Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: tongkimlinh
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2314 / 4
Cập nhật: 2015-10-26 18:46:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
iận Vĩnh Khang, chán thái độ khinh kẻ nghèo hèn, tôn trọng khi người ta có địa vị của bà Tân nên Tiểu Nguyện ít khi về nhà, ngoại trừ những đêm không trực ở bệnh viện.
Mẹ cô sang thăm, bao giờ cũng nhận sự lạnh nhạt của Tiểu Nguyện. Bà thật sự nhớ cô, nhưng Tiểu Nguyện thì chưa bao giờ trở lại căn nhà quá nhiều cay đắng cho cô.
Tiểu Nguyện lang thang sau giờ học, cô qua con phố dài, bước chân qua con đường vắng đầy lá me rơi. Cô thật sự cô độc, chán nản cả mọi thư". Từng bước âm thầm theo phố chiều, cô lạnh lùng theo ý nghĩ trong hồn.
- Tiểu Nguyện! Tiểu Nguyện...
Cô thẫn thờ đưa mắt nhìn lên, bất ngờ nhận ra gượng mặt vui vẻ của Tử Du trong xe du lịch đời mới màu xám sang trọng, hướng về cô vẫy tay. Tiểu Nguyện vẫn đứng yên, thở nhẹ nhìn ông.
Vội vã mở cửa xe bước ra, ông bước nhanh đến gốc me, nơi Tiểu Nguyện đứng tựa mình vào đấy. Nắm tay cô, ông nọgt giọng ân cần hỏi:
- Tiểu Nguyện lang thang không giải quyết được gì đâu, lên xe với "anh".
Nắm tay cô siết nhẹ, bởi Tiểu Nguyện định rút tay lại.
- Tiểu Nguyện! Anh đưa em đi một vòng cho tâm tư thoải mái một chút nhé. Chuyện gì từ từ nói. Đi em!
Cô thở dài, theo bàn tay dìu đỡ của Tử Du. Tựa mình vào thành ghết, anh nhìn dáng lặng lẽ ấy của cô, lòng xao động. Nhất là ánh mắt thả dài ngoài cánh ruộng xa xa ấy.
- Em nói gì với anh đi, Tiểu Nguyện, đừng ôm ấp trong lòng nữa. Họ đã nói với em những lời không phải ư?
Cô vẫn lặng lẽ đưa mắt nhìn xa xa ngoài cánh ruộng. Nét thẫn thờ, chán nản không che giấu, cho Tử Du biết sự chịu đựng trong cô không còn nữa. Lệ từng giọt rơi đều trên má, cho tình trong lòng anh vút cao. Xe ngừng lại, anh ôm cô vào vòng tay mình, áp mặt lên má cô, nghẹn ngào nhỏ nhẹ bên tai Tiểu Nguyện.
- Tiểu Nguyện! Anh yêu em, yêu em ghê lắm. Đừng khóc! Anh xin em đừng khóc nữa, đaulòng anh lắm, em biết không?
Cô áp mặt vào vòng ngực trải rộng của anh, bật khóc. Vòng tay cô ôm anh thật ấm áp, gần gũi biết bao. Tử Du xúc động vì chưa bao giờ Tiểu Nguyện ôm anh nồng ấm như thế. Áp đầu vào nhau trong lặng lẽ, Tử Du nghe tim mình ấm áp hơn bao giờ hết. Mong phút yêu thương này kéo dài, đến khi anh nắm mắt. Đó là niềm hạnh phúc vô bờ rồi.
- Tử Du... Tử Du...
Giọng ngọt ngào lần đầu tiên Tiểu Nguyện gọi anh. Tử Du sung sướng vô cùng, vòng tay khép kín hơn:
- Tiểu Nguyện! Em..
Phút thương yêu ấy đi qua khi anh hôn lên má cô, như lau đi giọt lệ tức tưởi, đau buồn ấy.
- Thương anh! Cũng không tròn. Làm vợ hờ cũng không xong, vậy anh nói đi, Tiểu Nguyện này phải làm gì để sống yên ổn đây?
Vỗ nhẹ vào vai cô, anh ngọt ngào trấn an:
- Đừng buồn, bao giờ cũng có anh bên em mà, Tiểu Nguyện. Anh không để ai làm phiền em nữa đâu. Hãy tin anh.
Cô bắt đầu kể lể khi anh gợi ý...
- Vĩnh Khang đối với em không tốt phải không tốt phải không? Nói anh nghe, đừng giấu trong lòng, đau khổ lắm.
Tử Du nghe giọng tức tưởi của cô, anh hôn lên má cô và bảo:
- Đừng trách Vĩnh Khang, anh hiểu tâm trạng cậu ấy. Vĩnh Khang không cố ý hại em, mà là vì em quá đẹp. Trong giất ngủ, em như nàng tiên vô tư, nét thiên thần, làm sao cậu ta không hôn em được.
- Anh ta... không hôn như anh... mà là...
- Tiểu Nguyện! Những phút chúng ta gần nhau qua đêm, anh từng yêu em không dằn lòng được như Vĩnh Khang vậy. Nhưng anh không dám vì sợ tương lai của em sẽ giống như anh... đau khổ không lối thoát.
Tiểu Nguyện thở dài, Tử Du ngọt ngào hơn.
- Tiểu Nguyện! Vĩnh Khang yêu em thật lòng chứ không hề muốn gạt em.
- Anh bênh cậu ta?
- không. Đó là tâm lý chung của đàn ông. Vĩnh Khang ban đầu yêu BN, nhưng thời gian sống chung, tính tình bộc lộ, không sao hoà hợp được, nên...
- Vĩnh Khang tham lam muốn em là của riêng mình, vậy mà anh còn che chắn cho anh ta. Anh xem em là gì đây?
- Tiểu Nguyện! một người con gái như em làm sao không thương được. Nếu anh bình thường, nhất định em sẽ là vợ của anh đời đời kiếp kiếp rồi. Đâu đưa tiễn em theo chồng, để đêm đêm nhớ mong khắc khoải.
- Anh mà nhớ mong sao?
- Em nói gì vậy. Đời này, anh đâu có thương ai bằng em chứ. Những ngày không có em... nhớ quá không biết làm sao, anh mang áo đi mưa đứng dưới gốc me nhìn lên lầu cao, khi bóng dáng em thấp thoáng trên khung cửa sổ ấy.
Cô bá cổ Tử Du, hỏi nhỏ:
- Sao anh không gọi em?
- Anh không dám, sợ em xao động rồi khổ cả ba người.
- Vĩnh Khang và em đâu có gì. Anh ta luôn ở bên nhà BN. Em ở trên ấy một mình.. và em cũng nhớ anh.
- Thật không?
Cô gặng hỏi:
- Bộ thường nghe em nói dối sao?
- Đâu có, ngày xưa có bao giờ em bảo rằng: nhớ anh đâu, dù trong mắt em chỉ có anh thôi. Nay nghe em thổ lộ tình cảm dành trọng vẹn cho anh, lòng mừng chứ đâu có nghi ngờ gì.
- Vậy giờ anh tính sao?
- Ý em muốn gì?
- Em muốn xa hẳn gia đình đó.
Tử Du nhướng mắt hỏi:
- Được chú. Em không cảm thấy lòng không vui khi xa Vĩnh Khang thật à?
Tiểu Nguyện liếc anh. Tử Du cười:
- Anh sợ em áy náy.
- Tại sao phải áy náy. Vĩnh Khang đâu là gì của em.
- Trên pháp lý dứt khoát dễ dàng ư?
- Tử Du à! Vĩnh Khang đã kết hôn với BN khi họ đã có với nhau đứa con ấy. Anh ta cưới em là vì mẹ Vĩnh Khang thích em và muốn làm thông gia với mẹ em thôi.
Nắm tay cô, Tử Du hớn hở hỏi:
- Thật chứ Tiểu Nguyện?
Cô quay đi và xô Tử Du xa mình, lạnh giọng:
- Được rồi, đừng hỏi nữa, chuyện của em không liên quan đến anh. Đên giờ về, đưa em trở lại chỗ cũ đi. Mau lên!
Tử Du đưa tay định kéo vai cô. Tiểu Nguyện lắc mình phủi tay anh, vẻ giận dỗi.
- Đã bảo đưa em về mà, còn nhìn gì nữa.
Tử Du cười trước cử chỉ trẻcon ấy của cô.
- Tiểu Nguyện, đừng giận dỗi nữa! Anh thương em hơn tất cả người đàn ông khác yêu vợ, yêu người tình của họ. Nghe tin em muốn xa Vĩnh Khang, anh mừng lắm. Nếu em chấp nhận xa họ, anh cũng không màng danh lợi. Chúng ta sẽ lánh xa cuộc đời này. Chỉ sợ em không vui khi sống bên nhau thôi.
- Em không sợ dư luận. Anh không thấy em chỉ cần mỗi mình anh sao? Hay anh thay đổi rồi?
- Đừng mà. làm sao Tử Du này không vui khi được ở bên người mình thương chứ? Chỉ sợ anh không xứng với em về tuổi tác. Đừng quên anh đang mang bệnh trong người. Tiểu Nguyện, em ngây ngô, trong sáng. Anh thật không xứng đáng với em chút nào. Tiểu Nguyện...
- một khi đã yêu rồi, em bất chấp tháng năm ngày mai ra sao. Anh có thế nào, em vẫn thương, sống chết bên nhau, không thay lòng đổi dạ.
Tử Du ôm cô siết mạnh vào lòng, nụ cười thật tươi. Giọng vui tươi, trẻ trung áp vào tai Tiểu Nguyện.
- Tiểu Nguyện! Cảm ơn em. Anh cảm ơn em, Tiểu Nguyện.
Tử Du hôn lên mắt, lên môi cô, bởi anh không sao đè nén tâm tưmình mãi được. Tiểu Nguyện sung sươ"ng vô cùng. Tháng ngày qua, chưa bao giờ cô nhận sự ấm êm, đồng cảm như phút giây này.
- Đau em! Đau mà! không thấy má em đỏ sao?
- Ô! Xin lỗi... Tiểu Nguyện! Anh thương em lắm.
Cô liếc anh, phụng phịu. Tử Du cười:
- không ngờ đời anh còn được em thương và hy sinh như vậy. Tiểu Nguyện! Em làm anh xúc động qúa, không sao ngăn được, em ạ.
- Rồi em phải làm sao đây. Vài tháng nữa em mới ra trường. Chia tay với Vĩnh Khang thì dễ rồi, nhưng em ở đâu đây?
Tử Du cười vui vẻ gợi ý:
- Về công ty anh ở, anh lo tất cả cho em.
- Ồ! không được đâu. Người ta biết, kỳ lắm.
Nhướng mắt, anh cười đưa tay nâng cằm cô:
- Trước sau gì cũng biết mà.
- Nhưng chưa ra trường... không nên đâu.
Gật đầu Tử Du cười:
- Cũng phải. Hay là em vào nội trú ở, để ôn bài cho tốt. Vĩnh Khang sẽ không nói gì đâu.
- Anh ấy biết anh thương em...
- Sao biết?
- Bác sĩ Thái bảo anh lo lắng cho em từ ngày vào trường đến nay, nên Vĩnh Khang âm thầm tìm hiểu. Dạo này, anh ấy nhìn em lạ lắm, em sợ...
- Vậy mai vào nội trú đi, anh lo thủ tục cho.
- em cũng định vậy, nhưng sợ...
- Sợ gì nữa? Ở bên Vĩnh Khang cũNg sợ, thoát ly cũng sợ là sao? Em phải biết dứt khoát tỏ ra mình là người lớn chứ. Bây giờ không thể chần chờ nữa.
Phụng phịu cô nhìn anh:
- Ba mẹ hay thì sao?
- Vĩnh Khang có BN, đó không phải là lý do chính đáng cho em rời xa bên ấy sao. Tiểu Nguyện à! Em phải mạnh dạn đứng lên chứ. Em cứ dùng dằng nữa đi, nữa ở sẽ bị Vĩnh Khang khống chế. Chừng ấy, có hối hận thì đã muộn.
Cô đưa mắt nhìn anh. Tử Du gật gù tiếp:
- Đồng ý rồi sao. Vậy tưởng em còn lưu luyến hơi bướm bên ông chồng đẹp trai ấy chứ?
- Vĩnh Khang đối với em rất tốt.
- Ban đêm có tốt hơn không?
Liếc anh cô giận dỗi, xẵng giọng:
- Tốt hơn anh thì có.
- Vậy sao. Có nghĩa là hôn dịu dàng, nồng ấm hơn, đúng không?
Chớp mắt, Tiểu Nguyện phân bua so sánh:
- Đã là vợ chồng, dù trên danh nghĩa trước mặt họ hàng, nhưng với quyền làm chồng anh ấy cũng có quyền hôn em trước mặt mẹ vậy. Âu yếm bằng mắt, cử chỉ thì có, chứ chưa bao giờ hôn em, bất cứ trên má, bàn tay. Đâu như anh, mỗi lần gặp là hôn rát cả má cũng chưa thôi.
Nét thẹn thùng, màu má đỏ lên ấy của cô, cho nụ cười anh nở rộng:
- Tiểu Nguyện! Em nghĩ gì vậy? Anh yêu em nhất trên đời, yêu hơn những ngưỜi chồng khác yêu vợ mình, bởi vì em qúa thánh thiện. Còn anh đang dimmình dưới vực sâu, thật không xứng đáng chút nào. Nên mỗi lần gặp, anh muốn trút cạn tình trong tim mình cho em, Tiểu Nguyện.
Mỗi lúc giọng anh ấm áp, thiết tha hơn. Ngã đầu vào ngực anh, cô ngắm từng nét thay đổi trên mắt, môi anh mà nghe xúc động trong lòng.
- Anh có nét không thật à?
- Chắc có lẽ vậy.
- Làm gì có. Trong mắt em bảo rằng: Tử Du ơi, em tin anh mà. Anh chính là người em yêu qúy nhất đời của em.
- Ham lắm!
- Chứ gì nữa.
- Yêu Tử Du mà khoác áo cô dâu của Vĩnh Khang trao? Anh quá già, tóc muối tiêu còn bày đặt tỏ tình với em. Vĩnh Khang vừa đẹp trai nè, lại xứng đôi, ai không khen em và anh ấy xứng đôi. Anh nói đi.
- Nhưng vợ chồng là do ở tâm hồn, trái tim có hoà hợp hay không thôi. Nếu yêu Vĩnh Khang, em đâu đơn độc một mình trên phố chứ.
- Yêu Tử Du, anh thích nghe câu ấy chứ gì?
Anh hôn lên môi cô như đa tạ tấm chân tình ấy. Tiểu Nguyện vòng tay bá lấy cổ anh, sung sướng hạnh phúc theo nụ cười nở trên môi. Chợt cô giật mình, kêu lên:
- Đến giờ em về rồi anh ơi. Mau lên đi, tối qúa rồi!
Tử Du nhìn vào đồng hồ mình theo phản xạ tự nhiên. Anh gật gù:
- Đêm xuống từ bao giờ nhỉ?
- Anh mà còn nhớ gì, cứ hôn, hôn mãi... em sợ luôn à.
- Đèn trong xe bật lên, nên bên ngoài co thế nào, anh đâu có để ý mà biết. Gặp em là sợ phút chia tay... nên...
- Tận dụng thời gian để hôn chứ gì?
Tử Du cười giả lả:
- Anh đâu phải người hay tính toán mà tận dụng thời gian. Tất cả là do anh yêu nhiều hay ít thôi.
- Về chưa nè.
- Thì về, đâu dám "kháng chỉ" chứ.
Ngắm Tử Du, cô bắt gặp nét trẻ trung ở anh. Tiểu Nguyện nhìn qua khung cửa nhỏ, mỉm một nụ cười hài lòng. Trong mắt cô, Tử Du không hề già, anh luôn vui theo từng trò chơi do cô bày ra. chỉ có cô, chín chắn, điềm đạm dịu dàng và ngọt ngào khi trao đổi trong đời thường là do ảnh hưởng từ anh, bởi sự già dặn trong tuổi tác ấy.
- Em cười gì Tiểu Nguyện?
- Đâu có gì.
- Có mà. Nói cho anh vui với nhỏ.
Cong môi, cô nũng nịu đáp:
- Thì... thì em thấy anh trẻ lại, khi biết em thương và đồng ý theo anh...
Tử Du cười gật gù:
- anhnhư mới yêu lần đầu vậy, sung sướng và nôn nao vô cùng... Thế mới biết tình yêu có sức mạnh vạn năng mà.
- Hứ! Anh biết nịnh đầm em từ bao giờ vậy?
- Bằt đầu từ phút này.
Tử Du kéo cô sát mình như sợ cô biến mất. Giọng anh thì thầm:
- Tiểu Nguyện! Từ nay, dù đời chúng ta có thế nào đi nữa, em cũNg đừng xa anh, bỏ anh nha.
- Làm gì có chuyện ấy mà anh lo.
- Em về nhà Vĩnh Khang ráng chịu đựng và thuyết phục anh ta để được vào nội trú ở nghen. Anh lo cho em tất cả. Đừng lo, anh không để em thiếu thốn đâu.
- Dụ dỗ em hả?
- Em đâu dễ nghe anh. Tự mình thương nhau thôi.
- Hứ!
Cô liếc anh bằng tất cả yêu thương gởi vào ấy. Đường về xa nhưng thời gian không xa, dù cô muốn kéo dài giây nồng ấm mãi. Rồi xe cũng đến nơi đã định. Tử Du ôm cô hôn thật lâu, ánh đèn trong xe chợt tắt, cho vòng tay lưu luyến thêm nặng nồng.
Tiểu Nguyện gỡ nhẹ tay anh, nhỏ nhẹ bảo:
- Em phải vào nhà thôi. Mai, em gọi điệnh cho anh nhá.
- Anh đợi. Tiểu Nguyện! Anh không muốn xa em chút nào.
- Mình sẽ gặp lại mà. Để em vào nhà, kẻo ai đó thấy phiền lắm, anh ạ.
Tử Du hôn lên má cô, cười:
- Anh không muốn xa em chút nào.
- Phải chịu thôi. Anh cho xe lăn đi.
- Em vào nhà đã.
- Thôi mà, nổ máy đi. Tạm biệt.
Tử Du không dám ngần ngừ sợ Tiểu Nguyện giận hơn. Anh cho xe lăn bánh sau khi vẫy tay chào nhau. Tiểu Nguyện trông theo đến khi xe khuất bóng, cô cúi đầu đếm bước tie6'n về phía cổng. Đèn nhỏ trước cổng đã tắt tự bao giờ. Cô đưa tay lần vào cửa để mở khóa, bất ngờ chạm phải bàn tay lạnh lùng của Vĩnh Khang đợi mở cổng cho cô tự bao giờ.
Một sự bất ngờ cho cô phút bối rối lẫn ngượng ngập, khi cánh cửa mở rộng và bàn tay xoè rộng mời cô vào nhà. Ánh đèn từ cửa sổ soi con đường vào nhà cho cô thấy ánh mắt Vĩnh Khang lạnh lùng, trân trối hướng về mình. Cô cúi đầu lặng lẽ vào nhà trong khi anh đưa tay khép cổng.
Điều thuốc trên tay rực đỏ, cho Tiểu Nguyện biết nỗi bực tức trong anh không nhỏ. Tiểu Nguyện giữ bộ mặt lạnh lùng vào phòng, cô đưa tay khép cửa, nhưng Vĩnh Khang chặn lại và anh vào cùng. Cánh cửa được sức Khang ập mạnh. Ánh mắt anh đỏ ngầu, mặt căng thẳng nhìn cô trong lặng lẽ.
Tiểu Nguyện thay đồ mát và ngồi trước bàn học, không nhìn, cũng không hỏI gì đến anh. Vĩnh Khang cũng thế.
Khang đưa tay bật công tắc đèn trong phòng cho bóng tối ùa vào. Cô lạnh nhạt hỏi:
- Anh làm gì vậy? Sao lại tắt đèn?
Vĩnh Khang ngồi đó. Ánh sáng ngoài hành lang yếu ớt len vào, giúp Tiểu Nguyện tiến lại để mở đèn. Nhưng bàn tay cô bị Vĩnh Khang nắm lại. Anh gầm gừ hỏi:
- Sao lúc nằm trong vòng tay của ông ta trên xe, em không mở đền, giờ sợ bóng tối là sao?
Cô định quay mặt lại nhưng vòng tay Vĩnh Khang từ phía sau ôm cô, không sao xoay trở được.
- Hử! không biết trả lời sao cho phải, đúng không?
- Buông tôi ra chưa. Anh làm gì vậy?
- Làm gì hả? Vĩnh Khang, sẽ gây em sự xúc động như giây phút vừa qua, lão già ấy đã đem đến cho em đó. Được chứ?
Cô gỡ tay Khang và giận dữ:
- Điên khùng. Anh có cơ hội đó sao? Buông ra chưa, anh nhiều lời qúa đi.
- Buông ra à. Dễ dàng vậy sao?
Giọng anh bên má cô, hơi rượu nồng nặc, không sao chịu nổi. Tiểu Nguyện quay đi tránh né.
- Sao lúc trên xe không tránh né? Em có biết anh đau khổ thế nào khi nhìn cảnh tình tự ấy không. Từ lúc bóng đêm phủ kín, anh ngồi đợi em từng phút qua đi, nặng nề ra sao không?
- Điên khùng! Anh đâu là gì của tôi mà chờ, mà tức giận. Người nên quan tâm là vợ anh kài. Cô ấy đã sinh con cho anh. Người như BN mới quan trọng.
Vĩnh Khang ngang bướng:
- Em mới là người vợ, người anh yêu thật sự. Nếu không dằn lòng, là anh đã đập ông già ấy rồi.
Cô đẩy anh ra bằng tất cả sức mạnh có trong lòng. Nhưng Vĩnh Khang đâu dễ mở rộng vòng tay cho cô thoát ra ngoài như ý muốn. Trái lại, anh ôm cô quăng lên nệm và ngã cùng Tiểu Nguyện. Cô giãy giụa, cào xé, đẩy mạnh thế nào cũng không rời anh nổi.
Bờ môi đầy mùi rượu của anh tìm môi cô trong bóng tối. Vòng tay anh khép kín, Tiểu Nguyện không sao xoay trở. Cô giận dỗi buông xuôi, trong khi Vĩnh Khang quyết lòng thực hiện ý mình.
Nước mắt Tiểu Nguyện lăn dài khi Vĩnh Khang như con ngựa quyết lòng rút ngắn khoảng cách...
Anh không hề biết tâm trạng đau khổ, buông xuôi bởi sức cô không đối kháng được anh!
Sự háo hức khi chưa được dùng cao lương mỹ vị trên bàn tiệc. anh qúa thỏa mãn bởi sự ngoan ngoãn, lặng lẽ của kẻ giữ vườn. Nhưng tàn tiệc, anh bối rối bởi Tiểu Nguyện nằm đó im lặng. Nước mắt lặng lẽ rơi, nhưng đôi môi không hề trách cứ.
Sự áy náy chiếm cứ hồn anh, khi nghiêng người ôm choàng Tiểu Nguyện vào người, thì thầm:
- Tiểu Nguyện! Xin lỗi em. Anh xin lỗi.
Cô vẫn lặng người mặc cho anh hôn, mặc cho anh vỗ về, an ủi. Vĩnh Khang thớ dài, bởi Tiểu Nguyện không hề mắng, cũng không trách cứ một lời.
- Tiểu Nguyện! Anh thật lòng yêu em. không muốn... anh thật sự không muốn đặt em vào chuyện đã rồi đâu.
Thở dài, anh tiếp giọng trầm lại.
- Thật lòng, anh cứ ngỡ em là người của Tử Du từ lâu. Anh không ngờ em vẫn còn... Và anh, chính anh đã không kiềm chế được sự ghen tương trong lòng, mới xảy ra điều không nên này... Tiểu Nguyện... xin lỗi em. (tên Vĩnh Khang nói chuyện cà chớn quá! Hại người ta xong rồi nói xin lỗi. Chít đi! Ném cà chua cho bể mặt ông ra luôn... hihihi )
Cô vẫn giương to mắt nhìn lên trần nhà, không đáp lại lời tạ lỗi của anh. Vĩnh Khang càng áy náy hơn.
- Tiểu Nguyện! Em nói gì với anh đi... anh thật không phải với em.
Anh xoay người cho cô quay mặt lại với mình. Nhưng không, đôi mi cô khép kín không cho khuôn mặt anh lọt vào. Vĩnh Khang thật sự chua xót cho cô và hối hận.
- Anh... anh hối hận lắm. Tiểu Nguyện! Em mắng anh đi em. Nếu biết em chưa qua ngưỡng cửa... làm vợ, anh đâu dám. Nào ngờ... Anh thật là hồ đồ, điên khùng. Tiểu Nguyện xin lỗi, anh ngàn lần xin lỗi em.
Cô quay vào tường ôm gối lặng im, chiếc áo ngủ mỏng manh, chẳng buồn khoác. Anh kéo chăn phủ kín hình hài mảnh khảnh ấy qua tầm tay anh.
Nằm bên cô, anh độc thoại đến mỏi mòn, Tiểu Nguyện vẫn không hé môi. Vĩnh Khang thả mình trong giấc mê, bởi men rượu thấm vào người tự bao giờ.
Đêm dần qua trong lặng lẽ... Khi Vĩnh Khang tỉnh giấc, bởi ánh nắng từ song cửa len vào phòng, thì Tiểu Nguyện đã rời nhà tự lúc nào rồi.
Đưa tay dụi mắt, trên drap sự trong trắng, cho Vĩnh Khang sự áy náy dâng cao. Giờ Tiểu Nguyện đã là của anh, thêm một người đàn bà, một người vợ vì anh đau khổ nữa, liệu anh có đem lại niềm hạnh phúc cho cô ấy không? Vĩnh Khang thở dài, tự trách mình.
o O o
Tiểu Nguyện vào nội trú từ ngày ấy. Mắt cô buồn hơn, môi khép kín hơn, nét ngây ngô, nhí nhảnh không còn nữa. Vĩnh Khang đón Tiểu Nguyện, theo cô suốt đoạn đường dẫn vào nội trú. Tiểu Nguyện không nhìn, không đáp một lời nào. Ánh mắt to, viền mi cong vút ấy cứ nhìn xuống đường, lặng buồn. Vĩnh Khang nghe trái tim mình se thắt từng phút nặng nề đi qua. Nét xanh xao in trên khuôn mặt hài hoà của cô, cho anh biết sự héo hắt trong cô không ít. Nhưng anh biết làm gì đây, khi sự việc lỡ làng rồi.
Khang trở lại bệnh viện mới hay BN vừa cho anh đứa con trai kháu khỉnh. Ôm con đem lại phòng dưỡng nhi bởi BN không được khỏe, Vĩnh Khang mới nghe cô y tá kể lại:
- Thằng bé này may mắn lắm mới được sống đấy.
- Sao vậy cô?
- Mẹ nó chẳng biết gì. Nhờ cô Tiểu Nguyện hết lòng chăm sóc thằng bé mới được chào đời. Thoát thai lại bị ngộp: Tiểu Nguyện tuy chưa ra trường nhưng kinh nghiệm và lòng nhiệt tình không ai bằng, mới cứu sống thằng bé. Tôi khâm phục cô ấy lắm.
Anh nhìn cô gật đầu. Cô y tá tiếp:
- Hôm trước, vợ Ông làm ì xèo, điểm đạo đức của cô Tiểu Nguyện bị trừ. Vậy mà cô ấy không để bụng, lại hết lòng lo lắng cho vợ Ông. Dễ gì các sinh viên thực tập khác có lương tâm như vậy.
- Tôi biết vợ mình không phải.
- Còn nữa, lúc giải phẫu, vợ Ông mất máu nhiều, nên cô sinh vêin này cho máu. Nếu không dễ gì...
- Tiếp máu ư?
- Chứ sao. Phòng huyết đâu có máu B, Tiểu Nguyện máu O RH+ nên cô ấy tặng. Sợ vô máu ai khác sẽ làm nóng nảy gây khổ cho ông sau này đấy.
Vĩnh Khang nhìn con, lòng xót xa:
- Cảm ơn cô ấy biết bao. Hôm nào, tôi gặp sẽ nói lên sự cảm động của mình cho cô Tiểu Nguyện hiếu.
Có dịp, cô y tá khoe:
- Tiểu Nguyện sau này chắc chắn làm một bác sĩ tốt.
- Sao cô biết?
- Sao lại không. Nếu là tôi dễ gì cứu cô vợ hung dữ của ông chứ. Đến lúc biết người ta hy sinh tất cả để mẹ tròn con vuông, vậy mà một lời cảm ơn cũng không có, cho biết vợ Ông sao rồi.
Vĩnh Khang thở dài:
- Xin lỗi! Có lẽ vợ tôi quá yếu sau khi giải phẫu, nên không thể hiện được lòng mình thôi.
Cô y tá cười nhẹ và trở về phòng, sau khi làm thủ tục gởi con cho Vĩnh Khang. Anh đứng bên lồng dưỡng nhimà nghe cay cay trong mắt. Tiểu Nguyện tốt đến thế sao? Càng nghĩ về cô, Khang càng chua xót và tự trách mình hơn. Trong khi Vĩnh Khang mang ân hận nuối tiếc về hành động sai lầm của mình đối với Tiểu Nguyện, thì cô gái bất hạnh kia cũng vừa làm lễ ra trường.
Tiểu Nguyện tìm đến Tử Du, khi ông rời xa thành phố đón Tiểu Nguyện về Đà Lạt sống bên nhau trong ngày tháng còn lại.
Hiểu chuyện về Tiểu Nguyện, Tử Du ôm cô vào lòng, vỗ về:
- Em mang con của Vĩnh Khang cũng là điều hay. không nên huỷ đi mầm sống của con, em ạ.
- Anh chấp nhận em mà không ghét bỏ thật ư?
- Làm sao anh ghét em cho được. Tiểu Nguyện à! Mang căn bệnh của thế kỷ, anh đâu thể cho em một đứa con chứ. Thương em, anh thương cả đứa con bất đắc dĩ này của em. Trẻ thơ không có lỗi gì, tại sao anh phải ghét con. Sau này chúng ta vui bên con, đó không phảI là niêm hạnh phúc của vợ chồng mình ư?
- Nhưng con đâu phải là máu thịt của anh.
- Của người cha như Vĩnh Khang cũng là điều tốt. Cậu ta yêu em thật lòng, có điều hơi tham lam một chút. Nhưng cậu ta khỏe mạnh, con mình sẽ sống khoẻ hơn là máu thịt từ anh san sẻ. Em nghĩ có đúng không?
Thật lòng, Tiểu Nguyện đáp nhỏ:
- Em sợ nhìn con, anh sẽ không vui. Ngày tháng bên nhau hạnh phúc không trọn vẹn, em không muốn.
Bất chợt Tử Du hỏi:
- Vĩnh Khang biết em mang con ra đi không?
Tiểu Nguyện đưa tay đặt lên bụng mình, thở dài:
- Từ đêm ấy đến lúc em ra đi cùng với anh, em chưa nhìn, chưa một lời đáp trả, dù Vĩnh Khang ngày ngày theo chân em.
- Để làm gì?
- Ngọt ngào nuối tiếc, khi sự ham muốn không đúng chỗ cúa anh ấy về em. Vĩnh Khang hạ mình biết bao nhiêu chiều, mong ở em cái gật đầu, một lời tha thứ, nhưng em không hề đáp. Em chán lắm.
Tử Du vỗ về:
- Bỏ đi! Trong cơn say Vĩnh Khang không kiềm chế được sự ghen tức về anh, mới xảy ra điều ấy thôi, chứ Vĩnh Khang đâu phải kẻ vũ phu, ham muốn bừa bãi vậy.
- Có lúc em cũng nghĩ vậy. Nhưng lỡ rồi, có mắng anh ta thế nào, cũng đâu ích gì. Từ đó, anh mói dặn lòng lại và không hại thêm người nào nữa.
Tử Du gật gù, ngọt ngào xoa dịu cô:
- Từ đây, đừng bao giờ nhắc đến chuyện không vui ấy nữa. Quên nó đi, xem như chưa từng xảy ra. Hãy vui vẻ bên anh. Đừng nhắc con về người cha ấy, để tuổi thơ vui vẻ hơn, em hiểu không Tiểu Nguyện.
Cô nép vào người của Tử Du, chớp mắt:
- Anh về đây rồi công ty giao lại cho ba Hoàng à?
- Em nghĩ vậy sao?
- Nếu chưa giao thì đừng nên.
- Tại sao vậy Tiểu Nguyện?
Thở dài cô nhỏ nhẹ:
- Ba Hoàng tính tham lam, bảo thủ, lại không nhạy bén với thương trường. Nếu qủan lý, em sợ thất thu, có thể đi đến tình trạng xấu nhất. Chừng ấy, có hối hận cũng không kịp.
- Anh biết.
- Ba Hoàng luôn ỷ lại kết qủa của người khác, không khiêm tốn trong giao tiếp. Anh nên suy nghĩ lại. Thương em là thương, nhưng bảo bọc ba Hoàng không nên.
Tử Du cười:
- Anh biết, vì ông ấy từng cộng tác với anh bao năm qua mà. Cho nên, trước khi anh về đây, đã chuyển ba Hoàng của em sang công ty chế xuất của Văn Bình.
- Ba Hoàng biết ý của anh không?
- không đâu. Anh cho lương cao hơn một bậc, sự chênh lệch hằng tháng ấy anh chịu. Anh kéo ba Hùng của em về quản lý. Ông có trình độ, lại biết cách chỉ huy, khôn ngoan khiêm tốn, công ty ắt thành công hơn. Tất cả diễn biến ở đó, ba Hùng liên lạc hàng ngày với anh. Nếu cần, anh về họp.
Tiểu Nguyện cười gật đầu:
- Phải. Ba Hùng tất cá phương diện đều hơn ba Hoàng một bậc. Em rất thương ba.
- Ông biết anh đem em theo cùng và chúc chúng ta vui vẻ.
- Ba biết anh bệnh không?
- Ồ không! Ba nghĩ rằng: chúng ta quá chênh lệch về tuổi tác, anh đưa em trách tiếng thị phi và sự tìm kiếm của gia đình Vĩnh Khang.
Hiếu ý cô qua ánh mắt, anh tiếp:
- Ba cũng chẳng biết chuyện em và Vĩnh Khang ai ở phòng ấy, chỉ nghĩ rằng: Vĩnh Khang lén lún có nhân tình nên em giận, ngã vào đời anh thôi.
Tiểu Nguyện gật đầu:
- Càng biết, ba càng khổ chứ ích gì. Bởi ngày đó ba kêu em theo anh, ba ủng hộ vì biết anh thương em thật lòng. Nhưng ba Hoàng thì khác. Ông tính sau này Khang bảo lãnh em sang đó rồi em sẽ bảo lãnh ông và mẹ đi cùng, nên bắt mẹ gây áp lực với em. Thương mẹ, sợ ba Hoàng cằn nhằn, em mới đồng ý theo Vĩnh Khang.
- Anh hiểu ý em mà. Cho nên yêu em thế nào, anh cũng không kéo em vào đời. Bởi anh muốn em sung sướng hạnh phúc bên người mình yêu, xứng đôi và an toàn cho em hơn.
- Để rồi cuối cùng em cũng thuộc vào anh.
- Thật tội nghiệp cho em, bởi anh chẳng ra gì cả. Rồi đây, một ngày không xa...
Cô đưa năm ngón tay bịt kín đôi môi anh:
- Tử Du! Anh đừng có bi quan mà. Yêu nhau, dù có sống bên nhau một ngày cũng có ý nghĩa hơn là miễn cưỡng chăn gối với người mình không quen biết.
Anh ôm cô vào vòng tay ấm áp muộn phiền của mình, với tất cả niềm yêu thương trong trái tim dâng trào trọn vẹn cho Tiểu Nguyện.
Không Dễ Gì Quên Không Dễ Gì Quên - Nguyễn Thị Phi Oanh Không Dễ Gì Quên