Số lần đọc/download: 1637 / 18
Cập nhật: 2015-11-22 21:56:11 +0700
Chương 6
Đ
êm hôm đó, trong lúc Phước còn ngượng ngùng dè dặt trong lần đầu gần gũi với người yêu, thì trái lại Trâm đã làm anh ngạc nhiên. Cô nàng chủ động tất cả việc phòng the và còn nói khẽ bên tai Phước:
- Em phải hiến trọn cho anh ngay đêm nay, để mọi việc đã rồi. Chúng ta đã là của nhau và em chắc chắn là anh không bỏ em mà đi nữa!
Phước như chàng ngố đang được tập tành làm người lớn, mặc dù người huấn luyện anh cũng chẳng phải là tay lão luyện gì!
Đến sáng hôm sau thì họ đã chính thức là... vợ chồng. Phước nói với bà chủ nhà:
- Cháu muốn xin với bác là cho cháu mướn ở đây lâu dài. Coi như bây giờ cháu không chỉ một mình...
Bà Ánh Hồng cảm thông:
- Tôi biết rồi, nên đã chuẩn bị căn phòng trên lầu rộng rãi hơn để hôm nay cô cậu dọn lên.
Nhưng Ngọc Trâm lại phản đối:
- Con muốn được ở căn phòng hiện tại thôi. Nó ấm cúng và... hay hay thế nào ấy!
Phước xua tay:
- Thôi, phải chuyển lên lầu. Mình tới hai đứa chứ phải độc thân như cô ấy...
Anh lỡ lời, khiến Trâm ngơ ngác:
- Cô nào?
Bà chủ nhà phải đỡ giùm:
- À, phòng này hồi trước tôi có cho một cô độc thân mướn, trước khi cậu Phước tới.
- Anh biết cô ta?
Phước chối ngay:
- Làm gì biết. Cô ấy đã dọn đi từ lâu anh mới tới. Chỉ nghe bà chủ nói lại thôi.
Trâm liếc một cái sắc như dao cạo, và sau đó thì thầm vào tai Phước:
- Liệu hồn nghe, đừng có léng phéng!
Bà chủ nhà tinh ý nên nhận ra tính ghen của Trâm. Lúc sau khi đứng gần Phước, bà bảo khẽ:
- Cậu liệu mà giấu kín chuyện, không khéo thì mệt đó!
Trong lúc Phước đang nói chuyện với bà chủ nhà thì Trâm dọn dẹp trong phòng. Bỗng cô nàng hỏi vọng ra:
- Cái va-li của anh sao không để trong tủ mà lại để dưới gầm giường?
Vừa nghe nhắc tới chiếc rương, Phước hốt hoảng chạy vào ngay và la lớn:
- Em đừng đụng tới cái rương đó!
Nhưng lời Phước đã trễ, lúc đó Trâm đang bật nắp va-li ra. Phước điếng hồn, bởi trong đó còn bộ đồ ngủ của Hồng Hạnh!
Tuy nhiên... khi nhìn vào trong va-li thì... trống không! Phước thở phào, khiến Trâm ngạc nhiên:
- Anh sao vậy? Bộ giấu gì trong này sao?
Đã yên tâm rồi, nên Phước mạnh miệng:
- Thì xem kỹ coi có gì trong đó! Người ta sợ cái rương dơ, bẩn tay em, nên...
Trâm vừa lau chiếc rương vừa nói:
- Tưởng giấu thư tình trong này thì chết với... tôi!
Trong lúc Trâm đem cất va-li vào tủ thì Phước tự hỏi:
- Bộ đồ mình để trong đó rõ ràng mà?
Lúc này Phước thấy mình cần phải cương quyết, nếu không muốn sẽ gặp thêm những rắc rối khác nữa:
- Anh tính kỹ rồi em ơi, phòng này anh ngủ mấy đêm rồi, có đêm nghe côn trùng kêu ngoài cửa sổ, khó ngủ lắm. Chi bằng nhân tiện ta dọn hẳn lên lầu cho rồi, trên kia biệt lập hơn và tránh được những tiếng ồn nữa.
Anh chủ động gặp bà chủ nhà:
- Cháu dọn lên lầu thôi!
Bà Ánh Hồng nhìn Phước với một thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng chấp nhận ngay:
- Tuỳ cậu thôi.
Ngọc Trâm tuy không ưng lầm, nhưng nghe Phước nói cũng có lý, nên cô phải nghe theo. Cũng may, quả đúng là căn phòng trên lầu rộng rãi hơn, thoáng hơn và cửa sổ không quay ra vườn sau như căn phòng bên dưới. Được nước, Phước bảo:
- Phòng này có phải là hay hơn nhiều không!
Cảm giác như vừa thoát được gánh nặng, Phước thở phào một hơi rồi giục Trâm:
- Mình ra ngoài ăn sáng đi em. Rồi mình đi chơi đây đó một vòng. Từ bữa lên đây đến giờ anh chưa đi đâu cả.
Trâm trề môi:
- Xạo! Bà chủ nhà nói bữa nào anh cũng đi. Vậy không đi đây đó chứ đi đâu?
- Thì... đi công việc khác với đi chơi chứ! Anh chỉ tới nhà vài người quen thôi...
Trâm vốn đa nghi nên hỏi tới:
- Nhà người quen ở đâu, sao không dẫn em tới đó với? Em cũng muốn làm quen với họ.
Phước phải tìm cách nói lảng ra:
- Anh tìm đã hai ngày rồi mà không gặp ai hết. Địa chỉ họ cho hình như không chính xác.
- Địa chỉ đâu đưa em xem nào. Em tìm nhà hay hơn anh nhiều!
Vừa nói, một tay Trâm thọc vào túi quần của Phước, nơi cô biết anh thường để mọi thứ trong đó. Và cô bắt gặp tấm danh thiếp trong đó. Phước điếng hồn, anh đưa tay chặn lại vừa lắp bắp nói:
- Cái... cái này là của một người bạn...
Trâm càng nghi ngờ, cố rút tay ra thật nhanh, kéo theo tấm danh thiếp. Cô đưa lên xem ngay và ngạc nhiên:
- Có địa chỉ ai đâu?