You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thương Nguyệt
Thể loại: Kiếm Hiệp
Biên tập: Lê Trên Đất
Upload bìa: Tiên Nguyễn
Số chương: 7
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1264 / 20
Cập nhật: 2018-08-13 10:45:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi 7: Chỉ Thị Đương Thời Dĩ Võng Nhiên! (Nàng Chỉ Giờ Quên Tất Cả Rồi!)
Sư phụ... nhưng, nhưng người vừa uống Tẩy Trần Duyên, dược lực phát tác ngay lập tức đấy!" Bỗng nhiên vang vang những lời khẩn trương cực độ. "Sư phụ người không được tỉ thí đâu, kíp trở về Thiên Tâm các tĩnh tọa đi!"
Một lời này, như kim châm vào tim mỗi người. Kể cả Vệ Trang vừa được đỡ vào chiếc nhuyễn kiệu của Phong Thần hội để nghỉ ngơi, và Hoa Anh đang nao nao chăm sóc bên cạnh gã, đều bị mũi kim này châm đến giật nảy người.
Hoa Anh, Hoa Thanh cùng Phong Giản Nguyệt đột ngột quay đầu, trông về nơi âm thanh vừa truyền đền. Bên trong lần cửa Thiên Tâm các, Hoa Quang tiểu sư muội vẫn luôn theo sát phục thị sư phụ đang tái người bấu vào cánh cửa, tay phải vẫn còn nâng chiếc dược bình rỗng không. Cô bé vừa náu mình, vừa nghe ngóng, quan sát, nên gần như không một ai chú ý đến sự tồn tại của cô. Nhưng rồi, trông thấy sư phụ bùi ngùi nghênh chiến như thế, tâm trí liền để cả vào việc dược tính phát tác trong lúc cùng người khác động thủ, khác nào tự sát, ngũ đệ tử có lá gan chuột nhắt cuối cùng không nén nổi phải kêu lên.
"Hoa Quang, im miệng, không phải việc của ngươi. Lui ra!" Sắc mặt Tĩnh Minh cũng dần dần biến đổi, đáy lòng chẳng biết có đợt sóng ngầm nào cứ lan mãi ra, lại quát mắng cô đệ tử đang cơ hồ phát khóc.
Nhưng rồi, kềm chế ngữ khí trở lại bình thường, Tĩnh Minh bỗng cau mày, phảng phất như không chịu nổi cơn nhức đầu hành hạ, lại đưa tay xoa xoa nơi huyệt Thái Dương, thần sắc càng hoảng hốt khó hiểu: "Tốt đấy - Phong đại đương gia kia, hôm nay không phải ngươi chết thì là ta sống!"
"Sư phụ." Hốt nhiên, tiếng gọi lanh lảnh vang lên. Hoa Anh vẹt đám đông, một mạch chạy lên bậc thềm Thiên Tâm các.
Đôi mắt Tĩnh Minh nhìn nàng, nhìn đệ tử mình yêu nhất, nhưng lại quay lưng với bản thân mình và cả Bạch Vân cung, không biết vì sao ánh mắt bà không có lấy một tia phẫn nộ, ngược lại còn mỉm cười khiến người ta khó hiểu: "Hoa Anh, ngươi kén được hảo lang quân rồi, bất tất phải gọi ta bằng sư phụ, Bạch Vân cung không có thứ đệ tử như ngươi!"
Sắc mặt Hoa Anh tái đi, răng cắn chặt môi dưới, hồi lâu mới buồn bã thở dài: "Đồ nhi vừa rồi còn thấy kỳ quái, sau khi đồ nhi trả lời "không hối", thế kiếm ấy của sư phụ liền thu hồi... Sư phụ, nguyên lai, người tịnh không hề có ý niệm chân chính muốn giết đồ nhi..."
"Nói nhảm, nếu như không phải Phong Thần hội đến quấy nhiễu, ta nhất định thanh lý môn hộ!" Tĩnh Minh sư phụ lạnh lùng nói, nhưng rồi trong lúc đối thoại, cơn đau đầu tựa hồ càng thêm kịch liệt, tay lại đưa lên trán, thần sắc nơi chân mày càng thêm hoảng hốt.
Nhìn thần sắc sư phụ biến thành như thế, Hoa Anh hốt nhiên bật khóc: "Sư phụ... người chớ nên làm khổ bản thân nữa được không? Đồ nhi minh bạch rồi! Minh bạch cả rồi - người chế thuốc không phải để đối phó với đồ nhi, mà để người tự uống... Sư phụ, người đã dần dần nhớ được chuyện xưa, đúng không?"
"Nói bậy... nói bậy..." Tĩnh Minh phiền loạn áp tay vào huyệt Thái Dương, phảng phất như nơi ấy có vật gì muốn phá đầu chui ra. "Trước đây... trước đây có việc gì xảy ra chứ? Cái gì cũng không có!"
Thoát khỏi Phong Giản Nguyệt ngăn trở, Hoa Anh thu hết can đảm đi đến trước mặt sư phụ, từ từ quỳ xuống: "Mười lăm năm rồi, dược tính Tẩy Trần Duyên tuy bá đạo, rồi cũng có ngày thuyên giảm mà! Sư phụ là người thông minh, biết sư tỷ được đồ nhi cứu ra tất có lòng cảm kích, vì sao vẫn đưa Ngọc Hề Sinh thi tập cho sư tỷ xử trí? Sư phụ, sư phụ tịnh không có ý muốn xử phạt đồ nhi... Đêm nay sư phụ muốn đồ nhi nửa đêm đến Thiên Tâm các, đồ nhi vốn cũng nghĩ sai rằng do sư phụ muốn bức đồ nhi đoạn tuyệt trần duyên. Nguyên lai, sư phụ e sau khi uống thuốc, bản thân sẽ quên đi tất cả, kể cả bí quyết bản môn đời đời đơn truyền, cho nên mới bảo đồ nhi đến để truyền lại khẩu quyết... có phải không?"
Hoa Anh ngẩng nhìn sư phụ, nhìn khuôn mặt khô gầy mà thanh tú của bà, hốt nhiên, không biết vì cảm xúc gì, nước mắt lại chảy dài: "Trong Ngộ Chân động... hai chữ "Phong Giản" còn sót lại, cả Bạch Vân cung không người nào biết trừ đại sư tỷ - đã bị ai đó xóa đi, khả năng duy nhất - chính là sư phụ tự tay xóa."
Tĩnh Minh dần dần không nói nữa, không biết vì nghẹn lời, hay vì dược lực phát tác.
"Sư phụ... người, người vì cái gì phải tự tay xóa đi dấu vết cỏn con ấy? Người sợ cái gì? Người sợ phải đối diện những gì người đã làm mười lăm năm trước đây? Nhưng mà, đấy chẳng phải người thật lòng muốn làm sao... Khi ấy, việc giết Phong đại đương gia của người, tịnh không phải do bản thân người muốn!" Hoa Anh dùng sức kéo tay sư phụ, phát hiện cổ tay bà nhè nhẹ run.
"Hoa Anh... con chớ nên thông minh như thế nữa." Hốt nhiên, giữa lúc hơi thở của bao nhiêu người bị làm cho chấn kinh, nàng nghe tiếng sư phụ cất lên nho nhỏ, bàn tay ấy không còn run rẩy nữa, mà đưa lên nhẹ nhàng vuốt tóc nàng. "Phàm nữ tử quá thông minh, về sau chịu lắm khổ, biết không? Có những việc không biết, không nhớ mà lại tốt hơn cả."
"Sư phụ." Nước mắt nàng lại đột nhiên trào ra. Bấy nhiêu năm trời, kể từ khi rời khỏi chiếc lồng son nọ, cõi đời này chỉ có sư phụ là đối xử tốt nhất với nàng... giống như người mẹ yếu đuối dịu dàng của nàng vậy. Tĩnh Minh sư phụ dạy dỗ nàng, trao ra rất nhiều, lại cho nàng sức mạnh để một mình đủ sức đối diện những biến cố trong cuộc đời.
"Chỉ tiếc là... ta sẽ rất nhanh không còn nhớ được đồ đệ ngoan này nữa." Bàn tay vuốt tóc nàng dần dần lạnh đi, ngữ khí của sư phụ mỗi lúc thêm hoảng hốt. "Lúc con nói "Không hối hận", biểu tình ấy... thật rất giống ta lúc xưa. Hoài Băng của con cũng là người tốt, gã với con, cũng có thể xem là xứng đôi. Thanh Loan Hoa con hãy mang đi... Ngưng Bích kiếm cũng cầm theo."
"Sư phụ!" Hoa Anh đột nhiên ôm chầm sư phụ, ngữ khí chưa bao giờ nóng nảy và kiên quyết đến thế. "Đồ nhi không thể bỏ mặc người!"
"Nha đầu ngốc..." Bàn tay xoa đầu nàng cứ chậm dần, chậm dần. Sư phụ nhìn nàng, nhãn thần mỗi lúc thêm bình tĩnh xa xăm. "Thế sự nhất trường đại mộng, mộng tỉnh hậu vô sư diệc vô đồ, vô ngã diệc vô tha. (1)"
"Sư phụ! Sư phụ!" Trông thấy thân hình sư phụ liêu xiêu sắp ngã, Hoa Thanh cùng Hoa Quang song song vọt đến, đỡ lấy Tĩnh Minh. Tĩnh Minh khẽ cười nhìn hai đồ đệ kèm hai bên, nói với Hoa Thanh: "Bạch Vân cung giao cho con, nếu như con không muốn, có thể đóng cửa đạo quán, giải tán các sư muội cũng được..."
Hoa Thanh cứng cỏi đáp: "Sư phụ, đệ tử lĩnh mệnh. Về sau, về sau sẽ hầu hạ người thật tốt."
"Tốt. Nhưng mà, người nào cũng vậy... đều không được nhắc đến chuyện xưa với ta." Nét mặt Tĩnh Minh hiện ra nụ cười bình tĩnh siêu thoát. "Ta không muốn nhớ lại bất cứ việc gì - lần này, là do bản thân ta quyết định."
Theo sức thuốc phát tác, cảm giác thân thể bà mỗi lúc một bất ổn, Hoa Thanh, Hoa Quang đỡ sư phụ từ từ nằm xuống đất. Hoa Anh cúi người tìm bàn tay sư phụ, ứa lệ nhìn nụ cười sư phụ mỗi lúc một xa xôi.
"A Chỉ." Hốt nhiên, bên ngoài bức tường người vây quanh có tiếng khẽ gọi.
Đôi mắt nửa nhắm của Tĩnh Minh khẽ động, thong thả mở ra. Vòm trời ảm đạm không ánh sao, nhưng ánh mắt người ấy so với trăng sao còn sáng hơn, mười lăm năm rồi, tựa hồ chưa bao giờ thay đổi. Mười lăm năm trước, khoảnh khắc bị nhấn chìm trong cơn thủy triều ký ức, nàng chỉ hy vọng có thể ghi nhớ tên chàng; sau mười lăm năm thanh tu, chuyện xưa được khơi lại lần nữa, thì đã thành vĩnh cách như Sâm Thương, nàng lại được trông thấy chàng, mang chàng vào quên lãng.
Giản Nguyệt, Giản Nguyệt... Kỳ thật bắt đầu hai năm trước đã dần dần nhớ được chuyện xưa, mỗi ngày trôi qua đối với thiếp mà nói, đều là thống khổ dày vò. Như Hằng Nga uống phải thuốc tiên, đêm đêm vén mây nhìn xuống trời xanh biển biếc, vĩnh viễn không cách nào giải thoát. Đã là như thế... thì nay, thiếp nhìn chàng đây, đưa chàng vào quên lãng, rồi mới chân chính thanh tĩnh bắt đầu cuộc sống thanh tu quên mình.
Hoa Anh lặng lẽ đứng dậy, lui qua một bên, quan sát Phong Giản Nguyệt chầm chậm cúi xuống nhìn Tĩnh Minh sư phụ lúc này đã rơi vào trạng thái gần như hôn mê. Rồi sư phụ khép mắt lại, không nhìn y nữa, sắc mặt bình tĩnh như đang say ngủ.
Phong Giản Nguyệt cũng không hé môi, cũng không quấy nhiễu khoảnh khắc ninh tĩnh của bà. Phút giây vĩnh quyết đến gần, thật ra chỉ là cáo biệt trong yên lặng thế thôi. Hoa Anh nhìn đôi tình lữ lịch tận thương tang (2), lòng hốt nhiên dậy lên nỗi sầu muộn cùng sự bất lực khó nói thành lời. Nếu đổi lại là Hoài Băng, sau khi nàng lấy lại ý thức, có lẽ gã sẽ vội vàng truy hỏi vì sao lại chọn cách quên đi gã, có lẽ gã cũng muốn liều mạng níu lại việc đã qua? Cho dù có là người đã tằng kinh thương hải (3) đi nữa, làm sao có thể bình tĩnh điềm đạm như thế? Hoặc giả vì đã thấu hiểu và tôn trọng chọn lựa của người khác? Hoặc có lẽ, thời gian đã mài mòn dũng khí và nhuệ khí trong lòng họ chăng?
Mùa thu năm thứ hai, Phong Thần hội đại đương gia bệnh lâu không khỏi cuối cùng đã hoàn toàn khang phục. Để cảm tạ linh dược của Bạch Vân cung, Vệ nhị công tử của Phong Thần hội cùng tân hôn phu nhân cùng lên Bích Thành sơn thắp hương hoàn nguyện, còn đem một lượng lớn đèn nến làm phẩm vật.
Bách bộ trên thềm đá cao ngất ngưỡng, Tiết Sở Nghiên ôm ghì cánh tay trượng phu. Không biết vì sao, tuy đã rời khỏi Bạch Vân cung, nhưng vừa trở về nơi này, lòng nàng vẫn còn ám ảnh không thôi. Phảng phất như sinh hoạt bình yên và hạnh phúc của ngày hôm nay là không có thật, buông tay liền vỡ nát.
"Sao rồi, đi nhiều mệt rồi phải không? Tiểu Nghiên?" Bằng sự mẫn nhuệ, Vệ Trang cảm giác được lực ôm ghì nơi cánh tay có thay đổi, quay đầu nhìn thê tử. "Có cần đến phía trước kia ngồi nghỉ một lát không?" Gã trỏ ao nước nhỏ ven con lộ phía trước. Đấy là một chiếc ao hình thành bởi mạch nước thiên nhiên, ven bờ rải rác những phiến đá trắng lớn nhỏ, lá vàng là đà rơi, yên tĩnh dễ chịu.
Tiết Sở Nghiên chỉ nhoẻn cười, lắc lắc đầu không nói.
Hốt nhiên vài tiếng loạt soạt vọng đến, lá vàng trên đất bay lên, bị vun lại một chỗ. Một nữ đạo sĩ tóc búi, trang phục đạo bào, từ con lộ nhỏ phía kia vun lá rụng thành khóm, chầm chậm quét qua.
"Sư..." trông thấy trung niên nữ đạo sĩ cúi đầu quét lá rơi nọ, nàng suýt buột miệng gọi ra cách xưng hô quen thuộc kia, nhưng rồi ngón tay bám chặt vào cánh tay Hoài Băng, cuối cùng khó khăn nuốt xuống. Tay Hoài Băng cũng thoáng chấn động, tuy nhiên không rõ Tĩnh Minh giờ đây đã đổi đạo hiệu gì, do dự một chốc, chỉ khẽ gọi: "Đạo trưởng mạnh giỏi."
Tố y nữ đạo sĩ nọ dừng tay, ngẩng đầu nhìn hai người, ánh mắt trong sáng mà xa xôi. Hốt nhiên, ánh mắt dừng lại trên người Tiết Sở Nghiên, ngắm nhìn, rồi mới thong thả cười: "Hôm nay trên núi có tiệc chay, nhị vị sớm tạt qua nhé."
Tiết Sở Nghiên do dự một chút, còn đang nghĩ sẽ cùng sư phụ nói vài lời, tuy nhiên, Tĩnh Minh đã quay đi chăm chú quét lá, không để ý đến họ nữa. Lá khô bị chổi mây của bà quét qua, bay loạn trong gió, quấn quýt, xoay vòng.
Nhìn bóng lưng sư phụ, Tiết Sở Nghiên đột nhiên cảm thấy đôi mắt nóng lên, không dám đứng lâu nữa, vội vàng kéo tay trượng phu đi lên bậc thềm. Trông ra liền bắt gặp hiện nhiệm Bạch Vân cung cung chủ Hoa Thanh sư tỷ đứng trước cửa nghênh tiếp. Tiết Sở Nghiên khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Vệ Trang, càng ôm ghì cánh tay gã, nhẹ nhàng tựa đầu vào - không cần biết về sau sẽ ra sao, chí ít tại giờ phút này, nàng đang ở bên cạnh chàng.
(1) Chuyện đời là một giấc mộng lớn, tỉnh mộng rồi không có thầy cũng chẳng có trò, không có người mà cũng chẳng có ta. Lấy ý từ Tây giang nguyệt kỳ của Tô Thức:
Thế sự nhất trường đại mộng,
Nhân sinh kỷ độ thu lương.
Dạ lai phong dĩ minh lang,
Khán thủ my đầu mấn thượng.
Tửu tiện thường sầu khách thiểu,
Nguyệt minh đa bị vân phương.
Trung thu thuỳ dữ cộng phong quang,
Bả trản thê lương bắc vọng.
Nguyễn Chí Viễn dịch thơ:
Việc thế một trường mộng lớn
Đời người mấy độ buồn thu
Hành lang đêm gió vi vu
Phất phới đầu mày mé tóc
Rượu rẻ thường rầu khách ít
Trăng trong hay bị mây mù
Trung thu ai ngắm áng mây đu
Nâng chén buồn trông hướng bắc
(2) Lịch tận thương tang: trải qua hết những thay đổi ở đời. Xuất phát từ tích thương hải tang điền (ruộng dâu hóa biển xanh).
Trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng
(3) Tằng kinh thương hải: cũng như lịch tận thương tang, lấy ý từ bài thơ Ly tư của Nguyên Chẩn:
Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.
Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,
Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.
Điệp luyến hoa dịch thơ:
Từng qua biển lớn, không gì nước,
Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.
Được thứ hoa tươi, lười để ý,
Nửa duyên tu đạo, nửa nàng đây!
Bích Thành Bích Thành - Thương Nguyệt Bích Thành