The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2748 / 60
Cập nhật: 2015-11-26 02:27:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Hội Mùa Hoa
... Để chờ đợi một ngày mai hạnh phúc,
có những mùa xuân đôi trẻ còn gửi cho nhau
những nhánh hoa kèm theo những câu chúc tâm tình...
Phượng,
Anh đã tới miền hoa hồng muôn thuở nhưng không phải tới để ngắt một cành hoa mà tới chỉ vì kiếp đời trôi giạt. Anh biết làm gì khi được nghỉ lễ hai tuần? Lên Ba lê thì xa xôi quá, vả lại anh cũng không phải là con người quen thuộc với ánh sáng kinh thành. Còn Nice thì chỉ cách Marseille có một thôi đường.
Nice chỉ đẹp vì một bãi biển. Bãi tắm hẹp nhiều đá sỏi hơn cát. Bờ biển xây gạch lát để thành một con đường dạo mát cho du khách. Và chỉ cách một bờ đường bên kia đã là những dinh thự nguy nga, những khách sạn tráng lệ. Anh bỡ ngỡ đi trên bờ biển một sáng mùa xuân đẹp. Mây hồng trôi, trời trong xanh và nước biển màu quan lục. Anh thấy trời sáng nay đẹp như một bài thơ và thấy tiếc tại sao mình lại không là thi sĩ. Đã có ngưòí nói rằng làm thơ chỉ là để giãi bày tâm tư u ẩn, những sầu hận vô bờ. Chỉ những con người mà tình đời dang dở mới dễ trở thành thi sĩ.
Nếu thế thực thì hỡi người em bé của lòng anh, không bao giờ anh có mộng làm thi sĩ vì không bao giờ anh muốn tình chúng ta dang dở. Anh ước ao nó sẽ mãi mãi đẹp như mây hồng trôi sáng nay, sâu đậm như trời xanh bát ngát và thắm đặm như nước biển màu quan lục.
Sáng nay gió đã lên lồng lộng như nhắc nhở đến mùa xuân. Có con người đứng trên bãi biển tần ngần. Ai đã ra đi mà tung hô hồ thỉ, ai đã xa quê hương mà cảm thấy nhớ nhung một sáng mùa xuân trời mát dịu nhất định không sao tránh khỏi không để lòng rung cảm.
Vậy con người của mây gió hôm nay cũng chỉ làm theo với thế nhân, đi hái một bó hoa xuân, gửi cho người đẹp kèm theo một câu chuyện tâm tình.
Em Phượng! Xa kia có một ngọn đồi đang vàng theo nắng xuân. Có một lùm cây nho nhỏ. Giá có em ở đây chúng ta sẽ tìm cách đi tới ngọn đồi. Anh sẽ tìm cho em một chỗ ngồi bên lùm cây để tránh những đàn chim tọc mạch và anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện tâm tình.
Ngày xưa! Phải, vì câu chuyện nào đẹp chả bắt đầu bởi hai chữ ngày xưa. Chúng ta quay về dĩ vãng vì chỉ ở những ngày qua chúng ta mới nhìn thấy tươi đẹp. Hiện tại là đương xây mộng và ngày mai là cả một hư vô. Vậy thì anh chỉ biết nhắc cùng em đến một câu chuyện ngày xưa
Ngày xưa có một làng nhỏ bên bờ một con sông xinh như trong mộng. Có một ngôi chùa đầu làng và có một cây đa cạnh chùa. Một vài cây đại trơ cành và đôi bờ dâm bụt tô thêm cho khung cảnh giống như một bức tranh thủy mặc. Một vị sư già ngày đêm tụng niệm và hai chú tiểu thay phiên nhau điểm chuông chùa khuya sớm.
Khung cảnh ấy đã nhóm lên một mối tình thơ trẻ làm cho gần mười năm xa cách rồi vẫn để cho lòng người ngậm ngùi.
Có một sáng mùa xuân cảnh chùa rộn rịp. Có hai đứa trẻ theo mẹ đi lễ chùa. Hai bà mẹ mãi lễ Phật và được dịp hai đứa bé lẻn ra sau chùa hái lộc.
Đố anh biết hoa gì đây, cô bé hỏi. Hoa dâm bụt. Cô bé phịu mặt. Nếu cậu bé khôn ngoan hơn một chút thì đã giả vờ không biết nhưng ác thay gần mười năm sau xa cách mới biết là mình đã lỡ làm đứa em phải dỗi một sáng mùa xuân.
Hồi lâu cô bé lại hỏi:
Trên tỉnh có hoa dâm bụt không anh?
Không ngần ngại cậu bé trả lời:
Không có dâm bụt nhưng có nhiều hoa đẹp hơn ở đây.
Câu chuyện dừng ở đấy. Đôi mắt to đen lay láy của cô bé không được vui. Đôi môi phụng phịu làm khuôn mặt thêm bầu bĩnh. Ôi! Có những tuổi người ta phí phạm rất nhiều tươi đẹp của một ngày xuân.
Có mấy sáng mùa xuân hai đứa trẻ được đi chơi với nhau ngắt hoa, nói chuyện?!
Có sáng cô bé lại hỏi:
Từ đây lên tỉnh có xa không anh?
Xa lắm. Đi xe cũng gần mất nửa ngày. Rồi vô tình cậu bé lại tiếp: Sang năm, học hết ở tỉnh anh sẽ lên Hà Nội, còn xa hơn nữa.
Đối với cô bé, gần hay xa cũng chỉ là xa nhau. Và xa nhau thì chắc hẳn phải là buồn. Lấy ai cùng chơi, cùng đi ngắt hoa dâm bụt. Lấy ai để hành hạ, để bắt chìu tất cả những ý muốn éo le của tuổi thơ ngây.
Đã biết bao lần cậu bé nhận được lệnh: Có con ve sầu kêu, anh bắt cho em đi. Nhưng anh có nhìn thấy nó đâu!
Em không biết! Anh phải bắt nó cho em.
Cái con người luôn luôn chịu thiệt ấy, một lần nữa lại phải băn khoăn. Thế rồi có một buổi sáng mùa xuân cô bé lại nói với người anh:
Sao anh lúc nào cũng chỉ thích đi xa. Em muốn anh ở lại nhà.
Lần này không phải là một lệnh nữa vì đôi mắt đen đã thấy muốn tràn lệ. Nhưng biết làm sao được khi đó là định mạng của cuộc đời. Hai chiếc lá vàng trôi bên hai bờ giòng nước gặp nhau tại một chân cấu, quyến luyến nhau rồi lại giạt đôi bờ.
Rồi anh nhớ lại một sáng mùa xuân giữa kinh thành lại có đôi trẻ cùng đi hái lộc. Cô bé đã trở thành một thiếu nữ thị thành, cười nói vô tư. Đôi mắt bồ câu vẫn đen láy. Một vài nét đài các chỉ làm tôn thêm vẻ kiều diễm của người thiếu nữ. Chàng trai vẫn trầm lặng như xưa, mắt in thêm vài nét buồn vì khói loạn.
Vẫn người em gái đề nghị:
Chúng ta đi đền đền Voi Phục anh nhé! Chàng trai ngần ngừ.
Muốn hái lộc xuống ấp Thái Hà tiện hơn.
Sợi tơ mành đã mỏng manh lại bị thêm một cơn gió phũ phàng. Mùa xuân năm ấy lại có đôi trẻ giận nhau vì một chuyện đi hái lộc.
Người thiếu niên ấy lại đi xa, đi xa như một chiếc lá vàng nhẹ đã trót được thả trên giòng đời. Dù có trôi tới đại dương chăng nữa thì chiếc lá vàng cũng sẽ đi biền biệt. Có bao giờ lá rụng lại trở về nguồn?
Mấy mùa xuân sau cách biệt, không ai nhắc tới chàng thiếu niên nữa, còn cô bé mỗi mùa xuân vẫn đi theo mẹ hái lộc.
Như chiếc lá trôi theo giòng đời chàng thiếu niên mải miết đi vào sương gió. Cuộc đời vô định thiếu bảo đảm vì không ai biết được sông trôi mấy ngả và giòng sông cũng nông sâu bất kỳ, chỉ biết rằng ít có mùa xuân chàng trai đi hái lộc. Tâm hồn con người cũng cứng cỏi hơn vì mỗi lần tiếp xúc với cuộc đời là một lần thêm dày dạn.
Chàng đã trở thành một người trai trẻ và tình nguyện nhập ngũ để đóng góp việc nước như bao chàng trai khác. Còn cô bé, chắc vẫn ngây thơ như độ nào, mỗi buổi xuân về ôm tráp theo mẹ đi lễ Phật. Tuy khác xưa nhưng nếu có gặp nhau chắc họ vẫn nhận ra nhau. Đôi mắt đen và to chỉ sâu đậm thêm với ngày tháng. Làn tóc dài xoã trên vai chỉ mượt thêm với tuổi xuân. Còn cậu bé, thân hình tất nhiên rắn chắc hơn xưa nhưng lòng lúc nào cũng sẵn sàng chìu theo cô bé.
Chỉ trừ có điều này và chính vì điều này đã làm họ giận nhau và xa nhau.
Một mùa xuân cô bé đã thốt lên lời nói:
Sao anh lúc nào cũng chỉ muốn đi xa. Em muốn anh ở lại nhà.
Người thanh niên chỉ mỉm cười lặng lẽ. Một năm sau anh gửi về nhà bức ảnh mặc quân phục. Từ ngay đó tin tức của chàng được gửi về từ bốn phương trời.
Em Phượng! Nắng vàng đã dãi trên bờ biển Nice. Từng hàng ghế vải đặt theo lối đi để du khách nằm ngắm biển một sớm mai hồng. Có một đàn chim trắng đang chao mình trên mặt biển và lướt theo gió có một sợi tơ mành. Mùa xuân năm nay ở đây người ta cũng đi hái lộc. Mùa xuân xứ lạnh này không trùng với mùa xuân bên nhà nhưng ở đâu mà chả có môt mùa xuân. Ở khắp các ngả đường đều có những bà già ngồi bán những nhánh hoa muguet, một loài hoa tượng trưng cho hạnh phúc. Lá hoa dài và xanh mướt. Chùm hoa trắng và nhỏ.
Người ta gửi cho nhau những nhánh hoa muguet kèm theo những câu chúc muôn vàn hạnh phúc. Nếu em có ở đây và nếu em có ngoan ngoãn ngồi trên đồi nghe anh kể một câu chuyện xa xưa thì giờ anh đã có thể trao tặng em nhánh hoa và chúc em cuộc đời tràn ngập hạnh phúc. Nhưng cách xa nhau trọn nửa trái cầu chắc em chỉ mường tượng được vẻ đẹp của nhánh hoa qua cánh thư này.
Anh muốn hỏi em, xuân này ở bên nhà không biết em có còn theo mẹ đi lễ chùa, hái lộc. Và cô bé có còn biết tin tức gì của chàng thiếu niên một sáng mùa xuân đã khoác nhung y vì tình trai còn nhiều nợ nước. Qua biết bao mùa xuân chàng thiếu niên đã biết được rằng nhiều khi vì vô tình đã làm phí phạm rất nhiều tươi đẹp của những ngày xuân. Và không hiểu, lớn khôn, cô bé có biết được cho rằng nhiều khi có kẻ trái ý mình cũng chỉ vì bổn phận.
Hôm nay anh thấy tâm hồn thanh thản. Có lẽ trong cuộc đời bềnh bồng mây nước của ngưò phi công ít khi có dịp được nghỉ ngơi trọn vẹn lấy một ngày. Anh muốn kể tiếp cho em câu chuyện của lứa đôi còn dang dở.
Cũng như tất cả các chuyện đời tươi đẹp, có đôi trẻ gặp nhau và thân yêu nhau. Tuy vì định mệnh phải xa nhau nhưng những kỷ niệm cũ vẫn êm đềm trong tâm trí. Và để chờ đợi một ngày mai hạnh phúc có những mùa xuân họ còn gửi cho nhau những nhánh hoa kèm theo những câu chúc tâm tình.
Đời Phi Công Đời Phi Công - Nguyễn Xuân Vinh Đời Phi Công