Nguyên tác: Chrestomany Chronicles
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-08-21 17:14:51 +0700
Chương 7
Sáng hôm sau cô giáo nội trú nhận thấy Christopher cứ vấp dúi vấp dụi, mắt sưng tấy và vừa mới tỉnh dậy. Cô chộp ngay lấy nó:
-Con không ngủ được hả? Cô vẫn luôn quan sát những con phải đeo cái chỉnh răng. Cô nghĩ các nha sĩ này không hiểu đeo cái chỉnh răng bất tiện đến thế nào. Tối nay cô sẽ tháo nó ra cho con và sáng hôm sau con sẽ đến lấy lại. Cô cũng bắt Mainwright Major làm như vậy – và con sẽ thấy, hiệu nghiệm vô cùng.
Christopher hoàn toàn không tin ý tưởng này. Ai cũng biết ý tưởng đó luôn luẩn quẩn trong đầu cô Nội trú. Nhưng nó rất ngạc nhiên khi thấy hiệu nghiệm thật. Fenning vừa bắt đầu đọc to Đêm Ả rập thì nó đã ngủ thiếp đi ngay. Nó cũng kịp nhớ đến việc lục lấy gói sách trong tủ ra trước khi ngủ như chết. Và tới đây một việc còn kinh ngạc hơn đã xảy ra. Nó ra khỏi giường, tay cầm cái gói và đi qua ký túc xa mà không hề bị một ai để ý. Nó đi ngay qua giường Fenning, và Fenning vẫn tiếp tục ngồi đọc sách bên cạnh cây nến đánh cắp được. Dường như không ai nhận ra lúc Christopher đi quanh góc nhà, ra khỏi ký túc xá và bước lên con đường nhỏ của thung lũng.
Quần áo của nó vẫn nằm trên đường, nó mặc vào, treo gói sách vào thắt lưng để hai tay có thể rảnh rỗi trèo qua Chỗ Trung Gian. Đây, đã đến Chỗ Trung Gian rồi.
Đã bao nhiêu điều xảy ra kể từ lần cuối cùng Christopher đến đây khiến nó cảm thấy như hoàn toàn mới mẻ. Mắt nó cố phân biệt những tảng đá nghiêng ngả chẳng ra hình thù gì nhưng không được. Sự không hình dạng làm trỗi lên một nỗi sợ hãi không định hình trong nó, gió, sương và những hạt mưa như quất trong sương mù khiến cảm giác sợ hãi tăng lên. Cái trống rỗng tuyệt đối lại càng đáng sợ hơn nữa. Khi Christopher bắt đầu trèo và trượt tới Dãy Mười trong gió rền rĩ quanh mình và sương mù rơi lộp dộp khiến những tảng đá ướt đẫm và trơn tuột, nó thấy có lẽ hồi bé mình có lý khi nghĩ rằng chỗ này đã bị tạo hoá bỏ quên trong lúc tạo ra các thế giới khác. Chỗ Trung Gian chính là như thế. Nếu nó bị trượt chân gãy cẳng sẽ chẳng có ai ở đây để cứu nó. Khi gói sách làm nó mất thăng bằng, và trượt chân thật, rồi trượt tiếp thêm khoảng gần chục mét nữa mới dừng lại được thì nó thót cả tim. Nếu không biết rõ mình đã trèo qua đây hàng trăm lần rồi thì có lẽ nó nghĩ mình thật điên rồ khi cố trèo.
Thật nhẹ cả người khi bước vào cái thung lũng nóng nực và đi xuống thành phố với những bức tường ảm đạm kia. Những ông già vẫn đang dạy rắn bên ngoài tường thành. Bên trong đó vẫn là đám huyên náo sực nức mùi với những đàn dê và những người đứng dưới dù. Christopher thấy mình vẫn sợ, chỉ có điều giờ đây nó sợ bị một ai đó chỉ vào mình và hét to: “Đây là cái thằng ăn cắp đã ăn cắp con mèo của Đền đấy! ” Nó vẫn cảm thấy mũi lao đâm thụt vào ngực mình. Nó bắt đầu thấy bực với chính mình. Hình như nhà trường đã dạy nó cách sợ hãi.
Khi đến được con đường nhỏ cạnh tường của Đền – lần này đống bắp cải đã bị vứt đi – nó hầu như sợ đến nỗi không dám đi tiếp. Nó phải bắt mình chen vào bức tường lởm chởm sắt nhọn bằng cách đếm đến một trăm rồi tự nhủ mình phải đi. Và khi sắp xuyên qua hết bức tường thì nó lại dừng lại, nhòm qua đám dây leo để nhìn những con mèo trong ánh nắng chói chang và thấy hình như mình không thể nào đi tiếp được. Nhưng lũ mèo không hề để ý đến nó. Quanh đó không có ai cả. Christopher tự nhủ thật ngớ ngẩn khi đã đi cả quãng đường dài chỉ để đến đây đứng trong một bức tường. Nó dứt mình ra khỏi bụi dây leo và rón rén đi tới cái cửa tò vò um tùm, mỗi bước lại bị gói sách thúc vào mình.
Nữ thần đang ngồi trên đất giữa khoảnh sân tồi tàn, chơi với một đám mèo con. Có hai con màu hung, rất giống Throgmorten. Nhìn thấy Christopher, Nữ thần đứng phắt lên, tiếng nữ trang kêu lanh canh rộn rã khiến lũ mèo chạy toé ra.
-Ngươi đem sách đến! – cô nói – Ta chẳng bao giờ nghĩ là ngươi sẽ đến.
-Bao giờ tôi cũng giữ lời! – Christopher nói, hơi kiêu hãnh một chút.
Nữ thần nhìn nó gỡ gói sách khỏi thắt lưng tựa như vẫn không thể nào tin được. Hai tay cô run run khi chạm vào cái gói bọc giấy sáp, và run hơn khi quỳ xuống sàn, vừa xé vừa rút lớp giấy cho đến khi cả giấy lẫn dây tụt ra hẳn. Lũ mèo con cướp lấy sợ dây và chỗ giấy gói rồi biểu diễn đủ trò nhào lộn, nhưng Nữ thần vẫn chỉ chằm chằm nhìn mấy cuốn sách. Cô quỳ và trố mắt nhìn:
-Ôi! Những năm quyển!
-Coi như quà Giáng sinh – Christopher nói.
-Giáng sinh là cái gì? - Nữ thần lơ đãng hỏi. Cô đang mải mê vuốt bìa mấy cuốn sách. Sau khi đã vuốt xong cô mở từng cuốn, nhìn kỹ bên trong rồi vội vã đóng lại cứ như chỉ nhìn cũng đã là quá nhiều.
-Ồ, ta nhớ rồi – cô nói – Giáng sinh là ngày lễ của bọn Ngoại giáo, đúng không?
-Không, chúng tôi không phải bọn Ngoại giáo –Christopher nói – Các người mới là Ngoại giáo.
-Không, chúng ta không Ngoại giáo. Asheth là chân lý - Nữ thần nói nhưng không thật chú ý lắm – Năm cuốn. Nếu ta cố ý đọc thật chậm thì có thể kéo được một tuần. Bắt đầu từ quyển nào là tốt nhất?
-Tôi mua cho cô năm cuốn đầu tiên – Christopher nói – Hãy bắt đầu từ Millie đi học.
-Ngươi muốn nói là còn nữa hả? - Nữ thần kêu lên – Bao nhiêu?
-Tôi không đếm, chắc khoảng năm cuốn nữa –Christopher nói.
-Năm! Ngươi cũng thích có một con mèo nữa mà, đúng không? – nữ thần nói.
-Không – Christopher quả quyết - Chỉ một mình Throgmorten cũng đủ rồi, cám ơn cô.
-Nhưng ta chẳng có gì khác để đổi nữa cả - Nữ thần nói – Ta phải có năm cuốn kia! – Cô đứng phắt dậy khiến những đồ nữ trang khua loạn cả lên, và bắt đầu vặn vẹo tháo một chuỗi hạt trông như rắn đeo cao nhất trên cánh tay – Có lẽ Mẹ Bàn Chân Kiêu Hãnh sẽ không để ý thấy thiếu đi cái này đâu. Ở đó còn cả một rương chuỗi hạt kia mà.
Christopher thắc mắc không hiểu cô ta nghĩ nó sẽ làm gì với cái chuỗi hạt này. Đeo à? Nó biết rằng nhà trường sẽ nghĩ gì về chuyện này.
-Có lẽ cô nên đọc trước đi đã có hơn không? Biết đâu cô không thích thì sao – Christopher nói.
-Ta biết là chúng hay lắm - Nữ thần nói, vẫn tiếp tục vặn vẹo.
-Tôi sẽ đem cho cô những cuốn kia, coi như quà tặng –Christopher vội vã nói.
-Nhưng như thế có nghĩa là ta sẽ chẳng có gì cho ngươi cả. Asheth bao giờ cũng trả đầy đủ nợ nần - Nữ thần nói. Chuỗi hạt tuột ra, tưng một tiếng – Đây, ta mua sách của ngươi bằng cái này. Cầm đi – Cô ấn chuỗi hạt vào tay Christopher.
Chuỗi hạt vừa chạm tay, Christopher đã cảm thấy nó rơi qua tất cả những vật ở đó. Khoảnh sân, đám dây leo, lũ mèo con, tất cả biến thành một màn sương - cả khuôn mặt tròn của Nữ thần đang đờ ra giữa lúc từ hăm hở biến thành kinh ngạc. Christopher rơi khỏi đó, xuống thấp, xuống thấp và đáp mạnh xuống giường nó trong khu ký túc xá tối om. Choang!
-Cái gì thế? – Fenning nói, giọng run run. Oneir cũng nói, rõ ràng là ngái ngủ:
-Cứu với! Có người rơi từ trần nhà xuống!
-Có cần gọi cô Nội trú không? – ai đó hỏi.
-Đừng có ngớ ngẩn. Tớ vừa nằm mơ thôi mà –Christopher nói, rất cáu vì cú rơi khiến nó khá choáng váng. Nó càng hoảng hồn hơn khi thấy mình mặc bộ pijama chứ không phải bộ quần áo mà nó biết rõ mình đã khoác lên trong lúc ở thung lũng. Sau khi bọn học sinh đã yên ắng lại, nó mò khắp giường để tìm gói sách, nhưng hình như cái gói không còn ở đó nữa thì nó bắt đầu mò tìm chuỗi hạt. Nhưng cũng không thấy nốt. Sáng hôm sau nó lại tìm lại nhưng không hề thấy dấu vết gì. Christopher nghĩ cũng không đến nỗi quá ngạc nhiên khi nghĩ đến cậu Ralph nói rằng Throgmorten đáng giá đến thế nào. Mười hai siling sáu penny tiền sách là cái giá đổi chác quá tệ mạt so với con mèo giá hàng ngàn bảng. Một nhận xét là nó đã lừa Nữ thần.
Christopher biết mình sẽ phải kiếm tiền như thế nào đó để mua năm cuốn sách kia và đem cho Nữ thần. Trong khi đó nó lại nhớ Tacroy, và nghĩ có lẽ thứ Sáu tới tốt hơn hết là nên đi gặp anh ta. Nó không mấy mong đợi chuyện đó. Chắc hẳn lúc này Tacroy đã phải cáu lắm.
Thứ Sáu đã đến, Christopher gần như quên biến Tacroy. Chỉ là tình cờ nó ngủ thiếp giữa một câu chuyện chán ngắt trong cuốn Đêm Ả rập. Đêm Ả rập đã trở thành cuốn sách yêu thích của bọn học sinh trong ký túc xá. Chúng lần lượt ăn cắp nến của nhà bếp và đọc to cho các bạn nghe. Đêm đó đến lượt Oneir, và Oneir đọc bằng giọng đều đều cứ như cha tuyên uý của nhà trường đọc kinh. Đêm đó Oneir chìm đắm trong mớ bòng bong về những người tên là người Lịch – Fenning khiến mọi người rên lên với giả thiết họ được đặt tên như vậy là vì sống ở phần của thế giới nơi ngày tháng lớn lên –và Christopher ngủ thiếp đi. Nó chỉ biết là sau đó nó bước vào thung lũng.
Tacroy đang ngồi trên con đường cạnh đống quần áo của Christopher. Christopher nhìn đống quần áo, thắc mắc sao nó lại ở đây được. Tacroy ngồi tay bó gối cứ như đã quyết định chờ thật lâu, và dường như vô cùng ngạc nhiên khi thấy Christopher đến.
-Tớ không ngờ sẽ gặp cậu – anh ta nói và cười ngoác cả miệng, mặc dầu trông có vẻ mệt mỏi.
Christopher thấy xấu hổ và khó coi quá:
-Em đoán chắc anh phải giận lắm … - nó lên tiếng.
-Đừng nói thế. Tớ được trả tiền để thôi miên, cậu đâu có được gì. Với tớ đó chỉ là một công việc, mặc dù phải nói là tớ mong cậu ở đây để làm tớ cố định lên
Anh ta duỗi chân ngang qua đường và Christopher nhìn rõ cả đá và cỏ qua hai ống quần màu xanh xấu xí. Rồi anh ta vươn tay trên đầu, ngáp dài:
-Cậu không thật sự thích làm những thí nghiệm này nữa, đúng không? – anh ta hỏi - Cậu bận học, và như thế vui hơn nhiều so với việc mỗi đêm trèo vào một thung lũng, đúng không?
Bởi vì Tacroy nói chuyện thật dễ mến nên Christopher lại càng cảm thấy xấu hổ hơn bao giờ hết. Nó đã quên mất Tacroy dễ mến thế nào. Bây giờ đã nghĩ đến thì nó thấy nhớ anh kinh khủng:
-Dĩ nhiên là em muốn tiếp tục – nó nói – Đêm nay chúng ta sẽ đi đâu?
-Chẳng đâu cả - Tacroy nói – Bây giờ tớ sắp ra khỏi giấc thôi miên rồi. Lần này chỉ là để cố gắng liên lạc với cậu thôi. Nhưng nếu thật sự cậu muốn tiếp tục thì thứ Sáu tới cậu của cậu sẽ gửi xe ngựa đến Dãy Sáu - cậu nhớ không, chỗ sống trong Kỷ Băng Hà ấy mà. Cậu muốn đi tiếp thật, đúng không? – Tacroy ngước nhìn Christopher, mắt nheo lại lo âu - Cậu đâu có nhất thiết phải đi, cậu biết đấy.
-Vâng, nhưng em sẽ đi – Christopher nói - Hẹn thứ Sáu gặp anh.
Rồi nó chạy về giường và vui mừng thấy rằng cuối cùng dường như cũng có điều gì đó xảy ra với những người Lịch.
Học kỳ trôi qua rất nhanh, tiết học này tiếp sau tiết học trước, câu chuyện này tiếp sau câu chuyện trước trong cuốn Đêm Ả rập, và thứ Sáu này tiếp sau thứ Sáu trước. Phần dài nhất vẫn là các tiết phép thuật hàng tuần. Thứ Sáu đầu tiên Christopher vẫn rất sợ hãi khi trèo qua Chỗ Trung Gian để gặp Tacroy, nhưng thật khác hẳn khi biết Tacroy đang ngồi chờ nó ở rìa thung lũng số năm. Chẳng bao lâu nó lại quen lại và các thí nghiệm lại tiếp tục như trước.
Có ai đó đã thu xếp để Christopher được về nghỉ Giáng sinh với cậu Ralph và cô Alice, cha mẹ của cô em họ Caroline. Họ sống trong một ngôi nhà rất lớn ở một vùng quê khá gần, cũng ở Surrey. Mặc dù nhỏ hơn Christopher tới ba tuổi nhưng hoá ra cô em họ Caroline rất hay. Christopher thích học hỏi tất cả những gì người ta làm ở nông thôn, kể cả chơi ném tuyết với Caroline và mấy cậu bé làm ở tàu ngựa, hay thử ngồi lên lưng con ngựa hồng béo mập của Caroline, nhưng nó rất thắc mắc vì không thấy ai nhắc đến ba nó cả. Cậu Ralph là anh trai của ba. Nó hiểu cả nhà ghét bỏ ba. Mặc dù thế cô Alice cố tạo cho nó một kỳ nghỉ Giáng sinh vui vẻ bằng cách rất tốt bụng với nó. Món quà Giáng sinh được Christopher vui mừng đón nhận nhất là một đồng sovereign vàng của cậu Ralph để trong tấm thiếp. Điều đó có nghĩa là nó có thể mua được năm cuốn sách nữa cho Nữ thần.
Vừa bắt đầu đi học trở lại,Christopher đi xuống hiệu sách và mua năm cuốn Millie kia, bảo người ta gói trong giấy nến như lần trước. Lại mười hai silling và sáu penny khác trả giá cho con Throgmorten. Với tốc độ này thì suốt đời nó sẽ còn phải vác những gói sách trèo qua Chỗ Trung Gian mất, Christopher nghĩ.
Trong Đền, Nữ thần đang lúi húi trên cuốn Những giờ tuyệt vời nhất của Millie trong căn phòng tối lờ mờ. Thấy Christopher bước vào, cô đứng phắt lên và vội vã giấu cuốn sách dưới đệm vẻ biết lỗi.
-Ồ, hoá ra là ngươi – cô nói - Đừng bao giờ đi vào khẽ khàng như thế nữa, nếu không ta sẽ hoá thành Asheth Chết ngay tại chỗ mất. Lần trước có chuyện gì xảy ra thế? Ngươi biến thành một bóng ma và đi ra qua sàn nhà!
-Tôi cũng không biết nữa –Christopher nói - chỉ biết rằng tôi rơi phịch xuống giường với một tiếng choang. Tôi đem cho cô năm cuốn sách nữa đây.
-Tuyệt vơ… - Nữ thần hăm hở kêu lên. Rồi cô dừng lại và buồn bã nói – Ngươi tốt quá, nhưng ta không chắc Asheth muốn ta nhận những cuốn sách đó, sau điều đã xảy ra khi ta cố đưa cho ngươi cái chuỗi hạt.
-Không đâu – Christopher nói – Tôi nghĩ chắc Asheth phải biết Throgmorten đáng giá hàng ngàn bảng. Tôi có thể đem cho cô cả thư viện nhà trường mà vẫn chưa trả hết.
-Ồ - Nữ thần nói - Nếu vậy thì… À này, Throgmorten thế nào?
Bởi vì chẳng biết gì về Throgmorten nên Christopher nói chung chung:
-Nó đang lang thang khắp các phố, bắt nạt lũ mèo và cào người ta - Rồi nó nói sang chuyện khác trước khi Nữ thần nhận ra nó đang đoán mò – Năm cuốn sách đầu tiên có hay không?
Khuôn mặt tròn của Nữ thần mỉm cười, rạng rỡ đến nỗi khuôn mặt khó mà đỡ nổi những nụ cười ấy khiến cô phải giơ cả hai tay ra:
-Đó là những cuốn sách tuyệt vời nhất trên thế giới này! Cứ như thật sự đang ở trường Lowood House vậy. Lần nào đọc ta cũng khóc.
Oneir đã chọn đúng, Christopher nghĩ và nhìn Nữ thần mở gói sách mới, miệng khẽ kêu lên vui sướng trong tiếng leng keng của những chuỗi hạt.
-Ồ, Mille đúng là trở thành Thủ lĩnh Nữ thật! – cô kêu lên và cầm cuốn Thủ lĩnh Nữ Millie. Ta cứ thắc mắc mãi cô ấy có trở thành Nữ thủ lĩnh không. Rốt cuộc cô ấy phải hơn hẳn cái con Delphinia ấy chứ - Cô trìu mến vuốt ve cuốn sách và hỏi khiến Christopher rất ngạc nhiên - Chuyện gì đã xảy ra cho ngươi khi ngươi đem con Throgmorten đi? Mẹ Bàn chân Tự hào bảo ta là Cánh tay của Asheth đã giết chết tên ăn trộm.
-Bọn họ đã cố giết tôi – Christopher gượng gạo nói và cố tỏ ra bình thường.
-Nếu vậy thì ngươi đã rất can đảm nhận mũi lao ấy và ngươi xứng đáng được nhận một phần thưởng - Nữ thần nói – Ngươi thích phần thưởng gì nào, không phải đổi chác hay trả tiền, mà là phần thưởng?
-Nếu cô nghĩ ra một cái gì đó – Christopher thận trọng nói.
-Vậy hãy đi với ta - Nữ thần nói. Cô nhanh nhẹn đứng dậy, lanh canh leng keng. Cô nhặt mấy cuốn sách mới cùng với cuốn cũ đang giấu giữa đám đệm, rồi vơ cả giấy gói cùng dây buộc. Cô ném cả mớ vào tường. Tất cả chỗ đó, cả sáu cuốn sách cùng mớ giấy gói và dây buộc đều tự lật ngược lại và lùi khuất khỏi tầm nhìn, cứ như người ta vừa đóng nắp đậy kín một cái hộp vô hình. Chẳng có gì chứng tỏ những thứ đó vừa mới ở đây xong. Một lần nữa Christopher rất ấn tượng.
-Như vậy để Mẹ Bàn chân Tự hào không biết - Nữ thần vừa giải thích vừa đi trước dẫn đường – Ta thích người lắm, nhưng người rất nghiêm khắc và say mê mọi thứ.
-Cô làm thế nào lấy sách ra lại được? – Christopher hỏi.
-Ta vẫy cuốn muốn lấy ra - Nữ thần nói và lách qua đám dây leo trong chiếc cửa tò vò – Đó là quyền năng của một Asheth Sống.
Cô dẫn Christopher đi qua khoảnh sân chói nắng tới một cái cửa tò vò râm mát. Đó chính là cái cửa Christopher đã chạy vào tay xách con Throgmorten đang gào ầm ĩ. Christopher bắt đầu lo lắng và hơi lờ mờ đoán rằng phần thưởng của Nữ thấng khonbg hề giống của nó.
-Ở đó có nhiều người không? – Nó hỏi, hơi chùn lại.
-Lúc này thì không. Mùa hè này thì họ còn ngáy lâu.
Christopher miễn cưỡng theo Nữ thần đi dọc một hành lang tối om, nó nghĩ đây không phải dãy hành lang hôm trước nó đã chạy mặc dầu khó mà biết chắc được. Cuối cùng tới một cái cửa tò vò có treo một tấm rèm gần như trong suốt. Sau tấm rèm là ánh sáng ban ngày sáng sủa. Nữ thần vén rèm và vẫy Christopher đi qua, lanh canh leng keng. Hình như trước mặt họ là một cái cây cổ thụ đen thẫm, cổ thụ đến nỗi gần như bị đục rỗng và gần như chẳng còn cái cành nào. Có một mùi gì thơm hắc, gần giống mùi hương trong nhà thờ nhưng đậm hơn và mạnh hơn nhiều. Nữ thần đi quanh gốc cây, bước xuống vài bậc dốc và bước vào một chỗ đầy ắp ánh sáng trời, và bị quây kín bởi những cánh rèm vàng trông giống như một cái buồng cao làm bằng vàng. Tới đây cô quay lại đối mặt với cái cây.
-Đây là Điện thờ Asheth – cô nói - Chỉ những người đã thụ giáo mới được phép vào đây. Đây là phần thưởng cho ngươi. Nhìn đây. Ta đã đến đây.
Christopher quay lại và thấy dứt khoát mình bị lừa. Nhìn từ phía này, gốc cây hoá ra lại là bức tượng kỳ quái của một người đàn bà có bốn cánh tay. Phía trước trông như vàng khối. Rõ ràng là Đền thờ chẳng buồn bọc vàng phía sau bức tượng gỗ mà chỉ tập trung vào phía trước. Từng li từng tí trên người đàn bà ánh lên màu vàng mỡ màng, bà ta đeo đầy dây chuyền, chuỗi hạt, vòng đeo chân và hoa tai. Áo bà mặc cũng bằng vải tơ vàng và cả bốn lòng bàn tay bằng vàng đều nạm một viên hồng ngọc rất lớn. Trên vương miện còn lóng lánh nhiều ngọc quý khác. Điện thờ được xây dựng sao cho ánh sáng ban ngày từ trên mái đổ xuống rất ngoạn mục, chạm vào từng viên đá quý lóng lánh nhưng lại mờ mờ ảo ảo trong làn khói dày toả ra từ những cái lư hương bằng vàng đặt cạnh bàn chân khổng lồ bằng vàng của người đàn bà. Tác động rõ ràng là rất ngoại giáo..
Sau khi chờ một lúc xem Christopher nói gì, Nữ thần nói:
-Đây là Asheth. Người là ta và ta là người, và đây là Vẻ Định Mệnh của người. Ta nghĩ ngươi thích được ta đúng như ta thật sự.
Christopher quay lại Nữ thần như muốn nói: Không, cô đâu có bốn tay. Nhưng Nữ thần đang đứng trong không gian hư ảo khói vàng với hai cánh tay dang ra hệt như tư thế hai cánh tay trên của pho tượng, và quả thực cô có bốn cánh tay. Hai cánh tay thấp hơn hơi mơ hồ nhưng cũng đeo những chuỗi hạt như thế và được bố trí giống hệt hai cánh tay thấp của bức tượng. Chúng cũng thật như Tacroy trước khi được cố định lên. Christopher bèn ngước nhìn khuôn mặt bằng vàng mịn màng của pho tượng. Nó nghĩ rằng vẻ mặt bằng vàng trống rỗng kia trông có vẻ tàn ác và khắc nghiệt.
-Trông bà ta không thông minh như cô – Christopher nói. Nó chỉ nghĩ ra mỗi câu nói đó là có vẻ đỡ thô lỗ hơn.
-Người làm ra vẻ ngờ nghệch đấy thôi - Nữ thần nói – Nhưng chớ có bị lừa vì thế. Người không muốn người ta biết người thông minh đến thế nào. Vẻ mặt đó rất có ích. Ta vẫn áp dụng bài học ấy trong khối tiết học khi Mẹ Bàn chân Tự hào hay Mẹ Dowson làm tôi chán ngán.
Đó quả là một vẻ mặt có ích, Christopher nghĩ, có ích hơn nhiều so với vẻ mông lung nó vẫn thường đeo trong các tiết phép thuật.
-Làm thế nào được thế? – Christopher hỏi rất thích thú.
Nữ thần chưa kịp trả lời thì đã có tiếng chân vang lên phía sau pho tượng. Một giọng mạnh mẽ, du dương nhưng rất sắc gọi to:
-Nữ thần, người làm gì trong Điện thờ giờ này thế?
Christopher và Nữ thần đều hoảng hốt, mỗi người mỗi kiểu. Christopher quay phắt lại lao qua một cánh rèm màu vàng khác, nghe rõ tiếng dép sandan lẹp kẹp cũng định đi ra đó, nó đành thất vọng quay lại. Nữ thần thì thào:
-Ôi chết thôi, Mẹ Bàn chân Tự hào đấy! Hình như người linh cảm thấy ta đang ở đâu thì phải! – Cô quay ngoắt lại một vòng cố tháo một chuỗi hạt khỏi cánh tay.
Một bàn chân dài để trần và gần hết một bên chân thấp thoáng trong chiếc váy màu rỉ đồng hiện ra gần pho tượng bằng vàng. Christopher toan đầu hàng. Nhưng nhận ra mình sẽ không thể tháo kịp cái chuỗi hạt, Nữ thần giật tay Christopher và dí sát cánh tay đó vào cả đụn những đồ nữ trang đang khua leng keng trên cánh tay mình.
Hệt như lần trước, tất cả trở nên mờ mịt và Christopher rơi qua đó, xuống đúng giường mình ở trong ký túc xá. Xoảng!
Fenning thức giấc, nhảy dựng khỏi giường:
-Tớ muốn cậu đừng có làm như thế! Cậu không thể điều khiển các giấc mơ ấy à?
-Ừ, tớ sẽ không bao giờ nằm mơ như vậy nữa đâu – Christopher nói, sợ toát mồ hồi vì thoát thân trong gang tấc.
Dẫu sao thì đó cũng là một điều ngớ ngẩn - một cô gái giả làm một nữ thần, mà nữ thần đó chẳng là gì khác ngoài một bức tượng gỗ mọt ruỗng. Nó không thấy có gì phản đối Nữ thần đó. Mà nó khâm phục đầu óc lanh lẹ của cô, và cũng thích học cái vẻ mặt ngu ngơ đó cũng như trò ảo thuật làm những cuốn sách biến mất. Nhưng những cái đó không xứng với nỗi nguy hiểm.