Số lần đọc/download: 3038 / 6
Cập nhật: 2015-11-21 21:57:55 +0700
Chương 7
S
oi bóng trước gương nắn lại chiếc nút thắt cravate, ông Phan ngắm mình một lần nữa. Thấy y phục đã ngay ngắn, ông hướng mắt lên lầu gọi to:
- Bà ơi, xong chưa?
Tiếng bà Phan từ trên lầu vòng xuống:
- Tôi xong rồi đây, một chút nữa thôi.
Ngồi xuống ghế, ông Phan cầm tờ báo lên độc. Ông biết thừa một chút của vợ Ông sẽ dai khoảng nửa tiếng là nhanh nhất, thói quen của những người phụ nữ trong nhà này, ông còn lạ gì nữa.
Ông Phan cứ đinh ninh là thế, nhưng lần này ông đã lầm to. Vì chỉ trong khoảng thời gian không đầy năm phút, bà Phan đã từ từ đi xuống thang lầu. Trông thấy ông còn ngồi nhàn tản trong lòng chiếc ghế rộng với tờ báo trong tay, bà kêu lên:
- Coi ông kìa, ông hối tôi như giặc tới. Vậy mà giờ đây ông lại ngồi bình thản đọc báo nghĩa là sao?
Nghe tiếng vợ, ông Phan buông tờ báo xuống bàn, ngẩng lên nhìn bà. Không trả lời vớ câu hỏi của vợ, mà ông lại trầm trồ:
- Chiếc áo bà mặc đẹp quá, nhìn bà bây giờ ai dám nói bà đã sáu mươi nhỉ?
Bà Phan hoàn toàn không ngờ tới câu khen ngợi thình lình của chồng, vì thế mà bà cứ ngẩn ra với câu nói của ông và màu hồng bắt đầu loang dần trên má bà. Rồi thì bà cũng sực tỉnh, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với ông, bà ngượng ngùng trách chồng:
- Ông thật là... muốn nói gì thì cứ nói. Không sợ con cái chúng nghe...
Ông Phan ngạc nhiên nhìn vợ:
- Chúng có nghe thì cũng có sao đâu nào? Bộ tôi không được phép khen bà hay sao?
Mặt bà Phan lại càng đỏ hơn, bà cự nự nho nhỏ:
- Lại còn không chịu là mình sai nữa hay sao? Đã già rồi mà cứ như bọn trẻ con hay sao?
Hiểu ý vợ muốn nói gì, ông Phan cười to:
- Chúng trẻ thì khen theo trẻ, còn tôi già thì khen theo già. Đâu phải những lời khen ngợi này chỉ dành riêng cho chúng nó thôi đâu.
Sống với ông Phan đã gần ba mươi năm, bà Phan không lạ gì tính nết ông. Bà biết, ông đang có niềm vui trong lòng, vì chỉ như thế, ông mới có những lời lẽ như vậy. Và điều đó càng làm cho bà vui hơn, vì ông vui như vậy chứng tỏ là tình thương của ông dành cho Quang, đứa con trai lớn của bà là rất nhiều. Vì hôm nay, gia đình bà đang chuẩn bị đón Quang du học trở về.
Không muốn chồng nói thêm những lời đó, bà Phan chuyển hướng câu chuyện sang mục đích chính của gia đình bà:
- Mình đi chưa hở ông?
Ông Phan nhình đồng hồ:
- Còn sớm, bà ạ. Ra phi trường bây giờ đứng nóng lắm. Mình đợi gần tới giờ hãy đi.
Bà Phan cũng nhìn chiếc đồng hồ nhỏ nạm kim cương đắt tiền đang đeo trên cườm tay tròng lẳng của bà rồi gật đầu với chồng, vì bà cũng nhận ra rằng còn sớm cả tiếng đồng hồ nữa mới tới giờ cần phải có mặt tại phi trường.
- Vậy mà ông hối tôi quá trời.
Ông Phan cười hiền:
- Thì tôi trừ hao mà, mọi khi bà đâu có sửa soạn nhanh như vậy, ai dè bà cũng nôn nóng như tôi.
Bà Phan xác nhận:
- Con nó xa mình đã năm, sáu năm trời, tôi có là gỗ đá thì mới không nôn nóng ấy chứ. Mà nè, một lát nữa có đứa nào đi với mình không?
Ông Phan gật đầu:
- Đương nhiên là phải có rồi, Phương Dung thì sẽ về đi với mình, còn thằng Tùng thì từ khách sạn ra đó luôn. Tiện thể đã bảo gọi Thoại Anh đi cùng.
Cặp chân mày bà Phan hơi nhiú lại:
- Tôi cứ nghe ông nhắc tới con Thoại Anh hoài mà không biết bây giờ nó như thế nào.
Ông Phan cười vui:
- Thì một lát bà cũng sẽ được thấy mà, nôn nóng mà làm gì! Hôm nay bà tha hồ vui nha, vừa gặp lại con trai, vừa biết con dâu tương lai. Thiệt là không ai bằng bà.
Bà Phan tỏ ý dè dặt:
- Mình có vội quá không ông? Chưa gì mà đã nói như thế rồi, lỡ như chuyện không thành thì sao?
Ông Phan tỏ ý không bằng lòng:
- Tại sao lại không thành?
- Thì con trai mình và cô gái ấy chưa gặp nhau bao giờ, lỡ như chúng không chịu nhau thì sao?
- Sao lại không chịu cho được, thằng Quang nhà mình học hành giỏi giang, tướng tá lại bảnh bao, Thoại Anh sẽ không chê đâu. Còn Thoại Anh, bà mà gặp là sẽ thích ngay, cháu ấy vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, làm sao mà không bằng lòng cho được?
Nghe chồng trấn an như thế, bà Phan có vẻ không còn nghi ngại. Nhưng bà vẫn không thực sự hết lo âu:
- Nhưng mà thằng Quang nhà mình vốn dĩ hào hoa, lại du học nước ngoài bao nhiêu năm nay. Tôi sợ nó nhiễm nếp sống Tây phương mà không chịu sự sắp đặt của mình đấy chứ. Hay là nếu như thằng Quang không chịu thì mình cứ để cho con nó tự do, còn chuyện ngày xưa thì mình xin lỗi chị Viễn và bù đắp cho cô gái ấy có được không ông?
Ông Phan lắc đầu:
- Chuyện đó thì bà cứ yên tâm, không phải lo lắng như vậy đâu, tôi có cách buộc nó phải chấp nhận. Cũng chính vì nó hào hoa như vậy mà tôi mới phải tính tới chuyện lo vợ cho nó đấy chứ. Ít nhất thì nó phai? có một người vợ giỏi giang và ngoan hiền như Thoại Anh để cầm chân nó, chứ không thì nó cứ lang bang hoài, ai mà chịu được.
Bà Phan nhìn chồng tin cậy như bao nhiêu lần bà đã tin cậy ở ông:
- Chuyện này thì tôi cũng không biết tính sao, thôi thì tùy ông tính sao thì tính cho tốt đẹp thì thôi.
Ông Phan tự tin:
- Bà cứ tin ở tôi, tôi biết cách sắp xếp mọi việc mà. Thôi giờ thì mình sửa soạn đi đi bà, cũng gần tới giời rồi đó.
- Nhưng mà Phương Dung chưa về mà ông.
- Để tôi gọi cho nó.
Vừa nói, ông Phan vừa rút điện thoại trong túi ra. Ông nhanh nhẹn bấm những con số quen thuộc, và nói chuyện với con gái. Bà Phan lắng tai để nghe câu chuyện của hai cha con:
- Dung hả, con đang ở đâu vậy?
-...
- Bây giờ mà con còn ở đó thì làm sao về nhà kịp? Ba mẹ đang định ra phi trường đây.
-...
Không biết đầu dây bên kia, Phương Dung nói gì mà bà Phan thấy ông gật đầu như nói với một người đang đứng trước mặt ông:
- Vậy con tự ra đó một mình nha, ba mẹ đi liền bây giờ chứ không đợi con nữa đâu.
-...
- Cũng được, nhưng con nhớ nhắc anh con là đưa Thoại Anh cùng đi đó nhé.
Nói chuyện xong, ông Phan tắt máy và quay sang nói với vợ:
- Chúng ta đi thôi, không phải đợi Phương Dung nữa đâu. Nó đang ở khách sạn và sẽ đi với thằng Tùng.
Khi ông bà Phan ra tới phi trường thì đã trông thấy Tùng cùng với Phương Dung và Thoại Anh đứng đó. Trông thấy người đàn bà đi cùng ông Phan, Thoại Anh biết ngay là là Phan. Cô vội tiến tới chào hai ông bà:
- Cháu chào hai bác.
Nhìn cô gái, không cần phải đợi ai giới thiệu, bà Phan cũng biết ngay đó chính là Thoại Anh. Bà vui vẻ nắm tay cô:
- Cháu là Thoại Anh phải không?
Thoại Anh gật đầu:
- Thưa bác, vâng ạ!
Nghiêng đầu ngắm cô gái nhỏ đứng trước mặt mình, bà Phan cố ý nhìn kỹ để đánh gía cô. Trước mắt bà, Thoại Anh trông thật là xinh xắn và đáng yêu. Cô mặc một bộ váy áo màu hồng phấn làm tôn nước da trắng hồng của cô.
Gương mặt của Thoại Anh không dùng son phấn đậm như một số cô gái khác mà chỉ một lớp son nhạt trên môi và hai đường chì kẻ thật mảnh trên mi mắt khiến cho bà Phan thấy gương mặt cô trông thật thanh thoát.
Ấn tượng đầu tiên của bà Phan đối với Thoại Anh là trông cô rất đáng yêu. Và ngay lập tức, bà đã có cảm tình với cô.
Nhìn thái độ của vợ, ông Phan biết ngay là Thoại Anh đã thu phục được tình cảm của bà. Đã nói con bé có sức cuốn hút người khác mà, ngay cả vợ Ông, một người mẹ yêu con rất mức và luôn luôn muốn dành cho con mình những điều tốt đẹp nhất mà cũng bằng lòng với cô thì ông thấy là ông đã không lầm.
Bật lên một tiếng cười nhỏ, ông Phan nói với vợ và Thoại Anh:
- Thôi chứ, mau lại kia coi thằng Quang đã ra chưa, tôi thấy thông báo chuyến bay của nó đã đáp xuống nãy giờ rồi kìa.
Nghe chồng nói như thế, bà Phan vội vã hẳn lên. Bà nói với Thoại Anh:
- Bác cháu mình lại kia đi cháu.
Bàn tay bà Phan vẫn nắm chật bàn tay Thoại Anh, và vừa nói, bà vừa kéo cô lại gần cửa ra vào của đường bay quốc tế. Người đang đi ra nườm nượp, và trong số những người đó, Thoại Anh không thể nào biết được đâu là người mà cô đang đón.
Thoại Anh thấy đầu hơi nhức, vì suốt một đêm qua, cô đã không sao ngủ được. Mới hai hôm trước đây, ông Viễn đã đến gặp mẹ cô. Gia cảnh khó nghèo của gia đình cô không làm ông ngại, và hôm đó, ông đã nhắc lại với mẹ con cô lời hứa năm nào.
Dù đã được nghe mẹ nói cho biết lời giao ước giữa cha cô và ông Phan, vậy mà khi nghe ông nhắc lại, Thoại Anh cũng vẫn ngại ngùng. Nhưng mẹ cô đã vui mừng biết bao khi thấy ông Phan vẫn giữ lời mặc dù cha cô không còn nữa. Và Thoại Anh cũng chỉ còn biết vâng lời khi mẹ cô đã đồng ý ngay ông Phan ngỏ ý muốn có cô trong buổi đón con trai ông hôm nay.
- Đây rồi, Quang ra tới đâu rồi.
Đang đứng dõi ánh mắt lơ đãng vào những người xa lạ, Thoại Anh giật bắn người lên với tiếng reo thật lớn của bà Phan bên tai cùng với cái giật tay thật mạnh của bà. Cô vội dời ánh mắt mình khỏi những tầm ngắm bâng quơ để nhìn theo hướng tay chỉ của bà, và cô đã nhìn thấy một anh chàng bảnh bao, cao lớn đang vẫy tay với bà.
Không cần phải suy nghĩ một giây phút nào, Thoại Anh cũng đã biết ngay đấy chính là Quang, con trai ông bà Phan, và là người đã có lời giao ước buộc ràng với cô.
Quang hối hả đi về phía mẹ, phía sau có một cô gái đi sát theo anh. Ra được bên ngoài, mặc kệ những người đi đón đứng đầy bên cạnh, Quang ôm chầm lấy bà Phan kêu lên:
- Con nhớ mẹ quá chừng!
Bà Phan cũng ôm chật con trai, đứa con yêu quý của bà mà nước mắt mừng vui chảy tràn trên mặt:
- Con về rồi, mẹ mừng quá!
Ông Phan chen vào bên cạnh nói to:
- Thôi nào, hai mẹ con ra ngoài kia rồi tha hồ mà mừng rỡ chứ cứ đứng mãi ở đây sẽ cản trở giao thông đấy.
Nghe tiếng cha, Quang buông mẹ ra. Anh quay sang ôm ông Phan:
- Ba, con cũng nhớ ba nữa!
Ông Phan cảm động nhìn con trai:
- Được rồi, mình ra ngoài đã con.
Quang gật đầu, anh quay lại đẩy xe hành lý của mình nhưng Tùng và Phương Dung đã bước đến, Tùng nói với em trai:
- Em cứ ra với ba mẹ đi, để anh đẩy cho.
Vừa khi đó, Quang như nhớ lại một điều gì. Anh vừa đi vừa ngoái lại phía sau tìm kiếm rồi quay sang cha mẹ cười rạng rỡ:
- Con có cô bạn cùng về, hy vọng là cha mẹ cũng vui.
Nghe nhắc tới mình, cô gái ra cùng với Quang và đứng yên đợi sau lưng anh nãy giờ vội bước dấn tới trước, cười với mọi người:
- Cháu chào hai bác, chào mọi người.
Mãi đến bây giờ bà Phan mới biết sự hiện diện của cô gái, bà quay sang nhìn và chợt nhíu mày vì trước mắt bà là một cô gái quá ư là "tiến bộ". Một mái tóc vàng hoe, xù lên như một mớ bòng bong trên một khuôn mặt trang điểm thật đậm.
Áo quần cô ta mặc mới thật là "mát mẻ" làm sao, cái áo vừa hở ngực vừa hở bụng trên một cái váy cực ngắn khiến bà Phan nhăn mặt. Bà chưa kịp nói gì thì ông Phan đã nói:
- Được rồi, chúng ta về nhà đã.
Quang tinh ý đã nhìn thấy nét khó chịu của mẹ, anh tự trách mình đã vô ý không nhắc Trang Đài, cô bạn gái của mình, lưu ý cách ăn mặc. Nhiều năm sống với cách ăn mặc thoải mái của họ, nhưng anh cũng còn đủ ý tứ để nhận biết được thái độ mẹ mình. Anh gượng cười quay sang nói với Trang Đài:
- Trang Đài nè, đây là ba mẹ anh, còn đây là anh Tùng, anh trai anh.
Không nghe Quang nhắc đến mình, Phương Dung ré lên:
- Còn em nữa chi, bộ anh Ba quên em rồi hở?
Nhìn sang Phương Dung, Quang cười cầu hòa, anh chống chế:
- Là anh chưa kịp nhìn thấy em chứ nào anh dám quên cô út đâu.
Phương Dung cong môi:
- Có thiệt là anh không dám quên em không đó?
Quang gật đầu ngay lập tức:
- Dĩ nhiên là anh không bao giờ dám quên cô út của nhà họ Phan này rồi, mà lúc nào anh cũng nhớ đến em đó.
- Lấy gì để chứng mình cho điều đó nhỉ?
Quang chỉ tay vào những chiếc valises của mình mà Tùng đang đẩy:
- Một lát về nhà cứ mở valises ra là sẽ biết anh có quên cô út hay không hà.
Câu nó của Quang Thật là hứa hẹn, Phương Dung cười tươi rói. Ông Phan thúc giục:
- Thôi, chúng ta mau ra xe về đi cho Quang nó nghỉ ngơi một chút, ngồi cả ngày trên máy bay chắc là đã mệt rồi mà lại cứ đứng mãi ở đây chịu nắng à - Ông bỗng quay nhìn chung quanh - Ủa, mà Thoại Anh đâu rồi?
Câu hỏi của ông Phan như nhắc nhớ mọi người, ai nấy cũng đưa mắt tìm kiếm Tùng nói:
- Cô ấy về khách sạn rồi ba à!
Bà Phan có vẻ không bằng lòng:
- Sao nó lại về khách sạn! Mà cũng không nói với ai tiếng nào hết vậy?
Tùng vội đỡ lời:
- Thoại Anh thấy ngại mẹ à, cô ấy có nhờ con nói lại với mọi người.
Quang thắc mắc:
- Thoại Anh là ai vậy? Sao hôm nay lại ra đón con?
Ông Phan xua tay:
- Chuyện dài lắm, từ từ về nhà rồi nói.
Bà Phan líu ríu hối con ra xe, trong lúc vui mừng này, bà cũng không thấy bực mình vì sự vắng mặt của Thoại Anh nữa.
Nhưng khi ra đến xe, Quang làm như không còn nhớ đến bà. Mặc kệ cho Tùng và Phương Dung lo sắp xếp hành lý, anh mở của xe và gọi Trang Đài ngồi vào, rồi anh cũng chui vào theo, để mặc bà Phan đứng xớ rớ bên cạnh.
Ông Phan nhìn thấy hết hành động của Quang, nhưng ông không nói gì mà chỉ kéo tay bà lên phía trước ngồi với ông. Mọi chuyện hãy còn ở phía trước, không vội gì mà phải phản đối ngay bây giờ. Hãy để cho ngày đoàn tụ của gia đình ông được tốt đẹp đã.