Số lần đọc/download: 5411 / 19
Cập nhật: 2016-05-15 03:49:22 +0700
Chương 7
N
ói xong Hạo Thiên vội vã quay đi để dần cơn xúc động vì anh đã kịp nhận ra đôi mắt người cha bắt đầu đỏ hoe. Giờ đây mọi việc phải bắt đầu từ Hải Yến!
Đến chỗ hẹn, Hạo Thiên đã thấy Hải Yến chờ sẵn, vừa bước lên xe cô nàng càu nhàu ngay:
- Anh đi đâu mà lâu dữ vậy? Em chờ gần hai giờ đồng hồ!
- Sao em không về trước?
Hải Yến cười gượng gạo:
- Lúc nãy anh Thành định đưa em nhưng em không muốn thất hứa với anh.
Nghe nhắc Minh Thành, gã đàn ông có gương mặt không mấy thành thật làm Hạo Thiên nhíu mày khó chịu:
- Em đi với Minh Thành không sợ bà xã của anh ta ghen sao?
Hải Yến nhún vai:
- Anh khỏi lo vì Hoàng Dung là bạn thân của em mà. Nó mang ơn em không hết vì đã nhường ông Thành cho thì lấy đâu mà ghen. Vả lại em và hắn chỉ quan hệ làm ăn thôi, có gì đâu!
- Thành làm gì?
Hải Yến không trả lời câu hỏi của Hạo Thiên. Cô móc từ trong ví ra chiếc cà rá hột xoàn đeo vào ngón tay áp út rồi xòe trước mặt Hạo Thiên:
- Anh xem chiếc cà rá này có đẹp không? Em dành giụm mấy tháng mới mua được đó - Thấy Hạo Thiên gật đầu. Hải Yến tiếp - Anh biết không, Minh Thành là một tay chợ trời có hạng. Hắn quen bết nhiều, hễ nơi nào có yêu cầu xây dựng thì hắn tới rồi hướng dẫn đến chỗ em. Cũng nhờ Minh Thành mà gạch của mình sản xuất ra đều có chỗ tiêu thụ. Kể ra hắn cũng là một con người thực dụng: mê tiền hơn mê đàn bà...
- Dẫu sao đối với loại người như vậy em cũng nên thận trọng.
Hải Yến bật cười thành tiếng:
- Em biết, nhưng vỏ quýt dày thì phải có móng tay nhọn chứ!
Đó chỉ là một câu nói bình thường, nhưng Hạo Thiên nghe như một lời thách thức. Rõ ràng Hải Yến đã thay đổi nhiều quá. Cuộc sống nào đã dạy cho cô như vậy? Nếu chẳng phải đó là thế giới đầy bí ẩn của Minh Thành mà cô đang tự dấn thân vào? Hải Yến không cùng máu thịt với Hạo Thiên nhưng anh đã quen với sự có mặt của cô trong gia đình. Nếu Hải Yến có bề gì... Không! Bằng mọi cách phải vực Hải Yến ra khỏi những chuyện làm ăn nguy hiểm, khi hãy còn chưa muộn.
- Điều gì làm anh lo nghĩ vậy Hạo Thiên?
Hạo Thiên lắc đầu, anh không muốn Hải Yến đọc được sự lo lắng của mình:
- Cha có biết chuyện làm ăn của em và Minh Thành không?
- Dĩ nhiên là có! Hình như anh có ý nghi ngờ Minh Thành?
- Không phải chỉ nghi ngờ mà hoàn toàn không tin tưởng vào loại người như anh ta. Còn lý do thì chắc là em rõ hơn anh. Cha và em không nên chủ quan, coi chừng có ngày mất cả chì lẫn chài đó.
Hải Yến cười thành tiếng:
- Ông anh của em hôm nay có vẻ lo xa quá! Thôi được rồi, em sẽ nghe anh và hạn chế quan hệ với Minh Thành. Vậy được chứ?
Hạo Thiên gật đầu mỉm cười, thay vì chạy thẳng về nhà, anh cho xe rẽ sang phải. Hải Yến tròn mắt ngạc nhiên:
- Đi đâu vậy?
- Đến quán phở bà Năm!
Hải Yến vỗ tay reo lên như trẻ con:
- Ôi! Anh làm em bất ngờ thật đấy!
Hạo Thiên thấy lòng vui vui. Phải chi Hải Yến lúc nào cũng ngoan ngoãn thế này, đừng xen vào chuyện của người khác có lẽ cô là cô bé dễ thương nhất trên đời.
Không vội vàng ngồi vào ghế, Hải Yến đảo mắt nhìn quanh rồi cười nói huyên thuyên:
- Lâu lắm rồi em không có dịp trở lại đây, giờ thấy gì cũng khác trước!
-...
- Em nghe nói bà Năm mất rồi. Người đứng bán bây giờ là con gái bà ta. Nói gì thì nói, có một cái không đổi, anh biết là gì không?
- Phở!
Hạo Thiên nheo mắt trả lời rồi cả hai anh em cùng cười.
Hải Yến ngồi xuống ghế, dù sao thái độ cởi mở của Hạo Thiên cũng làm cô thắc mắc:
- Hẳn không phải tự nhiên mà anh đưa em đến đây?
Hạo Thiên gật đầu:
- Em thông minh lắm! Vấn đề là anh muốn cảm ơn những gì em đã giúp anh trong thời gian qua.
- Về việc gì?
Hạo Thiên muốn biết rõ phản ứng của Hải Yến ra sao, anh nhìn thẳng vào mắt cô và châm chạp nói:
- Về việc em đã thay anh săn sóc cho cha mẹ và thường xuyên thăm viếng cô bạn gái của anh!
Ba tiếng "cô bạn gái" thốt ra từ miệng Hạo Thiên như ba mũi tên cắm phập vào tim Hải Yên. Cô đau đớn choáng váng, gương mặt xinh đẹp hằn lên những vết nhăn chưa từng có. Cô cắn môi để không bật lên tếng chửi rủa. Cô muốn đập phá tất cả để hả giận. Rõ ràng Hạo Thiên vẫn chưa quên được Thảo Nguyên. Anh ấy định nhân dịp này để chọc tức ta ư? Không, ta không nên nổi nóng, ta phải thật bình tĩnh để đối phó với Hạo Thiên. Hải Yến ngẩng mặt lên, một ánh xấc xược rực sáng trong đôi mắt cô ta:
- Săn sóc và đỡ đần cha mẹ là nghĩa vụ của con cái, việc ấy anh không cần phải cảm ơn. Còn về cô bạn gái thì xin lỗi nghe! Em không cao thượng như anh nghĩ đâu Hạo Thiên. Anh thừa biết em không ưa gì Thảo Nguyên thì cớ sao lại phải giúp đỡ cô ta chứ?
Hạo Thiên giã vờ bối rối. Song anh lại tiếp tục tung ra một đòn thăm dò khác:
- Vậy mà người ta bảo với anh rằng trong thời gian Thảo Nguyên bị bệnh em cùng với một cô bạn gái nữa hay đến đó nên anh tưởng... Gương mặt Hải Yến không còn đỏ nữa mà tái dần đi, Hạo Thiên lăng lơ như không để ý đến thái độ của Hải Yến, đoạn nói tiếp - Thôi, em ăn đi kẻo nguội hết, mất ngon!
- Khoan đã, em muốn biết ai đã nói với anh? - Hải Yến nói nhanh khi thấy Hạo Thiên nhíu mày làm như đang cố nhớ ra, đoạn anh lắc đầu nói:
- Anh đành chịu không tài nào nhớ nổi. Nhưng nếu khôNg có thì thôi em bận tâm đến chuyện đó làm gì!
Hải Yến không nói gì nữa. Cô lặng lẽ ngồi ăn. Chợt Hải Yến buông đũa cô liếc sang Hạo Thiên như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Hạo Thiên đọc được sự rối bời trong đầu Hải Yến nhưng anh vờ như không biết gì và thản nhiên ăn như không có việc gì xảy ra. Sau đó anh tranh thủ kể cho Hải Yến nghe các món ăn mà anh thích ở nước ngoài và một số phong tục tập quán ở những vùng mà anh đã có dịp đi qua. Phần đông là chuyện tiếu lâm. Lúc đầu Hải Yến không chú ý lắm chỉ thỉnh thoảng gật gù cười nụ nhưng một lúc sau cô đã bật cười thành tiếng. Hạo Thiên cũng cười, một nụ cười đầy ý nghĩa!
BUỔI tối trong phòng khách nhà bà Huệ Thu, bà đi qua đi lại trong phòng vẻ sốt ruột, chốc chốc lại mở cửa nhìn ra ngoài.
- Mấy giờ rồi Nhã Yên?
Nhã Yên ngồi trên ghế, quyển "Kiến Thức Ngày Nay" mở sẵn đặt trên đùi nhưng hình như cô không đọc được gì cả. Nghe mẹ hỏi cô liếc nhìn đồng hồ tay, nói:
- Mười một giờ rồi mẹ!
Bà Huệ Thu uể oải ngồi xuống ghế:
- Có bao giờ Thế Hùng về trễ thế này đâu. Học gì thì trưa cũng phải về nhà ăn cơm chứ? Sao mẹ nghi có chuyện gì quá!
- Mẹ - Nhã Yên cắt ngang câu nói của bà Huệ Thu, thật ra tâm trạng cô cũng đang rối bời với bao nhiêu điểm gở nhưng cô cố giữ thái độ bình tĩnh để trấn an mẹ - Thế Hùng không việc gì đâu, có lẽ nó đi chơi với bạn bè nên về muộn thôi mà! Cả ngày nay mẹ mệt mỏi lắm rồi, hay là mẹ vào phòng nghỉ một chú đi nghe! Một mình con ở đây chờ Thế Hùng về cũng được mà!
Bà Huệ Thu lắc đầu kiên quyết:
- Làm sao mẹ có thể yên tâm mà ngủ cho được!
Biết khó lòng thuyết phục được bà Huệ Thu vào nghỉ một khi Thế Hùng chưa về. Nhã Yên đành chuyển hướng:
- Nếu vậy mẹ ngồi đây cũng được nhưng cố gắng nhắm mắt lại một chút cho đầu óc đỡ căng thẳng nghe mẹ.
Bà Huệ Thu nhổm người lên định nói gì đó nhưng Nhã Yên xua tay nói tiếp với giọng dịu dàng:
- Dẫu sao mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe vì ngày mai còn giờ dạy trên lớp nữa mà!
Không còn cách nào khác, bà Huệ Thu thở dài rồi từ từ nhắm mắt lại.
Nhã Yên lại mở guyển sách ra nhưng mà cô có đọc được gì đâu. Những dòng chữ như nhảy múa, xoay tít rồi cuộn lại thành những vòng tròn kỳ quái. Chung quanh không một tiếng động, không gian như ngừng trôi. Cảm giác đơn độc và linh cảm không hay vừa lóe lên trong đầu làm Nhã Yên nghe ớn ở xương sống. Thế Hùng đi đâu? Nó có biết rằng giờ này mẹ và chị đang lo lắm không? Rồi những câu hỏi liên tiếp được đặt ra trong đầu Nhã Yên. Thế Hùng đến trường học với bạn bè chăng? Nó đi chơi hoặc cắm trại ở đâu đó? Hay là nó đã gặp tai nạn? Nhã Yên lắc đầu lia lịa như để trả lời với chính mình! Chẳng lẽ Thế Hùng lại bày đặt rượu chè rồi sinh ra đánh nhau? Không lý nào như vậy, vì bao giờ Thế Hùng cũng biết tự kềm chế. Vả lại nó có võ, ít ra là để tự bảo vệ mình. Nhã Yên đưa ra hàng loạt giả thiết để rồi tự mình bác bỏ. Cô không muốn tin vào bất cứ một trường hợp rủi ro nào dù điều ấy rất có thể xảy ra. Cảm giác ngột ngạt, khó thở vây lấy Nhã Yên. Cô muốn đứng dậy mở toang các cửa sổ và đi lại trong phòng cho đầu óc thư giãn nhưng lại sợ mẹ giật mình. Muốn ra ngoài đến nhà ai đó, một trong số bạn của Thế Hùng để hỏi thăm nhưng khi nhìn mẹ lại thấy ái ngại. Chưa bao giờ Nhã Yên thấy mình vô tích sự như lúc này!
Bỗng có tiếng gõ cửa tuy rất khẽ nhưng cũng đủ làm cho Nhã Yên giật mình. Cô loay hoay mãi mới rời khỏi ghế được. Lại có vài tiếng gõ nữa dồn dập hơn. Lần này bà Huệ Thu nghe và nhổm dậy nhưng Nhã Yên đưa tay ngăn lại:
- Để con mở cửa, mẹ!
Cánh cửa mở ra, bà Huệ Thu đã lại ngồi phịch xuống ghế. Còn Nhã Yên thì một tay giữ chặt cửa, hai mắt mở trừng trừng. Đứng trước cô lúc này là Thế Hùng, nửa bên mặt bị sưng húp và một cánh tay trái bị băng lại trắng toát. Theo sau là người đàn ông mà khi vừa chạm phải đôi mắt anh ta, Nhã Yên không cho phép mình khuyu xuống. Cô xoay người lại nói như ra lệnh:
- Vào nhà đi!
Thế Hùng thấy là lạ nhưng giờ không thể đứng đây phân tích thái độ của Nhã Yên, anh chàng chỉ muốn chạy thật nhanh đến nắm tay bà Huệ Thu:
- Mẹ, mẹ có sao không? Con thật có lỗi vì để mẹ phải chờ như thế này! Đây chỉ là chuyện rủi ro thôi mẹ à, con hoàn toàn không muốn như vậy!
Chừng như đã bình tâm trở lại khi thấy Thế Hùng vẫn tỉnh táo bà Huệ Thu không nói gì chỉ lắc đầu rồi hướng mắt về phía chàng trai lạ như ngầm hỏi: Ai vậy?
Chợt nhận ra sự vô ý của mình, Thế Hùng cười gượng đứng dậy nói nhanh:
- A, suýt nữa con quên! Hạo Thiên, vị ân nhân của con. Còn đây xin giới thiệu với anh: mẹ và bà chị của em: Nhã Yên!
Theo phép xã giao, Nhã Yên gật nhẹ đầu chào Hạo Thiên rồi thu mình vào một góc để mặc cho bà Huệ Thu cảm ơn. Chưa bao giờ cô thấy mình lại rơi vào tình trạng khó xử như lúc này! Đúng là trái đất tròn, người mà mình không ưa thì nhất định đi đâu cũng gặp. Mới sáng này thái độ "gặp nhau làm ngơ" của Hạo Thiên làm Nhã Yên cảm thấy tự ái tơi bời, thế mà giờ đây đùng một cái "hắn" lại trở thành người ân của gia đình và như vậy có nghĩa là ta buộc phải "cười" với "hắn". Nghĩ tới đó Nhã Yên không khỏi nhăn mặt. Trời hỡi, với "hắn" ta tiếc cả gật đầu tượng trưng. Mong sao "hắn" rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Đúng lúc ấy Hạo Thiên đến bên cạnh Nhã Yên, giọng anh thật nhỏ:
- Những cuộc gặp gỡ bất ngờ thường thú vị đúng không Nhã Yên?
Nhã Yên quay sang bắt gặp nụ cười "khôNg giống ai" của Hạo Thiên. Bất giác cô nghiêm mặt, mắt trợn trừng. Đoán biết Nhã Yên sắp sửa nổi nóng, Hạo Thiên cười nói tiếp:
- Hình như cô cũng có ý định giữ tôi ở lại với Thế Hùng và bác gái? Tiếc là đã khuya rồi tôi phải về thôi. Nếu không... - Hạo Thiên nheo mắt bỏ lửng câu nói - Hẹn gặp lại!
Hạo Thiên đi rồi Nhã Yên thấy giận mình quá đỗi. Không hiểu sao khi nghe giọng trêu chọc của anh ta là cô tức lên và không nói được lời nào. Tại sao vậy? Chẳng lẽ đứng trước "hắn" ta hoàn toàn mất bình tĩnh rồi ư? Không phải, vì "hắn" có để cho ta cơ hội được nói đâu! "hắn" giành nói hết. Đúng là đàn ông nhiều chuyện mà! Nhất định lần sau ta sẽ cho "hắn" biết thế nào là "miệng lưỡi đàn bà"!
- Nhà Yên, sao "người ta" chào mà chị không nói gì cả vậy? Bộ chị tính giận em rồi giận luôn... người bên cạnh sao?
Câu hỏi của Thế Hùng chẳng khác nào ngọn gió thổi bùng lên cơn giận hãn còn "nóng hổi" của Nhã Yên. Cô trừng mắt:
- Em còn hỏi chị nữa hả. Đàn ông gì... mà "mồm năm miệng mười", "hắn" có để chị kịp nói gì đâu. Đúng là... khó ưa!
- Ủa, bộ trước đây chị có quen Hạo Thiên hay sao mà biết anh ấy rành quá vậy?
- Đâu có! - Nhã Yên lúng túng nói nhanh - Tốt hơn hết lần sau em đừng rủ anh ta đến nhà mình nữa!
- Thái độ của chị kỳ quá, có mời chưa chắc Hạo Thiên tới đâu!
- Vậy càng tốt!
- Trời đất!
Thế Hùng đang ngơ ngác không hiểu Nhã Yên hôm nay có bị làm sao không thì bà Huệ Thu xen vào.
- Nhã Yên, con không nên nói như vậy! Dù sao cũng phải cảm ơn Hạo Thiên mới phải chứ! Còn Thế Hùng đâu đuôi câu chuyện thế nào nói cho mẹ nghe đi!
- Thế Hùng nó còn đang mệt mà mẹ!
- Không sao đâu! Trước khi về đây em đã ngủ một giấc rồi! Chỉ sợ mẹ và chị mệt mỏi thôi!
Nhã Yên cũng muốn biết rõ nguyên nhân dẫn đến chuyện xui xẻo của Thế Hùng nên gật gù đồng ý:
- Em kể đi!
Thế Hùng hớp một ngụm nước mát rồi tựa người vào thành ghế:
- Mẹ và chị biết không, sáng nay lớp con không có giờ học buổi chiều nên Phong - bạn con - nổi hứng rủ về nhà nó ăn cơm, sau đó đi xem phim. Buổi chiều, lúc này khoảng 6 giờ. Vừa trong rạp chiếu phim đi ra thay vì về nhà chúng con lại ghé qua xem triển lãm tranh nghệ thuật. Lúc này phòng tranh khách hàng "tranh thủ" nên kẻ ra người vào tấp nập. Đang mải mê ngắm bức vẽ "hoàng hôn trên biển" - thì Phong thúc vào hong con nói:
- Đạo chích!
Theo cái hất mặt của Phong con nhìn sang phải. Trước mặt con là một anh chàng ăn mặc rất dị. Dáng người nhỏ thó, gương mặt choắt, trên mũi lại lủng lẳng một cặp kính cận to không cân xứng tí nào, có lẽ vừa "chộp" được của ai đó! Khả nghi hơn là cái vali lúc nào cũng kè kè bên cạnh. Hắn đang xăm soi một bức tranh xem ra ưng ý lắm nhưng thỉnh thoảng lại đảo mắt chung quanh dáng hiệu rất đáng nghi ngờ, không chịu được con hỏi nhỏ Phong:
- Giờ sao?
- Tiếp tục theo dõi đối tượng!
Nếu như lúc khác có lẽ con đã phì cười vì cái giọng "hình sự" của Phong nhưng lúc này không tài nào cười được vì... hồi hộp. Giữa lúc ấy Phong lại bị ai đó đạp mất dép. Trong lúc bọn con loay hoay tìm kiếm thì "gã" kia cũng "lặn" mất. Chừng nhìn lại bức tranh lúc nãy cũng không cánh mà bay. Đúng là có vấn đề rồi! Con nghĩ như vậy rồi kéo Phong ra ngoài. Dòng người đi lại trên đường khá đông vì thế phải khó khăn lắm chúng con mới tìm ra tên cận, hắn đang "trên đường cái dung dung". Không chút chần chừ bọn con ra hiệu cho nhau bám theo. Lúc bấy giờ "tên cận" có lẽ đã nhận ra sự không bình thường của hai cái đuôi phía sau nên vội vã lẻn vào một con hẻm tối không người ở. Ngập ngừng một lúc chúng con quyết định bước vào vì dù sao chúng con cũng có hai, còn hắn chỉ có một. Nhưng, bọn con vừa đi được vài chục mét thì cái bóng lúc nãy mất dạng. Biết mình có thể lọt vào bẫy của bọn bất lương. Phong lôi con ra ngoài nhưng không còn kịp nữa, có cái gì đó đập vào đầu Phong làm nó gục tại chỗ...
- Rồi sao, con? - Bà Huệ Thu nôn nóng.
- Bọn chúng đông quá, con phải vừa chống trả vừa bảo vệ Phong, khó khăn lắm mới rời khỏi con hẻm được! May mà gặp anh Hạo Thiên, nếu không khó mà lường nổi hậu quả thế nào!
- Thế còn bức tranh?
- Mất luôn! Nếu như ngay lúc đầu bọn con hô lên có lẽ người ta đã bắt được chúng. Đằng này...
- Thôi bỏ qua chuyện ấy đi, em về đây được là may lắm rồi! - Nhã Yên quay sang bà Huệ Thu - Mẹ vào phòng nghỉ trước đi nha. Con pha nước cho Thế Hùng lau mặt. Nếu không tí nữa nó mọc cánh bay luôn thì khố!
Thế Hùng cười thành tiếng:
- Bà chị nói chí phải, chí phải! Chỉ có điều em không muốn trắng da dài tóc đâu nha! đừng mang em mà trụng vào nước sôi là được!
Giá như lúc khác có lẽ Nhã Yên đã tiếp tục câu pha trò của cậu em nhưng lúc này vì xúc động nên cô chỉ mỉm cười và im lặng.
Đồng hồ gõ đều ba tiếng mà Nhã Yên không tài nào chợp mắt được. Cô mở cửa sổ và nhìn sang "Vườn Nhớ". Làn gió đêm ấm áp lùa vào mơn man trên khuôn mặt làm Nhã Yên cảm thấy dễ chịu. Cô nhón chân lên cố nhìn xuyên qua những hàng cây để nhìn cho rõ khóm hoa thạch thảo nhưng chẳng nhìn thấy gì cả! Không hiểu chúng đã ngủ chưa hay đang thức cùng ta? Nhã Yên tự hỏi như vậy rồi bao nhiêu chuyện xảy ra trong ngày trở lại trong trí cô.
Tối hôm qua, người đàn bà lạ mặt lại đến "Vườn Nhớ". Nhưng cũng như những lần trước, thoạt trông thấy Nhã Yên bà ta vội vàng biến mất. Rõ ràng đây không phải là chuyện ngẫu nhiên nữa. Người đàn bà ấy đến đây làm gì? Gặp ai? Hay bà ta bị tâm thần chăng? Bao nhiêu câu hỏi tự đặt ra nhưng Nhã Yên không tài nào tìm được câu trả lời chính xác và thế là sáng nay cô quyết định nói hết với bác Trần Vĩnh. Nhưng vừa nghe Nhã Yên kể xong bác Vĩnh không tỏ vẻ gì ngạc nhiên, ngược lại ông còn cười trấn an:
- Cháu không nên quá lo lắng như vậy vì trước đây khi cháu chưa đến ở, khu vườn của bác giống như công viên trong đó có cả những người lớn tuổi.
- Nhưng hai người cháu gặp đầu ở dạng... không được bình thường!
Ông Vĩnh cười thật hiền:
- Tại cháu quá tưởng tượng đấy thôi chứ thật ra "Vườn Nhớ" không có gì để bọn trộm cướp phải ghé mắt vào cả. Ngoài ra ở đấy cũng chẳng phải là nơi kín đáo để ai đó có thể cất giấu hàng lậu. Nếu loại trừ được hai khả năng đó cháu sẽ thấy yên tâm hơn!
Lời giải thích của ông Vĩnh phần nào làm cho Nhã Yên cảm thấy nhẹ người nhưng không hết ái ngại, cô lí nhí:
- Cháu cũng đã nghĩ như bác nhưng có khi nào họ đến vì một nguyên nhân khác?
Trước đây một người bạn đã tặng ngôi biệt thự cho bác. Liệu người đàn bà kỳ lạ mà cháu gặp có liên quan gì đến người chủ cũ của ngôi biệt thự chăng? Cháu nghĩ đó không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Ông Trần Vĩnh có vẻ nghĩ ngợi. Điều này thật ra ông chưa bao giờ nghĩ tới. Vả lại ông có biết gì về người chủ của ngôi biệt thự này đâu! Trong bóng tối một người thiếu phụ đã trao đứa con gái và ngôi biệt thự cho vợ chồng ông rồi biến mất. Kể từ ấy đến nay đã hai mươi sáu năm rồi nếu có gặp lại người chủ ấy chưa chắc ông đã nhận ra huống hồ gì những điều mà Nhã Yên lo lắng là hoàn toàn hợp lý nhưng ông Vĩnh vẫn nói cứng:
- Nhã Yên, cháu không nên quá bận tâm về chuyện này! Nếu cần gì ở ta bắt họ phải đến tìm hoặc có ai đó hỏi chuyện thì cháu cứ cho địa chỉ chỗ của bác!
Nhã Yên không biết phải nói gì hơn, cô đứng dậy xin phép rời khỏi phòng. Vừa đi hết dãy hành lang văn phòng, Nhã Yên giật mình khi thấy Hải Yến từ ngoài đi vào, gương mặt cô ta thật rạng rỡ với nụ cười thật đẹp trên môi:
- Nhã Yên đến sớm thế à? Cô đã gặp cha tôi chưa?
Nhã Yên hơi bất ngờ trước cử chỉ vồn vả của Hải Yến. Cô gật đầu thay cho câu trả lời. Đoán biết Nhã Yên vẫn chưa quên chuyên cãi nhau hôm nào, Hải Yên cười nói nhỏ:
- Tôi biết cô đang nghĩ gì rồi! Hãy quên đi những điều không đáng nhớ! Chào!
Điều gì làm cho Hải Yến thay đổi nhanh như vậy? Cô ta đã nhận ra sự vô lý của mình rồi chăng? Không hẳn, vì nếu thật sự có như vậy Hải Yến cũng không dễ gì bộc lộ, vì bản chất vốn háo thắng. Vậy thì tại sao? Ôi, chắc chỉ có thánh mới hiểu nổi cô ta!
Nhã Yên lắc đầu, cô không muốn nghĩ đến Hải Yến nữa vì lúc này đã ra đến đại lộ. Trong khi chờ đợi xe buýt, Nhã Yên ghé lại quầy sách báo nhưng cô lại thay đổi ý định khi thấy bảng quảng cáo triển lãm tranh cách đó khoảng một trăm mét. Vốn có lòng yêu thích hội họa từ lâu nên vừa bước vào phòng trưng bầy Nhã Yên đã bị hút ngay bởi vẽ đẹp muôn màu muôn sắc ở đây. Nhã Yên không làm sao rời được những bức tranh vẽ cảnh, cô xem một cách chăm chú say mê. Chợt mắt Nhã Yên sáng lên khi nhìn thấy bức tranh số hai mươi tám. Cô suýt kêu lên vì ngạc nhiên nhưng đã kịp kềm chế lại. Cảnh trong tranh giống hệt cảnh của khu vườn cạnh nhà cô. Từ hàng liễu bên hồ đến khóm hoa trước ngôi biệt thự. Nhã Yên đưa mắt nhìn quanh định hỏi xem tác giả bức tranh là ai thì chạm phải tia nhìn thăm thẳm của người đàn ông mà chỉ trong tích tắc cô đã nhận ra đó là ai - người đàn ông trong Vườn Nhớ - Hai ánh mắt vừa giao nhau. Người đàn ông hơi khựng lại, đôi mắt lóe lên một ánh lửa. Định xem tiếp những bức tranh còn lại nhưng Nhã Yên không còn chút hứng thú nào nữa. Cô cắn nhẹ môi, quay mặt đi nơi khác và quyết định ra về. Khi đi ngang qua cửa, chỗ người đàn ông lúc nãy, Nhã Yên khẽ hất mặt lên, một chút kênh kiêu trên khuôn mặt xinh đẹp. Cô không thấy đôi mắt anh ta thoáng nheo lại khó hiểu!
Rời phòng tranh ngồi trên xe buýt lâu rồi mà Nhã Yên vẫn không thể nào đẩy gương mặt người đàn ông với cái nhìn lạnh lùng ra khỏi đầu mình được. Lần đầu tiên cô cảm thấy mình bị xem thường ra mặt. Chẳng lẽ đối với ta "hắn" tiếc cả lời chào? "Hắn" nghĩ gì khi vừa trông thấy ta? Còn ta nữa, tại sao ta lại quan tâm đến thái độ của "hắn"? Ta nghĩ nhiều về "hắn" như vậy ư? Càng nghĩ Nhã Yên càng thấy tự ái tơi bời.
Về đến nhà, Nhã Yên định đưa tay mở khóa chợt cô nghe tim mình dội lên một nhịp, đứng sựng lại. Trước mặt cô là một người đàn ông đứng cách khoảng mấy bảy mét lưng xoay về phía cô:
- Ôi! Anh Huy Tùng!
Huy Tùng từ từ quay lại, đôi mắt chất chứa cả trời u buồn. Anh vẫn im lặng nhìn Nhã Yên không chớp.
Nhã Yên cúi xuống tránh cái nhìn của Huy Tùng. Cô nghĩ rằng Huy Tùng đã giận cô và không bao giờ đến đây nữa. Thế mà... Những ngày Huy Tùng không đến Nhã Yên không thấy nhớ anh mà chỉ ray rứt như người có lồi vì đã không cho Huy Tùng biết rõ tình cảm của mình từ trước. Dẫu sao Nhã Yên cũng không muốn mất đi người anh, người bạn tốt như Huy Tùng, chính vì thế việc trở lại của anh đã làm Nhã Yên xúc động:
- Mình vào nhà đi nha!
Huy Tùng vẫn không nói gì, anh gật đầu rồi lặng lẽ theo Nhã Yên như một cái bóng, điều đó làm cô càng thêm bối rối. Nhã Yên cố gắng giữ thái độ thật tự nhiên và tìm cách gợi chuyện khi Huy Tùng đã ngồi vào ghế:
- Hai bác vẫn khỏe chứ anh?
- Cảm ơn, ba mẹ anh vẫn khỏe!
- Công việc của anh chắc cũng bình thường hả? À! Cửa hàng điện tử của anh khai trương chưa? Bán khá không anh?
Huy Tùng chậm chạp hớp từng ngụm nước, trả lời hững hờ:
- Cửa hàng chưa khai trương. Các công việc khác bình thường.
- Sao vậy anh, bộ có gì trục trặc à? Trước đây một tuần anh nói với Nhã Yên...
- Chỉ trong một ngày mà đã có bao nhiêu chuyện đảo lộn huống hồ gì một tuần hả em? - giọng Huy Tùng cay đắng - Anh đến đây không phải để nói những chuyện vớ vẩn. Em... em có biết những ngày vừa qua anh đã sống trong tâm trạng thế nào không Nhã Yên?
- Em biết! - Nhã Yên lí nhí.
- Còn em thì sao? Em nhẹ nhóm lắm phải không? Em vui, em thích thú khi đã có người khổ vì em chứ gì?
- Huy Tùng, đừng nghĩ về em như vậy!
- Không nghĩ mà anh thấy như thế! Trời ơi, em nỡ nào bóp nát trái tim tội nghiệp của anh sao Nhã Yên? Đã bao lần anh thử gạt bỏ hình ảnh em ra khỏi tâm trí anh. Cố gắng không nghĩ đến những câu nói của em, lao vào công việc để giết hết thời gian rỗi. Vậy mà vẫn không được. Trái tim vốn ngoan ngoãn xưa nay cũng chống lại anh! - Huy Tùng nhìn Nhã Yên tha thiết rồi nắm tay cô siết mạnh - Nếu như chấp nhận chia tay với em có nghĩa là anh đã mất tất cả. Em không thể nào tưởng tượng được đối với anh đó là sự trừng phạt hết sức nặng nề. Anh không chịu được đâu Nhã Yên! Anh xin em hãy sy nghĩ lại!