lòng làm anh muốn ôm lấy cô mà thể hiện tình cảm. Nhưng Diễm Quỳnh hoàn toàn không để ý cử chỉ đó. Không hề có một thoáng xúc động. Đúng hơn là cô không quan tâm những gì anh làm cho cô. Hoài Khang cũng không hề bị hụt hẫng. Chỉ có một cảm giác buồn.
Thật bất ngờ khi Diễm Quỳnh chợt lên tiếng:
- Tôi vẫn cứ không hiểu tại sao tôi không chết theo anh ấy. Ngày này qua ngày kia, tôi cứ nghĩ mình sẽ chết, sẽ gặp anh ấy ở đâu đó để xin lỗi. Thế mà tôi đã không làm gì cả. Tôi không hiểu tại sao mình lại như thế.
Hoài Khang nhìn cô chăm chú, nhưng không nói gì. Diễm Quỳnh quay mặt nhìn ra cửa sổ:
- Có thể lúc này anh ấy vẫn còn đứng ở dưới cổng. Cái đêm cuối cùng là vậy đấy. Anh ấy đứng ở dưới chờ tôi xuống. Đúng hơn là hy vọng tôi mềm lòng. Nhưng tôi thì đã quá chán, tôi tắt đèn dù không hề ngủ. Sau đó tôi ngủ một giấc. Khi giật mình thức dậy, tôi ngóc đầu qua cửa sổ nhìn xuống, lúc đó anh ấy lên xe phóng đi, thế là tôi nhẹ bổng cả người và ngủ tiếp. Tôi hoàn toàn không biết đó là đêm cuối cùng của ảnh trên đời này.
Cô ngừng lại một lát, rồi nói rành rọt:
- Khi mẹ anh ấy bóp cổ tôi, tôi nghĩ đó là cách đền bù. Và tôi sẽ gặp anh ấy khi chết. Giá mà lúc đó bà ấy giúp tôi giải thoát. Như thế thật là thanh thản.
- Em không thanh thản đâu. Vì đâu có chắc là em và ảnh sẽ gặp nhau. Và anh biết chắc một điều, chết rồi là ảnh không cần em nữa.
- Cần chứ, tôi đã xem một bộ phim, người ta sẽ gặp nhau lúc chết đấy, có nghĩa là linh hồn sẽ gặp nhau, anh hiểu không?
Hoài Khang quay mặt chỗ khác. Anh là người vững vàng và không tin những chuyện đó. Nhưng bây giờ Diễm Quỳnh quá lệ thuộc vào nó, cho nên dù thấy cô nói năng vớ vẩn, anh cũng cố gắng quan tâm và nói với cô như thể xem chuyện đó rất nghiêm túc:
- Đúng là linh hồn sẽ gặp nhau. Nhưng em quên một điều khi chết người ta không có sự quan tâm khác. Vì hai thế giới hoàn toàn khác nhau mà.
Diễm Quỳnh ngước lên nhìn anh. Đây là lần đầu tiên từ lúc gặp nhau, Hoài Khang thấy cái nhìn của cô có vẻ sinh động hơn.
Có vẻ hoài nghi dù không nói ra. Anh suy nghĩ một lát, rồi nói chắc nịch:
- Anh đã từng nghiên cứu về thần học, chắc chắn là thế giới của người chết không sinh động như chúng ta. Họ sẽ hoàn toàn xa lạ với sự sống và chỉ là những hồn phách dật dờ. Quốc Thắng cũng vậy, vậy thì làm sao mà anh ấy biết buồn hay còn vương vấn em.
Và anh nhìn chỗ khác để tránh ánh mắt chăm chú của Diễm Quỳnh. Bịa bao nhiêu đó là đủ rồi. Ngay cả anh cũng thấy mình nói khác. Nếu mai mốt Diễm Quỳnh qua cơn khủng hoảng, chắc chắn cô cũng sẽ thấy bây giờ cô ngớ ngẩn.
Anh hỏi như dò xét:
- Em hãy nói thật lòng em, nếu bây giờ Quốc Thắng còn sống, em sẽ đồng ý làm vợ anh ta chứ?
Khuôn mặt Diễm Quỳnh bừng lên, cô nói hấp tấp:
- Tôi sẽ đồng ý như thế. Ôi, anh không biết tôi ao ước điều ấy ra sao đâu. Những ngày này tôi chỉ ao ước như vậy. Lúc đó tôi sẽ sống hết mình vì anh ấy, và không nghĩ đến ai khác nữa.
- Kể cả anh chứ?
- Vâng, tôi sẽ chỉ yêu mình anh ấy thôi.
Hoài Khang cười khẽ. Rồi anh vội lấy lại nét bình thản, nói một cách chân thành:
- Đó là em ảo tưởng đấy Quỳnh, sao em không nhìn thẳng vào vấn đề để đầu óc sáng suốt hơn. Em đã không yêu được Quốc Thắng, thì nếu anh ấy có sống lại, em cũng sẽ chỉ thương hại. Mà bản chất em thì yêu ghét đều cuồng nhiệt rạch ròi, vậy thì chắc chắn em cũng sẽ tiếp tục làm khổ anh ấy.
- Không, không bao giờ. Ôi! Đừng có nói thế, tôi xin anh đấy.
Giọng Hoài Khang vẫn cứng rắn:
- Chắc chắn là em sẽ như vậy. Vậy thì đừng có ảo tưởng nữa, càng khao khát em sẽ càng khổ. Em hãy nghĩ rằng nếu không xảy ra tai nạn, anh ấy sẽ dần dần quên em, và sẽ yêu người khác. Và cái chết đó chỉ là chuyện rủi ro, là số phận của anh ấy. Mỗi người đều có số phận mà.
Diễm Quỳnh thì thầm:
- Nhưng anh ấy chết là vì tôi, nếu không buồn thì ảnh đã không uống rượu.
- Có đến hàng triệu người uống rượu mà vẫn không chết. Và ngược lại, có những tai nạn xảy ra trong lúc người ta rất tỉnh táo. Quốc Thắng ở vào trường hợp thứ hai.
- Anh tin chắc như vậy chứ?
- Không phải tin, mà sự thật là vậy. Em không phải là nguyên nhân gây ra cái chết đó đâu.
Diễm Quỳnh im lặng, ngón tay mân mê theo mép viền của khung hình. Cách cô nhìn người trong ảnh thể hiện một tình cảm nhiệt thành mà đau đớn. Hoài Khang đứng ra xa quan sát cô. Trong một thoáng anh chợt nghĩ rằng Diễm Quỳnh sẽ làm thật như lời cô nói, nghĩa là nếu Quốc Thắng sống lại, cô sẽ yêu duy nhất mình anh ta, và sẽ bỏ hết quá khứ.
Chẳng phải bây giờ cô đã không màng đến anh nữa hay sao? Từ lúc gặp đến giờ, cô chưa có một cử chỉ quan tâm đến bản thân anh. Anh chỉ thức tỉnh được cô vì nói đúng tâm trạng của cô, chứ không phải vì anh quan trọng đối với cô như Hồ Văn đã nói.
Cánh cửa chợt bị đẩy nhẹ. Rồi Thái My bước vào, phá tan sự yên lặng của hai người. Cô kêu lên ngạc nhiên:
- Ối trời, anh Khang hả? Anh về lúc nào vậy?
- Mới về chiều nay, khỏe hả My?
- Em lúc nào cũng vậy, thế anh về thăm Diễm Quỳnh hả?
Hoài Khang cười chứ không trả lời. Cử chỉ của anh làm Thái My thoáng chùng lại. Rồi cô lập tức nói qua chuyện khác:
- Anh đến chơi lâu chưa? Sao anh biết chỗ tụi em vậy, em nhớ lúc anh đi tụi em còn ở ký túc xá mà.
Hoài Khang nheo mắt:
- Nhưng anh Dũng biết ở đây mà.
- Ừ nhỉ, em quên.
Cô chợt nhìn qua Diễm Quỳnh, rồi hạ giọng:
- Anh thấy nó thế nào?
- Tụi anh vừa mới nói chuyện xong.
Thái My mở lớn mắt:
- Nói chuyện à? Quỳnh nó chịu nói chuyện với anh à?
Hoài Khang trả lời bằng một cái gật. Rồi anh nhìn đồng hồ.
- Khuya rồi, anh về nghe.
- Dạ.
Anh bước đến gần Diễm Quỳnh:
- Chúc em ngủ ngon, anh về đây.
Diễm Quỳnh chỉ hơi quay lại nhìn. Như xem chuyện đó là hiển nhiên. Thái độ của cô làm Thái My thấy ngại với Hoài Khang. Cô tiễn anh xuống sân và giải thích:
- Không phải nhỏ Quỳnh bất lịch sự với anh đâu, tại nó vậy đó, suốt ngày không nói tới ai hết, nó...
Hoài Khang chận lại:
- Anh với Diễm Quỳnh mà còn cần giải thích sao My?
Thái My cười trừ:
- Chắc là em ngớ ngẩn thật, dù sao thì...
Cô bỏ lững câu nói. Hoài Khang cũng cười như hiểu. Thái My chờ anh dắt xe ra cổng rồi quay vào. Hoài Khang ngồi lên xe. Bất giác anh quay lại nhìn trụ xi măng, rùng mình. Nếu thật sự có linh hồn, biết đâu Quốc Thắng đang đứng ở đó. Biết đâu anh ta chết đi rồi mà khối tình vẫn chưa tan.
Anh chợt thấy nao lòng khi nghĩ đến sự bất hạnh của người mà anh từng coi là tình địch. Diễm Quỳnh chắc sẽ không hiểu đươc, không phải chỉ một mình Quốc Thắng, mà có đến hai người đau khổ vì cô.
Nhưng dù sao đó là chuyện của quá khứ rồi, anh không muốn nghĩ tới nữa.
Hoài Khang vừa vào nhà thì Tấn Dũng lên tiếng:
- Phải mày về sớm một chút, Kim Thu mới gọi về đó. Tao nói mày đi chơi thôi, không nói gì cả.
- Cổ có nhắn gì không?
- Không.
Hoài Khang lẳng lặng đến ngồi xuống ghế, quay người bấm số máy. Không có Kim Thu ở đó. Có lẽ cô đang ở nhà anh. Anh gọi về nhà, quả nhiên cô nhấc máy ngay:
- Alô
- Thu hả, lúc nãy gọi anh có chuyện gì không?
- Không có gì, em chỉ hỏi xem anh về chưa thôi, để yên tâm vậy mà.
- Cứ yên tâm, anh bình thường thôi.
- Thế... gặp mọi người có vui không? Anh đi chơi với hai anh kia, hay còn gặp ai nữa?
Hoài Khang lặng thinh một lát, rồi buông một câu ngắn gọn:
- Không gặp ai cả.
Có tiếng Kim Thu cười nhỏ trong máy, cô nói như thanh minh:
- Em chỉ hỏi thăm thôi, chứ không có ý gì cả đâu. Thế, bao giờ anh về?
- Anh chưa biết, bao giờ về anh sẽ gọi, đừng chờ nhé.
Giọng cô như cố nén sự bồn chồn:
- Em không chờ đâu, nói chung là anh ở bao lâu cũng được mà. Thế... anh không đến thăm bạn cũ sao?
Hoài Khang hiểu tâm trạng của cô, anh dịu dàng:
- Anh chưa biết.
- Vậy thôi nhé, chắc là anh mệt rồi, đi ngủ đi. À này, về bên đó anh ăn uống được không?
Hoài Khang bật cười:
- Mình là người Việt mà Thu, anh về nhà chứ có phải đi đâu đâu, đừng lo, anh khỏe lắm.
- Vậy thôi há, em cúp đây.
Cô ngừng lại một chút rồi nói nhanh:
- Em nhớ anh lắm.
Hoài Khang chưa kịp nói thì cô đã gác máy. Anh đặt ống nghe xuống. Ngồi ngửa người ra ghế một cách mệt mỏi. Hồ Văn nói như nhận xét:
- Vừa về đã phone cho nhau, coi bộ tụi mày quấn quýt quá, làm tao phát ghen lên, sao mày có nói gì với Diễm Quỳnh không?
- Cổ có những ý nghĩ dại dột quá, rất may là cổ không làm gì cả.
Nói xong anh đứng dậy đi vào phòng:
- Mệt quá, tao phải ngủ cái đã
Hoài Khang đi rồi, Tấn Dũng đưa mắt nhìn Hồ Văn:
- Tao cảm thấy nó không dễ hiểu chút nào, nó thay đổi hơn lúc trước nhiều.
- Theo mày thì nó về giải quyết chuyện của công ty hay là vì Diễm Quỳnh?
- Có trời mới biết.
- Hình như nó vì lòng tốt nhiều hơn, dù sao cũng sống gần Kim Thu hai năm rồi, dĩ nhiên phải thương hơn chứ.
Anh vươn vai đứng dậy:
- Chừng nào ngủ nhớ tắt đèn đấy, mày là chúa hay quên.
Anh vào giường. Hoài Khang đã ngủ mê mệt. Như chẳng có gì vướng bận. Nhìn kỹ anh, Hồ Văn nhận ra một vẻ gì đó rắn rỏi và khắc nghiệt hơn Hoài Khang của hai năm về trước, cuộc sống làm người ta thay đổi thật lạ lùng.
Sáng hôm sau cả ba còn ngủ say thì có tiếng chuông reo thật lâu. Hình như người gọi chờ một cách kiên nhẫn. Hoài Khang lười biếng bước ra nhấc máy:
- Alô, tôi nghe đây.
Bên kia đầu dây là giọng nói hốt hoảng của Thái My:
- Alô, có phải anh Khang đó không? Diễm Quỳnh có đến chỗ anh không?
Hoài Khang nhìn ra cửa sổ, nhíu mày:
- Giờ này còn sớm, cổ đến đây làm gì. Nhưng có chuyện gì vậy My?
- Em thức dậy thì không thấy nó đâu cả, mà cửa thì mở, em chạy vòng vòng tìm không thấy nó, không biết nó đâu rồi nữa.
- Thường buổi sáng cổ có đi đâu không?
- Không đi đâu cả, thế nên em mới lo, không biết hôm nay nó làm sao ấy. Hay là mấy anh đi tìm nó giùm em nhé.
Hoài Khang lắc đầu ngao ngán:
- Thôi được, My cứ ở nhà đi, tụi anh tìm cho.
Anh gác máy. Tỉnh ngủ hẳn. Ý nghĩ đầu tiên lướt qua trong đầu là hoài nghi về mình. Anh không biết cách nói của mình tối qua có phải là sự gợi ý cho cô không? Nếu như Diễm Quỳnh tự tử thật thì...
- Cái gì vậy, có phải Thái My gọi không?
Hoài Khang quay lại. Tấn Dũng và Hồ Văn đứng sau lưng anh từ lúc nào đó. Cả hai có vẻ lo lắng thật sự. Anh nhún vai chán nản:
- Diễm Quỳnh đi đâu từ lúc khuya, cổ tìm không có.
Tấn Dũng nói nhanh:
- Ba thằng chia nhau đi tìm xem, nếu gặp cổ thì gọi về cho Thái My, vậy đó.
Hoài Khang vào toilet rửa mặt, anh trở ra mặc áo rồi dắt xe Hồ Văn đi ra cửa:
- Mày hay thằng Dũng mượn xe Thái My đỡ, tao lấy xe mày.
Anh phóng như bay ra đường. Đầu óc căng ra cố nhớ những địa chỉ của bạn bè Diễm Quỳnh. Anh đến nhà vài người. Nhưng thậm chí người ta chưa mở cửa. Mà thật ra anh không nghĩ đến bạn bè, nếu cần họ thì đã tới lâu rồi.
Anh chạy dọc theo bờ sông trong tâm trạng vừa hoài nghi vừa tự phủ nhận. Một tâm trạng căng thẳng đến mức đầu óc muốn nổ tung. Rồi một ý nghĩ lóe lên trong đầu, làm anh phóng thẳng đến nghĩa trang.
Giờ này người gác cổng cũng chưa bắt đầu một ngày mới. Hoài Khang dựng bừa chiếc xe trên lối đi. Rồi nhảy lên một bộ xi măng nhìn bao quát khu nghĩa trang. Anh thấy một bóng người thấp thoáng phía bên kia. một cô gái có mái tóc che kín lưng. Chẳng cần biết đó có phải là ngôi mộ Quốc Thắng không, anh cứ đi bừa về phía ấy.
Diễm Quỳnh ngồi chống cằm trước tấm bia, dáng bất động. Nghe tiếng chân, cô hơi ngước lên nhìn. Rồi lại cúi xuống. Thậm chí cô không hề ngạc nhiên hay có một dấu hỏi về sự có mặt của anh.
Hoài Khang ngồi xuống nhìn cô. Trong khi bao nhiêu người lo táo tác thì cô ngồi thản nhiên ở đây. Và cũng không cần biết mình đã làm phiền người khác ra sao. Nhớ lại tâm trạng cuồng loạn lúc ở bờ sông. Anh nổi nóng phừng lên và định quát cho cô một trận. Nhưng vẻ thờ ơ của cô làm cơn giận bẹp đi. Có quát chưa chắc cô đã quan tâm. Anh nói buông xuôi:
- Em ra đây làm gì vậy? Tại sao ra đường vào lúc này, em không ý thức được cả giờ giấc nữa à?
Những lời nói của anh như nước rơi trên lá. Diễm Quỳnh không để ý dù là một chút. Cô vẫn cứ ngồi yên thật lâu. Rồi chợt thở dài buồn rầu:
- Lúc mới ở Nhật về, tôi nói thẳng với anh ấy rằng tôi yêu anh và rất ghét anh ấy. Bây giờ nhớ lại, tôi không hiểu được sao tôi điên thế.
Hoài Khang quay nhanh lại nhìn cô. Tay vô tình khoát nhanh. Anh không nói được gì. Quả thật cách nói của cô làm anh không thể mở miệng nói được gì cả. Diễm Quỳnh hình như cũng không để ý câu nói của mình có tác dụng ra sao. Cô nói tiếp mà mắt vẫn không nhìn anh:
- Anh ấy nói đúng, trên đời này không có ai yêu tôi bằng anh ấy, không có ai tốt với tôi như thế. Tôi ước gì có thể nói để anh ấy hiểu, rằng tôi yêu ảnh nhất trên đời. Cả anh cũng có lỗi đấy anh Khang.
Hoài Khang vẫn im lặng. Cách nói đó làm người ta không thể tự ái, không thể nổi giận. Nhưng cũng không hề thấy mình có lỗi. Diễm Quỳnh lên dây thần kinh của anh thật vô tư. Và vì cô nói rất thật, chứ không hề đay nghiến trách móc, nên anh chỉ có thể làm thinh. Dù ta cảm thấy khó thở.
Diễm Quỳnh không nói gì nữa. Cô đưa tay sờ nhẹ cành lá kế bên. Khuôn mặt trầm ngâm, tư lự. Bên cạnh cô, Hoài Khang cũng ngồi im đưa mắt nhìn vẩn vơ xung quanh. Mặt trời đã bắt đầu lên. Ánh nắng làm Diễm Quỳnh nheo mắt lại vì chói. Anh kéo nhẹ áo cô:
- Em ra đây làm gì vậy?
- Tôi muốn thăm anh ấy.
- Sao không đợi sáng hẳn, hay đến chiều gì đó, em muốn đi là đi, không sợ gì sao?
Diễm Quỳnh nói chậm chạp:
- Tôi không để ý.
Hoài Khang lắc nhẹ đầu:
- Lúc nãy anh ra ngoài bờ sông tìm em, anh lo đến phát điên lên.
- Tôi không làm vậy đâu, cám ơn anh đã lo giùm.
Hoài Khang nhìn cô một cái. Cách nói như thế chứng tỏ cô đã bớt lãng đãng. Và có vẻ tỉnh táo một chút. Mà anh thì chỉ mong có vậy. Anh kéo tay cô và giữ yên như vậy, rồi hỏi như tìm hiểu:
- Em có thắc mắc anh về làm gì không?
- Không.
- Tại sao, lúc trước em rất nhiệt tình với anh mà, sao bây giờ thay đổi như vậy?
Diễm Quỳnh lắc đầu:
- Tôi không biết.
Biết cô không quan tâm chuyện đó, anh nói sang chuyện khác:
- Ngày mai anh đi rồi, có thể rất lâu anh mới về đây, cũng có thể không bao giờ.
- Vậy à?
Diễm Quỳnh hỏi một cách thờ ơ. Khuôn mặt cô đờ đẫn như đang nghĩ đâu đâu. Hoài Khang kéo cô đứng dậy:
- Về đi Quỳnh, trời nắng quá, ở đây lâu coi chừng em bị nhức đầu đó.
Diễm Quỳnh không phản đối. Cử chỉ ngoan ngoãn của cô làm anh hơi ngạc nhiên. Anh không tin mình tác động được đến cô. Cũng có thể là Diễm Quỳnh đã đổi ý. Từ đó giờ cô chỉ làm theo ý thích của mình. Bây giờ cũng vậy, muốn gì làm nấy mà không cần biết như thế có hợp lý không. Và hình như cô cũng vô tâm đến nỗi không biết mình làm người khác đau đầu ra sao.
Anh nôn nóng muốn cô chấm dứt tình trạng này hơn ai hết. Anh không thể trở qua Nhật khi cô chưa bình thường. Còn ở lại đây lâu hơn thì không thể. Thật kỳ lạ, bây giờ Diễm Quỳnh hoàn toàn không cần anh thì anh lại phải theo sát bên cô. Lúc nào cũng phải bận lòng vì cô cả. Hình như anh mắc nợ cô và không bao giờ trả xong được.
Hoài Khang đưa Diễm Quỳnh về nhà. Mọi người đang tập trung trong phòng khách chờ cô, không ai nghĩ đến chuyện đi làm. Cô có vẻ ngạc nhiên khi thấy hai, ba người chờ mình. Và khi Thái My lên tiếng trách móc, cô nói nhỏ:
- Em xin lỗi vì đã làm phiền mọi người.
Rồi cô đi thẳng lên phòng. Tấn Dũng lên tiếng:
- Mày gặp cổ ở đâu vậy?
- Nghĩa trang.
Thái My thở dài:
- Nó làm kiểu này có ngày em đau tim mất, muốn gì là làm nấy, không nghĩ gì hết.
Hoài Khang nhìn cô như thông cảm:
- Hôm nay anh rảnh, anh sẽ ở đây chơi. My đi làm đi.
Mọi người đứng dậy đi ra cửa. Tấn Dũng hơi ngần ngừ như muốn ở lại, anh nhìn Hoài Khang với một vẻ bất an, khắc khoải. Nhưng không nói gì. Cuối cùng anh đành ra về.
Mấy ngày sau Diễm Quỳnh đã khá hơn. Nghĩa là bắt đầu chịu nói chuyện và quan tâm đến những thứ xung quanh. Dù không ai nói ra. Nhưng ai cũng hiểu tất cả những điều đó là do ảnh hưởng của Hoài Khang.
Hơn một tuần, hầu như ngày nào, lúc nào anh cũng ở bên cạnh cô. Tối nay trong phòng chỉ có hai người, Diễm Quỳnh ngồi chống cằm bên cửa sổ, lặng lờ nhìn ra ngoài. Hoài Khang trầm ngâm theo dõi nét mặt cô. Cuối cùng anh lên tiếng:
- Anh có thể nói chuyện với em không Quỳnh, anh muốn nói nghiêm túc về chuyện của em.
Diễm Quỳnh quay lại:
- Chuyện gì?
- Anh muốn biết thời gian đó em nghĩ gì? Tại sao em cứ im lặng như vậy.
Cô lại nhìn ra cửa, như suy nghĩ những gì đã diễn ra. Rồi cô nói chậm chạp:
- Thật ra lúc đó tôi chỉ muốn chết, và không đủ sức quan tâm tới cái gì cả.
- Còn bây giờ?
- Bây giờ tôi thấy mình đỡ suy sụp hơn. Dần dần tôi đã nhận ra mình làm phiền mọi người, tôi không để ý thế đâu. Xin lỗi nhé, anh Khang.
Hoài Khang khoát tay:
- Anh không để ý chuyện đó. Nhưng anh muốn biết em sẽ làm gì trong những ngày tới. Chẳng lẽ em cứ tự chôn vùi mình thế này?
- Tôi không biết, tôi chưa nghĩ tới.
- Không được, em không được như vậy.
- Tôi biết sống thế này rất tăm tối, nhưng tôi không biết làm sao khác được.
Hoài Khang nói như gợi ý:
- Em đã là người mẫu, lại nổi tiếng, thật ra em còn tương lai sáng sủa. Đừng vì cái chết của một người mà mình lại tự hủy hoại mình.
Diễm Quỳnh im lặng thật lâu. Rồi nói một cách thờ ơ:
- Tôi không muốn làm người mẫu nữa, không bao giờ.
Anh ngạc nhiên, nhìn cô chăm chú:
- Tại sao.
- Tôi không giải thích được. Nhưng tôi nghĩ, nếu Quốc Thắng không bị chói mắt vì sự hào nhoáng của tôi, có lẽ anh ấy không chết.
Lập luận của cô làm Hoài Khang vô cùng ngạc nhiên. Anh nhíu mày:
- Tại sao em nghĩ như vậy?
Diễm Quỳnh trầm ngâm nhìn xuống tay mình:
- Anh ấy thích tôi vì nhìn tôi diễn trên sân khấu, nếu tôi làm nghề gì đó bình thường thì ảnh sẽ không thích nhiều như vậy. Nghề của tôi đã gây ra cái chết của anh ấy.
- Em có ý nghĩ kỳ quặc quá, anh ấy không phải loại người nông cạn vậy đâu. Anh ấy yêu em như vậy, thì dù em làm nghề gì cũng vậy thôi, em đừng có lệch lạc thế.
Diễm Quỳnh không trả lời. Nhưng không có vẻ gì là bị thuyết phục. Hoài Khang biết có nói nhiều cũng không làm cô bị lung lay. Anh khoát tay:
- Nếu em không thích lên sân khấu thì thôi. Vậy, em định sau đó sẽ làm gì?
- Tôi không biết.
- Nếu em muốn đi làm, anh sẽ tìm chỗ cho em.
- Thôi khỏi, chuyện đó tôi chưa nghĩ tới đâu. Cám ơn anh.
- Nhưng dù sao em cũng không thể sống thế này, em sẽ chết mất. Chết vì chính sự mặc cảm của mình.
Diễm Quỳnh im lặng. Hoài Khang rất bực mình vì sự im lặng đó của cô. Diễm Quỳnh thay đổi quá nhiều. Gần như không còn là mình nữa. Trước đây anh nói gì không chấp nhận thì cô cãi tới bến. Đến nỗi anh phát nhức đầu. Bây giờ muốn nghe cô nói thì lại không chịu nói gì cả. Thật là chướng.
Anh nói như thông báo:
- Anh đã đăng ký vé máy bay, chỉ còn gặp em ngày mai nữa thôi.
- Chúc đi vui vẻ.
Hoài Khang nhìn cô chăm chăm:
- Em không thấy cần nói gì với anh sao?
- Không, à, có chứ, cám ơn anh đã ghé thăm tôi mấy ngày nay.
Hoài Khang nhún vai:
- Thôi được, không nói chuyện đó nữa. Có điều là trước khi đi, anh muốn nghe em nói, đúng hơn là hãy hứa với anh, rằng em đừng như thế này nữa.
Diễm Quỳnh gật đầu:
- Cám ơn anh.
- Cám ơn cái gì?
- Vì anh đã tốt với tôi, trước đây anh cũng đã rất tốt, nhưng tôi không nhận ra, sau này thì tôi mới hiểu.
- Thôi đừng nói chuyện đó nữa, anh muốn biết ý định của em hơn là nghe em khách sáo.
- Vâng, nhưng thật tình bây giờ tôi cũng không hiểu mình muốn gì nữa.
- Chẳng lẽ em cứ sống thế này hoài?
- Chắc không đâu.
Hoài Khang lắc đầu ngao ngán:
- Em vô trách nhiệm với bản thân em quá Quỳnh ạ.
Anh kéo cô vào người, buồn rầu nhìn cô. Diễm Quỳnh ngước lên nhìn anh. Cô rất ngạc nhiên về cử chỉ đột ngột này. Nhưng chỉ đứng yên chờ đợi. Tò mò. Hoài Khang hơi siết người cô:
- Anh sắp đi rồi, và không yên tâm khi thấy em thế này.
- Tại sao anh lo cho tôi như vậy?
- Anh không giải thích được.
Diễm Quỳnh lẩm bẩm:
- Anh và anh Thắng ai cũng tốt với tôi, vậy mà tôi thì chỉ làm khổ cả hai. Tôi biết trước đây tôi làm nhiều chuyện kỳ cục với anh. Khi nhận ra thì muộn rồi.
- Bây giờ anh không còn nhớ chuyện đó nữa.
Cả hai chợt im lặng. Hơi ngỡ ngàng lẫn sung sướng vì cử chỉ gần gũi hiện tại. Hoài Khang ngần ngừ hơi lâu. Anh định buông cô ra. Nhưng rồi không kềm được, anh chỉ càng siết chặt lấy cô hơn.
Không ai nhớ tới thời gian hay hiện thực xung quanh.
Thật lâu Hoài Khang buông cô ra. Khuôn mặt khuây khỏa lẫn hạnh phúc. Anh cài nút áo cho cô với một vẻ chăm chút trong từng cử chỉ. Khi anh ngẩng lên thì phát hiện Kim Thu đứng ở cửa nhìn hai người. Không biết là cô đến từ lúc nào và về đây từ lúc nào. Anh kinh ngạc đến sửng sốt. Và buông Diễm Quỳnh ra. Đứng bật dậy:
- Thu... anh...
Kim Thu không trả lời, cô dựa vào tường, nước mắt tuôn như mưa trên mặt. Nhưng không nói một tiếng. Cử chỉ cô như đau khổ tột cùng. Nhưng là sự chịu đựng câm lặng. Tội nghiệp. Và là ngọn roi quất mạnh vào lương tâm Hoài Khang.
Anh quên mất Diễm Quỳnh. Và bước vội về phía cô:
- Em về lúc nào vậy, sao không cho anh hay.
Kim Thu nức nở:
- Em mới về. Em đã đoán trước hai người sẽ như vậy. Nhưng vẫn cảm thấy đau đớn khi thấy cảnh này.
Giọng Hoài Khang chùng lại:
- Anh xin lỗi, mình vào nhà đi em.
Diễm Quỳnh chợt nói với vẻ van nài:
- Anh Khang.
Cô nhìn hết người này đến người kia. Đôi mắt đầy vẻ thất vọng, hụt hẫng. Hoài Khang chưa bao giờ rơi vào tình trạng mâu thuẫn tột cùng như thế. Cả hai đều làm anh rã rời vì yêu thương tội nghiệp. Kim Thu nhìn vẻ phân vân căng thẳng của anh. Cô khóc nấc lên:
- Để em về.
Và cô chạy vội xuống cầu thang, nghiêng ngã như không làm chủ được mình. Hành động đột ngột của cô như làm Hoài Khang tỉnh người. Anh quay lại Diễm Quỳnh:
- Xin lỗi em, anh không thể làm khác được.
Và trước vẻ chết lặng của cô, anh đi nhanh ra hành lang, chạy theo Kim Thu. Giọng anh đầy lo âu:
- Đứng lại đi Thu, anh sẽ giải thích với em.
Kim Thu đứng lại ở giữa phòng khách:
- Em không muốn sống nữa, mặc em.
Cô vùng bỏ chạy, Hoài Khang chưa bao giờ thấy cô bị khích động như thế. Anh đã quen với sự nhẫn nhục dịu dàng của cô. Nên sự thay đổi đột ngột đó làm anh lo sợ. Và chỉ còn nghĩ đến việc giữ cô lại để đừng xảy ra chuyện nặng nề.
Anh bắt kịp Kim Thu ở ngoài đường. Và cố gắng thuyết phục cô về nhà. Ngồi trong taxi, cô cứ gục mặt trên thành ghế mà khóc. Đến lúc vào nhà cũng chưa lấy lại được bình tĩnh.
Anh và cô ngồi trong phòng khách. Chiếc vali của cô còn để trong góc phòng. Chứng tỏ cô không về nhà mình. Anh hỏi nhỏ:
- Làm sao em biết nhà Diễm Quỳnh, Thu?
Kim Thu sụt sịt:
- Cô ấy là người nổi tiếng mà, anh quên rồi sao, muốn biết nhà của một người nổi tiếng dễ lắm.
- Đừng cay đắng với anh như vậy.
- Em không cay đắng, em chỉ thấy đau cho mình. Vì em làm sao có thể so sánh như cô ấy. Đến mức anh dám bỏ việc để bay về nước khi nghe cổ gặp tai nạn.
Mưa Trên Phố Lạ Mưa Trên Phố Lạ - Hoàng Thu Dung Mưa Trên Phố Lạ