Số lần đọc/download: 3968 / 7
Cập nhật: 2015-09-14 01:54:48 +0700
Chương 7
Đ
i ngang qua phòng của Trúc Duyên, thấy cánh cửa hơi he hé, bước chân Trúc Giang chậm lại một nhịp. Cô định ghé vào tán dóc với chị nhưng sau một phút ngần ngừ, Trúc Giang lại lắc đầu đi thẳng. Cô không muốn trò chuyện vợi chị vì mấy lúc gần đây, thái độ của Trúc Duyên đối với cô có vẻ xa lạ. Tình cảm thân thiết giữa chị em như từ trước tơi nay không còn nữa mà thay vào đó là sự xa cách rõ rệt.
Trúc Giang không thể nào hiểu được tịa sao chị cô lại có sự thay đổi như vây? Có thể là dạo này chị Duyên bận rộn với công việc chăng, vì Trúc Giang nghe lóm được là chị vừa được thăng chức, hay là chị đã có người yêu thì phải, vì thời gian gần đây, Trúc Giang thấy chị Duyên có vẻ yêu đời và chưng diện hơn. Nhưng sao chị chưa hề nhắc đến một người đặc biệt nào đó nhỉ?
Tiếng chân ngập ngừng của Trúc Giang đã lọt vào tai Trúc Duyên trong phòng, cô gọi vọng ra:
- Giang ơi!
Trúc Giang dừng chân, cô khẽ đẩy cánh cửa phòng Trúc Duyên rộng ra thêm một chút rồi thò đầu vào hỏi:
- Chị Duyên kêu em hả?
- Ờ, vô đây chị cho coi cái này.
Một chút tò mò nổi lên trong đầu Trúc Giang, cô bước hẳn vào phòng:
- Coi cái gì hở chị Duyên?
Xoay một vòng trước mặt em gái, Trúc Duyên giang rộng hai cánh tay cho chiếc áo cô đang mặc xoè ra một vòng thật rộng rồi hỏi:
- Đẹp không, út Giang?
Mãi đến lúc này, Trúc Giang mới nhìn thấy chiếc áo trên người Trúc Duyên, một chiếc áo đầm màu hồng thật nhạt được may bằng nhiều lớp voan mỏng. Chất vải rũ mềm, kích cỡ lại vừa ôm lấy thân hình mảnh mai của Trúc Duyên khiến cô càng thêm xinh đẹp. Trúc Giang trầm trồ:
- Đẹp quá xã quà xà, chị Duyên may ở đâu vậy?
Trúc Duyên lắc đầu:
- Chị không có may, của người ta tặng.
- Người ta nào mà có con mắt thẩm mỹ tuyệt vời như vậy hả chị Duyen? Mà lại còn đúng kích cỡ của chị nữa chứ.
Trúc Duyên hất mặt lên, cô nói với vẻ hãnh diện:
- Là anh Duy đó, Ging còn nhớ anh Duy không?
Cái tên quen thuộc của con người dễ ghét nhất trên đời được Trúc Duyên nhắc đến với một âm hưởng thương yêu không hiểu sao lại làm cho trái tim ngang bướng của Trúc Giang nhói lên một cái. Co gượng gạo gật đầu:
- Nhới chứ, bạn anh Hoài chứ gì? Nhưng mà tại sao nah ấy lại tặng áo cho chị?
- Đúng ra thì anh Duy cũng không dự định tặng áo cho chị. Chỉ tại hôm ấy, anh Duy đưa chị đi ăn, khi đi ngang shop Thiên Kim, chị cao hứng vào xem. Thấy anh Duy cứ đứng nghía mãi chiếc áo này, chị liền mặc thử, không ngờ chiếc áo tuyệt vời như vậy, đến anh Duy là con trai mà cũng phải tấm tắc khen mãi. Đến khi trả tiền, anh DUy nhất định không cho chị trả, em có thấy anh ấy ga lăng ghê chưa?
Trúc Duyên kể một hơi, niềm hạnh phúc lộ rõ trên mặt cô. Trúc Giang nghiêng đầu ngắm chị, cô phải công nhận một điều là chị Duyên đẹp thật. Với vóc dáng thon thả, mảnh mai, làn da trắng hồng mịn màng, trong chiếc áo xinh đẹp này, trông chị chẳng khác gì một cô công chú trong chuyện thần thoại Ba Tư.
- Chị định đi dâu vậy chị Duyên?
- Chị đi dự sinh nhật bạn chị, mà chị mặc áo này coi được không Giang?
Trúc Duyên hỏi lại. Trúc Giang thành thật gật đầu:
- Đẹp lắm, chị Duyên ạ, em nghĩ rằng trogn buổi tiệc hôm nay chị sẽ là người đẹp nhất đó.
Lời khen của em gái làm thoa? mãn tính tự kiêu trong lòng Trúc Duyên, cô cười thích thú:
- Đương nhiên là chị của em phải đẹp nhất rồi. Nhưng mà Giang biết không, bạn của anh Du nhiều người đẹp lắm đó, chị mà lơ mơ là thua họ cho mà coi.
Trúc Giang ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao chị biết bạn anh Duy? Mà bạn anh ấy thì có dính dáng gì đến chị đâu?
Trúc Duyên trề môi chê em gái:
- Út Giang này quê quá, anh Duy nhiều bạn lắm đó. Chị mới đi với anh ấy có hai lần mà gặp vô số là bạn cảu anh ấy, mà người nào cũng có vẻ rất thích anh ấy mới là điều đáng lo chứ.
Trúc Giang ngơ ngác trước điều chị cô vừa nói:
- Họ thích anh ấy thì có gì mà chị phải lo chứ?
- Út Giang khờ quá, chị là bạn gái của anh Duy, chị phải lưu ý đến những người thích anh ấy chứ sao. Chị phải làm sao cho đẹp hơn họ thì mới yên tâm được chứ.
- Vậy đâu có được, anh ấy yêu chị vì chị là chị mà thôi chứ. Nếu như anh ấy chỉ yêu sắc đẹp thì làm sao có thể chấp nhận được? Lỡ như có một người nào đó đẹp hơn chị thì anh ấo sẽ thay lòng đổi dạ à? Con người như vậy đâu có tốt.
Trúc Giang lắc đầu phê phán, Trúc Duyên ngắc ngứ một chút rồi tìm cách bênh vực Lập Duy:
- Thật ra mà nói, anh Duy chưa có nói tiếng yêu chị, chị chỉ cảm nhận được tình cảm của anh ấy qua những cử chỉ săn sóc mà anh dành cho chị thôi. Vì vậy mà chị cần phải làm sao cho lúc nào anh ấy cũng phải trông thấy là chị xinh đẹp, như vậy thì mới mong là anh ấy luôn luôn nhớ đến chị mà không để ý gì đến người khác.
Trúc Giang ngẩn người ra khi nghe lý lẽ của Trúc Duyên. Nếu Lập Duy đúng như chị Duyên vừa nói thì hắn ta đúng là một kẻ chỉ biết tham bóng sắc chứ nào có tốt lành gì. Trogn lòng Trúc Giang càng tăng thêm ác cảm với Lập Duy.
Nhưng hôm nay Trúc Giang đã biết khôn rồi, Lập Duy đang là ngôi sao toa? sáng trong lòng chị Duyên, và ngay cả mẹ cô nữa, hình như bà cũng rất quý hắn ta thì phỉ. Nếu muốn yên thân thì chớ có dại mà phê bình hắn ta kẻo không thì cô sẽ khổ dài dài vì những câu trách mắng của hai người.
Nghĩ thế, Trúc Giang dấu kín những suy nghĩ của mình. Cô vờ như không để ý gì đến Lập Duy bằng cách hết lời ca tụng Trúc Duyên:
- Chị còn lo gì nữa, lúc nào chị lại chẳng đẹp, chắc chắn anh chàng đẽ mê chị tít thò lò đi rồi, chỉ có điều chắc là còn ngại nên chưa nói đó thôi, vấn đề là chị pgải tạo cơ hôik cho anh chàng.
Trúc Duyên cười tươi rói khi nghe Trúc Giang nói quá đúng ý mình:
- Thì chị đang tạo cơ hội cho anh ấy đây nè, hôm nay là sinh nhật của bạn chi nhưng chị rủ anh Duy đi, hy vọng là anh ấy sẽ mau chóng tiến tới.
Trúc Giang chợt tò mò, cô thấp giọng:
- Mà chị Duyên nè, bộ chị yêu anh Duy thiệt hả?
Trúc Duyên lạ lùng nhìn em gái:
- sao em lại hỏi thê? Chị có yêu anh ấy thì mới cần phải giữ anh ấy chứ?
- Tại vì em thấy anh Duy cũng đâu có gì đặc sắc đâu, thậm chí có khi còn thua mấy người trước kia đã từng theo đuổi chị nữa à. Còn ông tướng này có vẻ ngang tang, thậm chí có khi còn tỏ ra phách lối nữa chứ.
Trúc Giang nói lên ý nghĩ của mình, Trúc Duyên có vẻ không vừa ý khi nghe em gái phê bình Lập Duy, cô bệnh vực:
- Tại em không biết đó thôi, anh Duy giỏi lắm đó. Gia đình anh Duy rất giàu nhưng anh ấy cương quyết không nhờ cậy mà tự mình tạo dựng sự nghiệp của mình. Nhưng ông nội của anh ấy rất thương anh ấy, một hai bắt anh ấy phải nhận tiền của ông để mở cơ sở nên cửa hàng hùn với anh Hoài mới lớn như vậy đó chứ. Chị nghe đâu ông nội anh Duy còn đang định để hết gia tài cho anh Duy mà anh ấy chưa chịu nhận đó.
Trúc Gang sực nhớ lại câu chuyện ở phòng ông Thiện giữa ông và cô con gái cảu ông. Tuy đã biết Lập Duy là cháu nội ông Thiện nhưng cô hoàn toàn không ngờ người mà hai cho con ông THiện nhắc đến lại là Lập Duy. Thì ra "thằng cháu cưng" của ông Thiện mà cô nghe Ngọc Vy mắng mỏ chính là hắn ta. Qua những lười mà Truc Giang lõm bõm nghe lóm được, cô đoán rằng gia đình Lập Duy có một gút mắc nào đó.
Trúc Giang đinh kể cho chị Duyên nghe những gì mà mình đã nghe được ở công ty, nhưng rồi cô đã kịp nghĩ lại, chị Duyên đang thần tượng hắn ta, mình nói lung tung coi chừng lại bị mắng cho là nhiều chuyện mất.
Nghĩ thế, Trúc Giang tỏ ra thờ ơ:
- Anh ta nhậ gia tài hay không thì có ăn nhằm gì đến tình cảm cảu hai người Vấn đề là chị có yêu anh ta không và anh ta có yêu chị không mà thôi.
Lời lẽ của Trúc Giang đã làm cho trúc Duyên nhìn em với một vẻ thương hại không cần che giấu. Cô lên tiếng dạy khôn:
- Út Giang đúng là khờ quá đi, anh Duy phải hưởng gia tài của ông nội an ấy thì mới giáu có được chứ cái cử hàng nhỏ xíu của anh ấy thì ăn thua gì.
- Nhưng chị và anh ấy yêu nhau là đủ rồi, khi đó chỉ cần khá giả một chút là hạnh phúc nhất trên đời rồi.
Trúc Duyên nhìn em gái với một vẻ chê bai:
- Trời ơi! Út Giang ơi là Út Giang. Em chỉ cần nghĩ đơn giản như vậy thôi sao? Em nhìn chị mà coi, chị xinh đẹp như thế này, quay phái như thế này mà chỉ làm bà chủ một cái cửa hàng nhỏ xíu đó hay sao? Như vậy thì chị lấy chồng mà làm chi cho uổng phí cả một đời, thà chị Ở độc thân cho khỏi vướng bận càng sướng hơn. Nhưng nêu chị làm bà Giám đốc một công ty lớn có tầm cỡ thì lại khác, chị sẽ có cơ hội cho chồng chị thấy được khả năng giao tiếp của chị, lúc đó giá trị của chị càng tăng cao. Mà thôi, giờ có nói tới đâu chăng nữa thì Út Giang cũng không hiểu đâu. Bây giờ chị phải trang điểm kẻo anh Duy đên bây giờ đó.
- Bộ anh Duy rủ chị đi chơi hả?
Trúc Giang ngớ ngẩn hỏi lại, Trúc Duyên lắc đầu:
- Hồi nãy chị nói rồi, bộ em quên rồi hả? Đã nói là sinh nhật bạn chị, chi rủ anh Duy cùng đi với chị. Chị muốn cho anh ấy thấy hôm nay chị là người đẹp nhất, vì vậy bây giờ em đừng làm phiền chị nữa, ra ngoài cho chị trang điểm.
- Được rồi, em không làm phiền chị nữa đâu. Em xuống nhà đây.
Rời khỏi phòng trúc Duyên, Trúc Giang nhảy chân sáo trên từng bậc thang. Hôm nay là chủ nhật, cô được một ngày tự do. Cũng may là hôm qua, mọi việc chuẩn bị cho buổi họp toàn công ty ngày mai, cô đã làm xong, nếu không thì hôm nay cô chẳng được rảnh rỗi như thê này đâu.
Làm việc với ông Hoàng Thiện, Trúc Giang đã phải cố gắng hết sức mới theo kịp nhịp điệu làm việc của ông. Đã từng thực tập ở một công ty khác, Trúc Giang nhân thấy mức độ làm việc cảu ông Thiện thật là đáng nể, ngay cả những người trẻ tuổi có khi cũng không có sức làm việc như ông.
Cũng may cho Trúc Giang, ông THiện là mọt người trầm tĩnh, nhân hậu. Cho nên trong những khi làm việc, Trúc Giang không thể nào tránh được những thiếu sót, thế nhưng ông chưa lần nào trách mắng cô, mà ngược lại, ông còn tận tình vạch ra cho cô thấy thiếu sót của mình và làm cách nào để sửa chữa những sai lầm ấy. Ông thật sự coi Trúc Giang như một đứa cháu nhỏ và đáp lại, Trúc Giang cũng coi ông không khác một người ông của mìh. Mới làm việc chung chẳng bao lâu, thế mà giữa cô và ôgn Thiện đã nảy sinh một tình cảm tốt đẹp vô cùng.
Ngồi xuống chiếc băng đá kê ngoài hiên, Trúc Giang lơ đãng đưa mắt nhìn xung quanh trong khi đầu cô thì cứ mãi miên man với muôn ngàn ý nghĩ lộn xộn. Lúc thì cô nghĩ về công việc, lúc thì lại nghĩ đến ông Thiện với sự cương nghị của ông. Lại có lúc cô để cho trí óc mình trôi đến một hình ảnh đáng ghét. Đúng như lời hăn ta đã nói, quả thật là trái đất tròn. Làm việc ở đâu không làm, cô lại vào làm ngay công ty của ông Thiện để được nhận một công việc quá tốt đẹp. THế nhưng trời đã ưu đãi cô như vậy thì không hiểu sao ông trời lại oái oăm cho cái con người dễ ghét đó là cháu nộic ảu ông, mà lại là đứa cháu ông cưng nhất nữa, để dù muón hay không, thỉnh thoảng cô cứ phải nghe ông nhắc đến cái tên dế ghét đó với cả một tấm lòng thương yêu và tự hào.
Đúng là ghét cái gì thì lại hay gặp pjải cái đó. Giờ đây, chị Trúc Duyên lại yêu hắn ta. Để rồ mai mốt đây, hắn ta sẽ trở thành anh rể của cô, ra vào trong nhà sẽ gặp mặt hàng ngày, chắc là khó chịu lắm đây.
Nhớ đến chị Duyên, Trúc Giang lại băn khoăn tự hỏi, không biết chị ấy có yêu Lập Duy thật lòng không nhỉ? Khi mà cô chỉ nghe chị ấy nhắc đến hắn ta với sự ngưỡng mộ về sự tài giỏi và gia sản mà hắn ta sẽ được hưởng. Vậy thì tình yêu chỉ được đặt nền tảng trên những điều kiện như thế liệu có bền vững không nhỉ?
Tiếng chuông cổng reo lên kéo Trúc Giang trở về với thực tại. Cô uể oải đứng lên bước ra mở cổng và cô lại thấy oải hơn khi đứng trước mặt cô là con người khó ưa cô vừa nghĩ đến. Trúc Giang lạnh lùng kéo rộng cánh cưa cho Lập Duy chạy xe vào, anh chàng nở nụ cười "cầu tài" với cô:
- Hôm nay chủ nhật mà Trúc Giang không đi đâu à?
Trúc Giang dấm dẳng:
- Hỏi làm gì?
Lập Duy hơi ngẩn người trước cau hỏi ngược lạic ảu Trúc Giang, nhưng nhơ sra cô vốn luôn gai góc với anh, Duy tỉnh bỏ trả lời:
- Thì anh quan tâm Giang mà.
Trúc Giang vênh mặt:
- Tôi đâu có cần anh quan tâm.
Lập Duy nhún vai:
- Thì cứ coi như một câu hỏi xã giao đi.
- Vậy thì tôi có cần phải trả lờ không?
- Trả lời cũng được mà không cũng đươc! Có chết choc gì đâu mà sợ.
Trúc Giang hất hàm:
- Bây giờ anh có vào không?
Lập Duy cười tủm tỉm:
- Bây giờ đến lượt em quan tâm anh à?
Câu hỏi của Lập Duy làm Trúc Giang phát cáu nhưng cô cũng đủ khôn ngoan để dâu đi những cảm nhận của mình. Trề đôi môi hồng, cô dài giọng:
- Không dám quan tâm đâu, tôi hỏi để còn đóng cổng đó thôi.
- Vậy hả? Vậy… em muốn cho vào thì anh vào, còn nếu như em không cho vào thì anh về. Nhưng hìn như trong nhà em có người đang đợi anh thì phải?
Cách nói lấp lửng của Lập Duy khiến Trúc Giang muốn đóng cổng ngay trước mũi anh ta quá sức. Nhưng cô biết nếu mình làm vậy thì ngay lập tức, cô sẽ phải chịu những gì nơi chị Trúc Duyên. Thôi, chẳng dại gì mà gây hấn với hắn ta, cô sẽ còn thiếu gì cơ hội. Quân tử trả thù mười năm vẫn chưa muộn cơ mà. Hãy đợi đấy, hỡi con người đáng ghét kia!
Hứ lên một tiếng, Trúc Giang kéo mạnh cánh cổng cho mở rộng ra rồi ngoe nguẩy đi vào, dù cô biết rằng, sau lưng cô, Lậo Duy đang phóng xe vào với nụ cười dễ ghét trên môi.
Vừa bước vào nhà, Trúc Giang đã nhận thấy một không khí khác thường nơi phòng khách. Cả ba mẹ cô đang tiếp một bà khách trông có vẻ sang trọng, dường như bà ta từ nước ngoài về thì phải.
Trông thấy cô vào, cả ba người đột nhiên im lặng khiến cô hơi ngạc nhiên. Trúc Giang cúi đầu chào người khách và thưa cha mẹ:
- Chào cô, thưa ba mẹ con đi làm mới về.
Bà Trúc lạnh lùng gật đầu, còn ông Nghiêm có vẻ bối rối:
- Ờ…ờ… con mới về hả?
Bà khách nhìn chăm chú vào Ttúc Giang với ánh mắt dò hỏi:
- Cháu đây là…?
Trúc Giang nhanh nhẩy trả lời:
- Cháu là Trúc Giang ạ!
- Cháu là con gái lớn của anh chị à?
Người đànbà quay sang bà Trúc hỏi, bà Trúc nhẹ lắc đầu, Trúc Giang lại trả lời tiếp:
- Dạ không, chị Duyên cháu mới là lớn, cháu là út Giang ạ!
Người đàn bà có vẻ xúc động, ánh mắt bà dường như ươn ướt:
- Cháu xinh quá!
Bà Trúc vội bảo Trúc Giang:
- Con vào thay quần áo rồi xuống bếp coi soong canh cho mẹ đi.
- Vâng ạ!
Trúc Giang ngoan ngoãn vâng lời mẹ. Cô lễ phép cúi đầu chào bà khách rồi quay gót đi vào trong. Nhưng dù có quay lưng nhanh như thế nào, cô cũng có một cảm nhận lạ lùng khi nhìn thấy bàn tay bà ta như muốn với theo cô.
Khi Trúc Giang lo xong cơm nước trở ra phòng khách thì người khách đó đã ra về nhưng cha mẹ cô thì vẫn còn ngồi ở đó. Trúc Giang lấy làm lạ khi thấy gương mặt của cả hai người đều có vẻ gì đó như đang giận dữ về một điều gì đó, còn cha cô thì trên mặt lại hằn sâu một nét khắc khổ, có lẽ đang có một chuyện gì làm cho ông rất bận tâm.
Tự nhiên Trúc Giang thấy khớp trước khung cảnh nặng nề của căn phòng, cô trở nên khép nép, điều mà chưa khi nào xảy ra đến với cô. Ngay cả việc bước mạnh chân, Trúc Giang cũng không dám, cô rón rén bước đến bên cạnh bà Trúc, rụt rè lên tiếng:
- Mẹ Ơi, con nấu canh xong rồi, còn làm gì nữa không hở mẹ?
Bà Trúc giống như người đang lạc vào một thế giới khác bị tiếng kêu của Trúc Giang làm giật mình trở về với thực tại. Bà quay sang nhìn Trúc Giang với một ánh mắt xa xăm và hỏi:
- Con hỏi cái gì?
Trúc Giang lập lại câu hỏi của mình lần nữa. Bà Trúc đột ngột gắt lên:
- Thì xem trong tủ còn cái gì thì lôi ra mà làm. Con với cái, lớn tướng như thế rồi mà việc gì cũng phải hỏi là sao? Bộ việc gì cũng phải đến tay con mọi già này mới được hay sao?
Trúc Giang ngẩn người ra trước những lời mắng mỏ bất ngờ của mẹ, cô không hiểu tại sao mẹ lại nổi giận với mình, và cô lại càng không hiểu tại sao mình lại bị mẹ mắng?
Nhìn con gái đứng ngơ ngác, ông Nghiêm thấy lòng bất nhẫn, ông lên tiếng:
- Việc gì thì cũng để từ từ rồi tính, tại sao lại la con, nó còn trẻ con thì biết gì?
- Sao lại không biết, chính nó mới là…
- Bà…
Bà Trúc quay sang gắt với cả chồng nhưng đang nói nửa chừng, chợt nhìn thấy ánh mắt quắc lên của chồng và tiếng quát tắt nghẹn của ông, bà vụt nín bặt. Ông Nghiêm giận dữ đứng lên:
- Bà thật là quá đáng mà!
Phẩy tay một cái, ông Nghiêm đi thẳng vào nhà trong. Bà Trúc khóc oà lên:
- Đúng rồi, tôi quá đáng lắm, chỉ có mấy người là tốt đẹp thôi. Bây giờ tôi còn có ý nghĩa gì với mấy người nữa chứ.
Thấy mẹ khóc, Trúc Giangiang vội vã ngồi xuống bên cạnh, cô cầm tay bà an ủi:
- Mẹ à, chắc là ba có chuyện bực mình gì đó nên mới nóng giận như vậy thôi. Mẹ đừng buồn, đừng khóc nữa, lát nữa là ba sẽ xin lỗi mẹ ngay đó mà.
Bà Trúc hất tay Trúc Giang ra, bà đay nghiến:
- Ai làm gì ông ấy mà ông ấy nóng giận? Bộ chỉ có một mình ông ấy được bực mình còn tôi phải im lặng phục tùng hay sao? Cô biết gì mà xen vào, cứ lo chuyện của cô đi, tôi biết mấy người cùng một thứ như nhau mà!
Nói xong, không để cho Trúc Giang kịp có phản ứng, bà Trúc đứng phắt dậy và đi thẳng lên lầu, bỏ mặc Trúc Giang đứng trơ lại đó.
Trúc Giang sững người trước chuyện bất ngờ vừa xảy ra. Cô cũng không biết làm gì hơn là đứng chết trân nhìn cơn thịnh nộ của cha mẹ. Đây là lần đầu tiên Trúc Giang nhìn thấy cha giận dữ. Từ khi cô hiểu biết đến giờ, trong mẳt Trúc Giang, cho cô luôn là một người đàn ông điềm đạm, hiền hoà. Chưa bao giờ ông lớn tiếng ngay cả với các con chứ đừng nói là quát nạt mẹ cô như vừa rồi. Và mẹ, thì cô cũng chưa bao giờ thấy bà lớn tiếng với ông. Vậy mà hôm nay, cả hai đều tỏ ra nóng nảy, bức xúc quá mức. Chắc hẳn là có một điều gì đó nghiêm trọng vừa xảy ra. Và trong linh cảm của Trúc Giang, điều đó phải liên quan đến người khách lạ khi nãy.
Ngồi phịch xuống ghế, Trúc Giang thẫn thờ cả người. Cô không hiểu điều gì đã xảy ra, nhưng hoàn cảnh vừa rồi khiến cô rối cả trí. Gia đình cô đang xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Cha đã làm gì khiến mẹ giận dữ như thế? Và cô thì cũng có dính líu gì đến cơn giận của hai người mà cũng phải gánh chịu.
Còn người phụ nữ kia, không hiểu Trúc Giang đã gặp ở đâu mà cô thấy gương mặt bà ta có vẻ quen quen. Và bà ta có mối quan hệ như thế nào với gia đình cô nhỉ? Tuy mới chỉ gặp thoáng qua, nhưng không hiểu sao Trúc Giang thấy có thiện cảm đối với người đàn bà đó. Có lẽ bà ta là bạn cả cha mẹ cô nên cả hai người mới tiếp như thế. Nhưng nếu là bạn thì tại sao khi bà ta về rồi cả cha mẹ cô đều giận dữ thế?
Bao nhiêu thắc mắc cứ liên tiếp hiện lên trong đầu Trúc Giang khiến cô rối cả óc. Cô co cả hai chân lên ghế và cứ vòng tay bó gối ngồi như thế đến nỗi quên cả thời gian đang chầm chậm trôi qua. Mãi đến khi tiếng Hoài vang lên bên cạnh cô mới giật mình ngơ ngác nìn lên:
- Anh Hoài kêu em hả?
- Có chuyên gì vậy út Giang?
- Chuyện gì đâu anh?
Hoài ngồi xuống bên cạnh Trúc Giang, anh chăm chú nhìn vào mặt em gái:
- Tại sao em lại ngồi đây? Tại sao không mở đèn lên mà lại để nhà tối thui như thế này? Bộ em mới bị mắng hở?
Hoài hỏi một hơi khiến Trúc Giang nhận ra thực tại. thì ra trời đã sụp tối từ lúc nào mà cô cứ mãi chìm đắm vào những suy nghĩ mông lung nên không biết. Chậm rĩ, Trúc Giang đứng lên mở đèn. Ánh sáng cảu ngọn đèn neon làm Trúc Giang phải nheo mắt lại vì chói.
Thái độ đủng đỉnh của Trúc Giang làm Hoài sốt ruột, anh nắm tay em gái léo ngồi xuống bên cạnh mình rồi hỏi ngay:
- Hồi nãy ai đến nhà mình vậy?
Trúc Giang ngạc nhiên nhìn anh hỏi lại:
- Sao anh biết?
- Thì đây nè!
Hoài chỉ tay vào mấy tách nước còn để trên bàn. Trúc Giang thấp giọng kể lể:
- Hồi nãy lúc em đi làm về thấy trong nhà có môt bà khách, mà người khách này lạ lắm anh.
- Lạ làm sao?
- Bà ấy thấy em thì có vẻ gì lạ lắm, nhưng mà em cũng không hiểu như thế nào, chỉ có điều em cảm nhận được là người khách này đối với em không phải như xã giao bình thường.
Nhìn thấy nét mặt căng thẳng của em gái, Hoài true:
- Chắc là bà ấy có con trai lớn, muốn chọn em là con dâu đó.
Trúc Giang đấm mạnh vào vai anh:
- Hứ, em không giỡn với anh đâu, em nói thiệt chứ bộ!
- Vậy chứ bà ấy chưa hề gặp em bao giờ thì làm gì có cảm giác được.
- Nhưng ma anh biết không, khi bà ấy về rồi thì ba mẹ có vẻ giận nhau lắm. Ba thì quát mẹ, còn mẹ thì cũng không nhịn ba. Cuối cùng cả hai đều giận dôic bỏ vào phòng.
Nhìn vẻ mặt buồn thiu của em gái, Hoài an ủi:
- Chắc lad ba mẹ có chuyện gì phải lo nghĩ đó thôi, em đừng bận tâm. Để từ từ anh tìm cách hỏi ba me coi là chuyện gì. Nè anh đói bụng rồi, vào dọn cơm rồi mời ba mẹ xuống ăn cơm. Ủa, còn Trúc Duyên về chưa?
- Dạ, chị Duyên chưa về.
- Nó có mói là đi đâu không?
- Không!
Hoài cằn nhằn:
- Con nhỏ này kỳ thiệt, đi đâu cũng không nói một tiếng, lỡ có chuyện gì thì ở nhà làm sao mà biết được.
Trúc Giang nhún vai:
- Có gì mà anh lo, chỉ là đi chơi với ông Duy thôi mà.
- Sao em biết?
- Thì đó, mấy lúc gần đây chị ấy chỉ đi chơi với ông ấy thôi, một lát nữa chỉ về là anh biết ngay thôi.
Hoài gật gù:
- Công nhận tên Duy này kín miệng thật, anh gặp nó hàng ngày mà không nghe nó nói gì hết. Mà thôi, bỏ chuyện tụi nó đi, vào dọn cơm đi em, anh phải vào tắm một cái mới được, trời chi mà nóng nực quá chừng.
Trú Giang lẳng lặng đi dọn cơm rồi lên mời cha mẹ. Suốt bữa ăn, chỉ có anh Hoài gợi chuyện, còn ông bà Nghiêm thì chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Nhìn nét mặt lặng lẽ của cha mẹ, Trúc Giang cũng ngồi im ru chứ không dám líu lo như mọi ngày.
Ăn xong, Trúc Giang lại alựng lẽ dọn dẹp. Xong xuôi mọi việc, cô rút về phòng riêng. Ngồi thừ trên bàn học, trúc Giang cứ mải suy nghĩ về những gì vừa xảy ra ban chiều. Cô thầm tiếc khi không được biết gì về người phụ nưa đó. Gương mặt buồn bã và đôi mắt ướt cảu bà ta cứ hiện trong tâm trí cô dù rằng cô không hề muốn nhớ đến nữa.
Ngả người xuống giường, Trúc Giang lại tiếp tục thức chong hai mắt nhìn lên nóc màn. Bao nỗi phân vân khiến Trúc Giang không tài nào ngủ được dù cô biết trờ đã khuya lắm rồi. Cảm thấy khát nước, cô lọ mọ đi xuống lầu tìm nước. Đi ngang qua phòng ngủ của cha mẹ, tiếng nói chuyện nho nhỏ trong phòng vọng ra khiến cô lấy làm lạ. Nhẹ chân, Trúc Giang tiến lại gần cửa hơn và cố gắng nghe tiếng ba cô gắt lên:
- Từ nãy tới giờ tôi nói với bà biết bao nhiêu lần rồi mà tại sao bà không tin tôi? Người ta về tôi đâu có biết, tôi cũng chỉ như bà thôi, hôm nay tôi mới gặp mặt bà ấy thì nói tại tôi nghĩ là sao?
Bà Trúc gay gắt:
- Ông đừng có phủ nhận việc làm cảu mình, ông hèn lắm, dám làm mà không dám nhận.
- Tôi sợ gì mà không dám nhận? Nhưng tôi không biết bà bảo tôi nhận thì làm sao mà tôi nhận được?
- Tôi biết, ông giỏi lắm, chuyện gì ông cũng dám làm dám chịu mà. Nhưng nếu ngày đó tôi không tình cờ khám phá ra thì thử hỏi ông có dám nhận không?
Bà Trúc mỉa mai, ông Nghiêm thấy giọng:
- Chuyện đã trôi qua mấy chục năm rồi mà sao bà cứ đem ra nói hoài. Bà cứ như thế thì chẳng những bà làm tôi khổ tâm mà còn làm khổ chíng bà nữa đó. Tôi biết, ngày đó tôi có lỗi với bà. Vì vậy àm bao nhiêu năm nay, tôi đã cố gắng sống thật tốt với bà và các con để đền bà lại những thiệt thòi mà bà đã phải gánh chịu. Như vậy mà bà còn chưa vừa ý thì bà muốn tôi phải làm sao nữa bà mới chịu đây?
Giọng ông Nghiêm có vẻ thê thảm quá, dường như bà Trúc cũng cảm động. Trúc Giang nghe tiếng sụt sùi của mẹ:
- Thì tôi cũng biết chứ thế nào phải vôt âm đâu. Bao nhiêu năm nay, chuyện đã qua rồi, tôi nào có oán trách gì ông đâu! Ông thấy đó, tôi cũng mong cho gia đình mình cứ mãi vui vẻ như thế. Nhưng mà hôn may, cô ta lại về đây, tôi sợ…
Bà Trúc bỏ lửng câu nói. Ông Nghiêm lại lên tiếng:
- Có gì mà bà phải sợ? Dù cô ấy có về hay không thì gia đình mình vẫn thế, không có gì thay đổi hết.
- Nhưng còn nó, tôi sợ cô ấy đòi lại.
- Cô ấy có tư cách gì mà đòi lạ nó? Hai mươi máy năm nay, nó là con của bà mà.
Bà Trúc vẫn lo sợ:
- Nói thì nói vậy thôi chứ máu chảy đến đâu thì ruồi bâu đến đấy. Dù sao thì mẹ con họ cũng có máu mủ với nhau, tôi chỉ sợ khi hiểu ra chuyện nó sẽ oán trách chúng ta.
Ông Nghiêm trấn an vợ:
- Dù cho nó có hiểu ra chuyện thì cũng không thể nào oán trách bà được. Bao nhiêu năm nay, công sức của bà lấy gì mà so sánh được. Người có lỗi chính là tôi, chỉ vì không kiềm chế được bản thân mình mà làm khổ cả hai người. Nhưng bà yên tâm đi, nếu cô ấy có đến đây lần nữa, tôi sẽ giải thích cho cô ấy hiểu là không nên khơi lại đống tro tàn năm nào nữa, hãy để cho mọi việc được yên ổn.
Có tiếng thở dài rồi bà Trúc chậm rãi lên tiếng:
- Nếu được như ông nói thì tôi cũng yên tâm. Thôi ông ngủ đi, cũng khuya rồi, mai ông còn đi làm nữa.
- Bà ngủ trước đi, tôi đi uống nước cái đã.
Biết là cha sắp ra ngoài, Trúc Giang vội vàng nhón gót chạy trở về phòng. Cũng may là cô đã kịp tránh mặt nên ông Nghiêm không trông thấy cô.
Ngả người lên giường, Trúc Giang cứ mãi băn khoăn. Suốt khoảng đêm còn lại, cô không thể nào chợp mắt được. Những điều cô vừa nghe được cùng với sự xuất hiện của người phụ nữ lạ đó làm cho cô có một cảm giác lạ lùng. Điều gì sẽ xảy đến thì Trúc Giang chưa biết, nhưng không hiểu sao, cô cứ thấy có một điều gì đó bất an sẽ đên với cô.
Sức lực của con người dù dồi dào đến đâu thì rồi cũng phải có lúc cạn kiệt. Trúc Giang đã từng thán phục sự làm việc hăng say hầu như không biết mệt mỏi của ông Thiện. Nhưng đã đến lúc ông không còn có thể cố gắng dối người và tự dối mình được nữa rồi.
Chiều nay, Trúc Giang đi cùng ông Thiện gặp khách hàng tại một một nhà hàng lớn tại trung tâm thành phố. Suốt bữa ăn, Trúc Giang nhận thấy ông Thiện có vẻ lơ đãng hơn mọi ngày. Có lúc, ông dường như không chú ý vào những điều khoản trong bản hợp đồng được đem ra thảo luận. Khi cô nhắc nhở, ông mới giật mình xem lại.
Trúc Giang cho rằng có một điều gì đó đang làm ông Thiện bận tâm. Cô cố gắng lưu ý hơn về nội dung đang bàn bạc. Và cuối cùng mọi điều đã được hai bên cùng thống nhất.
Trúc Giang thở phào nhẹ nhõm khi mọi việc đã xong. Đai. diện bên đối tác đã ra về rồi mà Trúc Giang thấy ông Thiện vẫn chưa đứng lên. Cô ngạc nhiên nhìn ông:
- Mình cũng về chứ ông?
Ông Thiện gật đầu:
- Ừ, về! Cũng muộn rồi đấy, để ông đưa cháu về.
Trúc Giang vội lắc đầu:
- Chẳng phải là ông nói đã muộn rồi sao?
Ông Thiện ngạc nhiên nhìn Trúc Giang:
- Muộn thì sao?
- Thì ông cần phải về nghỉ ngơi chứ không cần phải đưa cháu về đâu ạ. Cháu thấy ông có vẻ mệt mỏi lắm rồi đấy.
- Mệt thì cũng có nhưng cũng đâu đến nỗi không đưa được cháu vè nhà.
Nói xong, ông Thiện xách cặp đứng dậy. Nhưng vừa rời khỏi ghế ngồi, ông bỗng lảo đảo khiến Trúc Giang hốt hoảng gọi lớn:
- Ông ơi, ông làm sao thế? Ông không khoẻ hở ông?
Vào gọi, Trúc Giang vừa nghiêng người sang giữ lấy tay ông Thiện, nhưng không kịp nữa rồi, ông Thiện đã từ từ sụm hai chân xuống và ngã người ra sàn nhà.
Hốt hoảng, Trúc Giang ngồi sụp xuống bên ông, rồi vừa lay gọi ông, cô vừa nhìn quanh cầu cứu:
- Có ai giúp dùm tôi!
Nhân viên phục vụ trong nhà hàng chạy vội tới, một người nói với Trúc Giang:
- Đưa ông cụ đi nhà thương đi cô ơi!
Trúc Giang gật đầu:
- Dạ, nhờ anh.
- Cô có xe không?
- Để làm gì?
Trúc Giang ngơ ngác hỏi lại, người nhân viên khách sạn giải thích:
- Thì để chở ông cụ vào bệnh viện chứ làm gì?
Trúc Giang gật đầu, rồi cô lại lắc:
- Ông cụ có xe chứ tôi không có, nhưng tôi không biết lái. Anh gọi dùm tôi một chiếc taxi vậy.
- Được rồi, để tôi gọi cho.
Người nhân viên phục vụ khách sạn bước ra cửa ngoắc một chiếc taxi đang đậu gần đó rồi nhanh nhẹn trở vào nói với Trúc Giang:
- Cô xách cặp cho ông cụ rồi ra xe trước đi, tôi ẵm cụ ra cho.
- Cảm ơn anh!
Một tay xách chiếc túi xách cảu mình, một tay mang chiếc cặp hồ sơ của ông Thiện, Trúc Giang lúp xúp chạy trước. Cô ngồi vào băng sau và giữ cho ông Thiện ngồi tựa vào nệm ghế mà không ngã nhào xuống.
Khi Trúc Giang đưa được ông Thiện vào phòng cấp cứu và khai rõ tình trạng của ông với bác sĩ điều trị xong thì đã tối hẳn. Ra ngôi ở chiếc băng ghế dài trước cửa phòng cấp cứu, Trúc Giang thầm lo lắng trong lòng. Giờ này chắc cả nhà cô đang lo lắng đây, vì đã bao giờ cô đi làm đến giờ này đâu.
Phait gọi về nhà báo tin mới được, chứ bây giờ cô đâuc ó thể bỏ mặc ông Thiện ở đây một mình được. Đứng bật dậy, Trúc Giang tìm trạm điện thoại. May quá, ngoài cổng có một trạm điện thoại công cộng, Trúc Giang vội vã bấm máy gọi về nhà.
Lại thêm một điều may mắn nữa đến với Trúc Giang khi người nghe điện thoại là Hoài. Cô líu ríu nói trong máy:
- Anh Hoài ơi, hôm nay em bận việc lắm, chưa về nhà ngay được đâu, anh nói với mẹ giùm em để mẹ khỏi mong.
Tiếng Hoài trong máy tỏ ra mừng rỡ:
- Trúc Giang hả, em đi đâu mà để cả nhà nóng ruột vậy hả? Anh gọi điện đến công ty tìm thì nghe người ta nói em đã đi với ông Giám đốc từ lâu rồi.
- Dạ, đúng rồi đó anh. Em đi với ông Giám đốc gặp khách hàng từ trước khi tan sở kia.
- Vậy bây giừ xong việc chưa?
- Xong rồi!
- Xong rồi sao em chưa về? Còn đi đâu nữa hả? Cùng biết đi chơi rồi phải không?
Tiếng Hoài tỏ ra giận dữ, Trúc Giang vội giải thích:
- Không phải em đi chơi đâu anh Hoài ơi, chỉ tại em chưa về được thôi.
- Tại sao lại chưa về được? Cái gì ngăn cản em? Bây giờ em đang ở đâu, nói ngay đi, anh đến đón em về.
Tiếng Hoài như quát lên trong máy khiên Trúc Giang hoảng kinh. Cô lính quýnh nói:
- Không phải đâu anh, đâu có cái gì ngăn cản em đâu. Chỉ tại em đang ở trong bệnh viện mà.
- Cái gì? Em đang ở trong bệnh viện hả? Em làm sao rồi?
Hoài lại kêu lên. Trúc Giang vội nói:
- Không phải em đâu, mà là ông Giám đốc của em có chuyện. Anh đừng la nữa, để từ từ rồi em nói cho mà nghe.
Hoài thở ra nhẹ nhõm:
- Vậy mà em làm anh hết hồn. Thôi, không pải em là tốt rồi, nhưng tại sao em chưa về được?
- Tại vì chỉ có mình em đưa ông Giám đốc vào bệnh viện thì làm sao em bỏ về được.
- Thế người nhà của ông ý đâu? Sao em không báo cho họ biết?
- Em không biết nhà cũng như số điện thoại của ông ấy, mà bây giờ thì ông ấy hôn mê rồi, em không hỏi được.
Trả lời với anh như thế rồi Trúc Giang sực nhớ ra một điều. Cô gọi anh rối rít:
- À, anh Hoài ơi! Anh gọi anh Duy hộ em.
Hoài có vẻ ngạc nhiên:
- Sao lại gọi thằng Duy? Nó có dính dáng gì vào đây?
- Ông giám đốc của em là ông nộic ảu anh Duy mà.
- Vậy hả? Vậy để anh gọi cho nó. Mà không được đâu Giang ơi…
Hoài thảng thốt kêu lên, Trúc Giang vội hỏi:
- Sao vậy anh Hoài? Bộ anh không biết số điện thoại cảu anh ấy hở?
- Không phải, anh biết chứ. Nhưng mà hồi chiều nó đi chơi với trúc Duyên rồi, giờ làm sao mà gọi nó đây?
- Thì goi cho người nhà của anh ấy cũng được vậy.
- Ở nhà nó chỉ có mẹ nó mà hôm nay bà cũng đi công tác, đâu có ở nhà. THôi thế này nhé, em đang ở bệnh viện nào, nói đi, anh sẽ đến với em.
- Không cần đâu, anh Hoài ơi, em ở đây một mình cũng được. Một lát nữa thế nào anh Duy cũng đưa chị Duyên về, anh nói anh ấy vào ngay bệnh viện CHợ Rẫy nha.
- Em phải về nghỉ ngơi chứ. Ngày mai em còn đi làm nữa mà.
- Không sao đâu anh, em ở đây cũng không mệt gì mấy, ngày mai em gnhỉ một ngày cũng được. Bao giờ anh Duy về tới nhà mình, anh nói anh ấy vào đây ngay là được rồi. Thôi em cúp máy nha, điện thoại nói nãy giờ tốn tiền nhiều lắm rồi đó.
Tở lại phòng cấp cứu, Trúc Giang đến bên cửa sổ kiễng chân vào trong. Cô thấy ông Thiện đang được các bác sĩ và y tá chăm sóc. Yên tâm, cô trở ra chiếc băng đá phia ngoài và ngồi xuống đó, tay vẫn ôm chặt chiếc túi xách của mình và chiếc cặp của ông THiện.